← Quay lại trang sách

Chương 21 Avery

Khi gia đình Stafford quây quần, chúng tôi là một lực lượng đáng gờm. Gần ba tuần nay, chúng tôi đã kiên trì đứng sau rào chắn chiến đấu với báo giới. Mục đích chính của họ là tô vẽ chúng tôi giống như thành phần tội phạm vì chúng tôi có dính líu đến viện dưỡng lão cao cấp dành cho bà nội tôi, trong khi bản thân bà đủ khả năng chi trả các khoản phí. Đâu phải chúng tôi yêu cầu quần chúng trả chi phí cho bà... đó là điều tôi thực sự muốn nói với mỗi phóng viên cứ gí sát micro vào chúng tôi khi chúng tôi đến các sự kiện công cộng, hội họp, trách nhiệm xã hội... Thậm chí cả khi chúng tôi đến nhà thờ.

Lái xe tới đồi Drayden sau khi cùng cha mẹ đến nhà thờ và dùng bữa ăn nhẹ giữa buổi sáng Chủ nhật, tôi nhận ra hai chị gái đang ở trong bãi quây nhỏ giữ ngựa cái giống với đám con sinh ba của Allison. Trong khu cuỡi ngựa, Courtney có một con ngựa thiến già màu xám đáng yêu để cưỡi chạy nước kiệu. Con bé đang cưỡi ngựa không yên, và lúc tôi đậu xe, tôi chợt mường tượng nhịp sải chân của Doughboy, từng múi cơ của nó căng cứng rồi thả lỏng, phần lưng rộng nâng lên hạ xuống.

"Dì Aves ơi! Dì muốn cưỡi ngựa với cháu không?" Courtney lên tiếng gọi với vẻ hy vọng khi tôi cất bước tới hàng rào. "Sau đó dì có thể đưa cháu về nhà."

Tôi sắp sửa nói Để dì thay quần jeans đã, thì mẹ của Courtney nhanh miệng hơn. "Court, con phải chuẩn bị sẵn sàng cho buổi cắm trại đấy!"

"Ôi thôi." Cháu gái tôi rên rỉ, rồi cho Doughboy cưỡi nước kiệu rời đi.

Tôi len qua cổng bãi giữ ngựa, lảo đảo băng qua bãi cỏ trên đôi giày cao gót. Ở hàng rào phía xa, ba đứa nhóc đang thích thú phe phẩy mấy bông hoa ngọn cỏ giữa các thanh gỗ để lũ ngựa con năm nay gí mũi vào. Allison và Missy chụp ảnh lia lịa bằng điện thoại iPhone. Quần soóc vải sọc nhăn và cà vạt nơ của ba đứa nhóc trông không còn mới tinh như lúc chúng ở nhà thờ nữa.

Missy ngồi xổm xuống và ôm lấy một đứa trong khi chị ấy giúp thằng bé kéo đóa hoa dại ra. "Aaaa... Chị sẽ nhớ những ngày này lắm." Chị ấy nói với vẻ nuối tiếc. Những đứa trẻ đang tuổi thiếu niên của chị sẽ có mặt tại trại hè Asheville mà chúng tôi đã tham dự suốt quãng đời thơ ấu. Court sẽ lên đường đi cắm trại ở đó một thời gian ngắn.

"Em sẽ cho chị thuê ba đứa lưu manh này bất cứ lúc nào chị muốn." Đôi mắt của Allison mở to tràn trề hy vọng khi chị ấy vén lọn tóc dày màu nâu đỏ ra sau tai. "Ý em là bất cứ lúc nào. Thậm chí chị không phải dẫn cả ba đứa theo đâu. Chỉ cần một hoặc hai thôi."

Chúng tôi liền bật cười cùng nhau. Đây là khoảnh khắc tốt đẹp giúp giải tỏa căng thẳng. Mấy tuần qua đã làm mọi người đều rối bời.

"Cha thế nào rồi, trong bữa phụ ấy?" Như thường lệ, Missy quay lại với những vấn đề thực tiễn.

"Ổn ạ, em nghĩ thế. Sau đó cha mẹ đã ở lại, tán gẫu với vài người bạn. Hy vọng rằng mẹ sẽ bắt cha nghỉ ngơi khi họ về nhà. Sau đó em và cha mẹ còn phải đi ăn tối nữa." Cha tôi kiên quyết duy trì tiến độ, tuy nhiên cuộc tranh luận về vấn đề của bà nội Judy đang làm ông kiệt sức. Việc mẹ ông trở thành mục tiêu trong cuộc hỗn chiến chính trị mới nhất là điều ông khó có thể chịu đựng được. Thượng nghị sĩ Stahord có thể đối phó với những điều tiếng chĩa về phía mình, nhưng khi gia đình ông bị ảnh hưởng thì huyết áp ông lại tăng vọt lên.

Vào những ngày phải đeo bơm hóa trị liệu buộc vào chân, trông ông như có thể ngã sụp xuống dưới sức nặng bổ sung đó.

"Vậy thì bọn chị sẽ đi trước và chuồn khỏi đây trước khi cha mẹ xuất hiện." Allison liếc nhìn con đường lái xe vào nhà. "Chị chỉ muốn chụp vài tấm ảnh ngựa con và ba đứa nhóc trong khi chúng ta vẫn còn mặc đồ đi lễ. Leslie nghĩ một vài tấm ảnh lũ-nhóc-nhà-Stafford-bên-bầy-ngựa-con sẽ là biện pháp gây sao lãng thích hợp trên các trang mạng xã hội. Điều gì đó vô hại và đáng yêu."

"Ừ, bọn trẻ sẽ làm em sao lãng đấy." Tôi hôn lên đầu một trong ba đứa cháu trai, và thằng bé liền đưa hai bàn tay dính đầy cỏ vỗ nhẹ vào má tôi với vẻ vô cùng đáng yêu.

"Dì Aves ơi, nhìn nè!" Courtney điều khiển Doughboy nhảy qua một chướng ngại vật nhỏ xíu.

"Courtney! Đừng có làm thế khi con cưỡi ngựa không yên cương và không đội mũ bảo hiểm!" Allison hét lên.

"Con bé có cùng sở thích với em đấy." Tôi lên tiếng.

"Con bé quả giống em ấy chứ." Missy huých vai vào người tôi.

"Em không thể tưởng tượng được chị đang nói về chuyện gì."

Cái mũi dọc dừa của Allison chun lại. "Ồ, em có thể tưởng tượng mà."

"Thôi nào, Al. Cứ để con bé ở lại cưỡi ngựa đi." Tôi không thể không can thiệp thay mặt cho Court. Hơn nữa, tôi có chút thời gian rảnh, và một chuyến cưỡi ngựa nghe có vẻ khá hấp dẫn. "Em sẽ đưa con bé về nhà trong một... hoặc hai tiếng nữa. Sau đó con bé có thể thu dọn đồ đạc đi cắm trại mà."

Court cho Doughboy nhảy qua một chướng ngại vật khác. "Courtney Lynne!" Allison mắng.

Tôi đang định cam đoan đó chỉ là những chướng ngại vật nhỏ, hơn nữa Courtney ngồi trên lưng ngựa vững vàng như một cô gái du mục Mông Cổ ấy, thì chiếc xe đang dừng lại ở chuồng ngựa khiến tôi bị phân tâm. Tôi lập tức nhận ra chiếc BMW mui trần màu bạc đó. Một thanh tạ nặng hơn bốn ký như vừa đáp thẳng xuống ngực tôi.

"Bitsy đến đây à?" Missy hỏi.

"Việc này có thể chẳng tốt đẹp gì." Tôi không nên nói thế, nhất là về mẹ chồng tương lai của mình, nhưng điều cuối cùng tôi cần trong ngày hôm nay là sự phiền nhiễu thêm về kế hoạch đám cưới từ Bitsy. Bà ấy có ý tốt, nhưng bà cứ bám theo tôi mỗi khi có cơ hội.

Sức nặng được nhấc khỏi lồng ngực tôi khi một người khác bước khỏi xe - một người cao ráo, tóc đen và rõ ràng điển trai.

"À, xem ra ai đó đến đây để gặp người yêu của mình rồi. Chị không biết bạn trai em đang trong thị trấn đấy." Missy cười toe toét với tôi, rồi vẫy tay về phía chuồng ngựa. "Chào, Elliot!"

Tôi chết lặng. "Anh ấy không... Anh ấy chưa từng nói với em là anh ấy sẽ có mặt ở Aiken. Khi bọn em nói chuyện hôm qua, anh ấy bảo đang tham dự một cuộc họp ở D.C. và anh ấy phải bay đến California hôm nay."

"Chị nghĩ cậu ấy đã đổi ý. Điều đó không lãng mạn sao?" Allison đẩy tôi tới cổng. "Em nên đến tặng cho người đàn ông đó một cái ôm trìu mến đi."

"Và một nụ hôn nữa chứ." Missy phụ họa. "Và bất cứ điều gì khác xuất hiện trong đầu."

"Cả hai chị dừng lại đi." Có lẽ toàn bộ những năm tháng thời thơ ấu mà tôi và Elliot cùng trải qua đang làm chệch hướng những lời nhạo báng của hai chị gái về mối quan hệ của chúng tôi trong khi chúng tôi không phải là người yêu, nhưng cổ và má tôi vẫn đỏ lựng lên khi Elliot vẫy tay và bắt đầu đi tới cổng bãi giữ ngựa. Anh ấy trông thật tuyệt khi mặc bộ vest xám vừa khít người. Chắc chắn anh ấy ăn mặc thế vì công việc. Vậy sao anh ấy lại ở đây?

Đột nhiên, tôi nóng lòng muốn tìm ra lý do. Tôi cởi giày, băng qua bãi cỏ và lao vào vòng tay của anh ấy. Anh ấy nhấc bổng tôi lên, rồi đặt tôi xuống và hôn tôi thật nhanh. Mọi thứ đều tuyệt vời. Cảm giác quen thuộc, ngọt ngào, an toàn, và tôi nhận ra đó chính xác là điều tôi cần ngay bây giờ.

"Anh đang làm gì ở Aiken thế?" Tôi vẫn bàng hoàng trước sự xuất hiện bất ngờ của anh ấy, xúc động nhưng hết hồn.

Đôi mắt nâu sẫm của anh ấy sáng lấp lánh. Anh ấy hài lòng vì mình đã tạo ra sự bất ngờ. "Anh đổi chuyến bay để có thể lái xe tới đây vài tiếng trước khi bay đến L. A."

"Anh vẫn chưa bay tới L.A. hôm nay sao?" Tôi ghét giọng mình có vẻ thất vọng, nhưng tôi đã bắt đầu lên các kế hoạch trong đầu.

"Tối nay cơ." Anh ấy trả lời. "Anh xin lỗi vì không thể sắp xếp một chuyến thăm lâu hơn. Nhưng này, có còn hơn không, đúng chứ?"

Tôi chợt nghe thấy tiếng xe nên kéo anh ấy tới chuồng ngựa. Có thể cha và Honeybee trở về sau bữa ăn trưa. Nếu họ nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi sẽ không đời nào có thời gian ở một mình với nhau nữa. "Chúng ta đi dạo nào. Em muốn có anh cho riêng mình thôi." Hy vọng rằng mọi người sẽ không chú ý đến chiếc xe đậu thêm bên cạnh chiếc SUV của Allison.

Elliot cau mày nhìn đôi chân trần của tôi. "Em không cần giày sao?"

"Em sẽ lấy đôi bốt da ở phòng chứa đồ phụ kiện của lũ ngựa. Nếu em về nhà, mọi người sẽ biết anh ở đây, và mẹ sẽ muốn giữ anh ở lại tán gẫu đấy." Lời nói đó vừa thốt khỏi môi tôi thì một thực tế ập tới. "Mẹ anh có biết anh đang ở thị trấn không?" Bitsy sẽ giết cả hai chúng tôi nếu Elliot đến và đi mà không dành thời gian ở bên bà.

"Thư giãn đi. Anh đã tạt qua thăm mẹ rồi. Hai mẹ con đã ăn bữa sáng muộn với nhau."

Thảo nào Bitsy vắng mặt ở bữa trưa ban nãy. "Mẹ anh biết anh sẽ đến, nhưng anh lại không nói với em sao?" Tôi ghét việc mình thấy ghen tị, nhưng đúng là tôi cảm thấy thế. Elliot xuất hiện ở thị trấn, nhưng người đầu tiên anh ấy gặp là Bitsy sao?

Elliot kéo tôi đến bên anh ấy và hôn tôi theo cách để tôi biết rằng ai mới là người anh ấy thích nhất. "Anh muốn tạo bất ngờ cho em." Chúng tôi thong thả sánh bước men theo lối đi giữa hai bên chuồng ngựa. "Hơn nữa, anh muốn giải quyết cho xong mọi chuyện với mẹ. Em biết việc đó thế nào mà."

"Em hiểu quan điểm của anh." Như mọi khi, Elliot giải quyết tình huống với Bitsy bằng cách tốt nhất có thể. Và anh ấy giúp chúng tôi tránh được việc phải cùng nhau đến thăm bà, điều đó sẽ trở thành màn thảo luận đám cưới sôi nổi. "Mẹ đã tra hỏi anh dồn dập xem chúng ta đã ấn định kế hoạch xong chưa đúng không?"

"Mẹ hỏi vài câu thôi." Elliot thừa nhận. "Anh đã bảo với mẹ rằng anh và em sẽ bàn bạc về việc đó."

Tôi cố gắng không chỉ ra rằng: Theo hệ thống "tiếng lóng" của Bitsy, câu Bọn con sẽ bàn về chuyện đó sẽ có nghĩa là Vâng, bọn con sẽ làm mọi điều mẹ muốn. Thực ra, điều cuối cùng mà hai chúng tôi muốn tập trung chú ý là mẹ anh ấy.

Elliot mở cửa phòng chứa vật dụng giúp tôi rồi treo áo khoác của anh ấy lên móc. "Cha em thế nào rồi?"

Tôi tóm tắt cho anh ấy biết tình hình sức khỏe mói nhất của cha trong khi tìm đôi giày bốt vừa chân, xỏ vào và nhét ống quần vào bên trong.

"Dễ thương đấy." Elliot trêu, quan sát quần áo của tôi khi tôi đã mặc xong tươm tất. Anh ấy không phải là mẫu đàn ông mặc quần dài đi giày bốt.

"Em có thể về nhà và tìm bộ đồ nào đó đẹp hơn trong khi Honeybee nói chuyện với anh về đám cưới mùa xuân..."

Elliot vừa cười khùng khục vừa dụi mắt, và tôi có thể nói là anh ấy đang mệt lắm. Điều đó khiến cho việc anh ấy đánh xe vòng tới đây trở nên ngọt ngào hơn. "Lôi cuốn đấy nhưng... không. Chúng ta hãy đi dạo một lát, rồi chúng ta có thể lẻn ra ngoài lái xe đi đây đó một chút."

"Nghe có vẻ tuyệt đấy. Em sẽ nhắn tin cho Allison và Missy, yêu cầu hai chị ấy đừng nói với mọi người là anh đang ở đây." Tôi gửi nhanh một tin nhắn trong khi chúng tôi bắt đầu đi tới đường cưỡi ngựa. Như mọi khi, Elliot và tôi thoải mái trò chuyện với nhau. Tay anh ấy đặt nhẹ trên tay tôi. Chúng tôi nói về công việc, vấn đề gia đình, chuyến đi tới Milan của anh ấy và tình hình chính trị. Chúng tôi nói về mọi thứ mà chúng tôi không có thời gian thảo luận qua điện thoại. Cảm giác thật tốt, giống như trở về nhà sau một chuyến hành trình dài.

Nhịp độ trò chuyện và động tác là những điều chúng tôi đã học được theo thời gian. Cả hai chúng tôi đều biết chúng tôi đang đi đâu: xuống hồ nước suối nhỏ trong veo. Chúng tôi sẽ ngồi trong vọng lâu được bao quanh bởi rừng thông. Chúng tôi sắp đến nơi đó thì tôi chợt thấy mình đang tiết lộ câu chuyện của May Crandall, Hội Cô nhi viện Tennessee và lời cảnh báo kỳ lạ của bà nội Judy về Arcadia.

Elliot dừng lại ở chân cầu thang vọng lâu. Anh ấy tựa vào cột trụ, khoanh tay trước ngực, nhìn tôi như thể tôi mới mọc sừng. "Avery, tất cả chuyện này xuất phát từ đâu thế?"

"Tất cả... gì cơ ạ?"

"Tất cả... Anh không hiểu... Việc bới móc những điều được xem là lịch sử xa xưa này? Việc này không liên quan gì đến em phải không? Chẳng phải em đã có đủ vấn đề phải đương đầu, từ chuyện của cha em, các vụ kiện tụng ồn ào ở viện dưỡng lão, và Leslie luôn cố gò nắn em thành một hình mẫu tốt đẹp sao?"

Tôi không rõ mình nên cảm thấy khó chịu hay nên lấy lời phản đối của Elliot làm tiếng nói lý trí. "Đó chỉ là ý kiến cá nhân thôi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu điều đó ảnh hưởng đến gia đình em? Lỡ như bà nội Judy quan tâm đến Hội Cô nhi viện Tennessee vì gia đình em có liên quan gì đó đến tổ chức ấy thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu họ liên can đến việc hợp thức hóa toàn bộ những vụ nhận nuôi và phong kín hồ sơ?"

"Nếu họ đã làm thế, sao em phải khăng khăng muốn biết làm gì? Chuyện đó quan trọng lắm sao, trong khi sự việc ấy xảy ra nhiều thập kỷ trước rồi?" Elliot cau mày, hàng lông mày nhíu lại thành một nút thắt đen sẫm.

"Bởi vì... à... vì việc này quan trọng đối với bà nội Judy."

"Đó chính xác là lý do em cần phải cẩn thận."

Tôi ngẩn người một chốc, hơi nóng bốc lên dưới lớp áo sát nách mềm mại tôi mặc đi lễ nhà thờ. Bỗng nhiên, vị hôn phu của tôi có vẻ quá giống mẹ anh ấy. Thậm chí ngữ điệu câu nói kia nhắc tôi nhớ đến Bitsy. Trong suốt nhiều năm qua, bà ấy và bà nội tôi có nhiều ý kiến đối lập về các vấn đề khác nhau trong thị trấn, và Honeybee thường phải đứng giữa phân xử. "Câu nói đó có ý gì thế?"

Có lẽ vì Elliot thấy mệt mỏi hoặc có lẽ Bitsy đã khiến anh ấy nổi điên về vấn đề gì đó lúc ăn sáng, nhưng tôi bị sốc khi anh ấy vung tay lên. Bàn tay hạ xuống và đập nhẹ vào chân anh ấy. "Avery, em biết rõ Judy Stafford luôn quá thẳng thắn vì lợi ích riêng của bà mà. Đó chẳng phải là bí mật gì lớn lao. Đừng cư xử như thể chưa có ai từng nói về điều đó trước đây." Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mang vẻ bình tĩnh khó chịu. "Bà đã suýt hủy hoại sự nghiệp của ông nội em... và cả cha em vài lần mà."

Tôi lập tức cảm thấy bị xúc phạm. "Bà nội tin tưởng việc lên tiếng khi có gì đó sai trái."

"Bà nội em thích tranh luận thì đúng hơn."

"Không phải thế." Mạch đập thình thịch ở cổ tôi, nhưng cảm giác muốn òa khóc nằm ở bên dưới. Tôi cảm thấy hơi bị phản bội trước ý kiến đánh giá che giấu bao lâu của anh ấy về gia đình tôi, nhưng đa phần tôi nghĩ rằng, Elliot rốt cuộc cũng ở đây, vậy mà chúng tôi lại đang cãi nhau sao?

Elliot chợt vươn tay ra, xoa nhẹ cánh tay tôi rồi nắm lấy tay tôi. "Này... Aves." Giọng anh ấy mang vẻ hòa giải, xoa dịu. "Anh không muốn tranh luận. Anh chỉ cho em biết ý kiến trung thực của mình. Và đó là bởi vì anh yêu em và muốn điều tốt nhất cho em mà thôi."

Ánh mắt anh ấy bắt gặp mắt tôi, và cứ như tôi có thể nhìn thấy toàn bộ con đường xuyên suốt tới tim anh ấy. Anh ấy hoàn toàn nghiêm túc. Anh ấy yêu tôi. Và anh ấy có quyền đưa ra ý kiến của mình. Tôi chỉ buồn bực vì ý kiến đó quá khác so với ý kiến của tôi. "Em cũng đâu muốn cãi cọ."

Lý lẽ đó kết thúc toàn bộ cuộc tranh cãi của chúng tôi trên bệ thờ của sự thỏa hiệp.

Elliot đưa tay tôi lên môi anh và hôn lên đó. "Anh yêu em."

Tôi nhìn vào mắt anh và trông thấy toàn bộ những năm tháng, những chặng đường và trải nghiệm mà chúng tôi đã chia sẻ. Tôi nhìn thấy cậu nhóc đã từng là bạn và giờ là người đàn ông của tôi. "Em biết. Em cũng yêu anh mà."

"Anh nghĩ chúng ta nên thảo luận về đám cưới." Một bên khóe mắt của anh ấy nheo lại, và tôi cảm giác cuộc gặp gỡ vào bữa sáng chẳng hề dễ dàng gì. Anh ấy lấy điện thoại di động ra và xem giờ. "Anh đã hứa với mẹ là chúng ta sẽ thảo luận về nó rồi."

Chúng tôi bèn đi tới nơi quen thuộc ở vọng lâu và ngồi đó một lát, nhưng thời tiết quá nóng để nán lại quá lâu, chắc chắn không đủ thời gian để dàn xếp bất cứ chi tiết nào. Cuối cùng, chúng tôi lái xe xuống khu trung tâm, đến nhà hàng nhỏ ưa thích, làm việc chúng tôi đã làm hồi nhỏ, lúc thanh thiếu niên và trong thời gian học đại học - thảo luận kĩ điều chúng tôi muốn và cố tách rời điều đó khỏi mong muốn của người khác dành cho chúng tôi.

Lúc Elliot phải lái xe trở lại sân bay, chúng tôi thực sự vẫn chưa đưa ra kết luận nào, nhưng chúng tôi bắt kịp cuộc sống và tương hợp với nhau. Đó mới là điều quan trọng nhất.

Mẹ Honeybee gặp tôi ở trước cửa khi tôi quay về nhà. Bà ráng sức đi nhanh tới đường lái xe vào nhà. Không hiểu sao bà đã biết Elliot ghé qua, và bà tỏ ra thất vọng vì anh ấy không vào nhà cùng với tôi.

"Elliot bận mà mẹ." Tôi nói, tỏ ý xin lỗi hộ anh ấy. "Anh ấy phải lên máy bay ạ."

"Mẹ sẽ dành riêng một phòng cho khách đã được dọn dẹp sẵn sàng cho thằng bé. Thằng bé luôn được chào đón mà."

"Anh ấy hiểu điều đó mà mẹ."

Mẹ tôi ngừng lại, gõ ngón tay trong khi giữ cửa mở và nhìn con đường lái xe vào nhà với vẻ đầy tiếc nuối. Có lẽ bà đã làm thoát hết phân nửa hơi lạnh trong tòa nhà trước khi đẩy cửa đóng lại và từ bỏ việc mong ngóng Elliot. "Bitsy đã gọi cho mẹ. Bà ấy bảo bà ấy đã thảo luận kế hoạch đám cưới của các con, hoặc việc các con chẳng mấy mặn mà làm việc đó, với Elliot sáng nay và thằng bé hứa rằng hai đứa sẽ bàn bạc vấn đề này. Mẹ chỉ giả định, một khi hai đứa kết thúc thời gian ở một mình, hai đứa sẽ về nhà cùng nhau."

"Bọn con đã bàn qua một số khả năng. Bọn con chỉ chưa đưa ra quyết định nào thôi."

Mẹ tôi cắn môi, nhíu chặt hàng lông mày. "Mẹ không muốn toàn bộ chuyện đó làm hai đứa bối rối và cảm thấy hai đứa phải vứt bỏ tương lai của mình."

"Mẹ, bọn con đâu cảm thấy thế."

"Con chắc chứ?" Tôi đau lòng khi nhìn thấy vẻ chán nản và tuyệt vọng hiển hiện trên khuôn mặt mẹ. Một đám cưới sắp diễn ra sẽ là tin vui, một điều tạo ra sự tập trung tiến bộ. Đó cũng sẽ là một kiểu thông báo công khai ám chỉ khôn khéo rằng gia đình Stafford đủ tự tin để làm việc như bình thường.

Có lẽ tôi và Elliot chỉ đang vị kỷ, làm mọi người hồi hộp. Liệu có hại gì nếu chúng tôi lập kế hoạch thời gian, địa điểm, và có lẽ thậm chí là có cả khu vườn đỗ quyên vào mùa xuân kia chứ? Điều đó sẽ làm tất cả mọi người trong gia đình cực kỳ hạnh phúc. Và nếu bạn chắc chắn mình sẽ kết hôn với một người thích hợp, thì liệu địa điểm hay thời gian xảy ra có quan trọng không?

"Bọn con sẽ sớm đưa ra quyết định nào đó. Con hứa đấy." Nhưng ở góc tối tăm nhất trong tâm trí tôi, những lời nói kia lại xuất hiện, Avery, em biết rõ Judy Stafford luôn quá thẳng thắn vì lợi ích riêng của bà mà. Đó chẳng phải là bí mật gì lớn lao. Điều Elliot không nhận ra, hoặc có lẽ không muốn đối mặt, chính là bà nội và tôi rất giống nhau.

"Hay lắm." Những nếp nhăn lo âu dần biến mất quanh mắt của Honeybee. "Nhưng mẹ không phải đang thúc ép con đâu."

"Con biết."

Mẹ đặt bàn tay mát lạnh lên hai bên má tôi, nhìn tôi đầy trìu mến. "Mẹ yêu con, Đậu nhỏ."

Biệt danh thời thơ ấu đó làm tôi đỏ mặt. "Con cũng yêu mẹ, mẹ à."

"Elliot là người đàn ông may mắn. Mẹ chắc chắn thằng bé nhận ra điều đó mỗi khi hai đứa con ở bên nhau." Mẹ hơi nghẹn ngào, điều đó làm tôi cũng bật khóc. "Đi nào. Con nên thay đồ đi nếu không chúng ta sẽ muộn buổi hợp xướng gây quỹ từ thiện tối nay đấy. Phần hòa nhạc sẽ bắt đầu lúc bảy giờ với màn trình diễn của dàn hợp xướng thiếu nhi đến từ châu Phi. Mẹ nghe nói bọn trẻ tuyệt vời lắm."

"Vâng, thưa mẹ." Tôi tự hứa là sẽ nói chuyện với Elliot về đám cưới lần nữa ngay khi anh ấy từ L.A. trở về. Thực tế mai là ngày tôi ghé thăm bà nội Judy ở điền trang Hoa Mộc Lan chỉ càng gia cố thêm quyết tâm của tôi. Tôi muốn bà nội tham dự lễ cưới của chúng tôi. Từ thời thơ ấu, tôi đã tưởng tượng cảnh bà nội cùng chung vui trong ngày đó. Không thể nào biết được chúng tôi còn bao nhiêu thời gian nữa.

Tôi ngẫm nghĩ những ý tưởng khác nhau trong khi buổi tối dần trôi qua. Tôi cố hình thành những hình ảnh về một đám cưới tổ chức ở khu vườn trong đầu. Elliot và tôi, vài trăm bạn bè và người quen, một ngày xuân hoàn hảo. Đó có thể là một phiên bản hiện đại, thực sự đẹp đẽ của truyền thống cổ xưa. Ông bà nội tôi cũng đã kết hôn trong khu vườn ở đồi Drayden.

Elliot sẽ đồng ý, cho dù anh ấy theo bản năng chống lại ý tưởng của mẹ anh ấy hay suy nghĩ của tôi xoay quanh cuộc sống của chúng tôi. Nếu một đám cưới tổ chức trong vườn thực sự là điều tôi muốn, anh ấy cũng sẽ muốn.

Buổi sáng, tôi lái xe tới điền trang Hoa Mộc Lan với một chương trình nghị sự mới trong tâm trí. Tôi sẽ hỏi bà nội Judy để biết thêm chi tiết về ngày đặc biệt ấy của bà. Có lẽ chúng tôi có thể tạo lại một vài khoảnh khắc yêu thích nào đó.

Như thể cảm nhận được lần này tôi đến thăm để bàn công việc quan trọng, bà nội chào đón tôi bằng nụ cười tươi tắn và ánh mắt nhận ra tôi.

"Ồ, cháu đây rồi! Ngồi xuống bên cạnh ta này. Ta có chuyện muốn nói với cháu đấy." Bà cố kéo một cái ghế bành khác lại gần nhưng không thể. Tôi liền lôi cái ghế về phía trước một chút, rồi ngồi xuống mép ghế, đầu gối của chúng tôi chạm vào nhau.

Bà nắm lấy tay tôi, nhìn tôi chằm chằm mãnh liệt đến mức tôi bị ghim chặt tại chỗ. "Ta muốn con tiêu hủy những giấy tờ trong tủ đựng đồ ở văn phòng của ta. Cái tủ nằm ở ngôi nhà trên đường Lagniappe ấy." Bà nhìn chằm chằm vào mắt tôi. "Ta nghĩ ta sẽ không thể rời khỏi đây để tự lo được chuyện đó. Và ta sẽ không muốn mọi người đọc được nhật ký của ta sau khi ta qua đời."

Tôi buộc mình mạnh mẽ lên chống lại nỗi đau nhói không thể tránh khỏi. "Bà ơi, đừng nói thế. Cháu đã nhìn thấy bà trong lớp thể dục hôm nọ. Huấn luyện viên đã khen bà làm rất tốt." Tôi giả khờ lảng tránh vụ sổ nhật ký. Tôi không thể chịu đựng được ý tưởng tiêu hủy vật đó. Việc ấy sẽ giống như nói lời tạm biệt với con người hăng say tham gia vận động lúc xưa của bà.

"Trong đó có tên và số điện thoại. Ta không thể để chúng bị lộ ra ngoài. Cháu hãy nhóm một đống lửa ở sân sau và đốt hết chúng."

Giờ tôi tự hỏi có phải bà nội lại lẩn thẩn rồi không, nhưng bà có vẻ còn tỉnh táo. Nhóm lửa ở sân sau... trên con đường đô thị đầy những ngôi nhà cổ được bảo tồn kĩ lưỡng ư? Hàng xóm sẽ gọi cảnh sát trong vòng chưa đến ba giây ấy chứ.

Tôi có thể hình dung chuyện đó xuất hiện trên các trang báo ra sao.

"Mọi người sẽ chỉ nghĩ là con đang đốt lá rụng thôi." Bà nội mỉm cười và nháy mắt bí ẩn với tôi. "Đừng lo, Beth."

Đột nhiên mọi việc trở nên rõ ràng, chúng tôi không phải đang ở cùng một nơi. Tôi chẳng biết Beth là ai. Nhưng tôi hầu như thấy nhẹ nhõm vì bà nội Judy không biết mình đang nói chuyện với người nào. Điều đó cho tôi một cái cớ để không thực hiện yêu cầu dọn-sạch-tủ-đồ của bà.

"Cháu sẽ xem xét việc đó, bà nội." Tôi đáp.

"Tuyệt lắm. Cháu luôn rất tử tế với ta."

"Bởi vì cháu yêu bà ạ."

"Ta biết. Và đừng mở mấy cái hộp ra. Chỉ cần thiêu hủy chúng thôi."

"Mấy cái hộp nào ạ?"

"Những hộp chứa các bài báo xã hội cũ của ta. Cháu biết đó, thật không thể chấp nhận khi chỉ được người ta nhớ đến với cái tên cô Chief." Bà che miệng và giả vờ xấu hổ về những ngày tháng bà phụ trách chuyên mục tán gẫu, nhưng thực sự không phải thế. Điều đó hiện rõ trên vẻ mặt của bà.

"Bà chưa từng kể cho cháu biết là bà viết bài cho mục báo xã hội." Tôi phe phẩy ngón tay, ngụ ý trách bà nội.

Bà giả vờ vô tội trong việc giữ bí mật đó. "Thế sao? À, chuyện đó cũng lâu lắm rồi."

"Bà không nói điều gì sai sự thật trong mấy bài báo đó đúng không ạ?" Tôi trêu.

"Sao, dĩ nhiên là không rồi. Nhưng mọi người đâu phải lúc nào cũng tiếp nhận sự thật, phải không?"

Nhanh như khi bắt đầu bàn về cô Chief, chúng tôi lại kết thúc chủ đề đó. Bà nội nói về những người đã qua đời trong nhiều năm qua, nhưng trong tâm trí bà, bà chỉ mới ăn trưa với họ hôm qua.

Tôi hỏi bà về đám cưới của bà. Lúc trả lời, bà đưa ra một mớ kỷ niệm lộn xộn về đám cưới của mình và những đám cưới khác mà bà tham dự trong nhiều năm qua, bao gồm đám cưới chị em của bà. Bà nội Judy rất thích tiệc cưới.

Nhưng rồi bà sẽ chẳng nhớ đám cưới của tôi.

Cuộc trò chuyện khiến tôi cảm thấy buồn bã và trống rỗng.

Luôn có vừa đủ sự sáng suốt lóe lên để gia tăng niềm hy vọng của tôi, nhưng các đợt mất trí nhớ nhanh chóng quét hy vọng đó ra biển khơi.

Chúng tôi đang trôi lềnh bềnh cách xa bờ biển ngay lúc tôi hôn bà nội, chào tạm biệt bà và nói rằng hy vọng cha tôi sẽ ghé qua hôm nay.

"Ồ, cha cháu là ai?" Bà nội hỏi.

"Con trai Wells của bà ạ."

"Ta nghĩ cháu ắt hẳn nhầm rồi. Ta không có con trai."

Khi bước khỏi tòa nhà, tôi cực kỳ muốn nói chuyện với ai đó và thổ lộ toàn bộ chuyện này. Tôi lướt qua mục ưa thích trong danh bạ, sau đó dừng ngón tay ở số điện thoại của Elliot. Sau những điều anh ấy đã nói về bà nội Judy hôm qua, việc kể cho anh ấy biết tâm trí bà đã tụt dốc như thế nào có vẻ gần như là phản bội bà.

Tôi không nhận ra cho đến khi điện thoại đổ chuông và tôi nhìn thấy cái tên xuất hiện trên màn hình là người tôi có thể trò chuyện. Tôi nghĩ đến biểu hiện trên gương mặt anh ta khi anh ta nói đến những lời hứa khó khăn cuối cùng với ông nội của mình, lời hứa giữ bí mật của May Crandall và bà nội tôi, và theo bản năng tôi biết anh ta sẽ hiểu tâm trạng của tôi lúc này.

Có điều gì đó trong tôi lao nhanh vượt qua khoảng cách, ngay cả khi chúng tôi chưa hề nói chuyện lại kể từ ngày ở viện dưỡng lão vài tuần trước. Tôi đã tự nhủ là sẽ không liên lạc với anh ta nữa, tốt hơn nên bỏ mặc mọi thứ và sống tiếp.

Ngay khi tôi bắt máy, anh ta có vẻ không chắc tại sao mình lại gọi điện. Tôi tự hỏi liệu anh ta có cùng suy nghĩ giống như tôi không. Chính là không có chỗ cho tình bạn giữa hai chúng tôi. Cuộc chạm trán ở bãi đậu xe với Leslie đã chứng minh điều đó. "Tôi chỉ..." Cuối cùng anh ta lên tiếng. "Tôi đã xem một vài bài báo về việc phơi bày vấn nạn ở viện dưỡng lão. Và cô chợt xuất hiện trong tâm trí tôi."

Một cảm giác ấm áp dễ chịu trườn nhanh qua người tôi. Tôi hoàn toàn chưa chuẩn bị đón nhận cảm giác đó. Và tôi sẽ không để lộ ra trong giọng nói của mình. "Ồ, đừng nhắc tôi nhớ chứ. Nếu chuyện này tiếp tục kéo dài, tôi có thể sẽ quy chụp tất cả Ninja Rùa lên ai đó mất."

"Cô không thế được đâu."

"Tôi đoán là anh nói đúng. Nhưng tôi muốn vậy. Việc này cực kỳ... bực mình. Tôi biết là cha tôi làm việc ở văn phòng công cộng, nhưng chúng tôi vẫn là con người, anh hiểu không? Anh sẽ nghĩ một số chủ đề sẽ không được thảo luận tới... như bệnh ung thư chẳng hạn. Và nhìn bà nội tôi cố gắng nhớ xem mình là ai nữa. Những ngày gần đây, cảm giác cứ như mọi người sẽ đâm ngọn giáo vào bất cứ nơi nào họ có thể rút được máu. Từ khi tôi lớn lên, mọi thứ không phải vận hành theo cách đó. Thậm chí trong chính trị, mọi người cũng có một chút..." Tôi tìm từ, và từ tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra là "lịch sự".

"Chúng ta sống trong một thế giới phụ thuộc nhu cầu giải trí." Trent nghiêm túc nói. "Mọi thứ đều phải chịu sự soi mói."

Tôi mở miệng để trút bỏ thêm những cuộc tấn công hướng vào gia đình tôi rồi đổi ý. "Tôi không định trút giận lên anh đâu. Có lẽ tôi cần làm một chuyến du lịch biển nữa." Mãi tới khi lời nói ấy thốt lên tôi mới nhận ra chúng nghe có vẻ tán tỉnh thế nào.

"Trưa nay thì sao?"

"Gì cơ?"

"Tôi chỉ nghĩ mình thử gọi xem cô có rảnh không, vì tôi đang ở Aiken. Tôi đã nghiên cứu một chút các tài liệu của ông nội tôi và nói chuyện với những người đã giúp ông tìm kiếm thông tin. Một trong số đó là người đàn ông từng làm công trong tòa án ở hạt Shelby, Tennessee, thời điểm toàn bộ hồ sơ nhận nuôi vẫn được niêm phong. Từ những gì tôi biết, ông ta đã cung cấp khá nhiều thông tin cho ông nội tôi."

Ngay lập tức tôi lại bận rộn nghĩ đến việc đó. Mùi hương trong cabin nhỏ ở Edisto trêu đùa giác quan của tôi. Tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, các mẩu báo cũ, những bảng thông báo khô nứt, lớp sơn bong tróc và mấy tấm ảnh bạc màu. "Ý anh là ông nội anh có lẽ đã giúp những đứa trẻ được nhận nuôi tìm họ hàng, vì thế anh đang tiếp tục công việc mà ông anh bỏ dở sao?"

"Không hẳn vậy. Tôi chỉ đang tìm hiểu chuyện của May Crandall. Tôi nghĩ mình có lẽ sẽ khám phá được điều gì đó về người em trai mà bà ấy chưa tìm thấy, Gabion."

Tôi choáng váng trong giây lát. Chàng trai này thực sự thẳng thắn. Anh ta cũng là người tử tế hơn tôi. Tôi đã bị ám ảnh bởi vấn đề gia đình nên vẫn trì hoãn không gọi đến ủy ban hành động chính trị đại diện quyền lợi cho người lớn tuổi, hỏi về tình hình của May. Giờ tôi mới nhận ra rằng tôi đã cố tình gạt nhiệm vụ này qua một bên. Tôi sợ liên quan đến bà ấy, căn cứ vào cuộc tranh luận sau bài báo "Sự lão hóa không đồng đều". Nếu như mọi người biết tôi giúp bà ấy, phe đối lập của chúng tôi sẽ buộc tội tôi sử dụng bà ấy để chống đỡ cho hình ảnh công chúng thê thảm của chúng tôi.

Tôi cũng không thể bị người khác nhìn thấy đang ăn trưa với Trent. Tôi không thể đi, nhưng tôi lại không thể bắt mình từ chối, vì thế tôi tiếp tục đánh lạc hướng. "Anh thật tử tế. vậy anh đã tìm được gì rồi?"

"Cho đến giờ thì không có gì hơn so với trước. Có một địa chỉ ở Califomia được in trên văn thư tòa án. Ngay khi vừa nhìn thấy, tôi đã viết thư gửi đến nơi đó để xem liệu họ có thể biết gì về một cậu bé hai tuổi được nhận nuôi từ Hội Cô nhi viện Tennessee vào năm 1939... hoặc thậm chí biết ai đó đã sống ở địa chỉ đó vào cuối thập niên ba mươi hay không. Tuy nhiên, khả năng thành công ít lắm."

"Vậy anh đã lái xe đến viện dưỡng lão để nói với May à?"

"Không... Tôi không muốn làm bà ấy hy vọng hão huyền trừ phi biết chính xác điều gì đó. Tôi thực sự đến đây vì món mứt. Lúc chia tay cô lần trước, tôi đã ghé qua thăm bà dì sống ở bên ngoài Aiken. Dì ấy sắp đóng hộp đống mứt mâm xôi. Giờ mấy hộp mứt đó đã sẵn sàng rồi."

Tôi liền phì cười. "Hai tiếng rưỡi lái xe cả một chặng đường dài vì lọ mứt sao?"

"Đó là cô chưa được nếm thử mứt mâm xôi của dì tôi đấy. Hơn nữa, Jonah rất thích đến đó. Bác Bobby vẫn nuôi một con la."

"Vậy Jonah đi cùng với anh sao?" Bữa trưa bỗng dưng có thể xảy ra nếu ba chúng tôi đi chung. Cho dù chúng tôi bị bắt gặp, sẽ chẳng có ai nghĩ ngợi quá kĩ khi Jonah ở đó. Tôi lướt nhanh qua một loạt các kế hoạch buổi chiều xếp hàng trong đầu, cố tính toán xem tôi có thể sắp xếp lại vài thứ và lẻn ra ngoài một lúc lâu không. "Anh biết gì không? Tôi muốn ăn trưa với hai cha con anh đấy."

"Tôi nghĩ tôi có thể dứt Jonah ra khỏi bác Bobby và con la. Cứ nói cho tôi biết thời gian và địa điểm. Có nơi đặc biệt nào đó cô muốn đến không? Cha con tôi rất linh động... miễn là đừng trùng giờ ngủ trưa là được. Điều đó có thể gây ra chút tính khí khó chịu."

Một lần nữa, bình luận của anh ta làm tôi cười khúc khích. "Giờ ngủ trưa là lúc nào?"

"Khoảng hai giờ."

"Vậy được rồi. Ăn trưa sớm thì thế nào? Có lẽ khoảng mười một giờ? Sớm quá không?" Tôi không biết nhà dì của anh ta cách thị trấn bao xa, nhưng nếu ở đó có nuôi ngựa thì không gần nơi tôi đang đứng rồi. Nhiều năm qua, chẳng hề có bất cứ ai canh tác quanh điền trang Hoa Mộc Lan. Các điền trang ở đây đều mới tinh. "Anh cứ chọn địa điểm đi, tôi sẽ đến gặp anh ở đó. Dù vậy không phải là ở nơi quá thượng lưu, được không? Một nơi hẻo lánh sẽ hay hơn."

Trent bật cười. "Cha con tôi đâu phải kiểu thích chơi sang. Chúng ta có thể đến quán ăn có sân chơi. Cô có tình cờ biết quán nào như thế không?"

Tâm trí tôi nhảy lùi và đáp xuống một hồi ức đáng yêu. "Thực ra, tôi biết một chỗ như thế. Có một quầy ăn phục vụ trên xe cũ kèm theo sân chơi nhỏ nằm cách nhà bà nội tôi không xa. Lúc chị em tôi còn nhỏ, bà nội thường đưa chúng tôi đến đó." Tôi chỉ đường cho anh ta, và chúng tôi đặt hẹn. Tốt nhất là chúng tôi gặp nhau lúc mười một giờ, sẽ không có ai nhận ra tôi vắng mặt ở nhà.

Mình là người lớn rồi. Tôi đưa ra giải thích hợp lý, lái xe vòng ngược lại và bắt đầu hướng đến vùng lân cận nhà bà nội Judy. Mình không nên có cảm giác giống như một con nhóc lẻn ra ngoài chỉ vì mình lên kế hoạch ăn trưa với... một người bạn.

Tôi có quyền có chút riêng tư trong cuộc sống của mình, phải không?

Tôi cố tập trung vào cuộc tranh luận diễn ra trong đầu một lát, những suy nghĩ của tôi đang rẽ cua cùng với xe. Có lẽ tôi đã trở nên hư hỏng ở Maryland, sống trong thế giới vô danh nhỏ của riêng mình, làm công việc của tôi và chỉ của bản thân tôi, không hề ràng buộc với nhân viên hỗ trợ, văn phòng ở D.C., tiểu bang quê nhà, các cử tri, những người quyên góp và toàn bộ mạng lưới chính trị.

Có lẽ tôi chưa từng nhận ra việc trở thành một người nhà Stafford lại bị chi phối bởi nhiều thứ đến mức nào, nhất là ở đây, trong địa phương của chúng tôi. Danh tiếng của tập thể quá lấn át, không có chỗ cho một cá nhân.

Ngày xửa ngày xưa, tôi thích điều đó... không phải sao? Tôi thích những đặc quyền đi kèm với điều đó. Mỗi con đường tôi bước lên đều lập tức bằng phẳng trước mặt tôi.

Nhưng giờ tôi đã trải qua cảm giác tự leo lên ngọn núi của mình.

Tôi đã trưởng thành vượt xa cuộc sống này sao?

Suy nghĩ đó chia tôi ra làm đôi, để một nửa nhân dạng của tôi ở mỗi bên. Tôi là con gái của cha tôi, hay tôi chỉ là tôi? Tôi phải hy sinh con người này để trở thành con người kia sao?

Chắc chắn đây chỉ là... phản ứng với toàn bộ căng thẳng gần đây.

Dừng xe ở biển báo dừng, tôi nhìn xuống con đường nhà bà nội Judy, qua đoạn dốc võng xuống trên đường, lũ trẻ chúng tôi đã té nước ở các vũng nước đọng khi trời đổ mưa, rồi tới hàng rào gọn gàng và hộp thư trang trí đầu con ngựa sắt ở bên trên.

Một chiếc taxi đang đậu gần con đường lái xe vào nhà bà nội tôi. Ở một thị trấn cỡ như Aiken, đây không phải là cảnh tượng đặc trưng.

Tôi ngập ngừng dừng xe ở giao lộ và quan sát chiếc taxi kia một lát. Nó không lùi lại và rời đi. Có lẽ tài xế không nhận ra rằng chẳng có ai sống ở nơi đó nữa? Cậu ta ắt hẳn đang dừng xe sai nhà.

Quay xe xuống con đường nhà bà, tôi rất mong cậu ta sẽ lái xe đi khi tôi dừng xe, nhưng cậu ta không làm thế. Thực tế, cậu ta có vẻ đang... ngủ gật ở ghế lái thì phải. Cậu ta không hề cựa quậy khi tôi lái xe ngang qua và ra khỏi xe.

Cậu ta trông có vẻ còn trẻ, gần như một thiếu niên, nhưng cậu ta ắt hẳn đủ tuổi để lấy được bằng lái xe thương mại. Không hề có khách ngồi ở băng ghế sau và chẳng có ai lảng vảng xung quanh ngôi nhà trong tầm mắt tôi cả. Tôi sẽ ngờ rằng người này có liên quan đến một vụ phơi bày tin tức ghê tởm nào đó, một phóng viên ẩn núp loanh quanh chụp ảnh để cho thấy cách sống của một nửa nhân sinh khác, nhưng tại sao người đó lại đi bằng taxi?

Tài xế nhảy dựng lên khi tôi gõ vào cửa sổ mở hé một nửa. Miệng cậu ta há hốc khi cậu ta cố chớp mắt tập trung nhìn tôi.

"Ưmm... Em đoán là mình đã ngủ thiếp đi." Cậu ta lên tiếng. "Xin lỗi, thưa chị."

"Tôi nghĩ cậu đậu xe không đúng chỗ rồi." Tôi nói với cậu ta.

Cậu ta liếc nhìn xung quanh, cố không ngáp, chớp nhẹ hàng mi đen dày chống lại ánh nắng sáng muộn rực rỡ. "Không... không, thưa chị. Có người đặt trước lúc mười giờ ba mươi ạ."

Tôi xem giờ. "Cậu đã ngồi ở đây gần nửa tiếng... trên đường lái xe vào nhà ư?" Ai là người đã đặt xe đến nhà bà nội tôi chứ? "Cậu hẳn nhầm địa chỉ rồi." Giờ một khách hàng tội nghiệp nào đó có lẽ đang sốt ruột đi tới lui ngóng xe đến rồi.

Tài xế không có vẻ gì lo lắng. Ngồi thẳng trên ghế, cậu ta liếc nhìn bảng điều khiển. "Không, thưa chị. Đây là việc đặt xe thường trực. Vào mỗi thứ Năm lúc mười giờ ba mươi. Trả trước, vì thế cha em... Ý em là ông chủ của em bảo em đến đây và ngồi chờ, vì tiền đã được trả rồi."

"Mỗi thứ Năm?" Tôi lướt vòng lịch trình - những gì tôi có thể nhớ được - từ thời điểm bà nội Judy vẫn còn sống ở đây cùng với nhân viên chăm sóc toàn thời gian. Ngày bà mất tích và hoang mang ở trung tâm thương mại, bà nội đã ngồi trong xe taxi. "Cậu làm việc này, ý là đến đây mỗi thứ Năm bao lâu rồi?"

"À... có lẽ em nên... gọi điện tới văn phòng, như thế chị có thể nói chuyện..."

"Không cần đâu. Ổn mà." Tôi sợ người ở văn phòng sẽ không trả lời câu hỏi của tôi. Đứa bé ngồi sau tay lái kia có vẻ cũng chẳng biết gì nhiều. "Lúc cậu đón bà tôi vào thứ Năm hàng tuần, cậu đã đưa bà đi đâu?"

"Sang bên kia Augusta, một nơi nằm trên mặt nước. Em chỉ lái xe chở bà ấy vài lần, nhưng cha em và ông em đã làm việc ấy... có lẽ vài năm rồi. Bọn em là công ty gia đình. Bốn thế hệ rồi." Phần cuối nghe có vẻ thật đáng yêu như thể cậu ta đã giựt thẳng lời đó từ bảng quảng cáo.

"Mấy năm?" Tôi rất bối rối, thậm chí không lời nào mô tả được tôi ngay bây giờ. Chẳng hề có bất cứ thông tin gì trong sổ nhật ký của bà nội đề cập đến cuộc hẹn vào mỗi thứ Năm. Bà không đặt hẹn thường trực, ngoại trừ những buổi đánh bài brit và ghé qua thẩm mỹ viện. Còn Augusta? Nơi đó cách đây khoảng ba mươi phút lái xe. Bà đã ghé thăm ai đều đặn ở khu Augusta chứ? Và đi bằng taxi? Suốt nhiều năm qua?

"Vậy bà đều chỉ đến nơi đó mỗi lần đi sao?" Tôi hỏi.

"Vâng, thưa chị. Theo như những gì em biết là thế." Giờ cậu ta có vẻ cực kỳ thiếu thoải mái. Một mặt, cậu ta nhận ra tôi đang tra hỏi cậu ta. Mặt khác, cậu ta không muốn mất mối làm ăn lâu dài này. Tôi không thể nào mường tượng được giá tiền của chuyến đi đến Augusta.

Tay tôi đặt bên trên cửa xe của cậu ta. Việc này có thể ngu ngốc, nhưng tôi muốn chắc chắn cậu ta không cố chuồn đi trong khi tôi đang sắp xếp loạt thông tin. Một nơi nằm trên mặt nước.

Có điều gì đó hoàn toàn bất ngờ xuất hiện trong tâm trí tôi. "Một nơi nằm trên mặt nước. Ý cậu là ở trên sông sao?" Sông Savannah chảy qua Augusta. Lúc Trent và tôi nói chuyện với May, bà ấy đã đề cập đêh Augusta. Chuyện gì đó về việc về nhà và lênh đênh men theo sông Savannah.

"À, vâng, nơi đó có thể nằm ở trên sông. Cây mọc che kín cánh cổng thì phải. Em chỉ đưa bà ấy đến đó và ngồi chờ. Em không biết chuyện gì xảy ra sau khi bà ấy vào đó đâu."

"Bà ấy thường ở lại bao lâu?"

"Vài giờ ạ? Pop thường đi xuống cầu và câu cá trong khi chờ đợi. Bà ấy không quan tâm. Bà ấy sẽ đi ra và ấn còi xe khi nào bà ấy sẵn sàng lên đường."

Tôi chỉ đứng đó há hốc miệng nhìn thằng bé. Thậm chí tôi không thể bắt đầu hòa hợp con người này với bà nội mà tôi đã biết. Hoặc tôi cứ tưởng mình đã hiểu rõ.

Rốt cuộc bà nội chỉ viết lại câu chuyện của May Crandall thôi sao? Hay còn gì khác nữa?

"Cậu có thể đưa tôi đến nơi đó được không?" Tôi buột miệng hỏi.

Tài xế nhún vai. Cậu ta xuống xe để có thể mở cửa sau cho tôi. "Vâng, chắc chắn là được. Tiền xe đã được trả rồi."

Tim tôi đập thình thịch. Cánh tay nổi đầy gai ốc. Nếu tôi bước vào trong chiếc xe này, tôi sẽ đi đến nơi nào đây?

Điện thoại của tôi bỗng rung lên, nhắc tôi nhớ rằng tôi định đi đâu đó trước khi đánh vòng tới đây. Trent gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng anh ta và Jonah đang giữ sẵn một cái bàn cho chúng tôi. Quầy hamburger sáng nay đông nghẹt.

Thay vì nhắn tin lại, tôi tránh tài xế và gọi cho Trent. Tôi xin lỗi về việc không thể đến đó rồi hỏi: "Anh có thể... Anh có thể cùng tôi đi làm một việc được không?" Lời giải thích về địa điểm tôi đang đứng và chuyện đang xảy ra nghe có vẻ còn kỳ quái hơn khi tôi nói to ra.

May mắn là Trent không quyết định rằng tôi đã phát điên. Thực ra, anh ta thấy tò mò. Chúng tôi liền lên kế hoạch cho taxi tạt qua nhà hàng để Trent và Jonah có thể đi theo xe tôi.

"Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ lấy một cái hamburger cho cô." Trent đề xuất. "Có cả món sữa lắc nổi tiếng thế giới nữa. Jonah đang đưa ngón cái châm món đó đây này. Cô muốn một ly không?"

"Cảm ơn anh. Nghe được đấy." Nhưng tôi không rõ mình có thể ăn gì đó vào lúc này hay không.

Trên chuyến đi ngắn đến nhà hàng, tôi gần như không thể giữ tập trung. Tôi quá căng thẳng. Trent đang chờ ở bãi đậu xe,

Jonah đã cài sẵn đai an toàn. Anh ta đưa cho tôi túi bánh, ly sữa lắc và nói với tôi là anh ta sẽ chạy xe ngay sau tôi.

"Cô ổn chứ?" Anh ta hỏi. Ánh mắt chúng tôi giao nhau trong giây lát, và tôi liền lạc lối trong đôi mắt xanh sẫm của anh ta. Tôi chợt thấy mình đang thả lỏng và nghĩ rằng Trent đang ở đây. Chuyện sẽ ổn thôi.

Suy nghĩ đó gần như nhấc đi nỗi sợ hãi đang lớn dần trong tôi. Gần như thôi.

Thật đáng tiếc, tôi hiểu cảm giác này đủ rõ để biết mình không nên phớt lờ nó. Giác quan thứ sáu luôn trở nên sống động khi tôi sắp sửa học được thứ gì đó hầu như khó tưởng tượng nổi về những đối tượng trong các vụ án mà tôi thụ lý: một người hàng xóm đáng tin tưởng chịu trách nhiệm về sự biến mất của một đứa trẻ; một học sinh lớp tám nhìn có vẻ vô tội tàng trữ bom ống;[*] một người cha ăn mặc gọn gàng có đứa con bốn tuổi nhưng chứa đầy hình ảnh đồi trụy trong máy tính. Cảm giác ấy chuẩn bị cho tôi đón nhận điều gì đó. Tôi chỉ không biết đó là gì thôi.

[*]Là một thiết bị nổ ngẫu nhiên, sử dụng một phần ống kín niêm phong chứa đầy chất nổ.

"Tôi ổn." Tôi đáp. Tôi chỉ sợ nơi chiếc xe này sắp đến... và những điều chúng tôi có thể tìm ra.

Trent đặt một tay lên cánh tay tôi, và da tôi có vẻ nóng bừng lên dưới ngón tay anh ta. "Cô có muốn đi chung xe với cha con tôi không? Chúng ta có thể đi theo chiếc xe taxi." Anh ta nhìn về phía xe của mình, nơi Jonah đang ngồi trên ghế trẻ em, vẫy tay điên cuồng, cố làm tôi chú ý. Thằng bé muốn chia sẻ khoai tây chiên của mình với tôi.

"Không. Nhưng cảm ơn anh. Tôi cần nói chuyện thêm một chút với tài xế trên đường đi." Thật ra, tôi nghĩ cậu ta đã nói cho tôi hết những gì cậu ta biết, nhưng tôi muốn giữ cậu bé đó bận rộn để không gọi báo về văn phòng. Cha cậu ta có thể có ý kiến khác về việc tôi sử dụng tiền xe của bà nội Judy để đưa tôi đến một địa điểm bí mật. Ông ta có thể đủ hiểu biết để nhận ra việc này có thể làm dấy lên vấn đề riêng tư. "Và tôi không muốn tạo cơ hội để cậu ta trốn chúng ta."

Trent lần ngón tay xuống cánh tay tôi khi anh ta buông tay... hoặc có lẽ đó chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi. "Cha con tôi sẽ ở ngay đằng sau cô, được chứ?"

Tôi gật đầu và vẫy tay với Jonah. Thằng bé liền cười toe toét, lộ răng và khoai tây chiên, rồi chúng tôi lên đường. Giao thông buổi trưa thông thoáng, vì thế thật dễ dàng tán gẫu với tài xế trên chặng đường ba mươi lăm phút. Cậu ta nói cho tôi biết tên cậu ta là Oz, và bà nội tôi luôn cho cậu ta bánh quy, sô cô la, kẹo còn thừa ở bữa tiệc hay sau buổi tụ họp khi cậu ta chở bà tôi đi. Vì thế, cậu ta nhớ rõ bà. Cậu ta lấy làm buồn khi nghe nói bà tôi đang ở viện dưỡng lão. Rõ ràng, cậu ta không để ý đến toàn bộ tin tức trên báo và vụ tranh cãi. Cậu ta bận rộn sau khi tiếp quản phần lớn công việc lái xe của cha mình. Ông ấy đang bị bệnh.

"Em đã lo lắng cho bà ấy vào lần cuối em đưa bà ấy tới đây." Cậu ta thừa nhận khi chúng tôi rời khỏi đường cao tốc, vòng qua con đường thôn quê và có lẽ sắp tới đích đến của chúng tôi. Những bức vách bụi rậm trồng nơi đất thấp, đám dây leo và hàng thông cao vút bao kín quanh chúng tôi, ép chặt trong khi chúng tôi vòng qua các khúc ngoặt trên con đường quanh co. "Bà ấy trông thì có vẻ khỏe mạnh nhưng có vẻ bối rối. Em đã hỏi bà ấy liệu em có thể đưa bà ấy đi qua cánh cổng không, nhưng bà ấy không đồng ý. Bà ấy bảo sẽ có một chiếc xe golf[*] chờ bà ấy ở bên kia, giống như mọi khi, nên em đừng lo lắng. Vì thế em để bà ấy xuống xe. Và đó là lần cuối em chở bà ấy."

[*]Loại xe nhỏ được thiết kế ban đầu để chở hai người chơi golf và câu lạc bộ golf của họ quanh sân golf hoặc trên những con đường mòn sa mạc.

Tôi ngồi lặng thinh ở ghế sau, cố hình dung ra cảnh tượng khi Oz nói. Tôi cố gắng, nhưng tôi không thể lĩnh hội những gì cậu ta đang mô tả.

"Tuần sau đó thì ca phẫu thuật tim của cha em diễn ra. Bọn em đã thuê một tài xế thay thế trong khoảng một tháng. Lần tiếp theo lái xe vào thứ Năm, em đến ngôi nhà kia, nhưng chẳng có ai ở đó cả. Tình trạng đó đã xảy ra tự bao giờ. Tài xế thay thế không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Lần cuối gặp bà ấy, anh ta đã cho bà ấy xuống trung tâm thương mại, và bà ấy đã nói bà ấy sẽ gặp lại anh ta vào thứ Năm tới. Bọn em đã cố gọi cho số điện thoại in trên hóa đơn của bà ấy, nhưng không ai nghe máy, và chẳng có ai đứng đợi ở đó khi em lái xe đến. Bọn em thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra với bà ấy. Em xin lỗi nếu bọn em gây ra rắc rối gì đó."

"Không phải lỗi của cậu. Nhân viên chăm sóc của bà lẽ ra không nên để bà đi một mình ngay từ đầu." Sự giúp đỡ tử tế khó tìm được trong thời buổi này, nhưng bà nội tôi cũng giỏi đến không ngờ khi thuyết phục được người giúp việc rằng bà hoàn toàn bình thường và đang bị kiểm soát quá mức. Rõ ràng, họ đã cho phép bà nội bắt taxi vào mỗi thứ Năm. Và hơn nữa, bà là người viết phiếu trả lương cho họ, và họ vẫn biết thực tế đó. Bà sẽ không nề hà đuổi việc những người gây rắc rối cho bà.

Chiếc xe xóc nảy đi qua cây cầu cũ thuộc công trình của Chính phủ Liên bang, thành cầu xi măng đã vỡ loang lổ và các nhịp cầu phủ đầy rêu. Tài xế lái chầm chậm, nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ ngôi nhà hay hộp thư nào cả. Từ những gì hiện hữu trước mắt, có thể nói chúng tôi đang ở một nơi xa xôi hẻo lánh.

Điều hay là Oz biết chính mình đang đi đâu. Bất cứ ai hẳn cũng bỏ qua chỗ rẽ này. Tàn dư khó nhận thấy của con đường rải sỏi phác họa hai lối đi lởm chởm xuyên qua bãi cỏ ven đường và đối diện cống thoát nước. Ngay bên đó, một lối vào bằng đá khổng lồ nằm ẩn dưới hàng cây đăng tiêu và bụi mâm xôi. Những cánh cổng sắt nặng trịch, mỗi cánh cổng có lẽ cao tới gần hai mét rưỡi, nghiêng lệch đi, sức nặng của chúng được đám lá cây và dây cáp hỗ trợ, những bản lề đã gỉ sét từ lâu. Một sợi xích mục gỉ và khóa móc có vẻ giống như trò đùa của ai đó. Và chẳng có ai lái xe qua cánh cổng này mấy thập kỷ rồi. Ở phía bên kia, có một cây sung cao hơn mét rưỡi, những nhánh cây vạm vỡ chắc khỏe vươn qua song sắt và từ từ nâng một cánh cổng cao hơn cánh cổng còn lại.

"Có một lối vào." Oz chỉ con đường hẹp dẫn tới lối vào nằm bên cạnh lối vào chính. Rõ ràng về mặt chức năng, con đường mòn nằm bên dưới cánh cổng bằng phẳng không hẳn bị cỏ mùa hè che kín hoàn toàn. "Bà ấy luôn đi lối đó."

Đằng sau chúng tôi, tiếng cửa xe chợt đóng sầm lại. Tôi nhảy dựng lên và ngoái đầu lại phía sau trước khi kịp nhớ ra đó là Trent.

Lúc quay đầu lại, tôi thình lình cảm thấy cánh cổng kia lẽ ra nên biến mất. Bùm. Tôi sẽ tỉnh dậy trên chiếc giường ở đồi Drayden và nghĩ: Đó chỉ là một giấc mơ kỳ lạ...

Nhưng cánh cổng không hề biến mất và con đường vẫn đang đợi ở đó.