Chương 13 Avery
Ngôi nhà yên tĩnh và tràn ngập ánh trăng lúc tôi mở toang cửa. Tôi mò mẫm tìm công tắc đèn và kẹp điện thoại vào vai khi chờ chú Clifford trả lời vấn đề tôi vừa mới hỏi. Chú bảo tôi chờ trong khi chú gọi đồ ăn qua cửa sổ phục vụ cho người ngồi trong xe.
Tâm trí tôi tràn ngập hồi ức rõ rệt nhất về chuyến ghé thăm nơi này sau khi trời sẩm tối, lúc ấy chỉ có bà nội và tôi. Chính xác ngôi nhà vẫn y hệt thế này. Ánh trăng xuyên qua, trải rộng trên sàn nhà thành hình tán lá cọ, không khí đượm mùi nước biển, những tấm thảm dính cát, tinh dầu chanh và đồ đạc đã đặt lâu bên bờ biển.
Tôi ngọ nguậy mấy ngón tay, gần như cảm thấy tay bà bao phủ lấy tay tôi. Lúc đó tôi ắt hẳn khoảng mười một hay mười hai tuổi. Ở độ tuổi mới lớn đó, tôi không còn nắm tay bà trước công chúng, nhưng ở nơi kỳ diệu này của chúng tôi, hành động đó vẫn được chấp nhận.
Giờ đứng ở lối vào, tôi vươn tay tóm lấy cảm giác thoải mái đó, nhưng chuyến viếng thăm này lại nhức nhối với những hương vị đối lập. Cay đắng và ngọt ngào. Quen thuộc và xa lạ. Đó là những hương vị của cuộc sống.
Chú Clifford quay trở lại. Sau chuyến đi dạo thật lâu dọc bờ biển và ăn tối ở nhà hàng Waterfront, tôi đã quyết định chú tôi có thể là biện pháp duy nhất giúp cuộc truy tìm của tôi tiến triển. Trent Turner đã bỏ tôi ở lại, rời đi bằng chiếc xe jeep cùng với anh chàng mặc đồng phục kia. Tôi ngồi chờ trong xe, nhưng Văn phòng môi giới bất động sản Turner vẫn đóng cửa cả buổi chiều.
Cho đến giờ, chuyến đi này giống như cuộc truy bắt tội phạm hơn.
"Cháu cần gì, Avery? Ngôi nhà ở Edisto làm sao?" Chú Clifford muốn biết có chuyện gì.
"À, cháu chỉ thắc mắc là chú và cha cháu có thường đến đây với bà nội Judy không ạ? Ý cháu là lúc hai người còn nhỏ đó ạ." Tôi cố nói chuyện bình thường, không để lộ cho chú ấy biết bất cứ điều gì, vì hồi trẻ, chú Clifford từng là đặc vụ liên bang. "Bà nội Judy có cần ghé thăm một người bạn hay ai đó ở đây không ạ?"
"Ờ... để chú nghĩ xem..." Chú Clifford trầm ngâm suy nghĩ một lát, rồi chỉ nói: "Vì cháu đề cập tới nên chú nghĩ bọn chú không thường xuyên đến nơi ấy đâu. Lúc nhỏ, bọn chú thường đến đó. Nhưng lớn lên, bọn chú thích ngôi nhà nằm trên đảo Pawleys của bà nội Stafford hơn. Nơi đó lớn hơn, có cả thuyền buồm, và hơn hết, bọn chú có anh em họ để chơi cùng. Bình thường, mẹ đều đi đến ngôi nhà ở Edisto một mình. Bà nội cháu thích viết lách ở đó. Cháu biết đấy, bà hơi học đòi làm thơ, và bà đã viết bài cho mục xã hội thượng lưu của một tờ báo trong một thời gian đấy."
Tôi ngẩn người trong giây lát. "Bà nội Judy viết bài cho mục xã hội thượng lưu ạ?" Mục báo đó còn được gọi là chuyên mục tán dóc mỗi tuần.
"Ừ, dĩ nhiên bà không lấy tên thật làm bút danh đâu."
"Thế bà lấy tên gì ạ?"
"Nếu nói cho cháu nghe điều đó, chú sẽ phải giết cháu đấy."
"Chú Clifford!" Trong khi cha tôi là một người khắt khe, chú Clifford luôn là người phóng túng và hơi thích trêu ghẹo người khác. Chú ấy đã tặng dì Diana cả cái đầu bạc trắng như muối tiêu khiến dì ấy phải thường xuyên nhuộm tóc, giống như bất cứ quý bà đức hạnh nào ở miền Nam.
"Ôi, hãy để bí mật của bà nội cháu mãi là bí mật đi." Trong thoáng chốc, tôi chợt nghĩ có ẩn ý trong câu nói kia, nhưng rồi tôi biết chú ấy chỉ đang ghẹo tôi thôi. "Vậy cháu đang ở tòa nhà Myers hả?"
"Vâng. Cháu chỉ mới quyết định đi xa trong vài ngày."
"À, thả dây câu xuống dòng nước hộ chú nhé."
"Khiếp, chú thừa biết cháu không câu cá mà." Chỉ toàn sinh con gái, người cha tội nghiệp của tôi đã cố gắng hết sức đào tạo một "tay câu cá" cừ khôi từ ít nhất một trong ba chị em tôi.
Thậm chí cả chú Clifford cũng biết đó là một cố gắng vô vọng. "Nào, xem đấy, đó là điều cháu không giống với bà nội. Bà rất thích câu cá, nhất là ở Edisto. Lúc cha cháu và chú còn nhỏ, bà thường dẫn bọn chú đến đó để gặp một người có chiếc thuyền đáy bằng nhỏ. Bốn người sẽ đi ngược dòng sông và dành nửa ngày câu cá. Chú không nhớ người đó là ai. Chú nghĩ là một người bạn. Ông ta có một cậu con trai tóc vàng, chú thích chơi cùng với cậu bé ấy. Tên bắt đầu bằng T... Tommy, Timmie... không phải... Tr... Trey hay có lẽ là Travis."
"Trent? Trent Tumer?" Trent Turner hiện tại là Trent III, cha anh ta cũng là Trent, và người đó trạc tuổi chú tôi.
"Có thể. Có lý do gì đó khiến cháu hỏi đến vấn đề này à? Chuyện gì đó không ổn sao?"
Đột nhiên, tôi nhận ra tôi đã hỏi lố một câu và vô tình mở khóa văn phòng thám tử. "Không, chẳng có lý do gì đâu ạ. Việc ở Edisto đang bắt đầu làm cháu suy nghĩ nhiều thứ. Cháu ước gì cháu đã xuống đây với bà nội Judy. Và chú biết không, cháu ước gì cháu từng hỏi này hỏi nọ trong khi bà vẫn còn nhớ."
"Ừ, đó là một trong những nghịch lý cuộc sống. Cháu không thể có được tất cả mọi thứ. Cháu chỉ có thể đạt được một chút của thứ này và một chút của thứ khác hoặc toàn bộ thứ này và mất hết thứ kia. Chúng ta tạo ra sự cân bằng thỏa hiệp mà chúng ta nghĩ là tốt nhất vào thời điểm đó. Đối với một cô gái, cháu đã đạt được nhiều thứ. Ý chú là một phụ nữ chỉ mới ba mươi tuổi mà có thể làm được việc đó rồi."
Đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải gia đình đã không nhìn thấy được những điều còn hơn thế đang ẩn giấu bên trong tôi. "Cảm ơn, chú Clifford."
"Phiên tư vấn đó sẽ mất năm đô la đấy nhé."
"Tấm séc nằm trong hộp thư rồi đó ạ."
Sau khi cúp máy, tôi liền xem xét toàn diện cuộc trò chuyện trong khi mở cái túi thực phẩm mua ở BI-LO,[*] tôi nhớ siêu thị đó tên là Piggly Wiggly thì phải.
[*]Là một chuỗi siêu thị, tạp hóa ở Mỹ
Có bất kì manh mối nào đó trong những điều chú Clifford đã nói không nhỉ?
Chẳng có thứ gì khiến tôi đặc biệt chú ý cả. Và những lời nói đó cũng không dẫn đến đâu. Nếu cậu bé ở trên thuyền đáy bằng lúc xưa tên là Trent, điều ấy sẽ cho tôi biết rằng bà nội tôi có mối quan hệ cá nhân gì đó với ông Trent Turner, như tôi đã suy đoán. Nhưng nếu họ dành thời gian đi câu cá với con cái, điều đó cũng tạo ra những lỗ hổng trong học thuyết tống tiền của tôi. Bạn không thể đi câu cá với một kẻ tống tiền, và bạn chắc mẩm là không thể dẫn theo con trai. Bạn cũng không đưa con đi cùng nếu bạn đang ngoại tình. Nhất là mấy đứa trẻ đủ lớn để nhớ rõ chuyến đi chơi đó.
Có lẽ ông Trent Turner chỉ là một người bạn lâu năm. Có lẽ phong thư kia chỉ chứa mấy tấm ảnh... thứ gì đó hoàn toàn vô hại. Nhưng nếu thế, tại sao lời cam kết bên giường bệnh diễn ra giữa người ông ấy và đứa cháu trai lại là gói tài liệu không được giao cho bất cứ ai ngoại trừ chủ sở hữu của chúng chứ?
Tôi thiết lập các giả định trong khi đem đồ vào phòng ngủ, mở va li và sắp xếp các vật dụng. Tôi ném phi tiêu vào các giả định, như cách tôi sẽ làm nếu chúng tôi tụ họp trong phòng pháp chế ở văn phòng cũ của tôi.
Phi tiêu bắn trúng đích, và thực sự chẳng có gì thay đổi. Dù sao, hôm nay tôi cũng gặp rắc rối rồi. Tôi sẵn sàng đi tắm và ngủ một giấc thật ngon. Có lẽ ngày mai tôi sẽ có một sáng kiến thiên tài... hoặc có thể tôi sẽ tóm được Trent Turner III và đấu tranh để khai thác sự thật từ anh ta.
Dường như giả định nào cũng có vẻ phù hợp.
Mãi cho đến khi tôi đang tắm và nhận ra hình như không có nước nóng trong nhà, tôi mới tập trung vào điều chú Clittord đã nói. Bà nội tôi đến đây để viết lách.
Có khi nào bài viết nào đó của bà vẫn còn ở đây không nhỉ? Và có thể có manh mối trong đó?
Tôi mặc lại đồ trong chớp nhoáng. Dù sao tắm nước lạnh thực sự không phải ý hay.
Bên ngoài cửa sổ, những hàng cây hòa thảo ven biển đu đưa trên các cồn cát, mặt trăng lơ lửng trên đỉnh bụi cây cọ lùn, và sóng xô nhẹ vào bờ. Tôi lục lọi mấy ngăn kéo, tìm trong tủ, rương đựng chăn và tủ đựng quần áo. Khi gần như đã đầu hàng và đưa ra kết luận là mình chẳng thể tìm được gì ở đây, tôi bỗng kiểm tra dưới gầm giường của bà nội và phát hiện ra món đồ nhỏ nằm bên cạnh giường không phải là bàn để đồ hay bàn trang điểm mà là giá đặt máy đánh chữ. Cái máy đánh chữ cũ màu đen đang treo lộn ngược bên dưới ngăn giữa. Lớn lên trong một gia đình đầy đồ cổ, tôi gần như biết rõ thứ này hoạt động ra sao. Chẳng mấy chốc tôi đã tháo được các chốt khóa và xoay bản lề. Máy đánh chữ bung ra kèm theo tiếng bật mạnh đầy ấn tượng.
Tôi lướt ngón tay trên phím bấm, gần như có thể nghe thấy bà nội đang gõ phím lọc cọc. Nghiêng người lại gần, tôi quan sát trục lăn cao su màu đen kéo ngang qua một tờ giấy. Các phím chữ hơi thụt xuống dưới. Nếu đây là máy tính, tôi có thể lấy được tập tin nào đó lưu trong ổ cứng, nhưng chẳng có từ nào trên tờ giấy này còn rõ ràng. Không thể nào biết nội dung hay thời điểm của bài viết.
"Mày biết điều tao chưa biết phải không?" Tôi thì thầm với cái máy trong khi lục lọi mấy ngăn kéo. Chỉ có vài chiếc bút máy và bút chì được xếp gọn gàng, giấy đánh máy đã ố vàng, một hộp giấy các bon, những cuộn phim đã trắng xóa một bên và bên còn lại thì trơn bóng. Tờ giấy trên cùng có vết chữ hằn. Giơ tờ giấy trước ánh đèn, tôi có thể dễ dàng nhìn thấy những từ đánh-sai-rồi-sửa-lại, Plmetto Blvd, Đảo Edisto...
Dường như bà nội tôi đã viết thư ở đây, nhưng bất kể vô tình hay cố ý, bà cũng đã dọn sạch mọi dấu vết. Không còn những mảnh giấy đã sử dụng, mấy tờ giấy các bon đều mới tinh và chẳng còn sót lại dấu vết dù là mờ nhạt của bất kì con chữ nào. Thật kỳ lạ, bởi vì trong bàn làm việc ở nhà bà, lúc nào cũng có bìa cứng kẹp đầy giấy tờ có thể được tái sử dụng cho những dự án nhỏ, đồ thủ công, hay tranh vẽ cho trẻ em.
Tôi ấn một phím chữ, nhìn búa bật lên và gõ vào trục lăn, để lại phía sau chữ K mờ mờ lấp lánh. Mực in trên ruy băng đã khô.
Ruy băng mực...
Điều tiếp theo tôi biết chính là, tôi cúi người vật lộn với cái máy kim loại đen sì, tháo lỏng vỏ máy để tôi có thể lấy cái ống ruy băng đó. Việc này dễ đến không ngờ. Thật đáng tiếc, cuộn ruy băng mực gần như chưa sử dụng. Chỉ có vài phân ruy băng có thể còn vết hằn của lần gõ cuối cùng. Kéo dải băng ra và giơ lên trước ánh đèn, tôi nheo mắt đọc được dòng chữ:
yduJ,iánâhT.óđuềiđgnữhntếibnỐumtấratgnúhcihkgnort,àtne rT,ếibờigoabgnôhkẽsatgnúhcẽlóC.eessenneTnệiVihNôCiộhp ệiHaủcơsồhngỐđgnortmằnểtóccáhkìguềiđnòciỏhựtàvgnọvtấht...194
Ban đầu đó là một thứ tào lao, nhưng tôi đã ở cạnh bà nội Judy đủ lâu để biết cách ruy băng đánh chữ hoạt động thế nào. Nó lăn tròn khi phím chữ đánh vào. Những ký tự phải được sắp xếp theo thứ tự nào đó.
Các chữ cái đầu tiên ở dòng tiên cùng bỗng trở nên có ý nghĩa. Đó là tên của bà nội tôi đánh vần ngược lại, từ phải sang trái theo cách từ đó hẳn đã kết thúc sau khi được gõ. Một từ khác bỗng chợt có ý nghĩa Hội nằm ngay trước - hoặc sau -khoảng thời gian.
Thêm ba từ in hoa nằm phía trước: Cô Nhi Viện Tennessee.
Tôi liền chộp lấy cây bút chì và tờ giấy, rồi sắp xếp phần còn lại.
... thất vọng và tự hỏi còn điều gì khác có thể nằm trong đống hồ sơ của Hội Cô Nhi Viện Tennessee. Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết, Trent à, trong khi chúng ta rất muốn biết những điều đó.
Thân ái,
Judy
Tôi nhìn chằm chằm chữ viết tay của mình, cố chắp vá phần còn lại của câu chuyện. Cô nhi viện là nơi dành cho trẻ mồ côi và những đứa bé không được nhận nuôi. Người phụ nữ trẻ trong bức ảnh của May Crandall đang mang thai. Cô ta là thân nhân của bà nội tôi sao? Và người đó đã lâm vào tình cảnh khó khăn ư?
Các sự kiện tái hiện trong tâm trí tôi. Một cô gái mơ mộng xuất thân từ một gia đình tử tế, một người đàn ông có thân thế đáng ngờ, một cuộc bỏ trốn đầy tai tiếng. Hoặc tệ hơn nữa, họ không hề kết hôn. Mang thai ngoài giá thú. Có lẽ bạn trai đã bỏ rơi cô ta và cô ta bị buộc phải quay về với gia đình?
Thời điểm đó, các cô gái được gửi đi xa để sinh con và âm thầm ký giấy cho người khác nhận đứa con của mình làm con nuôi. Thậm chí, ngay bây giờ, những phụ nữ trong nhóm bạn thân hữu của mẹ tôi vẫn thỉnh thoảng thì thầm bàn tán về chuyện ai đó đến ở với bà dì một thời gian. Có lẽ đây là bí mật mà Trent Turner đang che giấu.
Có một điều chắc chắn: Bức thư ngắn cuối cùng viết trên máy đánh chữ này được gửi tới cho một người tên Trent Tumer. Và cho dù không biết hiện giờ thế nào, tôi vẫn khá chắc là nội dung trong phong bì bí ẩn kia sẽ trả lời nhiều câu hỏi.
Hoặc tạo ra thêm nhiều câu hỏi khác.
Không suy nghĩ đến lần thứ hai, tôi vội ra khỏi phòng, lấy điện thoại của mình và bấm số điện thoại của Trent Turner, tôi đã thuộc lòng dãy số đó rồi.
Điện thoại reo lần thứ ba thì tôi mới liếc nhìn đồng hồ và nhận ra giờ đã gần nửa đêm. Đây không phải là thời điểm thích hợp để gọi điện cho một người gần như xa lạ. Mẹ tôi sẽ kinh hãi lắm cho xem.
Ý nghĩ Nếu mày muốn giành được sự hợp tác của một người đàn ông thì đây không phải là cách, Avery vừa lướt qua đầu tôi thì một tiếng lè nhè buồn ngủ "... hào, Nrent Nnurner nghe" xác nhận rằng tôi thực sự đã đánh thức anh ta. Có lẽ đó là lý do anh ta nghe điện thoại mà không hề kiểm tra xem ai gọi.
"Hội Cô nhi viện Tennessee." Tôi buột miệng nói, vì tôi tính toán mình có khoảng 2,5 giây trước khi anh ta lấy lại nhận thức và gác máy.
"Gì cơ?"
"Hội Cô nhi viện Tennessee. Nơi đó có liên quan gì đến ông anh và bà tôi?"
"Cô Stafford?" Mặc dù xưng hô theo kiểu trang trọng, chất giọng hơi khàn vẻ ngái ngủ của anh ta lại tạo ra thứ âm thanh nghe thân mật, tựa như cuộc tâm tình bên gối giữa vợ chồng vậy. Và tôi còn nghe được cả tiếng khung giường kêu cót két.
"Avery. Tôi là Avery. Làm ơn, anh phải nói cho tôi nghe. Tôi đã tìm thấy một thứ. Và tôi cần biết điều đó có ý nghĩa gì."
Một tiếng thở dài thượt khác vang lên. Anh ta hắng giọng, nhưng giọng vẫn còn rất buồn ngủ. "Cô có biết mấy giờ rồi không?"
Tôi ngượng ngùng liếc nhìn đồng hồ, như thể bằng cách nào đó, hành động ấy sẽ tha thứ cho hành vi sai trái của tôi. "Tôi xin lỗi. Tôi không để ý thời gian cho tới khi tôi đã bấm số gọi anh."
"Cô có thể gác máy mà."
"Tôi sợ nếu tôi làm thế, anh sẽ không bao giờ trả lời tôi nữa."
Một tiếng ho phảng phất sự thích thú nói cho tôi biết là tôi đã nghĩ đúng. "Quả đúng là vậy."
"Xin anh lắng nghe tôi. Làm ơn. Tôi đã xới tung ngôi nhà này cả buổi tối, và tôi tìm được một thứ. Anh là người duy nhất có thể nói cho tôi biết ý nghĩa của thứ đó. Tôi thực sự... Tôi cần phải biết chuyện gì đang xảy ra và tôi nên làm gì." Nếu có vụ bê bối nào đó trong quá khứ của gia đình tôi thì giờ điều ấy hoàn toàn không còn quan trọng nữa, ngoại trừ có lẽ một vài thành viên còn trẻ trung của Lữ đoàn vệ binh già cả chuyên buôn chuyện sẽ quan tâm, nhưng tôi không có cách nào để phán đoán cho tới khi tôi biết mình đang xử lý vấn đề gì.
"Tôi thực sự không thể nói cho cô nghe."
"Tôi hiểu lời hứa của anh với ông nội, nhưng..."
"Không." Trent bỗng có vẻ tỉnh táo hẳn và hoàn toàn kiểm soát. "Ý tôi là, tôi không thể nói cho cô nghe điều gì cả. Tôi chưa từng xem bất cứ phong thư nào. Tôi chỉ giúp ông nội giao chúng cho những người được đề tên bên trên. Thế thôi."
Anh ta nói thật sao? Tôi khó có thể hình dung ra điều đó. Tôi là kiểu người sẽ cẩn thận tháo từng miếng băng keo dính trên giấy gói hàng và liếc trộm những món quà Giáng sinh ngay thời điểm chúng xuất hiện dưới gốc cây. Vì tôi không thích sự bất ngờ. "Nhưng mấy phong thư đó đề cập đến vấn đề gì?" Chúng có liên quan gì tới Hội Cô nhi viện Tennessee? Cô nhi viện là dành cho trẻ mồ côi. Bà nội tôi từng tìm một người đã bị bỏ rơi sao?
Ngay khi đưa ra giả thuyết đó, tôi sợ là mình đã nói quá nhiều. "Đó chỉ là giả định của tôi thôi." Tôi nói thêm. "Tôi không có lý do nào để nghĩ rằng đó là sự thật cả." Tốt hơn tôi không nên mở cánh cửa dẫn tới một vụ tai tiếng tiềm tàng. Tôi không biết mình có thể tin tưởng Trent Turner không, mặc dù lời hứa kia đã khiến một người đàn ông chính trực phải sống với những phong thư dán kín suốt mấy tháng qua. Ông Turner già ắt hẳn biết rõ cháu trai mình là người đáng tin cậy.
Điện thoại bỗng thinh lặng và kéo dài như thế một hồi lâu đến mức tôi bắt đầu tự hỏi không biết có phải Trent đã bỏ lửng cuộc điện thoại. Tôi không dám lên tiếng, sợ bất cứ điều gì mình nói ra có thể làm lệch cán cân công bằng theo cách này hoặc cách khác.
Tôi thực sự không quen cầu xin, nhưng cuối cùng tôi cũng thì thào: "Xin anh đấy. Tôi xin lỗi vì đã tạo ấn tượng ban đầu không hay giữa chúng ta chiều nay, nhưng tôi không biết phải đi nơi nào khác để tìm hiểu việc này nữa."
Trent hít một hơi. Tôi hầu như có thể thấy lông ngực anh ta phồng căng lên. "Qua đây."
"Sao cơ?"
"Cô hãy qua nhà tôi trước khi tôi đổi ý."
Tôi chỉ có thể đáp lại bằng sự thinh lặng choáng váng. Tôi không chắc mình thấy phấn khích hay sợ chết khiếp nữa... hoặc liệu tôi có điên khi nghĩ đến chuyện ghé qua nhà một người lạ lúc nửa đêm.
Nhưng mặt khác, anh ta là một doanh nhân nổi tiếng và uy tín trên hòn đảo này.
Một doanh nhân giờ biết rằng tôi đã phát hiện ra ít nhất một phần bí mật nào đó.
Bí mật được bật mí bên giường bệnh của ông nội anh ta.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một ý định độc ác ẩn chứa đằng sau lời mời nửa đêm kia? Chẳng có ai biết tôi ở đâu cả. Tôi có thể kể với ai đây?
Ngay bây giờ tôi không thể nghĩ đến bất cứ ai mà tôi muốn tiết lộ chuyện này.
Mình sẽ để lại lời nhắn... ở trong ngôi nhà này...
Không... Chờ đã. Mình sẽ gửi email cho chính mình. Nếu mình mất tích, đó sẽ là thứ đầu tiên mà cảnh sát kiểm tra.
Suy nghĩ đó có vẻ cường điệu và ngu ngốc quá, rồi cảm giác ấy lại bị phản bác. "Tôi sẽ lấy chìa khóa và..."
"Cô không cần đi xe. Tôi ở cách đó bốn căn nhà thôi."
"Anh sống ở gần đây sao?" Hé màn cửa nhà bếp, tôi cố nhìn xuyên qua hàng cây nhựa ruồi và sồi thường xanh. Trong suốt thời gian qua, anh ta vẫn ở ngay sát nhà mình ư?
"Đi đường ven biển sẽ nhanh hơn. Tôi sẽ bật đèn ở hiên sau."
"Tôi sẽ qua đó ngay."
Tôi chạy lòng vòng quanh nhà để tìm đèn pin và mấy cục pin. May mắn thay, những người thân từng sống ở nơi này đã để lại các vật dụng cơ bản. Điện thoại của tôi bỗng đổ chuông khi tôi đang bấm soạn bức thư điện tử gửi cho chính mình, lập tài liệu về nơi chốn và thời gian bắt đầu rời khỏi nhà của tôi. Tôi giật mình nhảy dựng ít nhất ba bước chân, rồi chợt thấy vô cùng khiếp sợ. Trent đã đổi ý rồi sao...
Nhưng số điện thoại gọi tới là của Elliot. Tôi quá căng thẳng nên không thể tính toán giờ giấc hiện tại ở Milan, nhưng chắc chắn anh ấy đang trong giờ làm việc. "Hôm qua em gọi thì anh bận quá. Xin lỗi nhé." Anh ấy lên tiếng.
"Em cũng đoán được điều đó. Một ngày bận rộn lắm sao anh?"
"Khá bận." Anh ấy lơ đãng nói như mọi khi. Trong gia đình của anh ấy, phụ nữ không hứng thú với kinh doanh. "Mọi thứ ở Edisto thế nào?"
Thành thật mà nói, tin tức lan truyền ở gia đình tôi còn nhanh hơn cả thiết bị định vị vi mạch. "Sao anh biết em đang ở đây?"
"Mẹ kể cho anh nghe." Elliot thở dài. "Mẹ đã đến đồi Drayden chơi với bọn trẻ, vì chị gái em, Courtney và ba đứa nhóc đang ghé chơi. "Giờ mẹ bỗng dưng lại thích có cháu nội." Nỗi thất vọng của Elliot có thế thấu hiểu được. "Mẹ nhắc anh rằng anh đã ba mươi mốt tuổi, còn mẹ thì năm mươi bảy, và mẹ không muốn trở thành một người bà già nua."
"Ồ." Đôi khi tôi tự hỏi nếu Bitsy là mẹ chồng tôi thì sao nhỉ. Tôi quý bà, và bà là người tốt, nhưng bà làm mẹ Honeybee trông có vẻ tế nhị hẳn.
"Chúng ta có thể đặt chỗ chị gái em và ba đứa nhóc sinh ba ở lại nhà của mẹ anh vài ngày được không?" Elliot rầu rĩ đề nghị. "Có lẽ việc ấy sẽ chữa trị được cho bà."
Mặc dù hiểu lời nói đùa ấy, tôi vẫn thấy đau nhói. Tôi quý ba đứa bé sinh ba, ngay cả khi chúng là lũ nhóc hơi điên cuồng. "Anh có thể nhờ chị ấy." Mặc dù thực tế Elliot và tôi chỉ nói về trẻ con như một phần cuối cùng của kế hoạch cuộc sống, anh ấy vẫn quan ngại vấn đề sinh nhiều con trong gia đình tôi. Anh ấy nghĩ mình không thể đồng thời đối phó với hơn một đứa trẻ. Đôi khi tôi thấy lo ngại rằng sinh con vào một ngày nào đó có thể không bao giờ nằm trong kế hoạch của Elliot. Tôi biết chúng tôi sẽ làm những việc đó khi chúng tôi lấy nhau. Không phải hầu hết các cặp đôi đều thế sao?
"Vậy em sẽ ở lại bờ biển bao lâu?" Elliot nói tiếp, chuyển sang chủ đề khác.
"Chỉ vài ngày thôi ạ. Nếu em ở lâu hơn, Leslie sẽ cử người xuống săn lùng em."
"Ừ, Leslie đang để mắt tìm những lợi ích tốt nhất của em. Em cần được ai đó quan sát các động thái. Đấy là lý do em đã chuyển về nhà."
Em chuyển về nhà để chăm sóc cho cha em, tôi muốn nói thế, nhung với Elliot, mọi thứ đều là một bước đi tiến đến điều gì đó. Anh ấy là người định hướng thành tựu nhất mà tôi từng gặp. "Em biết. Nhưng hít thở một chút không khí trong lành cũng tuyệt lắm. Anh có vẻ cũng cần điều đó đấy. Hãy nghỉ ngơi một lát trong khi anh ở bên kia được chứ? Và đừng lo lắng về mẹ anh và vụ cháu nội nữa. Ngày mai bác ấy sẽ tập trung vào thứ khác thôi."
Chúng tôi tạm biệt nhau, và tôi cũng soạn xong bức thư điện tử phòng ngừa rủi ro cho mình. Nếu mọi người không nghe được tin tức gì của tôi, ai đó sẽ kiểm tra hộp thư. Nửa đêm tối thứ Ba. Tôi đi đến nơi nằm cách ngôi nhà ở Edisto bốn căn để nói chuyện với Trent Turner về một vấn đề liên quan đến bà nội Judy. Tôi sẽ trở lại trong khoảng một giờ đồng hồ. Tôi để lại bức thư này chỉ để phòng hờ bất trắc.
Việc này thật ngớ ngẩn, nhưng dù sao tôi vẫn ấn nút gửi trước khi bước ra khỏi cửa.
Bên ngoài, màn đêm tĩnh lặng và bí hiểm. Tôi đi qua cồn cát, rọi đèn pin để đề phòng có rắn. Dọc theo bờ biển, hầu hết các ngôi nhà đều tối thui, chỉ có ánh trăng và vài vệt sáng lơ lửng trên mặt nước phía đường chân trời. Đám lá cây và cỏ biển thổi xào xạc, mấy con cua bò hối hả qua đụn cát trên bãi biển. Tôi chiếu đèn pin vào chúng, cẩn thận tránh phá hỏng màn điên cuồng tìm đồ ăn kia bằng việc đạp phải con cua nào đó.
Cơn gió lướt dọc cổ và lùa qua tóc tôi. Tôi muốn đi dạo, thư giãn và tận hưởng bản nhạc êm dịu của những con sóng biển. Tôi thừa nhận âm nhạc suy ngẫm nghe giống như thế này, nhung tôi hiếm khi dành thời gian cho thứ thực tế. Ngay bây giờ, điều đó có vẻ thật đáng xấu hổ. Tôi đã quên mất nơi này tuyệt vời đến mức nào, một sự giao thoa hoàn hảo giữa đất đai và biển cả, không hề bị quấy nhiễu bởi những tòa nhà cao tầng khổng lồ, lửa trại và xe mô tô địa hình.
Tôi đi đến nhà của Trent Tumer trước khi tôi thực sự muốn thế. Nhịp tim đập thật nhanh, tôi đi nhanh trên con đường mòn xuyên qua bụi cây và băng qua lối đi lót ván ngắn dẫn tới cánh cổng lật hai phía. Căn nhà của anh ta mang phong cách cổ điển khá giống nhà của bà nội Judy. Ngôi nhà xây dựng trên một mảnh đất lớn hơi khoa trương với căn nhà phụ nhỏ xíu nằm ở khoảng sân bên hông nhà. Một con đường lát đá dẫn tới bậc thang bước lên hàng hiên. Phía trên đầu, đám bướm đêm bay dập dờn vòng quanh cái bóng đèn độc nhất.
Trent mở cửa trước khi tôi kịp gõ cửa. Anh ta mặc áo phông đã bạc màu, có một đường rách dọc theo cổ áo, và mồ hôi chảy xuống quanh hông anh ta. Đôi chân rám nắng để trần, tóc tai rối bù, anh ta đang trưng ra ấn tượng về một người vừa mới rời giường.
Anh ta khoanh tay, tựa vào khung cửa và quan sát tôi.
Tôi bỗng cảm thấy bối rối, như một thiếu nữ lần đầu đến buổi khiêu vũ tại trường trung học. Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ.
"Tôi đang bắt đầu tự hỏi." Anh ta chợt lên tiếng.
"Rằng liệu tôi có đến không à?"
"Tôi tự hỏi rằng cú điện thoại kia có phải chỉ là một cơn ác mộng không." Nhưng môi anh ta cong lên, và tôi hiểu là anh ta đang nói đùa.
Dẫu vậy, tôi vẫn hơi đỏ mặt. Đây rõ ràng là một tình huống ép buộc. "Tôi xin lỗi. Tôi thực sự... Tôi cần phải biết. Mối quan hệ giữa ông anh và bà tôi là gì vậy?"
"Có thể ông tôi đang làm một việc cho bà cô."
"Đó là loại công việc gì chứ?"
Trent nhìn qua vai tôi, hướng tới căn nhà nhỏ xíu rúc dưới hàng cây ở khoảng sân bên hông nhà. Tôi cảm nhận một cuộc đấu tranh đang diễn ra bên trong anh ta. Anh ta đang vật lộn xem mình có phản bội lời hứa bên giường bệnh kia không. "Ông tôi là người tìm kiếm."
"Tìm gì?"
"Tìm người."