Chương 15 Avery
Phong thư đó nhìn bình thường đến không ngờ. Chỉ là loại giấy Manila trơn thường dùng trong văn phòng. Thứ đựng bên trong hình như khá mỏng, có lẽ là vài tờ giấy gấp làm ba. Dấu dán niêm phong vẫn còn nguyên, và tên bà nội tôi được viết ở mặt sau, nét chữ nguệch ngoạc run rẩy leo lề và dừng lại ở mép giấy.
"Căn bệnh Parkinson làm ông nội tôi gặp chút rắc rối lúc cuối đời." Trent giải thích. Anh ta xoa trán, cau mày nhìn phong thư như thể anh ta lại đang tự hỏi liệu mình có thất hứa khi trao nó cho tôi không.
Tôi biết mình nên khôn ngoan mở phong thư ra trước khi anh ta đổi ý, nhưng mặc cảm tội lỗi vẫn cứ châm chích. Trông Trent như thể đã thất bại trong việc thực hiện điều gì đó. Và tôi là nguyên nhân.
Tôi hiểu rõ lòng trung thành đối với gia đình. Đó chính xác là điều khiến tôi đến đây vào lúc nửa đêm.
"Cảm ơn anh." Tôi nói, như thể điều đó sẽ có ích.
Trent xoa lông mày bằng đầu ngón tay và miễn cưỡng gật đầu. "Như cô biết đó, phong thư này có thể làm mọi thứ trở nên tồi tệ, chứ không tốt đẹp hơn đâu. Có một lý do khiến ông nội tôi dành phần lớn thời gian của mình để tìm người. Sau khi ông bà tôi kết hôn và tiếp quản việc kinh doanh của gia đình ở Charleston, ông đã theo học trường luật để có thể tự xử lý các hợp đồng bất động sản của mình... nhưng ông cũng làm việc đó vì một lý do khác. Lúc mười tám tuổi, ông đã phát hiện mình là con nuôi. Cha nuôi của ông là một trung sĩ thuộc Cục cảnh sát Memphis, và tôi không rõ họ có gần gũi thân thiết với nhau không, nhưng khi ông nội biết mình đã bị lừa dối từ nhỏ đến giờ, việc đó như giọt nước tràn ly. Ngày hôm sau ông liền nhập ngũ và không bao giờ nói về cha mẹ nuôi nữa. Ông tìm kiếm gia đình ruột thịt của mình trong nhiều năm nhưng chưa bao giờ tìm thấy họ. Bà tôi luôn cảm thấy mọi chuyện có lẽ sẽ tốt hơn nếu ông không tìm ra hồ sơ lý lịch của mình ngay từ đầu. Thành thật mà nói, bà đã ước cha mẹ nuôi của ông đã hủy những hồ sơ đó."
"Bí mật luôn có cách để hé lộ." Đó là câu châm ngôn cha đã nói cho tôi nghe rất nhiều lần. Bí mật cũng làm ta dễ bị tấn công trước kẻ thù, chính trị hoặc những thứ khác.
Bất kể bên trong phong thư này là gì, tôi tốt hơn nên tìm hiểu.
Tuy nhiên, ngón tay tôi cứ run rẩy bên dưới mép phong bì. "Tôi có thể hiểu tại sao ông nội anh lại hăng hái giúp người khác tìm kiếm thông tin và người thân thất lạc rồi." Nhưng như thế thì liên quan gì đến bà nội tôi chứ?
Tôi từ từ kéo lớp băng dính lỏng ra. Tôi làm việc đó một cách chậm rãi, như cách mẹ tôi mở món quà sinh nhật, cẩn thận để không xé rách lớp giây gói. "Tôi đoán bây giờ là thời điểm thuận tiện để khám phá bí mật này." Tôi nói tiếp. Rồi tôi cẩn thận tháo một phong thư nhỏ hơn đã được mở ở thời điểm nào đó trong quá khứ. Những tờ giấy bên trong được gấp lại với nhau như tập tài liệu quảng cáo hoặc hóa đơn tiền điện, nhưng tôi có thể nói chúng là văn kiện chính thức về vấn đề gì đó.
Bên kia bàn, Trent ngó xuống tay trong khi tôi trải những bức thư trên bàn.
"Tôi thực sự..." Không cần phải cảm ơn anh ta lần nữa. Điều đó sẽ không giúp anh ta tránh khỏi việc đấu tranh với lương tâm. "Tôi muốn anh biết rằng anh có thể mong đợi tôi làm điều tốt nhất với tài liệu này. Tôi sẽ không để nó gây rắc rối cho gia đình nào cả. Tôi tôn trọng mối lo lắng của ông nội anh về những nghiên cứu ông đã thực hiện cho mọi người."
"Ông biết rõ những gì có thể xảy ra."
Khi tôi bày các tài liệu trên bàn, một tiếng động phát ra trong nhà làm cả hai chúng tôi quay lại. Tôi nhận ra tiếng bước chân nhỏ đi trên sàn nhà lạo xạo cát. Tôi thầm mong nhìn thấy một đứa cháu gái hay cháu trai của tôi đang đứng trong hành lang, nhưng thay vào đó là một cậu bé tóc vàng tầm ba hoặc bốn tuổi với đôi mắt xanh còn ngái ngủ và cái cằm chẻ đáng yêu. Tôi biết cậu bé từ đâu đến rồi.
Trent Turner có con trai. Bà Turner đang ngủ trong nhà sao? Nỗi thất vọng kỳ lạ đượm cảm giác ghen tị xuất hiện. Tôi kiềm chế bản thân kiểm tra nhẫn cưới trước khi ngoái lại nhìn đứa nhỏ kia và suy nghĩ: Dừng lại. Avery Stafford, mày bị sao thế hả?
Những lúc như thế này tôi lại tự hỏi thực sự mình bị làm sao vậy. Tại sao tôi không cảm thấy mình giống như một người phụ nữ luôn gắn kết với nửa kia của cô ấy, mãi mãi cho đến tận cuối câu chuyện? Hai chị gái tôi đều yêu chồng tha thiết và có vẻ chưa từng có suy nghĩ nào khác. Mẹ tôi cũng thế. Cả bà nội tôi cũng vậy.
Thằng bé tròn xoe mắt nhìn tôi khi đi vòng quanh bàn, vừa ngáp vừa quẹt trán bằng cánh tay. Thằng bé làm hơi kịch. Trông nó như một nữ diễn viên phim câm tập luyện màn bất tỉnh quá lố ấy.
"Đáng lý con phải đang ở trên giường chứ, Jonah?" Cha thằng bé hỏi.
"Dạ."
"Và con phải lên giường vì..." Trent đang cố tỏ ra cứng rắn, nhưng gương mặt anh ta lại có dòng chữ dễ bị đánh bại viết trên đó rồi. Jonah chống cả hai tay lên đầu gối của cha nó, nhấc một chân lên và bắt đầu trèo lên người cha nó như thể cha nó là cái khung tập leo vậy.
Trent kéo thằng bé lên, và Jonah vươn người gần hơn để thì thầm. "Có một con khủng long thằn lằn ở tủ của con."
"Thằn lằn bay?"
"Vâng."
"Jonah à, chẳng có gì trong tủ của con đâu. Mấy thứ đó chỉ xuất hiện trong bộ phim mà mấy anh lớn cho con xem ở nhà dì Lou thôi, nhớ chứ? Con lại gặp ác mộng về nó ấy mà. Một con khủng long sẽ không thể chui lọt trong tủ của con được. Chẳng có gì ở trong đó hết."
"Dạ." Jonah khụt khịt mũi. Nắm lấy áo phông của cha mình, thằng bé vừa ngoác miệng ngáp, vừa xoay người đủ để quan sát tôi.
Tôi lẽ ra không nên liên quan đến chuyện này. Tôi có thể chỉ làm mọi việc trở nên tệ hơn. Tuy nhiên tôi đã từng trải qua cái vụ khủng long thế này trong suốt kỳ nghỉ lễ ngủ lại qua đêm ở đồi Drayden và đi du lịch với lũ nhóc của bà chị. "Mấy đứa cháu của cô cũng gặp vấn đề tương tự thế. Chúng cũng sợ khủng long lắm, nhưng cháu biết bọn cô đã làm gì không?"
Jonah lắc đầu, và Trent nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi, hàng lông mày vàng cát nhíu lại. Anh ta có cái trán rất linh hoạt.
Hai đôi mắt xanh giống nhau y chang đều lộ vẻ như đang yêu cầu tôi đưa ra giải pháp cho vấn đề nan giải khủng long trong tủ đựng đồ.
May mắn là, tôi có một cách. "Ngày hôm sau, bọn cô đã đến cửa hàng và mua mấy cái đèn pin, những cái đèn pin thực sự tuyệt vời. Nếu cháu đặt một cái đèn pin ở cạnh giường thì khi cháu tỉnh giấc vào ban đêm và nghĩ rằng mình nhìn thấy thứ gì đó, cháu có thể bật đèn lên, rọi qua nơi ấy và kiểm tra. Và cháu biết chuyện gì xảy ra mỗi lần cháu bật đèn pin không?"
Jonah nín thở chờ đợi, cái miệng nhỏ uốn cong như Thần ái tình đang há hốc, nhưng cha thằng bé rõ ràng biết câu trả lời. Trông anh ta như muốn vỗ trán, nói rằng Tại sao mình lại không nghĩ ra cách này trước nhỉ?
"Mỗi lần, khi cháu rọi đèn pin, ở đó chẳng có gì cả."
“Mối lần ạ?" Jonah nghi ngờ.
"Ừ, thật đấy."
Jonah xoay qua cha mình để xác nhận, và một ánh mắt tin tưởng ngọt ngào qua lại giữa họ. Rõ ràng là người cha có liên quan đến chuyện này. Anh ta thường giết chết quái vật và kể chuyện trước giờ đi ngủ. "Ngày mai chúng ta sẽ đi mua một cái đèn pin ở BI-LO. Nghe có vẻ tuyệt vời đúng không?"
Tôi nhận thấy anh ta không nói Mẹ có thể dẫn con đi mua đèn pin vào ngày mai. Tôi cũng để ý anh ta không bảo con trai mình đã lớn rồi hay nhất quyết ép buộc đứa bé đáng thương đó trở lại giường. Anh ta chỉ chuyển Jonah qua một bên vai, rồi úp tay trên bàn, chỉ về phía xấp tài liệu bị đè dưới tay tôi.
Jonah đút ngón tay cái vào trong miệng và rúc vào ngực của cha mình.
Tôi bèn nhìn xuống xấp giấy, kinh ngạc khi nhận ra chúng đã tạm thời rời khỏi tâm trí tôi. Jonah dễ thương đến khó cưỡng lại mà.
Trang giấy trên cùng là bản sao ram ráp của một loại biểu mẫu chính thức gì đó. BẢNG TlỂU SỬ CÁ NHÂN, tiêu đề in đậm, chữ đen. Bên dưới, hồ sơ được đánh số: 7501. TUỔI: bên dưới. GIỚI TÍNH: Nam. Tên đứa bé là Shad Arthur Foss, không rõ mối quan hệ với nhà thờ. Góc biểu mẫu được đóng dấu tháng Mười năm 1939 và hình như tờ giấy này được làm ở một bệnh viện tại Memphis, Tennessee. TÊN MẸ: Mary Anne Anthony. TÊN BỐ: B. A. Foss. Địa chỉ của cha lẫn mẹ là khu dân cư nghèo trên sông. Cả người cha lẫn người mẹ đều gần ba mươi tuổi khi đứa bé chào đời.
Viên chức chịu trách nhiệm lập ra biểu mẫu này, cô Eugenia Carter, đã giải thích tình huống của đứa bé bằng vài từ ngắn gọn theo những đề mục nghe có vẻ vô cảm. NGUYÊN NHÂN NHƯỢNG LẠI CHO HỘI C.N.V.T: Sinh ngoài giá thú - không thể chu cấp lo liệu. CÁCH NHƯỢNG QUYỀN: Cha mẹ ký giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng lúc mới sinh.
"Tôi không nhận ra những cái tên này." Tôi lầm bầm, tách bảng ghi đó khỏi mấy tờ giấy khác và khẽ khàng đặt nó lên bàn. Phải công nhận là chúng tôi có rất nhiều họ hàng, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy họ Foss hay Anthony trên thiệp cưới hoặc gặp ai đó mang họ này ở đám tang. "Tôi không thể mường tượng ra những người này có quan hệ thế nào với bà nội tôi. Tôi đoán mấy người này có thể sống vào thời điểm bà tôi được sinh ra." Tuổi của bà nội Judy thay đổi mỗi khi bạn hỏi bà. Bà chẳng thừa nhận điều gì cả và xem đó là cách xử sự vụng về đối với những ai hỏi lần đầu. "Có lẽ Shad Arthur Foss là người bà nội quen ở trường? Bà có thể đang cố giúp đỡ một người bạn lần tìm thông tin ra đời?"
Trang kế tiếp là bản sao giấy tờ bệnh án của bé trai Foss.
NGÀY SINH: 01/09/1939
CÂN NẶNG LÚC SINH: sinh non - l,8kg
CÂN NẶNG HIỆN TẠI: 2,98kg
BÉ: Bé sinh sớm, chỉ nặng hơn l,8kg lúc sinh. Thằng bé phát triển bình thường về mọi mặt. Kết quả Kahn[*] là âm tính, kết quả Wasserman[*] và xét nghiệm ung thu cổ tử cung của mẹ cũng âm tính. Không hề mắc các căn bệnh của trẻ em hay chủng ngừa.
[*]Kahn là bài kiểm tra phản ứng sự kết tủa huyết thanh để chuẩn đoán xem bệnh nhân có bị mắc bệnh giang mai hay không.
[*]Wasserman là bài kiểm tra kháng thể, xét nghiệm máu xem có bị mắc bệnh giang mai hay không.
MẸ: 28 tuổi, sinh ra ở Mỹ, gốc Ba Lan - Hà Lan.
Trình độ trung học, mắt xanh, tóc vàng, cao khoảng lm68, nặng 52kg. Theo đạo Tin Lành. Được xem là nguời quyến rũ và thông minh.
CHA: 29 tuổi, sinh ra ở Mỹ, gốc Scotland-Ireland và Cajun-Pháp. Trình độ trung học, mắt nâu, tóc đen, cao lm85, nặng 79kg. Không tôn giáo.
Không có bệnh di truyền tồn tại ở cả hai gia đình, và mặc dù cặp đôi trẻ này chưa kết hôn đã có con, gia đình đàng trai và đàng gái đều là những nguời siêng năng và được mọi nguời tôn trọng. Không ai muốn chăm sóc trẻ con.
Tôi chuyển tài liệu thứ hai qua cho Trent, anh ta đang đọc tờ giấy đầu tiên. Rồi tôi đọc tờ thứ ba:
Cha mẹ hay người giám hộ
TỪ BỎ QUYỀN NUÔI DƯỠNG
Cho Hội
Cô nhi viện Tennessee
GIÚP TRẺ EM TÌM TỔ ẤM LÀ PHƯƠNG CHÂM CỦA CHÚNG TÔI
Câu chuyện buồn của bé Shad được kể lại bằng những dòng chữ nguệch ngoạc bên cạnh mấy câu hỏi như Khỏe mạnh? Cứng cáp? Có bị biến dạng? Tàn tật? Bệnh? Đứa trẻ bị đoạn tuyệt quan hệ? Đứa bé có bị thiểu năng không?
Có thích hợp để trong nhà không?
Giấy tờ của bé Shad được ký tên, chứng thực, làm chứng và chuyển giao. Thằng bé đã được chuyển đến Mái ấm Tiếp nhận Memphis để theo dõi và sắp xếp.
"Tôi thực sự không biết mấy thứ này có ý nghĩa gì." Nhưng tôi biết rõ không thể nào có chuyện bà nội tôi liên tục đến Edisto để gặp Trent Turner Sr. nếu như đó không phải là việc quan trọng. Tôi cũng thấy thật khó tin khi bà lại đi một chặng đường xa đến thế chỉ để giúp một người bạn. Và bà chỉ có vài nguồn đầu tư cá nhân ở đây. "Còn phong bì nào thế này không? Ông nội anh còn để lại thứ gì khác nữa không?"
Trent nhìn sang chỗ khác như thể anh ta đang cố quyết định xem phải nói gì với tôi, đấu tranh với lương tâm của mình lần nữa. Cuối cùng, anh ta nói: "Chỉ có một vài phong bì khác dán kín đề tên người nhận giống cái này. Hầu hết giấy tờ ông nội đều có thể giao cho người sở hữu trước khi ông qua đời. Nhiều người đã chết mà không hề biết đến những phong bì đó."
Trent dừng lại để đổi chỗ Jonah, thằng bé đang ngủ thiếp trên vai cha nó. "Ông tôi vẫn tiếp tục điều tra một vài trường hợp trong năm mươi và sáu mươi năm, kể từ khi ông bắt đầu công việc tìm kiếm. Tôi không rõ dựa vào đâu để ông đưa ra quyết định sẽ nhận điều tra trường hợp nào. Tôi chưa từng hỏi ông. Tôi nhớ mang máng những khách hàng sẽ đến gặp ông, đem theo ảnh, ngồi ở cái bàn trong ngôi nhà nhỏ bên ngoài, khóc lóc và trò chuyện, nhưng việc ấy không thường xảy ra. Ông tôi hay xử lý hầu hết công việc của mình ở văn phòng tại Charleston. Lý do duy nhất khiến tôi tận mắt chứng kiến việc này là tôi đã cùng ông đến Edisto mỗi khi có cơ hội. Thỉnh thoảng, ông gặp một số người ở đây. Vì lý do cá nhân, tôi đoán thế. Thỉnh thoảng tôi có cảm giác ông đã giao thiệp với vài khách hàng rất nổi tiếng." Trent nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý, và tôi biết anh ta đang gộp tôi vào mục đó. Da tôi đột ngột ngứa ngáy khiến tôi cứ vặn vẹo người bên dưới lớp áo phông.
"Tôi vẫn còn bối rối khi biết chuyện này có liên quan tới bà tôi. Liệu có giấy tờ nào đó của ông nội anh đề cập đến một người phụ nữ tên là May Crandall... hoặc có lẽ ai đó tên là Fern... hoặc Queenie không? Tôi nghĩ họ có thể là bạn của bà nội tôi."
Trent gác cằm lên cái đầu đầy tóc của Jonah. "Mấy cái tên đó nghe lạ quá, nhưng như tôi đã nói với cô hồi nãy, tôi không hề quay lại và đọc bất cứ tài liệu nào sau khi ông nội mất. Tôi khóa phòng làm việc của ông lại, và tôi chưa từng vào trong kể từ đó." Một cái nhún vai hàm ý đang đề cập tới ngôi nhà nhỏ ngủ yên dưới bóng tỏa ra từ ngọn đèn ở sân. "Tôi chỉ đảm nhiệm việc giữ đám phong bì, như ông nội yêu cầu. Bất cứ thứ gì khác còn sót lại trong đó, tôi đoán ông nghĩ những thứ ấy không còn quan trọng nữa. Ông rất tôn trọng đời tư của người khác, căn cứ vào những gì ông đã trải qua khi phát hiện sự thật về cha mẹ mình. Ông chưa từng muốn chịu trách nhiệm thay đổi lịch sử cá nhân của người khác. Trừ phi họ yêu cầu thông tin."
"Vậy có nghĩa là bà nội tôi chắc chắn đã đến đây gặp ông anh sao?"
"Dựa vào những gì tôi biết về công việc của ông nội thì đúng thế." Anh ta nhay nhay môi dưới với vẻ trầm ngâm. Tôi nhận ra mình đang nhìn chằm chằm đôi môi đó, gần như không theo kịp những gì anh ta đang nói. "Nếu người khác đang tìm bà nội cô, một người thân bị thất lạc chẳng hạn, ông tôi hẳn đã giao giấy tờ cho họ và đóng hồ sơ lại một khi ông tìm thấy bà cô. Ông luôn để khách hàng của mình đưa ra quyết định cuối cùng về việc giữ liên lạc. Thực tế là ông không hề đóng hồ sơ này lại và đánh dấu Judy Stafford nghĩa là bà nội cô đang tìm kiếm ai đó... một người mà ông tôi chưa thể tìm ra."
Tâm trí tôi đang chạy đua với tốc độ ánh sáng, mặc dù giờ đã khuya lắm rồi. "Có cách nào để tôi có thể xem được những giấy tờ còn lại không?" Giờ tôi mới biết lời đề nghị này táo bạo biết bao, nhưng tôi sợ Trent có thể đổi ý khi anh ta có thời gian suy nghĩ về mọi thứ. Một bài học rút ra từ luật lệ ở phiên tòa. Nếu cần nhân chứng của mình chuyển hướng, bạn hãy yêu cầu nghỉ giải lao. Nếu không, cứ kiên trì bám riết bất cứ điều gì mà bạn theo đuổi.
"Tin tôi đi, cô không muốn ra ngoài đó vào ban đêm đâu. Đó là một ngôi nhà gỗ cũ kĩ từng dành cho nô lệ đã được chuyển đến khu đất này, vì thế nơi đó không hẳn được đóng kín. Chẳng thể nào biết được thứ gì có thể đang sống ở trong đó vào lúc này đâu."
"Tôi lớn lên trong chuồng ngựa. Không có nhiều thứ khiến tôi e ngại đâu."
Miệng anh ta cong lên để lộ lúm đồng tiền. "Tại sao điều đó không làm tôi thấy bất ngờ nhỉ?" Anh ta lại đổi vị trí của Jonah. "Để tôi đưa thằng bé trở lại giường cái đã."
Ánh mắt chúng tôi giao nhau, và trong giây lát, chúng tôi chỉ... nhìn nhau. Có lẽ là do ánh sáng lờ mờ phản chiếu từ những món đồ cũ hoặc sự thân thuộc yên tĩnh của ngôi nhà, nhưng tôi chợt thấy một thứ gì đó mà tôi không muốn cảm nhận. Cơn gió thổi qua người tôi, uể oải và ấm áp, dễ nhận thấy như hồ thủy triều vào đêm hè sau khi không khí trở nên mát mẻ.
Tôi cuộn đầu ngón chân dưới nước, khẽ bật cười, cảm giác mình đỏ mặt và nhìn xuống, rồi lén nhìn Trent thêm lần nữa. Khóe miệng bên kia của anh ta uốn cong lên thành nụ cười, và cảm giác kỳ lạ du ngoạn tới tận đầu ngón chân tôi. Tựa như chớp nổ lách tách trên mặt nước - một thứ gì đó không thể dự đoán và nguy hiểm.
Điều ấy làm tôi choáng váng trong chốc lát, tôi quên bẵng mất mình đang ở đâu và lý do khiến tôi đang có mặt ở đây.
Đầu của Jonah lăn khỏi vai cha nó, và bùa mê kia bị phá vỡ. Tôi được giải thoát giống như một bệnh nhân chợt tỉnh dậy sau giấc ngủ gây mê. Tâm trí tôi đờ đẫn. Trí thông minh của tôi trở lại đúng quỹ đạo trong giây lát và buộc tôi nhìn sang chỗ khác. Đâu đó trong quá trình ấy, tôi liếc qua ngón tay áp út, chiếc nhẫn đính hôn của tôi không còn ở đó nữa. Vì trước khi buổi tối của tôi đi chệch hướng tới con đường điên rồ này, tôi đã tháo nhẫn ra để tránh làm nó dính kem dưỡng da sau khi tắm xong.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Việc này chưa từng xảy ra với tôi. Chưa bao giờ. Tôi không hành động tùy hứng. Hay dễ dàng bị người khác lôi cuốn. Hoặc cư xử thiếu đứng đắn với người lạ. Tầm quan trọng tột bậc của việc không được làm nhiều thứ đã khắc sâu trong tâm trí tôi từ lúc mới sinh, trường luật là một yếu tố tăng cường thích hợp cho nhận thức đó.
"Tôi nên đi về thì hay hơn." Ngay chính lúc đó, điện thoại di động trong túi tôi bỗng rung lên, thế giới thực liền đột nhập vào. Chiếc ghế phát ra tiếng kêu khi tôi đẩy nó ra sau. Âm thanh đó có vẻ bất ngờ dừng Trent lại. Anh ta thực sự nghĩ đến việc dẫn tôi vào xưởng làm việc kia tối nay sao? Hay anh ta đang nghĩ tới điều gì đó... thân mật hơn?
Tôi phớt lờ cuộc điện thoại, cảm ơn anh ta vì trao phong bì cho tôi, rồi nói thêm: "Chúng ta có thể gặp nhau vào ngày mai không?" Vào lúc ban ngày sáng sủa. "Và xem còn thứ khác bị bỏ sót hay không?" Tôi đang mạo hiểm khi chơi trò này. Ngày mai, Trent có thể cân nhắc lại mọi thứ. Nhưng ở đây, tối nay, những nguy cơ khác lại tồn tại. "Tôi đã ép buộc làm phiền anh quá lâu. Tôi thật vô cùng khiếm nhã khi gọi điện trễ thế này. Tôi xin lỗi... Tôi chỉ quá... nóng lòng muốn tìm hiểu nhiều thứ."
Trent cố không ngáp, chớp mắt và buộc mi mắt rướn lên. "Không thành vấn đề. Tôi là người hay thức khuya mà."
"Tôi có thấy điều đó." Tôi nói đùa, và anh ta liền bật cười.
"Ngày mai." Anh ta nói từ đó như một lời hứa. "Và phải sau giờ làm việc. Lịch trình cả ngày của tôi bận lắm. Tôi sẽ xem liệu dì Lou có thể trông chừng Jonah thêm vài giờ nữa không."
Lời cam kết ấy mang lại sự nhẹ nhõm. Tôi chỉ hy vọng anh ta vẫn cảm thấy như thế sau khi có thời gian suy nghĩ về chuyện này. "Vậy tôi sẽ gặp anh vào buổi tối. Chỉ cần cho tôi biết thời gian. Ồ, và anh đừng để Jonah ở nhà dì anh vì tôi. Tôi có ba đứa cháu trai hai tuổi. Tôi thích mấy bé trai lắm." Gom giấy tờ của bà nội Judy và cái đèn pin, tôi cất một bước về phía cửa, rồi dừng lại, tìm bút chì hoặc thứ gì đó để viết. "Tôi nên cho anh số điện thoại của tôi."
"Tôi có rồi." Anh ta nhăn mặt. "Trong điện thoại của tôi có khoảng... hai trăm cuộc gọi."
Điều ấy đáng lẽ nên tạo ra bầu không khí ngượng nghịu, nhưng thay vào đó chúng tôi lại cười với nhau. Rồi anh ta quay về phía hành lang. "Để tôi đặt Jonah vào giường, sau đó tôi sẽ đi cùng cô ra bãi biển và dõi mắt quan sát cho tới khi cô về đến nhà."
Đầu tôi cất lên từ không, nhưng tôi buộc mình đừng thốt ra. "Không sao đâu. Tôi biết đường đi mà." Bên ngoài cửa sổ, đêm tràn ngập ánh trăng, nước lấp lánh xuyên qua những hàng cọ xung quanh sân sau của ngôi nhà. Hương hoa phù dung và hoa lài phảng phất trong làn gió biển. Sự kết hợp thật hoàn hảo. Một kiểu kết hợp chỉ có vùng biển đảo này mới có thể tạo ra.
Trent ném ánh nhìn về phía tôi. "Giờ đang là nửa đêm rồi. Chí ít hãy để tôi làm một quý ông chứ."
Tôi đành chờ trong lúc anh ta đặt Jonah vào giường, sau đó chúng tôi đi qua hiên sau nhà và bước xuống từng bậc thang. Gió biển thổi qua khiến tóc tôi tung bay trong không trung, lướt qua da tôi và luồn dưới áo phông. Dưới chân cầu thang, tôi liếc nhìn qua cabin nhỏ dành cho nô lệ, quan sát những cửa sổ bằng gỗ cũ kĩ, sáu ô cửa chạy suốt hiên trước. Câu trả lời đang được che giấu đằng sau những tấm kính phủ lớp muối biển kia sao?
"Nơi đó đã có từ khoảng năm 1850." Trent có vẻ đang gợi chuyện. Có lẽ chúng tôi đều cảm thấy áp lực khó xử khi buộc phải nói gì khác ngoài những chuyện thông thường. "Ông tôi tự chuyển cabin đó tới đây khi ông mua mảnh đất này. Ban đầu ông dùng nơi đó làm văn phòng. Mảnh đất này là thỏa thuận bất động sản đầu tiên của ông. Ông đã mua mảnh đất nằm gần kề tòa nhà Myers, xây dựng ngôi nhà này và hai ngôi nhà ở giữa."
Thêm một mối liên hệ khác giữa Trent Tumer Sr. và bà nội tôi. Rõ ràng họ đã biết nhau một thời gian dài. Bà đã nhờ ông ấy tìm một ai đó vì bà biết ông ấy rất rành việc này? Hay việc làm của ông ấy đưa ông ấy đến chỗ bà? Bà đã đề xuất ông ấy mua mảnh đất bên cạnh nhà mình sao? Trent Turner hiện tại thực sự cũng mù tịt về mấy mối quan hệ họ hàng này như tôi ư? Một thế hệ đã sống với những mối quan hệ đan xen phức tạp, nhưng vì lý do gì đó mà lại giấu giếm điều đó với thế hệ con cháu kế tiếp sao?
Những câu hỏi vặn xoắn não tôi khi chúng tôi dừng lại ở lối đi trên bờ biển, những hàng hòa thảo sáng lấp lánh như chuỗi thủy tinh sợi dưới ánh trăng. "Đêm nay đẹp thật." Anh ta bỗng lên tiếng.
"Vâng."
"Bước cẩn thận. Thủy triều sắp lên. Cô sẽ bị ướt chân đấy." Anh ta hất đầu về phía biển, và tôi phải ngoái đầu nhìn. Một vệt sóng lấp lánh dẫn tới mặt trăng, và tấm thảm sao sáng rực rỡ trên đầu. Bao lâu rồi tôi mới ngồi trong bóng tối và tận hưởng buổi tối thế này chứ? Đột nhiên, tôi khao khát điều đó. Tôi muốn thấy biển, bầu trời, và một ngày không bị chia thành những ô vuông nhỏ xíu trong sổ hẹn.
Bà nội tôi cũng cảm thấy như vậy sao? Có phải đó là lý do bà thường xuyên đến đây?
"Cảm ơn anh lần nữa... vì đã cho phép tôi làm gián đoạn buổi tối của anh." Tôi lùi một bước khỏi đám cỏ, đặt chân trên nền cát. Một thứ gì đó bỗng vụt qua chân khiến tôi kêu ré lên.
"Tốt hơn cô nên bật đèn pin."
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi thứ ánh sáng nhân tạo kia bao bọc quanh mình chính là Trent đang cười toe toét với tôi.
Tôi quay lưng bỏ đi, biết rõ anh ta đang dõi mắt nhìn theo.
Điện thoại của tôi lại rung lên, và khi tôi lấy nó khỏi túi, tựa như một cánh cổng dẫn vào một thế giới khác. Tôi nhanh chóng bước qua. Tôi cần điều gì đó quen thuộc và an toàn để tập trung sau khoảng thời gian kỳ lạ trên biển cùng với Trent.
Nhưng là Abby sao? Từ văn phòng ở Baltimore? Tại sao cô ấy lại gọi cho tôi vào giờ này nhỉ?
Khi tôi nghe máy, cô ấy liền thở hổn hển. "Avery, cậu đây rồi. Mọi thứ ổn cả chứ? Mình nhận được bức thư điện tử điên rồ này của cậu cách đây ít lâu."
Tôi bật cười. "Ôi, Abby, mình xin lỗi. Mình định gửi vào hộp thư của mình cơ."
"Cậu phải tự nói với chính mình cậu sẽ đi đâu sao? Lối sống sang trọng ở Nam Carolina đã khiến cậu trở nên thế à?" Abby là một cô gái D.C. chẳng hề cầu kỳ kiểu cách, tự vươn lên từ việc sống ở trong nhà công cộng mà giành lấy tấm bằng cử nhân luật. Cô ấy cũng là một công tố viên liên bang tài ba. Tôi chợt nhớ những lúc cùng cô ấy ăn trưa và hội ý với nhau về các vụ án đang xét xử.
Nếu có ai đó tôi có thể tin tưởng chia sẻ thông tin về bà nội Judy thì người đó hẳn là Abby. Nhưng sẽ an toàn hơn nếu làm việc đó ở văn phòng, vì thế tôi chỉ nói: "Chuyện dài lắm. Mà tại sao cậu lại còn thức vào giờ này vậy?"
"Làm việc. Điều tra ngày mai. Chuyển tiền bất chính và gian lận qua đường bưu điện. Một vụ nghiêm trọng đấy. Họ đã thuê Bracken và Thompson."
"Ồ... những nhân vật nòng cốt." Cuộc trò chuyện về luật pháp đưa tôi trở lại Baltimore. Bất cứ cảm giác vô lý nào khi ở nhà Trent đều nhanh chóng bị lấn át, và tôi mừng vì mình cần điều đó. "Nói cho tớ nghe chuyện gì đang xảy ra đi." Nhận thức của tôi tăng lên theo cách chẳng hề liên quan gì đến đêm nay hay cái liếc nhìn qua vai để thấy Trent vẫn đang dõi mắt nhìn theo tôi.
Abby liền mô tả chi tiết cuộc điều tra, tâm trí tôi quay trở về nhà. Và tôi nhận ra một thực tế không thể chối cãi.
Tôi nhớ cuộc sống truớc đây của mình quá.