Chương 24 Rill
Tiếng kêu của chim đớp muỗi cố kéo tôi ra khỏi giấc mơ, nhưng tôi gạt đi và cố nán lại. Trong mơ, tất cả chúng tôi đang ở trên thuyền Arcadia... Briny, Lark, Fern và Gabion. Chúng tôi đang lênh đênh trên đoạn sông rộng ở giữa dòng Mississippi, như thể chúng tôi sở hữu toàn bộ con sông lớn này. Hôm nay trời đẹp và quang đãng, không hề có bất cứ tàu kéo, sà lan hay tàu có bánh lái trong tầm mắt.
Chúng tôi tự do. Chúng tôi không bị trói buộc và để dòng sông đưa chúng tôi tới phương nam. Cách thật xa đảo Bùn và mọi thứ xảy ra ở đây.
Silas và Zede cũng đi theo chúng tôi. Cả Camellia và Queenie nữa.
Đó là lúc tôi biết mọi thứ đều sai.
Tôi mở choàng mắt và tung chăn ra. Trong giây lát, tôi bị chói mắt và bối rối. Giờ là buổi trưa, chứ không phải là ban đêm. Rồi tôi nhận ra mình đang nằm co người trong thuyền nhỏ cùng với Fern, và chúng tôi đang đắp tấm vải bạt rách rưới, chứ không phải đắp chăn. Chiếc thuyền nhỏ buộc vào phía sau của Arcadia, không hướng tới nơi nào cả. Đây là nơi duy nhất chúng tôi có thể đến nghỉ ngơi và chắc chắn Briny sẽ không lặng lẽ đến gần chúng tôi.
Chim đớp muỗi kêu lên lần nữa. Tôi biết đó là Silas. Tôi tìm anh ta trong bụi rậm, nhưng anh ta trốn kĩ quá.
Tôi ngọ nguậy dưới tấm vải bạt. Fern thức dậy và chộp lấy mắt cá chân của tôi. Kể từ khi chúng tôi trở lại Arcadia, con bé sợ ở một mình, thậm chí chỉ một lát. Fern không dám chắc là Briny sẽ đẩy mạnh con bé ra tới mức ngã ngửa hay vồ lấy và ôm chặt đến nỗi con bé không thể thở.
Tôi đáp lại tiếng kêu của chim đớp muỗi. Fern lồm cồm bò dậy cố nhìn vào rừng.
"Suỵt." Tôi thì thầm. Khi chúng tôi lẻn ra thuyền nhỏ sáng nay, Briny đang cầm chai rượu whisky đi loanh quanh. Giờ ông có lẽ đã ngủ thiếp đi trên hàng hiên rồi. Nhưng tôi thực sự không thể chắc chắn. "Chúng ta không nên để Briny phát hiện Silas đang ở đây."
Fern gật đầu và liếm môi. Dạ dày con bé kêu ùng ục. Có lẽ con bé biết Silas sẽ mang chút đồ ăn gì đó cho chúng tôi. Nếu không nhờ Silas, Zede Già và Arney, chúng tôi có lẽ đã chết đói trong ba tuần trở lại thuyền Arcadia. Briny không cần ăn nhiều. Giờ ông chủ yếu sống nhờ rượu whisky.
Tôi nhấc tấm vải bạt lên cho Fern. "Em nằm dưới đó một chút nhé." Nếu Briny trông thấy Silas ghé qua và khơi dậy một cuộc đấu, tôi không muốn Fern cản trở.
Tôi phải kéo con bé ra để nhét con bé nằm lại dưới tấm vải bạt, nhưng rồi con bé ngoan ngoãn ở lại.
Silas đang chờ trong bụi rậm. Anh ta ôm tôi thật chặt, và tôi bèn cắn môi ngăn mình bật khóc. Rồi chúng tôi cùng đi ra xa, vừa đủ để tôi có thể nghe thấy tiếng Fern nếu con bé cần tôi.
"Em khỏe chứ?" Silas hỏi khi chúng tôi ngồi xuống chỗ trống dưới tán cây.
Tôi gật đầu. "Mặc dù em chẳng câu được con cá nào sáng nay." Tôi không muốn hỏi xin thức ăn, nhưng tôi hy vọng đó là thứ đang nằm trong cái túi nhỏ anh ta cầm theo.
Anh ta đưa qua một cái gói nhỏ chỉ bằng hai nắm tay, nhưng như thế là nhiều lắm rồi. Đồ ăn dự trữ của Zede đang dần cạn kiệt, và ông ấy còn phải nuôi Arney nữa. Cậu ấy đã chuyển đến sống trên tàu của ông ấy, ở đó cậu ấy sẽ được an toàn. Zede cũng muốn Fern và tôi qua đó, nhưng tôi biết Briny sẽ không làm hại chúng tôi.
"Một ít bánh rán và cá muối. Một quả táo em có thể cắt làm đôi." Silas chống tay ngả người ra sau, hít một hơi và nhìn qua những bụi gai phía con sông. "Hôm nay Briny đỡ hơn chút nào chưa? Ông ấy còn đi loanh quanh không?"
"Một chút." Tôi không chắc liệu đó là sự thật hay chỉ là mong muốn của tôi. Briny thường đi thơ thẩn quanh tàu, uống rượu và la hét vào ban đêm. Sau đó ông sẽ ngủ lấy lại sức vào ban ngày.
"Zede bảo tối nay sẽ mưa đấy."
Tôi cũng đã nhìn thấy dấu hiệu của cơn mưa. Điều đó làm tôi lo lắng. "Đừng trở lại và cố buộc lại đám dây câu, được chứ? Đừng làm thế. Có lẽ thêm vài ngày nữa. Một vài ngày nữa thôi, và em nghĩ Briny sẽ sẵn sàng trở lại bình thường."
Trong hai tuần, chúng tôi đã ở lại bờ sông đối diện với đảo Bùn trong khi thời tiết trở lạnh hơn nhiều. Mặc dù Silas và Zede đã cảnh báo Briny rằng cảnh sát rất dễ phát hiện ra chúng tôi ở đây nếu họ đến xem qua, Briny cũng sẽ không để bất cứ ai tháo dây buộc thả gần bờ. Ông suýt bắn vào tay của Silas vì cố làm thế. Ông cũng suýt bắn Arney tội nghiệp. Tôi đã đưa cho cậu ấy một số quần áo của Queenie, và Briny quyết định cậu ấy là Queenie, và ông trở nên giận dữ bà vì rời bỏ thế giới này.
"Chỉ thêm một thời gian nữa thôi." Tôi cầu xin Silas.
Silas xoa tai như thể anh ta không muốn nghe điều đó. "Em nên dẫn Fern theo và cùng anh đến tàu của Zede. Chúng ta sẽ đưa con bé xuống con kênh chính và xem thử Briny có đi theo không."
"Chỉ vài ngày nữa thôi. Briny sẽ khá hơn. Ông chỉ mất trí một thời gian. Rồi tình trạng này sẽ qua mà."
Tôi hy vọng mình đúng, nhưng sự thật là Briny không muốn rời xa Queenie, vì Queenie được chôn cất ở khoảng đất cao của Mississppi, cách nơi này không xa. Một linh mục Công giáo đã nói lời cuối với bà, Zede bảo tôi như thế. Thậm chí tôi không hề biết mẹ tôi là tín đồ Công giáo. Tôi không hề biết từ đó có nghĩa gì, cho đến khi tôi sống với ông bà Sevier. Zuma đeo một cây thánh giá nhỏ giống như cái treo trên tường nhà của chúng tôi. Đôi khi bà ta sẽ cầm thánh giá và thì thào, giống như cách Queenie thường làm, nhưng đó không phải là phong tục ở Ba Lan. Ông bà Sevier không mấy quan tâm, vì họ là tín đồ Baptist.
Tôi nghĩ, dù sao đi nữa, thật an ủi khi biết mẹ tôi đã được chôn cất tử tế và một nhà truyền giáo đã đến nơi đó cầu nguyện tại mộ của bà.
"Zede muốn em nói với Briny rằng, trong tối đa bốn ngày, ông ấy sẽ cho thuyền ra khơi, và nếu Briny không muốn đi cùng, ông ấy sẽ đưa em và Fern rời khỏi Arcadia. Hai em sẽ ra sông với bọn anh."
"Ai ở... ở ng... ngoài kia?" Giọng Briny oang oang vang lên từ nơi nào đó gần bờ sông. Lời nói đầy hơi men còn sót lại. Ông ắt hẳn đã nghe thấy Silas nói chuyện. "Ai l... lảng vảng ngoài đó hả?" Briny xông qua bụi rậm và cỏ héo.
Tôi liền tóm lấy cái túi, nhét vào dưới váy và xua Silas đi. Briny lảo đảo xung quanh trong khi tôi lẻn tới thuyền nhỏ, kéo Fern ra và đưa con bé về nhà thuyền.
Briny nhìn thấy chúng tôi ở đó khi ông rốt cuộc cũng trở về. Tôi giả vờ như mình đã rán bánh trong chảo chiên. Thậm chí ông cũng chẳng hề để ý là không hề có lửa trong bếp lò.
"Con nấu bữa tối sắp xong rồi ạ." Tôi dọn đĩa. "Cha đói chưa ạ?"
Ông chớp mắt, rồi bồng Fern lên, ngồi vào bàn và ôm chặt con bé. Con bé nhìn tôi, gương mặt con bé tái nhợt và lộ vẻ sợ hãi.
Một nắm tay liền chộp lấy cổ họng tôi. Làm sao tôi dám nói với Briny rằng Zede chỉ chờ thêm bốn ngày nữa? Tôi không thể, vì thế tôi đành nói: "Tối nay có bánh rán, cá muối và táo cắt lát ạ."
Tôi đặt đồ ăn trên bàn, và Briny đặt Fern ngồi xuống chỗ của con bé. Cảm giác như chúng tôi vẫn cùng dùng bữa đàng hoàng mỗi ngày. Trong một lát, mọi thứ như thế. Briny mỉm cười với tôi qua đôi mắt đen ánh vẻ mệt mỏi, điều đó nhắc tôi nhớ đến Camellia.
Tôi nhớ em gái, ngay cả khi lúc nào chúng tôi cũng đánh nhau. Tôi nhớ tính cách bướng bỉnh, khó trị của con bé. Và con bé không bao giờ chịu thua.
"Zede bảo bốn ngày nữa, dòng chảy sẽ ổn định, và đã đến lúc hạ thủy. Theo dòng nước đến nơi có thể dễ câu cá và thời tiết ấm áp hơn. Ông ấy nói đã đến thời điểm rồi ạ."
Briny chống khuỷu tay lên bàn, dụi mắt và lắc đầu chầm chậm qua lại. Lời nói của ông lộn xộn, nhưng dù sao tôi vẫn nghe được vài từ cuối. "... không đi mà thiếu Queenie."
Rồi ông đứng dậy, đi ra cửa và chộp lấy chai rượu whiskey rỗng trên đường đi. Một phút sau, tôi nghe thấy tiếng ông chèo thuyền nhỏ đi.
Tôi dỏng tai lắng nghe cho đến khi ông đi xa, và trong không gian yên tĩnh còn lại sau đó, tôi cảm giác như thế giới đang sụp đổ xung quanh tôi. Lúc ở nhà của bà Murphy rồi tới nhà của ông bà Sevier, tôi cứ tưởng nếu mình có thể trở về Arcadia, điều đó sẽ giải quyết mọi thứ. Tôi nghĩ việc ấy sẽ chỉnh sửa cho tôi, nhưng giờ tôi hiểu mình đang tự lừa dối bản thân, từ ngày này qua ngày khác.
Sự thật là thay vì giải quyết mọi thứ, Arcadia biến mọi thứ trở nên chân thật. Camellia biến mất. Lark và Gabion ở rất xa. Queenie được chôn cất trong phần mộ dành cho người nghèo, và trái tim của Briny cũng đến đó với bà. Ông mất trí vì rượu whisky, và không muốn trở về.
Thậm chí là tôi hay Fern cũng không thể kéo ông lại. Chỉ có chúng tôi là không đủ.
Fern bò vào lòng tôi, và tôi ôm con bé thật chặt. Chúng tôi chầu chực chờ cả buổi tối, lắng nghe dấu hiệu của Briny, nhưng không có ai cả. Có lẽ ông đã vào thị trấn, chen chân ở phòng bida cho đến khi ông có thể kiếm thêm chút rượu.
Cuối cùng, tôi nhét Fern vào giường của con bé, rồi chui vào giường của mình và nằm đó cố tìm giấc ngủ. Thậm chí chẳng hề có quyển sách nào đồng hành. Mọi thứ có thể bán để mua rượu đều bị đổi hết rồi.
Trước khi tôi ngủ thiếp đi, mưa bắt đầu rơi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu của Briny.
Tôi tìm thấy ông trong giấc mơ. Tất cả chúng tôi đều có mặt, và mọi thứ diễn ra như vốn thế. Briny chơi kèn harmonica khi chúng tôi cắm trại trên bãi cát ven bờ sông. Chúng tôi hái hoa cúc và nếm vị kim ngân. Gabion và Lark đuổi theo lũ ếch nhỏ cho đến khi hai đứa bắt được một hũ đầy.
"Không phải mẹ con đẹp như một nữ hoàng sao?" Briny hỏi. "Và con sẽ là gì nào? Sao, Công chúa Rill của Vương quốc Arcadia, dĩ nhiên vậy rồi."
Lúc tôi thức giấc, tôi nghe thấy Briny ở bên ngoài, nhưng không hề có tiếng nhạc. Ông đang hét lớn trong cơn bão dữ dội. Mồ hôi làm tấm trải giường dính vào da tôi, vì thế tôi phải gỡ ra lúc ngồi bật dậy. Miệng tôi khó chịu và khô ran, hai mắt không muốn tỉnh ngủ. Không gian xung quanh đen như hắc ín. Mưa rơi lộp bộp trên mái nhà. Lò sưởi bằng đá đã đầy nước và van điều tiết ắt hẳn đã bị mở toang, vì nó đang kêu răng rắc và căn phòng nóng hầm hập.
Ở bên ngoài, Briny nguyền rủa tục tĩu. Ánh đèn bão lóe sáng gần cửa sổ. Tôi xoay chân bật dậy, nhưng con thuyền chao đảo điên cuồng, hất tôi ngã lại vải bọc giường. Arcadia đang lắc lư qua lại.
Fern lăn qua thanh chắn giường và ngã nhào trên sàn.
Bất thình lình, tôi biết... con thuyền không còn được buộc trên bờ nữa. Chúng tôi đang lênh đênh trên mặt nước.
Silas và Zede đã đến và cắt dây buộc sau khi Briny quay về. Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi. Briny đang la hét ngoài kia, ông nổi điên bởi họ làm thế.
Nhưng ngay lập tức, tôi chắc chắn họ sẽ không thả chúng tôi lênh đênh vào ban đêm, với các khúc gỗ trôi giạt, dải cát ngầm và đường rẽ nước phía sau tàu lớn và sà lan. Silas và Zede biết rõ điều đó.
Briny cũng biết, nhưng ông gần như đang phát điên ngoài kia. Không phải ông đang cố đưa chúng tôi vào bờ. Mà ông đang thách thức con sông đưa chúng tôi đi. "Đến đây, tên vô lại kia!" Ông hét lớn, như Thuyền trưởng Ahab trong Moby-Dick.[*]"Thử giành phần thắng đi! Bắt ta này! Đến đây!"
[*]Là một tiểu thuyết phiêu lưu mạo hiểm của tác giả người Mỹ Herman Melville, được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1851.
Sấm nổ đì đùng. Chớp xẹt qua. Briny vẫn nguyền rủa con sông. Rồi ông bật cười.
Ánh đèn bão biến mất, rồi lắc lư bên mé thang khi Briny leo lên mái nhà.
Tôi loạng choạng đi qua, kiểm tra Fern và đưa con bé vào lại giường. "Em ở lại đây. Nằm yên cho tới khi chị bảo làm điều khác nhé."
Fern liền nắm lấy váy ngủ của tôi và rên rỉ. "Khônggg." Kể từ khi chúng tôi trở lại Arcadia, con bé đều sợ khiếp vía vào ban đêm.
"Chuyện sẽ ổn thôi. Chị nghĩ dây buộc bị lỏng. Có lẽ Briny đang cố đưa chúng ta trở lại bờ."
Nói xong, tôi vội vã rời đi, để con bé ở lại trên giường. Arcadia chao đảo khi tôi loạng choạng bước ra cửa. Một con tàu kéo bỗng giật hồi còi báo động. Rồi tôi nghe thấy tiếng cót két, tiếng nổ lọc xọc của thân tàu, và tôi biết những đường rẽ nước lớn hơn sắp đến. Tôi vươn tay với lấy cửa và chộp được ngay. Arcadia dâng cao theo đường rẽ nước, rồi nghiêng mạnh xuống. Lớp gỗ sượt qua móng tay tôi, cuốn theo những mảnh gỗ vụn bên dưới. Tôi ngã nhào về phía trước, đáp thẳng xuống hàng hiên lạnh ngắt. Con thuyền nhấp nhô nghiêng sang hướng khác, xoay tròn một bên theo dòng chảy.
Không, không! Đừng lật!
Arcadia tự điều chỉnh lại như thể nó nghe thấy tiếng tôi. Nó vượt qua đợt sóng nhồi kế tiếp trơn tru và tài tình.
"Mày nghĩ mày có thể bắt tao sao? Mày nghĩ thế à?" Briny la hét từ bên trên. Sau đó, tiếng một cái chai vỡ tan, và thủy tinh từ mái nhà hàng hiên rơi xuống, lấp lánh trong cơn mưa đêm và dưới đèn pha của tàu kéo. Dường như các mảnh vỡ rơi chầm chậm. Rồi mảnh chai rơi tõm xuống làn nước đen ngòm.
"Briny, chúng ta phải đưa thuyền vào bờ!" Tôi hét lên. "Briny, chúng ta phải buộc thuyền lại."
Nhưng hồi còi của tàu kéo và cơn bão đã quất phăng giọng nói của tôi.
Một người ở đâu đó bỗng hét lên lời nguyền rủa và cảnh báo. Tiếng còi khẩn cấp vang lên. Arcadia trồi lên trên đường rẽ nước khổng lồ, giữ thăng bằng như một vũ công múa nhón gót.
Rồi con thuyền nghiêng qua khi rơi xuống. Nước lạnh tạt ào ạt trên hàng hiên.
Chúng tôi lảo đảo dạt sang một bên sông.
Đèn của tàu kéo lướt qua và chiếu vào thuyền chúng tôi.
Một vật thể trôi giạt đang nhắm vào mũi thuyền của chúng tôi - một thân cây khô khổng lồ bị bật gốc còn bám nguyên rễ và đất. Tôi nhìn thấy nó trước khi đèn chiếu qua. Tôi liền bò đi tìm sào móc thuyền để đẩy nó đi, nhưng cây sào đã biến mất. Tôi chỉ có thể ôm lấy cột trụ hàng hiên, hét to bảo Fern bám chặt vào đúng lúc cái cây đụng vào thuyền, đám rễ chìa ra xung quanh Arcadia như những ngón tay, tóm lấy mắt cá chân của tôi, vặn vẹo và kéo thật mạnh.
Bên trong nhà, Fern gào thét tên tôi.
"Nắm vào! Bám chặt!" Tôi la lớn. Cái cây kéo và bóc toạc, xoay tròn Arcadia như con quay, quay cuồng xung quanh con tàu, rồi thoát ra và bỏ chúng tôi nghiêng ngả trong dòng nước. Những đợt sóng xô vào tàu của chúng tôi mạnh hơn, tràn qua nhà thuyền.
Chân tôi duỗi ra.
Arcadia rền rĩ. Đinh ốc long ra. Gỗ vỡ từng mảnh.
Thân thuyền đụng mạnh vào thứ gì đó. Cột trụ hàng hiên giật mạnh khỏi tay tôi, và điều kế tiếp tôi biết là tôi đang bay qua màn mưa. Hơi thở bị tống khỏi lồng ngực tôi. Mọi thứ đều trở nên tối om.
Tôi không còn nghe thấy tiếng gỗ vỡ, những giọng nói gào thét và tiếng sấm nổ phía xa.
Nước lạnh toát, nhưng tôi lại thấy ấm. Một ánh sáng chợt xuất hiện, và tôi bỗng nhìn thấy mẹ tôi ở bên trong đó. Queenie với lấy tay tôi và tôi vươn người nắm lấy tay bà, nhưng ngay trước khi tôi kịp nắm lấy tay bà, dòng sông kéo tôi đi, chộp lấy thắt lưng, lôi tôi trở lại.
Tôi quẫy đạp, chiến đấu rồi ngoi lên mặt nước. Tôi nhìn thấy Arcadia trong ánh đèn của tàu kéo. Rồi tôi trông thấy một chiếc thuyền nhỏ đang tiến về phía chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng huýt còi và gào thét. Chân tôi tê cứng, còn da thì lạnh toát.
Arcadia lơ lửng trên đống gỗ trôi giạt khổng lồ. Sông Mississippi đuổi theo con thuyền như miệng của một con rồng to tướng, từ từ nuốt lấy đuôi thuyền.
"Fern!" Giọng tôi biến mất trong dòng nước và tiếng ồn. Tôi bơi hết sức mình, cảm nhận dòng nước xoáy và lực kéo xuống khi tôi đụng vào xác thuyền. Xoáy nước cố kéo giật tôi lại, nhưng tôi chiến đấu chống lại, trèo lên và giữ thăng bằng trên đường lên boong và bò đến cửa.
Cánh cửa đổ nhào vào trong khi tôi mở ra.
"Fern! Fern!" Tôi hét lên. "Fern! Trả lời chị đi!" Khói bóp nghẹt giọng tôi. Lò đốt củi lật nhào. Những hòn than đỏ nóng hổi lăn trên sàn nhà. Chúng kêu xèo xèo trên boong thuyền ướt đẫm và kêu xì xì dưới chân tôi.
Mọi thứ đều xoay tròn, và tôi không thể nhìn thấy được gì. Đầu tiên tôi đi nhầm đường, bò tới chỗ cái bàn, chứ không phải giường của Fern. Cái chăn khâu từ đám túi bột ở trên giường của Briny và Queenie nổi lềnh bềnh như một con cá voi nhiều màu, chống lại vết liếm của ngọn lửa. Gần đó, lửa đã bén lên đám rèm cửa.
"Fern!" Con bé không còn ở đây nữa sao? Con bé đã ngã xuống nước? Hay Briny đã đưa con bé rời khỏi đây?
Một đợt sóng bỗng xô nhanh tới, chộp lấy đống than đỏ và cuốn ra cửa. Chúng nổ lốp bốp và rít lên khi tắt ngấm.
"Riiiiil! Cứu em! Cứu em!"
Ánh đèn pha quét qua chúng tôi, hiện ra một vòng tròn chuyển động chầm chậm kéo dài. Tôi nhìn thấy gương mặt của em gái, đôi mắt tròn xoe lộ vẻ kinh hoàng dưới gầm giường của con bé. Con bé vươn tay về phía tôi, rồi giây tiếp theo tôi đã nắm lấy tay con bé và cố kéo con bé ra, nhưng nước đã tóm được cả hai chúng tôi. Một chiếc ghế trôi qua, đập mạnh vào lưng và hất tôi ngã xuống sàn. Nước chảy khắp mặt và tai tôi. Tôi liền dùng hết sức bám vào Fern.
Cái ghế đổ nhào. Tôi tóm lấy em gái, loạng choạng bò tới cửa bên hông nhà.
Đèn pha lại chiếu qua. Tôi nhìn thấy bức ảnh chụp Briny và Queenie đang treo trên tường, nằm bên trên là cây thánh giá của Queenie.
Tôi không nên làm thế, nhưng tôi ghim chặt Fern ở đó bằng chân, chộp lấy bức ảnh và cây thánh giá của mẹ, rồi nhét vào phía trước bộ đồ ngủ và bên trên quần đùi. Chúng chạm vào da tôi và thúc vào khi chúng tôi leo ra, trèo qua thanh chắn, tiến về phía đống gỗ trôi giạt, bò qua mớ cành cây, gỗ ván và cây cối.
Chúng tôi di chuyển nhanh như chuột. Chúng tôi đã làm việc này từ nhỏ đến lớn mà.
Nhưng cả hai chúng tôi biết rõ đống gỗ trôi giạt không phải là nơi an toàn. Thậm chí khi chúng tôi đến đầu bên kia, tôi vẫn có thể cảm nhận sức nóng tỏa ra từ đống lửa. Tôi nắm tay Fern, xoay người và nhìn về phía Arcadia, rồi giơ tay che mắt. Ngọn lửa từ nhà thuyền cuồn cuộn và bốc cao lên, thiêu cháy mái nhà, tường nhà và boong thuyền, lột tróc Arcadia tới tận xương, tước mất vẻ đẹp của nó. Từng mảnh thuyền cháy lơ lửng trên không. Chúng xoáy lên, lên nữa cho tới khi bay cao vút như hàng triệu ngôi sao mới.
Được nước mưa làm nguội, chúng rơi xuống và phủ đầy trên da chúng tôi. Fern kêu ré lên khi một mảnh vỡ còn nóng đáp xuống. Tôi quấn tay quanh cổ chiếc đầm ngủ của con bé, ngồi xổm, đẩy con bé xuống nước, bảo con bé ôm chặt đám cành cây lộn xộn. Ở đây sẽ có nhiều dòng chảy giúp chúng tôi bơi vào bờ. Răng con bé va lập cập và khuôn mặt thì tái nhợt.
Đống gỗ trôi giạt bắt đầu cháy. Ngọn lửa sẽ sớm lan tới chỗ chúng tôi.
"Briny!" Cái tên đó xé toạc khỏi miệng tôi. Ông đang ở đâu đó. Chắc chắn ông đã văng khỏi tàu. Và ông sẽ cứu chúng tôi.
Có thật thế không?
"Chờ chút!" Một người hét lên, nhưng đó không phải giọng của Briny. "Chờ chút. Đừng nhúc nhích!"
Cái lò bỗng nổ tung trên Arcadia. Muội than bắn ra xối xả và rơi khắp nơi. Một mẩu than rơi xuống chân tôi, và cơn đau lan khắp người tôi. Tôi hét lên, đá, rồi nhúng chân xuống nước và bám lấy Fern.
Đống gỗ trôi nổi dịch chuyển. Giờ lửa đang cháy ở nhiều nơi.
"Sắp đến rồi!" Giọng đàn ông gọi với.
Một chiếc thuyền nhỏ tách ra khỏi bóng tối, hai người sống ven sông mặc áo khoác trùm mũ qua đầu đang cố hết sức chèo thuyền. "Giờ ở yên đó. Đừng nhúc nhích!"
Cành cây kêu răng rắc. Những thân gỗ rền rĩ và rít lên. Toàn bộ đống gỗ trôi giạt cuốn xuôi dòng một đoạn. Một trong hai người đàn ông ngồi ở thuyền cứu hộ báo trước cho người kia biết rằng họ sẽ ướt sũng nếu đống gỗ trôi nổi kia bung ra.
Dù sao đi nữa, họ vẫn tiến tới, nắm chặt và kéo chúng tôi vào thuyền, rồi quăng chăn trùm lên người chúng tôi và chèo thuyền cật lực.
"Còn ai khác ở trên thuyền không? Có không?" Họ muốn biết thông tin.
"Cha cháu." Tôi ho. "Briny. Briny Foss."
Chẳng có gì mang lại cảm giác tốt đẹp như bờ sông khi họ thả chúng tôi ở đó và quay lại tìm Briny. Tôi ôm chặt Fern, cuộn mình trong cái chăn của mình, bức ảnh và cây thánh giá của Queenie kẹp giữa chúng tôi. Chúng tôi run rẩy, lắc lư và nhìn Arcadia cháy rụi cho đến khi đống gỗ trôi giạt bung ra và kéo theo phần còn sót lại của con thuyền.
Fern và tôi liền đứng lên, đi tới mép nước và nhìn Vương quốc Arcadia biến mất trong dòng sông từng chút một. Cuối cùng, con thuyền biến mất hoàn toàn. Chẳng còn dấu vết gì. Tựa như nó chưa bao giờ tồn tại.
Đứng ngược ánh bình minh xám ngoét buồn thảm ở phương đông, tôi nhìn hai người đàn ông và con thuyền. Họ mải miết tìm kiếm. Họ vừa gọi í ới vừa chèo thuyền, ánh đèn quét qua mặt nước.
Tôi nghĩ mình nhìn thấy ai đó đang đứng ở trên bờ. Áo mưa bay phần phật quanh đầu gối người đó. Người đó chỉ nhìn con sông, nơi đã nuốt chửng cuộc sống trước đây của chúng tôi.
Đó là Briny à?
Khum tay quanh miệng, tôi cất tiếng gọi. Giọng tôi xuyên qua màn sương sớm, vang vọng lặp đi lặp lại.
Bỗng có một người dò tìm đứng trên con tàu nhìn về phía tôi.
Lúc nheo mắt nhìn ven bờ lần nữa, tôi hầu như không thể nhận ra người đàn ông mặc áo mưa kia. Người đó quay sang và đi tới hàng cây cho tới khi bình minh phủ bóng trên người nhiều hơn.
Có lẽ ông ta không đứng ở đó.
Tôi bước tới thêm vài bước, hét lên lần nữa và dỏng tai lắng nghe.
Giọng tôi vọng đi rồi tắt ngấm.
"Rill!" Lúc rốt cuộc có lời đáp lại, âm thanh không vọng đến từ xuôi dòng. Và đó không phải là giọng của Briny.
Tiếng động cơ thuyền đáy bằng vang lên ở bờ cát, và Silas nhảy ra trước cả khi tàu Jenny dừng lại. Anh ta kéo dây ở đuôi tàu, vội vã chạy tới chỗ tôi cho tới khi ôm chầm lấy tôi. Tôi liền bám chặt anh ta và òa khóc.
"Em không sao rồi! Ổn rồi!" Anh ta thở phào trong tóc tôi, ôm tôi chặt đến nỗi khung ảnh và cây thánh giá của Queenie ấn sâu vào da tôi. "Zede, anh và Arney đã sợ mất hết nửa tâm trí khi bọn anh nhìn thấy Arcadia biến mất."
"Briny cắt dây buộc thuyền của bọn em đêm qua. Lúc em tỉnh giấc, con thuyền đã lênh đênh trên sông." Tôi nức nở kể phần còn lại của câu chuyện. Briny đứng nói chuyện một mình trên mái nhà; con thuyền tránh được sà lan rồi đụng vào cái cây trôi giạt; lửa bốc cháy; tôi văng xuống sông, nhìn thấy Queenie, rồi ngoi trở lại và trèo lên Arcadia khi con sông đang nuốt chửng toàn bộ con thuyền. "Mấy người đàn ông đã kéo bọn em khỏi cái cây trôi giạt trước khi nó bung ra." Tôi nói và kết thúc câu chuyện buồn thảm của chúng tôi, cơ thể tôi run rẩy vì lạnh. "Họ đã đi tìm Briny rồi." Tôi không nói với Silas rằng tôi nghĩ mình đã nhìn thấy ông, và thay vì đến tìm chúng tôi, ông lại bỏ đi.
Nếu tôi không nói ra, chuyện ấy sẽ không bao giờ là sự thật. Và đó sẽ không bao giờ là cách Vương quốc Arcadia diệt vong.
Rồi Silas đẩy người ra, giữ khoảng cách để kiểm tra tình trạng của tôi. "Nhưng em không sao. Hai chị em vẫn lành lặn nguyên vẹn. Tạ ơn Chúa! Zede và Arney sẽ cho tàu hạ thủy ngay khi có thể. Chúng ta cũng sẽ tìm Briny. Hai em sẽ đi cùng bọn anh. Chúng ta sẽ đến một nơi ấm áp, đầy cá và..."
Anh ta nói huyên thuyên về cách Zede và Briny sẽ gom ván gỗ và đồ phế liệu ở bờ sông rồi đóng cho chúng tôi một con thuyền mới. Một Arcadia mới toanh. Chúng tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu và đi cùng nhau từ nay cho đến mãi mãi.
Tâm trí tôi muốn tô màu cho những hình ảnh đó, nhưng không thể. Tàu của Zede quá nhỏ nên không thể chứa tất cả chúng tôi, còn Briny thì đã biến mất. Zede quá già để lênh đênh trên sông lâu hơn. Ông ấy cũng không còn trẻ để nuôi nấng Fern. Con bé vẫn còn nhỏ.
Bám trên chân tôi, Fern lần mò tìm dưới chăn và kéo váy tôi. "Em muốn mẹ." Con bé sụt sịt. Ngón tay của con bé gần như chạm vào mép khung ảnh của Queenie, nhưng tôi biết đó không phải là người con bé muốn nói tới.
Tôi nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Silas khi ánh bình minh chiếu vào anh ta. Tim tôi siết chặt đến mức đau đớn. Tôi ước gì chúng tôi lớn hơn. Và ước gì chúng tôi đủ tuổi. Tôi yêu Silas. Tôi biết rõ điều đó.
Nhưng tôi cũng yêu Fern. Tôi yêu con bé trước tiên. Con bé là gia đình còn sót lại của tôi.
Ngay bờ sông cách chỗ chúng tôi đang đứng, cuộc tìm kiếm Briny đang lắng dịu khi ánh nắng sớm mai chiếu rọi mặt sông. Bất cứ lúc nào, mấy người đàn ông kia sẽ nhận thấy rằng không có hy vọng tìm ra một người sống sót khác. Họ sẽ trở lại chỗ Fern và tôi.
"Silas, anh phải đưa bọn em rời khỏi đây. Anh phải dẫn bọn em đi bây giờ.” Tôi buông anh ta ra, rồi đi tới thuyền đáy bằng và kéo Fern theo.
"Nhưng... Briny..." Silas nói.
"Chúng ta phải đi. Trước khi mấy người đàn ông kia đến đây. Họ sẽ đưa bọn em trở lại cô nhi viện."
Silas hiểu ra. Anh ta biết tôi nói đúng. Anh ta liền đưa chúng tôi lên thuyền, và chúng tôi lẳng lặng cho thuyền ra xa đến khi không ai chú ý thấy tiếng động cơ tăng tốc. Chúng tôi tiếp tục đi tới bờ bên kia, rời xa những nhà kho chứa bông vải, bến tàu, đảo Bùn và toàn bộ Memphis. Lúc chúng tôi đến vùng nước tĩnh nhỏ, tôi nói với Silas rằng tôi không muốn anh ta đưa chúng tôi đến tàu của Zede ngoại trừ đủ thời gian để nói lời tạm biệt thôi.
Tôi phải đưa Fern đi ngược dòng và hy vọng ông bà Sevier sẽ muốn nhận nuôi con bé lần nữa. Việc chúng tôi bỏ đi đâu phải là lỗi của con bé. Trộm đồ cũng không phải là ý tưởng của con bé. Mà đó là lỗi của tôi. Tôi là người đã gây nên những chuyện vừa xảy ra.
Nếu chúng tôi may mắn, họ sẽ đón nhận con bé... đó là nếu như họ chưa nhận nuôi đứa trẻ nào khác ở cô nhi viện. Có lẽ ngay cả khi nhận nuôi đứa bé khác, họ sẽ vẫn giữ Fern ở lại. Có lẽ họ sẽ hứa yêu thương con bé và bảo vệ con bé tránh xa cô Tann.
Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi, không tài nào có thể biết được. Ông bà Sevier chắc chắn không muốn nhận tôi - một đứa bé nói dối và ăn cắp. Nhưng tôi sẽ không để cô Tann tìm ra tôi lần nữa. Có lẽ tôi sẽ kiếm được công việc gần đó, nhưng đấy sẽ là thời kỳ gian khổ. Tôi sẽ không quay lại sông. Zede Già không thể nuôi thêm miệng ăn, nhưng đó chẳng phải là lý do thật sự khiến tôi bỏ đi.
Lý do thật sự là tôi phải ở gần em gái tôi. Chúng tôi đã gắn bó thân thiết kể từ khi con bé mới ra đời. Tôi không thể nào hít thở trong thế giới mà thiếu con bé ở gần bên.
Tôi nói cho Silas biết điều tôi muốn anh ta làm cho chúng tôi. Anh ta lắc đầu, và khuôn mặt anh ta càng chảy dài khi tôi nói về điều đó nhiều hơn.
"Hãy chăm sóc cho Arney." Cuối cùng tôi nói với anh ta. "Cậu ấy chẳng có gì để quay trở lại. Người thân đối xử với cậu ấy rất tệ. Anh tìm cho cậu ấy một nơi ở, được chứ? Cậu ấy không ngại làm việc vất vả đâu."
Silas không nhìn tôi mà ngó dòng nước chảy qua. "Anh sẽ làm thế."
Có lẽ Silas và Arney sẽ kết hôn trong vài năm nữa, tôi nghĩ.
Và tim tôi lại quặn thắt.
Giờ mọi thứ tôi muốn có trong đời đều sẽ không còn nữa. Con đường đưa tôi đến đây đã bị ngập nước. Không còn lối quay lại nữa rồi. Đó là lý do thật sự. Lúc chúng tôi tìm thấy tàu của Zede, tôi nói với ông ấy rằng ông bà Sevier chắc chắn sẽ vui mừng đón nhận tôi và Fern trở lại. "Cháu chỉ cần Silas đưa bọn cháu về thượng nguồn." Tôi không muốn Zede đi cùng. Tôi sợ ông ấy sẽ không để chúng tôi đi sau khi đã cân nhắc kĩ lưỡng.
Ông ấy nhìn qua cánh cửa mở toang dẫn vào nhà, như thể đang cố quyết định xem ông ấy có thể giữ tất cả chúng tôi mãi mãi không.
"Fern sẽ có nhiều quần áo đẹp và đồ chơi khi trở lại nhà ông bà Sevier. Và bút màu Crayola nữa. Còn cháu sẽ sớm đến trường." Giọng tôi run rẩy, và tôi nuốt nước miếng thật mạnh để giữ giọng bình tĩnh.
Lúc mắt Zede hướng về phía tôi, cảm giác như ông ấy đang nhìn xuyên qua tôi vậy.
Fern vươn tay về phía ông ấy, và ông ấy bồng con bé lên, gác đầu qua vai con bé. "Một chút thôi." Ông ấy thốt ra, rồi kéo tôi lại và ôm cả hai chị em tôi thật chặt. Ông ấy tỏa ra mùi tro, cá, dầu hỏa và mùi nước sông lớn. Đều là những thứ quen thuộc.
"Khi nào cháu cần đến ta, cháu cứ gửi lời tới dòng sông." Ông ấy nói.
Tôi gật đầu, nhưng lúc ông ấy buông chúng tôi ra, cả hai chúng tôi biết đây là lời tạm biệt mãi mãi. Dòng sông là nơi rộng lớn lắm.
Nỗi buồn hằn trên gương mặt ông ấy. Trước khi gật đầu, ông ấy xóa sạch nỗi buồn, mím môi và đặt Fern vào trong Jenny để chúng tôi có thể rời đi.
"Tớ nên đi cùng, vì cậu không biết rõ đầm lầy." Amey lên tiếng. "Nhưng tớ sẽ không ở lại khi chúng ta đến đó. Tớ sẽ lái thuyền đáy bằng của cha tớ và buộc nó ở nơi nào gần đó. Cậu có thể chỉ cho ông ấy chỗ tìm con thuyền. Tớ không muốn bất cứ thứ gì của ông ấy." Cậu ấy không chờ nghe câu trả lời mà chỉ chạy đi tìm thuyền. Thậm chí với tất cả những gì gia đình đã đối xử với cậu ấy, cậu ấy vẫn lo lắng họ sẽ sống ra sao nếu thiếu con thuyền.
Tôi không hề khóc khi chúng tôi đẩy thuyền ra khỏi bờ lần nữa. Phù thủy dòng nước phải chiến đấu đưa chúng tôi đi ngược dòng, nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đưa thuyền đến cửa đầm lầy. Hai bên hàng cây thu hẹp lại sau khi chúng tôi rẽ vào đầm lầy, và tôi ngoái đầu nhìn lại lần cuối. Tôi để con sông cuốn trôi điều gì đó trong tôi.
Dòng nước sẽ xóa sạch phần cuối cùng của Rill Foss.
Rill Foss là công chúa của Vương quốc Arcadia. Đức vua đã biến mất, vì thế vương quốc ấy cũng diệt vong.
Và Rill Foss phải chết cùng với vương quốc.
Giờ tôi là May Weathers.