Chương 18 Rill
Bên trong căn nhà tối đen như mực. Chẳng có ngọn đèn nào còn thắp sáng, màn cửa đã chặn lại ánh trăng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ. Xung quanh tôi, bọn trẻ sột soạt trở mình trên giường, rên rỉ và nghiến răng trong khi ngủ. Sau toàn bộ khoảng thời gian bị nhốt một mình ở tầng hầm, cảm giác được ở cùng ai đó thật dễ chịu, nhưng sự thật, đây không phải là nơi an toàn. Những bé gái này rỉ tai nhau những câu chuyện. Chúng nói Riggs thỉnh thoảng đến đây vào ban đêm và bắt bất cứ đứa nào ông ta muốn, hầu hết là mấy đứa nhỏ mà ông ta có thể dễ dàng bồng đi.
Tôi đã lớn đến nỗi không thể bồng lên được. Tôi chỉ hy vọng thế. Nhưng tôi không muốn khám phá xem suy nghĩ đó có đúng không.
Êm ru như một cái bóng, tôi trượt khỏi chăn và nhón gót bước đi. Tôi đã bước đi thật cẩn thận trước khi vào giường mới của mình đêm nay. Tôi biết tấm ván kêu cọt kẹt nằm ở đâu. Tôi biết rõ số bước chân từ giường đến cửa, từ cửa đến cầu thang, con đường an toàn nhất đi qua phòng khách nằm bên kia nhà bếp, nơi các nhân viên sẽ ngủ gà ngủ gật trên ghế. James đã kể cho tôi nghe tất cả về quá trình đi xuống nhà bếp để trộm bánh ngọt của bà Murphy vào ban đêm. Tôi biết cách giúp hắn không bị bắt.
Nhưng cuối cùng mọi thứ James đã tính toán không cứu được hắn, vì thế tôi cần cẩn thận lẻn ra ngoài để nói với Silas rằng tôi sẽ ở đây đợi Fern trở lại. Ngay khi con bé quay về, tôi sẽ cố giữ chặt lấy con bé, rồi chúng tôi sẽ lẻn vào bóng đêm, và Silas sẽ đưa chúng tôi về mái ấm bên bờ sông. Sau đó toàn bộ quãng thời gian khủng khiếp này rốt cuộc sẽ kết thúc.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Briny và Queenie không muốn tôi trở lại sau những gì tôi đã làm? Có lẽ họ sẽ căm ghét tôi nhiều như tôi tự giận mình. Có lẽ họ sẽ thấy giờ tôi chỉ là một con bé gầy gò buồn bã và không ai muốn chăm sóc.
Tôi bảo tâm trí im lặng, vì suy nghĩ có thể hủy hoại bạn nếu bạn để nó lên tiếng. Tôi cần phải tập trung chú ý, làm mọi thứ cho đúng để mình không bị bắt.
Thật không khó như tôi vẫn tưởng. Trong chớp mắt, tôi đã xuống đến cầu thang sau. Một vòng sáng nhỏ chiếu ra từ phòng nghỉ nhà bếp. Ai đó đang ngáy to bên trong. Gần cửa, có một đôi chân đi giày trắng nặng trịch thò ra ngoài như cánh bướm. Tôi thậm chí không hề xem thử đôi chân đó là của ai. Tôi chỉ lẻn vòng quanh bức tường gần bếp lò, đứng yên trong bóng tối như James từng kể. Ngón chân tôi kiểm tra từng ván sàn mới, một cách thật cẩn thận. Gấu bộ đầm ngủ rách rưới của tôi chợt móc vào bề mặt sắt thô ráp của bếp lò. Tôi ngỡ rằng điều đó sẽ gây ra tiếng ồn, nhưng chẳng có gì cả.
Cửa lưới trong phòng giặt khẽ rít lên khi tôi kéo nó ra. Tôi dừng lại, nín thở, căng tai lắng nghe động tĩnh trong nhà.
Chẳng có gì cả.
Nhẹ nhàng như tiếng thì thầm, tôi bước ra ngoài. Ván sàn nơi hiên nhà ướt đẫm sương, y hệt boong tàu của Arcadia. Phía trên cao, lũ châu chấu voi và dế tạo thành dàn hợp xướng bồi hồi xúc động, và hàng triệu ngôi sao lấp lánh như đốm lửa trại xa xăm. Vầng trăng bán nguyệt treo nặng trịch, lơ lửng mà không rơi. Hai nửa vầng trăng gợn sóng lăn tăn trong thùng nước mưa khi tôi đi ngang qua.
Đột nhiên, tôi lại trở về nhà. Tôi được quấn mình trong tấm chăn của màn đêm và sao trời. Tấm chăn ấy là một phần của tôi, và tôi là một phần trong nó. Không ai có thể chạm vào tôi. Cũng như chẳng ai có thể ra lệnh bảo một người trong năm chị em tôi rời xa những người khác.
Lũ ễnh ương beo kêu ộp ộp, chim đêm hót véo von lúc tôi chạy qua sân, cái đầm trắng mỏng dính bay lướt qua chân, nhẹ tênh như hoa cỏ bông tai. Gần hàng rào phía sau, tôi tiến đến bụi cây nhựa ruồi và bắt chước tiếng kêu của chim đớp muỗi.
Lời đáp vọng lại. Tôi bèn mỉm cười, hít lấy hương hoa lài ngọt ngào nồng đậm, rồi chạy vội đến nơi phát ra âm thanh đó, chen qua đường hầm của bọn con trai cho tới khi tôi có mặt ở hàng rào. Silas đang đứng bên kia. Đứng trong bóng trăng, tôi không thể nhìn thấy gương mặt anh ta, chỉ có thể thấy đường nét bên ngoài của cái mũ bê rê và đầu gối gập lại như con ếch. Anh ta với tay qua song sắt để chạm vào tôi.
"Đi thôi." Silas thì thầm, rồi ghì chặt lấy một song sắt như thể định kéo rời ra bằng tay không. "Tôi cắt gần đứt thứ này rồi. Đáng lẽ nó phải..."
Tôi liền chộp lấy tay anh ta và ngăn anh ta lại. Nếu anh ta mở cái lỗ kia, đám con trai sẽ nhìn thấy chỗ đó vào buổi sáng khi họ đến nơi ẩn nấp của mình. "Tôi không thể." Mọi thứ bên trong tôi đang gào thét. Đi! Chạy trốn đi! "Tôi chưa thể bỏ đi. Fern sắp quay lại rồi. Những người nhận nuôi con bé không còn muốn con bé nữa. Tôi phải chờ cho đến đêm mai, như thế tôi có thể đưa con bé đi cùng."
"Em phải rời khỏi đây ngay bây giờ. Tôi sẽ quay lại đón Fern."
Sự ngờ vực lướt qua tâm trí tôi, lan khắp mọi hướng. "Không. Một khi bọn họ biết tôi đã biến mất, một khi họ nhìn thấy cái lỗ trên hàng rào, họ sẽ không bao giờ để Fern ra khỏi nơi này. Tôi có thể lại lẻn ra ngoài vào đêm mai. Và còn có một cậu bé nữa, Stevie. Thằng nhỏ cũng từng sống trên sông. Tôi không thể bỏ thằng nhỏ ở lại đây." Làm sao tôi có thể làm được điều ấy chứ? Tôi biết Stevie ngủ ở đâu, nhưng việc đưa thằng nhỏ rời khỏi phòng trẻ chập chững biết đi, rồi đưa Fern theo và không để bất cứ ai nhìn thấy chúng tôi...
Dường như chuyện đó là không thể được.
Dầu vậy, có Silas ở đây khiến tôi vững tin vào mình. Nó khiến tôi trở nên can đảm. Tôi cảm giác mình có thể làm được bất cứ điều gì. Tôi sẽ tìm ra cách. Tôi không thể bỏ Fern và Stevie ở đây. Bọn trẻ thuộc về dòng sông. Thuộc về chúng tôi. Bà Murphy và cô Tann đã đánh cắp bọn trẻ khỏi tôi đủ lâu rồi. Tôi muốn trở lại. Tôi muốn được trở lại là Rill Foss.
Trước khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ tìm được tất cả mấy đứa em của mình và đưa chúng trở về ngôi nhà ở Arcadia. Tôi sẽ làm như thế.
Silas vươn tay ra và vòng cánh tay dài khẳng khiu quanh người tôi. Tôi liền nghiêng người về phía anh ta khiến cái nón của anh ta bị hất ra đằng sau. Trán anh ta áp sát vào trán tôi, mái tóc đen nhánh của anh ta cù vào mặt tôi.
"Tôi không muốn em quay lại nơi đó." Anh ta luồn một tay qua tóc tôi, dịu dàng và cẩn thận. Tim tôi liền đập nhanh hơn trong lồng ngực.
Tất cả những gì tôi có thể làm là không phá hỏng cái hàng rào kia ngay bây giờ. "Chỉ thêm một ngày nữa thôi mà."
"Tôi sẽ có mặt ở đây đêm mai." Silas hứa.
Rồi anh ta hôn lên má tôi. Một cảm giác mới mẻ làm tôi rùng mình, và tôi liền nhắm chặt mắt để chống lại cảm giác đó.
Bỏ Silas lại ở đó khó khăn như bất cứ những gì tôi từng làm trong đời. Khi tôi bò ra, anh ta liền trét bùn lên những song sắt để không ai có thể nhìn thấy vết cắt mới trên bề mặt kim loại. Nếu một tên trong đám con trai tình cờ tựa vào hàng rào trong khi bọn họ đang ở trong đường hầm, tôi chỉ thầm hy vọng chỗ cắt đó đừng gãy ra.
Tôi trở vào nhà và lên lầu mà cảm giác như mình đang nín thở. Đứng ở bậc thang trên cùng, tôi kiểm tra hành lang và lắng nghe tiếng động trước khi bắt đầu đi vòng qua chấn song rào chắn, nơi chúng tôi thường xếp hàng chờ tắm rửa. Chẳng có gì ngoài bóng trăng rọi qua cửa sổ cầu thang và tiếng ngáy. Một đứa bé nào đó đang lảm nhảm trong mơ. Tôi cứng đờ người, nhưng rồi thằng bé nhanh chóng im lặng.
Chỉ thêm mười lăm bước chân nữa thôi là tôi sẽ trở về phòng mình. Tôi đã thành công. Sẽ chẳng có ai biết tôi đã đi đâu. Ngày mai, việc này thậm chí còn dễ dàng hơn vì tôi đã làm được một lần. James nói đúng. Không khó để trốn thoát khỏi mọi thứ ở đây, nếu bạn thông minh.
Mình có thể đánh lừa tất cả bọn họ. Ý tưởng ấy phồng lên bên trong tôi. Suy nghĩ ấy làm tôi cảm thấy mình lấy được thứ gì đó từ họ, một thứ họ đã lấy cắp từ tôi. Sức mạnh. Giờ tôi đã có sức mạnh. Khi chúng tôi đã được an toàn trên thuyền Arcadia, tôi sẽ quên hết mọi chuyện về nơi này. Tôi sẽ không bao giờ kể cho bất cứ ai biết chuyện đã xảy ra ở đây. Tựa như tất cả chưa bao giờ xảy ra vậy.
Một cơn ác mộng chỉ toàn kẻ xấu mà thôi.
Tôi bị cuốn vào suy nghĩ đó đến mức bước nhầm. Tấm ván sàn kêu cọt kẹt đang nằm dưới chân tôi. Tôi kìm lại tiếng thở hổn hển, nhìn xuống, rồi quyết định điều tốt nhất tôi có thể làm là nhanh chân rời đi phòng khi một nhân viên nào đó xuất hiện. Nếu tôi nằm ở trên giường, họ sẽ không có cách nào biết được ai đã...
Tôi gần như không thấy Riggs cho đến khi tôi ở ngay bên trên ông ta. Ông ta đang rời khỏi phòng trẻ. Ông ta loạng choạng lùi lại, và tôi cũng thế. Vai ông ta đập vào tường và miệng khẽ kêu lên. "Á."
Tôi liền xoay người bỏ chạy, nhưng ông ta đã túm lấy váy ngủ và tóc tôi. Bàn tay to bè của ông ta bịt chặt miệng và mũi tôi. Tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, rượu whisky, thuốc lá và tàn tro.
Lúc ông ta kéo đầu tôi ngửa ra sau nhiều hơn, tôi bèn nghĩ: Ông ta sẽ bẻ gãy cổ mình ngay ở đây. Ông ta sẽ bẻ cổ mình, quăng mình xuống lầu và bảo rằng mình bị ngã. Chuyện sẽ kết thúc như thế.
Tôi nheo mắt nhìn ông ta. Ông ta ngó quanh quất, cố quyết định xem có thể đưa tôi đến nơi nào. Tôi không thể để ông ta kéo xuống tầng hầm. Nếu ông ta làm thế, tôi sẽ chết. Tôi biết rõ điều đó. Ngày mai Fern sẽ trở lại, nhưng tôi lại không có mặt ở đây.
Ông Riggs kiểm tra cầu thang rồi lảo đảo cất bước. Đôi giày bốt của ông ta giẫm mạnh vào ngón chân tôi. Tôi cất tiếng rên, mắt lóe sao. Ông ta liền bịt miệng tôi chặt hơn khiến tôi nghẹt thở. Tôi nghe thấy tiếng xương sống kêu răng rắc. Tôi vặn vẹo, đẩy người ra và cố trốn thoát, nhưng ông ta chỉ ép chặt tôi vào người ông ta, nhấc tôi lên và kéo tôi đi men theo hành lang, tới chỗ khoảng tối gần cửa phòng tắm. Tay ông ta mò mẫm tìm nắm đấm mở cửa. Tôi rên rỉ, vùng vẫy và kéo người ra cho tới khi ông ta gầm gừ trong cổ họng và ghim tôi vào tường để ông ta có thể mở cửa. Bụng ông ta đè nghiến ngực tôi. Bóng tối liền bao quanh mắt tôi và phổi nghẹn không khí.
Khuôn mặt ông ta tiến sát đến gần tai tôi. "C... cưng và ta có thể l... làm bạn. Ta có thể cho cưng k... kẹo bạc hà và b... b... bánh quy. Bất cứ thứ gì c... cưng muốn. Chúng ta có thể tr... trở th... thành bạn thân." Ông ta cọ má vào cằm và vai tôi, những sợi râu cứng cọ mạnh khi ông ta ngửi tóc tôi. Rồi ông ta cắm mặt vào quanh vùng cổ áo ngủ của tôi. "Cưng có mùi như không khí bên ngoài, c... cưng đã hẹn gặp một thằng nhóc ở ngoài đó phải không? C... cưng lại có bạn trai à?"
Giọng ông ta nghe có vẻ đến từ nơi xa xăm, vang vọng như còi báo hiệu sương mù vào buổi sáng lạnh lẽo trên sông. Hai đầu gối tôi oằn lại. Chân tôi đau nhói và tê cóng. Tôi không thể cảm nhận bức tường hay sức nặng của ông ta. Xương sườn của tôi co giật như con cá quẫy tới lui khi nó bị treo trên xà ngang.
Tôi nhìn thấy các nàng tiên lấp lánh. Họ đang nhảy múa điên cuồng trong bóng tối.
Không! Tôi tự nhủ. Không! Nhưng chẳng còn gì để tranh đấu. Cơ thể tôi kiệt sức. Có lẽ tôi sẽ ngộp thở và chết. Tôi chỉ hy vọng như thế.
Bất ngờ, ông Riggs buông tôi ra. Không khí mát lạnh liền quét qua và hơi thở đổ tràn vào bụng tôi. Tôi trượt xuống tường, ngồi một đống, cảm thấy choáng váng, chớp mắt lia lịa và cố đứng dậy.
"Ông Riggs?" Giọng nói lanh lảnh của một nhân viên chợt vang lên từ cầu thang. "Ông đang làm gì ở đây vào giờ này thế?"
Mắt tôi trở nên rõ ràng, và tôi trông thấy ông ta đang đứng trước mặt tôi để nhân viên kia không thể nhìn thấy tôi. Tôi lùi vào bóng tối, ép người sát rạt vào tường. Nếu họ bắt gặp tôi ở đây, tôi sẽ là người gặp rắc rối, chứ không phải là ông ta. Tôi sẽ bị nhốt lần nữa... hoặc tệ hơn.
"Hồi nãy tôi nghe thấy tiếng sấm. Nên t... tôi phải lên đóng c... cửa sổ."
Nhân viên kia đi vòng quanh chấn song cầu thang. Lúc ánh trăng chiếu vào cô ta, tôi mới nhìn thấy cô ta là người mới đến kể từ khi cô Dodd nghỉ việc. Tôi không biết nhiều về cô ta hay cô ta có phải là người ác hay không. Nhưng giọng cô ta nghe có vẻ dữ tợn. Rõ ràng là cô ta không thích Riggs lên trên này. Nếu cô ta gây rắc rối cho ông ta, cô sẽ không ở lại nhà của bà Murphy lâu đâu.
"Tôi chẳng nghe thấy tiếng động nào cả." Cô ta xoay người lại, nhìn về phía cửa phòng ngủ.
"Tôi đ... đã ở bên ngoài lúc n... nghe thấy tiếng sấm. Có lẽ là bọn mèo đ... đi lạc nào đó ngao lên. Tôi sẽ l... lấy súng trường ra ngoài g... giết chúng."
"Trời đất ơi. Ông sẽ đánh thức toàn bộ nơi này đấy. Chắc chắn lũ mèo không gây hại gì đâu."
"E... em họ Ida không thích bất cứ thứ gì rình mò xung quanh nơi chúng vốn không được hoan nghênh." Dùng từ em họ Ida, ông ta muốn ám chỉ đến bà Murphy. Và ông ta cũng muốn cho nhân viên mới kia biết vị trí của mình.
"Tôi sẽ tự kiểm tra cửa sổ." Nữ nhân viên đó không chịu thua, và tôi không biết mình thấy vui hay buồn nữa. Nếu cô ta cứ đến gần hơn, cô ta sẽ nhìn thấy tôi. Còn nếu cô ta bỏ đi, Riggs sẽ kéo tôi vào phòng tắm. "Không cần cản trở giấc ngủ của ông, ông Riggs, khi mà tôi được trả lương để trông chừng bọn trẻ vào ban đêm."
Ông Riggs cách xa tôi và đến gần cô nhân viên kia hơn, bước chân của ông ta lảo đảo không đều. Ông ta chặn đường cô gái kia ở chấn song cầu thang. Hai cái bóng hòa làm một. Ông ta thì thầm điều gì đó.
"Ông Riggs!" Tay cô ta vung ra rồi thu lại. Tiếng đập đen đét vang lên. "Ông đã uống rượu sao?"
"Tôi đ... đã thấy cách cô nhìn tôi."
"Tôi không làm mấy chuyện thế đâu."
"C... cô nên cư x... xử tử tế, còn không tôi sẽ nói với em họ Ida. Con bé k... không thích ai gây rắc rối cho tôi đâu."
Cô gái kia lén đi đến tường và lướt qua ông ta, và ông ta không cản lại. "Ông... ông sẽ phải tránh xa tôi, nếu không... nếu không tôi sẽ tự nói với bà chủ. Tôi sẽ báo với bà ấy rằng ông đã uống rượu và sàm sỡ tôi."
Ông Riggs đi ì ạch tới cầu thang. "Cô nên đi xem... mấy đứa con trai trước. Thằng nhỏ nào đó đã ngã khỏi giường đấy." Ông ta nặng nề bước xuống lầu. Ván sàn kêu cọt kẹt ngân nga.
Vòng cánh tay quanh người, nhân viên kia dõi mắt nhìn theo ông ta trước khi đi xem mấy đứa nhỏ. Tôi đứng dậy với đôi chân run lẩy bẩy, rồi vội vã trở về phòng ngủ, trùm chăn kín đến cổ và quấn mình lại. Thật hay là nữ nhân viên kia đi đến phòng bên cạnh, có lẽ cô ta nghĩ rằng Riggs thường xuyên đến đó.
Cô ta đi từ bên này sang bên kia, nhấc chăn lên và nhìn từng đứa chúng tôi như thể cô ta đang kiểm tra gì đó. Khi cô ta bước đến giường tôi, kéo chăn ra và sờ vào người tôi, tôi hít thật sâu và cố hết sức không rùng mình. Có lẽ cô ta sẽ thắc mắc tại sao tôi lại quấn chặt chăn trong khi trời nóng thế này. Hoặc có lẽ cô ta ngửi thấy mùi không khí ban đêm bám trên người tôi giống như Riggs.
Cô ta nán lại ở giường tôi một lát.
Cuối cùng, cô ta bỏ đi, và tôi cứ nằm đó ngước nhìn khoảng không tối đen. Một ngày nữa thôi, tôi tự nhủ. Mày chỉ phải ở lại đây thêm một ngày nữa thôi.
Tôi lặp đi lặp lại điều đó, như một lời hứa. Tôi phải làm thế. Còn không, tôi sẽ tìm cách mở tấm lưới cửa sổ kia ra, nhảy xuống và hy vọng độ cao ấy đủ để giết chết tôi.
Tôi không thể sống như thế này.
Rồi tôi ngủ thiếp đi, biết rằng những lời tự nhủ của mình là sự thật.
Trời hừng sáng. Tôi thức dậy rồi lại ngủ, chờ tiếng nhân viên bảo chúng tôi rời khỏi giường và mặc quần áo. Tôi không dại gì mà làm trước. Chắc chắn bà Pulnik đã nói rõ các quy tắc sống ở trên lầu trước khi bà ta chỉ cho tôi biết giường của tôi và cái thùng nhỏ đặt dưới giường để tôi cất quần áo của mình.
Nhưng tôi sẽ không cần cái thùng đó lâu nữa đâu. Tối nay tôi sẽ rời khỏi đây, cả ba đứa chúng tôi - tôi, Fern và Stevie - bất kể chuyện gì xảy ra. Nếu có phải lấy một con dao ở nhà bếp và đâm ai đó để bỏ chạy, mình cũng sẽ làm thế, tôi tự nhủ. Mình sẽ không để bất cứ ai ngăn cản.
Nhưng cho đến khi chúng tôi xuống lầu để ăn sáng, tôi mới biết mình đã hứa những điều khó giữ. Chuyện huyên náo đầu tiên của sáng nay, bà Pulnik đã phát hiện dấu chân dính cát trong nhà bếp. Dấu chân khô, vì thế bà ta biết dấu vết đã được để lại đêm qua. Dấu chân mờ dần trước cầu thang, nghĩa là bà ta không thể biết dấu vết kết thúc ở đâu, nhưng dấu chân lớn nên bà ta biết chắc thủ phạm là một trong mấy đứa con trai. Bà ta bắt bọn con trai xếp hàng, và bắt từng đứa ướm thử xem đó là dấu chân của ai.
Bà ta chưa nhận ra chân tôi cũng lớn. Đứng tại bàn cùng với những đứa con gái còn lại, tôi siết chặt ngón chân và hy vọng bà ta sẽ không nhìn về phía mình.
Có lẽ một tên con trai nào đó sẽ ướm vừa dấu chân kia. Tôi thầm nghĩ, nhưng tôi biết rõ điều đó không đúng, vì tôi đang gây rắc rối cho người khác. Rắc rối trầm trọng. Bà Murphy cũng ở trong phòng, và bà ta nóng tính hơn cả cái hũ mới lấy khỏi nồi đun. Bà ta cầm cây dù, toàn bộ lớp vải dù đã rách hết. Bà ta định đánh ai đó bằng cây dù ấy. Rồi người đó có thể sẽ bị nhốt trong tủ đồ.
Tôi không thể bị nhốt trong tủ đồ.
Nhưng tôi có thể đứng yên và để rắc rối xảy ra với người khác trong khi đó là lỗi của tôi sao? Việc này giống như chính tôi cầm dù đánh người vậy.
Nhìn qua phòng rửa tay, tôi có thể thấy Riggs đứng gần cửa chớp phía sau. Ông ta đang xem màn trình diễn. Ông ta gật gù và mỉm cười với tôi, điều đó làm da tôi trở nên lạnh toát.
Nhân viên mới đứng nhìn từ góc phòng, đôi mắt sẫm màu của cô ta liếc dáo dác. Cô ta chưa từng nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào như thế này. "Dấu chân đó... có thể là của tôi." Cô ta lắp bắp nói. "Ông Riggs đã đề cập đến lũ mèo lang thang, và tôi đã ra ngoài xua chúng đi."
Bà Murphy thậm chí chẳng hề nghe cô ta nói. "Cô đừng có xía vào!" Bà ta rít lên. "Và chân cô quá nhỏ. Cô đang che giấu cho ai thế hả? Là ai?"
"Không có ai cả." Nhưng mắt cô ta lại hướng nhanh về phía tôi.
Bà Murphy và bà Pulnik cố nhìn theo ánh mắt đó. Thời gian chợt chậm lại.
Cứ im lặng. Im lặng. Tôi nghĩ. Đừng cựa quậy. Tôi vẫn cứng đờ người.
"C... có thể lũ mèo đ... đã ở đây tối qua. Có... có vết bùn quanh thùng đựng nước mưa." Riggs xen vào, vì giờ mọi người đang nhìn về phía tôi. Ban đầu tôi nghĩ Riggs muốn giúp, rồi tôi hiểu ra ông ta chỉ không muốn tôi bị nhốt ở nơi ông ta không thể tiếp cận tôi đêm nay mà thôi.
Bà Murphy liền đánh nhẹ vào người ông ta. "Anh im nào. Thành thật mà nói, anh đã quá tử tế với lũ vô ơn nhỏ xíu này. Càng nhân nhượng thì chúng càng lấn tới thôi." Rồi bà ta đập cây dù vào lòng bàn tay, quan sát phía bàn của tôi. "Giờ... nếu không phải là đám con trai... thì dấu chân kia có thể là của ai nào?"
Cô gái nằm ở giường đối diện với giường tôi đêm qua, Dora, bỗng ngửa đầu ra sau, lảo đảo rồi ngất xỉu trên sàn.
Không có bất cứ ai động đậy.
"Không phải con bé đó, ta nghĩ thế." Bà Murphy nói. "Và nếu không phải con bé đó, thì là ai nào?" Cây dù xoay vòng tròn như cây đũa phép. "Bước khỏi bàn đi, bọn con gái." Hai mắt bà ta lóe sáng. "Chúng ta hãy xem cô bé Lọ Lem nhỏ bé của chúng ta có thể là ai nào."
Điện thoại chợt đổ chuông khiến mọi người giật bắn mình. Rồi chúng tôi đứng bất động như pho tượng, thậm chí là các nhân viên cũng thế, trong khi bà Murphy quyết định xem mình có nên nghe điện thoại hay không. Rồi lúc giật ống nghe khỏi tường, giọng bà ta trở nên ngọt như mía lùi ngay khi biết người gọi là ai.
"Sao, vâng ạ. Chào, Georgia. Thật vui khi nhận được điện thoại của cô sớm như vậy." Bà ta ngừng lại rồi nói tiếp. "Vâng, vâng. Ồ, chắc chắn rồi. Tôi thức dậy từ mấy tiếng trước rồi. Để tôi quay lại văn phòng và gọi riêng cho cô nhé."
Lời nói vọng qua điện thoại nhanh như tiếng súng máy cổ điển thường xuất hiện trong mấy bộ phim cao bồi miền Viễn Tây.
"Ồ, tôi hiểu. Dĩ nhiên rồi." Bà Murphy đặt cây dù xuống và áp tay lên trán, môi bà ta xếch lên theo cách làm tôi nghĩ đến hình ảnh Queenie vào đêm cuối tôi nhìn thấy bà. "Ừ, vâng, chúng tôi có thể hoàn thành việc đó trước mười giờ, nhưng tôi nghĩ việc đó không hay. Cô nên..."
Nhiều tiếng nói vọng qua điện thoại hơn, lớn và nhanh.
"Vâng, tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ không làm chậm trễ đâu." Bà Murphy nói qua hàm răng nghiến chặt. Rồi khi bà ta ném phịch ống nghe trở lại giá đỡ, bà ta nheo mắt nhìn về phía tôi, miệng mím thật chặt. "Đưa con bé kia đi tắm và mặc bộ đầm Chủ nhật. Bộ quần áo gì đó có màu xanh tiệp với màu mắt của con bé... và kèm theo cái áo khoác không tay. Cô Tann muốn con bé có mặt ở khách sạn tại khu trung tâm vào lúc mười giờ."
Vẻ mặt của bà Pulnik y hệt như bà Murphy. Ngay lúc này, điều cuối cùng họ muốn làm chính là tắm rửa, chải tóc và mặc đồ cho tôi. "Nhưng... con bé đó..."
"Đừng chất vấn ta!" Bà Murphy rít lên, rồi đập mạnh vào đầu Danny Boy, vì hắn là đứa đứng gần nhất. Mọi người đều co rúm lại khi bà ta quét ngón tay khắp phòng. "Tất cả bọn mày đang nhìn gì thế hả?"
Lũ trẻ không biết nên ngồi xuống hay cứ đứng yên một chỗ. Chúng chờ cho đến khi bà Murphy đi huỳnh huỵch qua cánh cửa lật. Lúc đó, chúng mới rón rén ngồi xuống ghế trong khi bản lề cửa vẫn kêu cọt kẹt.
"Tao sẽ tự chăm sóc mày." Bà Pulnik nắm lấy cánh tay tôi, siết thật mạnh. Tôi biết bà ta sắp sửa trả thù tôi bằng cách này hay cách khác.
Nhưng tôi cũng hiểu rằng, bất kể cô Tann dự tính điều gì, kế hoạch đó chỉ có tồi tệ hơn thôi. Thỉnh thoảng mọi người vẫn bàn tán về những chuyện xảy ra với lũ trẻ khi các nhân viên đưa chúng đến khách sạn.
"Và đừng để vết bầm tím nào xuất hiện trên người con bé đó!" Mệnh lệnh của bà Murphy vang vọng từ hành lang.
Đột nhiên, tôi an toàn, rồi lại rơi vào tình huống khó khăn. Bà Pulnik giật tóc tôi và vặn người tôi xoay vòng vòng. Bà ta cố sức làm cho một tiếng đồng hồ tiếp theo đau đớn hết mức có thể và đúng là như thế. Cuối cùng, thời điểm tôi bước ra xe cùng với bà Murphy, đầu tôi quay cuồng và nhức nhối, hai mắt đỏ ửng vì số nước mắt tôi đã dặn lòng là không nên để rơi ra.
Bà Murphy chẳng nói một lời nào trong xe, và tôi thấy mừng. Tôi chỉ áp sát người vào cửa, nhìn ra ngoài lớp kính xe, cảm thấy sợ hãi, lo lắng và đau nhức. Tôi không biết chuyện gì sắp xảy ra với mình, nhưng tôi biết chuyện đó sẽ chẳng hay ho gì. Chẳng có gì ở đây tốt đẹp cả.
Trên đường đến khu thương mại, chúng tôi đi qua con sông. Tôi nhìn thấy tàu kéo, sà lan và thuyền lớn chở đội biểu diễn trên sông. Tiếng đàn ống trên thuyền vọng vào trong xe, và tôi chợt nhớ cách Gabion thường nhảy nhót trên boong thuyền Arcadia khi thuyền biểu diễn đi ngang qua. Thằng bé cứ làm chúng tôi cười suốt. Lòng tôi cố sức hướng về phía dòng nước, hy vọng nhìn thấy thuyền Arcadia, hoặc con tàu của Zede Già, hay bất cứ nhà thuyền nào đó, nhưng chẳng có gì cả. Bên kia con đường, khu trại trên sông không hề có bóng người. Chỉ có những hốc lửa tắt ngấm, vòng cỏ bị giẫm nát, và đống đồ trôi giạt được ai gom lại nhưng không bao giờ bị tiêu hủy. Nhà thuyền đều đã biến mất hết.
Lần đầu tiên, tôi chợt nhận ra giờ ắt hẳn là tháng Mười rồi. Chẳng bao lâu nữa, đám cây thích và cây bạch đàn sẽ thay đổi, hơi ửng đỏ và vàng ở mép lá. Dân du mục sống trên sông đã bắt đầu đi về phía nam, tới nơi mùa đông ấm áp hơn và đòn chống trên sông đầy cá trê mập ú.
Briny vẫn ở đây, tôi tự nhủ, nhưng đột nhiên, tôi cảm giác như mình sẽ không bao giờ gặp lại ông, Fern, hay những người tôi yêu thương nữa. Cảm giác ấy nuốt chửng tôi, và tôi chỉ biết để tâm trí rời khỏi cơ thể. Tôi không còn ở đó khi tài xế đậu xe trước một tòa nhà cao vời vợi. Tôi hầu như không nghe thấy bà Murphy đe dọa sẽ làm gì tôi nếu tôi không cư xử tử tế. Tôi gần như chẳng còn thấy đau khi bà ta véo vào xương sườn tôi qua lớp váy áo, bảo rằng tôi nên làm theo những gì được bảo ở đây, không được phép từ chối, khóc lóc hay có thái độ nóng nảy kỳ quặc.
"Mày phải đáng yêu như một con mèo con." Bà ta véo tôi mạnh hơn và đưa mặt gần sát mặt tôi. "Còn không mày sẽ phải hối tiếc... và cả đứa bạn nhỏ Stevie của mày nữa. Mày không muốn chuyện gì xảy ra với thằng nhỏ đó phải không?"
Rồi bà ta bước ra lề đường và kéo tôi theo. Xung quanh chúng tôi, những người đàn ông mặc đồ công sở đi ngang qua. Những người phụ nữ đi dạo, cầm mấy túi đồ sặc sỡ. Một người mẹ mặc áo choàng đỏ đang đẩy xe nôi ra khỏi khách sạn và liếc nhìn chúng tôi khi bà ta lướt qua. Bà ta có vẻ mặt thân thiện nhất, và tôi muốn chạy tới chỗ bà ta. Tôi muốn nắm lấy áo choàng của bà ta và kể cho bà ta biết mọi thứ.
Giúp cháu! Tôi sẽ nói thế.
Nhưng tôi không thể. Tôi biết họ sẽ ngược đãi Stevie nếu tôi làm thế. Và có lẽ cả với Fern nữa, một khi họ đưa con bé trở về nhà của bà Murphy. Bất kể chuyện gì xảy ra, tôi phải cư xử tốt trong hôm nay. Tôi phải làm mọi thứ họ nói để họ không nhốt tôi lại khi chúng tôi trở về nhà đêm nay.
Tôi đứng thẳng người và thầm nhủ đây là lần cuối cùng. Đây là lần cuối cùng họ có thể bắt tôi làm bất cứ điều gì.Bất kể đó là gì, tôi cũng sẽ làm theo.
Nhưng lòng tôi xốn xang và bụng quặn thắt. Một người đàn ông mặc đồng phục giữ cửa mở. Trông ông ta giống một quân nhân hoặc hoàng tử. Tôi chợt muốn ông ta cứu tôi theo cách các hoàng tử thường làm trong truyện cổ tích.
"Ngày tốt lành." Bà Murphy mỉm cười, hếch mũi và cất bước.
Bên trong khách sạn, mọi người đang cười nói và dùng bữa trưa ở nhà hàng. Đó là một nơi tuyệt đẹp, giống như lâu đài, nhưng nơi này có vẻ chẳng còn đẹp đẽ vào hôm nay. Cứ như một cái bẫy vậy.
Người đàn ông gác ở thang máy đứng như pho tượng gần bảng nút bấm. Thậm chí ông ta có vẻ không hề thở trong khi chiếc hộp nhỏ này cứ đưa chúng tôi đi lên. Khi chúng tôi rời khỏi thang máy, ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt buồn bã. Ông ta biết họ sẽ đưa tôi đi đâu, và chuyện gì sắp xảy ra sao?
Bà Murphy dẫn tôi đi dọc hành lang rồi gõ cửa.
"Vào đi." Một người phụ nữ cất tiếng gọi, và khi chúng tôi bước vào trong, cô Tann đang nằm ườn trên ghế trường kỷ như con mèo nằm dài sưởi nắng. Phía sau cô ta, màn cửa mở toang và cửa sổ lớn cho thấy toàn cảnh thành phố Memphis. Chúng tôi đang ở rất cao, nhìn xuống thấy nhiều mái nhà. Từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng ở độ cao thế này.
Tôi siết chặt hai tay, giấu chúng trong lớp áo khoác xù lông và cố không cựa quậy.
Cô Tann đang cầm cái ly đã vơi một nửa trong tay. Trông có vẻ như cô ta ở đây cũng được một thời gian rồi. Có lẽ cô ta sống ở khách sạn này chăng?
Cô ta xoay ly nước màu nâu, nâng lên hướng về phía cánh cửa đối diện với trường kỷ. "Đưa con bé vào phòng ngủ, và nhiệm vụ của bà đã hoàn thành, bà Murphy. Hãy đóng cửa lúc bà để con bé ở lại... và dặn con bé ngồi yên cho đến khi con bé được bảo làm điều khác. Tôi sẽ nói chuyện với ông ta trước, đảm bảo thỏa thuận của chúng tôi là... hợp lệ."
"Tôi không thấy phiền khi ở lại đây, Georgia."
"Nếu bà thích thế." Cô ta nhìn tôi khi chúng tôi đi đến cửa phòng ngủ. Bà Murphy nắm dưới nách tôi để tôi chỉ có thể bước đi khập khiễng. "Thành thật mà nói, chúng ta sẽ có những lựa chọn tốt hơn, nhưng tôi có thể hiểu tại sao ông ta muốn con bé này." Cô Tann nói tiếp.
"Tôi không hiểu tại sao lại có một người nào đó muốn con bé."
Bên trong phòng ngủ, bà Murphy đặt tôi ngồi trên giường và giũ nhẹ cái đầm xếp nếp xung quanh tôi, vì thế trông tôi như con búp bê đặt trên gối. Bà ta giật mạnh tóc tôi, hất qua vai, để những lọn tóc quăn dài buông rủ phía trước, rồi bảo tôi không được cựa quậy. "Không được nhúc nhích." Bà ta kết thúc khi cất bước ra khỏi cửa. Rồi bà ta đóng cửa lại.
Tôi nghe thấy bà ta và cô Tann đang nói chuyện ở căn phòng bên kia. Họ tán gẫu về quang cảnh và cùng uống rượu. Sau đó, chẳng có gì ngoại trừ những âm thanh tĩnh lặng và xa xôi của thành phố. Tiếng còi xe. Một chiếc xe điện rung chuông. Cậu nhóc giao báo la hét.
Tôi không biết thời gian trôi qua bao lâu trước khi có tiếng gõ cốc cốc ở cửa trước. Cô Tann ra mở cửa, cất tiếng chào bằng chất giọng ngọt ngào giả tạo. Rồi tôi nghe thấy giọng đàn ông, nhưng tôi không thể nói được lời nào cho tới khi họ đến gần hơn.
"Dĩ nhiên, con bé hoàn toàn thuộc về ông... nếu ông chắc chắn ông vẫn muốn con bé đó." Cô Tann lên tiếng.
"Ừ, tôi chắc chắn. Và tôi cảm kích vì cô đã thay đổi thỏa thuận của chúng ta ngay lập tức. Vài năm trước, vợ tôi đã vật lộn với nỗi đau, nằm lì trên giường liên tiếp mấy tuần và tự giam mình tránh né tôi. Tôi còn có thể làm gì khác chứ?"
"Quả thực vậy. Tôi thấy được cô bé kia có thể đáp ứng yêu cầu của ông, nhưng tôi còn có những đứa bé khác... dễ bảo hơn." Cô Tann đề xuất. "Chúng tôi có nhiều bé gái lớn đáp ứng được yêu cầu của ông."
Làm ơn mà, tôi thầm nghĩ. Hãy chọn đứa bé khác đi. Rồi tôi biết điều đó là sai trái. Tôi không nên ước điều xấu xảy ra với những đứa trẻ khác.
"Không, tôi chỉ muốn cô bé đó."
Tôi liền siết chặt tấm trải giường. Mồ hôi túa đầy hai lòng bàn tay tôi và thấm vào lớp vải. Rồi tôi bấm chặt móng tay.
Ngoan ngoãn. Dù có chuyện gì, mình cũng phải ngoan.
Silas sẽ đến đêm nay.
"Tôi còn làm được gì nữa chứ?" Người đàn ông kia lại hỏi. "Vợ tôi rất yếu đuối. Đứa bé đó sẽ không ngừng ầm ĩ. Tôi không thể để tiếng ồn và biến động liên tục xảy ra quanh nhà. Cô biết mà, tôi là một nhạc sĩ, và sự náo loạn cản trở công việc của tôi. Tôi phải sáng tác nhạc cho một vài bộ phim vào mùa nghỉ lễ, và thời gian chẳng còn bao nhiêu."
"Ôi, thưa ông, tôi có thể gần như cam đoan với ông rằng con bé này sẽ đem đến cho ông nhiều rắc rối hơn thôi." Bà Murphy nói lớn. "Tôi đã nghĩ... Tôi đoán ông chỉ muốn con bé vì... Tôi không biết ông có kế hoạch nhận nuôi con bé đó lâu dài, hay tôi có lẽ nên lên tiếng sớm hơn."
"Không có vấn đề gì đâu, bà Murphy." Cô Tann cáu kỉnh nói. "Chắc chắn cô bé đó đủ lớn để phục tùng bất kỳ điều gì mà ông Sevier mong muốn."
"Vâng... vâng, dĩ nhiên rồi, Georgia. Xin lỗi vì tôi đã làm gián đoạn."
"Thưa ông, tôi có thể đảm bảo với ông rằng, con bé hoàn hảo về mọi mặt. Không chút tì vết."
Người đàn ông kia nói gì đó mà tôi không thể nắm được nội dung, và rồi cô Tann nói tiếp. "Vậy được rồi. Tôi có đem giấy tờ về cô bé đó cho ông, và dĩ nhiên, giống như lần nhận nuôi kia, phải mất một năm thủ tục pháp lý mới có hiệu lực chính thức, nhưng tôi sẽ lo liệu để không có bất cứ rắc rối nào xảy ra, nhất là với một khách hàng tầm cỡ như ông."
Cuộc trò chuyện bỗng chốc yên lặng. Tiếng giấy tờ kêu sột soạt. "Tôi chỉ muốn Victoria vui vẻ trở lại." Người đàn ông kia nói. "Tôi rất yêu vợ mình, và những năm tháng qua đúng là một cực hình. Bác sĩ bảo hy vọng duy nhất để cô ấy vượt qua tâm trạng chán nản chính là cho cô ấy một lý do thuyết phục để tiến lên hơn là thụt lùi."
"Dĩ nhiên, những tình huống như thế này là lẽ sống của chúng tôi, ông Sevier." Giọng cô Tann run run như thể cô ta sắp khóc. "Những đứa trẻ mồ côi tội nghiệp này và các gia đình cần đến chúng là sự thúc đẩy và nguồn cảm hứng để tôi thực hiện công việc không biết mệt mỏi này. Ngày qua ngày, tôi chịu đựng công việc khó khăn và khởi đầu đau buồn của những đứa trẻ lang thang nhỏ bé này, để rồi tôi có thể cứu chúng, cho chúng cuộc sống và thêm sinh khí cho vô số mái nhà trống trải. Chắc chắn rằng tôi có thể lựa chọn con đường dễ dàng hơn, nhưng ai đó phải hy sinh để bảo vệ những đứa trẻ không thể tự bảo vệ mình. Đó là nghề nghiệp. Nghề nghiệp của tôi. Và tôi sẵn sàng chấp nhận mà không mong đợi nhận được sự tán thưởng hay lợi ích cá nhân nào."
Người đàn ông thở dài, nghe có vẻ nôn nóng. "Dĩ nhiên, tôi rất biết ơn. Còn vấn đề gì khác cần để kết thúc vụ giao dịch của chúng ta không?"
"Không còn gì nữa đâu ạ." Tiếng bước chân vang lên, nhưng họ không bước ra cửa chính mà đi tới cửa phòng ngủ. "Toàn bộ giấy tờ đều hợp lệ. Ông đã thanh toán các khoản chi phí cho con bé. Con bé là của ông, ông Sevier. Con bé đang chờ ông trong phòng ngủ kia, và chúng tôi sẽ để hai người làm quen với nhau... theo bất cứ cách thức gì mà ông thấy thích hợp."
"Tôi khuyên ông nên kiểm soát con bé đó thật chặt chẽ. Con bé đó..."
"Đi thôi, bà Murphy."
Sau đó họ biến mất. Tôi ngồi bất động trên giường và lắng nghe động tĩnh của người đàn ông kia. Ông ta bước tới cửa rồi dừng lại phía bên kia. Tôi nghe thấy tiếng ông ta hít vào, sau đó thở ra.
Tôi nắm chặt phần váy phủ đầu gối, cơ thể tôi đang run lẩy bẩy.
Cánh cửa mở ra, và ông ta đứng đó, chỉ cách tôi vài bước chân.
Tôi biết gương mặt này. Ông ta đã ngồi bên cạnh tôi trên chiếc ghế trường kỷ ở bữa tiệc xem mắt, và hỏi tôi mấy tuổi.
Và vợ ông ta chính là người đã cùng đọc sách với Fern.