← Quay lại trang sách

Chương 14 Rill

Lúc bữa tiệc xem mắt kết thúc thì trời đã sẩm tối. Các nhân viên bắt đầu tập hợp bọn trẻ lại, lùa chúng vào xe và chở về nhà. Lúc đó, tôi gần như chẳng muốn đi. Cả buổi chiều kéo dài thật lâu, chúng tôi có bánh quy, kem, kẹo que cam thảo, bánh ngọt, sữa, bánh sandwich, sách tô màu, những hộp màu Crayola mới toanh, búp bê cho con gái và xe đồ chơi bằng thiếc cho con trai.

Tôi nhồi nhét quá nhiều đến mức gần như không thể di chuyển. Sau ba tuần thiếu thốn đồ ăn, nơi này mang hương vị tốt hơn bất kì thứ gì khác.

Tôi buồn vì Camellia bỏ lỡ toàn bộ sự kiện này, nhưng rồi tôi không biết con bé có thể chịu đựng hay không. Con bé không thích được ôm ấp... hay đụng chạm. Tôi trộm một cái bánh quy cho con bé, rồi bỏ vào túi chiếc đầm không tay và hy vọng đừng có ai kiểm tra chúng tôi trước khi chúng tôi rời khỏi nơi này.

Tất cả mọi người đều gọi chúng tôi là bé yêu, cục cưng và Ôi, bé cưng! Cô Tann cũng gọi thế trong khi chúng tôi ở đây. Y hệt lúc ở thư viện lưu động, cô ta kể những câu chuyện sai sự thật.

Mắt cô ta sáng lấp lánh và miệng cứ mỉm cười, như thể cô ta thích làm việc đó lắm vậy.

Và cũng giống lúc ở thư viện lưu động, tôi nín thinh, ngăn mình nói ra sự thật.

"Bọn trẻ hoàn hảo về mọi mặt." Cô Tann nói với các vị khách hết lần này đến lần khác như thế. "Những đứa bé có sức khỏe tuyệt vời và thông minh hơn so với tuổi. Nhiều đứa có cha mẹ sở hữu tài năng về âm nhạc và hội họa. Chúng như những tấm bảng trắng chỉ chờ được điền đầy. Chúng có thể trở thành bất cứ ai mà các ông bà mong muốn."

"Thằng bé xinh xắn quá, phải không?" Cô ta hỏi cặp vợ chồng vẫn giữ lấy Gabion suốt ngày hôm nay. Họ cùng chơi bóng và xe đồ chơi, người đàn ông tung Gabby lên không trung khiến thằng bé cười như nắc nẻ.

Đến lúc ra về, quý bà kia không muốn trả lại Gabby. Bà ấy đi thẳng đến cửa trước, và em trai tôi vòng tay quanh cổ bà ấy y hệt như Fern thường vòng tay quanh cổ tôi.

"Em uốn ở nại." Gabby khóc thút thít.

"Chúng ta phải đi thôi." Tôi chuyển Fern sang hông bên kia khi bà Pulnik cố lùa chúng tôi về phía hàng hiên. Tôi không trách Gabby vì tội đã nhặng xị lên. Vì tôi cũng ghét việc chúng tôi phải quay lại nhà của bà Murphy. Tôi thích nhìn Fern đọc nhiều sách hơn với quý bà tốt bụng kia, nhưng bà ấy và chồng mới vừa ra về cách đây ít lâu. Bà ấy đã hôn vào đầu Fern và nói "Chúng ta sẽ sớm gặp lại cháu, bé yêu" trước khi giao Fern cho tôi.

"Gab..." Tôi ngăn mình lại trước khi nói ra cái tên sẽ khiến tôi bị đánh bốp vào đầu lúc ở nhà của bà Murphy nếu bà Pulnik nghe thấy. "Robby, em không thể ở lại đây được. Nào, đi thôi. Chúng ta cần phải khám phá xem chuyện gì đã xảy ra với Huckleberry Finn và Jim khi họ xuôi dòng đến Arkansas, nhớ không?" Tôi vươn tay về phía thằng bé vì tay kia đang giữ Fem. Gabby không bước đến, và người phụ nữ kia cũng chẳng chịu buông thằng bé ra. "Chúng ta sẽ đọc quyển sách đó khi chúng ta quay về nhà của bà Murphy. Chào tạm biệt quý bà tốt bụng kia đi."

"Im lặng!" Cô Tann nhìn về phía tôi bằng đôi mắt rực lửa khiến tôi liền lùi lại, buông tay xuống nhanh đến nỗi nó đập mạnh vào chân.

Cô Tann mỉm cười với người phụ nữ kia, rồi quấn một lọn tóc của Gabby quanh ngón tay. "Robby bé bỏng của chúng tôi rất đáng yêu phải không? Quá lôi cuốn ấy chứ." Nhanh như chớp, cô ta lại tỏ ra thân thiện. "Tôi nghĩ bà đã thích thằng bé ngay lập tức."

"Phải, rất thích."

Chồng của quý bà kia bước lại gần hơn. Ông ấy giựt mạnh cổ áo vest để nó trở nên thẳng thớm và chỉnh tề. "Có lẽ chúng ta nên tán gẫu một chút. Chắc chắn những dàn xếp có thể được thảo luận..."

"Hoàn toàn có thể." Cô Tann không chờ ông ấy nói hết câu. "Nhưng tôi phải báo trước với ông, cục cưng bé bỏng này chắc chắn là đứa nhỏ được nhiều người yêu thích. Tôi đã nhận được vài lời yêu cầu nhận nuôi thằng bé rồi. Đôi mắt xanh với hàng lông mi sẫm màu và mái tóc quăn vàng óng kia. Một đứa bé hiếm có đến thế. Như một thiên thần bé bỏng. Thằng bé có thể mê hoặc tình cảm của hầu hết các bà mẹ đấy."

Tất cả bọn họ đều nhìn em trai tôi. Người đàn ông vươn tay qua, véo má Gabby, và thằng bé liền bật cười thật dễ thương. Thằng bé đã không cười khúc khích như thế kể từ khi đám cảnh sát dẫn chúng tôi rời khỏi thuyền Arcadia. Tôi mừng là thằng bé vui, cho dù niềm vui đó chỉ kéo dài trong hôm nay.

"Dẫn mấy đứa trẻ khác ra ngoài." Giọng cô Tann bỗng hạ thấp và đều đều. Cô ta nghiêng người lại gần bà Pulnik và thì thầm qua hàm răng: "Đưa chúng vào xe. Chờ ở đó năm phút trước khi bà cho tài xế lái xe đi." Thậm chí cô ta còn nhỏ giọng hơn khi nói thêm: "Nhưng tôi nghĩ chúng tôi sẽ không còn cần đến bà nữa."

Bà Pulnik đằng hắng và nói bằng giọng vui vẻ thân thiện mà chị em tôi chưa từng nghe thấy ở nhà của bà Murphy: "Mấy đứa ra xe thôi. Đi nào."

Lark, Stevie và những đứa trẻ khác nhốn nháo ra hàng hiên. Fern đá chân vào tôi và đu đưa trên hông tôi như thể con bé đang cố đóng vai con ngựa nhỏ bướng bỉnh đang muốn nhào ra khỏi chuồng.

"Nhưng Ga... Robby." Chân tôi như bám rễ xuống đất, và thậm chí lúc đầu tôi còn không biết lý do vì sao. Mọi người muốn ôm và hôn Gabby thêm chút nữa. Họ thích chơi với mấy bé trai nhỏ. Suốt cả ngày, tôi vẫn để mắt đến Gabby, Lark và Fern, bất cứ khi nào tôi có thể tránh hai người đàn ông cứ muốn biết tôi là ai và tại sao tôi có mặt ở đây, vì tôi lớn hơn tất cả mấy đứa trẻ khác. Tôi chạy nháo nhào từ phòng này sang phòng kia, nhìn cửa sổ này tới cửa sổ kia, để đảm bảo chắc chắn tôi biết ba đứa em của mình ở đâu và không ai có ác ý với chúng.

Nhưng tận sâu trong thâm tâm, tôi vẫn nghĩ đến chị gái của Stevie. Con bé đã rời khỏi nhà của bà Murphy và không bao giờ trở lại. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra với những đứa trẻ mồ côi, Sherry và Stevie. Nhưng việc đó không thể xảy ra với chúng tôi. Chúng tôi có cha mẹ, họ sắp quay lại tìm chúng tôi rồi.

Nhưng người phụ nữ đã chơi đùa với Gabion có biết điều đó không? Có ai nói cho bà ấy biết chưa? Bà ấy không nghĩ thằng bé là trẻ mồ côi đấy chứ?

Tôi cất thêm một bước nữa về phía em trai tôi. "Cháu ở lại đây. Cháu có thể thuyết phục thằng bé mà."

Người phụ nữ kia liền xoay vai về phía tôi. "Thằng bé ổn cả."

"Ra ngoài!" Bà Pulnik siết chặt lấy cánh tay tôi, và tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không làm theo yêu cầu của bà ta.

Tôi sờ vào đầu gối nhỏ xíu của Gabby và nói: "Không sao đâu. Quý bà đây chỉ muốn tạm biệt em thôi."

Thằng bé đưa bàn tay nhỏ mũm mĩm lên và vẫy tay vói tôi. "Tạm biệt." Thằng bé lặp lại, mỉm cười toe toét khoe hết hàm răng sữa. Tôi còn nhớ rõ thời điểm thằng bé mọc từng cái răng sữa đó.

"Ra xe." Bà Pulnik bấm móng tay vào da tôi. Rồi bà ta kéo tôi đi. Trên đường đi ra, tôi vấp phải ngưỡng cửa, lảo đảo ở hàng hiên và suýt đánh rơi Fern.

"Ôi, trời đất. Con bé ấy là chị gái của đứa nhỏ này sao?" Người phụ nữ bồng Gabion lo lắng hỏi.

"Không, tất nhiên là không phải rồi." Cô Tann lại nói dối. "Ở nhà nuôi dưỡng, những đứa nhỏ thường thích bám lấy mấy đứa lớn tuổi hơn. Chỉ vậy thôi. Chẳng còn cách nào khác nữa. Dĩ nhiên, chúng cũng quên rất nhanh. Người thân duy nhất của đứa bé này là một bé gái. Mới sinh thôi. Con bé đã được một gia đình rất lỗi lạc nhận nuôi. Vì thế, bà có thể thấy rằng đây không phải là một bé trai tầm thường. Bà đã chọn đứa tốt nhất của chúng tôi. Mẹ đứa bé là một thiếu nữ tốt nghiệp đại học, vô cùng thông minh. Thật đáng tiếc, cô ta đã qua đời trong khi sinh con, và hai đứa trẻ kia đã bị cha chúng bỏ rơi. Nhưng chúng không bị tổn hại gì cả. Và bà không muốn để đứa bé đáng yêu này sống ở ngôi nhà ven biển California của bà sao? Dĩ nhiên việc nhận nuôi ngoài tiểu bang của chúng ta sẽ bao gồm các khoản phí đặc biệt..."

Đó là những lời cuối cùng tôi nghe thấy trước khi bà Pulnik kéo tôi xuống bậc thang trước hiên nhà, lầm bầm nói với tôi những hình phạt của bà Murphy nếu tôi không chịu đi nhanh hơn. Bà ta giật mạnh cánh tay tôi cho tới khi tôi chắc chắn nó sắp đứt lìa.

Nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi không thể cảm thấy bất cứ thứ gì nữa. Không thể nghe thấy tiếng cỏ khô mùa hè lạo xạo dưới chân, cảm nhận đôi giày cứng dơ mà mấy nhân viên đưa cho tôi sáng nay, nhận thấy không khí buổi tối nóng bức oi nồng hay chiếc váy quá chật bị kéo giật khi Fern đá chân, ngọ nguậy, vươn tay qua vai tôi và khóc thút thít. "Gabby... Gabby ơi..."

Toàn thân tôi lạnh toát, như thể tôi vừa rơi tõm xuống sông vào mùa đông và toàn bộ máu đều chảy ngược vào trong để cố ngăn không cho tôi bị đóng băng đến chết. Tay chân tôi cứ như là của người khác vậy. Chúng cử động, nhưng chỉ vì chúng biết chúng phải làm thế, chứ không phải tôi đã bảo chúng hoạt động.

Bà Pulnik ném tôi, Fern và những đứa trẻ còn lại vào trong xe, rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi ngồi cứng đờ, nhìn chằm chằm ngôi nhà lớn kia, chờ đợi cánh cửa mở ra và ai đó dẫn Gabion đi qua sân. Tôi mong ước điều đó khắc khoải đến mức đau đớn.

"Gabby đâu rồi ạ?" Fern thì thầm vào tai tôi, và Lark nhìn tôi bằng ánh mắt thầm buồn bã. Con bé không nói nhiều kể từ lúc chúng tôi đến nhà của bà Murphy, và giờ con bé cũng như thế, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng của con bé. Chị phải đi đón Gabion, con bé đang bảo tôi như thế.

Tôi tưởng tượng hình ảnh thằng bé đi qua sân.

Tôi hy vọng.

Tôi dõi mắt.

Và tôi cố gắng suy nghĩ.

Mình nên làm gì đây?

Chiếc đồng hồ đeo tay của bà Pulnik kêu tích tắc. Tích tắc, tích tắc.

Lời nói của cô Tann chợt vụt qua tâm trí tôi, bay vèo xuống nước như khi ai đó ném một hòn đá vậy. Những lời nói ấy đi tới mọi hướng cùng một lúc.

Chết trong quá trình sinh nở...

Mẹ tôi đã chết sao?

... những đứa trẻ bị bỏ rơi...

Briny sẽ không quay lại đón chúng tôi sao?

Người thân duy nhất của thằng nhỏ này là một bé gái sơ sinh. Mới sinh thôi.

Một trong hai đứa bé vẫn chưa chết ở bệnh viện sao? Tôi có một em gái mới? Cô Tann đã đưa con bé cho người khác? Đó là lời nói dối? Tất cả đều là lời nói dối phải không? Cô Tann có thể bịa chuyện một cách dễ dàng và trơn tru, và có vẻ như cô ta hoàn toàn tin điều đó. Mẹ của Gabby không phải là sinh viên đại học. Queenie thông minh, nhưng bà chỉ học hết lớp Tám trước khi bà gặp Briny và lênh đênh trên sông.

Đó là lời nói dối, tôi tự nhủ. Mọi thứ cô ta nói đều là lời nói dối. Phải là như thế.

Cô Tann đang cố tạo niềm vui cho những vị khách tham dự bữa tiệc, nhưng họ sẽ phải trả Gabion lại vì cô ta thừa biết cha chúng tôi sẽ sớm đến đón chúng tôi ngay khi có thể. Briny sẽ không đời nào bỏ rơi chúng tôi. Ông sẽ chẳng bao giờ để cho một người phụ nữ như cô Tann bắt đứa em gái mới của tôi, đó là nếu như đứa bé ấy tồn tại trên đời. Không bao giờ. Trừ phi ông chết trước.

Briny chết rồi sao? Đó là lý do ông không đến đón chúng tôi ư?

Xe bắt đầu lăn bánh. Tôi liền nhoài người về phía cửa sổ, đẩy Fern tụt khỏi lòng. Con bé trượt xuống ghế khi tôi nắm lấy tay quay cửa xe. Tôi sẽ chạy trở lại ngôi nhà đó và nói cho những người kia biết sự thật. Tôi sẽ bảo với họ cô Tann là kẻ nói dối. Và tôi không quan tâm họ sẽ trừng phạt tôi thế nào sau đó.

Trước khi có bất cứ hành động gì khác xảy ra, bà Pulnik đã túm lấy cái nơ bướm lớn thật đẹp mà một nhân viên đã buộc vào tóc tôi sáng nay. Fern ngọ nguậy tụt khỏi ghế và đáp thẳng xuống sàn nhà với Stevie và Lark.

"Mày sẽ phải cư xử tử tế." Bà Pulnik chạm môi vào tai tôi.

Hơi thở bà ta nóng hổi, chua lè và tỏa mùi như rượu whisky của bà Murphy. "Nếu mày không làm thế, bà Murphy sẽ nhốt mày vào tủ quần áo. Và đó không phải là hình phạt duy nhất dành cho mày đâu. Bọn tao sẽ trói tất cả chúng mày lại và bỏ mặc ở đó, treo lơ lửng như phơi giày. Tủ quần áo đó rất lạnh và tối. Mấy đứa nhỏ sẽ thích bóng tối lắm, mày có nghĩ thế không?"

Tim tôi đập điên cuồng khi bà ta kéo mạnh đầu tôi lại. Cổ tôi kêu răng rắc. Tóc xổ tung ra. Và một cơn đau lan tỏa khắp hốc mắt tôi.

"Hiểu chưa?"

Tôi cố gắng hết sức gật đầu.

Bà ta liền ném tôi vào cửa xe, và đầu tôi đập mạnh lên lớp kính. "Tao chưa từng nghĩ mày sẽ là đứa gây rắc rối."

Lệ trào dâng trong mắt khiến tôi phải chớp liên hồi để ngăn nước mắt chảy ra. Mình sẽ không khóc. Mình sẽ không khóc đâu.

Ghế xe uốn cong, hút tôi vào sát cơ thể to lớn cồng kềnh của bà Pulnik. Bà ta tuôn ra tiếng thở dài gầm gừ, như một con mèo nằm dài phơi nắng. "Tài xế, đưa chúng tôi về nhà. Tới giờ về rồi."

Tôi lách người lùi ra và dõi mắt nhìn bên ngoài cửa sổ càng lâu càng tốt cho tới khi ngôi nhà trắng có những cây cột khổng lồ biến mất.

Không ai trong xe nói một lời nào. Fern bò trở lại lòng tôi và hai chị em tôi ngồi bất động như đá.

Trên đường trở lại nhà của bà Murphy, tôi tìm kiếm dòng sông. Một giấc mơ nhỏ bé tìm đường đi vào tâm trí tôi trong khi Fern đu quanh cổ tôi, Lark tựa vào đầu gối tôi, còn Stevie rúc vào giữa hai chân tôi, ngón tay thằng nhỏ siết chặt lấy mấy cái khóa trên giày tôi. Tôi giả vờ rằng khi chúng tôi đi qua con sông, thuyền Arcadia sẽ neo đậu và Briny sẽ nhìn thấy chiếc xe.

Trong giấc mộng của tôi, Briny chạy lên bờ và bắt tài xế dừng lại. Ông mở cửa và kéo chúng tôi ra, tất cả chúng tôi, thậm chí là cả Stevie. Lúc bà Pulnik cố ngăn cản, ông liền đấm vào mũi bà ta, giống như ông sẽ làm thế nếu ai đó cố trộm tiền của ông ở phòng bida. Briny bắt cóc chúng tôi theo cách cha của Huck Firtn làm trong câu chuyện, nhưng cha của Huck là kẻ xấu, còn Briny là người tốt.

Ông sẽ quay trở lại ngôi nhà kia, bắt Gabion rời xa cô Tann và đưa chúng tôi đến một nơi thật xa.

Nhưng giấc mơ của tôi không trở thành sự thật. Dòng sông xuất hiện rồi biến mất. Không hề có dấu hiệu của thuyền Arcadia, và chẳng mấy chốc, bóng tòa nhà của bà Murphy đã bao phủ chiếc xe hơi. Tôi cảm thấy trống rỗng và lạnh toát bên trong, giống như trong những cái động của người da đỏ mà Briny đã dẫn chúng tôi đến cắm trại một lần khi chúng tôi leo lên dốc đứng. Trong động vương vãi đầy xương. Những bộ xương của người đã chết. Giờ chúng đang nằm bên trong tôi.

Rill Foss không thể thở ở nơi này. Cô bé không sống ở đây. Chỉ có May Weathers thôi. Còn Rill Foss sống lênh đênh trên sông. Cô bé là công chúa của Vương quốc Arcadia.

Lúc chúng tôi bước lên vỉa hè nhà của bà Murphy, tôi chợt nghĩ đến Camellia. Tôi cảm thấy mình có lỗi vì đã tưởng tượng Briny giải cứu chúng tôi khỏi xe, rằng ông sẽ đưa chúng tôi đi mà không có Camellia.

Tôi sợ điều con bé sẽ nói khi tôi kể cho con bé nghe chúng tôi không về cùng với Gabion, rằng tôi hy vọng thằng bé sẽ trở về sau. Camellia sẽ nói tôi lẽ ra phải chiến đấu dữ dội hơn, tôi nên cắn, cào xé và gào thét giống như con bé. Có lẽ điều đó đúng. Có lẽ tôi xứng đáng nghe những lời đó. Tôi có lẽ đã quá hèn nhát, nhưng tôi không muốn bị nhốt trong tủ để đồ. Tôi không muốn họ cũng nhốt mấy đứa em gái của tôi trong đó.

Nỗi khiếp sợ dần xâm chiếm tôi khi chúng tôi đi vào trong. Nó giống như đang lênh đênh trên dòng sông thì nước bỗng dâng cao khi một con suối tình cờ tan chảy, bạn chợt nhìn thấy một tảng băng trôi tiến thẳng về phía tàu của mình. Thỉnh thoảng, tảng băng lớn đến nỗi bạn biết mình không thể nào đẩy nó đi bằng một cây sào móc thuyền. Tảng băng sắp đụng thật mạnh, và nếu có một vết thủng trên thân tàu, bạn sẽ chìm nghỉm.

Tất cả những gì tôi có thể làm là không giũ bỏ mấy đứa em, xoay người và chạy khỏi nhà của bà Murphy trước khi cánh cửa kia đóng lại. Căn nhà bốc mùi ẩm mốc, mùi nhà vệ sinh, mùi rượu whisky và nước hoa của bà Murphy. Những mùi hương đó thít chặt lấy cổ họng tôi khiến tôi không thể thở được. Và tôi thấy mừng khi chúng tôi được bảo ra ngoài vì lũ trẻ vẫn chưa ăn tối.

"Và không được để quần áo dính đất bẩn nghe chưa!" Bà Pulnik quát lớn theo sau chúng tôi.

Tôi tìm Camellia ở những nơi an toàn mà tôi đã dặn con bé nên đến. Nhưng con bé không hề có mặt ở nơi nào cả. Lũ con trai không trả lời khi tôi hỏi xem họ có thấy con bé ở đâu không. Họ chỉ nhún vai và tiếp tục chơi với hạt dẻ ngựa mà họ nhặt được cạnh hàng rào đằng sau.

Camellia không đào đất, chơi xích đu, hay chơi ở ngôi nhà dựng dưới tán cây. Tất cả bọn trẻ khác đều ở đây, ngoại trừ Camellia.

Lần thứ hai trong một ngày, tim tôi như sắp nổ tung khỏi lồng ngực. Lỡ như họ đã đưa con bé đi thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu con bé nổi điên lên sau khi chúng tôi rời khỏi đây và đã tự chuốc lấy rắc rối cho mình?

"Camellia!" Tôi gọi lớn, rồi dỏng tai lắng nghe, nhưng chỉ có giọng của những đứa trẻ khác. Em gái tôi không trả lời. "Camellia ơi!"

Lúc đi tới bên hông nhà, chỗ mấy bụi cây đỗ quyên, tôi mới nhìn thấy con bé. Con bé đang ngồi ở một góc hàng hiên và vùi mặt vào giữa đôi chân đang ép chặt lồng ngực. Mái tóc đen và da con bé xám ngoét vì đất bẩn. Trông như thể con bé đã xô xát cào cấu với ai đó trong khi tôi vắng mặt. Có mấy vết trầy xước trên cánh tay của con bé và đầu gối con bé bị tróc da.

Có lẽ đó là lý do bọn con trai không nói cho tôi biết con bé đang ở đâu. Có lẽ bọn họ đã ẩu đả với con bé.

Tôi để mấy đứa nhỏ ở lại cạnh cây hồng vàng, dặn chúng ở nguyên tại chỗ và không được đi lang thang. Rồi tôi bước lên cầu thang, men theo hàng hiên dài và tới chỗ của Camellia. Đôi giày cứng đơ của tôi phát ra tiếng lộp cộp trên sàn gỗ, nhưng em gái tôi không hề cựa quậy gì cả.

"Camellia?" Ngồi xuống sẽ làm bẩn bộ váy, vì thế tôi đành ngồi xổm bên cạnh con bé. Có lẽ con bé đang ngủ. "Camellia? Chị đem về cho em một thứ. Nó đang nằm trong túi chị. Chúng ta hãy đi lên đồi, chỗ không ai nhìn thấy được, rồi chị sẽ đưa nó cho em."

Con bé không trả lời. Tôi chạm vào tóc con bé, và con bé giật phăng lại. Một lớp bụi xám nhỏ tung lên khi tay tôi sượt qua vai con bé. Nó bốc mùi tro nhưng không giống như lóp tro ở lò sưởi. Tôi biết mùi này, ngoại trừ việc tôi không thể nhớ ra vị trí xuất xứ của nó. "Em đã gây ra rắc rối gì trong khi bọn chị vắng mặt thế?"

Tôi lại sờ đầu con bé, và con bé thụt vai vào nhưng ngẩng đầu lên. Môi con bé sưng lên, và có bốn vết bầm tròn trên cằm con bé. Mắt con bé sưng húp và đỏ quạch, như thể con bé đã khóc, nhưng ánh mắt của con bé khiến tôi cảm thấy lo lắng nhất. Tựa như tôi đang nhòm qua cửa sổ, nhìn vào một căn phòng trống không vậy. Chẳng có gì bên trong ngoại trừ bóng tối.

Cái mùi kia lại tỏa ra từ người con bé, và tôi sực nhận ra. Mùi tro than. Bất cứ khi nào thuyền Arcadia neo ở gần đường ray xe lửa, chúng tôi sẽ thu gom than rơi khỏi xe lửa. Sưởi ấm và nấu nướng. Lấy miễn phí. Briny luôn nói thế.

Briny đã ở đây sao? Ngay khi vừa nghĩ thế, tôi biết mình đã sai. Tôi biết có chuyện gì đó khủng khiếp đã xảy ra trong khi tôi vắng mặt. "Có chuyện gì vậy?" Tôi ngồi xuống hàng hiên, sợ hãi đến mức không còn quan tâm đến váy áo nữa. Những mảnh vụn nhỏ xíu đâm vào chân tôi. "Camellia, có chuyện gì vậy?"

Con bé hé môi nhưng không phát ra âm thanh nào. Nước mắt con bé chảy ra, trôi thành dòng qua lớp bụi than.

"Nói cho chị biết đi." Tôi cúi xuống để nhìn con bé rõ hơn, nhưng con bé quay đi và nhìn hướng khác. Tay con bé siết chặt lại. Tôi nắm tay con bé, cạy những ngón tay ra để xem con bé đang cầm thứ gì, và lúc tôi làm việc đó, tất cả bánh quy và kem trong bữa tiệc đều trào lên trong cổ họng tôi. Viên kẹo bạc hà dính đất bẩn được giữ chặt trong lòng bàn tay của em gái tôi. Những viên kẹo đã chảy nhoét, dính nhớp vào tay con bé.

Tôi nhắm mắt lại, lắc đầu và cố không hiểu ra sự việc, nhưng tôi không thể. Tâm trí kéo tôi đến cảnh tượng đấm đá và gào thét ở tầng hầm của bà Murphy, trong góc tối đằng sau cầu thang, nơi bụi tro bám đầy thùng đựng than và nồi hơi. Tôi nhìn thấy hai cánh tay khẳng khiu nhưng mạnh mẽ đang chiến đấu, đôi chân vùng vẫy. Rồi tôi nhìn thấy một bàn tay to bè che kín cái miệng nhỏ đang gào thét, những ngón tay bẩn dính đầy dầu siết chặt đến mức để lại bốn vết hằn tròn.

Tôi muốn chạy vào nhà và gào thét thật to. Tôi muốn tát Camellia vì tội bướng bỉnh và cãi lời tôi mà đi qua bụi đỗ quyên. Tôi muốn níu lấy con bé, ôm thật chặt và làm mọi thứ tốt đẹp hơn. Tôi không biết chính xác Riggs đã làm gì con bé, nhưng tôi biết điều đó rất tồi tệ. Tôi cũng biết rằng nếu chúng tôi nói ra, ông ta sẽ dàn cảnh cho em gái tôi rơi từ trên cây và đập đầu xuống đất. Thậm chí ông ta sẽ làm thế với tôi. Rồi ai sẽ chăm sóc mấy đứa nhỏ? Ai sẽ chờ Gabion trở lại?

Tôi chộp lấy tay em gái, hất mấy viên kẹo bạc hà đi, để chúng nảy trên hàng hiên và rơi vào luống hoa. Mấy viên kẹo liền mất hút dưới cụm hoa lăng tiêu.

Camellia không chống trả khi tôi kéo con bé đứng lên. "Đi thôi. Lúc chuông báo giờ ăn tối vang lên, nếu họ nhìn thấy em thế này, họ sẽ nghĩ em đã đánh nhau, và em sẽ bị nhốt vào tủ đựng đồ đấy."

Tôi kéo con bé xuống khỏi hàng hiên như bao lúa mì, rồi lôi con bé đến thùng đựng nước mưa, đổ từng chút nước lên da con bé và rửa sạch đám bụi bẩn hết mức có thể.

"Em hãy nói vói họ là em bị ngã khỏi xích đu." Mặc dù tôi đang ôm mặt con bé trong tay, con bé vẫn không chịu nhìn tôi. "Em nghe rồi chứ? Bất kể ai hỏi về mấy chỗ trầy xước, em cũng phải nói là em đã bị ngã xích đu và chỉ có thế thôi."

Trên bậc thang, Fern, Lark và Stevie đang chờ chúng tôi, bọn nhỏ ngồi yên như mấy con chuột. "Mấy đứa ở yên tại chỗ nhé... và đừng có trêu ghẹo gì Camellia." Tôi nói với chúng. "Tâm trạng của Camellia không được tốt đâu."

"Chị đau bụng à?" Fern lén tới gần hơn, và Lark cũng làm theo, nhưng Camellia đẩy mạnh chúng ra. Lark bối rối nhìn tôi. Con bé thường là đứa duy nhất mà Camellia yêu thích.

"Chị đã nói là để Camellia yên rồi mà."

"Tao nhìn thấy London. Tao nhìn thấy Pháp!" Một trong mấy tên con trai la lớn từ nửa sân bên kia. Tầm giờ này, họ luôn bắt đầu đi thơ thẩn để có thể là đứa đầu tiên xếp hàng vào ăn tối. Tôi không hiểu lý do họ làm thế. Tất cả chúng tôi đều nhận được cùng một thứ, mỗi bữa đều thế mà.

"Im đi, Danny Boy." Tôi rít lên và kéo váy Camellia xuống phủ qua đầu gối. Các nhân viên gọi hắn là Danny Boy vì hắn là người Ireland. Tóc đỏ và vô số tàn nhang, y hệt như James. Hắn trở thành "thủ lĩnh" của nhóm vì James đã biến mất. Nhưng Danny Boy lại là đứa cực kì hèn hạ.

Hắn thơ thẩn đến gần hơn, chống hai tay lên sợi dây thừng đang giữ cái quần lớn quá khổ. "Nào, không phải mày xinh đẹp và tử tế sao? Tao đoán thậm chí quần áo đẹp cũng không thể giúp mày tìm được cha mẹ mới."

"Bọn tao không cần cha mẹ. Bọn tao có rồi."

"Dù sao thì ai sẽ muốn nhận nuôi mày chứ?" Rồi chợt nhìn thấy những vết trầy xước trên tay chân của Camellia, hắn bèn rướn người đến gần hơn để xem. "Chuyện gì xảy ra với con bé kia thế? Có vẻ như con bé ấy đã đánh nhau."

Tôi dấn tới Danny Boy. Nếu tôi có bị nhốt trong tủ đựng đồ để bảo vệ em gái, tôi cũng sẽ làm. "Con bé bị ngã và bất cẩn gây chút thương tích cho mình. Chỉ có thế thôi. Mày còn gì muốn hỏi nữa không?"

Chuông báo giờ ăn tối bỗng vang lên, và chúng tôi chạy đi xếp hàng trước khi bất cứ chuyện gì khác có thể xảy ra.

Hóa ra, tối hôm đó, tôi không phải là người bị nhốt trong tủ đựng đồ như tôi vẫn lo lắng. Mà đó là Camellia. Con bé im lặng suốt bữa tối và không ăn gì hết, nhưng đến giờ tắm rửa, con bé trở nên có sức sống và phát điên. Con bé gào thét như một con thú, cào cấu, đấm đá và để lại những vết móng tay dài ứa máu trên cánh tay của bà Pulnik.

Phải cần đến ba nhân viên mới giữ được Camellia và kéo con bé đến phòng tắm. Khi ấy, bà Pulnik cũng tóm được tôi. "Mày không được phép nói. Không một lời nào cả, nếu không mày sẽ nhìn thấy hậu quả đấy." Fern, Lark và Stevie bám lấy nhau, áp sát vào tường.

Trong phòng tắm, Camellia gầm rú và la hét. Nước bắn tung tóe. Những mảnh chai vỡ tan tành. Tiếng bàn chải cọ rửa kêu lách cách. Cánh cửa lung lay.

"Riggs!" Bà Pulnik hét vọng xuống cầu thang. "Đem dây thừng của tôi lên đây. Sợi dây ở trong tủ đựng đồ đó!"

Và như thế, Camellia biến mất. Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là một nhân viên lôi con bé xuống hành lang, con bé bị quấn chặt trong tấm trải giường như một con sâu bướm để không thể đấm đá gì nữa.

Đêm đó, chúng tôi chỉ có ba người. Tôi không lấy sách ra đọc, và hai đứa em của tôi cũng chẳng nài xin kể chuyện thêm. Lark, Fern và tôi cùng cuộn tròn trên một chiếc giường. Và tôi ngâm nga những bài hát cũ của Queenie cho đến khi em gái tôi ngủ thiếp đi. Cuối cùng, tôi cũng chìm vào giấc ngủ.

Vào thời điểm nào đó trước bình minh, Fem đái dầm lần đầu tiên kể từ khi con bé được hai tuổi rưỡi. Tôi không hề la rầy con bé. Tôi chỉ lau dọn sạch sẽ hết mức có thể và mở hé cửa sổ tầng hầm để mùi khai bay đi. Tôi cuộn cái chăn ướt và quần đùi của Fern lại, rồi nhét chúng dưới bụi cây với hy vọng không ai tìm thấy. Sau đó tôi sẽ lẻn qua bụi đỗ quyên và phơi trải chúng ra để chúng khô trước đêm nay.

Thời điểm tôi đang trải căng cái chăn trên cành cây, cơn gió bỗng thổi qua tán cây khiến đám lá lắc lư tách ra đủ lâu để tôi nhìn thấy thứ gì đó. Bên dưới ngọn đèn khí trên phố, có ai đó đang đứng dõi mắt nhìn về phía ngôi nhà. Trong khung cảnh bình minh còn lờ mờ tối, tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt hay quần áo của họ, chỉ thấy dáng vẻ của một ông lão gù lưng và một chàng trai cao ráo, gầy nhom.

Trông họ giống như Zede và Silas.

Chớp nhoáng như lúc xuất hiện, lá cây rũ xuống và bọn họ biến mất.