← Quay lại trang sách

Chương 10 William Shakespeare Cũng Tham Gia

Không còn việc gì cần phải làm ở Bảo tàng Britannic, ngài thanh tra không còn kiên nhẫn thêm được nữa, muốn rời đi ngay lập tức. Họ chào tạm biệt rồi ra về.

Gordon Rowe tiễn họ đến cửa. Anh vuốt ve bộ râu bằng đồng của Shakespeare. “Cậu trai già lão này đang mỉm cười. Không có gì ngạc nhiên! Lần đầu tiên trong nhiều thế kỷ, mới có một sự việc thật sự trần tục xảy ra ở viện bảo tàng, Pat.”

“Anh đang trêu tôi hả,” Patience kiên quyết hơn: “Thưa ngài, tay tôi! Tôi có một ông bố hay ghen tị, và ông có mắt phía sau gáy… Tạm biệt, Gordon.”

“À,” chàng trai nói nhỏ, “thật tuyệt. Khi nào tôi có thể gặp lại em?”

“Tôi sẽ cân nhắc,” Patience nói quả quyết, và quay sang đi theo thanh tra và ngài Lane.

Anh nắm lấy tay cô. “Pat! Tôi muốn gặp em ngay bây giờ.”

“Bây giờ?”

“Tôi muốn gặp em ở văn phòng của bố em. Em đang đi đến đó, phải không?”

“Ừm…”

“Tôi cũng đi cùng nhé?”

“Trời ơi, anh đúng là một chàng trai rắc rối!” Patience nói, và đây là lần thứ mười hai cô thấy ghét gò má ửng đỏ của mình. “Tốt thôi, nếu bố tôi đồng ý.”

“Ô, chắc chắn rồi”, Rowe vui vẻ nói và đóng sầm cửa lại sau lưng. Anh khoác tay Patience và bước nhanh về phía mọi người. Dromio, anh tài xế tóc đỏ của Lane, đứng cười bên cạnh một chiếc limousine Lincoln màu đen đẹp mắt bên lề đường.

“Ngài thanh tra,” chàng trai trẻ lo lắng, “ông có phiền không nếu tôi đi cùng? Đấy, ngài không thấy phiền. Tôi có thể thấy rõ trong mắt ngài!”

Thumm nhìn anh lạnh lùng. “Nói…”

Ngài Drury Lane nhẹ nhàng cắt ngang. “Thôi nào, ngài thanh tra, tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng tuyệt vời. Tôi đề nghị ngài hãy để tôi đưa mọi người vào trung tâm thành phố. Tôi có xe đây, và tôi muốn thư giãn một vài phút. Không thể suy nghĩ với đủ các thứ quấy nhiễu xung quanh mình được. Tình hình này cho thấy chúng ta cần nhiều ý kiến tham gia, và Gordon đang rất quan tâm. Chúng ta đi chứ, hay ngài quá bận rộn nên cảm thấy khó chịu với chúng tôi, ngài thanh tra?”

“Chúng ta cùng hội mà,” chàng trai trẻ Rowe nói.

“Tình hình công việc dạo này,” viên thanh tra rầu rĩ nói, “tôi có thể nghỉ cả tháng mà cái đồ ngốc đánh máy của tôi ở văn phòng thậm chí còn không biết.” Ông liếc chàng trai, rồi Patience, đang gây ồn ào, hơi lo lắng và cố tỏ ra không quan tâm. “Được rồi, cậu trai. Patty, lên đây. Đằng nào xe cũng miễn phí mà.”

Trong thánh địa của Thumm, người diễn viên già thả người xuống chiếc ghế da, thở dài. Patience dè dặt ngồi xuống bên cạnh còn Rowe dựa người vào khung cửa với đôi mắt lấp lánh. “Anh thực sự biết bố trí văn phòng đó, ngài thanh tra. ‘Bình an trong những bức tường của ngươi’. Thật là tốt đấy.”

“Có, nhưng tiếc thay lại không phải là ‘sự thịnh vượng trong những lâu đài,” Patience cười, quăng chiếc mũ len đang đội lên nóc két sắt. “Nếu công việc tiếp tục tồi tệ như bây giờ, cháu sợ mình phải kiếm một công việc khác.”

“Phụ nữ không cần phải làm việc,” Rowe nhiệt thành nói.

“Patty, im nào,” ngài thanh tra cáu kỉnh.

”Nếu tôi có thể giúp gì…” ông lão bắt đầu.

“Ông thật tốt, ông bạn vô dụng, nhưng chúng tôi không cần. Patty, có yên không nào! Được rồi, Lane, ông đang nghĩ gì?”

Lane vắt chéo chân sau khi xem xét kỹ lưỡng. “Suy nghĩ của tôi đôi khi không hợp lý, ngài thanh tra. Tôi muốn nói đây là một vụ đáng chú ý nhất với tôi từ trước đến giờ, và chuyện này yêu cầu một hiểu biết toàn diện về tội phạm học. Giờ thì ngài là một cảnh sát thực thụ. Ngài nghĩ sao?”

“Mọi thứ rối hết cả,” ngài thanh tra nở nụ cười cay đắng. “Chết tiệt. Lần đầu tiên tôi nghe chuyện một tên lưu manh trả lại đồ ăn trộm, lại còn tặng thêm quà nữa! Dù vậy đối với tôi, điều hợp lý cần làm là cố gắng tìm hiểu xem hai tên này là ai - gã đội mũ màu xanh và một tay khác, với chiếc nhẫn kì lạ hình móng ngựa mà tay điều hành xe buýt đã nói với tôi. Tôi cũng sẽ kiểm tra lại mười bảy giáo viên đó, nhưng tôi có linh cảm họ đều vô tội.”

“Còn cháu, cháu yêu?” ông lão nhỏ nhẹ, quay sang Patience lúc này đang lơ đãng. “Cháu luôn có ý tưởng gì đó.”

“Đối với cháu thì,” Patience nói, “chúng ta đang chuyện bé xé ra to. * Đã xảy ra một vụ trộm, và đồ bị lấy đi được trả lại kèm theo tiền lời. Vậy nên, theo như chúng ta biết, chưa từng có một tội ác thực sự nào xảy ra!”

“Đơn giản là một vấn đề thú vị - không gì khác?”

Cô nhún vai. “Cháu xin lỗi nếu hôm nay cháu không sáng dạ lắm, nhưng đó là tất cả những gì cháu có thể nhận ra.”

“Không có tội phạm, hả?” ngài thanh tra mỉa mai nói.

“À,” Lane lẩm bẩm với một nụ cười yếu ớt, “ngài nghĩ rằng một tội ác đã xảy ra ư, ngài thanh tra?”

“Chắc chắn rồi! Nếu không chuyện gì đã xảy ra với Donoghue tội nghiệp?”

Ông lão lập tức nhắm mắt lại. “Người đàn ông biến mất ở ngay cửa. Chắc chắn như vậy. Có vẻ như có bạo lực, tôi đồng ý. Nhưng mà đấy là chuyện của cảnh sát. Không, phải có gì khác nữa.”

Chàng thanh niên cao lớn đứng nơi cửa hết nhìn người này sang người khác bằng đôi mắt mệt mỏi. Patience nhíu mày, và trong khoảnh khắc tất cả cùng im lặng. Rồi Thumm nhún vai, với lấy điện thoại. “Dù là việc của cảnh sát hay không, đó là chuyện duy nhất tôi thực sự quan tâm. Tôi đã hứa sẽ tìm được Mick khốn khổ, và tôi sẽ làm hết sức…” Ông nói chuyện với đại úy Grayson ở Cục điều tra mất tích; ông này chuyển máy qua cho bạn mình là thanh tra Geoghan và họ trao đổi. “Không có gì mới về vụ Donoghue. Ông ta biến mất như thể bị bắt cóc vậy. Tôi đã cung cấp cho Geoghan số seri trên tờ đôla kẹp trong cuốn sách. Có lẽ anh ta sẽ theo lần ra được gì chăng.”

“Có thể,” Lane đồng ý. “Ồ, Patience, ta thấy cháu đang nhăn mũi. Hẳn cháu đã phát hiện ra ‘cái khác’ ta đang nói đến rồi?”

“Cháu đang cố gắng đây,” cô nói với vẻ bực tức.

“Phần bìa,” chàng Rowe nói vắn tắt.

“Ồ, Gor… anh Rowe, tất nhiên!” Patience, đỏ bừng mặt. “Phần mà gã mũ xanh đã lấy ra từ bìa sau của bản in năm 1599 của Jaggard!”

Ông lão cười khúc khích. “Hai người có vẻ có cùng suy nghĩ nhỉ. Thật tuyệt vời, phải không ngài thanh tra, đừng cau có nữa. Tôi đã nói với anh rằng Gordon là một trợ thủ đắc lực. Đó là chính xác những gì ta đang nói đến, Patience. Cháu thấy đó, kiểu xử lý hời hợt thất thường của tên trộm là khá dễ hiểu, vì đó là một vật mỏng manh được nhét dưới phần bìa của cuốn sách. Cách đây khoảng sáu tuần, một tên trộm đã đột nhập vào thư viện Saxon và định lấy trộm một bản in, có lẽ là bản Jaggard 1599. Không phải quá vội vàng khi khẳng định vụ trộm đó được thực hiện bởi cùng một người - gã đàn ông kì dị trong chiếc mũ Chapeau xanh. Nhưng cuốn sách đó là đồ giả mạo; và nó được trả lại nguyên vẹn. Gã mũ xanh thì đang tìm kiếm bản in nguyên gốc! Cho đến giờ, có bao nhiêu bản in gốc của ấn bản đầu tiên cuốn Kẻ hành hương mê đắm còn tồn tại? Ba bản, mà bản in lưu ở thư viện Saxon là bản thứ ba, bản cuối cùng được tìm thấy, có lẽ, gã đã điều tra ra được hai bản in khác. Sau khi đánh cắp bản in của Saxon và nhận thấy đây là bản giả mạo, gã hẳn đã biết bản in gốc còn ở thư viện Saxon. Vì sau đó, Saxon đã hiến tặng chúng cho Bảo tàng Britannic các bản in chính gốc của Jaggard. Tên trộm cố gắng đột nhập vào bảo tàng, ăn cắp bản in thứ ba. Và gã để lại một cuốn sách thậm chí còn hiếm hơn nữa. Hai ngày sau đó, gã trả lại bản Jaggard. Hãy nói ta nghe, Patience, những kết luận mà cháu rút ra từ bản tổng hợp đó.”

“Cháu hiểu rồi,” Patience liếm môi. “Mọi chuyện rõ ràng hơn nhiều khi trình bày theo cách này. Sự thật là gã đã trả lại bản in Jaggard gốc cho bảo tàng, nhưng cắt toang phần bìa sau và lấy ra một thứ gì đó, cho thấy gã không quan tâm đến bản Jaggard 1599 nhiều lắm bằng vật mỏng manh mà nó đang che giấu. Sau khi lấy nó rồi, gã không quan tâm đến bản thân cuốn sách, và đã trả lại nó như phong thái của một quý ông.”

“Tuyệt vời!” Lane kêu lên. “Một suy luận bậc thầy, cháu của ta.”

“Quá thông minh,” Rowe thì thầm nồng nhiệt.

“Còn gì khác không?” ông lão hỏi.

“Vâng,” Patience hơi đỏ mặt, “đây là một điểm kì lạ khác. Bản in năm 1599 của Jaggard rất đáng giá. Nếu gã là một tên trộm bình thường, gã hoàn toàn có thể giữ nó, mặc dù gã chỉ quan tâm đến những thứ trong cuốn sách. Thậm chí gã còn để lại một trăm đôla để sửa chữa những thiệt hại gã gây ra cho phần vải bọc. Và hơn nữa gã còn để lại một cuốn sách có giá trị kinh khủng ở nơi gã lấy trộm - có lẽ bởi nó quá giống bản in năm 1599, hay đây là một hành vi của một con người cao quý. Tất cả những điều này cho thấy, đây cơ bản là một người trung thực, ngài Lane, người đang buộc phải làm một điều xấu nhưng cố gắng hết sức để bù đắp cho những gì anh ta phải làm.”

Ông lão nghiêng về phía trước với đôi mắt lấp lánh. Ông ngả người ra khi Patience kết thúc và vẫy ngón trỏ dài về phía ngài thanh tra. “Được rồi, đừng làm bộ làm tịch nữa, anh nghĩ sao về điều đó?”

Ngài thanh tra húng hắng ho. “Khá tốt, tôi muốn nói là, khá tốt.”

“Thôi nào, ngài thanh tra, đó là một lời khen ngợi bủn xỉn. Hoàn hảo, cháu yêu của ta! Cháu là một liều thuốc bổ cho bộ xương già cỗi này. Đúng, đó là sự thật. Chúng ta đang đối đầu với một tên trộm trung thực, có lương tâm, - một sự bất thường chưa từng có trong lịch sử trộm cắp, ta chắc chắn. Một Villon * thời đại! Còn gì khác nữa không?”

“Tôi nghĩ rằng chuyện khá đơn giản,” chàng trai đột ngột nói. “Thực tế là gã đã trả lại bản Jaggard giả mạo mà không cần cắt lớp vải bọc cho thấy gã khá quen thuộc với những cuốn sách hiếm. Tôi có thể nói rằng, nếu nhìn lướt qua, bản giả mạo đó không quá vụng về để một tay mơ có thể nhận ra dễ dàng khi kiểm tra đâu. Gã đã xem xét bản thảo, và nhận thấy ngay lập tức những dấu hiệu giả mạo, và bởi gã chỉ tìm kiếm một cuốn Jaggard 1599 chính gốc, gã đã trả lại cuốn sách mà không đụng tay vào.”

“Có vẻ đây là một người mê sách?” Patience thì thầm.

“Có lẽ vậy, cháu thân yêu của ta. Gordon, đó là một lập luận tuyệt vời.” Ông già đứng lên và bắt đầu sải bước trên đôi chân dài của mình. “Chúng tôi đã dựng lên, một hình ảnh khá rõ ràng. Một học giả, ham mê đồ cổ, một người mê đọc, thẳng thắn, khá thẳng thắn, sẵn sàng thực hiện hành vi phạm tội để có được - tôi nghĩ rằng không ai nghi ngờ chuyện này - một mảnh giấy giấu phía sau một món đồ vô giá của một nhà sưu tầm già. Thật thú vị, đúng không? “

“Tôi tự hỏi những chuyện này có nghĩa gì đây?” Thumm lẩm bẩm .

“Vết khoét đó,” Rowe đăm chiêu, “một chiều năm in-sơ một chiều ba in-sơ. Nếu đó là một mảnh giấy, có lẽ, đã được gấp lại. Có lẽ nó cũng hơi cũ nữa.”

“Có vẻ như vậy,” Lane lẩm bẩm, “mặc dù giả thiết sau cùng không chắc chắn lắm. Đúng, tình hình khá rõ ràng. Tôi tự hỏi lúc này… ” Giọng ông nhỏ dần đều, và ông im lặng một lúc, đôi lông mày trắng nhíu lại. “Tôi tin rằng mình sẽ thực hiện một cuộc điều tra nhỏ của riêng mình,” ông chốt lại.

“Thế còn Donoghue?” Thumm hỏi đầy hy vọng.

Lane mỉm cười. “Không, tôi sẽ để lại việc đó cho ngài; chắc chắn ngài giỏi những việc đó hơn tôi. Tôi đã ghi nhớ rồi,” ông cau mày, “một khảo nghiệm nhỏ. Ngài biết tôi cũng có một thư viện riêng khá lớn…”

“Đó là một thiên đường dành cho các học giả,” Rowe mơ màng nói.

“Nghiên cứu gì cơ ạ?” Patience hỏi.

“Ôi, cháu yêu của ta, ta cần thông tin có ích, phải thực sự có ích, giúp ta biết liệu tấm vải da của cuốn sách bị phá hoại đó có phải nguyên gốc không - niên đại của reliurem * có thể cho ta gợi ý về niên đại của mảnh giấy, mà khi được để trong hốc đó, như Gordon đã nói, rất có thể đã bị gập lại.”

“Tôi có thể hỗ trợ ngài, ngài Lane,” chàng trai trẻ háo hức.

“À,” ông lão nói. “Tôi có một ý tưởng, Gordon. Cậu nên làm việc độc lập, và sau đó chúng ta có thể so sánh các ghi chú.”

“Cháu cũng nghĩ vậy,” Patience nói, tỏ ra hài lòng vì một lý do nào đó, “rằng nếu một tờ giấy được giấu trong một cuốn sách cũ như vậy, có lẽ nó phải được ghi lại ở đâu đó. Cuối cùng thì, làm sao tên trộm có thể biết về nó, hay nơi để tìm?”

”Thật sâu sắc! Ta cũng đang nghĩ như vậy. Ta sẽ khai thác tất cả những dữ liệu về ấn bản đầu tiên năm 1599 của Kẻ hành hương mê đắm . Có thể lưu lại cả ngày tháng. Jaggard đã có một phần béo bở trong miếng bánh xuất bản thời Elizabeth ở London, và tên ông ta chắc chắn sẽ xuất hiện trong vô số những tài liệu văn học. Đúng, đúng rồi, điều này hết sức logic. Cậu nghĩ sao, Gordon?”

“Tôi sẽ giúp ngài việc đó nữa,” Rowe lặng lẽ nói.

“Tốt! Còn ngài sẽ theo dõi vụ Donoghue chứ, ngài thanh tra?”

“Hết khả năng cho phép. Tôi phải để Grayson ở Cục điều tra mất tích làm hầu hết các công việc.”

“Đúng, đó thực sự là việc của ông ta. Tôi không thể nói, ngài thanh tra, rằng tôi nghĩ vụ này không giúp được gì cho tình hình tài chính của ngài.”

“Chết tiệt, ông nói đúng,” Thumm gầm gừ. “Nhưng vụ này làm tôi nổi da gà. Tôi vẫn sẽ loanh quanh với nó một thời gian.”

“Vẫn cứng đầu cứng cổ như mọi khi,” ông lão cười khúc khích. “Vậy thì tôi có một gợi ý cho anh. Nếu anh quan tâm đến vụ này đơn thuần vì tò mò, tại sao anh không điều tra Tiến sĩ Hamnet Sedlar?”

Thanh tra Thumm giật mình, và Patience đang để Rowe châm thuốc cho mình cũng ngước lên. “Cái tay công tước đó á? Tại sao? “

“Đây là một linh cảm,” Lane lẩm bẩm. “Nhưng chắc chắn anh phải nhận thấy ánh nhìn nghi hoặc mà lão già Crabbe ném vào Tiến sĩ Sedlar?”

“Lạy Chúa, đúng vậy!” Patience kêu lên “Gordon, anh cũng thấy điều đó mà!”

“Gordon?” ngài thanh tra gầm gừ.

“Tôi chỉ thoáng thấy thôi,” Rowe vội vã nói. “Cô Thumm đang phấn khích. Cô Thumm, xin vui lòng gọi tôi là Rowe… vâng, Pat, tôi cũng chú ý thấy, và tôi cũng băn khoăn từ đó đến giờ.”

“Cái gì đấy?” ngài thanh tra cau mày. “Liên danh Gordon - Pat hả?”

“Thôi nào, ngài thanh tra,” Drury Lane nói, “đừng để chuyện cá nhân xen vào việc này. Anh không nhận ra mình là một hóa thạch già cỗi thế nào à? Những người trẻ tuổi ngày nay không giống như xưa đâu.”

“Bố à,” Patience đỏ mặt.

“Giống như thời của ngài, ngài thanh tra,” Rowe nói đỡ.

“Một màn giới thiệu, ánh mắt trao nhau, một nụ hôn trong góc tối,” Lane mỉm cười. “Thôi nào, ngài thanh tra, ngài sẽ quen dần thôi. Như tôi đã nói, Crabbe khá kín tiếng, và lão che đậy khá nhanh nhẹn so với tuổi của lão, nhưng có điều gì đó kì lạ mà tôi sẽ điều tra ra.”

“Vẫn vậy à,” viên thanh tra lẩm bẩm,“Chả khoái tẹo nào… Hừm? Nó bay vụt qua đầu tôi. Nhưng nếu là vậy, tôi nghĩ ta cần chuẩn bị nhồi vài câu hỏi cho lão Crabbe.”

Patience nhìn chăm chú vào đầu điếu thuốc của mình. “Bố biết không, bố ơi,” cô thấp giọng, “có một chuyện khiến con chú ý. Đừng quan tâm đến lão Crabbe vào lúc này. Tại sao chúng ta không kiểm tra xuất xứ của Tiến sĩ Sedlar?”

“Ý con là gã người Anh đó hả, Patty?”

“Hãy bắt đầu chậm rãi thôi. Một công ty tàu thủy hơi nước thì sao?”

“Công ty tàu thủy hơi nước hả? Để làm quái gì thế?”

“Ai biết được chứ,” Patience thì thầm.

Bốn mươi lăm phút sau, thanh tra Thumm đặt điện thoại xuống và lấy khăn tay chà mạnh lên hàng lông mày của mình. “Ôi,” ông thở dài, “cuối cùng cũng có kẻ lòi đuôi. Thật kì quái. Con biết người soát vé trên tàu Lancastria nói gì không?”

“Ôi, bố ơi,” Patience nói, “bố đang kích động. Anh ta nói gì vậy, vì Chúa?”

“Không có tên của Hamnet Sedlar trong danh sách hành khách!”

Mọi người nhìn nhau chằm chằm. Rồi Gordon Rowe huýt sáo và dụi điếu thuốc vào gạt tàn của ngài thanh tra. “Đó là một gợi ý,” anh thì thầm. “Tiến sĩ Sedlar nổi tiếng…”

“Tôi thích chuyện đó”, Patience thì thầm. “Cực kỳ luôn.”

“Chúa ơi, đó là một tay lừa đảo!” Thumm gầm lên. “Nghe này, các con, giữ bí mật chuyện này. Không một lời! Ta sẽ chỉ cho…”

“Chờ đã, chờ đã, ngài thanh tra,” Lane nhẹ nhàng nói; ông đang ngồi thoải mái trong chiếc ghế da, đôi lông mày óng mượt của ông nhăn lại thành cả trăm dòng nhỏ. “Đừng vội vàng quá. Một phân cảnh xuất sắc không đảm bảo thành công cho một vở kịch, và một tình tiết đáng ngờ không cấu thành tội danh. Tôi nhận thấy ngài đã mô tả Sedlar cho người soát vé. Chuyện đó là sao?”

“Vâng,” Thumm khịt mũi, “khi anh ta ngó qua danh sách và không thể tìm thấy dấu vết nào của gã này, tôi đã mô tả nhân dạng của Sedlar và yêu cầu người soát vé kiểm tra với người quản lý của mình. Thuyền mới cập cảng sáng nay và mọi người đều ở gần đó. Anh ta vào việc ngay lập tức. Và, Chúa ơi, không những không có tên Sedlar trong danh sách, mà không ai nhớ có người giống như Sedlar đã lên thuyền!” ông trừng mắt. “Mọi người nghĩ sao?”

“Bắt đầu,” Rowe tư lự, “có mùi gì đó”.

“Tôi thừa nhận là mùi tội phạm đang trở nên rõ hơn,” ông lão lẩm bẩm. “Kì dị, kì dị quá…”

“Nhưng chẳng nhẽ ông không thấy sao,” Patience kêu lên, “chuyện này là sao? Tiến sĩ Sedlar phải đến đây ít nhất bốn ngày rồi!”

“Làm sao con biết, Patty?” bố cô hỏi.

“Ông ta không thể bay qua Đại Tây Dương đúng không? Bố nhớ không, khi con gọi cho công ty tàu thủy hơi nước hôm thứ Năm để hỏi xem chuyến tàu tiếp theo từ Anh đến khi nào - Sally Bostwick đã viết rằng cô ấy đang đến đây, nhưng không nói rõ đi khi nào. Vâng, họ nói rằng có một chuyến tàu cập cảng hôm thứ Bảy, và không có chuyến nào khác cho đến hôm nay. Bởi vậy, do hôm nay là thứ Tư, con cho rằng tay người Anh này phải ở New York tối thiểu là bốn ngày, kể từ thứ Bảy tuần trước.”

“Có lẽ lâu hơn” Rowe cau mày gợi ý. “Sedlar ư! Thật khó tin.”

“Anh nên kiểm tra cả tàu hôm thứ Bảy nữa,” Lane lơ đãng nói.

Thanh tra với lấy điện thoại. Sau đó, ông lại ngồi xuống. “Tôi sẽ làm tốt hơn thế. Hãy làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ.” Ông nhấn một nút và cô nàng Brodie mắt to tròn hiện ra ra như một phép màu. “Mang sổ ghi chép theo chứ? Tốt. Hãy gửi điện tín đến Scotland Yard! “

“Đến đâu cơ, thưa ngài thanh tra?” Brodie lắp bắp, đang bị thu hút bởi sự hiện diện của chàng trai trẻ dáng thể thao đứng gần cửa.

“Scotland Yard. Tôi sẽ cho mấy tay mặt bột này thấy cách chúng ta làm việc ở đây!” Khuôn mặt của thanh tra đỏ gay. “Cô biết Scotland Yard ở đâu chứ? London, Anh!”

” Vâng… thưa ngài,” Brodie cuống quít.

“Gửi đến Chánh thanh tra Trench. T-R-E-N-C-H. ‘Tôi muốn toàn bộ tiểu sử của Hamnet Sedlar, cựu quản lý Bảo tàng Kensington, London, hiện đang ở thành phố New York. Ngày khởi hành từ Anh, diện mạo, họ hàng, danh tiếng, bất kì lưu trữ nào. Tuyệt mật. Trân trọng.’ Hãy gửi nó đi ngay.”

Cô Brodie đâm sầm vào Rowe.

“Đợi một phút. Cô đánh vần tên Sedlar ra sao?”

“S-e-d-d-l-e-r,” cô Brodie lắp bắp, nhợt nhạt.

Lồng ngực của thanh tra phập phồng. Rồi ông mỉm cười. “Thôi nào, Brodie,” Ông nói dịu dàng, “đừng ngất xỉu chứ. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Chúa ơi, lẽ nào cô không thể đánh vần đúng tên đó ư? Đó là S-e-d-l-a-r!”

“Ồ, vâng, thưa ngài,” cô Brodie nói, và bước nhanh ra ngoài.

“Brodie tội nghiệp,” Patience cười khúc khích. “Bố lúc nào cũng làm cô ấy chết khiếp. Hoặc đó là một biểu hiện kì lạ của phái mạnh… ủa, chuyện gì vậy, ngài Lane?” Cô kêu lên, hơi lo lắng.

Biểu cảm kì lạ hiện trên khuôn mặt ông lão. Ông nhìn chằm chằm vào thanh tra Thumm như thể chưa gặp bao giờ; và dường như ông không thực sự nhìn ngài thanh tra. Sau đó, ông nhảy dựng lên.

“Trời đất ơi!” Ông kêu lên. “Ra vậy, chính là nó!” Và ông bắt đầu vội vã đi qua đi lại, lẩm bẩm với chính mình.

“Có chuyện gì không?” viên thanh tra hỏi, nhìn ông chằm chằm.

“Tên, cái tên! Hamnet Sedlar… Lạy Chúa, không thể tin được! Không thể nào, một sự trùng hợp.”

“Tên ư?” Patience nhăn trán. “Tại sao ạ, cái tên đó có gì không ổn, ngài Lane? Đó là một từ tiếng Anh hoàn hảo, hơi cổ.”

Miệng Gordon Rowe đang há hốc như tay đòn của một chiếc cần cẩu đang hạ xụống. Sự tinh nghịch đã rời bỏ đôi mắt lanh lợi của anh, thay vào đó là một trí thông minh đang kinh ngạc.

Lane ngừng sải bước, xoa cằm, và sau đó bật cười khúc khích. “Đúng, đúng, hoàn toàn gốc Anh, Patience; cháu rất giỏi tìm ra mấu chốt của vấn đề. Chính xác như vậy. Đó là một từ tiếng Anh kèm theo một lịch sử riêng, trời ơi! À, Gordon, tôi thấy rằng cậu cũng đã nhận ra điều gì đó.” Ông ngừng cười khúc khích và đột ngột ngồi xuống, ông nghiêm giọng. “Tôi nhận ra cái tên đó có gì đó ngồ ngộ,” ông nói chậm rãi. “Nó khiến tôi không thoải mái kể từ khi gặp quý ông đó. Cách mọi người phát âm… ngài thanh tra, Patience, chả lẽ cái tên ‘Hamnet Sedlar’ không có nghĩa gì với mọi người sao?”

Viên thanh tra tỉnh bơ. “Đây không phải lỗi của tôi.”

“Được rồi, Patience, với tất cả sự tôn trọng dành cho người bố yêu quý của cháu, lợi thế của cháu là được hưởng một nền giáo dục tốt hơn. Cháu không nghiên cứu văn học Anh ư?”

“Có ạ.”

“Có nhớ thời kì Elizabeth không?”

Má Patience ửng đỏ. “Có… nhưng lâu rồi.”

Ông lão gật đầu buồn bã. “Cháu học chương trình mới, nên cháu chưa bao giờ nghe nói về Hamnet Sedlar. Kì lạ. Gordon, nói cho họ biết Hamnet Sedlar là ai đi.”

“Hamnet Sedlar,” chàng Rowe nói bằng một giọng choáng váng, “là một trong những người bạn thân nhất của William Shakespeare.”

“Shakespeare!” Thumm kêu lên. “Phải không, Lane? Mọi người đang cố chứng tỏ điều gì đây? Shake già cỗi thì liên quan gì đến chuyện này?”

“Khá nhiều, tôi bắt đầu nghĩ rằng,” Drury Lane thì thầm. “Đúng, Gordon, chính xác,” ông trầm ngâm, và lắc đầu. “Đương nhiên, cậu phải biết. Sedlar… Ôi Chúa ơi!”

“Cháu vẫn không hiểu,” Patience phàn nàn. “Đối với chuyện này, ở một mức nào đó, cháu ở cùng phe với bố. Chắc chắn…”

“Tay Sedlar này không phải là một gã Do Thái lang bạt * đó chứ?” Ngài thanh tra chế nhạo. “Thế quái nào - gã ta phải hơn ba trăm tuổi rồi chứ!” Và ông phá lên cười thành thực.

“Ha, ha,” Rowe thở dài thườn thượt.

“Tôi không nói rằng anh bạn của chúng ta là Ahasuerus * ,” Lane mỉm cười. “Không có gì quá kì lạ xảy ra cho đến nay. Nhưng tôi giả sử Tiến sĩ Hamnet Sedlar, cựu quản lý Bảo tàng Kensington ở London, quản lý đương nhiệm Bảo tàng Britannic ở New York, một người Anh, có văn hóa, ham mê sách … ồ, không, không phải là bất khả thi nếu Tiến sĩ Sedlar là một hậu duệ trực hệ của người đàn ông xuất hiện trong lịch sử chỉ bởi vì Shakespeare gọi ông ta là bạn.”

“Gia đình Stratford?” * Patience ngẫm ngợi.

Ông già nhún vai. “Chúng ta không biết gì về họ.”

“Tôi cho rằng,” Rowe lẩm bẩm, “rằng Sedlar đến từ vùng Gloucestershire.”

“Nhưng có gì liên quan,” Patience phản đối, “ngay cả khi Tiến sĩ Sedlar là hậu duệ của một người bạn của Shakespeare, liệu có gì liên quan giữa gia tộc lâu đời của Sedlar và bản in năm 1599 của Jaggard, Kẻ hành hương mê đắm đang gây ra vụ rắc rối này?”

“Chuyện đó, cháu yêu,” Drury Lane lặng lẽ nói,” chính xác là vấn đề bây giờ. Ngài thanh tra đây là một gợi ý để ngài nói với ông bạn người Anh ở Scotland Yard. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được gì đó. Ai biết được? Cuốn Kẻ hành hương mê đắm tự nó không - Nhưng sau đó…”

Ông im lặng. Ngài thanh tra bất lực nhìn từ người bạn già sang con gái mình. Gordon Rowe nhìn chằm chằm vào Lane, còn Patience thì nhìn chằm chằm vào Rowe.

Lane đột ngột đứng dậy, với tay lấy cây gậy chống bằng gỗ mận gai của mình. Mọi người im lặng nhìn ông.

“Kì lạ”, ông nói. “Kì lạ thật,” gật đầu và mỉm cười lơ đãng, ông rời văn phòng của ngài thanh tra.