Chương 26 May Crandall-Hiện tại
Câu chuyện của chúng tôi bắt đầu vào một đêm tháng Tám nóng oi ả, trong căn phòng trắng toát vô trùng, nơi một quyết định cho số mệnh duy nhất đã được đưa ra giữa nỗi đau tàn phá thiếu suy nghĩ. Nhưng câu chuyện của chúng tôi không kết thúc ở đó. Nó chưa chấm dứt.
Nếu có thể, tôi sẽ thay đổi chiều hướng cuộc đời của chúng tôi chứ? Tôi lẽ ra đã gảy giai điệu trên tàu biểu diễn nhiều năm, hoặc xới đất như một bà vợ nông dân, hay chờ một người đàn ông sống ven sông đi làm về và ngồi bên cạnh tôi bên đống lửa nhỏ ấm áp?
Tôi sẽ đánh đổi đứa con trai mình sinh ra vì một đứa con trai khác, vì nhiều đứa trẻ hơn, vì một cô con gái an ủi tôi lúc về già? Tôi sẽ từ bỏ những ông chồng mình yêu thương và đã tự tay chôn cất, âm nhạc, các bản giao hưởng, hào quang của Hollywood, những đứa cháu và chắt thừa hưởng đôi mắt của tôi nhưng lại sống ở xa?
Tôi suy nghĩ điều này khi ngồi trên băng ghế gỗ, nắm lấy tay Judy, cả hai đang lẳng lặng chia sẻ một Ngày Chị Em khác. Nơi này là khu vườn nằm trong trang viên Hoa Mộc Lan.
Chúng tôi có thể tổ chức Ngày Chị Em bất cứ lúc nào chúng tôi thích. Thật dễ dàng ra khỏi phòng tôi, đi bộ tới hành lang kế tiếp và nói với người phục vụ: "Ta tin ta sẽ đưa người bạn thân Judy của mình ra ngoài tản bộ một lát. Ồ đúng, dĩ nhiên rồi, ta tin chắc bà ấy sẽ được đưa trở về khoa Chăm sóc Trí Nhớ một cách an toàn. Cô biết ta sẽ làm thế mà."
Đôi khi tôi và em gái bật cười vì mưu mẹo thông minh của chúng tôi. "Chúng ta thật sự là chị em, chứ không phải bạn bè." Tôi nhắc con bé. "Nhưng đừng nói với họ. Đó là bí mật của chúng ta."
"Em sẽ không nói gì đâu." Judy mỉm cười ngọt ngào. "Nhưng chị em cũng là bạn bè mà. Những người bạn đặc biệt."
Chúng tôi nhớ lại nhiều cuộc phiêu lưu Ngày Chị Em của chúng tôi trong những năm qua, và con bé xin tôi chia sẻ những điều tôi còn nhớ về Queenie, Briny và cuộc sống trên sông của chúng tôi. Tôi kể cho con bé nghe những ngày tháng sống cùng với Camellia, Lark, Fern, Gabion, Silas và Zede Già. Tôi nói về những vùng nước tĩnh phẳng lặng và dòng chảy xiết, những điệu vũ giữa hè của đám chuồn chuồn và các tảng băng trôi mùa đông cho phép người ta bước trên mặt nước. Chúng tôi cùng du ngoạn trên con sông sống động. Chúng tôi quay mặt về phía mặt trời và bay trở lại Vương quốc Arcadia hết lần này đến lần khác.
Những ngày khác, em gái tôi chỉ xem tôi như một người hàng xóm sống ở trang viên cũ này. Nhưng tình cảm chị em không cần lời nói. Tình cảm đó không phụ thuộc hồi ức, những vật kỷ niệm hay bằng chứng. Nó diễn ra mải miết như nhịp tim. Lúc nào nó cũng hiện diện như mạch đập.
"Hai người kia không phải rất ngọt ngào sao?" Judy chỉ cặp đôi trẻ đang tay trong tay, tản bộ trên những lối đi trong khu vườn có hồ nước của trang viên. Họ cùng tạo ra một bức tranh tuyệt đẹp.
Tôi vỗ nhẹ vào cánh tay của Judy. "Đó là cháu gái của em. Chị nghĩ con bé đến đây để thăm em. Con bé đưa bạn trai đi cùng. Cậu ta là một anh chàng bảnh bao đấy chứ. Lần đầu nhìn thấy hai đứa đi cùng nhau, chị đã nói với con bé, cậu ta là người nên giữ lấy. Chị có thể nhận ra tia sáng lóe lên khi nhìn thấy mà."
"Ồ, dĩ nhiên, cháu gái của em." Judy giả vờ mình đã biết điều đó ngay từ đầu. Một ngày nào đó, Judy sẽ lại nhớ ra, nhưng không phải vào ngày đặc biệt này. "Và bạn trai của con bé." Judy nheo mắt nhìn về phía lối đi trong vườn. "Ngay bây giờ em đang gặp rắc rối trong việc gọi tên người khác. Chị biết mà, đầu óc ngu ngốc của em đó."
"Avery."
"Ồ vâng... Avery."
"Và Trent."
"Chúng ta từng biết một người tên là Trent Turner, phải không? Cậu ấy là một người đáng mến. Em nghĩ cậu ấy đã bán nhiều ngôi nhà giáp với căn nhà ở Edisto."
"Ừ, đúng thế. Người đi cùng với Avery là cháu trai của cậu ấy."
"À, thảo nào." Judy vẫy tay nhiệt tình, và Avery liền vẫy tay đáp lại. Rồi con bé và bạn trai biến mất sau rặng cây giây lát. Và hai đứa không xuất hiện mau chóng như vốn dĩ phải thế.
Judy liền bịt miệng, cười khúc khích. "Ôi trời ơi."
"Thế đấy." Tôi nhớ những mối tình đã mất và những tình yêu không bao giờ có được. "Những người nhà họ Foss chúng ta luôn có rất nhiều đam mê mà. Chị nghĩ điều đó chưa từng thay đổi."
"Em cũng nghĩ là không nên thay đổi đâu." Judy đồng ý, rồi chúng tôi cùng thực hiện cái ôm ngọt ngào giữa chị em và bật cười trước bí mật riêng của chúng tôi.
- HẾT -