Chương 25 Avery
Và đó là kết thúc cho câu chuyện của ta." Đôi mắt xanh của May lộ vẻ đau buồn và lấp lánh ánh nước, quan sát tôi qua ánh đèn bàn đặt trong góc phòng của viện dưỡng lão. "Cháu có thấy vui vì biết được điều đó không? Hay sự thật đó chỉ là gánh nặng? Ta luôn tự hỏi những người trẻ như các cháu sẽ cảm thấy thế nào. Ta đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ khám phá ra được."
"Cháu nghĩ... mỗi thứ một chút ạ." Thậm chí sau một tuần suy nghĩ về chuyện ấy kể từ khi chúng tôi ghé thăm ngôi nhà ở ven sông và trang trại của Hootsie, tôi vẫn đang cố so sánh lịch sử cá nhân này với lịch sử của gia đình tôi.
Hết lần này đến lần khác, tôi đã cân nhắc lời cảnh báo của Elliot rằng tôi đang đùa với lửa, rằng lẽ ra nên để quá khứ ngủ yên. Thậm chí là những tiết lộ đáng sửng sốt từ chuyến ghé thăm ngôi nhà bên sông Savannah của tôi cũng chẳng hề thay đổi ý kiến của anh ấy. Hãy nghĩ đến những ảnh hưởng, Avery. Có nhiều người sẽ không còn... nhìn gia đình em giống như trước nữa.
Nhiều người, tôi cảm giác anh ấy muốn nói đến Bitsy.
Điều đáng tiếc là Bitsy không phải là người duy nhất. Nếu toàn bộ chuyện này được công khai, chẳng thể nào biết điều gì sẽ xảy ra cho tương lai chính trị, danh tiếng và tên tuổi nhà Stafford.
Thời thế đã thay đổi, nhưng các nguyên tắc cũ vẫn được áp dụng. Nếu thế giới phát hiện ra nhà Stafford không thực sự giống như những gì chúng tôi đã tuyên bố, hậu quả sẽ...
Thậm chí tôi không thể nào tưởng tượng nổi.
Điều đó khiến tôi sợ hãi theo cách tôi không muốn nghĩ tới, nhưng sự thật là tôi không chịu nổi ý nghĩ bà nội tôi và chị gái đang sống cách xa nhau trong giai đoạn cuối đời. Cuối cùng, tôi phải biết rằng mình đã làm những gì là đúng đắn với bà nội Judy.
"Một vài lần, ta đã nghĩ đến việc kể cho mấy đứa cháu của ta nghe." May đề xuất. "Nhưng bọn trẻ đã có cuộc sống yên ổn. Mẹ chúng đã tái hôn với một người đàn ông có con riêng sau khi con trai ta qua đời. Hai đứa đều là những người trẻ tuyệt vời, nuôi dạy con cái của chúng giữa lời bàn ra tán vào của các bà dì, ông chú và anh chị em họ. Gia đình của các em gái ta cũng khá giống thế. Lark kết hôn với một doanh nhân làm chủ một đế chế cửa hàng bách hóa. Còn Fern đã lấy một bác sĩ xuất chúng ở Atlanta. Hai đứa có tới tám người con, hai chục đứa cháu và dĩ nhiên là các chắt nữa. Hai đứa đều thành công và hạnh phúc... và bận rộn. Lịch sử xa xưa có thể trao cho chúng điều gì mà chúng chưa có chứ?"
May nhìn tôi chằm chằm, ngắm tôi lảo đảo trên ranh giới đã chuyển dịch từ thế hệ của bà sang thế hệ của tôi. "Cháu sẽ chia sẻ câu chuyện này với gia đình cháu chứ?" Bà ấy hỏi.
Tôi nuốt nước miếng thật mạnh, đấu tranh với bản thân mình. "Cháu sẽ nói với cha. Chỉ cha mới là người có thể đưa ra quyết định. Vì bà nội Judy là mẹ của ông." Tôi không có chút manh mối nào về phản ứng hay hành động của cha trước thông tin đó. "Một phần trong cháu nghĩ là Hootsie nói đúng. Sự thật vẫn là sự thật. Sự thật có giá trị của riêng nó."
"Hootsie." May lầm bầm. "Đây là lời cảm ơn ta nhận được vì đã bán cho con bé mảnh đất bên cạnh nhà cũ của bà ngoại ta để con bé và Ted có thể xây dựng trang trại của mình trên đó. Sau bao năm, con bé lại tiết lộ bí mật của ta."
"Cháu thực sự nghĩ bà ấy cảm thấy việc làm đó đem lại lợi ích tối thượng cho bà. Bà ấy muốn cháu hiểu mối liên hệ giữa bà và bà nội cháu. Bà ấy suy nghĩ cho cả hai người đấy ạ."
May gạt phắt ý tưởng đó đi như thể nó là con ruồi bay vo ve quanh mặt bà. "Hừ! Hootsie chỉ thích gây rắc rối cho người khác thôi. Con bé đó luôn như thế mà. Cháu biết không, con bé là lý do khiến ta rốt cuộc phải ở lại với vợ chồng Sevier đấy. Lúc chúng ta về đến nhà họ, Silas suýt nói với ta là hãy ra sông cùng với anh ta. Anh ta đứng trên bờ, nắm lấy vai ta và hôn ta. Lần đầu tiên ta được con trai hôn đấy." May cười khúc khích, hai má bà ấy ủng đỏ và đôi mắt lấp lánh như trẻ con. Trong giây lát, tôi nhìn thấy cô gái mười hai tuổi đứng trên bờ hồ móng ngựa. “Anh yêu em, Rill Foss, anh ta đã nói với ta như thế. Anh sẽ chờ ở đây một tiếng đồng hồ. Anh sẽ chờ em quay trở lại. Anh có thể chăm sóc em, Rill. Anh có thể mà."
"Ta biết anh ta đang hứa những điều anh ta không thể giữ. Chỉ một vài tháng trước, anh ta vẫn lang thang trên xe lửa, cố gắng sống sót. Nếu có một điều ta đã học được từ việc quan sát Briny và Queenie, đó là tình yêu không thể đặt đồ ăn lên bàn. Tình yêu không giữ an toàn cho gia đình bạn."
Bà ấy gật đầu với kết luận riêng của mình, rồi cau mày. "Muốn và làm là hai việc khác nhau. Ở một góc độ nào đó, ta đoán mình biết tình yêu không dành cho ta và Silas. Dù sao bọn ta vẫn còn quá trẻ. Nhưng khi ta bắt đầu đi lên con đường cùng với Fern, ta chỉ muốn chạy tới chỗ chàng trai tóc đen đó và quay về dòng sông. Ta có thể đã làm thế nếu không vì Hootsie. Con bé đó đã đưa ra lựa chọn thay ta trước khi ta có thể tự chọn lựa. Ta đã dự định lẻn tới bìa rừng, ẩn nấp ở đó và quan sát để đoan chắc ông bà Sevier sẽ đón nhận Fern lần nữa. Ta đã sợ khiếp vía rằng nếu họ bắt được ta, họ sẽ gửi ta trở lại cô nhi viện, hoặc đến trại cải huấn dành cho những đứa con gái hư hỏng hay thậm chí là bỏ tù ta. Nhưng Hootsie đã ra ngoài đào củ quả giúp mẹ con bé, và con bé phát hiện chị em ta đứng ở gần sân, sau đó tri hô thật lớn. Điều tiếp theo ta biết là Zuma, Hoy, và ông bà Sevier chạy nhanh xuống đồi với lũ chó săn phóng phía trước. Ta không có nơi nào để chạy trốn, vì thế ta chỉ đứng đó và chờ đợi điều tồi tệ nhất xảy ra."
May bỗng ngừng lại, và tôi cảm thấy bản thân đang đung đưa trên vách đá mà bà ấy bỏ tôi ở lại. "Chuyện gì đã xảy ra ạ?"
"Ta đã biết rằng cháu không cần phải được sinh ra trong một gia đình thì mới được yêu thương."
"Vậy là bọn họ chào đón bà trở lại ạ?"
Nụ cười trêu đùa nơi khóe môi bà ấy. "Ừ, đúng thế. Cha Sevier, Hoy và những người đàn ông khác đã lục soát các bãi lầy để tìm chị em ta trong nhiều tuần. Họ biết bọn ta ắt hẳn đã rời khỏi đó bằng thuyền đáy bằng cùng với Arney. Lúc bọn ta quay trở lại, họ đã từ bỏ hy vọng tìm thấy bọn ta." May cười dịu dàng. "Thậm chí Zuma và Hootsie đã ôm bọn ta hôm đó, họ nhẹ nhõm vì thấy bọn ta còn sống."
"Sau đó bà đã sống hạnh phúc với ông bà Sevier?"
"Họ thấu hiểu những gì bọn ta đã làm, sau khi họ biết sự thật về Arcadia. Hoặc những sự thật mà ta có thể tiết lộ. Ta đã quyết định không bao giờ kể cho họ nghe rằng ngoài Fern và ta ra thì còn có những chị em khác. Trong trái tim mười hai tuổi của ta, ta nghĩ ta vẫn còn thấy xấu hổ vì mình đã không thể bảo vệ Camellia, Lark và Gabion. Ta sợ rằng ông bà Sevier sẽ không còn yêu ta nếu họ biết điều đó. Vợ chồng Sevier là người tốt, kiên nhẫn và tử tế. Họ đã dạy ta tìm thấy âm nhạc."
"Âm nhạc?"
May vươn người qua bàn. "Ừ, âm nhạc, cưng ơi. Cháu thấy đó, có một điều ta đã học được từ việc theo bước cha Sevier khi ta lớn lên. Cuộc sống cũng giống như một bộ phim. Mỗi phân cảnh đều có tiếng nhạc, và âm nhạc được sáng tác cho cảnh đó, đan dệt theo những cách chúng ta không hiểu được. Cho dù chúng ta có thể yêu giai điệu quá khứ hoặc tưởng tượng bản nhạc của tương lai nhiều đến thế nào, chúng ta vẫn phải khiêu vũ trong tiếng nhạc của hiện tại, hoặc chúng ta sẽ lạc nhịp và đi loạng choạng quanh thứ gì đó không hợp với khoảnh khắc ấy. Ta đã buông bỏ ca khúc của dòng sông và tìm thấy âm nhạc trong ngôi nhà lớn đó. Ta đã tìm thấy chỗ cho một cuộc đời mới, một người mẹ mới quan tâm đến ta, và một người cha mới kiên nhẫn, không chỉ dạy ta cách chơi nhạc mà còn dạy ta cách tin tưởng. Ông ấy là người đàn ông tốt mà ta đã từng biết. Ôi, cảm giác không bao giờ giống như ở Arcadia, nhưng đó là một cuộc sống sung túc. Chị em ta được yêu thương, coi trọng và bảo vệ."
Một tiếng thở dài nâng vai bà ấy lên, rồi buông bà ấy ra. "Nhìn thấy ta ở hiện tại, cháu sẽ nghĩ ta chưa từng hiểu bí mật. Tiếng nhạc này của tuổi già... không phải được tạo ra để khiêu vũ. Âm thanh đó quá... cô độc. Và cháu sẽ là gánh nặng cho tất cả mọi người."
Tôi chợt nghĩ đến bà nội tôi, căn nhà trống trải của bà, căn phòng trong viện dưỡng lão và việc khó có khả năng nhận ra tôi mỗi ngày. Lệ tuôn trào trong mắt tôi. Tiếng nhạc của tuổi già thật khó nghe khi giai điệu được cất lên cho người bạn yêu thương. Tôi tự hỏi liệu bà nội tôi có nhận ra May khi họ gặp lại nhau lần nữa không. Thậm chí May có đồng ý đi cùng tôi hay không? Tôi chưa hỏi bà ấy. Trent đang chờ ở hành lang. Anh ta đã lái xe từ Edisto đến đây. Sau khi thảo luận các khả năng, chúng tôi quyết định tôi tốt hơn nên nói chuyện riêng với May trước đã.
"Bà có từng gặp lại Silas không ạ?" Câu hỏi vọt ra khỏi miệng tôi, và ban đầu nó có vẻ ngẫu nhiên. Rồi tôi nhận ra tôi đã hỏi câu đó vì tôi đang nghĩ đến Trent... và câu chuyện về tình yêu đầu đời của May. Lạ một điều, đó là mối bận tâm gần đây của tôi. Nụ cười của Trent, những lời nói đùa ngốc nghếch của anh ta, sự gần gũi của anh ta, thậm chí giọng nói trên điện thoại của anh ta cũng khuấy động điều gì đó trong tôi. Lịch sử gia đình tôi hay quyết định của tôi về chuyện đó chẳng hề mảy may quan trọng với anh ta, thực tế ấy ảnh hưởng đến tôi theo một cách mà tôi không được chuẩn bị trước. Tôi không biết làm cách nào để phân định cảm giác đó hay khiến nó khớp với cuộc sống của tôi.
Tôi chỉ biết mình không thể lờ nó đi.
Vẻ mặt của May khoan một lỗ xuyên qua người tôi. Cứ như thể bà ấy đang đào sâu và len theo mạch máu đi thẳng tới tâm hồn tôi. "Ta đã ước điều đó, nhưng một số nguyện ước không trở thành sự thật. Cha Sevier đã chuyển nhà sang Augusta để bảo vệ chị em ta khỏi Georgia Tann. Gia đình ta khá nổi tiếng ở đó, vì thế ta nghĩ ông ấy cảm thấy cô ta sẽ không còn dám đùa cợt với ông ấy ở bên kia biên giới tiểu bang. Silas và Zede Già có lẽ sẽ không biết phải tìm bọn ta ở đâu. Ta cũng chẳng hề biết chuyện gì đã xảy ra với họ. Hình ảnh cuối cùng về Silas hiện ra xuyên qua làn tóc rối của mẹ mới của ta khi bà ôm chầm lấy ta. Silas đứng ở bìa rừng, nơi ta chỉ vừa đứng đó một lúc trước, rồi anh ta xoay người và quay trở lại dòng sông. Và ta không bao giờ gặp lại anh ta nữa."
Rồi bà ấy chầm chậm lắc đầu. "Ta luôn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Silas. Có lẽ tốt nhất ta đừng bao giờ biết. Ta đã lớn lên trong một cuộc sống khác, một thế giới khác và một cái tên khác. Vài năm sau, ta nhận được tin của Arney. Một lá thư được gửi đến hết sức bất ngờ. Mẹ ta đã cất giữ lá thư, chờ đến khi ta kết thúc học kỳ ở trường đại học và trở về nhà. Ta đã luôn mường tượng rằng Arney và Silas có lẽ đã kết hôn với nhau, nhưng không phải thế. Zede đã tìm cho Arney một nơi ở tại trại nuôi bò sữa ngay sau khi ta rời xa họ. Arney phải làm việc vất vả, nhưng mọi người đối xử công bằng với cậu ấy. Cuối cùng cậu ấy kiếm được một công việc trong xưởng đóng máy bay ném bom và kết hôn với một quân nhân. Lúc viết thư cho ta, họ đang sống ở nước ngoài, và cậu ấy hoàn toàn hạnh phúc khi được nhìn ngắm thế giới. Cậu ấy chưa từng nghĩ mình sẽ có được cơ hội liên lạc lại với ta." Thậm chí đến bây giờ, câu chuyện vẫn khiến May mỉm cười.
"Cháu mừng vì mọi thứ kết thúc tốt đẹp cho bà ấy sau khởi đầu cuộc đời gian khổ như thế." Vì May đã chín mươi và Arney có thể lớn tuổi hơn bà ấy, Arney có lẽ đã qua đời, nhưng tôi cảm thấy sự nhẹ nhõm ấm áp. Câu chuyện của May khiến Arney, Silas và mọi người sống trên sông trở nên chân thật và sống động đối với tôi.
"Đúng thế." May gật đầu đồng ý. "Cậu ấy đã nhen nhóm một ngọn lửa trong lòng ta vì tất cả những người phụ nữ trẻ ngây thơ bị những tay chơi ở HollyWood lừa gạt. Trong những năm sống ở đó, ta đã gặp rất nhiều người như thế, và ta đã cố gắng giúp họ - cho họ nơi nghỉ ngơi và một bờ vai nương tựa. Chuyện đó rất thường xảy ra, các cô gái đều kết thúc trong những tình huống khủng khiếp. Ta đã luôn nghĩ đến những lời nói ở cuối thư của Arney."
"Bà ấy nói gì ạ?"
"Arney nói rằng ta đã cứu cậu ấy." May chấm nhẹ giọt lệ gần mắt. "Nhưng dĩ nhiên, đó không phải là sự thật. Bọn ta đã cứu nhau. Nếu không vì Arney đưa ta trở lại dòng sông, nếu như không vì chuyện xảy ra trên thuyền Arcadia, ta có lẽ sẽ không bao giờ buông bỏ Briny, Queenie và dòng sông. Ta hẳn đã nghe mãi bản nhạc đó đến hết đời. Nhờ đưa ta trở lại, Arney đã đưa ta tiến về phía trước. Ta đã nói với Arney điều đó trong thư hồi đáp."
"Cháu nghĩ những lời đó rất quan trọng với bà ấy."
"Mọi người vốn không tình cờ bước vào cuộc đời chúng ta."
"Vâng, đúng thế." Tôi lại nghĩ đến Trent. Một lần nữa, tôi cảm thấy cuộc chiến cam go giữa cảm xúc của bản thân với những hy vọng và kế hoạch gia đình luôn đặt ra cho tôi. Những kế hoạch tôi luôn tưởng mình đã sắp xếp cho bản thân.
"Arney và ta đã giữ liên lạc suốt nhiều năm." May nói tiếp, và tôi cố theo dõi câu chuyện của bà ấy lần nữa, để lại phía sau nỗi lo khoảng thời gian còn lại của ngày hôm nay sẽ trôi qua thế nào. "Arney là một người phụ nữ truyền cảm hứng. Cậu ấy và chồng đã bắt đầu khởi nghiệp công ty xây dựng của mình khi họ về nhà. Cậu ấy làm việc cùng chồng, sát gần bên đấng mày râu, nhưng vẫn giữ lập trường của mình. Ta tưởng tượng những ngôi nhà đó liên tục được dựng lên. Chúng sẽ tồn tại lâu hơn tất cả chúng ta."
"Chắc chắn thế rồi ạ."
May chủ đích quay sang tôi, vươn người thật gần như thể bà ấy định chia sẻ một bí mật vậy. "Quá khứ của một người phụ nữ không cần dự đoán tương lai của cô ấy. Cô gái đó có thể nhảy một điệu nhạc mới nếu lựa chọn như thế. Điệu nhạc của chính mình. Để lắng nghe được giai điệu ấy, cô gái đó phải ngừng nói. Ý ta là tự nói với chính mình đấy. Lúc nào chúng ta cũng cố thuyết phục bản thân đủ thứ."
Tôi chú ý đến sự sâu sắc trong lời nói của bà ấy. Bà ấy có thể cảm nhận được rằng kể từ chuyến ghé thăm ngôi nhà trên sông, kể từ khi biết về bà nội, tôi đã đặt câu hỏi cho mọi thứ về cuộc đời tôi sao?
Tôi không muốn làm tổn thưong bất cứ ai, nhưng tôi muốn tìm ra giai điệu của riêng mình. May làm tôi tin điều đó có thể xảy ra. Đó là mục đích thực sự khiến tôi ghé thăm bà ấy hôm nay. "Cháu đang tự hỏi liệu bà có thể đi đến một nơi với cháu chiều nay không ạ?" Cuối cùng tôi hỏi.
"Ta có thể hỏi là đi đâu không?" Nhưng bà ấy đã rướn người khỏi ghế, hai tay nắm chặt lấy chỗ gác tay.
"Bà có sẵn lòng đi nếu cháu không cho bà biết trước không ạ?"
"Nơi đó nằm bên ngoài những bức tường buồn tẻ chết tiệt này chứ?"
"Vâng."
May liền đứng dậy nhanh đến bất ngờ. "Vậy ta nghĩ ta chẳng quan tâm chúng ta sẽ đi đâu. Ta hoàn toàn thuộc về cháu. Miễn là cháu đừng đưa ta đến sự kiện chính trị nào đó là được. Ta ghét chính trị."
Tôi bật cười. "Không phải sự kiện chính trị đâu ạ."
"Tuyệt vời." Chúng tôi bắt đầu đi men theo hành lang, May đang đẩy khung tập đi với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi cứ ngỡ bà ấy sẽ ném vật đó đi và bắt đầu chạy nhanh tới cửa.
"Trent đang chờ bên ngoài để lái xe đưa chúng ta đi."
"Anh chàng điển trai có đôi mắt xanh ấy hả?"
"Vâng, là người đó ạ."
"Ồ, giờ ta thực sự mong đợi chuyến đi này đấy." Rồi bà ấy cau mày nhìn xuống chiếc áo sơ mi bằng vải bông và quần dài, trông giống hệt bộ đồ ngủ. "Ta ăn mặc không được đẹp cho lắm. Ta có nên thay đồ không nhỉ?"
"Cháu nghĩ bà đẹp lắm rồi ạ."
May không phản đối khi chúng tôi đi tới phòng bà ấy. Thực tế, bà ấy chỉ dừng lại một lát để lấy túi xách.
Trent nhổm dậy khỏi ghế lúc chúng tôi vừa tới lối cửa trước. Anh ta mỉm cười và giơ ngón tay cái đằng sau lưng May với tôi khi bà ấy thông báo với người phục vụ rằng chúng tôi sẽ đưa bà ấy ra ngoài chiều nay. Sau đó bà ấy xoay khung tập đi về phía tôi và khoác tay Trent khi chúng tôi đi qua cửa. Tôi lo phần gấp khung tập đi lại và đặt vào cốp xe trong khi Trent dìu May ngồi vào trong xe. May mắn là tôi đã có một số kinh nghiệm với món đồ này.
Trong khi chúng tôi lái xe, May kể cho Trent nghe câu chuyện của mình. Toàn bộ, chứ không phải chỉ có những phần bà ấy đã chia sẻ với chúng tôi sau chuyến tạt qua nhà xưởng nằm đằng sau nhà Trent lần đầu tiên. Trent liên tục bắt lấy ánh mắt của tôi trong gưong chiếu hậu, lắc đầu với vẻ vừa buồn bã vừa kinh hoàng. Thật khó mà tin nổi là nhiều năm trước đây, những đứa trẻ mồ côi chẳng qua chỉ là một tài sản.
May lạc lối trong câu chuyện của mình hoặc quá say mê Trent đến mức bà ấy không nhận thấy chúng tôi đang đi đâu. Mãi đến khi chúng tôi đến gần Augusta, bà ấy mới nhoài người về phía cửa sổ và thở dài. "Cháu đang đưa ta về nhà. Cháu lẽ ra nên nói cho ta biết. Ta hẳn đã đi đôi giày đế mềm của mình."
Trent liếc nhìn đôi dép lê đế bằng của May. "Không sao đâu ạ. Hàng xóm của bà đã cắt cỏ rồi."
"Hootsie đã nuôi dạy những đứa trẻ đáng yêu nhất. Khó mà tin nổi. Bản thân con bé đó là một kẻ bất tài. Ta đã tranh cãi với con bé đó nhiều hơn những gì ta từng làm với mấy đứa em gái của mình đấy."
Trent mỉm cười toe toét. "Sau khi quen biết bà ấy một thời gian ngắn, cháu thấy việc đó chẳng có gì khó tin." Anh ta đã nói chuyện với Hootsie về chuyến đi hôm nay. Bà ta và Bart đã xoay xở đủ cách để giúp thực hiện điều đó.
May nhận thấy sự khác biệt khi chúng tôi lái xe qua nhà Hootsie và con đường dẫn vào nông trại thông thoáng xuyên qua rừng dẫn tới ngôi nhà của bà ấy. Chúng tôi đậu xe trên con đường trải sỏi mới nằm gần cổng.
"Ai đã làm toàn bộ việc này?" May nhìn quanh bãi cỏ mới được cắt, khu vườn mới tỉa tót và mấy cái ghế đặt trên hàng hiên phía sau cửa lưới.
"Cháu sợ bà sẽ không thể đi xuống đây ạ." Tôi nói với bà ấy. "Đây có vẻ là cách tốt nhất. Cháu hy vọng bà không thấy phiền."
May chỉ lau nước mắt, môi mím thật chặt và run rẩy.
"Cháu nghĩ bà có thể muốn đến đây thường xuyên hơn, sau chuyến đi này. Bà cháu đã đặt lịch hẹn thường trực với công ty taxi. Họ biết đường đến đây."
"Ta không chắc liệu họ có... có để ta đi không." Bà ấy chỉ có thể thốt lên tiếng thì thào. "Viện dưỡng lão ấy. Ta không muốn họ gọi cho cháu ta và làm phiền đứa nào cả."
"Cháu đã bàn chuyện đó với một người bạn, cậu ta đang điều hành một nhóm ủng hộ người cao tuổi. Cháu nghĩ bọn cháu có thể giúp bà giải quyết một chút vấn đề đó. Bà không phải là tù nhân trong viện dưỡng lão, May. Họ chỉ đang cố đảm bảo an toàn cho bà thôi." Giờ tôi sẽ để vấn đề này chìm xuống. Sau đó chúng tôi có thể bàn thêm những đề nghị của Andrew Moore, bao gồm cả ý tưởng May có thể nghĩ đến chuyện làm một số việc từ thiện cho PAC. Andrew là một người tuyệt vời, tràn ngập ý tưởng. Tôi nghĩ May sẽ thích cậu ta.
Ngay bây giờ, May bị phong cảnh mê hoặc đến nỗi không thể bàn tới bất cứ điều gì khác. Bà ấy tựa sát cửa sổ trước, nước mắt tuôn như mưa. "Ôi... ôi, ta về nhà rồi. Ta chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy nơi này lần nữa."
"Hootsie và cháu gái bà ấy vẫn luôn lau chùi sạch sẽ nơi này giúp bà."
"Nhưng... ta không thể trả công cho Hootsie... vì..." Nước mắt chặn mất lời nói. "Vì ta không được giữ tiền."
"Bà ấy bảo bà ấy không quan tâm." Tôi với tay mở cửa xe bên phía tôi khi Trent đi vòng qua. "Bà biết đó, bà ấy thực sự rất yêu quý bà."
"Con bé không nói thế phải không?"
"À, vâng, nhưng rõ ràng là vậy ạ."
May thở phù ra một hơi hoài nghi, và một lần nữa tôi nhìn thấy hình ảnh cô gái du mục sớm trưởng thành sống trên sông nước. "Cháu làm ta lo rằng Hootsie đã mất hết sự khôn ngoan của nó rồi đấy." Bà ấy cười tự mãn với tôi rồi cho phép Trent giúp bà ấy xuống xe. "Hootsie và ta luôn thích cạnh khóe nhau. Thật đáng tiếc nếu phải phá hỏng điều đó vì mấy trò tình cảm thế này."
Tôi nhìn xuyên qua hàng cây phía tàn tích của vườn ươm cây khi tôi đứng lên và vươn thẳng người. Thật khó để khiến tâm trí luẩn quẩn quanh mối quan hệ phức tạp giữa hai người phụ nữ này trong nhiều năm qua. "Nếu muốn bà có thể đích thân nói điều đó với Hootsie ạ. Bà ấy sẽ qua sau. Cháu đã xin bà ấy cho chúng ta chút thời gian một mình trước."
May ném ánh mắt nghi ngờ về phía tôi khi đi qua cánh cổng, khoác lấy tay Trent. "Cháu đang tính làm gì ở đây thế hả? Lần này ta đã kể hết mọi chuyện với cháu. Không còn gì nữa đâu."
Ở phía xa, tôi có thể nghe thấy một chiếc xe khác đang chạy men theo con đường dẫn vào nông trại. May chưa chú ý đến nó, nhưng có lẽ như thế là tốt nhất. Tôi đã định đưa bà ấy đến ngôi nhà gỗ và xoa dịu bà ấy ở đó trước. Nhưng thời gian có thể không như tôi đã dự tính. Mẹ tôi cứ thích xuất hiện sớm, mặc dù mẹ không hề biết mình sẽ đi đâu hay đến vì chuyện gì.
"Cháu đã yêu cầu cha mẹ cháu đến đây." Tôi không thể nghĩ ra cách để khiến họ tin toàn bộ chuyện này, vì thế tốt hơn tôi nên cho họ thấy. Mặt khác, tôi sợ họ có thể nghĩ tôi đã hoàn toàn mất trí.
"Ngài thượng nghị sĩ sao?" Nỗi kinh hoàng lan rộng trên gương mặt của May, và bà ấy lập tức vỗ nhẹ đầu tóc cho gọn gàng.
Trent cố dìu May đi qua cổng, nhưng bà ấy bỗng nắm lấy cột trụ và giữ thật chặt giống như một cô nhóc tiểu học bị lôi đến bác sĩ để tiêm thuốc vậy.
"Trời ơi!" Bà ấy lên tiếng. "Ta đã hỏi cháu là ta có cần thay đồ không mà. Ta không thể gặp họ như thế này được."
Tôi cảm giác những ý định tốt đẹp nhất của mình đang đâm sầm vào rào chắn phép tắc, và những bức tường đó không đổ sụp vì bất cứ ai. Thuyết phục cha mẹ hợp tác với những kế hoạch khó hiểu của tôi vào chiều Chủ nhật này đã gần như là việc không thể nào xảy ra. Tôi đã nói với họ việc này có liên quan đến vấn đề giúp đỡ cho một người bạn, nhưng mẹ tôi có thể dễ dàng nhận ra chuyện bịa đặt. Bà sẽ hoàn toàn cảnh giác khi đến đây, nhất là khi cân nhắc tới lời yêu cầu kỳ lạ và địa điểm xa xôi hẻo lánh này.
Chuyện này sẽ diễn ra, bất kể người trong cuộc có muốn hay không, và trong thâm tâm, tôi biết mình đã cố tình thu xếp buổi gặp mặt theo cách này. Tôi sợ nếu tôi không lăn nó như hòn tuyết lăn xuống đồi, tôi sẽ mất hết dũng khí.
"Nào, nhanh lên!" May bắt đầu đi tới cửa nhà, giật mạnh khiến Trent mất thăng bằng. "Những bộ quần áo còn lại của ta vẫn còn treo trong tủ. Ta có thể tìm được bộ đồ đàng hoàng nào đó ở đấy."
Qua hàng cây, tôi có thể nhìn thấy chiếc limousine màu trắng của công ty taxi. "Không còn thời gian đâu ạ. Họ sắp đến đây rồi."
Hai cánh mũi của May phập phồng. "Hootsie có biết chuyện này không?"
"Có và không, nhưng đó là ý tưởng của cháu. Xin bà. Chỉ cần tin cháu thôi ạ. Cháu thực sự nghĩ đây là việc làm tốt nhất." Sau hôm nay, chúng tôi sẽ được gắn kết, hoặc May sẽ không bao giờ nói chuyện với tôi nữa.
"Ta tin mình sắp ngất xỉu." May nghiêng người tựa vào Trent. Và tôi không biết hành động đó có phải là một màn trình diễn hay không.
Trent liền vòng một cánh tay quanh người bà ấy, sẵn sàng bồng bà ấy lên. "Cháu đưa bà vào nhà nhé?"
May chỉ đi theo, choáng váng đến nỗi không hề phản đối.
Tôi chờ ở cổng. Lúc chiếc limo dừng lại, mẹ tôi xuống xe mà không hề chờ Oz bước ra và mở cửa. Honeybee đang nổi điên. "Avery Judith Stafford, chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế? Mẹ đã nghĩ chắc mẩm là tài xế bị lạc đường hoặc bọn ta đã bị bắt cóc rồi đấy." Nhìn gương mặt hơi bóng lưỡng, ửng đỏ của mẹ thì rõ ràng là bà đã lo âu thái quá trên đường đi, than phiền với cha tôi và huyên thuyên quấy rầy Oz đáng thương. Cậu ta chỉ bị kéo vào chuyện này vì cậu ta biết đường. "Mẹ đã gọi điện cho con ít nhất mười lăm lần. Sao con không trả lời hả?"
"Con nghĩ ở đây không có sóng ạ." Tôi không biết câu nói ấy đúng không. Tôi đã tắt điện thoại cả buổi sáng. Nếu Honeybee không thể liên lạc để hủy hẹn với tôi hoặc thay đổi kế hoạch chúng tôi đã thỏa thuận, bà sẽ buộc lòng phải đến đây. Honeybee chưa từng chùn bước trước trách nhiệm.
"Thôi nào, hai cô gái." Cha tôi đang có tâm trạng dễ tính hơn. Khác với mẹ tôi, ông thích nơi trống trải gồ ghề. Vì tình trạng xuất huyết ruột đã được ngăn chặn nhờ cuộc phẫu thuật soi ổ bụng. Kết quả xác định số lượng huyết cầu của ông đã tốt hơn, và sức khỏe của ông đang dần hồi phục. Hoạt động gần hết công suất, ông sánh ngang với những kẻ tấn công ông trong vấn đề viện dưỡng lão. Ông bắt đầu dập tắt vấn đề một cách có hệ thống. Ông cũng đang tạo dựng sự hỗ trợ về pháp luật ngăn chặn chủ sở hữu viện dưỡng lão sử dụng các công ty ma đế tránh chi trả cho các vụ kiện.
Cha tôi nhìn dòng sông với vẻ chú tâm. "Thật là một chuyến đi ngày Chủ nhật đáng yêu. Chúng ta đã không đi xa khỏi Augusta một thời gian. Cha ước gì mình đã đem theo cần câu và ít đồ buộc dây." Ông mỉm cười với tôi, và ngay lập tức cuộc sống mà chúng tôi được ở bên nhau lóe lên trong tâm trí tôi, từ những chuyến ghé thăm của cô gái nhỏ đến văn phòng làm việc của cha, những chuyến đi câu cá, đến các buổi khiêu vũ ở trường, lễ tốt nghiệp... và gần đây là những buổi giao ban, họp chiến lược và sự kiện công cộng. "Con bé có mấy khi yêu cầu chúng ta, Honeybee." Ông nói thêm kèm theo cái nháy mắt nuông chiều chỉ dành cho tôi. "Không tính lần này."
Ông muốn trấn an tôi rằng, bất kể tôi đã lên kế hoạch gì hôm nay, ông cũng sẽ thực hiện, nhưng điều đó chỉ nhắc tôi nhớ mình phải đánh mất bao nhiêu thứ ở đây - sự yêu quý của cha tôi là một trong số đó. Tôi là đứa con ông yêu thương nhất. Tôi đã luôn là cô bé tóc vàng của ông.
Trong nhiều tuần, tôi đã lén đi loanh quanh, đào bới tìm kiếm thông tin mà bà nội tôi đã giữ bí mật để bảo vệ di sản nhà Stafford. Cha tôi sẽ xử: lý thực tế này thế nào đây?
Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra, khi tôi kể cho ông nghe chuyến hành trình này đã thay đổi tôi ra sao? Tôi không muốn sống cuộc đời giống bà nội tôi. Tôi muốn trở thành chính mình. Điều đó có thể hoặc không đồng nghĩa với việc triều đại chính trị của nhà Stafford sẽ kết thúc ở cha tôi. Rất có thể là, ông sẽ đủ sức khỏe để tiếp tục công tác trong một thời gian. Với tình trạng hoàn toàn khỏe mạnh, ông sẽ khống chế vụ tranh cãi về viện dưỡng lão, và một số điều tốt đẹp sẽ đến. Tôi tự thuyết phục mình như thế.
Tôi sẽ ở đây để giúp đỡ ông với hết khả năng, nhưng sự thật là tôi chưa sẵn sàng hoạt động trong lĩnh vực chính trị. Tôi không có đủ kinh nghiệm. Tôi đã không cố gắng hết sức để đạt được điều đó. Chức vụ không nên được giao cho tôi chỉ vì thân phận của tôi. Tôi muốn có được chức vụ đó bằng cách truyền thống. Tôi muốn có được sự hiểu biết vấn đề - tất cả chứ không chỉ giới hạn ở một vài thứ - và quyết định chỗ đứng của tôi. Nếu đó là ý định của tôi, tôi sẽ tranh đấu bằng chính công lao của mình, chứ không phải với danh tiếng là cô con gái nhỏ của cha tôi. Trong khi chờ đợi, Andrew Moore đã từng đề cập rằng tổ chức quyền lợi cho người lớn tuổi PAC của cậu ta cần một luật sư giỏi. Tiền lương chắc chắn không cao, nhưng đó không phải là vấn đề. Nếu tôi muốn bắt đầu dính líu đến thế giới chính trị phức tạp, đó sẽ là nơi người bình thường tham gia công tác, và tôi là một luật sư giỏi.
Cha tôi sẽ hiểu?
Và ông sẽ vẫn yêu tôi chứ?
Dĩ nhiên. Dĩ nhiên ông vẫn yêu tôi. Cơ bản ông luôn là một người cha. Tôi biết đó là sự thật. Đúng là cha mẹ sẽ thất vọng khi tôi thông báo kế hoạch của tôi. Đúng là sẽ có hậu quả, nhưng chúng tôi sẽ vượt qua. Chúng tôi luôn làm được điều đó mà.
"Avery, mẹ không đưa bà nội con ra khỏi xe đâu." Honeybee quan sát ngôi nhà nhỏ, dòng sông dưới đồi, đám cây mọc um tùm trĩu thấp trên mái hàng hiên. Rồi bà ôm lấy mình và xoa hai cánh tay.
"Honeybee." Cha cố dỗ dành mẹ tôi, mỉm cười cưng chiều với tôi. "Avery sẽ chẳng đưa tất cả chúng ta đến đây mà không có lý do chính đáng." Rồi ông nghiêng người lại gần, vòng tay quanh eo của Honeybee và nhéo vào chỗ buồn mà chỉ có ông biết. Đó là vũ khí bí mật của ông.
Mẹ tôi cố nín cười. "Dừng lại đi anh." Ánh mắt mẹ hướng về phía tôi không mấy vui vẻ. "Avery, trời đất ơi, toàn bộ chuyện này thực sự cần thiết sao? Sao phải bí mật thế chứ? Tại sao mọi người phải đến đây bằng xe limousine. Và thế quái nào mà cha mẹ phải kéo bà nội con đi cùng hả? Việc đưa bà ra khỏi điền trang Hoa Mộc Lan đang làm bà hoang mang đấy. Sau đó sẽ thật khó mà làm bà sinh hoạt bình thường trở lại."
"Con muốn xem liệu bà có nhớ được gì không ạ." Tôi đáp.
Honeybee chép môi. "Mẹ nghi ngờ bà sẽ nhớ nơi này."
"Thực ra là một người ạ."
"Bà sẽ không quen bất cứ ai sống ở đây đâu, Avery. Mẹ nghĩ tốt nhất là..."
"Chỉ cần vào trong với con thôi, mẹ. Trước đây bà nội Judy đã từng đến nơi này. Con cảm giác bà có thể nhận ra ạ."
"Ai đó đưa ta ra được không?" Bà nội tôi ngồi trong xe vẫy tay.
Oz nhìn chúng tôi, chờ sự đồng ý. Cha tôi gật đầu. Ông sợ rằng nếu ông buông Honeybee ngay bây giờ, bà sẽ chạy trốn.
Tôi chịu trách nhiệm dẫn bà nội đến cổng, và chúng tôi đi vào nhà cùng nhau. Mặc dù bị suy giảm nhận thức, bà nội Judy chỉ mới bảy mươi tám tuổi và vẫn còn khá khỏe. Điều đó khiến cho việc bị mất trí nhớ của bà nội trở nên bất công hơn.
Tôi nhìn bà khi chúng tôi đi cùng nhau. Theo từng bước chân, bà trông có vẻ tươi tỉnh hẳn lên. Bà phóng ánh mắt nhìn xung quanh, hướng tới giàn hồng leo và bụi đỗ quyên, băng ghế đặt gần dòng sông, hàng rào cọc nhọn cũ kĩ, giàn mắt cáo tử đằng, cây đăng tiêu, một bể nước cho chim tắm bằng đồng khắc họa bức tượng hai cô bé đang nghịch nước.
"Ồ." Bà thì thầm. "Ôi, ta rất yêu nơi này. Cũng một thời gian rồi nhỉ?"
"Cháu nghĩ thế." Tôi đáp.
"Ta nhớ nơi này." Bà thì thầm. "Nhớ lắm."
Cha mẹ tôi ngập ngừng đứng chờ ở bậc thang trên cùng của hàng hiên, chớp mắt sốt ruột nhìn bà nội và tôi. Honeybee đang ở trong tình huống mà bà không thể kiểm soát, và vì vậy, bà ghét chuyện này, bất kể đó là gì. "Avery Judith, con nên bắt đầu giải thích toàn bộ chuyện này đi."
"Mẹ!" Tôi cáu kỉnh nói, và Honeybee lùi lại. Trong ba mươi năm qua, tôi chưa từng nói chuyện với mẹ như thế. "Hãy để bà nội Judy trông thấy những gì bà nhớ đi ạ."
Đặt tay lên vai bà nội, tôi dẫn bà đi qua cửa nhà gỗ. Bà đứng sững ở đó một lát, mắt điều chỉnh để thích nghi với sự thay đổi ánh sáng.
Tôi nhìn bà quan sát căn phòng, những tấm ảnh chụp và bức tranh treo bên trên lò sưởi bằng đá cũ kĩ.
Mất một hồi lâu bà mới nhận ra có người đang ở trong căn phòng này. "Ôi, ôi... May!" Bà gọi tên một cách tự nhiên như thể họ mới gặp nhau hôm qua.
"Judy." May cố đứng dậy khỏi ghế trường kỷ, nhưng cái ghế lún xuống và bà ấy không thể rướn người lên, vì thế bà ấy đành duỗi hai tay ra. Trent vốn định giúp bà ấy đứng lên, nhưng rồi anh lùi lại.
Bà nội tôi liền bước tới. Tôi để bà đi một mình. Đôi mắt của May đầy lệ. Bà ấy giơ tay lên, những ngón tay mở ra rồi khép lại, vẫy tay ra hiệu bảo em gái đến gần. Bà nội Judy thường hiếm khi nhận ra mọi người, giờ lại không hề có chút do dự nào. Như thể đây là điều tự nhiên nhất thế giới này, bà nội nghiêng người về phía ghế trường kỷ và ngã vào vòng tay May. Họ chia sẻ cái ôm run rẩy của tuổi già. May nhắm mắt lại khi tựa cằm lên vai em gái mình. Họ ôm lấy nhau cho tới khi cuối cùng bà nội tôi kiệt sức ngồi sụp xuống cái ghế bành bên cạnh. Bà nội và chị gái nắm chặt tay qua cái bàn nhỏ đặt ở giữa. Họ nhìn nhau như thể không còn ai khác trong phòng.
"Chị cứ tưởng mình sẽ không bao giờ gặp lại em nữa." May thừa nhận.
Nụ cười vui vẻ của bà nội tôi có vẻ vô tội trước mọi rào cản chia rẽ họ. "Chị biết em sẽ luôn đến đây mà. Vào thứ Năm hàng tuần. Ngày Chị Em." Rồi bà nội chỉ vào cái ghế xích đu gần cửa sổ. "Chiều nay Fern ở đâu ạ?"
May nâng hai tay đang nắm chặt nhau, hơi lắc lư chúng. "Fern qua đời rồi, cưng ơi. Con bé đã ra đi trong khi ngủ."
"Fern?" Đôi vai của bà nội tôi sụp xuống và hai mắt bà trở nên mờ bóng nước. Một dòng nước mắt tuôn ra và chảy dọc theo sống mũi của bà. "Ôi... Fern."
"Giờ chỉ còn lại hai chị em ta thôi."
"Chúng ta có Lark mà."
"Lark cũng qua đời năm năm trước rồi. Vì ung thư, nhớ chứ?"
Bà nội Judy ngồi sụp xuống một chút nữa, lau dòng nước mắt khác. "Chúa ơi, em đã quên mất. Em chỉ còn nhớ chút ít thôi."
"Không sao đâu." May vươn người qua, đặt tay còn lại lên đôi tay đang nắm chặt của họ. "Em có nhớ lần chúng ta ở bên nhau tuần đầu tại Edisto không?" Rồi bà ấy hất đầu về phía bức tranh treo bên trên lò sưởi. "Thời gian đó thật đẹp đúng không? Cả bốn chúng ta ở bên nhau? Fern thích nơi đó lắm."
"Vâng, đúng vậy." Bà nội Judy đồng ý. Tôi không biết có phải bà nội thật sự nhớ ra hay chỉ cố tỏ ra lịch sự, nhưng bà đang mỉm cười nhìn bức tranh, và ánh mắt bỗng nhiên lộ vẻ tinh tường. "Chị đã tặng bọn em cái vòng tay hình con chuồn chuồn. Ba con chuồn chuồn nhằm ghi nhớ ba người chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Camellia, Gabion và em trai sinh đôi của em. Chúng ta đã tổ chức sinh nhật của Camellia vào buổi chiều chị tặng vòng cho bọn em, phải không? Camellia là con chuồn chuồn bằng mã não." Ánh sáng kí ức sáng bừng trong mắt bà tôi. Tình chị em sưởi ấm nụ cười của bà. "Trời ơi, nhưng chúng ta đều là người đẹp, đúng chứ?"
"Ừ, đúng vậy. Tất cả chúng ta đều thừa hưởng mái tóc đẹp của mẹ, nhưng em là người duy nhất sở hữu gương mặt xinh xắn của bà. Nếu không biết em là người hiện diện trong bức tranh kia, chị sẽ nghĩ mẹ đang đứng đó với chúng ta đấy."
Đằng sau tôi, mẹ tôi thì thào qua hàm răng. "Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?" Tôi cảm thấy sức nóng tỏa ra từ cơ thể bà. Honeybee đang đổ mồ hôi, và bà chưa từng bị thế.
"Có lẽ chúng ta nên ra ngoài ạ." Tôi cố nắm tay cha mẹ và đưa họ trở ra hàng hiên. Cha tôi có vẻ do dự, không muốn rời khỏi phòng. Ông đang bận nhìn chằm chằm mấy tấm ảnh, cố hợp lý hóa đôi chút tất cả những bức ảnh này. Có phải một phần trong ông đang nhớ đến những lần vắng mặt khó hiểu của mẹ mình? Hay ông nhớ lại mình từng xuất hiện ở hậu cảnh của tấm ảnh chụp tại Edisto? Ông đã luôn nghi ngờ mẹ ông không chỉ là người phụ nữ mà ông vẫn biết?
Trent gật đầu với tôi ngay trước khi tôi đóng cánh cửa ngăn giữa hàng hiên và ngôi nhà nhỏ. Sự động viên của anh ta làm tôi thấy mạnh mẽ, có năng lực và tự tin. Anh ta là người tin rằng sự thật mãi là sự thật. Anh ta và Hootsie có cùng quan điểm.
"Cha mẹ nên ngồi xuống đi ạ." Tôi nói với cha mẹ.
Honeybee miễn cưỡng ngồi ở mép ghế xích đu. Cha tôi ngồi xuống cái tàu lượn hai chỗ và tư thế của ông cho tôi biết rằng ông đang chờ nghe vấn đề gì đó nghiêm trọng và chẳng mấy dễ chịu. Ông nhoài người về phía trước, chân trụ chắc chắn, khuỷu tay chống lên đầu gối, các ngón tay chắp vào nhau. Bất kể tình huống là gì, ông sẵn sàng xem xét và kiểm soát thiệt hại.
"Hãy để con kể cho cha mẹ nghe hết mọi chuyện." Tôi khẩn khoản. "Đừng hỏi con bất cứ điều gì cho tới khi con kể xong, được không ạ?" Không đợi câu trả lời, tôi hít một hơi sâu rồi bắt đầu câu chuyện.
Như mọi khi, cha tôi lắng nghe từ sau lớp mặt nạ không lộ chút cảm xúc. Cuối cùng mẹ tôi cũng tựa người vào ghế xích đu, cổ tay gác trên trán.
Khi tôi kể xong, bầu không khí trở nên thinh lặng. Chẳng có ai biết mình nên nói gì. Rõ ràng cha tôi không hề nghi ngờ chuyện này, mặc dù có gì đó ở vẻ mặt ông nói cho tôi biết một vài chi tiết về hành vi của mẹ ông bắt đầu trở nên hợp lý.
"Làm sao... làm sao con biết toàn bộ chuyện này là thật chứ? Có lẽ... có lẽ người phụ nữ này..." Mẹ tôi bỗng yên lặng, nhìn về phía cửa sổ ngôi nhà. Bà đang nghĩ đến những điều đã nghe trong đó và cả những bức ảnh treo trên tường. "Mẹ chỉ không hiểu việc này sao có thể xảy ra được."
Cha tôi nhíu hàng lông mày, thở khẽ qua khe đầu ngón tay chắp lại. Ông biết chuyện đó có thể xảy ra. Ông chỉ không muốn như thế. Nhưng tôi đã kể cho ông những gì Trent và tôi biết về Hội Cô nhi viện Tennessee, và tôi có thể thấy phần lớn các thông tin ấy không hề mới mẻ đối với cha mẹ tôi. Chắc chắn họ đã nghe nói tới vụ bê bối đó, có lẽ họ đã xem các chương trình truyền hình chiếu lại những sự kiện tại cô nhi viện nổi tiếng của Georgia.
"Cha không thể... bà nội của con?" Cha lẩm bẩm. "Ông nội con có biết chuyện này không?"
"Con nghĩ không ai biết đâu ạ. Bà nội Judy và các chị gái đã là những người phụ nữ trưởng thành khi họ được đoàn tụ. May nói với con họ không muốn can thiệp vào cuộc sống của nhau. Nếu xét đến dấu vết giấy tờ đã được thay đổi để gia đình ruột thịt không tìm ra nhau, thật là phép màu khi bốn chị em ruột có thể gặp lại."
"Ôi Chúa ơi." Cha lắc đầu như thể ông đang cố sắp xếp lại suy nghĩ, đặt chúng vào trật tự khả thi nào đó. "Bà nội con có em song sinh sao?"
"Vâng. Bà nội đã tìm kiếm suốt nhiều năm, nhưng bà không thể khám phá ra chuyện gì đã xảy ra sau đó, liệu em trai song sinh của bà đã chết hay còn sống và được nhận làm con nuôi."
Cha tôi chống cằm, ngước lên nhìn xuyên qua hàng cây. "Ôi Chúa ơi."
Tôi biết ông đang nghĩ gì. Tôi đã cân nhắc những điều đó trong tâm trí kể từ ngày tôi biết sự thật. Suốt cả tuần dài, tôi đã nghĩ qua lại tới lui giữa việc mang bí mật xuống mồ... hay nói ra bí mật, rồi mọi chuyện tới đâu thì tới. Cuối cùng, tóm lại thế này: Cha tôi xứng đáng biết ông là ai. Và bà nội tôi xứng đáng có thời gian ở bên cạnh chị gái mình.
Câu chuyện về năm cô gái du mục nhỏ bé đã trải qua đau khổ với sự nhúng tay của Hội Cô nhi viện Tennessee xứng đáng lưu truyền tới tương lai. Nhưng vì vòng xoáy định mệnh kỳ lạ, mẹ của cha tôi lẽ ra đã lớn lên trên tàu, sống giữa người bình thường và bị vây quanh bởi sự nghèo khổ của thời kỳ Đại khủng hoảng.
Bà hẳn sẽ không thuộc tầng lớp gặp được ông nội tôi, huống chi là kết hôn với ông.
Chúng tôi sẽ không phải là người nhà Stafford.
Mẹ tôi đã bình tĩnh lại đôi chút, nâng cằm lên, vươn tay qua nắm lấy tay cha. "Đó là lịch sử xa xưa. Điều đó không có nghĩa là chúng ta phải chịu đau khổ vì nó bây giờ, Wells. Và không có lý do gì chúng ta phải đề cập đến nó lúc này." Một cái liếc mắt lướt về phía tôi - đó là một lời cảnh cáo.
Tôi cưỡng lại thôi thúc nản lòng. Đối với tôi, không có đường trở lại rồi. "Cha ơi, điều cha quyết định sẽ làm từ bây giờ là sự lựa chọn của cha. Con chỉ xin một điều là bà nội Judy có thể có thời gian ở bên chị gái mình... cho đến ngày họ lìa xa cuộc đời này thôi ạ. Họ đã dành cả cuộc đời để né tránh thế giới vì lợi ích của chúng ta. Giờ họ xứng đáng có được sự yên bình."
Cha tôi hôn các ngón tay của mẹ tôi, nắm lấy tay bà và gật đầu. Một cách thầm lặng, ông đang nói với cả hai mẹ con tôi rằng ông sẽ suy nghĩ về chuyện này và tự quyết định.
Honeybee nghiêng người gần tôi hơn. "Còn người đàn ông kia... là ai? Chúng ta có thể tin tưởng anh ta sẽ không... à... sử dụng thông tin này không? Với cuộc tranh đua trong Thượng nghị viện sẽ diễn ra vào năm tới, chẳng có gì khiến Cal Fortner thích thú hơn một vụ bê bối cá nhân để đánh lạc hướng khỏi các vấn đề.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi bà tự động nhìn cha, chứ không phải nhìn tôi, khi bà đề cập đến cuộc tranh đua Thượng nghị viện sắp tới. Tôi cảm giác cuộc sống đang chuyển dịch về thế cân bằng cũ, và tôi thấy mừng. Thật dễ dàng hơn khi nói với cha mẹ rằng sẽ không có đám cưới có lợi về mặt chính trị nào diễn ra trong vườn nhà chúng tôi vào mùa hoa đỗ quyên nở cả. Tuy nhiên tôi chưa sẵn sàng nhắc đến chủ đề này, nhưng tôi sẽ làm thế.
Ở đây, nhìn May và bà nội tôi bên nhau làm tôi càng thêm chắc chắn về quyết định đó. Càng chắc chắn về bản thân mình hơn. "Mẹ không cần phải lo lắng về Trent. Anh ấy sẽ không làm việc đó đâu ạ. Anh ấy là một người bạn. Nếu không nhờ ông nội của anh ấy, các chị gái của bà nội Judy sẽ không bao giờ tìm thấy bà. Và bà hẳn đã không biết được sự thật về quá khứ của mình."
Vẻ mặt của mẹ tôi biểu lộ rằng bà vẫn còn hoài nghi là sự việc không tốt đẹp như thế.
Gương mặt của cha tôi thì nói lên điều ngược lại. "Cha sẽ nói chuyện với bà Crandall một chút."
Honeybee mở miệng định nói rồi lập tức khép lại, vươn thẳng người và gật đầu bằng lòng. Bất kể con đường cha tôi lựa chọn là gì, bà cũng sẽ đồng hành bên cạnh ông. Cha mẹ tôi luôn thế.
"Con nghĩ May sẽ đón nhận điều đó. Bọn con có thể cho bốn người ở một mình để bà ấy kể cha nghe câu chuyện của bà ấy." Tôi hy vọng khi được nghe từ May, bằng chính lời nói của bà ấy, sẽ mang lại cảm giác giống như một gia đình cho cha tôi. Đây là lịch sử gia đình của chúng tôi.
"Con có thể ở lại." Mẹ tôi ngập ngừng lên tiếng.
"Con nghĩ để cha mẹ có chút thời gian thì hơn." Thực ra, tôi muốn ở một mình với Trent. Tôi biết anh rất muốn hỏi cha mẹ tôi tiếp nhận tin tức về bà nội Judy thế nào. Anh cứ nhìn tôi qua cửa sổ từ nãy đến giờ.
Rõ ràng anh thấy nhẹ nhõm khi chúng tôi đứng lên và băng qua phòng. Bên trong, bà nội tôi đang nói về chuyến đi thuyền ven sông. Bà kể chuyện như thể nó mới xảy ra hôm qua. Dường như May đã mua một chiếc thuyền đáy bằng. Và bà nội Judy bật cười về việc bốn người họ lênh đênh ven sông Savannah khi động cơ không hoạt động.
Cha tôi ngập ngừng đi tới cái ghế, nhìn mẹ ông như thể ông chưa từng gặp bà trước đây. Dưới góc độ nào đó, đúng là như thế thật. Người phụ nữ ông nhớ là một nữ diễn viên đang trong một vai diễn, ít nhất phần nào đúng là như vậy. Trong suốt những năm kể từ khi các chị gái tìm ra bà, có hai con người tồn tại bên trong Judy Stafford. Một người là vợ của thượng nghị sĩ. Một người khác mang dòng máu du mục trên sông.
Trong ngôi nhà nhỏ này, hai người kết hợp thành một vào Ngày Chị Em khác.
Trent rất mừng vì có thể rời khỏi nơi này cùng với tôi.
"Chúng ta đi bộ lên đồi thôi." Tôi đề nghị. "Tôi muốn chụp vài bức ảnh tàn tích vườn ươm cây... phòng hờ toàn bộ nơi đó sụp đổ và chúng ta không bao giờ trở lại nơi này nữa."
Trent mỉm cười khi chúng tôi đi qua cổng và để khu vườn quanh nhà lại phía sau. "Tôi nghĩ việc đó sẽ không xảy ra đâu."
Chúng tôi đi theo con đường dẫn tới bìa rừng. Tôi nghĩ đến việc Rill Foss trở thành May Weathers suốt ngần ấy năm qua.
Liệu bà ấy đã bao giờ từng tưởng tượng cuộc đời của mình sẽ ra sao không?
Ánh nắng sưởi ấm tôi khi chúng tôi băng qua vùng đất trống và bắt đầu đi lên đồi. Hôm nay là một ngày tuyệt đẹp, lờ mờ mang dấu hiệu giao mùa sắp tới. Bóng tối phần cổ xưa còn lại của tòa dinh thự đổ trên bãi cỏ, làm cấu trúc tòa tháp trông có vẻ vững chắc lần nữa. Tay tôi run rẩy khi lấy điện thoại ra và chụp ảnh. Đây thực sự không phải là lý do tôi muốn đến đây. Có một lý do tôi cảm thấy mình cần phải rời xa tầm nhìn của ngôi nhà nhỏ... và ngoài tầm nghe của người khác.
Giờ tôi không thể tìm ra từ ngữ... hay lòng can đảm. Thay vào đó, tôi chụp một số hình ảnh kỳ quặc. Cuối cùng, mưu mẹo của tôi cạn kiệt.
Tôi nuốt xuống nỗi lo lắng bồn chồn dữ dội đột ngột xuất hiện, cố tập trung sự kiên cường cần thiết.
Trent lên tiếng trước tôi. "Cô không đeo nhẫn." Anh quan sát, đôi mắt lấp đầy vẻ thắc mắc khi tôi quay sang anh.
Tôi nhìn xuống tay mình, nghĩ về tất cả những gì tôi đã biết kể từ khi tôi chấp nhận lời cầu hôn của Elliot, sau đó quay về Nam Carolina để làm điều người ta mong đợi. Cảm giác đó giống như một cuộc đời khác, tiếng nhạc của một người phụ nữ khác. "Elliot và em đã nói chuyện. Anh ấy không đồng ý với quyết định của em về vấn đề của bà nội Judy và May, và anh ấy có lẽ sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng còn nhiều chuyện khác nữa. Em nghĩ cả hai chúng em đều biết rằng chúng em nên làm bạn hơn là một cặp. Chúng em đã ở bên nhau nhiều năm, có nhiều kỷ niệm đáng nhớ, nhưng còn thiếu gì đó. Em nghĩ đó là lý do chúng em đã né tránh việc ấn định ngày cưới hay bàn bạc kế hoạch chắc chắn. Đám cưới là vì gia đình chúng em hơn là vì hai đứa. Có lẽ theo một cách nào đó, chúng em đã biết điều đó ngay từ đầu."
Tôi quan sát Trent khi anh nhìn chăm chú bóng chúng tôi in trên bãi cỏ, cau mày trầm ngâm.
Lòng tôi xao xuyến, sau đó tim đập thình thịch. Từng giây như viên kẹo bơ cứng, dính và trôi chầm chậm. Trent có cảm thấy giống tôi không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh nghĩ khác?
Một mặt, anh ấy còn có con trai nhỏ để suy xét cân nhắc.
Mặt khác, tôi không biết chính xác cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Làm việc với PAC sẽ cho tôi thời gian tìm ra con người mình muốn. Tôi thích sắp xếp những thứ sai lầm lại cho đúng. Tôi nghĩ đó là lý do tôi dấn sâu tìm hiểu câu chuyện của May, lý do tôi đã đưa bà nội tôi và May đến đây chiều nay.
Hôm nay, sai lầm ngày xưa đã được sửa chữa cho đúng hết mức có thể sau ngần ấy năm.
Tôi cảm thấy hài lòng vì điều đó, nhưng giờ những câu hỏi về Trent che khuất cảm giác ấy. Làm sao để anh có thể phù hợp với tương lai mà tôi bắt đầu tưởng tượng? Gia đình anh và gia đình tôi rất khác nhau.
Mắt anh bắt lấy ánh sáng khi anh quay lại nhìn tôi. Đôi mắt có màu xanh của vùng biển sâu, và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng chúng tôi có lẽ cũng không khác biệt cho lắm. Chúng tôi có một niềm tin truyền thống phong phú. Và cả hai chúng tôi đều có nguồn gốc từ dòng sông.
"Điều này có nghĩa là tôi có thể nắm tay em phải không?" Anh vừa nói vừa mỉm cười, nhướng một bên lông mày và chờ đợi.
"Vâng, em nghĩ thế."
Trent liền ngửa lòng bàn tay, và tôi đặt tay mình lên.
Anh bèn siết lấy tay tôi, cái nắm tay mạnh mẽ và ấm áp. Rồi chúng tôi đi lên đồi, rời xa tàn tích cuộc đời cũ.
Và cất bước vào cuộc sống tương lai.