GHI CHÚ CỦA TÁC GIẢ
Khi bạn đóng những trang sách này lại, có lẽ bạn đang tự hỏi: Mức độ chân thật của câu chuyện này đến đâu? Theo một số khía cạnh, câu hỏi đó khó mà trả lời được. Nếu bạn muốn đào sâu tìm hiểu lịch sử thực sự của nhà giữ trẻ, trại mồ côi, các thay đổi trong việc nhận nuôi, Georgia Tann, và vụ bê bối xung quanh Hội Cô nhi viện Tennessee ở Memphis, bạn sẽ tìm thấy thông tin đắt giá trong Định giá trẻ em vô giá: Giá trị xã hội thay đổi của Viviana A. Zelizer (1985), Buôn bán trẻ em: Vụ bê bối nhận nuôi ở Viện mồ côi Tennessee của Linda Tollett Austin (1993), Cô độc giữa lòng thế giới: Trẻ mồ côi và Trại mồ côi ở Mỹ của Catherine Reef (2005), và Tên trộm trẻ thơ: Câu chuyện chưa được kể về Georgia Tann, kẻ buôn bán trẻ em bất chính của Barbara Bisantz Raymond (2007), quyển sách đó cũng bao gồm các bài phỏng vấn một vài nạn nhân của Georgia Tann. Đối với quan điểm về vụ bê bối khi nó bị hé lộ, hãy xem qua Bản bảo cáo với Thống đốc Gordon Browning về Hội Cô nhi viện Tennessee, chi nhánh hạt Shelby (1951), bản đầu tiên có sẵn trên khắp hệ thống thư viện công cộng. Cũng có nhiều bài viết trên báo và tạp chí đề cập đến vụ bê bối đó khi nó diễn ra và cuộc đoàn tụ của các gia đình ruột thịt nhiều năm sau, cũng như tin tức trong các tập của chương trình 60 phút, Những bí mật chưa được khám phá, và Những người phụ nữ giết người của Điều tra Discovery. Tất cả những nguồn tin đó là tài liệu nghiên cứu vô giá cho tôi.
Những đứa trẻ nhà Foss và Arcadia được hình thành từ đám bụi mờ của trí tưởng tượng và vùng nước lấm bùn nơi con sông Mississippi. Mặc dù Rill và các em ruột của cô bé chỉ tồn tại trong những trang sách này, kinh nghiệm từng trải của họ là sự phản chiếu những lời tường thuật của các đứa trẻ bị bắt rời xa gia đình từ những năm 1920 đến năm 1950.
Câu chuyện có thực về Georgia Tann và Hội Cô nhi viện Tennessee chi nhánh Memphis là một nghịch lý đau buồn và kỳ lạ. Gần như không thể nghi ngờ rằng tổ chức đã cứu nhiều đứa trẻ thoát khỏi hoàn cảnh nguy hiểm tồi tệ, hoặc đơn giản chấp nhận những đứa trẻ không ai cần đến và đưa chúng đến những mái ấm giàu tình thương. Cũng như vô số trẻ em đã bị bắt rời xa cha mẹ mà không hề có lý do hoặc theo trình tự pháp lý và nỗi đau buồn tuyệt vọng khi chưa từng được gặp lại gia đình ruột thịt. Các bản báo cáo người sống sót xác minh rằng những người mẹ ruột không-có-vũ-khí-phòng-vệ đã mòn mỏi mong chờ những đứa con mất tích của họ trong nhiều thập kỷ và nhiều đứa trẻ trong số đó đã được giao cho các trung tâm bị bỏ bê chăm sóc, quấy rối, lạm dụng và đối xử với chúng như đồ vật.
Những bà mẹ đơn thân, cha mẹ nghèo khổ, những phụ nữ trong khoa tâm thần, những người tìm nguồn trợ giúp thông qua dịch vụ phúc lợi và các phòng khám sản đều được chọn làm mục tiêu đặc biệt. Các bà mẹ ruột bị lừa ký vào giấy tờ trong lúc họ đang chịu tác dụng của thuốc giảm đau sau khi sinh. Người ta bảo với họ rằng chuyển giao quyền nuôi dưỡng tạm thời là điều cần thiết để đảm bảo việc điều trị cho con họ, hoặc họ chỉ thường xuyên được thông báo rằng con họ đã chết.
Những đứa trẻ sống sót qua những hạn chế trong sự trông nom của mái ấm - những đứa trẻ đủ lớn để nhớ cuộc sống trước kia đã bị bắt cóc ở hiên nhà, ở vệ đường trong khi chúng đi bộ đến trường, và đúng thế, ở nhà thuyền trên sông nữa. Thực chất, nếu bạn nghèo và bạn sinh sống, định cư hay dừng chân gần Memphis, con bạn sẽ bị đe dọa.
Những đứa trẻ có mái tóc vàng giống như lũ trẻ nhà Foss là đối tượng đặc biệt yêu thích trong hệ thống của Georgia Tann, thường được "mấy tay giám sát" làm việc trong các trung tâm y tế và phòng khám viện trợ công cộng chú ý. Những người dân trong thành phố biết công việc của Georgia Tann nhưng không biết cách thức làm việc của cô ta. Trong một thời gian dài, người dân đã nhìn thấy các mẩu quảng cáo trên báo kèm theo ảnh chụp của những đứa bé đáng yêu, nhấn mạnh bởi tiêu đề như "Yêu cầu đứa trẻ của bạn", "Bạn muốn có một món quà Giáng sinh sống động chân thật?" và "George muốn chơi trò đuổi bắt, nhưng cậu bé cần một người cha". Georgia Tann đã được giới thiệu là "Bà mẹ của việc Nhận nuôi Hiện đại", thậm chí còn được thảo luận với Eleanor Roosevelt về vấn đề chăm sóc trẻ em.
Trước công chúng, Tann là một người phụ nữ đoan trang, có thiện ý, cống hiến đời mình để giải cứu những đứa trẻ có hoàn cảnh thiếu thốn. Sự ca tụng của cô ta về những đứa trẻ được các gia đình giàu có nổi tiếng nhận nuôi đã giúp truyền bá ý tưởng nhận nuôi nói chung và xua tan niềm tin lan rộng rằng những đứa trẻ mồ côi là thành phần bất hảo và là mối hiểm họa gây hại. Danh sách người nổi tiếng của Georgia bao gồm những nhân vật chính trị như thống đốc New York Herbert Lehman và những diễn viên Hollywood nổi tiếng như Joan Crawford, June Allyson và chồng của bà ấy, Dick Powell. Các nhân viên cũ từng làm việc ở trại trẻ mồ côi của Tann tại Memphis đã thì thầm về việc có tới bảy đứa trẻ đã bị đưa đi cùng một lúc dưới lớp ngụy trang mờ ám, chúng được vận chuyển tới "những trại trẻ mồ côi" ở Califomia, New York, và các tiểu bang khác. Thực tế, những đứa trẻ này thường xuyên được gửi đến các gia đình nhận nuôi sinh lãi ngoài tiểu bang, và Tann bỏ túi phần lớn phí chuyển nhượng cắt cổ. Lúc phỏng vấn về phương pháp làm việc của cô ta, Gerogia không biết xấu hổ ca tụng những tác dụng của việc đưa những đứa trẻ rời xa cha mẹ tầm thường không thể nuôi dưỡng chúng tử tế và giao cho những người "cao quý".
Từ quan điểm hiện đại, thật khó tưởng tượng cách Georgia và mạng lưới của cô ta quản lý phần lớn hoạt động chưa được kiểm tra trong nhiều thập kỷ hoặc nơi cô ta tìm ra những nhân viên sẵn lòng phớt lờ trước hành động đối xử tàn bạo với trẻ con trong các nhóm mái ấm của tổ chức và các cơ sở nội trú thiếu giấy phép, giống như nơi mà Rill và các em của mình bị đưa đến, nhưng chuyện đó đã xảy ra. Lúc ấy, Văn phòng trẻ em Hoa Kỳ đã phái điều tra viên tới Memphis để thăm dò tỉ lệ trẻ sơ sinh tử vong tăng vọt của thành phố. Trong vòng bốn tháng vào năm 1945, dịch bệnh kiết lị đã gây ra cái chết của bốn mươi đến năm mươi đứa trẻ dưới sự chăm sóc của các trung tâm của Georgia, bất kể nỗ lực của một vị bác sĩ tình nguyện làm dịch vụ y tế ở đó. Tuy nhiên, Georgia khăng khăng rằng chỉ có hai đứa trẻ qua đời thôi. Khi bị áp lực, cơ quan lập pháp tiểu bang đã thông qua một điều luật ủy thác giấy phép của từng nhà nội trú cho trẻ em ở Tennessee. Đạo luật mới thông qua bao gồm một phần phụ miễn thuế cho tất cả các nhà trọ mà chi nhánh của Georgia Tann thuê.
Trong khi bà Murphy và nhà của bà ta trong câu chuyện là chi tiết hư cấu, những trải nghiệm của Rill ở đó đã được truyền cảm hứng từ các bài tường trình của những đứa trẻ còn sống sót. Cũng có nhiều người không còn sống để kể lại câu chuyện của họ, vì bị lạm dụng, bỏ bê, mắc bệnh hoặc không được chăm sóc sức khỏe đầy đủ. Họ là những nạn nhân thầm lặng của một hệ thống thiếu kiểm soát, tồn tại bởi lòng tham và cơ hội làm giàu. Ước tính số lượng trẻ em có thể đã biến mất dưới sự quản lý của Georgia lên tới năm trăm trẻ. Thêm hàng ngàn đứa trẻ đã biến mất trong các vụ nhận nuôi kiếm lợi nhuận. Tên, ngày sinh và hồ sơ khai sinh của bọn trẻ đã bị thay đổi nhằm ngăn các gia đình ruột thịt tìm lại con mình.
Dựa trên các số liệu thống kê khủng khiếp này, người ta sẽ cho rằng triều đại của Georgia Tann rốt cuộc sẽ kết thúc giữa cơn bão lửa phát sinh từ những tiết lộ công khai, cuộc điều tra của cảnh sát và kiện tụng. Nếu Bí ẩn trong cô nhi viện hoàn toàn là hư cấu, tôi lẽ ra đã viết kết thúc cho quyển sách theo cách đó với những phân cảnh công bằng nhất định và diễn biến nhanh. Tiếc là hiện thực không phải đúng như thế. Việc "buôn bán" những đứa trẻ nhận nuôi suốt nhiều năm của Georgia không hề kết thúc cho tới năm 1950. Tại cuộc họp vào tháng Chín, thống đốc Gordon Browning đã quanh co về bi kịch đau lòng ấy và thay vào đó thảo luận về tiền. Ông ta báo cáo rằng: Cô Tann đã hưởng lợi bất hợp pháp với số tiền lên đến một triệu đô la Mỹ (tương đương khoảng 10 triệu đô la hiện nay) từ Hội Cô nhi viện Tennessee. Mặc dù trước tiết lộ tội ác của cô ta khi ấy, Tann vẫn chưa bị ai kiện tụng. Trong thời gian diễn ra cuộc họp, cô ta đã không chống chọi nổi căn bệnh ung thư tử cung và chết trên giường ở tư gia. Một tờ báo đăng cáo phó của cô ta trên trang nhất của tờ báo địa phương. Cô nhi viện của cô ta đóng cửa và một điều tra viên đã được chỉ định đến tìm hiểu, nhưng anh ta sớm nhận ra mình đang bị đặt vào hoàn cảnh khó xử, đối mặt với những người quyền lực có bí mật, danh tiếng và, trong vài trường hợp, các vụ nhận nuôi được giữ kín.
Trong khi việc đóng cửa cô nhi viện trao cho các gia đình ruột thịt lý do để hy vọng, hy vọng đó lại nhanh chóng bị tước đoạt mất. Các nhà lập pháp và những kẻ môi giới quyền lực trong giới chính trị đã thông qua các đạo luật để hợp pháp hóa, thậm chí là cho những vụ nhận nuôi đáng ngờ nhất và niêm phong các hồ sơ. Hai mươi hai đứa trẻ được giám hộ vẫn còn chịu sự chăm sóc của Tann khi cô ta chết, chỉ có hai đứa được trả về cho cha mẹ ruột vì các gia đình nhận nuôi từ chối chúng.
Hàng ngàn gia đình sẽ không bao giờ biết chuyện gì xảy ra với con họ. Suy nghĩ chuyển từ sự nghèo đói sang đặc quyền, tâm lý chung của công chúng là lũ trẻ sẽ có cuộc sống tốt hơn ở nơi mới, cho dù hoàn cảnh nhận nuôi của chúng là gì.
Trong khi một số con nuôi, tách biệt với anh chị em và gia đình ruột thịt có thể tìm lại nhau nhờ ráp nối các mảnh ký ức, các tài liệu liên quan đều biến mất khỏi kho dữ liệu tòa án, và với sự trợ giúp của các điều tra viên cá nhân, các hồ sơ của Georgia mới được hé mở vào năm 1995. Đối với nhiều cha mẹ ruột và con nuôi, những người đã đau buồn vì mất mát của họ suốt cả đời, lúc đó đã quá muộn. Còn đối với những người khác, nó là khởi đầu cho các cuộc đoàn tụ gia đình bị trì hoãn một thời gian dài và cơ hội cuối cùng để kể câu chuyện của mình.
Nếu có một bài học bao quát rút ra từ những đứa trẻ nhà Foss và từ câu chuyện có thật về Hội Cô nhi viện Tennessee, đó là trẻ em, bất kể xuất thân từ nơi nào trên thế giới này, không phải là hàng hóa, đồ vật hoặc tấm bảng trống, như Georgia thường miêu tả những đứa trẻ mà cô ta giám hộ. Bọn trẻ mà cô ta buôn bán là con người có lịch sử cá nhân, nhu cầu, hy vọng và ước mơ riêng của mình.