← Quay lại trang sách

Chương 12 Rill

Phải hai tuần sau tôi mới biết lũ nhóc ở đây là trẻ được giám hộ của Hội Cô nhi viện Tennessee. Lần đầu tiên nghe bà Murphy nói từ đó qua điện thoại, tôi không biết ý nghĩa của cụm từ trẻ được giám hộ. Tôi không thể hỏi, vì tôi không được phép nghe lén. Tôi đã phát hiện ra rằng nếu tôi leo qua núp dưới mấy bụi cây đỗ quyên trồng dọc theo nhà, tôi sẽ có thể đến đủ gần để nghe lỏm được gì đó qua khung lưới cửa sổ văn phòng của bà ta.

"Chắc chắn toàn bộ đều là trẻ được giám hộ của Hội Cô nhi viện Tennessee rồi, Dortha. Tôi hiểu tình huống khó khăn của con dâu chị. Lúc buồn rầu, nhiều đàn ông thường trở nên say xỉn và... yêu đương lăng nhăng. Đó là một việc quá khó đối với một người vợ. Thêm một đứa nhỏ trong nhà rốt cuộc có thể làm sáng bừng bầu không khí và giải quyết toàn bộ vấn đề này. Cương vị làm cha có thể thay đổi một người đàn ông. Tôi chắc chắn việc nhận nuôi sẽ không có vấn đề gì, cũng như chị sẽ không gặp rắc rối về thanh toán chi phí. Vâng... vâng... nhanh lắm, dĩ nhiên là thế rồi. Một bất ngờ trong ngày kỷ niệm của bọn trẻ. Thật ngọt ngào làm sao. Nếu tôi có thể tặng cho chị một đứa, Dortha, tôi chắc chắn sẽ làm thế. Ngay bây giờ tôi có vài thiên thần nhỏ đáng yêu. Nhưng cô Tann nắm quyền đưa ra các quyết định. Tôi chỉ lo nơi ăn chốn ở cho bọn trẻ và..."

Từ cuộc đối thoại đó, tôi nhanh chóng đoán được cụm từ mới mẻ kia. Trẻ được giám hộ nghĩa là cha mẹ của những đứa trẻ đó không quay lại tìm chúng. Đám trẻ ở đây nói rằng nếu cha mẹ bạn không đến đón bạn, cô Tann sẽ đưa bạn cho người khác, và họ sẽ dẫn bạn về nhà. Đôi khi những người đó sẽ chăm sóc bạn, đôi khi thì không. Tôi sợ không dám hỏi quá nhiều, vì chúng tôi không được phép nói về chuyện ấy, nhưng tôi có cảm giác đó là lý do chị gái của Stevie không xuất hiện kể từ ngày chúng tôi đến đây. Cô Tann đã đưa con bé cho một ai đó. Vì Sherry là trẻ được giám hộ.

Chúng tôi may mắn vì không phải là trẻ mồ côi. Chúng tôi thuộc về Briny, và ông sẽ đến đón chúng tôi ngay khi Queenie bình phục. Việc ấy kéo dài lâu hơn tôi tưởng, và đó là lý do tôi bắt đầu nghe lén dưới cửa sổ của bà Murphy. Tôi vẫn hy vọng nghe được điều gì đó về Briny. Khi tôi hỏi các nhân viên, họ chỉ nói tôi chỉ cần cư xử cho đàng hoàng, nếu không chị em tôi sẽ phải ở lại đây lâu hơn. Tôi không tài nào nghĩ ra bất cứ điều gì tồi tệ hơn thế, vì vậy tôi cố hết sức đảm bảo chị em tôi đều ngoan ngoãn.

Tôi đang mạo hiểm khi đến gần bên cửa sổ như thế này, và tôi biết điều đó. Chúng tôi không được phép bén mảng ở bất cứ nơi nào gần luống hoa của bà Murphy. Nếu bà ta biết tôi vẫn nghe lén các cuộc điện thoại và buổi trò chuyện với những người ghé qua ở hiên trước nhà của bà ta... tôi có thể mường tượng ra vài điều sẽ xảy ra với mình.

Bà Murphy bước tới khung lưới cửa sổ. Qua đám lá của cây đỗ quyên, tôi có thể nhìn thấy khói thuốc phả ra cửa. Làn khói trôi lững lờ trong không khí ẩm ướt như vị thần đèn bay lơ lửng bên trên cây đèn của Aladdin. Tôi vỗ mặt, và đám cành cây lay động. Một cây búa từ bên trong liền giáng mạnh vào xương sườn tôi.

"Bà Pulnik!" Bà ta hét lớn. "Bà Pulnik!"

Da tôi trở nên lạnh toát. Đừng chạy. Đừng bỏ chạy. Tôi tự nhủ thế.

Tiếng bước chân chạy nhanh lên hành lang bên trong.

"Chuyện gì vậy, bà Murphy?"

"Bà hãy bảo Riggs đặt thuốc dưới đám cây đỗ quyên tối nay đi. Bọn thỏ trời đánh thánh vật kia lại chui vào mấy luống hoa của ta rồi."

"Tôi sẽ dặn ông ta làm việc đó ngay lập tức."

"Và nói ông ta dọn dẹp sân trước và nhổ hết đám cỏ dại nữa. Bảo ông ta cứ sử dụng mấy thằng nhóc lớn tuổi theo cách ông ta thấy thích hợp. Ngày mai cô Tann sẽ đến đây. Ta sẽ phải chuẩn bị nơi này thật chỉnh tề, còn không ta sẽ phải chịu hậu quả không hay đấy."

"Vâng, thưa bà Murphy."

"Mấy đứa nhóc ở phòng bệnh sao rồi? Nhất là thằng nhỏ mới tập đi có đôi mắt tím đậm ấy. Cô Tann muốn gặp thằng nhỏ đó. Cô ta đã hứa đưa thằng nhỏ cho một đơn hàng ở New York."

"Tôi lấy làm tiếc phải nói rằng thằng nhỏ đó đang hôn mê. Nó cũng gầy lắm. Chỉ ăn được chút cháo ngô thôi. Tôi không tin là thằng nhỏ có thể đi một chặng đường xa như thế."

"Cô Tann sẽ không hài lòng đâu. Và ta cũng thế. Cứ tưởng rằng được sinh ra ở hẻm tối và cống rãnh, mấy đứa nhỏ bụi đời ấy sẽ cứng cáp mạnh mẽ hơn chứ."

"Vâng, đúng là thế. Con bé ở trong phòng bệnh cũng suy yếu. Hai ngày qua, con bé không chịu ăn gì cả. Có cần gọi bác sĩ đến không ạ?"

"Không, dĩ nhiên không cần rồi. Thế quái nào ta phải gọi bác sĩ đến vì chút bệnh tiêu chảy hả? Bọn trẻ luôn mắc bệnh đó mà. Cho con bé đó ít gừng tươi. Thứ ấy sẽ công hiệu."

"Tùy bà thôi."

"Thằng bé Stevie tiến triển thế nào rồi? Cỡ người nó cũng xấp xỉ thằng nhỏ trong phòng bệnh. Lớn tuổi hơn, nhưng thứ đó có thể được thay đổi. Mắt nó màu gì?"

"Nâu. Nhưng thằng bé đó vẫn ngoan cố tè ướt giường. Và nó không nói một từ nào cả. Tôi tin khách hàng sẽ không hài lòng với thằng bé đâu."

"Như vậy là không được. Trói thằng bé vào giường và cứ để mặc nó nằm ở đó cả ngày nếu nó lại tè dầm. Một hai chỗ phồng rộp sẽ dạy cho nó một bài học. Bất luận thế nào, mắt nâu cũng không đáp ứng được yêu cầu của đơn hàng này. Xanh dương, xanh lục, hoặc tím thôi. Những màu mắt đó đã được yêu cầu cụ thể. Chứ không phải là màu nâu."

"Robby thì sao ạ?"

Cổ họng tôi nghẹn lại. Robby là cái tên họ gọi em trai tôi. Không hề có một Robby nào khác trong nhà này.

"Ta e là không được. Năm đứa bé kia được để dành cho một sự kiện xem mắt đặc biệt."

Tôi nuốt xuống cục nghẹn nóng hổi trong cổ họng, đẩy nó xuống thẳng dạ dày. Một sự kiện xem mắt đặc biệt. Tôi nghĩ tôi biết ý nghĩa của từ đó. Tôi đã từng nhìn thấy những cặp cha mẹ đến đây vài lần. Họ đứng chờ ở hàng hiên, và mấy nhân viên dẫn lũ trẻ đến gặp họ. Bọn chúng đều sạch sẽ, ăn mặc tươm tất và chải tóc gọn gàng. Cha mẹ sẽ tặng quà, ôm chầm lấy chúng rồi òa khóc khi họ phải đi. Đó ắt hẳn là sự kiện ra mắt.

Vậy là Briny sắp đến thăm chúng tôi.

Nhưng điều đó cũng làm tôi lo lắng. Tuần trước, một người đàn ông đã đến thăm con trai ông ta, và bà Murphy nói với ông ta rằng thằng bé không còn ở đây nữa. Thằng bé đã được giao cho bên nhà nhận nuôi. Tôi vô cùng xin lỗi. Bà ta đã nói như thế.

Thằng bé phải còn ở đây, người đàn ông đó tranh cãi. Lonnie Kemp. Thằng bé là con tôi. Tôi không ký giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng. Thằng bé chỉ trú ở cô nhi viện này cho đến khi tôi ổn định trở lại thôi.

Dường như bà Murphy chẳng hề lo lắng, thậm chí khi người đàn ông đó suy sụp và òa khóc. Dù vậy, thằng bé đã đi rồi. Tòa án gia đình[*] cho rằng đó là giải pháp tốt nhất. Thằng bé đã được một cặp cha mẹ nhận nuôi, họ có thể chăm lo thật tốt cho nó.

[*]Tòa chuyên xử các vụ tranh chấp trong gia đình, nhất là về vấn đề giám hộ con cái.

Nhưng thằng bé là con trai tôi.

Ông đừng ích kỷ thế, ông Kemp. Ván đã đóng thuyền. Hãy nghĩ đến đứa nhỏ. Thằng bé sẽ nhận được những thứ mà ông không tài nào cho nó được.

Thằng bé là con trai tôi...

Người đàn ông kia ngã khuỵu xuống và khóc nức nở ngay trên hàng hiên.

Bà Murphy chỉ quay vào trong và đóng cửa lại. Một lát sau, ông Riggs đi ra nhấc người đàn ông kia lên, dẫn ông ta ra đường và để ông ta ngồi trong xe tải của mình. Suốt cả ngày, ông ta ngồi đó dõi mắt nhìn về phía sân, tìm con trai.

Tôi lo rằng Briny có thể đến đây và gặp vấn đề rắc rối như thế. Chỉ là Briny sẽ không đứng đó và khóc lóc. Ông sẽ xông vào và tình huống khủng khiếp sẽ xảy ra. Ông Riggs đô con, còn cô Tann thì quen biết cảnh sát.

"Hãy quan tâm tối đa đến đứa nhỏ trong phòng bệnh." Bà Murphy nói tiếp. "Cho nó tắm nước nóng và ăn ít kem. Có thể thêm một cái bánh quy vị gừng. Tiếp một chút sinh lực cho nó. Ta sẽ hỏi cô Tann xem liệu cô ta có thể trì hoãn đơn hàng kia một hai ngày không. Ta muốn thằng nhỏ đủ khỏe để đi xa. Bà hiểu chứ?"

"Vâng, thưa bà Murphy." Lời nói của bà Pulnik rít qua kẽ răng. Điều đó mách bảo cho tôi biết rằng tôi chắc chắn không muốn bị bắt gặp trốn dưới bụi cây đỗ quyên hôm nay đâu. Khi tâm trạng bà ta như thế, bạn nên chạy cho nhanh và trốn thật kĩ, vì bà ta sẽ tìm ai đó để giải tỏa tâm trạng ấy.

Điều cuối cùng tôi nghe được là Murphy bước tới cửa phòng và hét lớn trong hành lang: "Và đừng quên đánh thuốc lũ thỏ kia đấy."

Tôi túm lấy một cành cây gãy và lẳng lặng bắt đầu khều đám lá che đi dấu đầu gối của mình, như thế ông Riggs sẽ không thể nhận ra tôi đã ở đây. Tôi không muốn ông ta báo lại với bà Pulnik.

Nhưng đó không phải là điều làm tôi sợ hãi nhất. Mà là ông Riggs sẽ biết là ai đó vẫn hay núp ở đây. Để chui được vào những bụi cây đỗ quyên, bạn phải lẻn qua cửa tầng hầm. Riggs luôn để cửa mở, và nếu có thể, ông ta sẽ đưa lũ trẻ vào tầng hầm bằng cách này hay cách khác. Chẳng ai nói đến chuyện diễn ra ở dưới đó, thậm chí là những đứa lớn tuổi. Nếu cưng đề cập tới chuyện ấy, bọn họ nói, Riggs sẽ tóm lấy cưng, bẻ gãy cổ cưng rồi nói rằng cưng bị ngã từ trên cây xuống hoặc vấp phải bậc thang ở hàng hiên. Rồi họ sẽ vứt xác cưng lên xe ngựa, quẳng xuống đầm lầy làm mồi cho lũ cá sấu, và không ai còn nghe nói đến cưng nữa.

James, tên nhóc tóc đỏ bự con ấy, đã ở đây khá lâu và chứng kiến chuyện đó xảy ra. Chúng tôi đưa kẹo bạc hà cho hắn, và hắn nói cho chúng tôi nghe những điều chúng tôi cần phải biết khi ở lại nhà của bà Murphy. Chúng tôi không phải là bạn bè, nhưng kẹo sẽ mua được nhiều thứ quanh đây. Mỗi buổi sáng tỉnh giấc, chúng tôi sẽ thấy một nắm kẹo bạc hà nhỏ được đẩy qua khe dưới cửa phòng của chúng tôi. Ban đêm, tôi nghe thấy ông Riggs đi loanh quanh. Ông ta cố xoay tay nắm cửa, nhưng cửa đã bị khóa, và các nhân viên luôn lấy chìa khóa khi họ bắt chúng tôi lên giường. Tôi thấy mừng. Thỉnh thoảng, sau khi ông Riggs đi qua phòng chúng tôi, tôi liền nghe thấy ông ta bước lên lầu. Tôi không biết ông ta đi đâu, nhưng tôi mừng vì chúng tôi ở dưới tầng hầm. Ở đây rất lạnh, mấy cái giường cũi bốc mùi và khiến da trầy xước. Chúng tôi phải dùng bô tiểu vào ban đêm, nhưng ít ra không ai có thể tiếp cận chúng tôi khi chúng tôi đang ở trong phòng.

Tôi hy vọng Briny sẽ đến trước khi có đủ số giường trống để chuyển chúng tôi lên lầu.

Riggs vừa đi tới cửa tầng hầm thì tôi đã đến cuối hàng rào đỗ quyên. Tôi suýt đã không nhìn thấy ông ta để đẩy cành cây ra sau và che chắn cho mình.

Ông ta nhìn ngay về phía tôi trước khi bước xuống những bậc thang, nhưng ông ta không thể nào nhìn thấy tôi. Tôi lại giống như Người Vô Hình. Một cô gái vô hình. Đó chính là tôi.

Tôi chờ đợi cho đến khi chắc chắn là ông ta đã biến mất, rồi tôi mới bò ra khỏi nơi ẩn nấp, lặng lẽ như một con linh miêu nhỏ. Có một điều hay ở bọn linh miêu đó chính là chúng có thể ở cách bạn hai bước chân nhưng bạn sẽ không bao giờ biết điều ấy. Hít một hơi thật sâu, tôi chạy qua cửa tầng hầm và đi vòng qua cây sung. Sau khi chạy qua được là tôi an toàn. Riggs thừa biết đám nhân viên thường ngó ra cửa sổ nhà bếp. Ông ta sẽ không làm gì ở nơi người khác có thể trông thấy.

Camellia đang chờ tôi ở ngọn đồi đằng sau sân chơi của nhà thờ. Lark và Fern đang chơi bập bênh, Gabion thì ngồi ở giữa. Còn Stevie ngồi trên nền đất bên cạnh Camellia. Thằng nhỏ liền trèo vào lòng tôi ngay khi tôi ngồi xuống.

"Tốt rồi." Camellia lên tiếng. "Đừng để thằng nhỏ bám lấy em nữa. Nó bốc mùi khai như nước tiểu ấy."

"Thằng nhỏ không thể tránh chuyện đó mà." Stevie vòng tay quanh cổ tôi và áp vào ngực tôi. Người thằng nhỏ dính như keo và hôi rình. Tôi đưa tay xoa đầu nó, nó bèn rên rỉ rồi lùi lại. Trứng ngỗng dính dưới tóc nó. Đám người giúp việc ở đây thích thụi vào đầu bọn trẻ, ở những nơi người khác không nhìn thấy.

"Thằng nhỏ có thể tránh. Nó cũng có thể nói chuyện, nếu nó muốn. Nhưng nó lại thích gây chuyện với bọn nhân viên. Em đã nói với nó là nó nên dừng lại, còn không sẽ lãnh hậu quả xấu." Camellia nói thì hay lắm. Trong khi chúng tôi ở đây, nếu đứa nào bị tống vào tủ để đồ, thì đó sẽ là Camellia. Tôi vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra trong tủ để đồ, nhưng điều đó ắt hẳn tồi tệ lắm. Chỉ vài ngày trước, bà Murphy đã đứng ở bàn ăn sáng và nói rằng: Khi tên trộm đồ ăn bị bắt, nó sẽ bị nhốt vào tủ để đồ, và không chỉ một ngày đâu.

Kể từ đó, chẳng có gì biến mất ở nhà bếp nữa.

"Stevie chỉ hoảng sợ thôi. Thằng bé nhớ..." Tôi dừng lại để không nói ra từ đó. Nếu tôi đề cập đến chị gái thằng nhỏ, điều ấy chỉ làm nó đau khổ thêm mà thôi. Đôi khi tôi quên mất điều ấy. Mặc dù không còn nói chuyện nữa, thằng nhỏ vẫn có thể hiểu mọi thứ chúng tôi nói.

"Chị đã nghe được điều gì ở cửa sổ thế?" Camellia ghét việc tôi không để bất cứ đứa nào khác núp dưới đám cây đỗ quyên. Con bé luôn kiểm tra tôi và ngửi xem liệu tôi có tìm được viên kẹo bạc hà nào trong khi tôi ở đó không. Con bé nghĩ mấy gã con trai kia nói dối về ông Riggs. Nếu tôi không để mắt đến con bé, nó sẽ cố lén chuồn ra đó trong khi chúng tôi ra ngoài chơi. Tôi chẳng thể lơ là cảnh giác một phút nào, trừ những lúc tôi bắt con bé trông chừng lũ nhỏ.

"Bà ta không nói gì về Briny." Tôi vẫn cố hiểu những điều mình nghe được dưới cửa sổ phòng bà Murphy. Tôi không chắc mình nên nói cho Camellia nghe bao nhiêu thứ trong số đó.

"Briny sẽ không đến. Ông đã bị bắt vào tù hoặc gì đó, và ông không thể ra ngoài. Còn Queenie thì đã chết."

Tôi bèn đứng phắt dậy, bồng Stevie theo. "Không, Queenie chưa chết! Đừng nói thế Mellia! Em đừng bao giờ nói như thế nữa!"

Trên sân chơi, mấy tấm ván bập bênh dừng lại, và tiếng chân loẹt xoẹt trên đất khi ai đó giữ xích đu đứng yên. Đám trẻ nhìn về phía chúng tôi. Chúng đã quen nhìn thấy bọn con trai đánh nhau, lăn lộn và đấm đá. Nhưng chúng hiếm khi thấy chuyện này xảy ra với bọn con gái.

"Đó là sự thật!" Camellia bật dậy thật nhanh, cằm hếch lên và đôi tay dài gầy tong teo chống hông. Đôi mắt con bé nheo lại và mũi chun vào khiến cho đám tàn nhang gần như biến mất. Trông con bé y hệt một con heo đốm.

"Không phải!"

"Đúng thế mà."

Stevie chợt òa khóc và ngọ nguậy để trốn thoát. Tôi nghĩ mình nên buông thằng nhỏ ra. Thằng nhỏ liền chạy đến chỗ bập bênh, ở đó Lark ôm chặt thằng nhỏ trong vòng tay.

Camellia lùi lại, giơ nắm đấm ra. Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi lao vào một trận đấm đá, phun nước bọt và túm tóc.

"Này! Này, hai đứa thôi đi!" Thậm chí trước khi tôi kịp nhìn thấy, James đã rời khỏi nơi ẩn nấp của lũ con trai và đi đến chỗ chúng tôi.

Camellia do dự quá lâu. James tới gần, vươn tay ra, túm lấy váy con bé và quăng mạnh con bé xuống nền đất.

"Nằm yên ở đó." Hắn gầm gừ và chỉ ngón tay vào con bé.

Dĩ nhiên con bé không làm theo rồi. Con bé bật dậy, nổi điên hơn cả một con ong bắp cày đang đập cánh.

"Này!" Tôi la lớn. "Dừng lại!" Camellia là em gái tôi, ngay cả khi con bé sắp đánh tôi một trận.

James nhìn về phía tôi và cười toe toét, mấy vết mẻ trên răng để lộ đầu lưỡi hồng của hắn. "Cưng muốn tôi làm thế sao?"

Camellia cố đánh hắn. Hắn bèn chộp lấy cánh tay con bé, giữ con bé ở xa để con bé không thể đá hắn. Camellia giống như một con nhện chân dài với một chân bị mắc kẹt trong cửa. James siết mạnh, làm da con bé tím bầm. Mắt con bé đầy lệ và nước mắt chảy tràn ra, nhưng con bé vẫn tiếp tục chiến đấu.

"Dừng lại!" Tôi hét lên. "Để con bé yên."

"Cưng muốn tôi làm thế, vậy cưng làm bạn gái tôi đi, người đẹp." Hắn ghẹo. "Nếu không, con nhỏ kia phải chơi công bằng."

Camellia gầm gừ, hét lên và càng điên cuồng hơn.

"Buông con bé ra!" Tôi cố đánh hắn, nhưng James túm lấy cổ tay tôi, và giờ hắn bắt được cả hai chị em tôi. Xương tôi như bị nghiền nát. Bọn nhỏ chạy khỏi sân chơi, thậm chí là cả Stevie, và bắt đầu đấm thùm thụp vào chân James. Hắn vung Camellia vòng quanh và dùng con bé để hất ngã Fem và Gabion. Lỗ mũi chảy máu, Fern hét lên và ôm chặt lấy mặt.

"Được rồi! Được rồi!" Tôi nói lớn. Tôi còn làm được gì nữa chứ? Tôi nhìn quanh tìm người lớn, nhưng giống như mọi khi, chẳng hề có bóng dáng một ai.

"Được rồi cái gì hả, người đẹp?" James hỏi.

"Được rồi, tôi sẽ làm bạn gái của anh. Nhưng tôi sẽ không hôn anh."

Điều đó có vẻ đủ với hắn. Hắn ném Camellia xuống đất và bảo con bé tốt hơn nên ở nguyên đó. Hắn bắt tôi theo hắn lên đồi, kéo tôi đi vòng quanh một căn nhà phụ đóng kín để không ai có thể bước vào và bị rắn cắn. Lần thứ hai trong ngày hôm đó, một nhát búa giáng vào bên sườn tôi. "Tôi sẽ không hôn anh đâu." Tôi lại nói với hắn.

"Im ngay." Hắn quát.

Đằng sau khu nhà phụ, hắn đẩy tôi xuống đất, rồi ngồi phịch xuống bên cạnh tôi và vẫn siết chặt tay tôi. Hơi thở bốc lên thật nhanh và lơ lửng trong cổ họng tôi. Tôi còn nếm được cả dịch vị dạ dày nữa.

Hắn tính làm gì tôi chứ? Lớn lên trên tàu cùng với bốn đứa em nhỏ sinh sau, tôi biết đôi chút về chuyện đàn ông và phụ nữ làm với nhau. Tôi không muốn ai đó làm việc ấy với mình.

Chưa từng. Tôi ghét bọn con trai và không đời nào thích chúng.

Hơi thở của James bốc mùi như khoai tây thối, và chàng trai duy nhất tôi từng nghĩ rằng có thể để người đó hôn mình là Silas, và suy nghĩ ấy chỉ tồn tại trong giây lát.

Tiếng hò reo từ băng nhóm của hắn vang vọng quanh tòa nhà. "James có bạn gái. James có bạn gái. James và May đang ngồi dưới cây, hunnnn..."

Nhưng James không cố hôn tôi. Hắn chỉ ngồi đó, cổ và gò má đầy vết đỏ ửng. "Em đẹp lắm." Giọng hắn rít lên như heo con. Điều đó thật khôi hài, nhưng tôi không cười. Vì tôi đang quá sợ hãi.

"Không phải thế."

"Em thực sự rất đẹp." Hắn buông cổ tay tôi ra và cố nắm lấy tay tôi. Tôi giật tay ra và vòng tay quanh đầu gối, cuộn tròn người lại.

"Tôi không thích con trai." Tôi nói với hắn.

"Tôi sẽ kết hôn vói em một ngày nào đó."

"Tôi không muốn lấy ai cả. Tôi sẽ dựng một con tàu và lênh đênh trên sông. Tự lo cho chính mình."

"Tôi cũng có thể lên tàu của em."

"Không được."

Chúng tôi ngồi đó một lát. Bọn con trai dưới đồi vẫn đồng thanh reo hò. "James có bạn gái... Hunnn nhau..."

Hắn chống khuỷu tay lên đầu gối, nhìn tôi. "Vậy em từ đâu đến? Ở sông hả?"

"Ừ, đúng vậy."

Chúng tôi nói về những con tàu. James đến từ một nông trại tự canh tác nằm ở hạt Shelby. Một ngày nọ cô Tann nhặt được hắn và em trai hắn bên đường khi họ đang đến trường. Lúc ấy hắn học lớp Bốn. Kể từ đó, hắn sống ở nơi này và không được đến trường. Em trai đã rời khỏi đây lâu rồi. Nó được nhận nuôi.

James hếch cằm. "Tôi không muốn có cha mẹ mới." Hắn nói. "Tôi nghĩ chẳng mấy chốc tôi sẽ quá lớn, và tôi sẽ được rời khỏi đây. Tôi sẽ cần một người vợ. Chúng ta có thể sống trên sông, nếu em muốn."

"Cha tôi sắp đến đón chúng tôi." Tôi cảm thấy buồn khi nói ra điều đó. Tôi thấy tội nghiệp cho James. Hắn có vẻ cô đơn hơn bất cứ ai. Cô độc và buồn bã. "Ông ấy sẽ sớm có mặt ở đây thôi."

James chỉ nhún vai. "Ngày mai tôi sẽ đem cho em ít bánh ngọt uống trà.[*] Nhưng em vẫn phải là bạn gái của tôi đấy."

[*]Là một loại bánh ngọt có men nhẹ có chứa trái cây sấy khô. Bánh nhỏ, bẹt, thường ăn nóng với bơ khi uống trà.

Tôi không trả lời. Miệng tôi ứa nước khi nghĩ đến mấy cái bánh ngọt. Tôi đoán giờ tôi biết ai là người đã lẻn vào nhà bếp ban đêm rồi. "Anh không nên làm thế. Anh có thể bị nhốt vào tủ để đồ đấy."

"Tôi không sợ." Hắn áp tay mình lên tay tôi.

Tôi vẫn để nguyên đó.

Có lẽ tôi không quá bận tâm.

Chẳng mấy chốc, tôi phát hiện việc trở thành bạn gái của James rốt cuộc cũng không phải quá tệ. Hắn khá dễ trò chuyện, và hắn chỉ muốn nắm tay tôi. Chẳng có ai dám quấy rầy tôi vào thời gian còn lại trong ngày. Điều đó có nghĩa là bao gồm Camellia, Lark hoặc bọn nhỏ. James và tôi nắm tay đi loanh quanh trong sân, và hắn nói cho tôi nghe thêm những điều tôi cần biết về nhà của bà Murphy. Hắn lại hứa đem cho tôi bánh ngọt. Hắn chỉ mô tả cách hắn sẽ lẻn xuống nhà bếp và lấy bánh tối nay.

Tôi đành bảo hắn rằng tôi không thích bánh ngọt.

Trong hàng người xếp hàng chờ tắm, bọn con trai không hề nhìn tôi. Họ biết họ tốt hơn không nên làm thế.

Nhưng ngày hôm sau, James không có mặt lúc ăn sáng. Bà Pulnik đứng ở bàn ăn, gõ cái muỗng gỗ vào bàn tay to đầy thịt của mình. Bà ta nói họ đã gửi James đến nơi mà lũ con trai phải làm việc kiếm sống thay vì sống nhờ sự tử tế của Hội Cô nhi viện Tennessee.

"Một đứa con trai đủ tuổi đeo đuổi con gái thì thừa sức làm việc và quá lớn để có gia đình tốt nào đó muốn nhận nuôi. Bà Murphy sẽ không chấp nhận hành vi này xuất hiện giữa trai gái ở đây. Mỗi đứa tụi bây biết rõ quy tắc của bọn tao mà." Bà ta đập mạnh cái muỗng vào bàn, hơi thở phì phò dữ dội làm lỗ mũi bà ta phình to. Chúng tôi đứng thẳng lên như con rối có dây buộc vào đầu. Bà ta nghiêng người về phía bọn con trai ngồi ở cạnh bàn. Họ liền cúi xuống và nhìn chằm chằm cái tô rỗng. "Và đám con gái..." Giờ cái muỗng và cánh tay đong đưa hướng tới chỗ chúng tôi. "Bọn mày thật đáng xấu hổ vì gây rắc rối cho lũ con trai. Chú ý bản thân, giữ váy để nó đừng tốc lên, và cư xử như một người phụ nữ nhỏ bé nên làm." Câu nói cuối đi kèm với cái nhìn khó chịu hướng về phía tôi. "Nếu không ta chẳng muốn nghĩ đến chuyện có thể xảy ra cho tụi bây đâu."

Máu chảy rần rần lên cổ tôi và làm hai gò má tôi nóng bừng. Tôi cảm thấy mình thật xấu xa vì khiến James bị đuổi đi. Lẽ ra tôi không nên làm bạn gái hắn. Tôi không biết chuyện sẽ thành ra thế này.

Mấy nhân viên cũng không dẫn Stevie xuống ăn sáng. Thằng nhỏ cũng chẳng có mặt ở sân chơi. Những đứa trẻ khác nói với tôi thằng nhỏ phải ở lại trên giường vì lại tè dầm đêm qua. Sau đó tôi nhìn thấy thằng nhỏ ở cửa sổ trên lầu, mũi dán vào khung lưới. Tôi đứng trong sân, ngước lên và mấp máy môi với thằng nhỏ. "Hãy ngoan, được chứ? Chỉ cần ngoan ngoãn, thế thôi."

Sau buổi chiều hôm đó, nhân viên bảo chúng tôi đứng xếp hàng ở hàng hiên, và tôi kéo mấy đứa em lại gần vì tôi sợ.

Thậm chí những đứa trẻ khác có vẻ cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.

Bà Pulnik và các nhân viên bảo chúng tôi xếp hàng gần thùng đựng nước mưa. Họ dùng khăn ướt lau mặt, cánh tay và đầu gối lấm bẩn của chúng tôi, chải tóc cho chúng tôi, và bắt chúng tôi rửa tay. Một số đứa trẻ buộc phải thay đồ ngay trên hàng hiên. Vài đứa được mặc quần áo sạch hoặc áo khoác không tay ngay bên ngoài đồ đi chơi của chúng.

Bà Murphy bước ra ngoài, đứng ở bậc thang trên cùng và kiểm tra chúng tôi. Một cái cây đập bụi trên thảm bằng kim loại đung đưa ở cánh tay bà ta. Tôi chưa từng nhìn thấy mấy con mụ ở nhà bếp dùng nó để đập bụi dính trên thảm, nhưng tôi đã thấy họ đánh lũ trẻ bằng thứ ấy nhiều lần. Lũ trẻ gọi cây gậy đó là phù thủy sắt.

"Một sự kiện rất đặc biệt sẽ diễn ra hôm nay." Bà Murphy lên tiếng. "Nhưng sự kiện đó chỉ dành cho mấy bé trai bé gái ngoan ngoãn mà thôi. Bất cứ đứa bé nào hư sẽ không được phép tham gia. Mấy đứa hiểu rồi chứ?"

"Vâng, thưa bà." Tôi nói đồng thanh cùng với những đứa bé còn lại.

"Rất tốt." Bà Murphy mỉm cười, nhưng nụ cười đó lại khiến tôi lùi một bước. "Hôm nay, thư viện lưu động sẽ đến đây. Những quý bà tử tế của Hội viện trợ sẽ hy sinh thời gian của mình để giúp mấy đứa chọn sách. Điều hết sức quan trọng là chúng ta phải thể hiện tốt. Mỗi đứa có thể được nhận một quyển sách để đọc nếu tụi bây ngoan ngoãn." Bà ta tiếp tục và bảo chúng tôi phải cư xử lịch thiệp, nói vâng thưa bà và không thưa bà, đừng có chộp lấy và chạm vào mọi quyển sách, và nếu nhân viên hỏi chúng tôi có vui khi sống ở đây không, chúng tôi phải trả lời họ rằng chúng tôi rất biết ơn cô Tann vì đã tìm thấy chúng tôi và cảm ơn bà Murphy vì đã cho chúng tôi ở lại nhà bà ấy.

Tôi mù mờ về phần còn lại. Tôi chỉ có thể nghĩ chúng tôi sẽ có cơ hội nhìn thấy sách, và không có nhiều thứ mà tôi thích hơn sách, nhất là những quyển sách tôi chưa đọc. Với năm đứa, chúng tôi có thể nhận được năm quyển sách.

Nhưng khi các nhân viên mở khóa cổng sân và bọn trẻ xếp hàng bước ra, bà Murphy chợt ngăn Camellia, tôi và ba đứa nhỏ lại. "Không phải tụi bây." Bà ta nói. "Vì chưa được lên lầu, tụi bây không có nơi thích hợp để giữ sách, và bọn ta không thể để tài sản của thư viện bị hư hại."

"Bọn cháu sẽ giữ sách thật cẩn thận mà. Cháu hứa đấy." Tôi buột miệng nói. Bình thường, tôi chưa từng cãi lại bà Murphy, nhưng tôi không thể ngăn mình lần này. "Xin bà, ít ra bọn cháu có thể nhận một quyển sách được không ạ? Và cháu có thể đọc sách cho các em cháu nghe? Queenie thường..." Tôi im miệng trước khi khiến bản thân gặp nhiều rắc rối hơn. Chúng tôi không được phép nói về cha mẹ ở đây.

Bà Murphy thở dài, treo gậy đập thảm lên cái đinh trên cột trụ hiên nhà. "Được rồi. Nhung lũ nhỏ khỏi cần đi. Chỉ mình mày. Và phải nhanh lên đấy."

Tôi phải mất một giây mới quyết định bỏ mấy đứa nhỏ ở lại. Camellia túm lấy tay ba đứa nhỏ và kéo chúng về phía con bé. "Đi đi." Con bé trợn mắt nhìn tôi. "Lấy quyển sách gì đó thật hay cho bọn em nhé."

Tôi nhìn mấy đứa em lần cuối trước khi chạy nhanh ra cổng. Tất cả những gì tôi có thể làm là không chạy băng qua sân và giẫm nát hoa mộc lan. Những đóa hoa tỏa mùi hương như sự tự do ở đây. Mùi hương thơm quá. Tôi phải bắt mình xếp hàng và theo những đứa trẻ còn lại đi vòng tới đường lái xe vào nhà, theo thứ tự ngay ngắn.

Ở bên kia hàng cây, một chiếc xe tải lớn màu đen xuất hiện. Thêm hai chiếc xe hơi nữa dừng lại. Cô Tann bước ra từ bên trong một chiếc xe, và một người đàn ông cầm máy quay bước ra từ chiếc xe còn lại. Họ bắt tay. Sau đó người đàn ông kia lấy quyển sổ ghi chép và cây viết ra từ trong túi áo.

Chiếc xe tải lớn màu đen đề dòng chữ THƯ VIỆN HẠT SHELBY bên hông xe. Và một khi chúng tôi đến gần hơn, tôi có thể nhìn thấy những kệ sách đặt ở phía sau. Và những cái kệ đó đầy ắp sách. Bọn trẻ thơ thẩn vây quanh mấy kệ sách. Còn tôi phải đặt hai tay sau lưng và đan chặt các ngón tay để ngăn mình đừng chạm vào các thứ trong khi chờ đến lượt mình.

"Như anh có thể tự mình quan sát, chúng tôi cung cấp cho bọn trẻ nhiều cơ hội lý thú." Cô Tann lên tiếng, và người đàn ông kia viết vào quyển sổ như thể lời nói kia sẽ biến mất nếu hắn không ghi chép thật nhanh. "Vài đứa nhỏ chưa từng được đọc những quyển sách đắt tiền trước khi đến sống với chúng tôi. Chúng tôi trang bị những quyển sách và đồ chơi tuyệt vời đầy khắp các ngôi nhà của chúng tôi."

Tôi cúi đầu, sốt ruột và ước gì đám đông giải tán bớt. Nếu cô Tann sở hữu nhiều ngôi nhà khác giống thế này, tôi không biết mấy nơi đó ra sao, nhưng chẳng hề có một quyển sách nào quanh nhà của bà Murphy và tất cả đồ chơi đều đã bị hư hỏng. Thậm chí chẳng ai quan tâm sửa chúng. Cô Tann đã đến đây nhiều lần. Cô ta thừa biết điều đó.

"Những đứa trẻ lang thang bé bỏng tội nghiệp." Cô Tann nói với người đàn ông đi cùng. "Chúng tôi nhận nuôi dưỡng bọn trẻ khi chẳng có ai muốn chăm sóc và yêu thương chúng. Chúng tôi đem đến cho bọn trẻ những thứ mà cha mẹ chúng không đời nào mang lại được cho chúng."

Tôi dán chặt mắt xuống đất và nắm chặt tay sau lưng. Đó là một lời nói dối. Tôi ước gì mình có thể hét lớn điều ấy với người đàn ông kia. Cha mẹ muốn chúng tôi. Họ yêu chúng tôi. Và cả người cha đã đến gặp con trai mình, Lonnie, nhưng rốt cuộc đành ngã quỵ trên hàng hiên, gào khóc như một đứa trẻ khi những người ở đây nói Lonnie đã được nhận nuôi.

"Những đứa trẻ bình thường còn ở lại hội bao lâu nữa?" Người đàn ông kia hỏi.

"Ồ, chúng tôi không có đứa trẻ bình thường nào ở đây đâu." Cô Tann khẽ cất tiếng cười vui vẻ. "Chỉ có những đứa bé phi thường mà thôi. Một vài đứa có thể ở lại lâu hơn mấy đứa khác, tùy vào tình trạng của chúng. Một số đứa còn nhỏ và yếu ớt khi đến đây, thậm chí chúng không thể chạy nhảy chơi đùa. Chúng tôi nuôi chúng tròn trĩnh ra bằng cách cho chúng ăn ba bữa dinh dưỡng mỗi ngày. Trẻ con cần đồ ăn ngon để phát triển khỏe mạnh. Nhiều trái cây, rau củ và thịt đỏ luôn làm hai gò má nhỏ xíu của bọn trẻ hồng hào trở lại.

Không phải ở nhà bà Murphy. Ở đây, bọn trẻ chỉ có được một tô cháo ngô nhỏ, buổi sáng lẫn buổi tối. Lúc nào chúng tôi cũng đói bụng. Da Gabby nhợt nhạt như sữa, hai cánh tay của Lark và Fern gầy tong teo đến mức bạn có thể nhìn thấy từng bắp cơ và xương.

"Chúng tôi giám sát toàn bộ các ngôi nhà để chắc chắn bọn trẻ đều được ăn uống và đối xử tử tế." Bà ta nói cứ như đó là sự thật vậy.

Người đàn ông kia gật gù, vừa ghi chép vừa ậm ừ, như thể ông ta đang nuốt chửng toàn bộ lời nói kia và hương vị ấy thật ngon ngọt vậy.

Tôi chỉ muốn nói vói gã rằng: Hãy đi tới sân sau mà xem, đi vào nhà bếp nữa. Ông sẽ thấy thực hư mọi việc. Tôi rất muốn nói ra những lời đó. Nhưng tôi biết nếu tôi làm thế, tôi sẽ không nhận được sách mà còn bị nhốt vào tủ để đồ nữa.

"Bọn trẻ rất biết ơn. Chúng tôi kéo chúng ra khỏi chốn nhơ lầy và..."

Ai đó bỗng chạm vào cánh tay tôi, và tôi liền nhảy dựng lên. Một quý bà mặc váy xanh đang nhìn tôi. Nụ cười của bà ấy rạng rỡ như ánh mặt trời vậy.

"Vậy cháu thích đọc gì?" Bà ấy hỏi. "Những loại sách nào? Cháu đã rất kiên nhẫn chờ đợi từ nãy đến giờ."

"Vâng, thưa bà."

Bà ấy dẫn tôi đến chỗ mấy kệ sách, và tôi cứ trố mắt vì kinh ngạc. Tôi quên hết mọi thứ về cô Tann, và tất cả những gì tôi có thể nghĩ là sách. Trước đây tôi đã từng đến thư viện nằm ở những thị trấn ven sông, nhưng khi đó chúng tôi cũng có mấy quyển sách của mình ở trên thuyền Arcadia. Giờ chúng tôi chẳng có gì cả, và khi bạn không có một quyển sách nào, ý tưởng được chạm tay vào một quyển sách giống như ngày sinh nhật và Giáng sinh nhập lại với nhau vậy.

"Sách nào... cháu cũng thích ạ." Tôi lắp bắp nói. Chỉ cần trông thấy mấy kệ sách, nhìn những màu sắc và từ ngữ kia cũng làm tôi mỉm cười rạng rỡ. Lần đầu tiên kể từ khi đến đây, tôi mới cảm thấy hạnh phúc. "Có lẽ một quyển sách dày sẽ thích hợp, vì bọn cháu chỉ được nhận một quyển thôi ạ."

"Một cô bé thông minh." Người phụ nữ kia nháy mắt với tôi. "Cháu là người đọc rất nhiều sách phải không?"

"Vâng ạ. Ở trên..." Tôi bèn cúi đầu vì tôi sắp nói: Ở trên thuyền Arcadia, Queenie luôn đọc sách cho bọn cháu nghe.

Có một nhân viên đang đứng cách tôi chưa tới hai bước chân, và cô Tann cũng ở khá gần. Nếu cô ta nghe thấy, tôi sẽ bị đuổi khỏi nơi này rất nhanh.

"Được rồi." Quý bà ở thư viện lên tiếng. "Xem nào..."

"Cháu thích những chuyến phiêu lưu. Truyện phiêu lưu ạ."

"Ừm... những cuộc phiêu lưu về gì?"

"Nữ hoàng, công chúa và người da đỏ hoang dã ạ. Mọi thứ." Tâm trí tôi ngập tràn truyện cổ tích.

"Vậy có lẽ là một quyển sách về miền Tây."

"Hoặc dòng sông. Bà có quyển sách nào nói về sông nước không ạ?" Một quyển sách về dòng sông sẽ đem lại cảm giác như được trở về nhà. Điều đó sẽ giúp chúng tôi kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi Briny đón chúng tôi trở về Arcadia.

Người phụ nữ kia bỗng vỗ tay. "Ồ! Ồ, đúng rồi!" Bà ta đưa một ngón tay lên. "Ta có một quyển hoàn hảo cho cháu."

Sau một phút ngắm nghía, bà ta đưa cho tôi quyển Những cuộc phiêu lưu của Huckleberry Finn của Mark Twain, và tôi nghĩ quyển sách đó thực sự dành cho mình. Chúng tôi chưa từng có quyển sách đó, nhưng Briny đã kể cho tôi nghe những câu chuyện về Tom Sawyer, Huckleberry Finn và Injun Joe. Lúc nhỏ ông thường đọc mấy quyển sách đó. Thậm chí bạn sẽ nghĩ ông và Tom Sawyer giống như những người bạn thân vậy.

Quý bà mặc đầm xanh viết tên mới của tôi, May Weathers, trên tấm thẻ. Khi bà ấy đóng dấu ngày tháng vào quyển sách, tôi mới nhận ra hôm qua là sinh nhật của Fern. Giờ con bé đã được bốn tuổi. Nếu chúng tôi đang ở trên thuyền Arcadia, Queenie sẽ nướng một cái bánh nhỏ và chúng tôi sẽ tặng cho con bé những món quà tự làm hay tìm được ở ven sông. Nhưng ở nhà Murphy, quyển sách này là được rồi. Lúc quay lại sân, tôi sẽ nói với Fern đây là một bất ngờ cho ngày sinh nhật của con bé, nhưng con bé chỉ được giữ một lát thôi. Chúng tôi sẽ làm cái bánh bằng bùn, dùng hoa để lên mặt bánh và mấy cành cây có vài lá nhỏ giả làm nến cắm bên trên, như thế Fern có thể giả vờ con bé đang thổi nến.

Quý bà ở thư viện ôm tôi một cái trước khi để tôi đi. Cảm giác dễ chịu đến nỗi tôi chỉ muốn ở nguyên tại chỗ, bám lấy bà ấy và ngửi mùi sách, nhưng tôi không thể làm thế.

Tôi ôm chặt quyển Huckleberry Finn vào ngực và bắt đầu băng qua sân. Giờ tôi có thể rời khỏi nơi này bất cứ khi nào chúng tôi muốn. Chúng tôi chỉ cần nhập bọn với Huckleberry Finn là được. Tôi dám cá sẽ có chỗ cho cả năm chị em tôi trên cái bè gỗ của ông ta. Có lẽ chúng tôi sẽ tìm thấy thuyền Arcadia ở nơi nào đó ngoài kia.

Cho dù phải quay về nhà bà Murphy, tôi lại có cảm giác nơi đó hoàn toàn mới.

Bây giờ một dòng sông đã chảy bên trong ngôi nhà.

Mỗi đêm trước khi đi ngủ, chúng tôi sẽ mở quyển sách sinh nhật của Fern và bắt đầu cuộc phiêu lưu với Huck Finn. Chúng tôi du hành xuôi dòng với cậu ta được gần một tuần thì chiếc xe hơi màu đen sáng bóng của cô Tann lăn bánh tiến tới con đường lái xe vào nhà một buổi chiều nọ. Hôm đó là một ngày đầy nắng, bên trong nhà nóng hừng hực, vì thế cô ta và bà Murphy bèn đứng trò chuyện ở hàng hiên. Tôi đi vòng quanh cây sung và chui dưới đám cây đỗ quyên để nghe lỏm.

"Ồ có chứ, quảng cáo được đăng trên toàn bộ các tờ báo!" Cô Tann lên tiếng. "Tôi phải thừa nhận rằng mình đã có một tầm nhìn xuất sắc. Những thiên thần nhỏ tóc vàng cho một mùa hè đẹp trời. Hãy hỏi chọn thiên thần của bạn nhé! Hoàn hảo, phải không? Tất cả những đứa nhỏ tóc vàng."

"Giống như nhóm nữ thần rừng, yêu tinh nhỏ và các nàng tiên." Bà Murphy đồng ý.

"Sự kiện này hấp dẫn như Chương trình Giáng sinh Bông hoa nhỏ vậy. Khách hàng vẫn đang gọi điện tới. Một khi nhìn thấy bọn trẻ, họ sẽ tranh giành nhau cho xem."

"Chắc chắn thế rồi."

"Vậy bà sẽ chuẩn bị sẵn sàng cho bọn trẻ vào sáng thứ Bảy đúng không? Tôi mong bọn trẻ ăn mặc tử tế - váy thắt eo, nơ bướm cùng tất cả những món đồ xinh xắn. Tắm rửa toàn thân và chà sạch mọi ngóc ngách. Không có cáu ghét ở móng tay hay đất bẩn dính sau tai. Hãy đảm bảo là bọn trẻ biết chúng ta kỳ vọng gì ở chúng và chuyện gì sẽ xảy ra với chúng nếu chúng dám làm bẽ mặt tôi trước đám đông. Cứ phạt đứa nào đó để làm gương và chắc chắn những đứa khác đều nhìn thấy. Bữa tiệc này tượng trưng cho cơ hội quan trọng phát triển danh tiếng "nơi cung cấp trẻ em tốt nhất" của chúng ta. Với những mẩu quảng cáo mới, chúng ta sẽ đón tiếp các gia đình tốt nhất ở Tennessee và hàng chục tiểu bang khác. Họ sẽ đến gặp con mình, và khi nhìn thấy chúng, họ sẽ không thể ngăn mình được. Họ sẽ phải nhận nuôi lấy một đứa."

"Chúng tôi sẽ đảm bảo lũ trẻ chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó. Cô đưa tôi xem danh sách lần nữa nào." Họ ngừng trò chuyện. Tiếng giấy lật giở sột soạt. Cơn gió thổi qua những bụi cây đỗ quyên, và tôi có thể nhìn thấy đầu của cô Tann. Mái tóc nâu xám ngắn ngủn của cô ta tung bay trong gió và dựng thẳng đứng khi cô ta cúi người gần bà Murphy.

Tôi áp sát lưng vào tường và giữ yên lặng, sợ họ sẽ nghe thấy tiếng tôi và ngó qua song sắt. Cơn gió làm mùi hôi thối bốc lên từ cái xác nào đó. Tôi không thể nhìn thấy, nhưng con vật ấy có lẽ đã ăn trúng thuốc mà ông Riggs đặt bẫy. Một khi mùi hôi thối bốc lên quá nặng, ông ta sẽ tìm cái xác và chôn ở nơi nào đó.

"Cả May nữa sao?" Bà Murphy hỏi, và tai tôi liền vểnh lên. "Con bé đó chắc chắn không thể là thiên thần nhỏ rồi."

Cô Tann khẽ cất tiếng cười chói tai. "Con bé sẽ giúp lũ nhỏ, và tôi nhớ là con bé cũng rất xinh đẹp."

"Tôi cho là vậy." Bà Murphy có vẻ chẳng vui vẻ gì. "Con bé không phải là đứa thích gây rắc rối, chắc chắn thế."

"Tôi sẽ cho xe đến đón lũ trẻ vào lúc một giờ trưa thứ Bảy. Đừng để chúng đói bụng, buồn ngủ hay cần đi vệ sinh. Chúng phải tràn trề sức sống, hoạt bát và đảm bảo cư xử ngoan ngoãn. Đó là những gì tôi mong đợi."

"Được, tất nhiên rồi."

"Cái mùi quái gì hôi thế?"

"Lũ thỏ ấy mà. Chúng tôi gặp rắc rối với chúng suốt mùa hè này."

Tôi chuồn đi trước khi họ có thể quyết định đi xem thứ mùi kia bốc lên từ đâu. Ông Riggs đang đi loanh quanh đâu đó, vì thế chẳng mấy chốc tôi đã chạy qua cây sung và trở lại đồi. Tôi không nói cho Camellia biết về bữa tiệc xem mắt hay chúng tôi sẽ phải tắm thêm vào ngày mai. Thật vô nghĩa khi làm con bé lên cơn điên trước thời điểm kia.

Tôi có cảm giác tồi tệ là tôi không cần nói cho con bé nghe vụ giờ tắm nữa.

Vì Camellia không có tóc vàng.

Hóa ra tôi đã nghĩ đúng. Sau bữa điểm tâm vào thứ Bảy, tôi phát hiện Camellia không nằm trong danh sách. Bất kể chúng tôi đi đâu, con bé cũng không đi cùng chúng tôi.

"Em chẳng thấy buồn khi họ không muốn em tắm thêm đâu." Camellia đẩy tôi ra khi tôi cố ôm con bé để tạm biệt.

"Hãy ngoan trong khi bọn chị vắng mặt nhé, Mellia. Đừng gây rắc rối và tránh xa bọn con trai ra, và đừng đi qua cây sung, và..."

"Em không cần sự chăm sóc." Camellia hất cằm, nhưng môi dưới con bé hơi run. Con bé đang sợ.

"May!" Một nhân viên quát. "Xếp hàng ngay!" Họ đã tập hợp toàn bộ những đứa trẻ nằm trong danh sách.

"Bọn chị sẽ sớm quay lại thôi." Tôi thì thầm với Camellia. "Đừng sợ."

"Em không sợ."

Nhưng rốt cuộc con bé vẫn ôm tôi.

Nhân viên lại mắng tôi, và tôi liền vội vã chạy vào hàng. Một tiếng rưỡi đồng hồ tiếp theo chỉ toàn là xà phòng, kì cọ, chải tóc, chà móng tay, thắt nơ bướm, buộc ruy băng, và những bộ quần áo ren mới toanh. Chúng tôi thử những đôi giày đựng đầy trong tủ cho đến khi tìm thấy đôi vừa chân.

Lúc nhân viên đưa chúng tôi đến chỗ mấy chiếc xe hơi đang đậu trước nhà, chúng tôi trông thậm chí không hề giống như trước. Bốn chị em tôi, ba bé gái khác, một thằng bé tầm năm tuổi, hai đứa nhỏ chập chững biết đi, và Stevie. Thằng bé đã được dặn rằng nếu nó lại tè ướt quần, nó sẽ bị đánh đòn ngay lập tức.

Chúng tôi không được phép trò chuyện trong xe. Trên đường đi, một nhân viên lên tiếng hướng dẫn. "Đám con gái, tụi bây sẽ ngồi lịch sự, hai chân khép lại như mấy quý cô. Không nói chuyện trừ phi tụi bây được phép lên tiếng. Tụi bây phải cư xử lễ phép với những vị khách tham dự tiệc của cô Tann. Tụi bây chỉ được nói những điều tốt đẹp về khoảng thời gian sống ở nhà của bà Murphy. Sẽ có đồ chơi và nhiều thứ đầy màu sắc, bánh ngọt và bánh quy ở bữa tiệc hôm nay. Tụi bây sẽ..."

Tôi không còn nghe thấy giọng nói của bà ta khi chiếc xe chạy lên đồi và dòng sông hiện ra trong tầm nhìn. May tàn phai như vệt nắng trên mặt nước, và Rill xuất hiện. Cô bé vươn người về phía khe hở phía trên cùng của cửa sổ, hít lấy không khí và ngửi thấy tất cả những mùi hương quen thuộc.

Trong giây lát, cô bé trở về nhà.

Sau đó xe rẽ vào góc đường, và con sông lại biến mất. Một cảm giác nặng trịch và buồn bã ngự trị khắp toàn thân, tôi tựa đầu vào ghế, và nhân viên liền bảo tôi ngồi thẳng lại vì tôi đang phá hỏng cái nơ bướm buộc tóc.

Gabion ngủ thiếp đi trong lòng tôi. Tôi ôm chặt thằng bé và để tóc thằng bé cù vào cằm. Bằng cách nào đó, tôi lại trở về nhà. Những người này có thể kiểm soát mọi thứ quanh tôi, nhưng họ sẽ không tài nào kiểm soát được tâm trí tôi.

Nhưng chuyến ghé thăm thuyền Arcadia của tôi quá ngắn ngủi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi dừng lại ở một ngôi nhà màu trắng thật cao, thậm chí nó còn lớn hơn nhà của bà Murphy.

"Bất cứ đứa nào không cư xử tử tế sẽ phải hối tiếc đấy." Nhân viên kia lại đe dọa, chỉ ngón tay vào mặt chúng tôi trước khi cho phép chúng tôi ra khỏi xe. "Hãy thân thiện với khách khứa ở bữa tiệc. Ngồi trong lòng họ nếu họ yêu cầu. Mỉm cười nữa. Hãy cho họ thấy tụi bây là những đứa trẻ ngoan."

Chúng tôi bước vào trong, và ngôi nhà đầy ắp người. Những đứa trẻ khác cũng có mặt ở đây, thậm chí còn có những đứa bé mới chập chững biết đi. Mọi người đều mặc quần áo đẹp, chúng tôi được ăn bánh ngọt và bánh quy. Nơi này để sẵn đồ chơi cho mấy đứa nhỏ, và trước khi tôi kịp nhận ra thì Fern, Gabion và thậm chí là Lark cũng đã đi lang thang cách xa tôi.

Một người đàn ông dẫn Gabion ra ngoài chơi với quả bóng xanh. Một người phụ nữ tóc đen ngồi cùng Lark, và họ cùng tô màu quyển sách tranh. Fern vừa cười vừa chơi ú òa với một quý bà xinh đẹp tóc vàng, bà ta ngồi một mình trên ghế, trông có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Fern làm bà ta cười, và chẳng mấy chốc, quý bà đó bồng em gái tôi từ chỗ đồ chơi này đến chỗ đồ chơi khác, như thể Fern không thể tự đi vậy.

Cuối cùng họ ngồi xuống ghế để đọc sách, và tim tôi chợt quặn thắt. Tôi nghĩ đến Queenie và cách mẹ thường đọc sách cho chúng tôi nghe. Tôi muốn người phụ nữ kia buông Fern ra và trả con bé lại.

Một người đàn ông bỗng bước vào phòng, cù vào bụng Fern. Người phụ nữ kia mỉm cười và nói. "Ôi, Darren, con bé thật hoàn hảo! Amelia có lẽ cũng trạc tuổi này." Rồi bà ta vỗ vào tay ghế. "Ngồi xuống và đọc sách cùng bọn em nhé."

"Em đọc tiếp đi." Ông ta hôn vào má bà ta. "Anh phải nói chuyện với vài người." Rồi ông ta rời khỏi phòng.

Fern và quý bà kia đọc đến quyển sách thứ hai thì người đàn ông ban nãy quay lại. Họ mải mê đọc sách, thậm chí không hề nhận ra ông ta ngồi xuống cạnh tôi, trên chiếc ghế trường kỷ. "Cháu là chị hả?"

"Vâng, thưa ngài." Tôi trả lời y như tôi đã được căn dặn. Phải luôn thưa bà và thưa ngài.

Nghiêng người lùi lại, ông ta quan sát tôi thật kĩ. "Cháu giúp ta một việc nhé."

"Vâng, thưa ngài." Tôi nhìn chằm chằm tay mình. Tim tôi đập nhanh hơn, nện thình thịch trong lồng ngực như một con chim hồng tước bị nhốt trong nhà thuyền. Ông ta muốn gì chứ?

Người đàn ông kia đặt tay lên lưng tôi. Xương bả vai của tôi bao quanh bàn tay đó. Những sợi lông măng dựng đứng dưới gáy tôi. Và mồ hôi nhỏ giọt bên trong chiếc đầm gây ngứa ngáy.

"Cháu mấy tuổi rồi?" Ông ta hỏi.