← Quay lại trang sách

Chương 11 3HS wM

Dromio vui vẻ xả mấy câu nhằm vào viên cảnh sát nơi góc phố và đánh chiếc Lincoln đen rẽ một phố cắt ngang để thoát khỏi đại lộ Thứ Năm, tìm đường chạy qua một mê cung giao lộ rồi phải phanh lại ở một góc của đại lộ Thứ Sáu, bên một cột đèn giao thông.

Ông Drury Lane ngồi lặng lẽ ở ghế sau, chà chà tờ giấy màu vàng lên môi. Đã cả chục lần ông liếc nhìn vào thông điệp trên đó, và cau mày. Đó là một bức điện tín, trên đó ghi giờ gửi: 21 tháng Sáu, 12:06 sáng. Bức điện này được gửi đến lâu đài của ông ở Westchester đêm qua.

“Thumm gửi cho mình một bức điện vào giờ giấc kì lạ thế này,” ông lão nghĩ. “Nửa đêm! Ông ta chưa bao giờ làm vậy… Chuyện khẩn cấp? Không thể nào…”

Dromio tì người lên vô lăng ngó ra một chiếc xe đang bị móc phần chắn bùn vào một chiếc khác nơi góc phố; nhìn cả hai căng thẳng hết cỡ, kéo theo một mớ giao thông kinh khủng phía sau. Lane nhìn sang bên vào đám lộn xộn kéo dài đến tận đại lộ Thứ Năm, rồi nghiêng người về phía trước nói với Dromio.

“Ta sẽ đi bộ nốt phần còn lại,” ông nói. “Chỉ còn một dãy nhà. Hãy chờ ta gần văn phòng thanh tra Thumm.”

Ông bước ra khỏi xe, tay vẫn cầm bức điện tín. Rồi ông đặt nó cẩn thận vào túi áo ngực trong bộ comple bảnh bao và sải bước về phía nhà hát kịch Broadway.

Văn phòng thám tử trông hết sức lộn xộn. Cô nàng ngơ ngác Brodie trong phòng khách trông như mới đổ bệnh: cô ngồi lo lắng và nhìn chằm chằm một cách thê lương vào Patience, người giờ đang hành quân tung bụi mù mịt như một trung đoàn, vừa cắn môi vừa liên tục nhìn vào chiếc đồng hồ văn phòng trên tường.

Nghe tiếng cửa mở, cô nhảy lên, và Brodie thốt lên một tiếng kêu nhỏ.

“Cuối cùng bác đã đến!” Patience nồng nhiệt, nắm chắc cánh tay ông lão. “Cháu đã nghĩ bác sẽ không thể đến được đây. Bác thật tuyệt!” Và trước sự ngạc nhiên của ông, cô quàng đôi tay mềm mại qua cổ và hôn má ông.

“Con yêu quý của ta,” Lane nói, “con đang run rẩy! Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra? Điện tín của ngài thanh tra vang như một tiếng nổ vậy, nhưng nó không nói lên điều gì. Ta tin là ông ấy vẫn ổn?”

“Vẫn ổn như mọi khi,” Patience trả lời dứt khoát. Rồi mắt cô ánh lên, cô chạm tay lên đôi khuyên óng ánh trên tai và nói: “Và giờ hãy tấn công nó nào!”

Cô đẩy cánh cửa phòng thanh tra, một ông già mắt đỏ mặt nhợt nhạt đang ngồi cứng đờ trên mép ghế, nhìn chăm chăm vào một vật đặt trên bàn trước mặt ông.

“Eureka!” Ông hét lên đứng bật dậy. “Ông bạn già, Chúa ơi. Bố đã nói với con, chúng ta có thể dựa vào tay bợm già này, Patty! Ngồi xuống, Lane, ngồi xuống. Tuyệt kinh khủng vì ông đã đến.”

Lane ngồi sâu xuống ghế bành bọc da. “Trời, màn tiếp đón mới hay làm sao! Ngài làm cho tôi cảm thấy như một tay phá gia chi tử mới quay về. Giờ hãy cho tôi biết những gì đang xảy ra. Tôi đang bớt dần tò mò rồi đấy.”

Thumm cầm cái vật mà ông đã chăm chú nghiên cứu. “Ngài thấy không?”

“Tôi có thị lực tuyệt vời, như anh biết. Vâng tôi thấy rõ.”

Ngài thanh tra cười khúc khích. “Vâng, chúng ta sẽ mở nó ra.”

Lane nhìn chằm chằm từ Thumm sang Patience. “Nhưng… rồi, vậy đó hả. Đây là lí do ông gọi tôi đến gấp sao, ngài thanh tra?”

“Chúng cháu mời bác đến bởi một kẻ điên khăng khăng rằng bác phải có mặt tại lúc mở nó ra,” Patience nói nhanh. “Bố, làm ơn đi. Con đến điên mất nếu bố không mở nó ngay!”

Đó là một chiếc phong bì dài màu nâu mà một quý ông đáng ngờ với bộ râu cầu vồng và kính màu xanh đã để lại két sắt an toàn của ngài thanh tra gần bảy tuần trước.

Lane cầm chiếc phong bì từ tay Thumm và nhẹ nhàng kiểm tra. Mắt ông nheo lại khi cảm thấy những đường nét của một phong bì hình vuông bên trong. “Bí ẩn này đòi hỏi một lời giải thích. Tôi muốn biết sự thật trước khi… Không, không, cháu yêu, ta đã dạy cháu nhiều lần rồi, ha, ha… Patience. Ngài nói đi, ngài thanh tra.”

Thumm kể tóm tắt kể về chuyến thăm của tay người Anh giả trang vào ngày mùng sáu tháng Năm. Cộng với những suy luận của Patience, Lane đã có một bức tranh hoàn chỉnh về người khách kĩ đến từng chi tiết. Khi ngài thanh tra kết thúc, Lane ngẫm nghĩ, ngắm nhìn chiếc phong bì. “Nhưng tại sao ngài không nói với tôi điều này trước đây? Đó không phải cách ngài hay làm, ngài thanh tra.”

“Tôi không nghĩ rằng chuyện đó là cần thiết. Nào, chúng ta bắt đầu!”

“Chỉ một lát thôi. Tôi hiểu rồi, vậy hôm nay là ngày hai mươi mốt đầu tiên mà vị khách hàng bí ẩn của ngài không gọi điện cho ngài như kế hoạch?”

“Ông ta đã gọi vào ngày hai mươi tháng Năm,” viên thanh tra rầu rĩ, nói.

“Chúng cháu ngồi ở đây cả ngày,” Patience chớp lời, “cho đến nửa đêm hôm qua. Không chút rời mắt khỏi nó. Và giờ thì…”

“Liệu ngài có ghi lại những cuộc nói chuyện của người đàn ông đó không?” Lane hỏi lơ đãng. “Tôi biết ngài có một máy ghi chép cuộc gọi ở đây.”

Thumm ấn một nút. “Cô Brodie. Mang cho tôi cuộc hội thoại của vụ phong bì.”

Mọi người ngồi ủ rũ, trong khi ông lão đọc từng từ bản ghi cuộc gọi.

“Hừm,” ông đặt bản báo cáo xuống và nói. “Thật lạ. Hoàn toàn chính xác, hiển nhiên, rằng gã đó đã giả trang. Thật vụng về, vụng về! Rõ ràng còn không thèm cố gắng. Còn bộ râu…” Ông lắc đầu. “Rất tốt, ngài thanh tra, tôi nghĩ rằng chúng ta có thể bắt đầu. Mời ngài.”

Ông đứng dậy, đặt lấy chiếc phong bì trên bàn Thumm, ngồi xuống ghế cạnh bàn làm việc, và nghiêng người về phía trước một cách chăm chú. Patience vội vã chạy ra sau ghế bố mình; cô thở mạnh, những đường nét kiều diễm của cô giờ nhợt nhạt và căng thẳng. Bằng những ngón tay run rẩy, Thumm kéo ngăn kéo trượt ở cạnh bàn làm việc gần Lane, đặt phong bì vào đó, và ngồi lọt vào ghế xoay của mình, mồ hôi vã ra như tắm. Sau đó, ông nhìn sang Lane - họ đang ngồi đối diện nhau - và cười một cách yếu ớt.

“Nào, bắt đầu nào,” ông tự giễu. “Và tôi hy vọng sẽ không có gì bật ra và hô lên ‘Ăn cá tháng Tư rồi!’ hoặc một cái gì đó tương tự.”

Ở phía sau, Patience thở từng hơi dài.

Ngài thanh tra vớ lấy dao rạch thư, ngập ngừng, và sau đó lách lưỡi dao vào bên dưới nắp của phong bì. Ông rạch nhanh, bỏ dao xuống rồi nhìn vào bên trong.

“Ổn không bố?” Patience kêu lên.

“Con nói đúng, Patty,” ngài lẩm bẩm. “Có một phong bì khác.” Và ông lấy ra một phong bì nhỏ hình vuông, màu xám, cũng được dán chặt. Mặt ông trống rỗng.

“Có gì trên phong bì không?” ông lão hỏi sắc lẹm.

Ngài thanh tra lật lật chiếc phong bì. Khuôn mặt ông chợt xám như màu giấy.

Patience, liếc nhìn ông, thở hổn hển.

Thumm liếm môi. “Nó viết,” ông nói giọng khàn khàn, “Nó viết… hừ, nó viết: THƯ VIỆN SAXON !”

Đây là dấu hiệu đầu tiên cho mọi người thấy rằng, chuyến thăm của gã đàn ông bí ẩn mang bộ râu Joseph có thể liên quan đến các sự kiện kì lạ tại Bảo tàng Britannic.

“Thư viện Saxon,” Lane lẩm bẩm. “Thật kì lạ.”

“Vậy đó!” Thumm kêu lên. “Chúa ơi, chúng ta đang vướng vào chuyện gì đây?”

“Rõ ràng là,” ông lão khó khăn nói, “một sự trùng hợp, ngài thanh tra. Chuyện này đôi khi cũng xảy ra. Với tần suất đủ khiến người ta ngạc nhiên…” Giọng ông nhỏ dần, nhưng ông không rời mắt khỏi đôi môi ngài thanh tra. Nhưng chúng chẳng nhìn thấy gì, bởi có một bóng mờ trên đó, như một tấm màn che đã kéo xuống - một tấm màn đang làm mờ đi sự thực trước mắt.

“Nhưng cháu không thể hiểu…” Patience sửng sốt.

Lane rùng mình, và tấm màn che đó vỡ tan. “Hãy mở nó, ngài thanh tra,” ông nói, nghiêng người về phía trước và gục cằm lên bàn tay mình. “Làm ơn.”

Thumm lại nhặt lấy con dao. Ông lách lưỡi dao vào phía trong nắp phong bì. Giấy khá cứng nhưng được đính vào khá lỏng lẻo.

Cả Lane và Patience đều không chớp mắt.

Ngón tay thô kệch của Thumm moi từ trong phong bì ra một tờ giấy màu xám tựa như màu chiếc phong bì, được gấp gọn gàng. Ông mở ra. Có dòng chữ in trên một góc mảnh giấy, thanh tra đưa mẩu giấy cho mọi người xung quanh; phần tiêu đề phía trên ghi đơn giản: THƯ VIỆN SAXON , bằng mực in màu xám sẫm. Ông trải phẳng tờ giấy lên khay trượt giữa ông và Lane rồi nhìn chằm chằm. Tất cả đều chăm chú, và không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

Cũng hợp lý thôi. Vì nếu gã người Anh cải trang đã là một nhân vật bí ẩn, thì những tin nhắn gã gửi gắm ngài thanh tra thậm chí còn bí ẩn hơn. Không chỉ là bí ẩn, đây là một mật mã. Nó không có ý nghĩa gì cả.

Ở phía trên mảnh giấy có in tiêu đề của Thư viện Saxon. Phần còn lại vẫn mới tinh như ngày mới sản xuất ở xưởng in, ngoại trừ một dòng chữ duy nhất, hoặc một mật thư. Ở giữa tờ giấy, phía dưới dòng chữ in là bóng của các ký tự ở mặt sau. Tất cả chỉ có vậy. Không có gợi ý nào, không có chữ ký, không có vết bút mực hoặc bút chì khác.

Một cơn đau kinh niên khốc liệt đang dày vò cơ thể Lane. Ông cúi xuống trên chiếc ghế của mình, chăm chú nghiên cứu mảnh giấy. Ngón tay của ngài thanh tra đột nhiên tê lại; mảnh giấy hơi rung rung khi ông đặt ngón tay nơi góc dưới của nó. Patience im lặng. Không ai lên tiếng một lúc lâu. Sau đó, ông lão chậm rãi đưa mắt từ phía mảnh giấy đang mở ra qua Thumm. Có một niềm vui sướng kỳ quặc, gần như là hân hoan, trong sâu thẳm đôi mắt lanh lợi đó. Ông bắt đầu mở miệng:

THƯ VIỆN SAXON

3HS wM

Nhưng ngài thanh tra chỉ lẩm nhẩm: “3HS wM” bằng một giọng ngạc nhiên, nhấn nhá từng phụ âm trên đầu lưỡi như thể đang tách lấy bí mật ẩn sau những âm thanh.

Một sự lúng túng thoáng qua trên mặt của Lane. Ông liếc nhanh qua Patience.

Và cô nói: “3HS wM,” như một đứa trẻ đang lặp lại những từ ngoại ngữ.

Ông lão úp mặt vào hai bàn tay, và ngồi yên như vậy không nhúc nhích.

“Tốt!” ngài thanh tra thở dài rồi nói, “Tôi bỏ cuộc. Chết tiệt, tôi bỏ cuộc. Khi một anh chàng bước đi và ăn diện như Paddy trong lễ hội hóa trang Grand Street Masquerade và để lại một chuỗi những thứ điên rồ vô nghĩa chết tiệt sau khi đã gợi ý về một ‘bí mật trị giá cả triệu đô’ - tôi nói rằng tôi bỏ cuộc. Đây là một trò đùa. Đây là ý tưởng của ai đó.” ông vung tay lên, khịt mũi ghê tởm.

Patience vòng qua ghế của bố mình và tóm lấy mảnh giấy. Hàng lông mày nhíu lại khi cô tập trung vào từng chi tiết. Ngài thanh tra kéo ghế ra và bước đến cửa sổ, nơi ông đang ngó đăm đăm xuống Quảng Trường Thời Đại.

Drury Lane đột nhiên ngẩng đầu lên. “Ta có thể xem nó một lúc không, Patience?” Ông hỏi khẽ.

Patience ngồi xuống, bối rối, và ông lão cầm lấy mảnh giấy trong tay cô và chăm chú nghiên cứu dòng chữ bí ẩn.

Các kí tự được vội vã viết lên bằng cách nhấn mạnh đầu bút, tạo ra các nét tựa vết sơn, bằng loại mực đen đậm nhất. Sự thanh thoát và chắc chắn trong các nét bút cho thấy người viết không hề do dự. Ông ta dường như biết chính xác mình đang viết gì, và đã viết một mạch không dừng tay.

Lane đặt mảnh giấy xuống và nhặt tấm phong bì vuông màu xám lên. Ông kiểm tra nó, phần sau và phía trước; dòng chữ THƯ VIỆN SAXON trên nắp có vẻ thu hút ông. Ông miết tay qua; những vết hằn của ba từ, vết mực màu đen sáng lên, kích thích dây thần kinh nơi đầu ngón tay ông.

Ông đặt chiếc phong bì xuống, nhắm mắt lại và dựa lưng vào ghế. “Không, ngài thanh tra à,” ông thì thầm, “đây không phải là một trò đùa.” Và ông mở mắt ra.

Thumm quay lại. “Vậy, những chuyện quỷ quái này có nghĩa gì? Nếu như ông nói, chúng phải có một ý nghĩa nào đó… Hừm, gã nói rằng đây chỉ là một ‘đầu mối’, và gã nói thật. Thứ đầu mối tồi tệ nhất tôi từng thấy, cố tình làm cho mọi việc trở nên khó khăn, hả? Hừm!” Và ông lại quay về phía cửa sổ.

Patience nhíu mày. “Không thể khó đến như vậy. Một mật mã gã tạo ra, chắc hẳn sẽ đủ đơn giản để có thể đoán được sau khi nghiên cứu kĩ. Hãy xem nào… Tất nhiên, đây có thể là một kiểu viết tắt, phải không? Che giấu một thông điệp gì đó.” Ngài thanh tra càu nhàu mà không quay lại. “Hoặc,” Patience tiếp tục suy ngẫm, “nó có thể là một ký hiệu hóa học. H là biểu tượng của hydro, đúng không? Và S là của lưu huỳnh. Hydrogen sulfur. Đúng rồi!”

“Không,” Lane hạ giọng. “Chất đó phải là H2S. Ta không nghĩ là chất HS có tồn tại. Không, không liên quan đến hóa học, Patience.”

“Vậy thì, chắc là,” Patience tuyệt vọng,“chữ w và chữ M. … Ôi Chúa ơi! Thật vô vọng. Ước gì Gordon có mặt ở đây. Anh ta biết rất nhiều những thứ vô dụng.”

Ngài thanh tra vung tay chậm rãi. “Thật vô vọng,” ông nói một cách lạ lùng. “Đối với chúng ta, Patty. Và cả với anh bạn hay bông đùa Gordon Rowe của con nữa. Nhưng đừng quên rằng tay bí ẩn này đã nói gã muốn Lane tham gia. vì vậy, có lẽ gã đoán Lane sẽ biết ý nghĩa thông điệp này… Lane?”

Người nghệ sĩ già, mặt còn đang đăm chiêu, ngồi thật yên. Sau đó, các nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt. “Có giả thiết gì không ấy hả?” ngài nói. “tất nhiên, có lẽ tôi sẽ nghĩ ra, tay La Mã bướng bỉnh kia, tôi sẽ nghĩ.”

“Tốt rồi, vậy những thứ quỷ quái này nghĩa là gì?” Ngài thanh tra thẳng thừng hỏi, nhoài người về phía trước.

Lane vẫy bàn tay trắng nhờ nhờ. Ông nhìn chằm chằm. “Phần đặc biệt của nó là,” ông thì thầm, “tôi tin rằng ông ta đã nghĩ ông cũng sẽ biết điều này có nghĩa là gì.”

Ngài thanh tra đỏ mặt, đứng thẳng lên, và đi ra cửa. “Brodie! Hãy đến đây, mang sổ theo.”

Brodie nhanh chóng chạy vào, tay lăm lăm bút chì.

“Soạn một bức thư gửi bác sĩ Leo Schilling. Văn phòng Khám nghiệm y khoa. ‘ Thưa bác sĩ: Hãy làm việc này ngay lập tức. Trực tiếp làm. Chuỗi kí tự điên rồ sau đây có ý nghĩa gì với ông không, chấm hỏi ‘. Sau đó xuống dòng: ‘ 3 H hoa S hoa w nhỏ M hoa. ‘ Rõ chưa?”

Brodie có vẻ sửng sốt. “Vâng… thưa ngài “

“Gửi một lá thư với nội dung như vậy đến Trung úy Rupert Schiff, Cục tình báo, Bộ phận giải mã, Washington, D.C. ngay.”

Brodie biến mất trong chớp mắt. “Đó,” ngài thanh tra quả quyết, “làm vậy sẽ mang lại kết quả.”

Ông ngả người xuống một cái ghế, châm một điếu xì gà, duỗi cái chân to như cột đình của mình, và thổi một hơi thuốc lên tận trần nhà.

“Khó khăn đầu tiên, đối với tôi,” ông nói, “là phần góc trên ghi nơi gửi. Gã này đã bước vào, mang cho chúng ta một chuyện bịa đặt, và để lại một phong bì với thứ này bên trong. Không muốn chúng ta biết nó có liên quan đến tay người Anh; đó là lý do tại sao gã nhét phong bì nhỏ vào trong phong bì to trống trơn. Nhưng nếu có điều gì xảy ra với gã, gã muốn chúng ta mở chiếc phong bì. Vì vậy, gã muốn chúng ta đọc được chữ Thư viện Saxon và làm việc trên cơ sở đó. Đến giờ thì khá rõ ràng.”

Lane gật đầu. “Tôi hoàn toàn đồng ý.”

“Nhưng gã không biết trước được là George Fisher đã đến đây và kể với chúng ta về Donoghue, và rồi chuyện đó đưa chúng ta đến Bảo tàng Britannic, và khiến chúng ta lẫn lộn trong vụ trộm sách khôi hài. Mà nguồn cơn ra sao, biết được tôi chết liền. Có thể chỉ là một sự trùng hợp, vụ Thư viện Saxon này.”

“Không đâu, bố,” Patience mệt mỏi nói,“con chắc chắn không phải như vậy. Con tin rằng người đàn ông mang bộ râu giả và những sự kiện lạ lùng ở Britannic có liên quan đến nhau, và những kí tự được viết lên mảnh giấy từ Thư viện Saxon là mối liên kết. Con tự hỏi…”

“Cái gì?” Thum chất vấn con gái.

Patience cười. “Đó là một suy nghĩ điên rồ. Nhưng chuyện này cũng đã điên lắm rồi… Con tự hỏi liệu gã đeo râu giả đó có phải là một người trong gia đình Saxon đóng giả không!”

“Không ngớ ngẩn như vậy đâu,” ngài thanh tra lẩm bẩm, coi thường ra mặt. “Ta cũng chú ý như con vậy, Patty. Thôi nào, chỉ có anh bạn Rowe…”

“Vớ vẩn!” Patience nói to, và cả hai người đàn ông đều quay sang nhìn cô. “Không thể là Gordon.” Cô đỏ mặt.

“Tại sao không?” Thumm tra hỏi. “Đối với bố thì anh ta cực kì lo lắng khi tham gia vào cuộc nói chuyện riêng của chúng ta ngày hôm đó khi rời khỏi bảo tàng.”

“Con đảm bảo với bố,” Patience cứng nhắc nói, “rằng sự… ừm, lo lắng của anh ta không liên quan gì đến vụ này. Có lẽ… đó là vấn đề cá nhân? Con không phải là một mụ già đâu, thưa bố.”

“Trong mắt bố chuyện chết tiệt đó không phải vấn đề cá nhân,” Thumm giật giọng.

“Bố à! Đôi khi bố làm con phát khóc. Điều gì khiến bố luôn chống lại Gordon đáng thương vậy? Anh ta là một thanh niên đẹp trai, thẳng thắn và trung thực như một đứa trẻ. Ngoài ra, anh ta có cổ tay rất khỏe, còn người đến đây hôm mùng sáu tháng Năm thì không.”

”Chà, giờ anh ta là một trong số đó, phải không, những người mê sách?” Thumm nói một cách thù địch. Patience cắn môi. “Ôi, thôi nào, bố!”

”Quan sát kĩ lưỡng hơn”, ngài thanh tra tiếp tục, tay chà xát chiếc mũi tẹt, “đó cũng không thể là bà Saxon, dù có lúc ta nghĩ đấy là một phụ nữ. Nhưng bà Saxon là một con ngựa béo ị, còn anh chàng này khá gầy. Vậy thì, có lẽ là - con hãy để ý, bố không loại trừ Rowe, mà đó là một trong hai phương án! - Có thể là Crabbe.”

“Đây là một chuyện khác,” Patience nói, lắc đầu. “Ông ta chắc chắn phù hợp với tất cả các miêu tả về ngoại hình.”

Ngài Drury Lane, nãy giờ lắng nghe trong im lặng, giơ tay lên. “Nếu tôi được phép làm gián đoạn cuộc thảo luận sâu sắc này,” ông dài giọng, “tôi có được chỉ ra một điểm chống lại toàn bộ lý luận trên? Vị khách của ngài đã khăng khăng rằng, và tôi thấy không có lý gì để nghi ngờ điểm này, rằng nếu ông ta không gọi điện thoại vào ngày hai mươi, điều đó có nghĩa là một điều tồi tệ nào đó đã xảy ra với ông ta. Nếu anh chàng Gordon Rowe - hết sức phi lý, ngài thanh tra! - hoặc Crabbe là vị khách của ngài vào thứ Sáu, tại sao không phải họ đã biến mất, hoặc bị giết, hoặc gặp một số biến cố nào đó?”

“Đúng rồi,” Patience hồ hởi. “Tất nhiên! Bố thấy chưa! Con ăn trưa với Gordon hôm qua, và sáng nay đã nói chuyện với anh qua điện thoại, và anh ta… đã không nói một lời nào về điều đó. Con chắc chắn.”

“Nghe này, Patty,” ngài thanh tra cảnh cáo. “Hãy nghe bố con một lần. Patty, con đang thấy để mắt đến gã thanh niên đó? Hắn đang tán tỉnh con? Vậy thì, ta sẽ vặn cổ hắn…”

Patience bật dậy. “Bố!” Cô nói giận dữ.

“Thôi nào, ngài thanh tra,” ông già lẩm bẩm, “đừng quay trở lại thời Trung cổ. Gordon Rowe là một thanh niên xuất sắc và cũng thông minh như Patience, nên đây sẽ là một mối quan hệ tương xứng.”

“Để cháu nói với ngài rằng cháu không có yêu anh ta!” Patience kêu lên. “Bố, bố đang tỏ ra quá khó chịu. Lẽ nào con không thể đối tốt với một anh chàng…”

Viên thanh tra nhìn có vẻ bi thảm.

Drury Lane nhỏm dậy. “Đừng cãi nhau nữa. Anh này, anh trẻ con quá. Hãy đặt tờ giấy và phong bì cẩn thận trong két an toàn của mình. Chúng ta nên đến nhà Saxon ngay bây giờ.”