← Quay lại trang sách

Chương 19 Avery

Tài xế phía trước đi chậm lại, nhưng tôi đang mải mê nhìn hai cô bé cưỡi ngựa đi men theo con đường nên không đạp thắng cho đến khi suýt nữa thì quá muộn. Chiếc xe kia rẽ vào con đường dẫn tới trung tâm tổ chức sự kiện đua ngựa. Tôi tự hỏi không biết đó có phải là nơi hai cô bé kia đang cưỡi ngựa đến không. Đây là thời điểm thích hợp trong năm để tổ chức các cuộc đua ngựa. Lúc nhỏ, tôi có lẽ sẽ đến đó xem hoặc tranh tài, nhưng những ngày gần đây tôi hầu như chẳng có thời gian ca thán rằng cuộc sống trưởng thành khiến tôi không còn thời giờ tham gia các hoạt động mình từng đam mê, chẳng hạn như cưỡi ngựa.

Ngay bây giờ, tâm trí tôi đã trôi giạt đến vài dặm, đi vào căn phòng của May Crandall ở viện dưỡng lão. Tôi đã gọi vài cuộc điện thoại trò chuyện bình thường với Ian, một nhân viên thực tập thân thiện, nhằm xác định tình trạng và vị trí hiện tại của bà ấy. Bà ấy đã trở lại viện dưỡng lão và đủ khỏe để lại gây rắc rối cho những người phục vụ.

Đằng sau tôi, Trent bấm còi và đưa một tay lên, như muốn nói rằng Tập trung chú ý đi, nhưng mắt anh ta đang mỉm cười dưới chiếc kính mát.

Nếu anh ta không đi xe riêng, tôi sẽ nói với anh ta rằng: Anh cứ nhất quyết đòi đi cùng. Tôi đã cảnh báo anh mọi thứ có thể không đoán trước được mà.

Anh ta chắc sẽ bật cười và bảo tôi không đời nào anh ta bỏ lỡ chuyện này đâu.

Chúng tôi giống như cặp đôi lớp Sáu trốn học lần đầu tiên. Cả hai chúng tôi lẽ ra phải có mặt ở nơi khác sáng nay, nhưng sau khi khám phá bức ảnh trong xưởng của ông nội anh ta vào đêm qua, chúng tôi đều chẳng thể nói không với chuyến đi này. Thậm chí cuộc gọi nhỡ sáng sớm của Leslie và sáu cuộc gặp hướng dẫn khách hàng mới ở văn phòng môi giới bất động sản của Trent cũng không thể thay đổi kế hoạch chúng tôi đã bốc đồng lập ra đêm qua. Bằng mọi giá, chúng tôi sẽ khám phá ra bí mật mà ông bà chúng tôi vẫn che giấu, cũng như lịch sử cá nhân của tôi và Trent ràng buộc với nhau ra sao... và May Crandall có liên quan gì đến chuyện này.

Tôi cố tình không trả lời lệnh triệu tập của Leslie, còn Trent thì dính tờ giấy thông báo lên cửa văn phòng. Rồi chúng tôi lên đường đào tẩu lúc bình minh.

Gần hai tiếng sau, chúng tôi đã có mặt ở Aiken. Chúng tôi định sẽ gặp May Crandall sau bữa điểm tâm. Tùy thuộc vào thông tin chúng tôi tìm được từ May, chúng tôi có thể đến ngôi nhà ở Lagniappe của bà nội tôi sau đó.

Tôi cố tập trung lái xe khi chúng tôi đi qua con đường uốn lượn duyên dáng trồng cây hai bên đường. Đám cây mộc lan ngái ngủ và những hàng thông cao chót vót rủ bóng xuống chiếc SUV, có vẻ muốn nói rằng: Sao phải vội thế hả? Chậm lại đi. Và tận hưởng ngày mới đã nào.

Trong chốc lát, tôi thả lỏng, thuyết phục bản thân đây chỉ là một buổi sáng cuối hè khác mà thôi. Nhưng ngay khi viện dưỡng lão xuất hiện ở góc đường, ảo tưởng đó liền biến mất. Cứ như để kết thúc, điện thoại của tôi lại đổ chuông, và tên của Leslie xuất hiện trên màn hình lần thứ tư. Tôi đã được nhắc nhở rằng ngay khi chuyến ghé thăm May Crandall kết thúc, bất kể tôi thu thập được điều gì, tôi sẽ phải giải quyết công chuyện với Leslie. Thế giới thực ở hiện tại đang réo gọi. Theo đúng nghĩa đen.

Ít ra tôi hiểu rằng, nếu lệnh triệu tập liên quan đến sức khỏe của cha tôi, một trong hai chị gái sẽ gọi điện cho tôi, chứ không phải là Leslie. Vì thế cuộc gọi này chắc chắn liên quan đến công việc. Một vấn đề gì đó đã nảy sinh sau khi tôi nói chuyện với Ian tối qua, nếu không cậu ta hẳn đã đề cập chuyện đó với Leslie. Có lẽ Leslie có hoạt động báo giới không thể bỏ lỡ được đã lên lịch trình sẵn, và chị ta muốn tôi kết thúc kỳ nghỉ ngắn ở Edisto để sớm trở về nhà. Nhưng chị ta không hề biết là tôi đã có mặt ở đây rồi.

Ý nghĩ lao đầu trở về cái "nồi hầm" chính trị cảm giác như bị ai đó véo nhẹ. Tôi thực sự không muốn nghĩ về chuyện đó. Cài chế độ rung, tôi nhét điện thoại vào trong túi xách mà chẳng hề kiểm tra số tin nhắn chất đống. Có lẽ còn có thư điện tử nữa. Leslie vốn không thích bị phớt lờ mà.

Toàn bộ ý nghĩ về Leslie biến mất khi tôi đậu xe, lấy bìa kẹp hồ sơ đựng những bức ảnh cũ ghim trên bảng và số giấy tờ trong phong bì gửi cho bà nội Judy, rồi ra khỏi xe.

Trent gặp tôi ở lề đường. "Nếu chúng ta có tính đi xuyên bang thì tôi sẽ lái xe nhé."

"Gì nào, anh không tin tôi sao?" Cảm giác râm ran ngứa ngáy kỳ lạ lan xuống lưng tôi, và tôi nhanh chóng giũ bỏ nó. Việc trở lại Aiken là một lời gợi nhắc nghiêm khắc rằng, cho dù tôi có thấy Trent đáng yêu nhiều đến thế nào, mối quan hệ này sẽ không bao giờ vượt quá tình bạn.

Tôi đã đảm bảo đề cập đến vị hôn phu của mình trong cuộc trò chuyện trước khi chúng tôi rời khỏi Edisto, chỉ để công bằng với tất cả những người liên quan.

"Tôi tin cô. Nhưng khả năng lái xe của cô... có lẽ là không."

"Thậm chí là không hề có vụ tai nạn nào suýt xảy ra cả." Chúng tôi nói đùa qua lại trên đường bước lên vỉa hè, và lúc chúng tôi tới cửa, tôi bật cười không hề có chủ đích. Mùi thuốc xịt phòng và sự tĩnh lặng ngột ngạt làm mọi thứ bừng tỉnh.

Vẻ mặt Trent gần như biến đổi ngay tức khắc. Nụ cười của anh ta biến mất. "Nơi này làm tôi hồi tưởng lại ký ức."

"Anh đã ở từng ở đây sao?"

"Không, nhưng viện dưỡng lão này rất giống nơi chúng tôi đã chuyển bà nội đến sau khi bà bị đột quỵ. Chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào, nhưng việc đó gây khó khăn cho ông nội. Hơn sáu mươi năm, họ chưa từng xa nhau quá một hai đêm."

"Mọi việc sẽ trở nên khó khăn khi anh không còn lựa chọn khả dĩ nào khác." Anh ta biết tình hình của bà nội Judy. Tối qua, tôi đã kể cho anh ta nghe chuyện đó trong khi chúng tôi ngồi ở hàng hiên của cabin nhỏ, nói về những bức ảnh và giả định về ý nghĩa của chúng.

Một nhân viên phục vụ mặc áo scrub[*] nhiều màu sắc. Cô ta chào chúng tôi, có vẻ đang tự hỏi xem cô ta có biết tôi không. Sau đó cô ta đi tiếp. Tôi thấy mừng. Điều cuối cùng tôi cần là ai đó để ý thấy tôi có mặt ở đây. Nếu tin tức này truyền đến tai của Leslie và cha tôi, sẽ có rất nhiều câu hỏi được đưa ra, và tôi không biết mình sẽ trả lời thế nào.

[*]Kiểu quần áo vệ sinh thường được các bác sĩ phẫu thuật, y tá, bác sĩ và các công nhân khác liên quan đến chăm sóc bệnh nhân mặc trong bệnh viện.

Đứng ở lối vào phòng của May Crandall, tôi bất ngờ nhận ra tôi không chắc mình sẽ nói gì với bà ấy. Liệu tôi có nên xông vào đó, cầm tấm ảnh kia và hỏi: Bà là ai và có quan hệ gì với bà nội cháu? Trent Turner Sr. có liên quan gì đến chuyện này?

Tôi có nên cố dẫn dắt câu chuyện theo hướng khôn khéo hơn không? Từ cuộc giao tiếp ngắn giữa tôi với May, tôi không biết bà ấy sẽ phản ứng thế nào khi thấy chúng tôi đến đây. Tôi đang hy vọng rằng sự hiện diện của Trent có thể tạo ra thêm phép màu. Xét cho cùng, rất có khả năng May cũng biết ông nội anh ấy.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu như sự xuất hiện của hai người chúng tôi gây quá nhiều áp lực cho bà ấy? Bà ấy đã bị bệnh. Tôi không muốn tạo thêm vấn đề rắc rối cho bà ấy. Thực tế, việc trở lại nơi đây khiến tôi nhận ra rằng tôi nên làm gì đó để giúp bà ấy. Có lẽ tôi nên nói chuyện với Andrew Moore ở ủy ban hành động chính trị đại diện quyền lợi người cao tuổi. Có lẽ cậu ta có thể cho tôi vài đề xuất về các tổ chức phục vụ những người lớn tuổi có thân nhân sống rất xa như May.

Trent dừng trước cửa và chỉ vào bảng tên. "Có vẻ như chúng ta đến nơi rồi."

"Tôi căng thẳng quá." Tôi thừa nhận. "Tôi biết bà ấy bị bệnh. Tôi không rõ bà ấy đã khỏe..."

"Ai đang lượn lờ ở ngoài kia thế hả?" May đặt dấu chấm hết cho sự thiếu chắc chắn của tôi trước khi tôi kịp nói hết. "Đi đi! Ta không cần gì cả. Ta không chịu được mấy người xì xào bàn tán về ta đâu!" Một chiếc dép lê bay qua khe cửa, rồi tới cái lược vút qua và rơi lóc cóc bên kia hành lang.

Trent liền nhặt lại mấy món đồ bị vứt. "Bà ta có cánh tay khỏe đấy chứ."

"Mấy người để cho ta yên!" May yêu cầu.

Trent và tôi nhìn nhau bằng ánh mắt thiếu chắc chắn. Rồi tôi nghiêng người lại gần cửa, tránh "làn đạn" bay ra, phòng hờ May còn vũ khí trong tay. "May? Bà nghe cháu nói một phút thôi, được chứ? Cháu là Avery Stafford. Bà còn nhớ cháu không? Chúng ta đã gặp nhau cách đây vài tuần. Bà đã rất thích cái vòng hình chuồn chuồn của cháu. Bà có nhớ không?"

Không gian trở nên thinh lặng.

"Bà đã nói bà nội cháu là bạn của bà. Judy. Judy Myers Stafford. Bà và cháu còn nói về tấm ảnh mà bà đặt bên cạnh giường nữa." Có vẻ như toàn bộ thế giới của tôi đã thay đổi kể từ hôm đó.

"Rồi sao?" Một lúc sau May cáu kỉnh lên tiếng. "Cháu có định vào đây hay không?" Bên kia cánh cửa, tiếng cơ thể cựa quậy và tấm phủ giường kêu sột soạt. Tôi không biết liệu bà ấy đang chuẩn bị chào hỏi chúng tôi hay đang "nạp đạn" để "bắn" một phát khác.

"Bà đã xong màn ném đồ chưa?"

"Nếu ta vẫn làm thế thì ta cũng không nghĩ cháu sẽ rời khỏi đây." Nhưng lần này giọng nói của bà ấy ẩn chứa sự mong đợi. Bà ấy đang mời tôi, vì thế tôi bước vào phòng, để Trent ở lại an toàn ngoài hành lang.

Bà ấy nằm tựa người trên giường, mặc bộ đồ màu xanh dương tiệp với màu mắt. Ngay cả khi có hẳn chồng gối kê phía sau, ánh nhìn của bà ấy vẫn mang nét vương giả nào đó, như thể bà ấy đã quen được phục vụ trên giường từ rất lâu trước khi chuyển tới viện dưỡng lão.

"Cháu hy vọng bà vẫn đủ khỏe để trò chuyện với cháu hôm nay." Tôi đánh bạo lên tiếng. "Cháu đã hỏi bà nội về bà. Bà cháu đã đề cập đến Queen... hay Queenie, nhưng đó là tất cả những gì bà cháu có thể nhớ ra."

May có vẻ bị tác động mạnh. "Tình trạng của bà cháu tệ đến thế sao?"

"Cháu e là vậy." Tôi cảm thấy thật khủng khiếp khi mình trở thành người đưa tin. "Bà nội Judy không buồn rầu gì. Bà chỉ không nhớ nhiều thứ. Đó là điều khó khăn đối với bà."

"Và ta nghĩ điều ấy cũng gây khó khăn cho cháu?"

Sự sáng suốt bất ngờ của May khiến tôi bối rối. "Vâng, đúng vậy. Bà nội và cháu luôn thân thiết."

"Nhưng bà ấy chưa từng kể cho cháu nghe về những người trong bức ảnh của ta?" Ẩn dưới câu hỏi đó là lời nói bóng gió rằng người phụ nữ này biết tường tận về bà nội tôi. Tôi không chắc tôi có thể đành cam chịu việc mình sẽ không bao giờ biết được sự thật, nếu May không nói cho tôi nghe.

"Cháu có cảm giác bà nội Judy sẽ nói với cháu nếu giờ bà có thể làm được việc đó. Nhưng cháu vẫn hy vọng rằng nếu bà nội không thể thì bà sẽ nói cho cháu biết."

"Chuyện này không liên quan đến cháu." May xoay vai đi, như thể bà ấy sợ tôi nhìn thẳng vào bà ấy.

"Cháu cảm giác là chuyện này có liên quan đến cháu. Và có lẽ..."

Sự chú ý của bà ấy bỗng chuyển sang phía cửa phòng. "Ai ở ngoài kia? Còn ai khác đang nghe sao?"

"Cháu dẫn theo một người. Anh ấy đang cố giúp cháu tìm hiểu những điều bà nội không thể kể với cháu. Anh ấy chỉ là một người bạn thôi ạ."

Trent đi vào trong, bước tới và đưa tay ra, miệng nở nụ cười mà có thể bán được cả kem ốc quế cho người Eskimo.[*] "Cháu là Trent." Anh ta tự giới thiệu. "Rất vui được gặp bà, bà Crandall."

[*]Đây là thành ngữ chỉ người bán hàng quyến rũ, giỏi thuyết phục.

May nhận lời chào đó, nắm lấy tay anh ta bằng cả hai tay, giữ anh ta hơi cúi người bên trên giường trong khi bà ấy quay lại phía tôi. "Cháu nói chỉ là bạn thôi sao? Ta nghi ngờ đấy."

Tôi hơi giật lùi. "Trent và cháu chỉ mới gặp nhau vài ngày trước, lúc cháu đi xuống Edisto thôi."

"Edisto là một nơi đẹp." Bà ấy tập trung nhìn Trent, đôi mắt nheo lại.

"Vâng, đúng thế." Tôi đồng ý. Tại sao bà ấy lại nhìn anh ta như thế nhỉ? "Bà cháu đã dành khá nhiều thời gian ở đó trong những năm qua. Chú Clifford từng nói với cháu rằng bà nội thích viết lách ở ngôi nhà tại nơi ấy. Dường như bà và ông nội của Trent có thể đã bàn bạc... công việc gì đó ở đấy." Cứ như đang tra hỏi một nhân chứng đứng trên bục, tôi quan sát những thay đổi trong thái độ cư xử của bà ấy. Bà ấy cố che giấu, nhưng sự thay đổi vẫn hiển hiện, và trở nên rõ ràng hơn trước mỗi câu nói của tôi.

Bà ấy đang tự hỏi liệu tôi biết được bao nhiêu điều.

"Ta không nghĩ mình nhận ra họ của cậu." Bà ấy nháy mắt với Trent.

Không khí trong phòng có vẻ căng thẳng khi bà ấy chờ câu trả lời, nhưng khi Trent đưa ra lời giới thiệu chính thức hơn, bà ấy gật gù và mỉm cười, "Ừ." Bà ấy lên tiếng, "Ừ, cậu được thừa hưởng đôi mắt của ông ấy."

Tôi lại có cảm giác râm ran như mỗi khi biết nhân chứng sắp hé lộ gì đó. Thường thì, điều này xảy ra khi một khuôn mặt quen thuộc bất ngờ xuất hiện, một mối ràng buộc với thứ gì đó bị che giấu trong quá khứ, chuỗi bí mật đã được giữ kín quá lâu.

May nhấc những ngón tay run rẩy của mình khỏi tay Trent. Rồi bà ấy chạm vào đường viền quai hàm của anh ta. "Cậu rất giống ông ấy. Ông ấy cũng là người điển trai." Nụ cười mỉm của May nói cho tôi biết rằng bà ấy có lẽ là người giỏi tán tỉnh khi còn trẻ, một người phụ nữ không khó để có thể xoay xở trong một xã hội trọng nam.

Thậm chí Trent cũng hơi đỏ mặt. Thật đáng yêu. Tôi không thể không thích thú màn đấu khẩu này.

May bỗng lúc lắc ngón tay về phía tôi. "Đây là chàng trai cần phải giữ lấy. Hãy nhớ lời ta."

Giờ đến lượt tôi đỏ mặt. "Tiếc là cháu đã đính hôn rồi."

"Nhưng ta chưa thấy nhẫn cưới." May nắm lấy tay tôi và thực hiện màn kiểm tra nhẫn đính hôn của tôi. "Và ta sẽ nhận biết được vật lấp lánh ấy khi ta nhìn thấy nó. Ta nên biết. Ta đã sống lâu hơn cả ba ông chồng mà."

Một tiếng cười phụt qua môi Trent. Rồi anh ta cúi đầu để che giấu, mái tóc hung đỏ rủ về phía trước.

"Và ta chẳng hề liên quan gì đến cái chết của mấy ông ấy, phòng khi hai cháu thắc mắc." May nói cho chúng tôi biết. "Ta yêu từng người bọn họ. Một người là giáo viên, một người là nhà truyền giáo, và người cuối cùng là một họa sĩ, sau này ông ấy mới tìm được thiên hướng trong cuộc sống của mình. Một người dạy ta suy nghĩ, một người dạy ta hiểu biết, một người dạy ta tưởng tượng. Mỗi thứ đều truyền cảm hứng cho ta. Hai cháu biết đấy, ta là nhạc sĩ mà. Ta đã từng làm việc ở Hollywood và cũng từng đi du ngoạn với các ban nhạc lớn. Đó là thời kỳ vàng son, rất lâu trước khi có tất cả những thiết bị số ngu ngốc này."

Điện thoại nằm trong túi xách của tôi bỗng rung lên. May liền cau mày nhìn về phía chiếc điện thoại. "Những thứ quỷ quái đó. Thế giới sẽ tốt hơn nếu con người chưa từng phát minh ra chúng."

Tôi tắt hẳn điện thoại. Nếu rốt cuộc May cũng sẵn sàng kể cho tôi nghe câu chuyện về bức ảnh đặt trên tủ đầu giường của bà ấy, tôi không muốn bất cứ thứ gì làm chúng tôi phân tâm. Thực tế, đã đến lúc phải chuyển hướng nhân chứng rồi.

Tôi mở phong bì và lấy ra những bức ảnh treo trong cabin của Trent. "Thực ra, bọn cháu đang thắc mắc về mấy bức ảnh này. Và cả Hội Cô nhi viện Tennessee nữa."

Khuôn mặt của May lập tức đanh lại. Bà ấy đưa ánh mắt tóe lửa về phía tôi. "Ta có thể giải đáp thắc mắc mà không cần nghe đến cụm từ đó được không?"

Trent liền khum lấy tay bà ấy bằng cả hai tay anh ta, rồi nhìn xuống ngón tay của họ quấn vào nhau. "Cháu xin lỗi, bà Crandall... nếu bọn cháu lỡ gợi lại hồi ức đau buồn. Nhưng ông nội chưa từng kể với cháu. Ý cháu là, cháu biết ông đã được nhận nuôi khi còn rất nhỏ, và cháu biết ông đã cắt đứt quan hệ với cha mẹ nuôi sau khi phát hiện ra chuyện đó. Nhưng cháu không biết gì nhiều về Hội Cô nhi viện Tennessee, cho đến gần đây. Có lẽ cháu đã tình cờ nghe lỏm mọi người đề cập cái tên đó với ông cháu trong những năm qua, khi có khách ghé thăm. Cháu biết là ông cháu đã giúp đỡ những người đó một vài việc, và ông cảm thấy cần phải tiến hành các cuộc gặp gỡ riêng, trong nhà xưởng hoặc trên tàu. Bà cháu không hề thích kiểu công việc đó được bàn bạc trong nhà, ở văn phòng bất động sản hay những nơi khác. Cháu chẳng hề biết gì về sở thích của ông cháu, công việc phụ, hoặc bất kể đó là gì, cho đến lúc cháu giúp ông nội lo liệu những tài liệu còn lại trước khi ông qua đời, cháu mới biết chút ít. Ông đã yêu cầu cháu không được đọc mấy giấy tờ đó, và cháu làm theo. Cho tới khi Avery đến Edisto vài ngày trước."

Miệng May há ra. Lệ đọng ở viền mắt bà ấy. "Vậy ông ấy đã qua đời rồi sao? Ta chỉ biết ông ấy bệnh rất nặng."

Trent xác nhận rằng ông anh ta đã mất vài tháng trước, và May liền kéo anh ta lại gần, hôn lên má anh ta. "Ông ấy là một người đàn ông tốt và là người bạn đáng mến."

"Ông nội cũng được nhận nuôi từ Hội Cô nhi viện Tennessee ạ?" Trent hỏi. "Đó là lý do ông quan tâm đến nơi đó?"

Cái gật đầu ủ rũ trả lời câu hỏi ấy. "Ừ, đúng thế. Và ta cũng vậy. Bọn ta đã gặp nhau ở nơi đó. Tất nhiên, khi đó, ông ấy chỉ mới ba tuổi. Ông ấy là một đứa nhỏ dễ thương và ngọt ngào. Thời điểm đó, tên ông ấy không phải là Trent. Ông ấy không đổi tên cho tới vài năm sau, khi ông ấy phát hiện thân phận thật của mình. Ông ấy có một người chị gái, hai chị em phải xa cách nhau từ khi chúng ta còn sống ở ngôi nhà kia. Người chị đó lớn hơn hai hoặc ba tuổi, và ta nghĩ ông ấy luôn hy vọng rằng việc dùng tên thật có thể giúp chị gái tìm ra ông ấy. Nhưng mỉa mai làm sao. Người đã giúp rất nhiều người giống bọn ta kết nối với người thân lại không bao giờ có thể xác định vị trí của chị gái mình. Có lẽ người chị ấy là một trong những đứa trẻ đã thiệt mạng. Có rất nhiều..."

Giọng bà ấy khản đi và nhỏ dần. Rồi bà ấy rướn người trên giường, hắng giọng. "Ta được sinh ra trên dòng sông Mississippi, trong nhà thuyền mà cha ta xây dựng. Queenie là mẹ và Briny là bố. Ta có ba đứa em gái, Camellia, Lark, Fern, và một đứa em trai tên Gabion. Thằng bé là đứa nhỏ nhất..."

May nhắm mắt lại, nhưng tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đang di chuyển dưới mi mắt mỏng viền xanh khi bà ấy tiếp tục câu chuyện của mình. Như thể bà ấy đang mơ màng, nhìn ngắm những hình ảnh trôi lững lờ. Bà ấy kể việc mình bị cảnh sát dẫn khỏi tàu rồi đưa đến cô nhi viện. Sau đó bà ấy mô tả những tuần dài đằng đẵng sống trong cảm giác sợ hãi và thiếu chắc chắn; các nhân viên rất độc ác, chia cắt chị em bà ấy, nỗi kinh hoàng giống như những lời kể mà tôi và Trent đã đọc được.

Câu chuyện của May đau lòng nhưng đầy mê hoặc. Chúng tôi đứng hai bên giường, gần như nín thở trong khi lắng nghe. "Ta đã mất dấu ba đứa em lúc ở ngôi nhà kia." Cuối cùng bà ấy nói. "Nhưng ta và Fern thật may mắn. Chúng ta cùng được nhận nuôi chung."

Rồi bà ấy nhìn chằm chằm ra cửa sổ, và trong giây lát, tôi tự hỏi liệu bà ấy có định kể cho chúng tôi nghe hết những điều bà ấy muốn nói không. Cuối cùng, bà ấy lại chú ý đến Trent. "Lần cuối nhìn thấy ông cháu hồi nhỏ, ta đã sợ rằng ông cháu sẽ là một trong những đứa bé không thể sống sót ở cô nhi viện. Ông cháu là một đứa nhỏ nhút nhát. Luôn gặp rắc rối với đám nhân viên một cách không chủ đích. Với ta, ông nội cháu đã gần giống như một cậu em trai nhỏ tại thời điểm ta rời khỏi ngôi nhà đó. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ được gặp lại ông ấy. Nhiều năm sau, khi một người đàn ông tên là Trent Turner liên lạc với ta, ta đã cho rằng ông ấy là một kẻ lừa đảo. Dĩ nhiên ta không nhận ra cái tên đó. Georgia Tann thường đặt tên mới cho bọn trẻ. Chắc chắn là để ngăn cản gia đình ruột thịt tìm ra những đứa trẻ đó. Ta có thể nói với cháu rằng ta chỉ nhớ cô ta là một người phụ nữ độc ác, khủng khiếp. Và ta tin rằng mức độ tội ác của cô ta có thể chưa từng được tiết lộ đầy đủ. Vài nạn nhân của cô ta có thể đã làm việc giống như ông cháu - lấy lại tên khai sinh và tài sản thừa kế. Thậm chí ông cháu đã tìm được mẹ ruột trước khi bà qua đời, và ông ấy đã đoàn tụ với họ hàng. Ông ấy lại là Trent, nhưng lúc ông ấy còn nhỏ, ta chỉ biết tên ông ấy là Stevie."

Bà ấy lại lơ đãng, tâm trí có vẻ đang chu du đâu đó. Tôi dịch tấm ảnh chụp bốn người phụ nữ lên một chút và suy luận vài điều. Ở tòa án, việc này sẽ ảnh hưởng xấu đến nhân chứng, nhưng ở đây hành động đó chỉ giúp khám phá ra câu chuyện. "Hai người chụp cùng bà và bà nội cháu trong bức ảnh này là em gái của bà phải không?"

Tôi biết ba người phụ nữ đứng bên trái ắt hẳn là chị em ruột hoặc chị em họ. Điều đó quá rõ ràng, ngay cả khi những cái mũ phủ bóng lên khuôn mặt họ. Tôi vẫn còn cảm thấy bối rối trước nét tương đồng giữa họ với bà nội tôi. Màu tóc, đôi mắt nhạt màu dường như vươn khỏi bức ảnh. Nhưng đường nét khuôn mặt lại khác nhau, chí ít từ những gì tôi có thể nhìn thấy. Nét mặt của ba chị em kia hoàn hảo như tượng tạc. Họ có cằm vuông rộng, mũi dọc dừa, đôi mắt hạnh nhân hơi xếch lên ở khóe mắt. Họ đều xinh đẹp. Bà nội tôi cũng đẹp, nhưng đường nét mảnh mai và giống loài chim, đôi mắt xanh gần như quá to so với khuôn mặt. Họ thật sáng chói, ngay cả khi đây chỉ là ảnh đen trắng.

May cầm bức ảnh và giữ lấy bằng đôi tay run rẩy. Ánh mắt của bà ấy có vẻ kéo dài đến bất tận. Tôi phải buộc mình không được thúc giục. Điều gì đang diễn ra trong tâm trí bà ấy? Bà ấy đang nghĩ gì? Đang nhớ đến chuyện gì vậy?

"Ừ. Ba chị em ta - Lark, Fern và ta. Những người đẹp mặc đồ tắm đấy." May bật cười khúc khích ma mãnh rồi vỗ nhẹ tay Trent. "Ta nghĩ bà cháu hơi lo lắng mỗi khi bọn ta lảng vảng gần ông cháu. Nhưng bà ấy không cần như thế. Trent rất yêu bà ấy. Bọn ta rất biết ơn ông ấy vì giúp chị em ta tìm ra nhau, Edisto là một nơi đặc biệt đối với bọn ta. Là nơi chị em ta được đoàn tụ lần đầu tiên đấy."

"Đó là nơi bà gặp bà cháu ạ?" Tôi khao khát một câu trả lời đơn giản cho toàn bộ chuyện này. Một câu trả lời mà tôi có thể chịu đựng được. Tôi không muốn khám phá ra rằng bằng cách này hay cách khác bà nội tôi đang gánh chịu nỗi ăn năn vì gia đình tôi có dính líu đến Hội Cô nhi viện Tennessee, và ông nội tôi là một trong số nhiều chính trị gia đã bảo vệ Georgia Tann và mạng lưới của cô ta, những người đã giả mù trước hành động tàn bạo vì các gia đình quyền lực không muốn tội ác của cô ta bị phơi bày hay việc nhận con nuôi của họ bị hủy bỏ. "Hai người đã trở thành bạn bè ở nơi đó ạ?"

May rê ngón tay lần theo viền trắng của tấm ảnh. Bà ấy đang nhìn bà nội tôi. Giá như tôi có thể trèo vào tâm trí của bà ấy, hoặc tốt hơn là, bên trong tấm ảnh. "Ừ, đúng vậy. Bọn ta đã gặp nhau ở các sự kiện xã hội trước khi ta biết bà ấy. Mặc dù phải nói là, ta đã có ấn tượng hoàn toàn sai lầm về bà ấy trước khi bọn ta làm quen. Bà ấy trở thành bạn thân của ta. Và bà ấy đã rất hào phóng khi cho chị em ta thỉnh thoảng mượn ngôi nhà ở Edisto để bọn ta có thể đi du lịch với nhau. Bức ảnh này đã được chụp trong một chuyến đi. Bà nội cháu cũng tham gia. Đó là một ngày cuối hè tuyệt đẹp trên bãi biển."

Lời giải thích ấy xoa dịu tôi, và tôi muốn dừng ở đó, nhưng điều này không giải thích được lý do cụm từ Hội Cô nhi viện Tennessee xuất hiện trên ruy băng máy đánh chữ ở nhà của bà tôi... hay tại sao Trent Turner Sr. liên lạc với bà tôi.

"Ông của Trent đã để lại một chiếc phong bì cho bà nội Judy của cháu." Tôi nói. "Căn cứ theo nhật ký của bà, cháu nghĩ bà đã định đến lấy trước khi bị bệnh. Bên trong phong bì có giấy tờ của Hội Cô nhi viện Tennessee. Giấy đánh giá sức khỏe và giấy từ bỏ quyền nuôi con của một bé trai có tên là Shad Arthur Foss. Tại sao bà cháu lại muốn có những tài liệu ấy chứ?"

Giờ tôi đã làm May mất cảnh giác. Câu chuyện này còn nhiều tình tiết, nhưng bà ấy đang muốn giấu kín.

Mí mắt bà ấy chớp nhẹ rồi rũ xuống. "Ta đột nhiên thấy... rấ... rất mệt. Toàn bộ cuộc trò chuyện... này, vượt quá những gì ta thường... làm... trong một tuần."

"Bà nội cháu liên quan đến Hội Cô nhi viện Tennessee ạ? Gia đình cháu có dính líu sao?" Nếu không tìm hiểu được chuyện này hôm nay, tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ làm được việc ấy nữa.

"Cháu sẽ phải hỏi bà ấy về chuyện đó." Rồi May dựa vào chồng gối, hít một hơi vẻ cường điệu.

"Cháu không thể. Cháu đã nói với bà rồi. Bà nội không thể nhớ nhiều thứ. Xin bà, dù đó là gì, hãy cho cháu biết sự thật. Arcadia. Cái tên đó có liên quan đến chuyện này không ạ?" Ngón tay tôi siết chặt quanh thành giường.

Trent vươn người qua và đặt tay lên tay tôi. "Có lẽ chúng ta tốt hơn nên ngừng ở đây hôm nay."

Nhưng tôi có thể thấy May đang lảng tránh, câu chuyện biến mất như tác phẩm nghệ thuật vẽ phấn vào ngày mưa.

Tôi cố bò theo sau những mảng màu bị trôi. "Cháu chỉ muốn biết liệu gia đình cháu... có phải chịu trách nhiệm theo một kiểu nào đó không? Tại sao bà nội cháu lại quan tâm dữ dội đến chuyện này thế?"

May vỗ nhẹ thành giường cho tới khi bà ấy tìm được tay tôi. Rồi bà ấy siết chặt, tỏ vẻ bảo tôi yên lòng. "Không, dĩ nhiên là không phải rồi, cháu gái yêu quý. Đừng băn khoăn lo lắng. Có một thời điểm, Judy giúp ta viết câu chuyện về cuộc đời của ta. Chỉ có thế thôi. Nhưng ta đổi ý. Ta đã nhận ra rằng quá khứ hơi giống mớ rau cải rổ. Chúng thường có vị đắng. Tốt nhất là đừng nhai món rau đó quá lâu. Bà cháu là một nhà văn giỏi, nhưng thật khó khi bắt bà ấy lắng nghe khoảng thời gian chị em ta sống trong ngôi nhà kia. Ta tin, tài năng của bà ấy nên dùng để viết những câu chuyện vui vẻ hơn."

"Bà nội giúp bà viết lại câu chuyện của mình sao? Chỉ vậy thôi ạ?" Thực sự mọi chuyện chỉ thế thôi ư? Không hề có bí mật gia đình khủng khiếp, chỉ là bà nội Judy dùng khả năng của mình để giúp đỡ một người bạn, làm sáng tỏ những bất công trong quá khứ? Một cảm giác nhẹ nhõm trào qua trong tôi.

Điều đó làm chuyện này trở nên hoàn toàn hợp lý.

"Mọi thứ chỉ có thế." May khẳng định, "ước gì ta có thể kể cho cháu biết thêm."

Lời nói cuối cùng đó cù vào ý thức tôi, hơi khói lác đác phun ra từ ngọn lửa đáng lẽ đã bị dập tắt. Các nhân chứng chưa nói ra hết sự thật thường có khoảng thời gian khó khăn để đưa ra câu trả lời có hay không tuyệt đối.

Bà ấy ước mình có thể nói cho tôi nghe điều gì? Còn nữa sao?

May lần tìm tay Trent, siết chặt rồi buông ra. "Ta rất tiếc về chuyện của ông cháu. Ông ấy là điều may mắn bất ngờ mà ông trời gửi đến nhiều người chúng ta. Trước khi hồ sơ nhận nuôi của tiểu bang được công khai vào năm 96, bọn ta ít có phương tiện để tìm ra nơi ở của người thân hay danh tính thực sự của họ. Nhưng ông cháu có cách của mình. Không có ông cháu, ta và Fern sẽ không đời nào tìm được em gái. Dĩ nhiên, giờ hai đứa, Lark và Fern, đều đã qua đời. Ta sẽ hết sức biết ơn nếu cháu cố gắng đừng quấy rầy gia đình của hai đứa, thậm chí là gia đình của ta, vì vấn đề này. Chị em ta đã từng là những phụ nữ trẻ có cuộc sống và chồng con lúc chúng ta được tụ họp lần nữa. Chúng ta đã quyết định không quấy rầy nhau. Biết rằng người kia vẫn còn sống khỏe là được rồi. Ông cháu hiểu điều đó. Ta hy vọng cháu sẽ tôn trọng ước nguyện của bọn ta." Bà ấy mở mắt ra rồi quay về phía tôi. "Cả hai cháu." Đột nhiên, toàn bộ vẻ kiệt sức đều mất đi. Ánh mắt bà ấy nhìn tôi lộ vẻ yêu cầu dữ dội.

"Dĩ nhiên rồi ạ." Trent đáp. Nhưng tôi biết câu trả lời của Trent không phải là điều bà ấy muốn.

"Cháu không định làm phiền bất cứ ai cả." Giờ tôi là người đang lẩn quẩn quanh vấn đề... tôi không nên hứa hẹn điều mình không thể giữ. "Cháu chỉ muốn biết bà nội cháu có liên quan gì thôi ạ."

"Giờ cháu đã biết rồi, vậy là mọi thứ đều ổn." May nhấn mạnh bằng cái gật đầu quả quyết. Tôi không chắc bà ấy đang cố thuyết phục ai - tôi hay chính bản thân bà. "Ta đã sống hòa bình với quá khứ. Đó là câu chuyện mà ta hy vọng không bao giờ phải kể lại lần nữa. Như vừa nói ban nãy, ta đã quyết định việc chia sẻ toàn bộ chuyện này với bà cháu không phải là ý kiến hay. Tại sao phải đăng những câu chuyện xấu xa như thế ở hiện tại chứ? Tất cả chúng ta đều gặp khó khăn. Vấn đề của ta có thể khác so với một số người, nhưng ta đã vượt qua, giống như Lark và Fern. Và ta nghĩ rằng em trai của ta cũng thế, mặc dù bọn ta không bao giờ có thể tìm được thằng bé. Thằng bé là lý do đích thực khiến ta muốn câu chuyện được viết ra, nhiều năm trước khi ta thuyết phục được bà cháu giúp ta thực hiện kế hoạch này. Ta cho là mình đã nghĩ rằng một quyển sách hay bài báo có thể bắt được liên lạc với thằng bé nếu thằng bé vẫn còn ở đâu đó. Và nếu thằng bé là một trong số nhiều đứa trẻ bỗng nhiên biến mất dưới sự chăm sóc của Hội Cô nhi viện Tennessee, thì việc làm kia sẽ là một sự tưởng niệm cho thằng bé. Có lẽ cũng dành cho cha mẹ ruột của ta nữa. Chẳng hề có lấy một bia mộ để đặt hoa bên trên. Chẳng có gì giúp ta biết cách tìm ra cả."

"Cháu rất... Cháu rất lấy làm tiếc vì những gì bà đã phải trải qua."

May gật đầu, nhắm mắt lại lần nữa, ngăn tôi nói thêm. "Giờ ta nên nghỉ ngơi. Chẳng mấy chốc, đám người kia sẽ bu quanh để chọc vào ta hoặc lôi ta đến cái phòng vật lý trị liệu quỷ quái kia. Thành thật mà nói, ta đã gần chín mươi tuổi rồi. Ta còn cần cơ bắp săn chắc làm gì nữa chứ?"

Trent bèn cười khùng khục. "Giờ bà nói chuyện y chang ông cháu vậy. Nếu ông được làm theo ý mình, bọn cháu hẳn đã đưa ông lên thuyền đáy bằng và cho ông trôi giạt xuôi dòng sông Edisto rồi."

"Việc đó có vẻ rất thú vị đấy. Cháu sẽ có lòng tốt thu xếp con tàu đó chứ? Rồi sau đó ta sẽ tìm đường về ngôi nhà ở Augusta và lênh đênh xuôi dòng Savannah." May nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười. Trong giây lát, hơi thở của bà ấy kéo dài, mí mắt chớp nhẹ. Nụ cười kia vẫn còn nguyên. Tôi tự hỏi có phải bà ấy đã từng là cô gái nhỏ ngồi trên boong nhà thuyền mà cha bà ấy xây dựng, lênh đênh trên dòng sông Mississippi đục ngầu.

Tôi cố tưởng tượng bản thân có cuộc đời giống bà ấy, sống tới hai thân phận, thực tế là hai người khác nhau. Nhưng tôi không thể. Tôi chưa từng biết bất cứ thứ gì ngoài thành trì kiên cố từ danh tiếng nhà Stafford và có gia đình luôn hỗ trợ, nuôi nấng và thương yêu tôi. Cuộc sống của May cùng với cha mẹ nuôi thế nào nhỉ? Giờ tôi mới nhận ra, bà ấy thực sự chưa từng kể câu chuyện tới phần đó. Bà ấy chỉ nói rằng sau khoảng thời gian thương tâm sống ở cô nhi viện, bà và em gái đã được nhận nuôi.

Tại sao bà ấy lại dừng câu chuyện ở đó? Phần còn lại quá riêng tư sao?

Mặc dù bà ấy đã trả lời câu hỏi mà tôi muốn biết trước khi đến đây, và bà ấy yêu cầu chúng tôi đừng dò hỏi thêm gì nữa, tôi vẫn muốn tìm hiểu thêm.

Dường như Trent cũng cảm thấy như thế. Tất nhiên anh ta phải thấy vậy rồi. Lịch sử gia đình của anh ta ràng buộc với May mà.

Chúng tôi lảng vảng ở hai bên giường một vài phút, nhìn May và chìm đắm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Cuối cùng, chúng tôi thu dọn mấy bức ảnh và miễn cưỡng rời khỏi phòng. Cả hai chúng tôi đều không nói gì cho đến khi đã ở ngoài tầm nghe.

"Tôi không hề biết những chuyện đó của ông nội." Trent lên tiếng.

"Khám phá ra việc đó ắt hẳn khó khăn lắm."

Lông mày của Trent nhíu lại. "Thật lạ lẫm khi nghĩ rằng ông nội đã trải qua tất cả những chuyện như thế để lớn lên. Điều đó khiến tôi khâm phục ông nhiều hơn, vì những điều ông đã làm cho cuộc đời mình và nhân cách sống của ông. Nhưng điều đó cũng làm tôi phát điên lên. Tôi không thể ngừng tự hỏi cuộc đời ông sẽ thế nào nếu ông không gặp xui xẻo, nếu cha mẹ ông không nghèo đói, nếu ai đó đã ngăn chặn Hội Cô nhi viện Tennessee trước khi bọn họ bắt ông. Nếu như ông lớn lên cùng với gia đình ruột, liệu ông có còn là người như thế không? Ông yêu dòng sông vì ông đã đến từ nơi đó hay cha nuôi đã dạy ông câu cá vào cuối tuần? May nói ông tôi đã gặp một vài người thân ruột thịt. Ông đã cảm thấy việc đó thế nào? Tại sao ông chưa từng giới thiệu chúng tôi với bất cứ ai trong số họ? Có quá nhiều thắc mắc mà tôi muốn hỏi ông bây giờ."

Chúng tôi đi đến chỗ đỗ xe nằm ngay bên ngoài cửa trước. Cả hai chúng tôi đều do dự tách ra và đi tới xe của mình. Lý do chúng tôi đi cùng nhau đã biến mất trước câu chuyện của May. Lúc này tôi nên nói lời tạm biệt, nhưng tôi lại cảm giác như những mối ràng buộc đang tồn tại và không muốn bị cắt đứt. "Anh có nghĩ mình sẽ thử tìm kiếm bất cứ ai trong số đó không? Gia đình của ông nội anh ấy."

Đút tay vào túi quần, Trent nhún vai, nhìn xuống vỉa hè. "Cho đến nay, tôi không thể thấy lý do để làm việc đó. Giờ họ là họ hàng xa của chúng tôi. Có lẽ đó là lý do ông tôi chưa từng thử làm điều đó. Tuy nhiên tôi có thể điều tra thêm một chút. Nếu không có gì khác, tôi muốn biết chi tiết... vì Jonah và các cháu của tôi. Một ngày nào đó, có lẽ bọn trẻ sẽ hỏi. Tôi không muốn có thêm bí mật nào nữa."

Cuộc trò chuyện kết thúc. Trent khẽ liếm môi, như thể anh ta muốn nói gì đó nhưng chẳng thể quyết định xem liệu có nên làm thế không.

Khi bắt đầu lên tiếng trở lại, chúng tôi cùng mở lời.

"Cảm ơn anh..."

"Avery, tôi biết chúng ta..."

Vì lý do nào đó, cả hai chúng tôi đều thấy hài hước. Tiếng cười làm bầu không khí căng thẳng giảm bớt đôi chút.

"Ưu tiên cho phụ nữ." Trent đưa tay ra hiệu, như thể anh ta đang chỉ dẫn những lời tôi sắp nói ra. Tôi thực sự không có lời lẽ thích hợp nào cả. Sau những gì chúng tôi đã trải qua vài ngày qua, dường như thật khó tin khi cuộc gặp gỡ này kết thúc. Chúng tôi đã phát triển mối quan hệ đặc biệt, hay ít ra cảm giác là như thế.

Có lẽ tôi đã trở nên ngơ ngẩn rồi. "Tôi định nói cảm ơn anh về mọi chuyện. Vì không để tôi phải trở về tay trắng. Tôi biết rằng thất hứa với ông anh là một việc khó khăn. Tôi không..." Ánh mắt chúng tôi gặp nhau. Phần còn lại của câu nói bỗng biến mất. Hai gò má của tôi đỏ ửng lên. Một lần nữa, tôi nhận ra phản ứng hóa học bất ngờ giữa chúng tôi. Tôi đã nghĩ đó chỉ là tác động của bí mật, nhưng giờ bí mật đã được giải quyết mà cảm giác lôi cuốn vẫn còn đó.

Một suy nghĩ ngẫu nhiên xuất hiện, hoàn toàn tự phát và ngoài ý muốn: Có lẽ mình với Elliot là một... sai lầm. Rồi tôi nhận ra suy nghĩ này chẳng hề tùy tiện hình thành. Tôi chỉ cố lảng tránh câu hỏi này cho đến tận bây giờ. Có phải Elliot và tôi đang yêu nhau, hay chúng tôi chỉ... đến tuổi ba mươi và cảm thấy giờ là thời điểm thích hợp để kết hôn? Chúng tôi chỉ có tình bạn hữu lâu dài sâu sắc, hay chúng tôi thực sự có đam mê? Mặc dù chúng tôi vẫn tự nhủ với bản thân rằng chúng tôi sẽ không để gia đình kiểm soát, bằng cách nào đó, chúng tôi lại cho phép điều ấy xảy ra? Tôi chợt nhớ lại một vài bài giảng huấn luyện về hiểu biết chính trị của Leslie. Đột nhiên, điều đó có vẻ như là bằng chứng. Nếu chúng ta cần xây dựng tiểu sử sơ lược công khai của em, Avery, một thông báo đám cưới đúng lúc có thể lấp đầy mọi lỗ hổng không đáng có. Ngoài ra, tình trạng độc thân không có lợi cho một phụ nữ trẻ xinh đẹp ở bang Washington, bất kể cô ta chú ý đến hành vi cử chỉ trong các trường hợp giao tiếp xã hội kĩ đến thế nào chăng nữa. Những kẻ độc ác chỉ cần biết cô gái đó vẫn còn độc thân.

Tôi cố tống khứ suy nghĩ đó đi, nhưng cảm giác lại tựa như một đóa hoa đầy gai vướng trong bờm trước của con ngựa. Những sợi lông bị cuốn rối xung quanh đóa hoa ấy. Tất cả mọi người, mọi người đều đang mong chúng tôi sớm đưa ra thông báo. Nếu việc chờ đợi cứ kéo dài, hậu quả sẽ... không thể tưởng tượng nổi. Honeybee và Bitsy sẽ đau lòng, về mặt chính trị và xã hội, tôi sẽ giống như một kẻ gàn dở, một người không thể đưa ra quyết định, không hiểu rõ trái tim của mình.

Có phải tôi là người như thế không?

"Avery?" Trent nheo mắt, nghiêng đầu qua một bên. Anh ta đang thắc mắc tôi nghĩ gì.

Tôi không thể nói cho anh ta nghe. "Tới lượt anh nói đấy." Tôi không đảm bảo là mình đủ sức nói bất cứ thứ gì hơn thế, xét tới những suy nghĩ điên cuồng của tôi.

"Giờ điều đó không còn quan trọng nữa rồi."

"Không công bằng. Anh thực sự định nói gì thế?"

Trent đầu hàng mà không tranh luận quá nhiều. "Tôi xin lỗi vì đã làm chúng ta có ấn tượng sai lầm trong ngày đầu tiên. Thường thì tôi sẽ không nói chuyện với khách hàng như thế."

"À, tôi không hẳn là khách hàng, vì thế anh được tha lỗi." Anh ta thực sự rất tử tế về toàn bộ chuyện này, xét đến việc tôi đã quá quắt thế nào. Cuối cùng, tôi vẫn là một người nhà Stafford chính cống. Tôi có khuynh hướng cho rằng tôi luôn có được điều mình muốn.

Rồi tôi rùng mình nhận ra, khuynh hướng kia làm tôi quái lạ giống như những cha mẹ nuôi đã tình cờ cấp vốn cho công việc của Georgia Tann. Chắc chắn một số là người có thiện ý và vài đứa trẻ thực sự rất cần mái ấm, nhưng những người khác, nhất là những người biết rõ rằng chi phí cắt cổ kia là để trả cho đơn đặt hàng con trai con gái theo yêu cầu, họ ắt hẳn phải có chút ngờ vực về chuyện đang diễn ra. Họ chỉ tự huyễn hoặc rằng tiền, quyền lực và địa vị xã hội đem lại cho họ cái quyền đó.

Mặc cảm tội lỗi nhuốm đầy nhận thức này của tôi. Tôi nghĩ đến tất cả đặc quyền mình đã được nhận, bao gồm cái ghế thượng nghị sĩ thực tế đã được chuẩn bị trước cho tôi.

Tôi có được những quyền lợi đó, là nhờ xuất thân gia đình của tôi phải không?

Trent lúng túng đút tay trở lại túi quần. Anh ta liếc nhìn xe của mình, rồi lại quay về phía tôi. "Đừng xem nhau như người xa lạ nhé. Lần tới cô đến Edisto, cứ ghé thăm tôi."

Tôi chợt nghĩ ý tưởng đó giống như tiếng kèn vang lên mở đầu cuộc đi săn xuyên quốc gia, thời điểm cơ bắp của con ngựa căng cứng và tôi biết rằng nếu tôi chỉ cần nới lỏng dây cương thì toàn bộ năng lượng tiềm tàng sẽ tiến về một hướng. "Tôi thực sự sẽ muốn biết anh còn tìm ra thông tin gì khác về gia đình của ông nội anh... Ý tôi là nếu anh tìm được điều gì đó. Tuy nhiên, anh đừng thấy áp lực. Tôi không muốn trở nên tọc mạch đâu."

"Thế sao cô không dừng lại bây giờ?"

Tôi liền húng hắng ho, giả vờ thấy bị xúc phạm, nhưng cả hai chúng tôi đều biết đó là sự thật. "Bản chất luật sư vốn hiện diện trong tôi mà. Xin lỗi anh."

"Cô ắt hẳn phải là một luật sư giỏi."

"Tôi đang cố được thế đây." Tôi cảm thấy niềm tự hào dâng trào, xuất phát từ việc có người khác công nhận thành tựu tôi quan tâm. Một công việc tôi tự làm bằng năng lực của bản thân. "Tôi thích nhìn thấy mọi thứ được sắp đặt đúng chỗ."

"Tôi có thấy điều đó."

Một chiếc xe chợt tiến tới chỗ đỗ còn trống gần đó. Sự xâm phạm này nhắc cả hai chúng tôi nhớ rằng chúng tôi không thể đứng ở đây mãi mãi.

Trent liếc nhìn viện dưỡng lão lần cuối. "Nghe có vẻ bà ấy đã được sống một cuộc đời trọn vẹn."

"Vâng, đúng thế." Tôi cảm thấy đau nhói khi mường tượng May, bạn của bà nội tôi, đang suy yếu ở nơi này theo từng ngày. Không có ai đến thăm. Cũng chẳng có ai để trò chuyện. Mấy đứa cháu đều sống ở xa với hoàn cảnh gia đình riêng phức tạp. Đó không phải là lỗi của bất cứ ai. Đấy chỉ là thực tế. Nhất định tôi sẽ liên lạc với Andrew Moore ở PAC và xem cậu ta có thể đề xuất tổ chức nào đó có khả năng giúp bà ấy hay không.

Một tiếng còi xe vang lên trên đường, và cửa xe gần đó đóng lại. Thế giới vẫn đang vận hành. Trent và tôi cũng nên thế.

Lồng ngực của Trent căng phồng rồi xẹp xuống. Hơi thở của anh ta sượt qua tai tôi khi anh ta cúi xuống hôn vào má tôi. "Cảm ơn, Avery. Tôi mừng là mình biết được sự thật."

Khuôn mặt anh ta nấn ná gần mặt tôi. Tôi lập tức ngửi thấy mùi muối, dầu gội đầu dành cho em bé và chút mùi bùn thoang thoảng. Hoặc có lẽ tôi chỉ đang tưởng tượng thôi.

"Tôi cũng vậy."

"Đừng xem nhau là người lạ nhé." Anh ta nhắc lại.

"Tôi sẽ không làm thế đâu."

Từ khóe mắt, tôi chợt nhìn thấy bóng dáng một người phụ nữ đang tới gần vỉa hè. Áo trắng, váy đen và giày gót thấp. Bước chân vội vã của người phụ nữ đó cảm giác khó chịu, không phù hợp với ngày hôm nay. Hai gò má tôi nóng bừng lên. Tôi liền tránh xa Trent nhanh đến nỗi khiến anh ta nhìn tôi với vẻ bối rối.

Leslie đã tìm ra tôi. Tôi lẽ ra phải khôn ngoan hơn để không yêu cầu Ian kiểm tra giúp tình trạng của May mới phải. Leslie rụt cằm lại khi quan sát tôi và Trent. Tôi chỉ có thể tưởng tượng những suy nghĩ của chị ta. Thực ra, tôi chẳng cần phải tưởng tượng. Tôi có thể nhìn thấy chị ta đang nghĩ gì. Hành động trao đổi chị ta vừa chứng kiến có vẻ quá thân mật mà.

"Cảm ơn anh lần nữa, Trent." Tôi cố ra dấu ám chỉ sự xuất hiện của chị ta. "Lái xe về nhà cẩn thận nhé." Tôi lùi lại, siết chặt

Trent tìm kiếm ánh mắt tôi. "Ừ." Anh ta lầm bầm, nghiêng đầu qua một bên và nheo mắt nhìn tôi. Anh ta không hề biết ai đang đứng đằng sau anh ta hay thế giới hiện thực đang lao tới như một cơn lốc xoáy.

"Bọn chị đang tìm em đây." Leslie thông báo sự hiện diện của mình mà chẳng hề tốn thời gian đưa ra lời mào đầu vui vẻ. "Sáng nay, điện thoại di động hỏng, hay em đang trốn tránh hả?"

Trent bước sang một bên, liếc nhìn viên thư ký báo chí của cha tôi rồi đến tôi.

"Em đang đi nghỉ." Tôi đáp. "Mọi người đều biết em ở đâu mà."

"Ở Edisto sao?" Leslie bắt bẻ với vẻ chế nhạo. Rõ ràng, giờ tôi không có mặt ở Edisto. Chị ta cũng hướng ánh mắt ngờ vực về phía Trent.

"Đúng... à... em..." Tâm trí tôi hoạt động điên cuồng. Mồ hôi túa ra bên dưới chiếc đầm vải bông in hoa thường để đi du lịch mà tôi đã mua, vì tôi phải có quần áo sạch để mặc hôm nay. "Chuyện dài lắm."

"Chà, chị e rằng chúng ta không có thời gian cho việc đó. Em cần phải về nhà." Leslie muốn để Trent biết chúng tôi có việc cần làm và anh ta không được chào đón ở đây nữa. Lời nói đó có tác dụng. Trent nhìn tôi bằng ánh mắt dò hỏi lần cuối, rồi cáo biệt, nói rằng anh ta muốn ghé thăm một người trong khi đang ở Aiken.

"Bảo trọng, Avery." Anh ta nói rồi đi tới xe mình.

"Trent... cảm ơn anh." Tôi gọi với theo anh ta. Anh ta đưa tay lên, vẫy qua vai ngụ ý rằng bất kể chuyện gì đang xảy ra ở đây, anh ta cũng không muốn dính líu.

Tôi ước gì mình có thể đuổi theo anh ta và chí ít nói lời xin lỗi về hành động xua đuổi thô lỗ của Leslie, nhung tôi biết mình không nên làm thế. Điều đó sẽ chỉ làm dấy lên nhiều câu hỏi hơn thôi.

"Em nghĩ điện thoại của em hết pin." Tôi ngăn chặn trước khi Leslie kịp bắt đầu cuộc điều tra. "Em xin lỗi. Thế chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"

Leslie từ từ chớp mắt, hếch cằm lên. "Chúng ta chưa bàn đến chuyện này vội. Hãy nói về những gì chị vừa nhìn thấy khi chị bước tới vỉa hè này đã." Chị ta vẫy tay về phía Trent, và tôi hy vọng anh ta đã đi đủ xa để không nghe thấy lời nói của chị ta. "Vì chuyện này đáng lo đấy."

"Leslie, anh ta chỉ là một người bạn. Anh ta đang giúp em tìm hiểu lịch sử của một gia đình. Chỉ có thế thôi."

"Lịch sử gia đình? Thật sao? Ở đây à?" Chị ta hếch cằm, khịt mũi vẻ thất vọng. "Thuộc kiểu gì thế?"

"Em không thể nói."

Mắt Leslie lóe sáng. Môi chị ta mím chặt thành đường thẳng. Chị ta hít một hơi, chớp mắt lần nữa và nhìn tôi bằng ánh mắt tức giận. "Thôi được, để chị nói cho em biết một điều. Bất kể chị vừa chứng kiến chuyện gì, đó chính xác là cảnh tượng em không thể để xảy ra. Không được để bất kỳ tình huống nào có thể bị sử dụng, làm người khác ngờ vực hay hiểu sai, Avery. Không có gì cả. Em phải hết sức đức hạnh, và hành động đó trông không có vẻ gì là trong sáng khi nhìn từ xa. Em có thể tưởng tượng cảnh tượng đó sẽ xuất hiện thế nào trong ảnh không? Tất cả bọn chị, toàn bộ nhóm, bọn chị đang đặt mọi thứ mình có vào em. Phòng khi em cần đến."

"Em biết thế. Em hiểu mà."

"Điều cuối cùng gia đình này có thể chịu được chính là thêm một trận chiến nào khác."

"Em đồng ý." Tôi phủ một lớp tự tin lên trên lời nói đó, nhưng bên trong, tôi cảm thấy bối rối, xấu hổ. Tôi bực bội với bản thân vì đã để mình phải đối phó với Leslie ngay bây giờ. Tôi phân vân giữa việc khuyên giải Leslie và đuổi theo Trent. Thậm chí tôi còn sợ ngước lên để xem anh ta đi đến chỗ đậu xe của mình chưa.

Tiếng động cơ bắt đầu vang lên, như để trả lời cho câu hỏi của tôi. Tôi nghe thấy tiếng anh ta lùi xe và lái đi. Có lẽ như vậy là tốt nhất, tôi tụ nhủ. Tôi có cả cuộc đời đã được lên kế hoạch trước khi đến Edisto. Tại sao tôi lại muốn gây nguy hiểm cho bản thân vì lịch sử từ xa xưa của gia đình, những thứ mà giờ không còn quan trọng nữa, một người đàn ông tôi không có mối liên kết nào ngoại trừ một câu chuyện mà các nhân vật trong đó đều muốn quên đi?

"Có một sự tiến triển." Phải mất một lúc tôi mới nghe thấy lời nói của Leslie, mặc dù tôi đang nhìn thẳng chị ta. "Tờ Sentinel vừa đưa ra một tiết lộ lớn về viện dưỡng lão thuộc sở hữu của đoàn thể và việc trốn tránh trách nhiệm. Trước sau gì các phương tiện truyền thông lớn cũng sẽ biết được tin đó. Bài báo nhấn mạnh vào những vụ việc xảy ra ở Nam Carolina. Họ đã đưa ra so sánh giữa chi phí của trang viên Hoa Mộc Lan và các viện dưỡng lão đã được nêu tên trong vài vụ kiện gây tổn hại đến người cao tuổi. Họ có ảnh chụp các nạn nhân và gia đình của những người đó. Họ đặt tiêu đề bài báo là "Sự lão hóa không đồng đều", và họ đăng kèm với bức ảnh chụp từ xa cảnh cha và bà nội em đang tản bộ trong khu vườn ở Hoa Mộc Lan."

Miệng tôi há hốc, nhìn chằm chằm chị ta, con giận dữ hừng hực đang bốc cháy sâu bên trong tôi. "Sao họ dám! Sao có người dám... làm thế chứ! Họ không có quyền quấy rầy bà nội em."

"Đây là chính trị, Avery. Chính trị và xu hướng tung những tin đồn giật gân. Không hề có khu vực nào an toàn đâu."