Chương 16 Rill
Thức dậy và sưởi nắng nào. Có vẻ như rốt cuộc hôm nay cũng có chút nắng rồi!" Cô Dodd lên tiếng khi mở cửa dẫn vào căn phòng ở tầng hầm. Cô Dodd mới đến đây hai ngày trước. Cô ấy trẻ hơn những người khác, và cũng dễ thương nữa. Nếu tôi có thể ở một mình với cô ấy, tôi dự định sẽ hỏi thăm về Camellia. Chẳng có ai nói cho tôi biết em gái tôi đang ở đâu. Bà Pulnik đã bảo tôi đừng lải nhải nữa và ngừng làm phiền mấy nhân viên đi.
Danny Boy nói Camellia đã chết. Hắn bảo hắn thức dậy, nghe thấy bà Murphy nói với Riggs rằng Camellia đã chết sau khi họ nhốt con bé vào tủ để đồ và ra lệnh ông ta xử lý chuyện này. Danny Boy nói Riggs đã đem xác con bé ra xe tải để chở đi quăng xuống đầm lầy. Hắn đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ sự việc ấy. Hắn nói em gái tôi đã chết và đó là sự giải thoát.
Tôi không tin một lời nào do Danny Boy thốt ra. Hắn là kẻ đáng ghét đến tận xương tủy.
Cô Dodd sẽ nói cho tôi biết sự thật.
Ngay bây giờ, cô ấy đang bận tâm lo lắng đến mùi hôi trong phòng hơn. Căn phòng bốc mùi mốc meo và ẩm thấp mỗi khi trời đổ mưa, và đặc biệt là Fern cứ tè dầm mỗi đêm kể từ khi họ đem Camellia và Gabion đi. Tôi bảo với Fern là không được như thế nữa, nhưng điều đó chẳng có ích gì.
"Trời ơi, cái mùi đó!" Cô Dodd nhìn chúng tôi bằng ánh mắt lo lắng. "Nơi này không thích hợp với trẻ con."
Tôi đứng giữa cô ấy và cái giường ướt. Tôi đã lấy chăn phủ bên trên vì đó là cách che đậy duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra. "Cháu... Cháu đã lỡ đánh đổ bô nước tiểu ạ."
Cô ấy liền nhìn về góc phòng. Lớp xi măng dưới bô khô ráo. "Có phải đứa nào đã tè dầm trên giường đêm qua đúng không?"
Lệ ứa đầy trong mắt tôi. Lark liền lùi về phía góc phòng, kéo theo Fern. Tôi vừa nắm lấy tạp dề của cô Dodd vừa cúi đầu xuống vì tôi đang chờ cái tát. Cho dù thế, tôi vẫn phải ngăn cô ấy đừng lên lầu báo với bà Pulnik. "Xin cô đừng mách với ai."
Mi mắt nâu rung rinh trên đôi mắt xanh xám dịu nhẹ của cô Dodd. "Vì Thánh Francis, tại sao tôi phải làm thế chứ? Chúng ta chỉ cần lau sạch chỗ bẩn kia, và mọi thứ sẽ ổn mà."
"Fern sẽ gặp rắc rối." Tôi đoán cô Dodd chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra với những đứa trẻ tè dầm ở đây rồi.
"Ôi, trời ơi. Con bé không bị gì đâu."
"Xin cô..." Nỗi hoảng sợ trào dâng trong tôi như đợt thủy triều lên. "Xin cô đừng nói gì cả." Tôi không thể mất Fern và Lark. Tôi chưa biết chắc chuyện gì đã xảy ra với Camellia, nhưng sau bốn ngày, tôi nghĩ đám người kia sẽ không trả lại Gabion. Tôi đã mất em trai. Camellia thì biến mất. Lark và Fern là tất cả những gì còn lại của tôi.
Cô Dodd bỗng áp hai tay lên mặt tôi và ôm lấy nó thật dịu dàng. "Suỵt. Giờ thì im nào. Tôi sẽ lo liệu chuyện này. Em đừng sợ, cục cưng. Sẽ chỉ có chúng ta biết chuyện này thôi."
Nước mắt của tôi càng trào ra dữ dội hơn. Ngoại trừ Queenie, chưa có ai ôm tôi theo cách này cả.
"Còn giờ, yên lặng nhé." Cô Dodd ngó qua vai với vẻ lo lắng. "Chúng ta tốt nhất nên lên lầu trước khi bọn họ đi tìm chúng ta."
Tôi gật đầu và nghẹn ngào. "Vâng." Chuyện sẽ trở nên tồi tệ nhất nếu tôi làm cô Dodd gặp khó khăn. Tôi đã nghe cô ấy nói với một người phụ nữ ở nhà bếp rằng cha cô ấy đã qua đời năm ngoái, mẹ thì mắc bệnh phù nề, cô ấy còn có bốn đứa em nhỏ sống tại nông trại ở phía bắc hạt Shelby. Cô Dodd đã phải đi nhờ xe đến Memphis tìm việc để gửi tiền về cho gia đình.
Cô Dodd cần công việc này.
Và chúng tôi cần cô Dodd.
Tôi kéo Fern và Lark lại, rồi rời khỏi phòng trước cô Dodd. Riggs đang quanh quẩn gần lò hơi, tò mò như con chó giữ cửa nhà bếp. Như mọi khi, tôi cúi đầu xuống và quan sát ông ta qua khóe mắt.
"Ông Riggs." Cô Dodd lên tiếng ngay trước khi chúng tôi bước tới cầu thang. "Tôi đang tự hỏi không biết ông có thể giúp tôi một việc chứ? Không cần nói cho ai biết chuyện này đâu."
"Vâng, được."
Trước khi tôi kịp ngăn cản, cô ấy đã yêu cầu: "Ông nghĩ ông có thể nào trộn một ít nước tẩy Clorox vào nước và chà sạch cái giường ở kia không? Cứ để cái xô đó cho tôi khi ông làm xong. Tôi sẽ dọn phần còn lại."
"Vâng. Tôi sẽ giúp cô làm việc đó. Tôi cam đoan." Ông ta mỉm cười để lộ hàm răng lởm chởm, dài và vàng chóe như răng hải ly. "Tôi nghĩ mấy đứa trẻ kia nên sớm chuyển lên lầu." Ông ta vẫy tay với chúng tôi bằng cái cán xẻng.
"Càng sớm càng tốt." Cô Dodd không biết mình đã sai lầm. Một khi chúng tôi lên lầu, sẽ chẳng còn cánh cửa khóa kín nào ngăn giữa chúng tôi và Riggs. "Căn phòng ở tầng hầm không thích hợp với bọn trẻ."
"Đúng thế."
"Và nếu nhà bị cháy, chúng có thể bị mắc kẹt ở đây."
"Nếu có cháy, tôi sẽ phá cánh cửa kia. Tôi sẽ làm thế."
"Ông quả là một người tốt bụng, ông Riggs."
Cô Dodd không biết sự thật về ông Riggs. Cô ấy chưa biết.
"Cảm ơn, thưa cô."
"Và ông không cần nói với ai về việc dọn dẹp." Cô ấy nhắc nhở. "Đó sẽ là bí mật của chúng ta."
Ồng Riggs chỉ mỉm cười và quan sát chúng tôi, đôi mắt ông ta trắng bệch quanh viền mắt và mang vẻ lười nhác của con gấu ngủ đông. Nếu nhìn thấy một con gấu đi lại vào mùa đông, bạn tốt hơn nên coi chừng. Nó đói bụng và chủ đích tìm thứ gì đó để thỏa mãn cơn đói ấy. Nó sẽ chẳng mấy quan tâm thứ đó là gì đâu.
Riggs nhìn tôi suốt bữa sáng, thậm chí là đến cuối ngày khi sân rốt cuộc cũng khô ráo để chúng tôi ra ngoài chơi. Đi qua hàng hiên, tôi nhìn xuống góc hàng hiên, nghĩ về Camellia và tự hỏi Có thể nào Danny Boy đã nói thật? Rằng em gái tôi đã chết?
Đó là lỗi của tôi. Tôi là chị cả. Tôi lẽ ra phải để mắt cảnh giác mọi người. Đó là điều cuối cùng Briny dặn tôi trước khi vội vã băng qua sông. Con hãy trông chừng mấy đứa nhỏ nhé, Rill. Để mắt đến mọi người cho đến khi bọn ta trở về.
Thậm chí giờ cái tên đó nghe có vẻ lạ lẫm trong tâm trí tôi. Mọi người cứ gọi tôi là May. Có lẽ Rill vẫn đang ở một nơi nào đó trên sông cùng với Camellia, Lark, Fern và Gabion. Có lẽ chúng đang lênh đênh trên dòng chảy lười biếng của mùa hè với mức thủy triều thấp, nhìn tàu thuyền, sà lan qua lại và con chim ưng bay lượn lòng vòng, sau đó lao xuống săn tìm cá.
Có lẽ May chỉ là câu chuyện tôi đọc, giống như Huck Finn và Jim. Có lẽ tôi thậm chí không phải là Rill và chưa từng là cô gái đó.
Tôi xoay người, chạy xuống những bậc thang và băng qua sân, chiếc váy bay phấp phới quanh chân tôi. Tôi duỗi tay ra, ngửa đầu ra sau và tạo cơn gió của chính mình. Trong giây lát, tôi tìm thấy Rill lần nữa. Tôi là cô bé ấy. Và tôi đang ở trên thuyền Arcadia, thiên đường nhỏ bé của chúng tôi.
Tôi không dừng lại khi đi đến cánh cổng mà bọn con trai xây đường hầm của mình. Bọn chúng đang bận rộn quấy rầy hai đứa nhóc mới đến trong ngày mưa dầm dề hôm qua. Tôi nghĩ hai đứa bé đó là anh em. Dù sao tôi cũng chẳng quan tâm. Nếu Danny Boy cố ngăn tôi lại, tôi sẽ vung nắm đấm và hạ gục hắn, giống như Camellia sẽ làm. Tôi sẽ đấm hắn ngã ngửa ngay bên cạnh hàng rào, dùng hắn làm tấm đệm để trèo qua và được tự do.
Tôi sẽ không ngừng chạy cho tới khi đến được bờ sông.
Tôi đi vòng qua nhà phụ cũ, chạy nhanh hết mức có thể, bật nhảy chống chân vào hàng rào sắt và cố gắng leo thật cao để nhảy qua nhưng tôi không thể. Tôi chỉ bước được vài bước trước khi trượt xuống và đập mạnh vào hàng rào. Tôi túm lấy song sắt, lôi kéo và gào rú như một con thú hoang chiến đấu với cái lồng.
Tôi cứ tiếp tục cho tới khi đám song sắt trơn bóng vì mồ hôi và nước mắt, nhuộm đầy màu máu. Song sắt không chịu nhượng bộ. Chúng chẳng hề nhúc nhích. Chúng chỉ nằm yên trong khi tôi ngã gục xuống đất và để nước mắt tuôn trào.
Đâu đó ngoài tiếng ồn ào của tôi, tôi nghe thấy Danny Boy trêu: "Cô bé xinh đẹp đi vòng khúc quanh."
Tôi nghe Fern và Stevie đang khóc thút thít, Fern gọi tên tôi, còn bọn con trai trêu chọc chúng và đè chúng xuống mỗi lần chúng cố vượt qua cái cổng. Tôi cần phải đi. Tôi phải giúp bọn nhỏ, nhưng hơn bất cứ thứ gì khác, tôi chỉ muốn biến mất. Tôi muốn ở một mình tại nơi nào đó mà không ai có thể tìm thấy tôi. Nơi mà người tôi yêu không thể bị đánh cắp.
Danny Boy vặn cánh tay của Stevie ra sau lưng và bắt thằng bé gọi "chú", rồi tiếp tục cho đến khi tiếng hét của Stevie đâm sâu vào bụng tôi. Tiếng hét đó đánh vào nơi tôi muốn làm cho trở nên cứng như đá. Giống như thanh kiếm của Arthur, tiếng hét của Stevie xuyên thẳng vào trong.
Trước khi kịp suy nghĩ điều mình sẽ làm, tôi đã trở lại sân nhà thờ và túm lấy tóc của Danny Boy. "Mày buông thằng bé ra!" Tôi giật mạnh, và đầu của Danny ngửa ra sau. "Buông thằng bé ra và đừng có chạm vào thằng bé nữa. Tao sẽ bẻ gãy cổ mày như cổ gà đấy. Tao sẽ làm thế." Không có Camellia ở đây, tôi bỗng hóa thành con bé. "Tao sẽ bẻ gãy cổ mày và quăng mày xuống đầm lầy."
Một trong mấy thằng con trai khác buông Fern ra và lùi lại. Hắn nhìn tôi chằm chằm, đôi mắt trắng dã. Ngó xuống cái bóng của mình, tôi có thể hiểu lý do. Tóc tôi đang bay tán loạn. Trông tôi như Medusa trong những câu chuyện thần thoại Hy Lạp.
"Đánh nhau! Đánh nhau kìa!" Lũ trẻ la lớn và chạy đến xem.
Danny Boy buông Stevie ra. Hắn không muốn bị đánh trước mặt mọi người. Stevie liền ngã úp mặt xuống đất và bật dậy với cái miệng đầy đất. Thằng bé phun ra và khóc ré lên. Tôi liền đẩy Danny Boy ra, rồi cầm lấy tay của Stevie và Fern. Chúng tôi sắp chạy qua con dốc thì tôi chợt nhận ra thiếu một đứa.
Tim tôi thắt lại. "Lark đâu rồi?"
Fern đưa nắm tay vào miệng như thể con bé sợ mình sẽ gặp rắc rối. Có lẽ con bé sợ tôi sau cảnh tượng vừa nhìn thấy.
"Lark ở đâu?"
"Qí bè." Stevie lắp bắp nói từ đầu tiên tôi được nghe kể từ ngày chúng tôi đến đây. "Qí bè."
Tôi liền quỳ xuống lớp cỏ ướt rượt, nhìn thẳng vào mắt hai đứa nhỏ. "Quý bà? Quý bà nào, Fern?"
"Quý bà đã bắt chị ấy ở hàng hiên." Fern thì thào qua khe ngón tay. Mắt con bé ứ đầy lệ. "Như thế này." Con bé nắm lấy cánh tay của Stevie, nhấc lên và kéo thằng nhỏ đi vài bước. Stevie gật đầu ngụ ý thằng nhỏ cũng nhìn thấy sự việc ấy.
"Một quý bà? Không phải Riggs? Riggs không bắt Lark đúng không?"
Cả hai đứa lắc đầu. "Qí bè." Stevie đáp.
Đầu tôi vẫn còn mù mờ, nước mắt đã khô và chỉ còn lại sự căm ghét. Lark gặp rắc rối sao? Con bé bị bệnh à? Không thể nào. Lúc chúng tôi đến ăn sáng, con bé vẫn giống như mọi khi. Họ không đưa bọn trẻ vào phòng bệnh trừ phi chúng bị sốt hoặc ói mửa.
Tôi chỉ tay bảo Fern và Stevie đi ra sân chơi. "Hai đứa qua đó chơi bập bênh đi, và không được rời khỏi nơi ấy dù bất cứ chuyện gì xảy ra, trừ phi chị đến đón hoặc hai đứa nghe thấy tiếng chuông. Hiểu rồi chứ?"
Cả hai có vẻ sợ chết khiếp, nhưng chúng vẫn gật đầu và đan tay vào nhau. Tôi nhìn chúng đi đến chỗ bập bênh, rồi mới quay về nhà. Trên đường đi qua cánh cổng, tôi cho Danny Boy biết rằng, nếu hắn quấy rầy hai đứa nhỏ, hắn sẽ phải đối đầu với tôi đấy.
Lòng can đảm của tôi xuất hiện và biến mất trên đường đi qua sân. Tôi nhìn quanh nhà, hy vọng tìm thấy cô Dodd. Một nhát búa nện trong tai tôi khi tôi nhón chân đi qua hàng hiên và hướng tới phòng rửa chén. Tùy vào người bắt gặp tôi ở đây, tôi có thể gặp rắc rối nghiêm trọng. Ai đó có thể nghĩ là tôi đang trộm đồ ăn.
Những người phụ nữ da màu đang đứng ở chỗ máy rửa chén và cái chuông. Họ có biết chuyện gì xảy ra với Lark không? Nếu biết, họ sẽ nói cho tôi nghe chứ? Thường thì chúng ta sẽ bỏ qua những người tốt hơn là không nên gặp.
Họ không ngước lên, và tôi cũng chẳng cất tiếng hỏi. Không có ai ở trong nhà bếp, tôi liền vội vã đi qua để tránh bị bắt gặp.
Cánh cửa lò xo khẽ rền rĩ khi tôi thò đầu vào sảnh trước của bà Murphy. Phải một lúc tôi mới nghe được giọng bà ta và nhìn thấy cửa văn phòng của bà ta đang hé mở.
"Tôi nghĩ ông sẽ thấy con bé rất thú vị." Cô Tann cũng đang ở trong căn phòng đó. Giọng cô ta ngọt ngào đầy giả tạo, vì thế tôi biết cô ta đang nói chuyện với ai đó ngoài bà Murphy. "Hoàn hảo về mọi mặt. Người mẹ đã bắt đầu học đại học trước khi thời kỳ Đại khủng hoảng diễn ra. Một phụ nữ trẻ thông minh và rất xinh đẹp. Rõ ràng, đó là một đặc điểm được di truyền. Đứa bé này thật như Shirley Temple[*] đáng yêu, và con bé thậm chí không cần phải uốn tóc dợn sóng. Con bé khá ít nói nhưng rất ngoan ngoãn và có phong cách nhẹ nhàng. Con bé sẽ không gây rắc rối nào cho ông ở những nơi công cộng. Tôi biết rõ điều đó rất quan trọng trong quy tắc làm việc của ông. Tôi ước gì ông đã cho phép chúng tôi đưa con bé đến gặp ông ở đó. Theo thủ tục bình thường, chúng tôi không để cha mẹ mới đến các nhà nuôi dưỡng đâu."
[*]Shirley Temple Black từng là ngôi sao nhí và nữ diễn viên điện ảnh người Mỹ, nguyên đại sứ Hoa Kỳ tại Ghana và Tiệp Khắc. Bà là nữ diễn viên nhỏ tuổi nhất trong lịch sử điện ảnh đoạt tượng vàng Oscar, là hình tượng diễn viên nhí tiêu biểu đầu tiên của nước Mỹ thập niên 30. Sau này bà trở thành nhà ngoại giao.
"Tôi đánh giá cao nơi ăn chốn ở tiện nghi của cô." Giọng đàn ông trầm vang lên. Nghe có vẻ như ông ta là chỉ huy quân đội. "Chúng tôi khó có thể đi đâu mà không bị nhận ra."
"Chúng tôi hoàn toàn hiểu." Tôi chưa bao giờ nghe bà Murphy nói chuyện thân thiện như thế. "Thật vinh dự khi ông ghé thăm. Ngay ở chính nhà riêng của tôi!"
"Ông đã chọn một trong những đứa bé tốt nhất của chúng tôi đấy." Cô Tann đến gần cửa hơn. "Cháu sẽ là một đứa bé tốt nhất, phải thế không, Bonnie? Cháu sẽ làm mọi thứ mà cha mẹ mới yêu cầu. Cháu quả thật là một cô bé may mắn. Và cháu rất biết ơn điều đó, đúng không?"
Bonnie là tên mới của Lark.
Tôi cố nghe xem Lark có trả lời hay không, nhưng tôi chẳng thể nghe được gì.
"Vậy tôi nghĩ chúng tôi phải để cho cháu đi rồi, mặc dù chúng tôi sẽ rất nhớ cháu." Cô Tann nói tiếp.
Sau đó, một người đàn ông và một người phụ nữ bước ra hành lang và dẫn theo Lark. Người đàn ông rất điển trai, tựa như hoàng tử trong truyện cổ tích. Người phụ nữ thì xinh xắn, mái tóc và màu son tuyệt đẹp. Lark đang mặc cái đầm trắng xếp nếp. Trông con bé như một diễn viên múa ba lê nhỏ xíu vậy.
Không khí đặc cứng trong cổ họng tôi. Tôi đẩy cửa nhà bếp mở toang. Mày phải ngăn họ lại, tôi tự nhủ. Mày phải cho họ biết rằng Lark là em của mày và họ không thể có được con bé.
Một bàn tay chợt túm lấy cánh tay tôi và kéo tôi lại. Sau đó, cánh cửa đóng sầm vào. Tôi loạng choạng, lảo đảo khi bị ai đó kéo qua nhà bếp, tới phòng rửa chén rồi đến hàng hiên. Thậm chí tôi cũng không biết người kéo tôi đi là ai cho tới khi cô Dodd xoay tôi lại, nắm lấy cả hai vai tôi để giữ tôi đứng thẳng.
"Em không được phép ở đó, May!" Mắt cô ấy mở to, da thì trắng toát. Trông cô ấy cũng sợ hãi gần ngang ngửa tôi. "Em biết rõ quy tắc mà. Nếu em làm phiền bà Murphy và cô Tann, em sẽ gặp chuyện phiền toái đấy."
Cục nghẹn trong cổ họng tôi vỡ ra như quả trứng gà tươi. Nó nhỏ giọt, dính dớp, nóng rẫy và đặc quánh. "Em gái em..."
Cô Dodd ôm lấy mặt tôi. "Tôi biết, cục cưng, nhưng em phải nghĩ đến những điều tốt nhất cho con bé. Con bé có cha mẹ là ngôi sao điện ảnh đấy." Cô ấy hít sâu một hơi như thể vừa đoạt giải ở hội chợ vậy. "Tôi biết em sẽ buồn một lát, nhung đó là điều tốt nhất mà bất cứ ai cũng có thể hy vọng. Cha mẹ mới và một ngôi nhà mới toanh. Một cuộc sống hoàn toàn mới mẻ."
"Bọn em có cha mẹ rồi!"
"Im lặng! Im lặng nào." Cô Dodd bắt đầu kéo tôi xuống hàng hiên, cách xa cửa. Tôi cố giật tay ra, nhưng cô ấy không buông. "Im nào. Em không thể nóng nảy thế. Tôi biết em muốn cha mẹ em có thể quay lại tìm em, nhung họ không thể. Họ đã ký giấy nhượng lại quyền nuôi dưỡng các em cho Hội Cô nhi viện Tennessee rồi. Giờ tất cả các em đều là trẻ mồ côi."
"Bọn em không phải là trẻ mồ côi!" Tôi khóc thét lên. Tôi không thể ngăn mình lại. Rồi tôi nói hết sự thật, tất cả về Arcadia, Queenie, Briny, và các đứa em của tôi. Tôi nói về Camellia và cái tủ đựng đồ, những câu chuyện khác nhau về điều gì đã xảy ra với con bé. Cũng như Danny Boy nói với tôi là con bé đã bị quẳng xuống đầm lầy.
Cằm của cô Dodd trễ xuống và cứ giữ nguyên ở đó. Cô ấy nắm chặt vai tôi đến mức khiến da tôi nhăn nheo và bỏng rát. "Tất cả đều là sự thật sao?" Cô ấy hỏi khi tôi nói hết.
Tôi nhắm chặt mắt, gật đầu, nuốt nước mắt và nước mũi.
"Suỵt." Cô Dodd thì thầm và ôm chặt tôi. "Giờ đừng nói thêm gì nữa. Đừng nói với bất cứ ai. Em sẽ sống vói những đứa trẻ khác. Hãy cư xử đàng hoàng và giữ im lặng. Tôi sẽ xem mình có thể nghe ngóng được gì không."
Khi cô ấy buông tôi ra, tôi liền nắm lấy tay cô ấy. "Đừng nói với bà Murphy. Bà ta sẽ đem Fern rời xa em. Giờ con bé là tất cả những gì em có."
"Tôi sẽ không nói. Cũng sẽ không bỏ rơi hai em. Tôi sẽ tìm hiểu xem chuyện gì đã ra vói em gái em. Chúa chứng giám, chúng ta sẽ làm rõ chuyện này, nhưng em phải thực sự mạnh mẽ lên." Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt tôi, và một ngọn lửa hăng hái ẩn bên trong đó. Ngọn lửa ấy là sự an ủi, nhưng tôi biết mình vừa yêu cầu cô ấy làm điều gì. Nếu bà Murphy có thể làm Camellia biến mất, bà ấy cũng có thể làm điều đó với cô Dodd.
"Đừng để họ bắt được cô, cô Dodd."
"Tôi là một con dao sắc hơn mọi người nghĩ đấy." Cô Dodd đẩy tôi ra sân, và như thế, chúng tôi đã có bạn ở đây. Cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe câu chuyện của chúng tôi.
Đêm ấy, Fern cứ khóc mãi, hỏi về Lark. Thậm chí tôi còn cố đọc cho con bé nghe vài đoạn trong quyển sách, nhưng con bé không nín, và rốt cuộc tôi không thể chịu được nữa. Tôi tóm lấy tay con bé, siết mạnh, nhấc con bé lên và giữ mặt con bé ngang với mặt mình.
"Dừng lại!" Giọng tôi vang vọng khắp căn phòng nhỏ xíu này. "Dừng lại, đồ ngốc Lark đi rồi! Đó không phải là lỗi của chị! Dừng lại đi, nếu không em sẽ bị đánh vào mông đấy." Tôi đưa tay lên, và chỉ sau cái chớp mắt lia lịa của em gái, tôi nhìn thấy mình sắp làm gì.
Tôi thả con bé xuống giường, xoay người, túm tóc mình và kéo mạnh cho tới khi da đầu đau nhói. Tôi muốn nhổ hết tóc. Từng cọng một. Tôi muốn một nỗi đau mà tôi có thể hiểu thay vì một cảm giác mơ hồ. Tôi muốn một cơn đau có khởi đầu và kết thúc, chứ không phải nỗi đau cứ kéo dài mãi mãi và khoét sâu đến tận xương tủy.
Cơn đau này đang biến tôi thành một cô gái mà tôi không hề quen biết.
Nó biến tôi thành một người giống bọn họ. Tôi nhìn thấy nỗi đau đó trên gương mặt của em gái mình. Điều ấy đau đớn hơn hết thảy những thứ khác.
Tôi ngã xuống cái giường mà cô Dodd đã dọn sạch cho chúng tôi. Giờ nó tỏa ra mùi nước tẩy Clorox. Ba viên kẹo bạc hà lăn ra từ bên dưới cái gối bẩn thỉu, và tôi ném chúng vào bô nước tiểu.
Fern bỗng đi đến, ngồi xuống bên cạnh tôi và vỗ lưng tôi như cách một bà mẹ thường làm để dỗ đứa bé. Ngày hôm nay, nơi này và mọi thứ đã diễn ra ở đây chợt lóe lên trong đầu tôi.
Tôi xem nó như một buổi chiếu phim, kiểu phim chúng tôi phải trả năm xu để vào xem khi đoàn biểu diễn đi qua những thị trấn ven sông và rọi máy chiếu lên bên hông tòa nhà hay kho thóc. Nhưng màn biểu diễn trong tâm trí tôi gợn sóng, mờ nhòe và lướt qua quá nhanh.
Cuối cùng tôi lún sâu hơn, mọi thứ liền trở nên tối om và yên tĩnh.
Lúc nửa đêm, tôi tỉnh giấc và thấy Fern đã rúc vào nằm bên cạnh tôi. Có một tấm chăn đắp qua người hai chị em tôi. Cái chăn cuộn xoắn, chèn nhét kỳ quặc, vì thế tôi biết Fern ắt hẳn đã đặt cái chăn ở đó.
Tôi ôm chặt con bé rồi mơ về Arcadia. Và đó là một giấc mơ đẹp. Tất cả chúng tôi lại được ở bên nhau và ngày trở nên rất ngọt ngào, tựa như những giọt mật đường trong hoa kim ngân. Tôi lè lưỡi và nếm liên tục.
Tôi lạc lối trong mùi khói củi đốt, sương sớm dày đặc đến nỗi che phủ bờ bên kia và biến con sông thành biển cả. Tôi chạy men theo dải cát ngầm cùng với ba cô em gái, rồi trốn trong bụi cỏ và chờ mấy đứa đến tìm tôi. Giọng chúng vang khẽ qua màn sương, vì thế tôi không thể biết chúng ở gần hay xa.
Trên thuyền Arcadia, Queenie đang ngân nga một bài hát. Tôi ngồi bất động trong bụi cỏ và lắng nghe giọng hát của mẹ mình.
Mùa xuân, trên cây liễu
Chú chim hét đậu trên cành.
Đung đưa giọng hót véo von
Tôi liền dỏng tai lắng nghe
Véo von, Aura Lee
Aura Lee Aura Lee,
Nàng hầu có mái tóc vàng ơi
Ánh dương sẽ đi cùng nàng...
Tôi đắm mình trong bài hát của mẹ, thậm chí không hề nghe thấy tiếng mở khóa cửa tầng hầm cho tới khi nắm đấm cửa xoay khẽ. Tôi liền bật dậy và thấy trời đã sáng. Vài tia nắng chen qua bụi đỗ quyên và chiếu vào phòng.
Trong góc phòng, Fern đứng dậy khỏi bô tiểu và kéo quần lên. Sau đêm qua, con bé quá sợ đến mức không dám đái dầm nữa.
"Bé ngoan." Tôi thì thầm, rồi vội vã vuốt thẳng giường.
"Không cần đâu. Hôm nay mày sẽ không đi đâu hết." Giọng nói vang lên ở cửa không phải của cô Dodd. Mà là bà Murphy. Giọng nói ấy như roi da quất vào người tôi. Trước đây bà ta chưa từng xuống đây.
"Sao mày dám làm thế hả?!" Miệng bà ta mím chặt khiến xương gò má đưa hết ra. Luồng không khí riết qua mấy cái răng cửa mọc lởm chởm của bà ta. Chỉ bằng ba bước thật nhanh, bà ta đã túm được tóc tôi. "Sao mày dám lợi dụng sự hiếu khách lẫn lòng tốt của tao để bịa ra những câu chuyện chống lại tao hả?! Mày nghĩ rằng cái con nhỏ quê mùa, thiếu hiểu biết kia sẽ thực sự giúp được mày sao? Ô, dĩ nhiên cô ta ngu ngốc đến nỗi tin vào những lời dối trá của mày. Nhưng mày chỉ làm cô ta bị mất việc, và cô Tann sẽ sớm đến đón mấy đứa em của con nhóc Dodd kia. Trường hợp của lũ trẻ đó đã được báo cáo lên Trung tâm Phúc lợi hạt Shelby, và giấy tờ của chúng đã được giải quyết. Đó là điều mày muốn phải không? Đó là điều mày dự tính trong đầu khi mày nhồi nhét vào tai cô ta những câu chuyện khủng khiếp về ông Riggs đáng thương đúng không? Anh họ của tao đấy. Anh họ của tao, người phải dọn dẹp đống hỗn độn bọn mày vứt bừa trên sân, sửa đống đồ chơi của bọn mày, và canh nồi hơi để những đứa nhỏ yêu quý không bị sụt sịt vào đêm lạnh giá!" Rồi bà ta hướng nụ cười tự mãn chán ghét về phía Fern, con bé đang cố nép thật xa vào góc phòng.
"Cháu... cháu... cháu không..." Tôi có thể làm gì đây? Tôi thể đi đâu chứ? Tôi có thể cố chạy ra khỏi cửa phòng, nhưng bà ta sẽ chặn Fern lại.
"Đừng hòng chối. Xấu hổ. Thật đáng xấu hổ cho mày. Cho sự dối trá của mày. Tao đã lo cho mày nhiều thứ hơn những con rận nước khác. Được rồi, hãy xem mày cảm thấy thế nào sau khi có thời gian ở một mình để xem xét sai lầm trong lối sống của mày." Bà ta đẩy tôi thật mạnh khiến tôi té ngửa trên giường. Trước khi tôi kịp đứng dậy thì bà ta đã tóm lấy Fern.
Em gái tôi gào thét và cố với lấy tay tôi.
"Không!" Tôi hét lên, đứng phắt dậy. "Bà đang làm đau con bé!"
"Mày may mắn khi tao đã không làm điều gì tệ hơn đấy. Có lẽ chúng ta nên bắt con bé trả giá cho tội lỗi của mày chăng?" Rồi bà Murphy đẩy tôi ra khi bà ta đi ngang qua. "Thử gây thêm rắc rối gì nữa đi, bọn tao sẽ làm thế đấy."
Tôi muốn chiến đấu, nhưng tôi không làm việc đó. Tôi biết tôi sẽ chỉ gây hại cho Fern nếu làm thế. "Ngoan nhé." Tôi nói với em gái mình. "Hãy là một cô bé ngoan nha."
Điều cuối cùng tôi nhìn thấy là đôi chân của con bé quét qua đống bụi than khi bà Murphy lôi con bé ra cửa. Cửa khóa lại, và tôi nghe tiếng khóc của Fern xa dần. Cuối cùng, hai người đều đi mất.
Tôi ngã xuống giường, túm chặt lấy tấm chăn còn lưu lại chút hơi ấm của tôi và Fern, rồi òa khóc cho tới khi chẳng còn giọt nước mắt nào rơi ra và tôi chỉ còn biết nhìn chằm chằm trần nhà.
Tôi chờ suốt cả ngày, nhưng không ai quay lại tìm tôi cả. Tôi mở cửa sổ tầng hầm và nghe tiếng lũ trẻ đang chơi bên ngoài. Mặt trời lên cao, rồi chếch về phía tây. Cuối cùng, chuông báo giờ ăn tối vang lên.
Sau một thời gian, sàn gỗ trần nhà kêu rầm rầm khi mọi người lên lầu đi ngủ.
Tôi đói và khát, nhưng chủ yếu tôi chỉ muốn Fern. Họ sẽ không bắt con bé ngủ ở nơi khác, đúng không? Vì những điều tôi đã nói?
Nhưng họ sẽ làm thế.
Sau khi ngôi nhà trở nên yên tĩnh, tôi lại nằm xuống giường. Bụng tôi cồn cào và đau như có một con chuột đang gặm bên trong. Còn cổ họng thì như bị ai đó cào xước đến ứa máu.
Tôi chìm vào giấc ngủ, tỉnh giấc, rồi lại ngủ, và thức dậy.
Vào buổi sáng, bà Pulnik đến, đem cho tôi một xô nước và cái vá. "Uống ít một thôi. Trong một thời gian dài mày sẽ không thấy ai đâu. Mày sẽ phải tiết kiệm."
Thêm ba ngày nữa bà ta mới đem đồ ăn tới. Tôi rất đói, và bắt đầu ăn kẹo bạc hà mà Riggs nhét dưới cửa, cho dù tôi căm ghét mình vì đã làm thế.
Từng ngày cứ trôi qua. Tôi đọc hết câu chuyện của Huckleberry Finn, đoạn Huck quyết định anh ta thà bỏ chạy sang lãnh thổ của người da đỏ còn hơn là được nhận nuôi.
Tôi nhắm mắt lại và giả vờ mình cũng đang chạy trốn đến vùng đất của người da đỏ. Tôi cưỡi con ngựa màu đỏ thật lớn và xinh đẹp, đi tất trắng và cầm ngọn lửa, như Tony trong truyện Chú ngựa Diệu kỳ và Tom Mix. Con ngựa của tôi chạy nhanh hơn mọi thứ, và chúng tôi cứ chạy miệt mài.
Tôi bắt đầu đọc lại quyển sách, và quay trở lại Missouri trên bờ con sông lớn. Tôi ngồi trên cái bè của Huckleberry Finn, du ngoạn ven sông qua ngày.
Vào ban đêm, khi đám cành cây thổi xào xạc xung quanh, tôi nhìn ra cửa, dõi mắt tìm xem Zede, Silas hoặc Briny có đứng dưới ngọn đèn đường hay không. Khi trời lộng gió, tôi nhìn thấy họ đứng đó. Một người phụ nữ đi cùng họ. Người đó hơi tròn trịa nên không thể là Queenie. Tôi nghĩ đó là cô Dodd.
Nhanh như lúc xuất hiện, họ lại biến mất. Tôi liền tự hỏi liệu mình sắp trở nên khờ khạo phải không.
Một ngày nọ, bà Pulnik đến, lấy quyển sách của tôi và bảo với tôi rằng tôi làm bà Murphy gặp rắc rối với các quý bà ở thư viện lưu động. Bà ta gọi tôi là kẻ cắp và tát thật mạnh vào mặt tôi vì tội không nhắc bà ta là tôi vẫn giữ tài sản của thư viện.
Tôi không rõ làm sao tôi có thể xoay xở mà thiếu Huckleberry Finn.
Tôi lo cho Fern và cách con bé tự mình xoay xở trên lầu.
Từng ngày nối tiếp trôi qua. Tôi không còn đếm được ngày tháng nữa, nhưng phải một thời gian sau bà Pulnik mới dẫn tôi ra khỏi phòng và đưa tôi tới văn phòng của bà Murphy. Tôi bốc mùi hôi y như cái bô tiểu, mái tóc cáu bẩn buộc thành búi to trên đầu. Đèn trên lầu quá sáng, tôi vấp ngã, va vào nhiều thứ và phải dò dẫm tìm đường đi.
Bà Murphy chỉ là cái bóng mờ nhạt đằng sau bàn làm việc. Tôi nheo mắt để nhìn bà ta rõ hơn, rồi tôi nhận ra đó không phải là bà Murphy. Mà là cô Tann. Còn bà Murphy đang đứng sau cô ta, gần cửa sổ.
Bà Pulnik đẩy tôi lên phía trước. Tôi lảo đảo ngã đập mạnh gối xuống sàn nhà. Bà Pulnik liền nắm lấy váy và tóc tôi rồi giữ tôi ở nguyên tại chỗ.
Cô Tann đứng lên và nhoài người qua bàn. "Tao nghĩ đó chính xác là nơi dành cho mày. Quỳ gối, xin tha thứ vì toàn bộ rắc rối mày đã gây ra. Vì tất cả lời nói dối mày đã nói về bà Murphy tội nghiệp. Mày là một đứa nhỏ vô ơn, tồi tệ, đúng chứ?"
"Vâng ạ." Tôi thì thầm đáp lời. Tôi sẽ nói hầu hết mọi thứ để thoát khỏi căn phòng này.
Bà Murphy chống hông. "Nói dối về ông anh họ của tôi nữa chứ. Một đứa khủng khiếp, ghê gớm..."
"Suỵt!" Cô Tann đưa tay lên, và bà Murphy liền ngậm chặt miệng. "Ồ, tôi nghĩ May biết mình đã làm gì rồi. Tôi nghĩ con bé chỉ muốn tìm sự chú ý. Đó là vấn đề rắc rối của mày đúng không, May? Mày mong được chú ý phải không?"
Tôi không biết phải nói gì, vì thế tôi cứ quỳ ở đó, lòng cảm thấy lo sợ và cằm run run. Bà Pulnik bỗng đẩy mạnh tôi xuống sàn nhà. Cơn đau trong tôi chạy từ chân tóc xuống và chạy từ đầu gối lên. Nước mắt hình thành bên trong tôi, nhưng tôi không thể để chúng trào ra được.
"Trả lời đi!" Giọng của cô Tann vang khắp phòng như tiếng sấm nổ. Cô ta đi khập khiễng quanh bàn và đứng phủ bóng bên trên, ngón tay cô ta phe phẩy trước mặt tôi. Mắt cô ta có màu xám lạnh của con bão mùa đông.
"Đ... đúng... Kh... không."
"Sao, cái nào hả?"
Tôi mở miệng, nhưng không có từ nào thốt ra cả.
Cô ta liền nắm lấy cằm tôi. Rồi cô ta kéo căng cổ tôi và cúi lại gần. Tôi ngửi thấy mùi phấn rôm và hơi thở chua lè. "Không phải nãy giờ chúng ta nói quá nhiều rồi sao? Có lẽ mày đã nhìn thấy cách sống lỗi lầm của mình?"
Tôi cố gật đầu khẽ.
Miệng cô ta liền nở nụ cười, và đôi mắt cô ta sáng lên vẻ tham vọng, giống như cô ta có thể cảm thấy nỗi sợ trong tôi và cô ta thích thế. "Có lẽ mày nên nghĩ đến điều đó trước khi mày bịa đặt câu chuyện lố bịch về đứa em gái dối trá của mày và ông Riggs tội nghiệp."
Máu chạy rần rần trong đầu tôi. Tôi cố gắng hiểu điều cô ta đang nói, nhưng tôi không thể.
"Chưa từng có đứa nào là Camellia. Mày và tao đều biết điều đó, phải không, May? Chỉ có bốn chị em mày khi mày đến đây. Hai em gái và một em trai. Chỉ có bốn đứa. Và cho đến nay bọn tao đã làm một việc phi thường trong chuyện tìm nhà. Những ngôi nhà tử tế. Và vì điều đó, mày rất biết ơn, phải không?" Cô ta ra hiệu cho bà Pulnik. Sức nặng nhấc khỏi vai tôi. Cô Tann nắm cằm kéo tôi lên cho đến khi tôi đứng trước mặt cô ta. "Sẽ không có thêm một lời vô lý nào nữa thoát ra từ mày. Mày hiểu rồi chứ?"
Tôi gật đầu và tự giận mình cùng lúc. Điều này không đúng. Mọi thứ tôi đã nói với cô Dodd mới là sự thật. Nhưng tôi không thể quay lại tầng hầm. Tôi phải tìm Fern và đảm bảo họ không làm hại con bé. Fern là toàn bộ những gì còn sót lại của tôi.
"Tốt." Cô Tann buông tôi ra, chắp hai tay lên nhau và đứng khựng lại, váy đung đưa quanh đầu gối cô ta.
Bà Murphy cười thầm, "Ừ, rốt cuộc đám nhóc mồ côi này cũng có chút não trong cái đầu rỗng tuếch của chúng."
Môi cô Tann cong lên, nhưng đó là kiểu cười làm bạn lạnh toát khi bạn nhìn thấy. "Thậm chí điều bất đắc dĩ nhất cũng có thể được chỉ dạy. Vấn đề chỉ là phương pháp cần thiết để truyền đạt đúng bài học." Cô ta liếc mắt, nhìn tôi từ đầu đến chân trước khi đồng hồ treo trên lò sưởi đổ chuông và thu hút sự chú ý của cô ta. "Tao thực sự phải đi giải quyết công việc của mình rồi." Cô ta lướt qua, để lại mùi phấn vương trong phòng. Tôi cố không hít cái mùi đó, nhưng nó cứ bám vào mũi tôi.
Bà Murphy ngồi vào bàn và lấy ra vài giấy tờ như thể bà ta đã quên mất tôi đang ở đó. "Từ giờ trở đi, mày sẽ biết ơn lòng hiếu khách của tao."
"Vâng, thưa bà. Giờ cháu có thể gặp Fern rồi chứ?" Đây là điều duy nhất tôi có thể hỏi, nhưng tôi phải làm thế. "B... Bà Murphy?"
Bà ta không ngước lên. "Em gái mày đi rồi. Con bé đã được nhận nuôi. Mày sẽ không bao giờ gặp lại con bé nữa. Giờ mày có thể ra ngoài vào giờ chơi cùng với những đứa trẻ khác." Lục lọi đám giấy tờ, bà ta lấy ra một cây bút. "Bà Pulnik, vui lòng đoán chắc rằng May được tắm rửa trước khi nó chuyển tới giường mới trên lầu đêm nay. Ta không tài nào chịu được mùi của nó nữa."
"Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này."
Bà Pulnik nắm lấy cánh tay tôi, nhưng tôi hầu như không còn cảm nhận được nữa. Khi bà ta để tôi lại bên ngoài, tôi chỉ ngồi trên bậc thang trước hiên nhà một lúc thật lâu. Những đứa trẻ khác đi ngang qua và nhìn tôi như thể tôi là một con vật đến từ sở thú.
Tôi chả buồn để tâm đến ai.
Stevie đi đến và cố bò vào lòng tôi, nhưng tôi thậm chí không chịu được việc để thằng nhỏ ở gần. Điều đó làm tôi nghĩ tới Fern.
"Em tiếp tục chơi xe tải đi." Tôi nói với thằng nhỏ, rồi đi khỏi sân, tới hàng rào đằng sau sân nhà thờ, bò lên hang dây nho rối bù để ẩn nấp.
Tôi nhìn qua đám lá ở cửa sổ phòng ngủ của đám con gái và tự hỏi: Nếu đêm nay mình nhảy ra từ một trong mấy cửa sổ này, liệu mình có chết không?
Tôi không thể sống mà thiếu Fern. Chúng tôi đã thân thiết với nhau kể từ khi con bé chào đời.
Giờ trái tim tôi đã biến mất.
Tôi gục đầu xuống, cảm nhận tia nắng rọi vào cổ, rồi để cơn buồn ngủ bao phủ tôi và hy vọng mình sẽ không thức dậy nữa.
Khi tôi làm thế, ai đó bỗng chạm vào cánh tay tôi. Tôi giật tay ra, lảo đảo nằm bẹp xuống, nghĩ rằng đó là Riggs. Nhưng khuôn mặt nhìn tôi khiến tôi tin mình vẫn đang mơ.
Ắt hẳn là thế.
"Silas?"
Anh ta liền đặt một ngón tay lên môi và thì thầm. "Suỵt."
Tôi với tay qua song sắt, hai tay tôi run rẩy và duỗi hẳn ra.
Tôi phải xem liệu anh ta có thật hay không.
Ngón tay anh ta đan vào tay tôi. Rồi anh ta nắm chặt tay tôi. "Rốt cuộc chúng tôi cũng tìm ra em." Anh ta nói. "Một người phụ nữ ở bệnh viện đã bắt cha mẹ em ký vào một số giấy tờ ngay khi hai đứa bé ra đời. Họ nói với cha em rằng nếu ông ký hết số giấy tờ đó, số tiền phải trả cho bác sĩ của Queenie sẽ được thanh toán và hai đứa bé sẽ được chôn cất tử tế. Nhưng đám giấy tờ ấy không hề đề cập đến việc đó. Mà là họ sẽ đến đưa các em rời khỏi thuyền Arcadia. Khi Briny và Zede đến gặp cảnh sát, họ nói Briny đã ký giấy từ bỏ quyền nuôi dưỡng tất cả mấy đứa cho Hội Cô nhi viện Tennessee. Chẳng thể làm gì khác, và chỉ có thế thôi. Chúng tôi đã tìm kiếm các em trong nhiều tuần. Người phụ nữ kia, cô Dodd, cô ta rốt cuộc cũng tìm chúng tôi và nói cho chúng tôi biết các em đang ở đâu. Tôi thường đến và quan sát nơi này mỗi khi có cơ hội, hy vọng nhìn thấy các em vẫn còn ở đây."
"Họ nhốt tôi ở bên trong. Vì tôi gây rắc rối." Tôi nhìn quanh đám dây nho. Tôi vẫn không thể tin chuyện đang diễn ra. Tôi ắt hẳn đã bịa ra cảnh tượng này trong đầu. "Queenie và Briny đâu rồi?"
"Đang trông thuyền Arcadia. Chuẩn bị sẵn sàng để bắt đầu hạ thủy lần nữa. Chiếc thuyền đã bị neo đậu một thời gian dài."
Tôi tựa sát vào song sắt. Da tôi nóng bừng và đỏ ửng. Mồ hôi chảy dưới bộ đồ ngủ rách rưới tôi đã mặc mấy tuần liền. Briny sẽ nghĩ gì về tôi khi ông biết sự thật? "Họ đưa tất cả những đứa khác đi rồi. Ngoại trừ tôi. Tôi không thể làm được việc Briny đã căn dặn. Tôi không thể giữ chị em tôi ở bên nhau."
"Ổn cả mà." Silas thì thầm. Anh ta vuốt tóc tôi trong khi tôi bật khóc, những ngón tay của anh ta vướng vào mớ tóc rối bù. "Tôi sẽ đưa em ra khỏi đây. Tối nay tôi sẽ đến, cắt một song sắt... nằm dưới bụi quả nhựa ruồi đỏ rậm rạp kia. Em có thể đến nơi đó đêm nay không? Em có thể lẻn ra chứ?"
Tôi nấc cục, khịt mũi và gật đầu. Nếu James có thể lẻn xuống nhà bếp trộm đồ ăn thì tôi cũng có thể làm được. Nếu tôi có thể lẻn vào nhà bếp thì tôi cũng có thể chuồn đến sân nhà thờ.
Silas quan sát hàng rào. "Em hãy đợi một lát. Vài giờ sau khi trời tối hẳn, tôi mới lẻn vào đây và cắt song sắt được. Sau đó em hãy đến. Họ càng có ít thời gian để ý em mất tích thì càng tốt."
Chúng tôi lên kế hoạch, rồi Silas bảo tôi là anh ta nên đi trước khi ai đó bắt gặp. Tất cả những gì tôi có thể làm là buông anh ta ra, bò khỏi đám dây leo và rời khỏi nơi ấy.
Chỉ thêm vài giờ nữa thôi, tôi tự nhủ. Chỉ khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay, rồi bữa tối, thêm một lần tắm nữa, và tôi sẽ được về nhà. Trở về mái ấm trên thuyền Arcadia.
Nhưng khi đi qua sân, tôi trông thấy Stevie đang nhìn tôi, và tôi chợt nghĩ Còn thằng bé thì sao?
Danny Boy chợt bước ra, đẩy Stevie vào cửa sân nhà thờ.
"Mày để thằng nhỏ yên." Tôi rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi và cao hơn hẳn Danny Boy. Tôi nghĩ mình đã cao hơn trong khi tôi bị nhốt trong tầng hầm. Chắc chắn là ốm hơn nữa. Nắm đấm đầu tiên tôi giáng vào khuôn mặt trông có vẻ xương xẩu của Danny Boy, tựa như bàn tay chỉa lên khỏi nấm mồ.
"Tao sẽ không đánh nhau với mày đâu. Mày bốc mùi kinh quá." Danny Boy nuốt nước bọt khó khăn. Có lẽ hắn nghĩ rằng nếu tôi bị nhốt dưới tầng hầm nhiều tuần, tôi sẽ trở nên cứng rắn đến mức không thể gây lộn. Có lẽ hắn sợ nếu hắn vướng vào cuộc tranh cãi, họ sẽ phạt hắn như thế.
Hắn không gây bất cứ rắc rối nào khác cho tôi hay Stevie trong khoảng thời gian còn lại của ngày.
Khi chúng tôi xếp hàng đi vào ăn tối, tôi xí chỗ trước cho Stevie và tôi. Danny Boy không thích điều đó, nhung hắn đâu có can đảm để ngăn cản tôi. Hắn bèn chế nhạo tóc và mùi hôi trên người tôi. "Nghe bảo họ sắp đưa đứa em gái ngu ngốc của mày trở lại vào ngày mai." Hắn nói sau lưng tôi khi chúng tôi bước vào phòng ăn. "Đám người kia không muốn nhận nuôi con bé nữa, vì nó khờ đến nỗi cứ đái dầm."
Có lẽ đó chỉ là một lời nói dối khác của hắn, nhưng dù sao một tia hy vọng nhỏ cũng lóe sáng. Tôi không dập tắt hy vọng ấy. Thay vào đó, tôi mồi lửa và thổi cho lửa bùng lên. Sau bữa tối, tôi lấy hết can đảm, hỏi một nhân viên xem có phải Fern sắp trở về không. Cô ta bảo là đúng. Trong suốt khoảng thời gian rời khỏi đây, Fern không ngừng hỏi về tôi và đái dầm trong quần.
"Hình như tính cứng đầu là nét đặc trưng của gia đình mày." Nhân viên kia nói. "Xấu hổ quá. Giờ con bé có thể không bao giờ tìm thấy mái ấm nào nữa đâu."
Tôi cố không tỏ ra vui mừng, nhưng tôi vẫn thấy thế. Một khi Fern trở lại, chúng tôi có thể rời khỏi đây, nhưng tôi sẽ cần Silas chờ thêm một ngày nữa. Tối nay, tôi sẽ lẻn ra ngoài và nói với anh ta như thế.
Tôi phải nghĩ ra cách làm việc đó mà không bị các nhân viên bắt gặp. Họ có thể theo dõi tôi kĩ lưỡng vì đây là lần đầu tiên tôi sống trên lầu. Nhưng đám công nhân không phải điều khiến tôi lo lắng nhất, mà là Riggs. Ông ta ắt hẳn biết tôi sẽ ngủ ở đâu đêm nay.
Và ông ta biết rõ cánh cửa ấy không hề bị khóa lại.