Chương 22 Rill
Fern đứng chết trân ở giữa phòng khách. Cơ thể con bé căng cứng đến mức tôi có thể nhìn thấy từng thớ cơ nhỏ. Một giây sau, con bé tè dầm lần đầu tiên trong nhiều tuần qua.
"Fern!" Tôi khẽ quát vì không muốn bà Sevier nghe thấy tiếng tôi và trông thấy Fern vừa làm gì. Mẹ mới của chúng tôi quá tự hào về Fern đến nỗi bà ấy dẫn chúng tôi đi xem phim, nói về những chuyến du lịch mà chúng tôi sẽ đi cùng nhau, cách chúng tôi sẽ gặp Ông già Noel ở lễ Giáng sinh và những món quà ông ấy sẽ đem đến cho chúng tôi. Thậm chí bà ấy còn nghĩ rằng chúng tôi nên lái xe đến Augusta thăm mẹ bà ấy. Tôi không muốn đến đó, nhưng tôi cũng không muốn gây rắc rối vì giờ bà Sevier đã bắt đầu để chúng tôi lọt khỏi tầm mắt một chút.
Tôi vội vã đi tới, cởi váy, giày và vớ của Fern ra, rồi dùng chúng lau vũng nước bẩn trên sàn. "Lên lầu đi trước khi bà ấy thấy."
Tôi có thể nghe thấy bà Sevier đang trò chuyện với ai đó ở phòng khách phía trước.
Miệng Fern run rẩy và mắt con bé đầy lệ. Con bé chỉ đứng đó trong khi tôi cuộn đống đồ ướt và nhét đằng sau thùng đựng tro để tôi có thể xử lý chúng sau.
Bất thình lình tôi hiểu tại sao Fern đứng bất động. Có một giọng nói khác trong phòng khách. Tôi càng đến gần, giọng nói đó càng bắn những mảnh băng xuyên qua người tôi, vào tận xương.
"Hãy trốn dưới gầm giường của em." Tôi thì thầm bên tai Fern và đẩy con bé về phía cầu thang.
Fem liền chạy lên tầng hai và biến mất. Tôi hít vào thở ra từng hơi hổn hển ngắn trong khi nép sát tường cầu thang và rón rén đến gần cửa phòng khách hé mở. Trong nhà bếp, Zuma đang bật máy đánh trứng. Trong chốc lát, tôi không thể nghe được bất cứ giọng nói nào cả, nhưng rồi tôi nghe thấy.
"... Một tình huống hết sức không may nhưng nó vẫn xảy ra." Cô Tann đang nói. "Tôi chưa bao giờ muốn dẫn mấy đứa trẻ đi một khi chúng tôi đã tìm thấy mái nhà tốt cho chúng."
"Nhưng chồng tôi... giấy tờ... Cô đã hứa với chúng tôi rằng chúng tôi sẽ được giữ hai bé gái đó mà." Giọng bà Sevier ngập ngừng và rạn vỡ.
Tiếng tách trà va lạch cạch vào đĩa. Thời gian có vẻ kéo dài mãi mãi trước khi cô Tann đáp lời. "Đáng lẽ là thế." Cô ta nói, nghe như cô ta cảm thấy thông cảm với rắc rối của chúng tôi vậy. "Nhưng việc nhận nuôi sẽ chưa hợp thức trong vòng một năm. Gia đình ruột thịt có thể rất cố chấp. Bà của hai đứa bé đó đã đưa đơn kiến nghị giành quyền nuôi bọn trẻ."
Tôi thở hổn hển, rồi nghe thấy âm thanh khe khẽ đó nên liền đưa tay bịt miệng lại. Chúng tôi thậm chí còn không hề có bà. Dù sao, theo tôi biết là không. Người thân của Briny đã qua đời, còn Queenie đã không gặp gia đình kể từ khi bà bỏ trốn với Briny.
"Chuyện này không thể..." Bà Sevier thốt ra tiếng nấc nghe như âm thanh đó sẽ bẻ gãy bà ấy làm đôi vậy. Bà ấy sụt sịt, ho rồi cuối cùng cố nói vài lời. "Chúng tôi... Chúng tôi không thể để việc này... D... Darren sẽ có mặt ở nhà... vào giờ ăn trưa. Xin... Xin hãy chờ một lát. Ông ấy sẽ biết... phải làm gì."
"Ôi trời, tôi e rằng mình đã làm bà bối rối quá mức cần thiết." Cô Tann nói, nghe có vẻ ngọt ngào giả tạo, nhưng tôi có thể hình dung khuôn mặt của cô ta. Cô ta đang mỉm cười y hệt lúc bà Pulnik giữ chặt bắt tôi quỳ gối. Cô Tann thích nhìn người khác sợ hãi mà. "Tôi không định đưa lũ trẻ đi hôm nay đâu. Dĩ nhiên bà có thể đấu tranh với hành động ngu ngốc kia. Thực ra thì bà nên làm thế. Người bà đó không hề có ý định lo liệu cho hai đứa bé. Chúng sẽ có một cuộc sống khủng khiếp. May và Beth bé nhỏ đang cần bà bảo vệ chúng. Nhưng bà phải nhận ra là... để có thể hợp thức hóa... sẽ tốn kém lắm."
"T... tốn kém?"
"Vì những người có tầm quan trọng rõ rệt với bà, điều đó sẽ không phải thứ khó khăn gì, phải không ạ? Khi số phận của hai đứa trẻ vô tội đang bị đe dọa. Hai đứa trẻ mà bà rất yêu quý."
"Vâng, nhưng..."
"Ba ngàn đô la, có lẽ nhiều hơn một chút. Số tiền đó sẽ hoàn tất việc giải quyết những vấn đề pháp lý này."
"Ba... Ba ngàn sao?"
"Có thể là bốn."
"Cô đang nói gì thế?"
Sự ngập ngừng nữa diễn ra rồi giọng nói lại cất lên: "Chẳng có gì quan trọng hơn gia đình, bà không đồng ý sao ạ?" Tôi có thể nghe thấy ý cười khủng khiếp trong giọng nói của cô Tann. Tôi muốn chạy vào đó và nói hết sự thật. Nói dối. Chúng tôi không có người bà nào cả. Và tôi có tới ba đứa em gái, chứ không phải hai. Và một cậu em trai nữa, tên thằng bé là Gabion chứ không phải Robby. Và cô đã đưa thằng bé đi, giống như cô đã làm thế với các em gái của tôi.
Tôi muốn nói hết tất cả những điều đó. Tôi có thể nếm được từng lời trên lưỡi, nhưng tôi không thể nói ra. Nếu làm thế, tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Cô Tann sẽ bắt chúng tôi trở lại cô nhi viện. Cô ta sẽ trao Fern cho một người khác, và chúng tôi sẽ không được ở bên nhau nữa.
Bà Sevier sụt sịt và ho lần nữa. "Dĩ... Dĩ nhiên, tôi đồng ý, nhưng..." Bà ấy lại khóc nức nở, xin lỗi về sự bất tiện đó.
Tiếng ghế kêu cọt kẹt và rền rĩ, tiếng chân nặng nề khập khiễng đi qua. "Hãy nói chuyện với chồng bà. Bày tỏ cảm xúc chân thành của bà về vấn đề này. Nói với ông ấy bà cần bọn trẻ và bọn trẻ cũng cần bà đến mức nào. Tôi sẽ không gặp hai đứa bé hôm nay đâu. Tôi chắc chúng sẽ sống tốt dưới sự chăm sóc của bà. Thậm chí, chóng lớn ấy chứ."
Tiếng bước chân của cô ta tiến gần đến cánh cửa ở đầu kia của căn phòng. Tôi rướn người khỏi tường và chạy lên lầu. Điều cuối cùng tôi nghe thấy là giọng cô Tann vang vọng khắp nhà: "Bà không cần đứng dậy. Tôi có thể tự ra cửa. Tôi mong nghe được tin từ bà vào ngày mai. Thời gian là yếu tố quan trọng để thành công mà."
Trên lầu, tôi vội vã vào phòng của Fern. Tôi thậm chí không bảo con bé ra khỏi gầm giường. Tôi chỉ chui xuống đó với con bé. Chúng tôi nằm mặt đối mặt như cách chúng tôi luôn làm ở trên thuyền Arcadia. "Ổn cả mà." Tôi thì thầm. "Chị sẽ không để cô ta bắt chúng ta trở lại đó. Chị hứa đấy. Cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra."
Rồi tôi chợt nghe thấy tiếng bà Sevier đi qua hành lang. Tiếng khóc nức nở của bà ấy vọng vào tường gỗ và trần cao viền vàng. Cánh cửa ở cuối hành lang đóng lại. Sau đó tôi nghe thấy bà ấy chui vào giường và khóc thổn thức, giống như bà ấy đã từng làm thế khi tôi đến đây lần đầu tiên. Zuma đi lên và gõ cửa, nhưng cửa bị khóa, và bà Sevier không để cho bất cứ ai bước vào. Bà ấy nằm lì trên giường cho tới khi ông Sevier về nhà ăn trưa. Lúc đó, tôi đã lau người cho Fern, đọc sách cho con bé nghe, và con bé ngủ thiếp đi trong khi đút ngón cái vào miệng và con gấu Teddy bên cạnh. Con bé gọi con gấu đó là Gabby, giống như nó là em trai của chúng tôi vậy.
Tôi dỏng tai lắng nghe trong lúc ông Sevier mở cửa phòng ngủ của họ. Sau khi ông ấy đi vào trong, tôi mới rón rén bước ra để có thể nghe rõ hơn. Thậm chí tôi chẳng cần phải tới gần thì mới nghe thấy ông Sevier nổi điên lên sau khi người vợ nói cho ông ấy biết chuyện gì đã xảy ra. "Đó là tống tiền!" Ông ấy quát lớn. "Đấy rõ ràng là một vụ tống tiền!"
"Chúng ta không thể để cô ta đưa hai đứa bé đi, Darren." Bà Sevier cầu xin. "Không thể nào."
"Anh sẽ không để người phụ nữ đó tống tiền đâu. Chúng ta đã trả chi phí nhận nuôi, nhân tiện, số tiền đó vốn đã đắt cắt cổ rồi, nhất là lần thứ hai."
"Darren, làm ơn mà."
"Victoria, nếu chúng ta để việc này xảy ra, sẽ không có gì ngăn nó lại được." Một món đồ kim loại nào đó đổ nhào và rơi lạch cạch trên sàn. "Vậy chuyện này sẽ kết thúc ở đâu? Nói cho anh biết điều đó đi."
"Em không biết. Em không biết. Nhưng chúng ta phải làm gì đó."
"Ôi, anh sẽ làm gì đó, dĩ nhiên rồi. Người phụ nữ ấy không biết cô ta đang đối phó với ai đâu." Tay nắm cửa kêu lạch cạch, và tôi vội vã vào phòng.
"Darren, làm ơn mà. Xin anh đấy. Hãy nghe em." Bà Sevier cầu xin. "Chúng ta sẽ đến nhà mẹ ở Augusta. Bellegrove có đủ chỗ, và nơi đó giờ đây trở nên quá rộng vì cha đã qua đời. Hai đứa nhỏ sẽ có chú dì và tất cả bạn bè của em ở đó. Chúng ta sẽ đưa cả Hoy, Zuma và Hootsie đi theo. Chúng ta có thể ở đó bao lâu tùy thích. Thậm chí là suốt đời. Mẹ cảm thấy cô đơn, và dinh thự Bellegrove cần có một gia đình. Đó là một nơi tuyệt vời để bọn trẻ lớn lên."
"Nào, Victoria, nơi này là nhà của chúng ta. Cuối cùng anh đã xây được phòng làm việc nhỏ của mình bên cạnh bờ hồ. Nhà McCamey không phải là những công nhân nhanh nhẹn nhất, nhưng bọn họ xây dựng cột trụ và sàn nhà rồi, và bọn họ đang tiến hành dựng các bức tường. Chúng ta không thể để Georgia Tann tống chúng ta ra khỏi nhà của mình, mái ấm gia đình của anh được, vì Chúa."
"Bellegrove trải dài hàng mẫu Anh dọc theo sông Savannah. Anh có thể xây một phòng xưởng khác. Một cái lớn hơn. Bất cứ kiểu gì anh muốn." Bà Sevier nói nhanh tới mức tôi khó có thể nghe rõ hết từng từ. "Xin anh, Darren, em không thể sống ở đây khi biết người phụ nữ đó có thể đến gõ cửa nhà chúng ta bất cứ lúc nào để bắt lũ trẻ của chúng ta đi!"
Ông Sevier không đáp lời. Tôi nhắm mắt lại, bấu móng tay vào giấy dán tường màu hồng xù lông, chờ đợi và hy vọng.
"Chúng ta đừng vội làm gì cả." Rốt cuộc ông Sevier lên tiếng. "Anh có cuộc họp ở thành phố tối nay. Anh sẽ ghé qua gặp cô Tann và giải quyết vấn đề này mặt đối mặt, một lần và mãi mãi. Sau đó chúng ta sẽ xem cô ta trơ tráo thế nào với yêu cầu của mình."
Bà Sevier không tranh cãi nữa. Tôi nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của bà ấy, tiếng giường kêu cọt kẹt và tiếng an ủi của chồng bà ấy. "Coi nào, em yêu. Đừng khóc nữa. Chuyện này sẽ được lo liệu, và nếu em muốn dẫn hai đứa nhỏ ghé thăm Augusta, chúng ta cũng có thể thu xếp chuyến đi."
Tôi đứng đó trong khi tâm trí lướt qua hàng trăm suy nghĩ, rồi đầu óc dừng lại và quyết định chọn một thứ. Tôi biết mình phải làm gì. Không còn thời gian để lãng phí nữa. Tôi vội chạy đến tủ quần áo lấy những thứ mình cần rồi chạy xuống nhà.
Trong nhà bếp, Zuma đã chuẩn bị xong bữa trưa, nhưng bà ta đang đứng ở góc phòng, đầu chúi vào cầu trượt máy giặt ủi, vì thế bà ta có thể nghe thấy chuyện đang xảy ra với vợ chồng Sevier. Hootsie có lẽ đang đứng ở khoảng giữa ống trượt kể lại mọi thứ mà con bé nghe được. Một cái giỏ nhỏ đựng đồ ăn đặt trên tấm thớt lớn, được chuẩn bị sẵn để đem xuống khu xây dựng giao cho nhà McCamey. Bình thường, Zuma sẽ bảo Hootsie đưa giỏ đồ ăn đến đó. Hootsie ghét làm việc ấy và Zuma cũng thế. Zuma nói rằng nhà McCamey chỉ là bọn da trắng nghèo khổ và họ sẽ trộm mọi thứ của ông Sevier nếu ông ấy lơ là cảnh giác. Điều tốt đẹp duy nhất là Zuma và Hootsie bớt ghét chúng tôi, vì mẹ con họ đang bận căm ghét bọn con trai nhà McCamey và cha chúng.
Tôi tóm lấy cái giỏ, chạy ra cửa và hét lên. "Cháu sẽ đưa cái giỏ này đến khu trại. Dù sao cháu cũng phải đưa tờ quảng cáo phim cho chàng trai ở dưới đó." Tôi chạy biến trước khi Zuma kịp tranh luận là tôi sẽ bị muộn giờ ăn trưa.
Tôi lao ra phía sau, nhảy khỏi hiên nhà và băng qua sân nhanh hết mức sải chân, trong khi đó tôi vẫn ngoái ra sau để xem liệu Hootsie có đuổi theo không. Thật nhẹ nhõm khi con bé không làm thế.
Xuống tới bờ hồ, ông McCamey đã ngồi sẵn dưới tàn cây khi tôi xuất hiện cầm theo giỏ đồ ăn. Như tôi hình dung, ông ta luôn sẵn sàng ngừng làm việc. Lý do duy nhất ông ta làm việc toát mồ hôi hôm nay là vì hai cậu con trai lớn nhất của ông ta đã đến nhà hàng xóm để giúp đốn cái cây bị sét đánh ra khỏi kho thóc và sửa mái nhà. Họ sẽ vắng mặt một hoặc hai ngày, cho tới khi công việc đó hoàn tất. Ngay bây giờ, sự giúp đỡ duy nhất của ông McCamey là cậu con trai út Arney, nhưng ông McCamey chỉ gọi cậu ấy là chàng trai.
Tôi gật đầu chào Amey, và cậu ấy đi theo con đường dẫn tới cây liễu mà chúng tôi thường ngồi trò chuyện trước đây. Tôi chui dưới các nhánh cây, rồi đưa cho Arney miếng bánh sandwich, một quả táo và hai chiếc bánh quy đường mà tôi cất trong túi áo. Arney gầy giơ xương. Vì thế bình thường khi đến đây, tôi sẽ mang cho cậu ấy đồ ăn mà cậu ấy không phải chia sẻ với những thành viên còn lại của nhà McCamey. Tôi nghĩ cậu ấy cần điều đó. Cậu ấy lớn hơn tôi một tuổi nhưng lại không cao bằng tôi.
"Hôm nay tớ đem cho cậu thứ khác nữa." Tôi đưa cho cậu ấy tờ rơi lấy ở rạp chiếu phim.
Cậu ấy cầm lấy tờ giấy in bức ảnh chàng cao bồi cưỡi trên lưng con ngựa vàng cao dong dỏng và huýt lên giai điệu dài khe khẽ. "Phim này chắc chắn tuyệt lắm. Kể tớ nghe nội dung câu chuyện đi. Có nhiều pha bắn súng không?"
Arney ngồi xuống, và tôi cũng làm thế. Tôi muốn chia sẻ mọi thứ về bộ phim mà bà Sevier đã dẫn chúng tôi đi xem. Rạp chiếu phim có những cái ghế nhung đỏ bự chảng, các tòa tháp cao trông như lâu đài của nhà vua vậy. Nhưng không có thời gian để nói về những điều đó. Không phải hôm nay. Với những gì đã xảy ra. Tôi phải làm Amey đồng ý với lời yêu cầu của tôi hôm qua.
Tối nay, mặt trăng sẽ tròn và nó sẽ chiếu sáng rực trên mặt nước. Vì hai anh trai của Arney đi vắng, sẽ không có thời điểm nào tốt hơn. Tôi không thể để bà Sevier kéo chúng tôi đến Augusta. Cũng như không thể để cô Tann bắt chúng tôi trở lại cô nhi viện. Ngoài ra, Fern đang bắt đầu nghĩ bà Sevier là mẹ của con bé. Từng chút một, tâm trí của con bé đang quên mất mẹ ruột của chúng tôi. Vào giờ đi ngủ, tôi lẻn qua phòng của Fern, kể cho con bé nghe về Queenie và Briny, nhưng việc đó không còn thành công. Fern đang lãng quên dòng sông và Vương quốc Arcadia. Quên chúng tôi là ai.
Đã đến lúc chúng tôi phải đi rồi.
"Nè, những gì chúng ta đã nói hôm qua. Cậu sẽ đưa chị em tớ đi, phải không?" Tôi hỏi Amey. "Tối nay. Mặt trăng sẽ sớm mọc và soi tỏ." Nếu sống cả đời trên sông, bạn sẽ biết mặt trăng di chuyển thế nào. Dòng sông và những sinh vật sống bên dưới quyết định tâm trạng của mình theo mặt trăng.
Arney giật mình lùi lại như thể tôi đã đánh cậu ấy. Rồi cậu ấy nhắm chặt đôi mắt nâu lại. Mớ tóc nâu đỏ mỏng dính rủ ngang trán và xuống một phần sống mũi dài xương xương của cậu ấy. Cậu ấy lắc đầu với vẻ lo lắng. Có lẽ cậu ấy chưa từng có ý định giúp đỡ chúng tôi. Có lẽ cậu ấy chỉ huênh hoang khi nói rằng mình có thể điều khiển tàu của cha, biết cách băng qua hồ móng ngựa và đầm lầy Dedmen, tiến suốt quãng đường tới sông lớn.
Nhưng tôi đã kể cho cậu ấy nghe sự thật về Fern và tôi. Toàn bộ câu chuyện. Thậm chí tôi còn cho cậu ấy biết tên thật của chúng tôi. Tôi cứ tưởng cậu ấy hiểu tại sao chúng tôi cần sự trợ giúp của cậu ẩy.
Cậu ấy bỗng chống khuỷu tay lên chiếc quần yếm bám đầy bụi bẩn và sờn rách khiến đầu gối lộ ra ngoài. "Tớ chắc chắn sẽ nhớ cậu nếu cậu rời khỏi đây. Chị em cậu là điều tốt đẹp duy nhất ở nơi này từ trước đến nay."
"Cậu có thể đi cùng chị em tớ. Zede Già đã đem về rất nhiều cậu bé. Ông ấy sẽ nhận nuôi cậu, tớ cá đấy. Cậu sẽ không bao giờ nhìn thấy nơi này nữa. Cậu có thể được tự do. Giống như chị em tớ vậy." Mỗi đêm cha của Arney đều nhậu xỉn, rồi xem con trai mình như lũ la ở nhà máy cưa và đánh đập họ, nhất là Arney. Hootsie đã trông thấy Arney bị đánh vào đầu bằng cán búa chỉ vì tội đem nhầm đống đinh cho cha. "Và dù sao đi nữa, sợi dây ngọc trai đó sẽ là của cậu, như tớ đã hứa."
Tôi thọc tay vào túi, lấy nó ra và nắm trong tay để Arney có thể nhìn thấy. Tôi cảm thấy áy náy về sợi dây ngọc trai này. Bà Sevier đã tặng cho tôi vào cái đêm bà ấy dẫn Fern đi thử đôi giày đặc biệt. Bà ấy nghĩ rằng hôm đó là sinh nhật của tôi, như thông tin được ghi trong giấy tờ của Hội Cô nhi viện Tennessee. Vợ chồng Sevier nghĩ là tôi đã quên hết mọi chuyện về ngày đặc biệt của mình, và họ làm tôi bất ngờ bằng một bữa tiệc tối. Tôi đã rất kinh ngạc. Sinh nhật của tôi cách đây năm tháng rưỡi, và tôi lớn hơn một tuổi so với điều họ nghĩ. Nhưng tên tôi cũng không phải là May Weathers, vì thế một ngày sinh nhật vào mùa thu cũng chẳng mấy quan trọng đối với tôi.
Sợi dây ngọc trai đó là thứ đẹp nhất mà tôi từng có, nhưng tôi sẽ vứt bỏ vì Queenie, Briny và dòng sông. Tôi sẽ giao sợi dây đó ra trong nháy mắt.
Hơn nữa, Arney cần giá trị của món đồ đó hơn tôi. Phân nửa thời gian, gia đình cậu ấy phải uống rượu whisky vì không có thức ăn trong khu trại của họ.
Arney chạm vào sợi dây ngọc trai, rồi rụt tay lại và bóc cái vảy trên khớp tay. "Ừm... tớ không thế bỏ lại gia đình. Và hai anh trai của tớ."
"Cậu hãy suy nghĩ thật kĩ nhé. Ý tớ là về việc sống trên sông với bọn tớ ấy." Sự thật là các anh trai của Arney đã trưởng thành, và họ cũng tệ như cha của Arney. Một khi họ chán làm việc như lũ chó và quyết định bỏ đi, Arney có thể sẽ chết đói hoặc bị đánh cho tới khi tách làm đôi. "Briny và Queenie có thể tìm nơi ở cho cậu, tớ hứa đấy. Họ sẽ rất vui vì cậu đã đưa tớ và Fern trở về. Họ sẽ tìm cho cậu một nơi thật tốt. Nếu Zede không còn sống ở đảo Bùn nữa, cậu có thể ở với gia đình tớ trên thuyền Arcadia cho tới khi chúng ta gặp lại Zede."
Cảm giác hơi lo lắng cứa dưới da tôi. Thật ra, tôi không có cách nào đoan chắc Briny và Queenie vẫn ở chỗ lúc trước... ngoại trừ việc tôi biết thế. Họ sẽ chờ ở đó mãi mãi nếu họ phải làm vậy, cho dù đêm đang trở nên lạnh hơn, lá rụng dần và đã đến lúc xuôi dòng theo hướng nam đến vùng đất ấm áp hơn.
Điều tôi sợ là Briny và Queenie đã bỏ đi khi Fern và tôi quay lại thuyền Arcadia.
Silas đã nói với họ rằng chỉ có tôi và Fern rời khỏi nơi đó, Camellia đã biến mất, còn Lark và Gabion bị đưa đi rất xa? Họ có biết không?
Tôi không thể nghĩ đến tình huống đó quá kĩ, vì như thế đau lắm. Đừng mua dây buộc mình ở khúc quanh, Briny luôn nói thế. Ngay bây giờ, tôi chỉ phải tập trung vào việc đi qua đầm lầy tới sông lớn. Từ đó, chúng tôi sẽ theo sát bờ và canh chừng đánh động mấy con tàu và sà lan... và để mắt đến đống đồ trôi giạt, đám cây chắn dòng nước và mấy thứ đại loại thế. Nhiều đêm ở nhà của ông bà Sevier, tôi đã trèo lên vòm mái úp và nhìn ra ngoài. Tôi không thể trông thấy dòng sông từ đó, nhưng tôi có thể cảm nhận. Tôi chắc chắn mình có thể nghe thấy tiếng còi báo sương mù và tiếng huýt sáo văng vẳng ở xa. Phía đường chân trời, tôi có thể nhìn thấy ánh đèn ở Memphis. Từ những gì Arney kể với tôi, tôi nghĩ đầm lầy tháo nước hẳn phải giao với sông Old Man ở đâu đó giữa dốc Chickasaw và cồn đá ngầm nước nổi từ đảo Bùn. Arney không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tôi không thể nhận định nhầm quá nhiều.
Arney gật đầu, và cảm giác thật nhẹ nhõm. "Được rồi. Tớ sẽ đưa cậu đi. Nhưng việc đó phải diễn ra đêm nay. Không thể biết được khi nào thì hai ông anh của tớ trở về."
"Tốt quá. Fern và tớ sẽ lẻn xuống đây ngay khi mặt trăng lên đến ngọn cây. Chị em tớ sẽ gặp cậu trên tàu. Đêm nay cậu phải chắc chắn là cha cậu sớm say. Và hãy để ông ấy ăn đồ ngon. Điều đó sẽ làm ông ấy buồn ngủ. Tớ sẽ kiểm tra để chắc chắn Hootsie đem xuống đây nhiều đồ ăn tối." Việc đó sẽ không khó. Tôi chỉ cần nói với mẹ mới của chúng tôi rằng gã con trai ở khu trại đói bụng và không đủ thức ăn. Bà ấy sẽ dặn Zuma làm thêm đồ ăn.
Bà Sevier có tấm lòng mềm yếu như đóa bồ công anh. Và cũng mỏng manh nữa. Tôi không muốn nghĩ đến việc bà ấy sẽ xoay xở ra sao khi chúng tôi biến mất. Tôi không thể nghĩ đến chuyện đó. Queenie và Briny cũng cần chúng tôi, và họ là người thân của chúng tôi. Đơn giản thế thôi. Không có cách nhìn nào khác cả.
Đã đến lúc chúng tôi đi rồi.
Amey lại gật đầu. "Được rồi. Tớ sẽ có mặt trên tàu, nhưng nếu chúng ta đi cùng nhau, cậu nên biết trước điều này. Có lẽ điều đó sẽ làm thay đổi một số thứ."
"Gì cơ?" Hơi thở của tôi hơi nấc lên.
Đôi vai gầy giơ xương của Arney nâng lên hạ xuống, rồi cậu ấy nheo mắt nhìn tôi trước khi nói ra. "Tớ không phải là con trai." Cậu ấy cởi khuy cổ áo, cái áo đó chẳng khác giẻ rách là bao. Có một dải băng vải muslin cũ bẩn như băng gạc của bác sĩ quấn quanh bên dưới chiếc áo, và Arney không phải là con trai. "Arney thay cho Arnelle, nhưng cha không muốn ai biết điều đó. Người ta sẽ không thuê tớ làm việc nếu họ phát hiện ra sự thật này."
Giờ tôi càng chắc chắn rằng Arney cần phải ở lại trên sông với chúng tôi. Thêm việc cậu ấy là con gái, và đây đâu phải là cuộc sống dành cho một cô gái, còn có những vết thâm tím khắp cơ thể gầy gò của cậu ấy nữa.
Nhưng Zede sẽ nói gì về việc một cô bé ở trên tàu của mình?
Có lẽ Briny và Queenie sẽ để chúng tôi giữ Arney trên thuyền Arcadia. Dù sao thì tôi sẽ có cách. "Cậu có là con gái thì cũng không quan trọng đâu, Arney. Bọn tớ sẽ tìm cho cậu một chỗ ở. Tối nay cậu chỉ cần sẵn sàng khi trăng vượt qua ngọn cây là được."
Chúng tôi móc ngoéo hứa với nhau, rồi tiếng la hét réo gọi của cha Arney vang lên từ đầu bên kia của những cái cây. Bữa trưa kết thúc.
Suốt buổi chiều, tôi tự hỏi liệu Arney có mặt trên tàu đêm nay khi Fern và tôi đến đó không. Nhưng tôi nghĩ cậu ấy sẽ đến, vì khi cậu ấy nghĩ đến chuyện ấy, cậu ấy sẽ thấy không có nhiều thứ níu giữ cậu ấy ở đây. Cậu ấy cần phải xuống sông như chúng tôi.
Ông bà Sevier lại nói chuyện trong phòng ngủ của họ trước khi ông Sevier đi dự cuộc họp ở Memphis. Lúc họ đi xuống, ông ấy cầm theo một túi nhỏ đựng đồ mặc qua đêm.
"Nếu cuộc họp kết thúc trễ, có thể anh sẽ ở lại thành phố." Ông Sevier nói, rồi ông hôn lên đầu Fern và cả tôi nữa, một hành động ông chưa từng làm trước đây. Tôi nghiến răng và cố hết sức đứng yên trong khi ông ấy nghiêng người về phía tôi. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là ông Riggs. "Cả ba chăm sóc cho nhau nhé." Ông ấy nhìn bà Sevier. "Đừng lo. Mọi thứ sẽ ổn thôi."
Zuma đưa cái mũ cho ông ấy khi ông ấy đi ra cửa, sau đó nhà chỉ còn phụ nữ chúng tôi. Bà Sevier bảo Zuma và Hootsie rằng họ có thể về nhà xe và nghỉ ngơi, không cần phải quá chú trọng đến bữa ăn. Hai chị em tôi sẽ có một khay bánh sandwich nhỏ.
Zuma dọn một cái khay thật dễ thương trước khi rời khỏi nhà chính.
"Một bữa tiệc đồ ngủ nhỏ chỉ dành cho chúng ta. Thuyền trưởng Midnight[*] sẽ lên sóng phát thanh tối nay." Bà Sevier nói. "Và có cả cacao nóng nữa. Có lẽ đồ uống đó sẽ xoa dịu dạ dày của ta." Bà ấy liếm môi và ấn một tay lên bụng.
[*]Captain Midnight là một chương trình phát thanh nổi tiếng của Mỹ được lên sóng từ năm 1954 đến năm 1958.
"Con không nghĩ dạ dày con chịu được cả hai thứ đó đâu ạ." Tôi nóng lòng muốn lên lầu và thu dọn một số thứ. Tôi sẽ không lấy thêm bất cứ thứ gì hơn mức cần thiết từ những món đồ ông bà Sevier mua cho chúng tôi. Điều đó không đúng. Dù sao, chúng tôi có nhiều thứ trên thuyền Arcadia rồi. Không tốt như những món đồ này, nhưng chúng tôi đã có thứ mình cần. Một người du mục sống trên sông thì mặc đầm diềm xếp nếp và đi giày da bóng loáng để làm gì chứ? Đế giày lọc cọc sẽ dọa lũ cá sợ mà bơi đi mất.
"Hai con lên lầu, tắm rửa và thay đồ đi. May, con sẽ cảm thấy khá hơn một khi chúng ta dùng ít cacao và đồ ăn." Bà Sevier lau trán bằng mu bàn tay, rồi nhếch môi mỉm cười. "Giờ, đi đi. Chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối đáng yêu. Chỉ có chị em phụ nữ chúng ta thôi."
Tôi liền nắm tay Fern và đi lên lầu.
Fern rất phấn khích về bữa tiệc của chúng tôi với bà Sevier. Con bé tự tắm rửa, mặc đồ ngủ thật nhanh, cho dù con bé mặc ngược.
Tôi chỉnh lại, khoác áo choàng cho con bé và cho mình, nhưng tôi vẫn mặc nguyên đồ bên dưới. Nếu bà Sevier chú ý, tôi sẽ chỉ cần nói với bà ấy là tôi thấy lạnh. Gần đây, không khí trong nhà trở lạnh vào ban đêm. Thêm một điều nữa nhắc tôi nhớ rằng đã đến lúc trở lại dòng sông trước khi mùa đông bắt đầu.
Tôi cố cư xử như thể mình thấy thích bữa tiệc radio, nhưng tôi lại cảm thấy rất căng thẳng trong khi chúng tôi dùng bánh sandwich nhỏ. Tôi làm rớt một cái bánh khiến áo choàng bị bẩn. Bà Sevier liền lau sạch vết bẩn ấy cho tôi.
Rồi bà ấy sờ trán tôi xem nhiệt độ. "Con cảm thấy thế nào sau khi đã ăn chút gì đó?"
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi ước gì bà ấy là Queenie. Tôi ước Queenie và Briny sở hữu căn nhà rộng lớn này, và tôi ước bà Sevier có thể sinh con, hết đứa này đến đứa khác, giống như Queenie, như thế bà ấy sẽ không cô đơn sau khi chúng tôi biến mất.
Tôi lắc đầu và thì thào. "Con có lẽ nên đi ngủ. Con có thể dẫn Fern đi cùng và dỗ con bé ngủ yên."
"Con không cần phải lo lắng thế." Bà ấy luồn tay qua tóc tôi, gom tóc trong tay và nhấc tóc khỏi vai tôi như cách Queenie thường làm. "Ta sẽ đưa con bé lên khi con bé đã buồn ngủ. Xét cho cùng, ta là mẹ của con bé mà."
Mọi thứ trong tôi lại trở nên lạnh toát và cứng đờ. Thậm chí tôi hầu như không thể cảm thấy điều đó khi bà ấy hôn vào má tôi và hỏi xem tôi có cần bà ấy chèn chăn giúp không.
"Không... thưa mẹ." Tôi vội ra khỏi phòng nhanh hết mức có thể, và không ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần.
Trên lầu, thời gian có vẻ kéo dài mãi mãi cho tới khi bà Sevier đưa Fern vào giường. Qua bức tường, tôi nghe thấy bà ấy hát ru. Tôi liền đưa tay bịt chặt tai lại.
Queenie và tôi cũng hát bài đó cho mấy đứa nhỏ nghe nhiều lần.
Nén một lời tạm biệt, đừng khóc nữa.
Ngủ đi nhé, bé cưng.
Và khi tỉnh giấc,
Con sẽ có
Toàn bộ đàn ngựa nhỏ xinh đẹp kia.
Mọi thứ đang rối tung trong đầu tôi: Arcadia và nơi này. Cha mẹ ruột của tôi và ông bà Sevier. Queenie và mẹ, Briny và bố. Sông lớn. Hồ móng ngựa. Đầm lầy. Hàng hiên dài màu trắng và hàng hiên nhỏ dập dềnh trên mặt nước, không được sơn phết gì cả.
Tôi giả vờ mình đã ngủ say khi bà Sevier đi vào phòng tôi và sờ trán tôi lần nữa. Tôi sợ bà ấy sẽ cố đánh thức tôi và hỏi xem tôi thế nào, nhưng rồi bà ấy rời khỏi phòng. Cánh cửa đóng lại ở cuối hành lang, và rốt cuộc tôi cũng có thể hít thở dễ dàng.
Mặt trăng chỉ mới mọc khi tôi mặc áo choàng, đi giày, đeo cái túi nhỏ trên lưng, rồi lẻn vào phòng của Fern và nhấc con bé khỏi giường. "Suỵt... yên nào. Chúng ta sẽ đi tới sông và xem liệu chúng ta có thể phát hiện con đom đóm nào không. Nếu ai đó nghe thấy, họ sẽ không để chúng ta đi đâu."
Tôi quấn em gái trong tấm chăn, và con bé ngủ say trên vai tôi trước khi chúng tôi đi xuống nhà và ra cánh cửa dẫn tới hàng hiên. Nơi đó tối om. Tôi nghe thấy thứ gì đó kêu sột soạt trong khu vườn gần nhà, có lẽ là một con gấu trúc Mỹ hay chồn hôi. Lũ chó săn của ông Sevier sủa inh ỏi khi tôi đi qua bãi cỏ, nhưng chúng liền im lặng lúc trông thấy tôi. Không hề có ánh đèn trong nhà để xe. Sương giá búng nhẹ và phủ trên chân tôi khi tôi ôm Fern thật chặt và đi vội đến hàng cây. Bên trên những nhánh cây, mặt trăng chiếu sáng trên cao và tròn trĩnh, rực rỡ như đèn bão mà Briny luôn treo trên thuyền Arcadia vào ban đêm. Nhiều ánh sáng xuyên qua khe lá, và đó là tất cả những gì chúng tôi cần. Chúng tôi nhanh chóng đi xuống bờ hồ. Arney đang chờ ở đó, như cậu ấy đã hứa.
Chúng tôi thì thầm, mặc dù cậu ấy nói với tôi là cha cậu ấy ngủ như chết vì say rượu, như mọi khi. "Nếu ông ta chợt tỉnh giấc và muốn gọi tớ, ông ta cũng không thể đứng dậy đi tìm tớ được." Nhưng dù sao Arney vẫn vội vã lên tàu. Mắt cậu ấy mở to trắng dã trên khuôn mặt xương xương khi cậu ấy nhìn qua vai hướng về phía khu trại.
Cuối cùng, cậu ấy đứng đó với một tay đặt trên thuyền đáy bằng nhỏ và hai chân trên bờ. Có vẻ như thời gian kéo dài mãi mãi khi cậu ấy hướng tới khu trại, chỉ lẳng lặng quan sát.
"Lên thuyền đi." Tôi thì thầm. Fern hơi tỉnh giấc, ngồi ở cuối thuyền, ngáp dài, vươn người và chớp mắt nhìn quanh quất. Nếu con bé biết chuyện gì đang xảy ra, tôi sợ con bé sẽ la lối om sòm lên.
Ngón tay của Arney trượt khỏi thuyền cho tới khi chỉ còn đầu ngón tay chạm vào.
"Arney." Cậu ấy đang nghĩ đến việc để chúng tôi đi một mình sao? Tôi không biết tự điều khiển xuồng máy, cũng không biết cách đi qua bãi lầy. Chúng tôi sẽ lạc ở đó và không bao giờ thoát ra. "Arney, chúng ta phải đi rồi."
Qua ngọn cây, những cái bóng chuyển động trên bãi cỏ, và tôi nghĩ mình nhìn thấy những luồng sáng trên cỏ. Chúng biến mất ngay khi tôi đứng lên để nhìn rõ hơn. Có lẽ ánh sáng đó chỉ do tôi tưởng tượng... hoặc có lẽ ông Sevier đã quyết định về nhà tối nay thay vì ở lại thành phố. Có thể ông ấy đang đậu xe và đi vào nhà ngay lúc này. Ông ấy sẽ nhìn vào phòng ngủ của chúng tôi và biết chúng tôi đã biến mất.
Tôi lảo đảo đi qua thân tàu, nắm lấy tay Arney, và cậu ấy nhảy dựng lên như thể đã quên béng tôi. Mắt cậu ấy bắt lấy ánh nhìn của tôi qua ánh trăng. "Tớ không biết mình có nên làm việc này không." Cậu ấy lên tiếng. "Tớ sẽ không bao giờ gặp lại người thân của mình nữa."
"Họ đối xử với cậu rất tệ, Arney. Cậu phải rời khỏi đây. Cậu phải đi cùng chị em tó. Giờ bọn tớ sẽ là người thân của cậu. Tớ, Fern, Briny, Queenie và Zede Già."
Chúng tôi nhìn chằm chằm nhau một lúc lâu. Cuối cùng, cậu ấy gật đầu và đẩy thuyền quá nhanh khiến tôi ngã nhào trên người Fern. Chúng tôi lấy mái chèo và chèo thuyền ra, để gió và dòng nước kéo chúng tôi đi tói bãi lầy cho tới khi chúng tôi cách xa bờ.
"Đo... Đom đóm... đâu rồi ạ?" Fern lầm bầm khi tôi bò lồm cồm bên trên con bé.
"Suỵt. Chúng ta phải đến sông trước đã. Em có lẽ nên ngủ một lát đi." Tôi kéo chặt cái chăn quấn quanh người con bé, đi giày vào đôi chân trần của con bé để giữ ấm và cho con bé gối đầu lên cái giỏ nhỏ. "Tới lúc nhìn thấy đom đóm, chị sẽ đánh thức em." Sẽ không có bất cứ con đom đóm nào cả, nhưng khi Fern nhìn thấy Arcadia, con bé sẽ không còn bận tâm đến việc đó nữa.
Arney bắt đầu khởi động động cơ và ngồi xuống đuôi thuyền để điều khiển. Tôi cầm mái chèo của mình và đi lên trước để canh chừng mấy khúc cây trôi giạt. "Thắp đèn lên đi." Arney nói. "Có diêm trong hộp kia."
Tôi làm theo như cậu ấy yêu cầu, và chỉ vài phút sau, chúng tôi đã đến giữa hồ trống trải, rộng thênh thang, khuấy động những sinh vật sống ban đêm bên dưới khi chúng đi ra xa tránh ánh đèn. Tôi cảm thấy tự do khi đàn ngỗng Canada bay ngang qua, cất tiếng kêu và những vì sao rải rác trên đầu. Chúng bay cùng hướng với chúng tôi. Theo phía nam đến dòng sông. Tôi nhìn chúng bay qua và ước gì có thể bắt một con và để nó đưa tôi về nhà.
"Tốt nhất nên canh chừng ở trên đó." Arney cho thuyền chạy chậm lại khi hồ thu hẹp dần và các hàng cây ép sát hơn. "Hãy đẩy mấy vật trôi giạt ra nếu cậu phát hiện thấy. Đừng để thuyền chúng ta chồm lên trên."
"Tớ biết rồi."
Không khí về đêm mát lạnh, dày đặc và bốc mùi bùn lầy. Tôi siết chặt áo choàng lại. Những tán cây đã chặn mất bầu trời, gốc cây nhiều rễ bự bện xoắn lại với nhau. Cành cây như những ngón tay vươn tới chúng tôi. Thứ gì đó cào sột soạt dọc thân thuyền và khiến chúng tôi nghiêng sang một bên.
"Giữ cho thuyền tránh xa chúng." Arney quát lớn. "Chỉ cần một vết nứt trên thuyền, chúng ta sẽ thành người thiên cổ đấy."
Tôi canh chừng mấy khúc cây, đám rễ cây bách và bất cứ loại gỗ nào đó trôi giạt. Tôi dùng mái chèo đẩy đi, và chặng đường chậm lại. Ở đây đó, những xuồng nhỏ đang neo đậu gần bờ và những ngôi nhà thuyền lơ lửng trên đế trượt, đèn bão sáng chập chờn, nhưng hầu hết chặng đường chúng tôi chỉ có một mình. Chẳng có gì ngoại trừ chúng tôi và hàng dặm đường lầy lội khó di chuyển, nơi sinh sống của lũ rái cá, linh miêu Bắc Mỹ và rêu bám đầy những nhánh cây trên đầu. Cây cối tạo ra những hình dáng giống như lũ quái vật trong bóng tối.
Một con chim cú mèo bỗng rít lên khiến tôi và Amey cúi thấp đầu xuống. Rồi chúng tôi nghe thấy tiếng nó bay qua ngay trên đầu.
Fern bị tiếng ồn làm phiền trong khi đang ngủ say.
Tôi chợt nghĩ đến những câu chuyện kể về gã người sói và cách hắn đưa lũ trẻ ra khỏi đầm lầy. Một cơn rùng mình lướt qua người tôi, nhưng tôi không để Arney nhìn thấy. Không hề có quái vật nào ở đây tệ hơn những điều đang chờ đợi chúng tôi ở nhà của bà Murphy nếu chúng tôi bị gửi trở về đó.
Bất kể chuyện gì khác xảy ra, Fern và tôi không thể bị bắt.
Tôi quan sát mặt nước và cố không nghĩ đến những gì có thể xuất hiện ở đầm lầy ngoài kia. Arney xoay thuyền theo mọi hướng, mò mẫm tìm không biết bao nhiêu lần con kênh mà cậu ta nói mình có thể tìm ra.
Cuối cùng, chúng tôi không còn ánh trăng, và dầu hỏa trong đèn cạn kiệt. Ngọn lửa cháy xèo xèo cho tới khi nó chỉ còn là ngọn bấc cháy khét. Cơn gió bỗng thổi tắt đèn khi chúng tôi đến gần bờ và buộc gút dây thuyền vào một nhánh cây. Tay chân tôi nặng trịch như những khúc cây ướt sũng tôi đã đẩy đi bằng mái chèo. Chúng đau nhức và kêu răng rắc khi tôi bò đến giữa thuyền để chui xuống dưới chăn bên cạnh Fern, con bé gần như ngủ suốt quãng thời gian này.
Arney cũng đi theo. "Chỗ này cách nơi cuối bãi lầy không xa." Cậu ấy nói, và ba chúng tôi cuộn tròn nằm bên nhau, lạnh, ướt và thiếu ngủ. Ở nơi nào đó, tôi nghĩ tôi nghe thấy tiếng nhạc, và tôi tự nhủ đó là một con tàu biểu diễn và điều đó nghĩa là con sông ở gần đây, nhưng đấy có thể chỉ là tâm trí tôi đang chơi khăm. Khi ngủ thiếp đi, tôi chắc chắn mình nghe thấy tiếng tàu và sà lan ở phía xa. Còi báo hiệu sương mù và tiếng huýt sáo vang vọng trong đêm. Tôi lắng nghe thật kĩ, cố quyết định xem liệu mình có biết con tàu nào hay không. Benny Slade, General P, và thuyền bánh guồng thổi luồng gió phù phù.
Tôi đã về nhà rồi. Tôi được quấn trong bài hát ru mà tôi đã thuộc lòng. Tôi để bóng tối và âm thanh màn đêm đi vào bên trong tôi, và chẳng còn giấc mơ hay nỗi lo nào nữa. Dòng nước lớn đung đưa tôi thật nhẹ nhàng và dịu dàng cho tới khi không có gì khác quanh tôi.
Tôi chìm vào giấc ngủ của một người du mục trên sông.
Vào buổi sáng, giọng nói kéo tôi ra khỏi sự yên tĩnh. Những giọng nói... và tiếng gỗ đập liên hồi vào gỗ. Tôi đạp chăn ra, và Arney ngồi phắt dậy phía bên kia Fern. Chúng tôi nhìn nhau một chốc, nhớ ra chúng tôi đang ở đâu và chúng tôi đã làm gì. Ở giữa chúng tôi, Fern quay qua và chớp mắt nhìn bầu trời.
"Em đã bảo với anh là có người trên chiếc thuyền đó mà, Remley." Ba cậu bé da màu đứng nhìn chúng tôi từ chỗ khuỷu gối cây bách,[*] quần yếm cuộn lại bên trên đôi chân gầy nhom đầy bùn của bọn trẻ.
[*]Một cấu trúc đặc biệt hình thành bên trên rễ của cây bách, thường được nhìn thấy trên những cây mọc trong đầm lầy.
"Đó là một cô gái!" Đứa nhóc lớn nhất lên tiếng, rướn cằm ra để nhìn tôi rõ hơn và gõ đầu xiên bắt ếch của mình vào thuyền. "Và họ đi cùng một bé gái. Những cô gái da trắng!"
Hai đứa bé kia lùi lại, nhưng đứa lớn nhất - thằng bé không thể lớn hơn chín hay mười tuổi - đứng yên và tựa người vào cây xiên. "Chị đang làm gì ở đây? Bị lạc sao?"
Arney đứng lên và đập tay vào người chúng. "Biến đi! Mấy đứa tốt hơn nên biến đi nếu mấy đứa biết điều gì tốt cho mình." Giọng cậu ta trầm hơn, giống như cậu ta từng sử dụng trước khi tôi biết cậu ta là con gái. "Bọn ta ra ngoài cầu cá. Đang chờ đến sáng để bắt đầu đi câu tiếp. Một trong ba đứa có thể trèo lên đó và tháo cái dây kia không, như thế bọn ta có thể lên đường rồi."
Lũ nhóc vẫn đứng yên tại chỗ, tròn xoe mắt quan sát chúng tôi.
"Nhanh lên, mấy đứa nghe thấy gì không?" Arney lúc lắc mái chèo về phía nhánh cây mà chúng tôi đã buộc thuyền. Nước đã lôi chúng tôi đi vòng quanh trong khi chúng tôi ngủ, và dây thừng bị quấn rối trong cành cây. Chúng tôi sẽ khó có thể tự tháo ra được.
Tôi quờ quạng tìm trong túi đồ và giơ cái bánh quy lên. Ở nhà Sevier, lấy trộm bánh nướng của Zuma chẳng phải việc khó khăn gì. Tôi đã để dành mấy cái trong vài ngày qua để chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến hành trình của chúng tôi. Giờ chúng lại hữu ích. "Tôi sẽ ném cho em cái bánh quy này nếu em làm việc đó."
Fern bỗng dụi mắt và thì thầm. "Mẹ đâu rồi ạ?"
"Im nào." Tôi bảo con bé. "Giờ em hãy thật yên lặng nhé. Đừng hỏi gì nữa."
Tôi giơ cái bánh quy lên cho đám nhóc da màu. Đứa nhỏ nhất cười toe toét, rồi thả cây xiên xuống và trèo qua các nhánh cây nhanh như thằn lằn. Thằng bé chỉ tháo một chút là sợi dây nới lỏng ra. Trước khi chúng tôi rời đi, tôi liền ném ba cái bánh quy lên bờ.
"Không cần phải cho bọn chúng bất cứ thứ gì đâu." Arney than phiền.
Fern vươn người về phía tôi và liếm môi.
Tôi bèn đưa cho Fern và Arney hai cái bánh quy cuối cùng. "Chúng ta sẽ có nhiều thức ăn một khi đến Arcadia. Queenie và Briny sẽ rất mừng nếu thấy chúng ta, họ sẽ nấu một bữa thịnh soạn đến mức cậu sẽ không thể tin vào mắt mình nữa đấy." Kể từ khi chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình này, tôi đã hứa với Arney nhiều thứ để giữ cậu ấy đi tiếp. Tôi biết cậu ấy vẫn còn muốn trở lại với người thân. Thật buồn cười khi những gì bạn từng sử dụng có vẻ tốt ngay cả khi thứ đó rất tệ.
"Cậu sẽ thấy thôi." Tôi nói với cậu ấy. "Khi ở trên thuyền Arcadia, chúng ta sẽ thả tàu xuôi theo dòng nước, đến nơi không ai có thể gây rắc rối cho chúng ta. Chúng ta sẽ đi tới miền nam, Zede Già sẽ ở ngay sau chúng ta."
Tôi tự nhủ điều đó nhiều lần trong khi chúng tôi khởi động động cơ nhỏ và hướng tới cửa đầm lầy, nhưng cảm giác như có một sợi dây bên trong tôi và nó vẫn buộc vào thứ gì đó ở phía sau. Sợi dây siết chặt hơn, ngay cả sau khi chúng tôi chạy tới góc rẽ, hàng cây mở rộng ra, và tôi nhìn thấy con sông sẵn sàng đưa chúng tôi về nhà. Nỗi lo lớn dần trong tôi, và việc đó chẳng hề liên quan gì đến đường rẽ nước từ những con tàu lớn đang xô đẩy và đung đưa thuyền của chúng tôi khi chúng tôi chạy rề rề tới Memphis.
Khi đảo Bùn rốt cuộc hiện ra trong tầm mắt, nỗi lo lắng làm tôi nghẹt thở, và tôi hơi ước rằng một chiếc sà lan sẽ đâm vào thuyền của chúng tôi khi chúng tôi hướng tới vùng nước tĩnh lặng. Briny và Queenie sẽ nói gì khi họ thấy Fern là đứa duy nhất ngoài tôi ra?
Câu hỏi ấy trở nên nặng nề hơn khi chúng tôi đi tới khu trại nhà thuyền cũ, giờ nơi đó gần như trống trải. Tôi hướng dẫn Arney đi vào vùng nước tĩnh mà tôi đã đi qua hàng trăm lần trong tâm trí. Tôi đã đến đây từ xe của cô Tann, tầng hầm của bà Murphy, ghế xô pha ở tiệc xem mắt và phòng ngủ hồng viền đăng ten ở nhà lớn của ông bà Sevier.
Thật khó tin nổi rằng con thuyền có thật, ngay cả khi tôi rời khỏi khúc cua và thuyền Arcadia đang chờ ở đó. Con thuyền không chỉ là một giấc mơ khác nữa rồi.
Tàu của Zede được neo dưới con đường, nhưng tôi càng đến gần hơn, mọi thứ về thuyền Arcadia càng có vẻ không đúng. Thanh chắn hàng hiên bị gãy. Lá và cành cây rụng đầy trên mái nhà. Những mảnh kính sắc nhọn trên ô cửa sổ vỡ tan tành gần ống khói lò sáng lấp lánh trong ánh nắng. Thuyền Arcadia nghiêng sang một bên trên mặt nước, thân thuyền lún lên bờ quá cao. Và tôi tự hỏi làm thế nào chúng tôi có thể đẩy thuyền xuống nước được.
"Arcadia! Arcadia!" Fern vỗ tay hoan hô, chỉ trỏ, những lọn tóc quăn vàng rực của con bé nảy lên nảy xuống. Con bé đứng ở giữa thuyền như một cô bé sống trên sông. "Arcadia! Queenie! Queenie!" Con bé lại hét lên hết lần này đến lần khác khi chúng tôi đến gần hơn.
Không hề có dấu hiệu của bất cứ ai quanh đây. Có lẽ họ đã thức dậy vào buổi sáng và đi câu cá hoặc đi săn? Hoặc có lẽ họ ở tàu của Zede?
Nhưng Queenie không rời khỏi tàu nhiều. Bà thích ở nhà trừ phi ghé thăm những phụ nữ sống gần đó. Và không hề có bất cứ ai khác quanh đây.
"Con thuyền này à?" Arney nghe có vẻ nghi ngờ.
"Ắt hẳn giờ họ không có ở nhà." Tôi cố tỏ vẻ chắc chắn, nhưng không phải thế. Một cảm giác u ám đầy ứ bao trùm lấy tôi. Queenie và Briny sẽ không bao giờ để thuyền như thế này. Briny luôn tự hào về Arcadia. Ông giữ mọi thứ thật đẹp đẽ. Thậm chí với năm đứa trẻ bu quanh, Queenie vẫn giữ ngôi nhà nhỏ của chúng tôi không một vết bẩn. Ngăn nắp, bà gọi thế.
Giờ Arcadia khác xa vẻ ngăn nắp rồi. Thậm chí con thuyền trông còn tệ hơn khi Arney đưa chúng tôi đến gần ván cầu, sau đó tắt động cơ để chúng tôi thả trôi. Lúc tôi nắm lấy thanh chắn hàng hiên để kéo thuyền vào, một mảnh gỗ bị bửa ra trong tay tôi khiến tôi suýt ngã nhào xuống nước.
Ngay lúc chúng tôi vừa buộc thuyền thì tôi nhìn thấy Silas chạy xuống bờ sông, đôi chân dài của anh ta lướt trên cát. Anh ta nhảy qua bụi cây, nhanh nhẹn như một con cáo. Và trong một chốc, tôi chợt nghĩ đến cảnh Camellia chạy trốn khi cảnh sát tìm đến.
Có vẻ như nhiều năm đã trôi qua, chứ không phải chỉ vài tháng.
Silas gặp tôi khi tôi leo khỏi tàu. Anh ta liền ôm chầm tôi, lắc lư tôi và nhấc bổng tôi lên trong khi chân anh ta lún sâu trong cát. Sau đó anh ta đặt tôi xuống đầu tấm ván.
"Gặp lại em thật mừng quá." Anh ta nói. "Anh chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại em."
"Em cũng tự hỏi thế." Ở đằng sau, tôi nghe thấy Arney đang giúp Fern, nhưng tôi chỉ nhìn Silas. Gặp được anh ta thật là mừng, chính xác như thế. "Bọn em về rồi. Bọn em đã về nhà."
"Đúng thế. Và em cũng đưa được Fern về. Chờ gặp Zede nhé!"
Silas lại ôm tôi, và lần này cánh tay tôi không bị trói chặt. Vì thế tôi ôm đáp lại.
Chúng tôi không buông nhau ra cho tới khi Fern lên tiếng khiến tôi nhớ ra còn có người khác đang nhìn. "Queenie đâu rồi ạ?" Con bé hỏi.
Lúc buông Silas ra và lùi lại nhìn anh ta, tôi biết có chuyện gì đó không ổn. Chẳng có ai rời khỏi nhà thuyền, ngay cả khi chúng tôi đã tạo ra toàn bộ sự huyên náo vừa rồi. "Silas, Queenie đâu rồi? Cả Briny nữa?"
Silas nắm lấy vai tôi. Đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Khóe miệng anh ta hơi run run. "Mẹ em đã qua đời cách đây ba tuần, Rill. Bác sĩ bảo bà bị nhiễm trùng máu, nhưng Zede nói với anh là bà đã quá đau lòng. Bà ấy quá nhớ tất cả bọn em."
Tin tức đó làm ruột gan tôi trào hết ra ngoài như một con cá. Tôi cảm thấy trống rỗng bên trong. Mẹ tôi đã rời bỏ thế giới này sao? Bà đã biến mất, và tôi sẽ không bao giờ gặp lại bà ư?
"Vậy Briny đâu... đâu rồi?" Tôi hỏi.
Silas nắm vai tôi chặt hơn. Tôi có thể nói anh ta sợ nếu anh ta nói tiếp, tôi sẽ đổ sụp như con búp bê vải. Trong một giây, tôi nghĩ mình sẽ như thế. "Ông ấy không khỏe, Rill à. Ông ấy cứ uống rượu suốt sau khi ông ấy mất các em. Và tình trạng ông ấy tệ hơn từ khi Queenie qua đời. Tệ hơn gấp đôi."