← Quay lại trang sách

Chương 5 Chiếc Hộp Jaggard

Vẻ mặt hoảng sợ trên khuôn mặt người quản lý bảo tàng và chàng trai lập tức biến mất.

“Chà!” Rowe nói. “Ngài đừng lo lắng, thưa ngài thanh tra. Trong khoảnh khắc tôi đã nghĩ rằng có điều gì tồi tệ xảy ra. Chỉ là một tai nạn xảy ra ngày hôm qua, vậy thôi.”

Patience và ngài thanh tra trao đổi nhanh ánh mắt đầy ẩn ý. “Một tai nạn hả?” Ngài thanh tra nói. “Ồ, được rồi. Mừng là tôi đã quyêt định sẽ để ý thêm một chút đến nét văn hóa này của ngài, ngài tiến sĩ. Tai nạn - ý anh là sao, Rowe?”

“Ôi, tôi đảm bảo với ngài chuyện chỉ đơn giản như vậy,” người quản lý bảo tàng mỉm cười. “Không có gì quan trọng hết. Mọi việc đúng như Rowe đã nói. Anh ta đang làm việc trong phòng đọc kế bên vào chiều hôm qua và có cơ hội ghé vào để tham khảo một vài cuốn sách của Saxon. Chính anh ta là người nhận thấy lớp kính trên cùng bị vỡ.”

“Ông thấy đó,” Rowe giải thích, “người thợ mộc mới chỉ rời phòng này sáng hôm qua, chắc ông ta đã quay lại để tìm một món đồ đã bỏ quên hay thứ gì đó rồi không may làm vỡ mặt kính. Không có gì to tát cả.”

“Anh phát hiện ra chuyện này lúc nào ngày hôm qua, anh Rowe?” Patience hỏi chậm rãi. Lần này không có chút riêng tư nào trong ánh mắt cô.

“Ô, tôi nghĩ khoảng năm giờ ba mươi.”

“Thế mấy giờ thì các vị khách từ Indiana rời đi, ngài đã nói chưa ấy nhỉ?” Cô tiếp tục. Nụ cười trên môi cô đã biến mất.

Tiến sĩ Choate có vẻ giật mình. “Ồ, tôi đảm bảo là không có chuyện gì mà! À, tôi nhớ là chưa nói, cô Thumm. Các giáo viên đó rời đi lúc năm giờ, tôi nghĩ vậy.”

“Và mảnh kính đã vỡ vụn lúc năm giờ ba mươi, đúng không anh Rowe?”

Chàng thanh niên nhìn chằm chằm vào cô. “Trời, quý cô Sherlock ơi! Tôi thực sự không biết. Cô đang chơi trò thám tử hả?”

“Dừng ngay màn tấu hài lại, anh kia,” ngài thanh tra nói, tiến về phía trước; nhưng ông nói mà không có dấu hiệu bực bội và dường như đã lấy lại được sự hài hước của mình. “Thế nào? Anh phải nghe thấy tiếng kính vỡ chứ ?”

Rowe lắc đầu buồn bã. “Nhưng tôi không nghe thấy, ngài thanh tra. Ông thấy đó, cánh cửa vào Phòng Saxon từ phòng đọc sách đã được đóng lại, và tôi có tật quá say mê vào những việc đang làm đến mức ông có thể gỡ một quả bom đặt dưới cái ghế của tôi mà không khiến tôi chóp mắt. Vậy đấy, sự cố có thể đã xảy ra vào bất cứ lúc nào trong buổi chiều hôm qua, ông thấy đó.”

“Hừm,” ngài thanh tra nói. Ông bước đến hộp kính vỡ và ngó vào. “Có gì bị đánh cắp không?”

Tiến sĩ Choate cười chân thành. “Thôi nào, ngài thanh tra, chúng tôi nào phải trẻ con, ông biết đó. Thường thì chuyện sẽ xảy ra với chúng tôi rằng ai đó có thể lẻn vào đây - có một cánh cửa khác ở đó, như ông thấy, dẫn ra hành lang chính, khiến việc đột nhập vào căn phòng là khá dễ dàng - để có thể trộm lấy một trong ba tuyển tập rất có giá trị trong hộp. Nhưng chúng vẫn còn đó, như ông thấy.”

Hai cha con nhà Thumm nhìn xuống chiếc hộp bị đập vỡ. Đáy hộp được lót bằng nhung mềm màu đen; ba hõm hình chữ nhật được khéo léo khoét vào lớp nhung, và trong mỗi khe để một cuốn sách duy nhất, to lớn đồ sộ được bọc da sờn màu. Cuốn sách bên trái được bọc màu vàng nâu, cuốn sách bên phải là màu đỏ tươi đã bị mờ, và cuốn sách ở giữa bọc màu xanh lam.

“Chiều nay sẽ có một người thợ đến sửa lại nắp hộp,” người trông coi bảo tàng nói tiếp. “Còn giờ thì…”

“Bình tĩnh nào, ngài tiến sĩ,” Thumm đột ngột nói. “Ông nói rằng các công nhân đã đi qua phòng này sáng hôm qua. Chẳng nhẽ ông không có một nhân viên bảo vệ nào trong ca buổi chiều hay sao? Tôi luôn nghĩ các viện bảo tàng lúc nào cũng đầy các nhân viên bảo vệ ồn ào”

“Ôi, không, ngài thanh tra. Chúng tôi cho các nhân viên bình thường nghỉ bớt khi bảo tàng đóng cửa để sửa chữa. Donoghue và Burch là đủ. Nhóm giáo viên từ Indiana đó là nhưng người ngoài đầu tiên được phép vào đây kể từ khi chúng tôi đóng cửa. Nhưng chúng tôi không nghĩ rằng nó thực sự cần thiết…”

“Được rồi,” ngài thanh tra gầm lên, “Tôi nghĩ tôi có thể nói cho ông biết những gì đã xảy ra, và chết tiệt nó không hồn nhiên như ông nói đâu.”

Đôi mắt Patience rực sáng. Gordon Rowe có vẻ bối rối.

“Ý ông là gì?” Tiến sĩ Choate vội hỏi.

“Ý tôi là,” ngài thanh tra giật giọng, “rằng phỏng đoán của ông, tiến sĩ, là Donoghue đã thấy điều gì đó khả nghi về tay mũ xanh và đi theo hắn ta là đúng. Tại sao anh ta đi theo gã mũ xanh đó? Bởi vì tôi khẳng định rằng tay đó đã đập tan cái hộp này, đó là lý do, và Donoghue thấy hắn ta làm điều đó!”

“Thế vì sao không mất mát gì?” Người quản lý bảo tàng phản đối.

“Có lẽ Donoghue đã dọa hắn ta phát khiếp trước khi kịp lấy một trong những cuốn sách này. Ông nói rằng chúng có giá trị, vậy là đủ - đây là một vụ trộm bất thành.”

Patience cắn môi và nhìn chằm chằm vào chiếc hộp vỡ.

“Thế thì tại sao Donoghue không kéo còi báo động, ngài thanh tra?” Rowe lẩm bẩm. “Và tại sao không một ai nhìn thấy gã mũ xanh chạy ra ngoài, nếu Donoghue đang đuổi sát theo hắn?”

“Và điều quan trọng nhất là,” Patience thấp giọng, “Donoghue đang ở đâu? Tại sao ông ấy vẫn chưa trở lại?”

“Tôi không biết,” người quản lý bảo tàng giận dữ, “nhưng tôi chắc chắn sẽ thông báo cho cô ngay khi có tình hình mới.”

“Con lo rằng những chuyện còn khủng khiếp hơn thế đã xảy ra,” Patience nói giọng sợ hãi, “và những chuyện đó không xảy ra với gã mũ xanh, mà là với anh bạn Donoghue của chúng ta!”

Mọi người đều im lặng. Ngài thanh tra đi vòng quanh phòng.

Patience thở dài và cúi xuống ngó chiếc hộp. Một tấm biển chữ V đặt sau ba cuốn sách trong hộp in chữ: Sản phẩm thủ công Đặc biệt quý hiếm của William Jaggard thợ in.

“Từ thời Elizabeth ư?”

Tiến sĩ Choate lơ đãng gật đầu. “Đúng vậy. Là những món đồ thú vị ở đây, thưa cô Thumm. Jaggard là một xưởng in và nhà xuất bản nổi tiếng ở London đã in cuốn Folio đầu tiên của Shakespeare, cô biết đó. Những món đồ này là từ bộ sưu tập của Samuel Saxon - nhưng ông ta đã có chúng bằng cách nào chỉ có Chúa mới biết! Ông ta hơi keo kiệt.”

“Tôi không nói như vậy đâu nhé,” Gordon Rowe nhận xét, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt nâu của anh.

“Ô, chỉ nói về khía cạnh ham mê sách vở thôi,” Tiến sĩ Choate vội thêm vào.

“Thôi nào,” viên thanh tra cộc cằn nói. “Tôi muốn tìm ra một cái gì đó.”

Nhưng mặc dù còn nhiều thứ để khám phá, nhưng thực tế mọi người không tìm thấy gì cả. Với sự hỗ trợ của Tiến sĩ Choate, thanh tra Thumm đã tra vấn tất cả những người làm công hôm đó - thợ vẽ trang trí, họa sĩ, thợ xây, thợ mộc - những người đang làm việc trong Bảo tàng Britannic, để hỏi họ thật kĩ càng về các sự kiện đã diễn ra vào ngày hôm trước. Không ai trong số họ nhớ rằng đã nhìn thấymột người đàn ông đội chiếc mũ màu xanh bước vào hay rời khỏi Phòng Saxon, và cũng không ai nhớ được chính xác những hành động của Donoghue giờ đã mất tích.

Patience, mới vòng ra phía sau Phòng Saxon đã bị chàng thanh niên Rowe túm lại nói chuyện, vội vàng đi vào phòng đọc sách nơi ngài thanh tra đang tiến hành cuộc điều tra mà không thu được kết quả gì, mặt cô ửng đỏ.

“Bố! Con nghĩ là… Bố có thấy phiền phức kinh khủng không nếu con không trở về văn phòng cùng bố?”

Gượng gạo nhớ lại trách nhiệm làm bố của mình, ngài thanh tra làm giọng nghiêm khắc, “Con đi đâu bây giờ?”

“Ăn trưa ạ,” Patience vui vẻ nói, soi nhanh mình trong mảnh gương đang cất trong túi xách.

“Ha,” thanh tra nói. “Ăn trưa, hử?” Nhìn ông có vẻ buồn.

“Với chàng Rowe, tôi cược vậy,” Tiến sĩ Choate khúc khích cười. “Đối với một sinh viên theo đuổi một chủ đề nghiêm túc như văn học thì quý cô đây chắc chắn là một cô nàng tóc vàng ấn tượng nhất. A, anh ta đây rồi,” ông nói khi Rowe diễu vào, đội mũ và mang gậy. “Sẽ quay lại trong chiều nay chứ, Rowe?”

“Nếu tôi có thể phân thân được,” chàng trai nhe răng. “Shakespeare đã chờ đợi hơn ba trăm năm rồi, nên tôi cho rằng ông ta hoàn toàn có thể đợi thêm một chút. Ông không phiền chứ, ngài thanh tra?”

“Phiền? Phiền không ấy hả?” Thumm gầm gừ. “Thế quái nào mà tôi lại bận tâm cơ chứ?” Rồi ông khủng khỉnh hôn lên trán Patience.

Cặp đôi bước nhanh ra khỏi phòng, tiếp tục say sưa với cuộc thảo luận tưởng như đã bắt đầu từ kiếp trước và còn liên tu bất tận.

Giờ chỉ còn im lặng.

“Chà,” ngài thanh tra thở dài, “chắc tôi phải đi bộ về rồi. Ông nhớ để ý nghe ngóng nhé? Và nếu nghe được bất kì tin tức gì về Donoghue, hãy gọi cho tôi.” Ông đưa cho người quản lý bảo tàng danh thiếp của mình, hời hợt bắt tay ông rồi bối rối ra khỏi phòng đọc sách. Tiến sĩ Choate trầm ngâm nhìn theo tấm lưng rộng lớn của ngài thanh tra. Sau đó, ông vỗ nhẹ mép tấm danh thiếp lên bộ râu của mình, khẽ huýt sáo và quay trở lại Phòng Saxon.