Chương 11 Avery
Những nhánh rêu Tây Ban Nha rũ xuống từ trên cây, đung đưa tinh tế như lớp đăng ten trên mạng che mặt cô dâu. Một con diệc xanh bay khỏi đầm nước mặn, nó đã bị tiếng xe của tôi quấy nhiễu. Ban đầu nó bay loạng choạng, như thể nó cần chút ít thời gian để biến không trung trở thành nhà, để tìm lại đôi cánh. Con chim đập cánh thật mạnh, rồi cuối cùng bay lơ lửng phía xa, không có chút vội vàng muốn trở lại mặt đất.
Tôi biết cảm giác đó. Trong hai tuần qua, tôi vẫn cố chuồn đi và lái xe đến đảo Edisto. Nhưng với những buổi hội họp, hoạt động tuyên truyền báo giới đã được lên lịch trình và một biến chứng bất ngờ xảy ra cho sức khỏe của cha tôi, kế hoạch của tôi có vẻ không thể nào thực hiện được.
Tôi đã dành trọn sáu ngày vừa qua ở trong phòng của bác sĩ, nắm tay mẹ tôi khi chúng tôi cố lý giải sự việc, khi căn bệnh ung thư và xuất huyết ruột đã được chữa trị nhờ cuộc phẫu thuật nhưng cha tôi lại bị thiếu máu và yếu đến mức ông không thể đứng vững. Sau những đợt kiểm tra bất tận, chúng tôi nghĩ đã tìm ra được nguyên nhân. Giải pháp rất đơn giản: một cuộc phẫu thuật soi ổ bụng đốt các mạch máu bị vỡ trong hệ tiêu hóa của ông, một vấn đề không liên quan đến căn bệnh ung thư. Một dạng điều trị ngoại trú. Nhanh chóng và dễ dàng.
Ngoại trừ chẳng có gì là đơn giản khi bạn đang cố che giấu cả thế giới. Cha khăng khăng bắt mọi người không được nói với bất cứ ai về vấn đề suy yếu sức khỏe nhỏ này của ông. Leslie hoàn toàn tuân lệnh. Chị ta thông báo rằng cha tôi bị ngộ độc thực phẩm và ông sẽ sớm trở lại với các hoạt động và lịch trình thường xuyên trong vài ngày nữa.
Chị cả của tôi, Missy, phải thay mặt ông xuất hiện ở vài sự kiện từ thiện không thể hủy bỏ. "Em trông có vẻ kiệt sức quá, Aves." Chị nói. "Sao em không đi đâu một lát, vì dù sao Leslie đã hủy khá nhiều kế hoạch? Hãy đi gặp Elliot. Allison và chị có thể trông chừng mọi thứ ở đồi Drayden."
"Cảm ơn chị... nhưng... thôi được, chị chắc chứ?"
"Đi đi. Bàn về kế hoạch đám cưới. Có lẽ em có thể thuyết phục cậu ấy đầu hàng áp lực của mẹ."
Tôi không nói với chị ấy rằng ngoại trừ một vài cuộc trò chuyện vội, Elliot và tôi thậm chí chưa hề thảo luận về ý tưởng đám cưới. Chúng tôi có quá nhiều thứ khác để giải quyết. "Elliot phải bay tới Milan để gặp khách hàng, nhưng em nghĩ em sẽ đi đến ngôi nhà cũ ở Edisto. Gần đây có ai ở đó không ạ?"
"Scott và chị đã dẫn lũ trẻ đến đó vài ngày... ừm... chị đoán đó là mùa xuân năm ngoái. Bên dịch vụ quản gia trông coi nơi đó rất chu đáo. Nơi đó sẽ sẵn sàng đâu vào đấy cho em. Hãy làm một kỳ nghỉ ngắn đi."
Tôi hầu như đã đi thu dọn hành lý trước cả khi chị gái kịp bảo tôi giúp chị gửi lời chào đến biển. Trên đường rời khỏi thị trấn, tôi đã thực hiện một chuyến viếng thăm đã "quá hạn từ lâu" đến viện dưỡng lão của May Crandall. Một nhân viên phục vụ ở đó cho tôi biết May đã được đưa vào bệnh viện vì nhiễm trùng đường hô hấp. Nhân viên ấy không biết tình trạng nghiêm trọng đến mức nào hay bao giờ thì bà ấy trở về.
Điều đó có nghĩa xấp giấy bí ẩn ở Edisto là chỉ dẫn hợp lý duy nhất của tôi, ít nhất cho đến thời điểm này. Trent Turner sẽ không nghe điện thoại của tôi. Cho đến giờ, lựa chọn duy nhất của tôi là đích thân đương đầu với anh ta. Phong bì anh ta đang giữ đã bắt đầu ám ảnh từng khoảnh khắc tỉnh giấc của tôi. Tôi hơi bị ám ảnh, tự tưởng tượng ra những câu chuyện mà trong đó anh ta diễn nhiều phần khác nhau trong mỗi cảnh. Đôi khi anh ta là kẻ tống tiền đã khám phá ra sự thật khủng khiếp về gia đình tôi và bán thông tin đó cho các phe đối lập của cha tôi. Đó là lý do anh ta sẽ không nghe điện thoại của tôi. Lúc khác, anh ta là người đàn ông trong bức ảnh của May Crandall. Thai phụ được anh ta ôm thật chặt là bà nội tôi, và bà đã có một cuộc sống bị che giấu trước khi kết hôn với ông nội. Một chuyện tình thời trẻ. Một vụ bê bối đã được che đậy suốt bao thế hệ.
Bà đã cho đi đứa con, và nó đang sống ở nơi nào đó suốt thời gian qua. Giờ người thừa kế bị tước quyền đó của chúng tôi muốn có được khoản chia tài sản công bằng, còn không chúng tôi sẽ lãnh hậu quả tồi tệ.
Tất cả những kịch bản của tôi đều có vẻ điên rồ, nhưng chúng không hoàn toàn vô căn cứ. Tôi đã tìm hiểu được nhiều thứ từ việc đọc từng dòng ghi chép trong quyển sổ ghi hẹn của bà nội. Chiếc vòng chuồn chuồn có lịch sử lâu đời ở Edisto. Một món quà đáng yêu cho một ngày đẹp trời ở Edisto, một mục ghi chép như thế. Chỉ có chúng tôi mà thôi.
Phần chỉ có chúng tôi quấy nhiễu tôi. Chỉ mới trang trước, bà nội đã ghi chú việc nhận được một lá thư từ ông nội tôi. Ông đã đưa lũ trẻ đi câu cá ở trên núi trong tuần ấy.
Chỉ có chúng tôi...
Ai? Ai là người đã mua món quà tặng bà ở Edisto vào năm 1966?
Suốt những năm qua, bà nội tôi thường đến đó một mình, nhưng nhiều lần bà không hề một mình sau khi tới hòn đảo ấy.
Điều đó được viết rất rõ trong nhật ký của bà.
Lẽ nào bà nội đã ngoại tình sao?
Bụng tôi cuộn lên nhộn nhạo khi cây cầu Dawhoo hiện ra phía trước. Điều đó không thể nào xảy ra được. Mặc dù chịu áp lực của cuộc sống công khai trước công chúng, gia đình tôi nổi tiếng về việc duy trì hôn nhân bền vững. Bà nội tôi rất yêu chồng. Ngoài ra bà nội là một trong những người thẳng thắn nhất mà tôi biết. Bà là trụ cột của cộng đồng và là thành viên cố định ở Hội giám lý.[*] Bà sẽ không bao giờ giữ bí mật với gia đình.
[*]Hội tin lành do John Wesley sáng lập từ thế kỷ 18.
Trừ khi bí mật ấy là điều có thể làm tổn hại chúng tôi.
Và đó chính xác là những gì khiến tôi sợ hãi.
Đó cũng là lý do tôi không thể để một chiếc phong bì hiện diện ở nơi nào đó mà chỉ có trời mới biết, chứa tên bà nội tôi và một số thông tin bí mật.
"Dù sẵn sàng hay chưa, tôi cũng đến đây rồi." Tôi thì thầm trong làn không khí đượm hơi muối. "Anh muốn gì ở bà nội tôi hả, Trent Turner?"
Lúc ngồi trên xe và ở trong phòng chờ của bác sĩ vài tuần vừa qua, tôi đã cố nghiên cứu tìm hiểu về Trent Turner Sr. và Trent Turner Jr. - ông nội và cha của gã Trent mà tôi đã nói chuyện qua điện thoại: Trent Turner đời thứ ba. Tôi đã tìm những mối quan hệ chính trị, tiền án, hoặc bất cứ điều gì có thể giải thích mối ràng buộc của họ với bà nội tôi. Tôi đã sử dụng toàn bộ thủ thuật công tố viên yêu thích của mình. Thật đáng tiếc, chẳng có gì rõ ràng cả. Theo cáo phó trên báo Charleston từ bảy tháng trước, Trent Tumer Sr. đã cư ngụ cả đời ở Charleston và đảo Edisto, đồng thời là chủ sở hữu điền trang Tumer Real. Ông ta chỉ là một người bình thường. Chất phác và đơn giản. Con trai ông ta, Trent Turner Jr. kết hôn và sống ở Texas, ở đó ông ta làm chủ một công ty bất động sản.
Trent Turner III lại có vẻ không phải là người bình thường. Anh ta chơi bóng rổ ở Clemson và là một tuyển thủ giỏi. Cho tới gần đây, anh ta đã tham gia vào lĩnh vực bất động sản thương mại, chủ yếu ở New York. Cách đây vài tháng, một tờ báo địa phương đăng tin cho biết anh ta đã rời khỏi thành phố phồn hoa đó để tiếp quản việc kinh doanh của ông nội trên đảo Edisto.
Tôi không thể ngừng tự hỏi: Tại sao một người đàn ông chuyên môi giới đang ở đỉnh cao sự nghiệp lại đột ngột chuyển đến nơi hẻo lánh như Edisto và bắt đầu kinh doanh những ngôi nhà nhỏ ven biển và cho thuê nhà nghỉ chứ?
Tôi sẽ sớm tìm ra thôi. Tôi đã tra cứu địa chỉ nơi làm việc của anh ta. Bằng mọi giá, tôi sẽ rời khỏi Văn phòng môi giới bất động sản Turner cùng với phong bì của bà nội và toàn bộ nội dung bên trong, bất kể đó là gì.
Mặc cho nỗi lo sợ đang lớn dần trong tôi, Edisto bắt đầu thực hiện phép màu của nó khi tôi lái xe xuống hòn đảo nằm bên kia cầu, tiếp tục men theo đường cao tốc, đi qua mấy ngôi nhà nhỏ mang phong cách vùng biển và một vài công ty nằm giữa hàng thông và sồi thường xanh. Trên đầu, bầu trời mang một sắc xanh tuyệt đẹp.
Edisto vẫn mang dáng vẻ hệt như trong trí nhớ của tôi. Nơi này đem đến cảm giác bình yên, tử tế và vắng vẻ. Có lý do để người dân địa phương đặt biệt danh cho hòn đảo này là Edi-buồn-tẻ. Những cây sồi cổ thụ cong mình trĩu xuống con đường, như thể tìm cách che mình khỏi thế giới bên ngoài. Những tán cây phủ đầy rêu tỏa bóng rộng trên chiếc SUV nhỏ mà tôi đã cuỗm khỏi nhà để xe ở đồi Drayden nhằm thực hiện chuyến đi này. Những con đường nhỏ ở Edisto có thể hơi gồ ghề, và bên cạnh đó, việc xuất hiện trong một chiếc xe BMW có vẻ không phải là ý tưởng hay, trong khi tôi còn đang thắc mắc liệu nội dung phong thư kia có liên quan gì đến tống tiền hay không.
Chẳng mấy khó khăn để tìm ra tòa nhà bất động sản Turner. Nơi đó có vẻ kỳ lạ, theo phong cách cổ xưa nhưng chắc chắn không ấn tượng. Đó là một ngôi nhà xây sẵn, một ngôi nhà màu xanh nước biển theo phong cách cổ điển nằm trên đường
Jungle, cách mặt nước vài khối nhà. Giờ tôi đang ở đây, nơi này trông có vẻ hơi quen thuộc, nhưng dĩ nhiên, lúc còn nhỏ, tôi chẳng có bất cứ lý do gì để vào trong đó cả.
Khi đậu xe và băng qua sân bãi lắc rắc cát, trong giây lát, tôi chợt thấy ghen tị với người đàn ông mà tôi tìm gặp. Tôi có thể làm việc ở một nơi như thế này. Thậm chí sống ở đây. Thật đúng là một ngày khác ở thiên đường vào mỗi buổi sáng. Cách đó không xa, tiếng cười nói và âm thanh biển cả trôi giạt tới. Những cánh diều đủ màu sắc bay phía trên ngọn cây, lơ lửng trong không trung nhờ làn gió biển thổi đều đều.
Hai cô bé chạy xuống phố, kéo lê theo đám ruy băng dài màu đỏ gắn trên cây gậy. Ba người phụ nữ vừa đạp xe vừa cười nói. Một lần nữa, tôi thấy đố kỵ, rồi tôi nghĩ: Tại sao tôi không đến đây thường xuyên hơn? Sao tôi chưa từng gọi cho hai chị gái hay mẹ tôi và nói rằng: "Chúng ta hãy lên đường và ngồi tận hưởng ánh mặt trời một lát. Chúng ta nên tận dụng khoảng thời gian riêng của các thiếu nữ chứ nhỉ?"
Tại sao Elliot và tôi chưa từng đến nơi này?
Câu trả lời thật chua xót, vì thế tôi không suy nghĩ về điều đó quá lâu. Lịch trình của chúng tôi luôn dày đặc kế hoạch. Đó là lý do.
Ai lựa chọn những kế hoạch ấy chứ? Tôi đoán chính là chúng tôi tự chọn lựa mà thôi.
Dù vậy, dường như thường xuyên là chúng tôi không hề có bất kỳ sự lựa chọn nào cả. Nếu chúng tôi không liên tục đập lớp vôi mới trên mọi thành lũy phòng thủ, thời tiết sương gió sẽ lẻn vào và ăn mòn thành tựu tích góp từ mười hai thế hệ đời trước của gia đình. Cuộc sống tốt đẹp này đòi hỏi nhiều nỗ lực giữ gìn.
Bước lên bậc thang dẫn tới hàng hiên của Văn phòng môi giới bất động sản Turner, tôi hít một hơi để củng cố tinh thần. Tấm biển có ghi: MỜI VÀO! VĂN PHÒNG MỞ CỬA. Thế nên tôi cứ bước vào. Tiếng chuông leng keng báo sự xuất hiện của tôi, nhưng không có ai ngồi sau quầy cả.
Đằng trước là khu vực tiền sảnh với hàng ghế nhựa đủ màu sắc kê sát tường. Máy nước lạnh cùng vài cái cốc giấy. Mấy cái giá trưng bày vô số sách quảng cáo. Máy làm bỏng ngô nhắc tôi nhớ mình đã bỏ lỡ bữa trưa. Những hình chụp tuyệt đẹp của hòn đảo treo thẳng hàng trên tường. Chân quầy tiếp tân được trang trí bằng hình vẽ của lũ trẻ và các bức ảnh gia đình hạnh phúc tạo dáng phía trước ngôi nhà mới xây trên bờ biển của họ. Sự hòa trộn ngẫu nhiên giữa quá khứ và hiện tại. Vài bức ảnh đen trắng có vẻ được chụp từ những năm 1950. Tôi đứng đó và nhìn lướt các bức ảnh, tìm bà nội tôi. Nhưng chẳng hề có hình ảnh nào của bà cả.
"Xin chào?" Tôi đánh bạo lên tiếng, vì hình như không có ai xuất hiện ở hành lang. "Xin chào?"
Có lẽ họ đã ra ngoài một lát chăng? Nơi này hoàn toàn yên tĩnh.
Bụng tôi cồn cào, gào thét muốn ăn chút bỏng ngô.
Tôi đang tính xem xét cái máy làm bỏng ngô thì cửa sau bật mở. Tôi liền thả túi bỏng ngô xuống rồi quay lại.
"Ôi! Tôi không biết có người ở đây." Tôi nhận ra Trent Turner III từ bức ảnh trên mạng, nhưng bức ảnh đó được chụp từ xa, một người đầy cơ bắp đứng trước tòa nhà. Anh ta đội mũ bóng chày và để râu. Bức ảnh đó không thể hiện được dáng vẻ của anh ta. Giờ anh ta đã cạo sạch râu, đi giày nâu nhạt sờn cũ, không kèm vớ, mặc áo thun polo vừa khít người, anh ta trông như đang ngồi ở cái bàn dưới tán dù tại nơi nào đó... hoặc xuất hiện trong trang quảng cáo về cuộc sống bình thường. Anh ta có đôi mắt màu xanh lục và vàng cát, mái tóc bù xù đủ để thốt lên lời nói châm chọc: Tôi sống trên bãi biển cũng được một thời gian rồi.
Anh ta đi lên hành lang, tung hứng vài gói đồ ăn mang đi và lon nước. Tôi kiềm chế bản thân tránh nhìn chòng chọc. Tôi nghĩ mình ngửi thấy mùi tôm và khoai tây chiên. Bụng tôi lại đưa ra lời kháng nghị rõ to khác.
"Xin lỗi, tôi... không có ai ở đây cả." Tôi chỉ ngón tay qua vai hướng về phía cửa chính.
"Tôi chạy ra ngoài mua bữa trưa ấy mà." Anh ta đặt đồ ăn trên quầy, sau đó nhìn quanh tìm khăn ăn, rồi đành chùi nước sốt hải sản rơi vãi bằng mảnh giấy in. Cái bắt tay của chúng tôi dính nhớp nhưng đầy thân thiện. "Trent Turner." Anh ta nói với vẻ thoải mái tự nhiên. "Tôi có thể giúp gì cho cô?" Nụ cười của anh ta làm tôi muốn thích anh ta. Đấy là nụ cười dễ dàng khiến người ta thực sự cảm mến. Anh ta có vẻ... trung thực, tôi đoán thế.
"Vài tuần trước tôi đã gọi điện cho anh." Thật thiếu khôn ngoan khi lập tức bắt đầu với những cái tên.
"Thuê hay mua bán?"
"Sao cơ?"
"Một địa điểm. Chúng ta đang nói về việc cho thuê hoặc danh sách bất động sản đúng không?" Rõ ràng anh ta đang lục lọi kho trí nhớ. Nhưng có gì đó còn hơn sự hứng thú thông thường xuất hiện trước mặt tôi. Tôi cảm thấy một tia sáng gì đó... lóe lên.
Tôi kiềm chế bản thân tránh mỉm cười đáp lại.
Cảm giác tội lỗi lập tức trách móc tôi. Một người phụ nữ đã đính hôn - thậm chí là một người độc thân - có nên phản ứng theo cách đó không? Có lẽ phản ứng ấy sinh ra chỉ vì Elliot và tôi hầu như đã không trò chuyện suốt gần hai tuần. Anh ấy đang ở Milan. Sự chênh lệch múi giờ làm việc đó gây trở ngại. Anh ấy tập trung vào công việc, còn tôi thì lại tập trung giải quyết vấn đề gia đình.
"Chẳng phải cái nào cả." Tôi đoán thật vô nghĩa khi cứ trì hoãn chuyện này lâu hơn. Sự thật rằng anh chàng này điển trai và ưa nhìn cũng không thể làm thay đổi thực tại. "Tôi đã gọi cho anh để nói về thứ tôi tìm thấy ở nhà bà nội tôi." Không nghi ngờ gì, tình bạn mới chớm nở của tôi với Trent Turner chỉ tồn tại trong thoáng chốc. "Tôi là Avery Stafford. Anh đã nói anh đang giữ một chiếc phong bì gửi cho bà nội tôi, Judy Stafford? Tôi đến đây để nhận nó."
Thái độ của anh ta lập tức thay đổi. Cánh tay vạm vỡ khoanh trước lồng ngực đầy cơ bắp, và quầy tiếp tân nhanh chóng trở thành bàn đàm phán. Một cuộc đàm phán đầy vẻ thù địch.
Anh ta trông có vẻ khó chịu. Rất khó chịu. "Tôi xin lỗi vì cô đã lãng phí chuyến đi rồi. Tôi đã nói, ngoại trừ người được chỉ định nhận thư, tôi không thể giao những tài liệu đó cho bất cứ ai. Thậm chí là thành viên gia đình."
"Tôi có giấy ủy quyền của bà đây." Tôi rút giấy tờ đó ra khỏi chiếc túi ngoại cỡ của mình. Là luật sư trong gia đình và cha mẹ tôi đều phải bận tâm đến vấn đề sức khỏe, tôi là người được chỉ định xử lý các tài liệu của bà nội Judy. Tôi mở giấy ủy quyền, xoay xấp giấy về phía anh ta đúng lúc anh ta đưa tay lên phản đối. "Bà nội không được khỏe để tự giải quyết các vấn đề của mình. Vì thế tôi được phép..."
Anh ta từ chối lời đề nghị đó mà không hề nhìn vào đám giấy ủy quyền. "Đây không phải là vấn đề pháp lý."
"Nhưng chuyện này liên quan đến pháp luật nếu đó là thư của bà tôi."
"Đó không phải là thư. Đúng hơn là... dọn dẹp vài thứ chưa giải quyết trong đám tài liệu của ông nội tôi thôi." Anh ta hướng mắt đi nơi khác, nhìn ngắm đám cọ đang đung đưa bên ngoài cửa sổ để né tránh ánh mắt thăm dò của tôi.
"Vậy tài liệu đó liên quan đến ngôi nhà ở Edisto sao?" Xét cho cùng, đây là một văn phòng bất động sản, nhung tại sao cứ phải giữ bí mật những tài liệu bất động sản chứ?
"Không phải."
Câu trả lời của anh ta ngắn gọn đến mức thất vọng. Thông thường, khi bạn đưa ra một giả định sai cho nhân chứng, lời đáp lại của nhân chứng sẽ vô tình cho bạn ít nhất một chút giả định đúng.
Rõ ràng là Trent Tumer đã vượt qua nhiều cuộc đàm phán trước đây. Thực tế, tôi cảm giác rằng anh ta đã cố né tránh chính cuộc đàm phán này. Anh ta đã nói những tài liệu và một số người, có vẻ đều là số nhiều. Các gia đình khác cũng bị giữ làm con tin như thế sao?
"Tôi sẽ không rời khỏi đây cho tới khi tìm ra sự thật."
"Có bỏng ngô kìa." Nỗ lực tỏ ra hài hước của anh ta chỉ như đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong tôi.
"Đây không phải là chuyện để đùa."
"Tôi có nhận ra điều đó." Lần đầu tiên, anh có vẻ hơi cảm thông với hoàn cảnh của tôi. Anh ta thả tay xuống, một tay lùa mạnh qua tóc. Hàng mi nâu khép lại, vẻ căng thẳng hình thành quanh khóe mắt, ngụ ý một cuộc đời đã từng chịu áp lực nhiều hơn thế này. "Xem nào, tôi đã hứa với ông nội... trên giường bệnh của ông. Và tin tôi đi... cứ để mọi chuyện như thế này thì tốt hơn."
Tôi không tin anh ta. Đó mới là điều quan trọng. "Tôi sẽ lấy số tài liệu đó bằng được một cách hợp pháp nếu tôi phải làm thế."
"Tài liệu của ông nội tôi sao?" Tiếng cười mỉa mai biểu lộ rằng anh ta không né tránh những lời đe dọa. "Chúc cô may mắn. Những tài liệu ấy là tài sản của ông tôi. Và giờ chúng là tài sản của tôi. Cô sẽ phải hài lòng với điều đó thôi."
"Tôi sẽ không cảm thấy thế nếu điều này có thể gây hại tới gia đình tôi."
Nét mặt anh ta nói cho tôi biết tôi đã tiến gần đến sự thật. Tôi cảm thấy phát ốm. Gia đình tôi có một bí mật đen tối bí ẩn. Và đó là gì chứ?
Trent tuôn ra tiếng thở dài thườn thượt. "Chỉ là... Đây thực sự là giải pháp tốt nhất. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với cô." Điện thoại bỗng đổ chuông. Anh ta liền bắt máy, hình như hy vọng việc gián đoạn này sẽ đuổi tôi đi. Người gọi đến đặt hàng triệu câu hỏi về thuê nhà trên bờ biển và những hoạt động ở đảo Edisto. Trent bỏ thời gian nói mọi thứ từ câu cá trống đen[*] đến việc tìm các mẫu hóa thạch voi răng mấu[*] trên bờ biển. Anh ta giảng cho người gọi một bài lịch sử đáng yêu về những gia đình giàu có thường trú trên Edisto trước cuộc Nội chiến Hoa Kỳ. Rồi anh ta nói tới mấy con cáy, bùn đá và đám hàu mới thu hoạch.
[*]Là một loài cá nước mặn.
[*]Voi răng mấu là động vật chủ yếu ăn quả thông và lá cây với cách ăn theo kiểu bứt lá giống với voi ngày nay, trong khi voi ma mút là động vật gặm cỏ.
Anh ta bỏ tôm chiên vào miệng, nhấm nháp trong khi nghe điện thoại. Anh ta tựa người vào quầy, xoay lưng về phía tôi.
Tôi quay lại chiếc ghế ban đầu ở cạnh cửa, ngồi xuống mép ghế và nhìn chằm chằm lưng anh ta trong khi anh ta kể liên tu bất tận về vịnh Botany. Dường như anh ta đang mô tả từng phần một cái khu bảo tồn rộng bốn ngàn mẫu Anh đó. Tôi nhịp chân và gõ ngón tay. Anh ta giả vờ không để ý, nhưng tôi bắt quả tang anh ta lén nhìn tôi qua khóe mắt.
Tôi lấy điện thoại ra và lướt xem thư điện tử. Nếu tình huống xấu nhất xảy ra, tôi sẽ lướt xem Instagram hoặc lãng phí thời gian với mấy ý tưởng đám cưới mà mẹ tôi và Bitsy muốn tôi thấy trên Pinterest.
Trent cúi xuống máy tính để bàn, tìm kiếm thông tin, rồi bàn đến việc thuê nhà và kỳ hạn.
Cuối cùng khách hàng cũng quyết định chọn thời gian và địa điểm cho kỳ nghỉ lý tưởng. Trent thú nhận rằng anh ta không phải là người chuyên xử lý ghi nhận khi khách hàng đặt chỗ trước. Thư ký của anh ta đang ở nhà để chăm con ốm, nhưng anh ta sẽ gửi thư điện tử cho cô ấy và cô ấy sẽ lo việc xác nhận đăng ký.
Cuối cùng, sau cuộc trò chuyện huyên thuyên có lẽ kéo dài ít nhất ba mươi phút, anh ta mới vươn thẳng người và nhìn về phía tôi. Theo sau là ánh mắt chằm chằm. Rất có thể, người đàn ông này cũng bướng bỉnh y chang tôi. Thật đáng tiếc, anh ta có thể chịu đựng lâu hơn. Vì anh ta có đồ ăn.
Gác máy điện thoại, anh ta gõ khớp tay lên môi, lắc đầu và thở dài. "Bất kể cô ở đây bao lâu cũng không quan trọng. Việc đó sẽ không thay đổi bất cứ điều gì đâu." Vẻ thất vọng của anh ta bắt đầu hiện rõ. Tôi đang đạt được điều gì đó. Giờ tôi đã làm anh ta thấy bối rối rồi.
Tôi bình tĩnh đi đến máy làm bỏng ngô và máy làm nước mát, rồi tự phục vụ.
Chuẩn bị cho cuộc biểu tình bất bạo động xong xuôi, tôi lững thững quay lại ghế của mình.
Trent kéo mạnh chiếc ghế đặt đằng sau máy tính, ngồi xuống ghế và biến mất phía sau cái tủ hồ sơ bốn ngăn.
Ở miếng bỏng ngô đầu tiên, dạ dày tôi liền réo vang một tiếng đầy khiếm nhã.
Giỏ tôm thình lình xuất hiện trên mép quầy. Những ngón tay mạnh mẽ đẩy cái giỏ về phía tôi, nhưng anh chàng kia không nói một lời nào. Lòng tốt đó làm tôi cảm thấy có lỗi, thậm chí cảm giác ấy còn rõ rệt hơn với mặc cảm tội lỗi giáng mạnh khi anh ta đưa thêm lon soda chưa mở nắp. Rõ ràng tôi đang phá hỏng ngày cực kỳ tốt đẹp của anh ta.
Tôi lấy cho mình một nhúm tôm nhỏ rồi quay về chỗ. Hóa ra cảm giác tội lỗi và vị tôm chiên hòa quyện hết sức hài hòa với nhau.
Tiếng bàn phím kêu lạch cạch. Một tiếng thở dài khác vang lên phía sau tủ đựng hồ sơ. Thời gian càng trôi qua. Cái ghế lại càng cót két vang lên phản đối, như thể anh ta đang nghiêng ghế ra sau. "Không phải người nhà Stafford các cô thường có những người khác làm việc này cho mình hay sao?"
"Thỉnh thoảng. Nhưng không phải trong trường hợp này."
"Tôi đoán chắc cô đã quen với việc luôn có được điều mình muốn."
Lời nói bóng gió của anh ta làm tôi phát cáu. Tôi đã phải chiến đấu suốt cả đời với tư tưởng cho rằng năng lực duy nhất của tôi chỉ là mái tóc vàng đáng yêu và cái tên Stafford. Bây giờ, cùng với sức ép suy đoán về tương lai chính trị của tôi, tôi cực kỳ chán ngấy khi nghe thấy điều đó. Tên tuổi gia đình không giúp tôi tốt nghiệp Trường Luật Columbia với niềm tự hào đâu.
"Tôi bỏ công sức cho những gì mình nhận được, cảm ơn anh."
"Ồ!"
"Tôi không đòi hỏi bất cứ ân huệ đặc biệt nào, và tôi cũng chẳng mong chờ gì ở chúng."
"Vậy tôi có thể gọi cảnh sát và bắt cô rời khỏi phòng chờ của tôi, y hệt như tôi sẽ làm với bất cứ ai đóng cọc ở nơi này và không chịu rời khỏi khi họ được yêu cầu?"
Tôm và bỏng ngô kết hợp tạo thành một cục u ngay bên dưới xương ức của tôi. Anh ta sẽ không làm thế... đúng không? Tôi chỉ có thể tưởng tượng ra những tin tức báo chí. Leslie sẽ treo cổ tôi bằng một tay. "Chuyện đó thường xảy ra lắm sao?"
"Trừ phi kẻ nào đó đổ quá nhiều rượu trên bãi biển thôi. Và Edisto thực sự không phải là nơi như thế. Chúng tôi không có nhiều thứ sôi nổi ở đây."
"Ừ, tôi biết. Và tôi cảm giác rằng có một lý do khiến anh sẽ không muốn cảnh sát liên quan đến vụ này."
"Một lý do?"
"Tôi nghi ngờ anh không hề nhận ra một số người có lẽ sẽ không ngại đe dọa gia đình tôi bằng thông tin gây tổn hại... nếu thông tin như thế thực sự tồn tại. Và đó là hành vi bất hợp pháp."
Ngay lập tức Trent bật dậy khỏi ghế, và tôi cũng vậy. Chúng tôi đối mặt với nhau như hai vị tướng đối mặt ở bàn tác chiến. "Cô chỉ cách buổi gặp gỡ cảnh sát biển Edisto chừng mười phân thôi đấy."
"Ông nội anh muốn gì ở bà nội tôi?"
"Giấy tờ ấy không phải tống tiền, nếu đó là giả định của cô. Ông nội tôi là một người lương thiện."
"Thế tại sao ông ấy lại để lại một chiếc phong bì cho bà tôi?"
"Họ có việc chung."
"Việc gì chứ? Sao bà tôi không nói cho bất cứ ai biết về chuyện ấy?"
"Có lẽ bà ấy nghĩ làm vậy là cách tốt nhất."
"Bà ấy đến đây để... gặp ai đó phải không? Và ông nội anh đã phát hiện ra?"
Trent giật lùi, môi cong lên. "Không phải!"
"Vậy nói cho tôi đi!" Giờ tôi đang sử dụng phương thức ở phòng xử án, tập trung vào một thứ duy nhất - tìm ra sự thật. "Hãy giao phong bì kia cho tôi!"
Anh ta liền đấm mạnh tay lên quầy, làm mọi thứ ở đó kêu lạch cạch, rồi quay ngoắt đi tới đầu quầy. Trong vài bước chân, chúng tôi đứng mặt đối mặt. Tôi vươn thẳng người hết mức, nhưng anh ta vẫn cao hơn tôi. Tôi từ chối bị đe dọa. Chúng tôi phải giải quyết vấn đề này. Ngay ở đây và ngay bây giờ.
Tiếng chuông cửa chợt vang lên, nhưng ban đầu chúng tôi hầu như không để ý đến nó. Tôi chỉ tập trung nhìn đôi mắt xanh viền sáng màu và hàm răng đang nghiến chặt kia.
"Phù! Bên ngoài nóng quá. Hôm nay có bỏng ngô không?" Khi liếc nhìn qua vai, tôi thấy một người đàn ông mặc đồng phục. Một nhân viên của Sở Lâm Viên hoặc có lẽ là người quản lý khu vực cấm săn bắn. Ông ta đang đứng ở cửa, nhìn Trent Tumer và tôi. "Ồ... tôi không biết cậu có khách."
"Cứ vào và nghỉ ngơi đi, Ed." Trent vẫy tay ra hiệu với vẻ nhiệt tình thân thiện, rồi sự nhiệt tình đó nhanh chóng biến mất khi anh ta quay sang tôi và nói thêm: "Cô Avery đây sắp ra về rồi."