← Quay lại trang sách

Chương 17 Buộc Tội - Phần 2

“À!” Ngài thanh tra nói. “Chúng ta đi thôi, Coburn. Giờ thì hắn ta sẽ chịu nói ra.”

Villa nhìn xung quanh với ánh mắt đầy lo lắng. Gã nhìn thấy những khuôn mặt thiếu thiện cảm khắp nơi. Gã gật đầu một cách mệt mỏi.

“Hãy ngồi xuống đó và thư giãn nào, Joe,” Thumm tiếp tục cùng với một cái nháy mắt với người soát vé. Coburn đẩy chiếc ghế ra đằng sau tên trộm và hắn ngồi xuống một cách nặng nhọc. Những người khác đứng xung quanh chiếc ghế quan sát một cách nghiêm túc, cẩn thận.

“Vậy mày chính là gã thứ mười chín trên xe buýt, đúng không Joe?” Thumm nói một cách nhẹ nhàng. Villa bỗng rùng mình. “Mày đã đưa Barbey năm đô để có thể nhập vào nhóm đó đúng không? Tại sao? Có âm mưu gì?”

Villa chớp mắt và trả lời một cách thận trọng: “Tôi đang đi theo một người”.

“Ồ hố.” Ngài thanh tra đáp. “Thì ra là như vậy. Đi theo một chú chim nhỏ đội mũ xanh phải không nào?”

Villa thốt lên: “Làm thế quái nào mà…!” Rồi gã cụp mắt xuống. “Đúng vậy.”

“Tốt đấy.”

Patience thở hắt ra, vẻ kích động; Rowe nắm chặt tay cô, cố gắng giữ cho cô im lặng.

“Ồ, Joe! Tao đang không có nhiều thời gian đâu.”

Villa càu nhàu: “Tôi biết gã này, được chưa! Hắn đưa tôi một vài đồng để làm một việc vặt cho hắn khoảng hai tháng trước, được chưa…”

“Việc gì vậy?” Viên thanh tra vội vã hỏi.

Villa quằn quại trên ghế. “Chỉ là một công việc thôi. Tất cả chỉ có vậy.”

Thumm nắm chặt lấy vai tên trộm; Villa vẫn ngồi bình thản. “Bình tĩnh nào, được không.” Gã than thở. “Ông sẽ để tôi đi nếu như tôi được chứng minh là trong sạch chứ?”

“Nói ngắn gọn đi, Joe.”

Villa vùi cái cằm nhọn của gã vào trong nếp gấp của chiếc cà vạt sặc sỡ rồi lầm bầm: “Một căn nhà. Đại lộ Thứ Năm. Hắn bảo tôi vào trong, ăn trộm một cuốn sách.”

Giọng nói trầm và giận dữ của ngài Drury Lane rền vang trong đầu gã Villa. “Đó là nhà của ai và quyển sách gì?”

“Dinh thự Saxon. Và cuốn sách thì…” Villa chỉ ngón tay bẩn thỉu của gã vào Rowe. “Gã khùng này đã nhắc tên nó một lúc trước. Jag…”

“Có phải là Jaggard 1599?”

“Phải rồi. Chính nó.”

“Vậy thì người đàn ông này,” Patience hét lên, “chính là kẻ đã đột nhập vào thư viện của Saxon và ăn cắp cuốn Jaggard giả.”

“Rõ ràng là như vậy,” Gordon Rowe lí nhí. “Vậy ngươi chính là kẻ đột nhập ta đã đuổi theo đêm đó.”

“Hãy đi thẳng vào vấn đề.” Ngài thanh tra nói. “Joe, chú chim nhỏ đội mũ xanh, cũng có một bộ ria rậm rạp, phải không nào? - đã thuê mày đột nhập vào nhà Saxon trên đại lộ Thứ Năm một vài tháng trước để ăn trộm một cuốn sách. Và tên quyển sách là gì nhỉ, tao muốn xác nhận lại?”

“Ờm!” Villa nhíu mày. “Đó là một quyển sách về một người hành hương. Một loại sách giống như là…” hắn liếm môi, “một cuốn sách đồi trụy.”

Patience khúc khích. “ Kẻ hành hương mê đắm !”

“Đúng, chính nó.”

“Và đó là tất cả những gì hắn ta yêu cầu mày ăn trộm?”

“Đúng vậy. Hắn ta nói: Hãy vào trong thư viện, tìm xung quanh đó một cuốn sách được bọc da xanh da trời, đó đó, và nó tên là Kẻ hành hương mê đắm của Shakespeare, và nó được in bởi lão Jaggard nào đó vào năm 1599.”

“Và hắn ta đưa mày một trăm đồng cho công việc đó?”

“Đúng vậy, thưa ngài thanh tra.”

“Và mày đã ăn cắp nó rồi trốn thoát?”

“Thực ra,” Villa thầm thì, “tôi đã xem xét nó một cách kĩ lưỡng, một cuốn sách tồi tệ. Hắn ta thì ước ao có nó, còn tôi thì quá hiểu hắn. Hắn không thể nào muốn lấy một cuốn sách dở tệ, thưa ngài. Có thứ gì đó trong quyển sách, tôi đã nói như vậy với bản thân mình. Tôi đưa hắn quyển sách nhưng tôi không bị điên. Hắn đã không thể lừa Joe Villa này. Tôi biết chắc chắn có gì đó trong quyển sách. Đó là lí do tại sao…”

“Tao hiểu,” ngài thanh tra tóm tắt: “Mày đã không thể tìm thấy gì trong quyển sách, nhưng mày nghĩ rằng nó hẳn có gì đáng giá để một gã trả tận một trăm đồng chỉ để đánh cắp nó. Đó là lí do vì sao mày theo gót con chim nhỏ đội mũ xanh kia.”

“Tôi muốn tìm hiểu sự việc… Tôi không muốn bị dắt mũi. Tôi đã tự nhủ với bản thân là phải luôn ý thức được tình hình dù có phải hạ mình, nên tôi quyết tâm theo dõi xem gã ta thực sự muốn gì. Và vào ngày đó, hắn ta thực sự cư xử rất kì cục, tôi đã thấy hắn lên xe buýt nhưng khi đi xuống thì lại mặc đồ xanh lá. Và tôi đã bảo với chính mình: Joe, nhất định có chuyện gì đã xảy ra. Tôi bám theo hắn suốt chặng đường và thấy hắn đập vỡ kính bảo vệ một chiếc hộp.”

“Ồ.” Lane nói. “Cuối cùng cũng là sự thật. Cậu còn nhìn thấy điều gì nữa?”

“Hắn lấy từ túi ra một quyển sách và cho nó vào ngăn đựng cuốn sách xanh da trời mà hắn ăn cắp đó. Và tôi nói với bản thân rằng: Joe, mày thật cừ khôi. Đó chính là loại sách giống như sách mày đã lấy cắp cho hắn ta. Đến khi hắn xong việc, tôi đã bám đuôi hắn. Tuy nhiên tôi bị kẹt lại một chút do đám mọt sách * chen lấn, tôi mất dấu hắn trong một vài phút. Và khi tôi thoát ra thì tôi đã mất dấu hắn hoàn toàn. Cho nên tôi quay trở lại chỗ đám đông. Đó là tất cả, thưa ngài thanh tra, tôi xin thề.”

“Mày không làm tao cảm thông đâu,” Thumm nói lạnh lùng. “Mày vẫn tiếp tục theo đuôi hắn, Joe ạ, sao phải nói dối?”

Cặp mắt nhỏ của Villa trĩu xuống: “Có thể là tôi đã quay lại chỗ hắn thường hay đến sau đó, tôi đi loanh quanh nhưng tôi không thấy hắn, vậy đấy, tôi quay lại ngày hôm sau nhưng không được gì, đó là lí do vì sao tôi đã quay lại những ngày sau đó với hi vọng có thể tìm ra rốt cuộc chuyện quỷ quái gì đang diễn ra.”

“Đồ ngớ ngẩn đáng thương! Rốt cuộc thì mày hi vọng tìm thấy cái gì?” Đó là một biểu cảm thương hại dành cho Villa, kẻ lưu manh bần cùng ngốc nghếch, đã tham gia vào một cuộc thám hiểm những thứ quá sâu xa vượt quá so với bộ não của hắn. “Giờ thì nghe tao đây, Joe. Ngày mà mày mất dấu hắn ta, mày có để ý thấy một cảnh sát đặc biệt đang làm nhiệm vụ ở đó không?”

“Phải, tôi có thấy qua, anh ta trông khá quen. Nhưng anh ta không phát hiện ra tôi.”

“Đó là Donoghue, một cảnh sát đã nghỉ hưu, mày có thấy Donoghue đang bám theo hắn ta không?”

Villa há hốc mồm: “Ôi trời, đúng vậy! Đó là lí do vì sao tôi không thể bám theo hắn nữa, đúng thế? Cái gã cảnh sát đó, hắn ta rất tinh ranh. Và tôi đã mất dấu cả hai người.”

“Kể từ ngày đó mày có gặp Donoghue nữa không?”

“Không hề.”

“Làm thế nào mà mày được gã đàn ông đội mũ xanh da trời thuê?”

“Hắn… hắn đã tìm tôi ở khu ổ chuột, hiểu không?”

“Hẳn là do tình đồng chí,” viên thanh tra mỉa mai. “Ơn Chúa, giờ chúng ta đã có manh mối rồi! Joe, thằng cha đó hay lang thang ở đâu? Mày mang cuốn sách đến cho nó, nên đừng có nói là mày không biết nhé.”

“Hắn ta gặp tôi ở khu trung tâm, thưa ngài thanh tra, tôi thề có Chúa.”

“Đúng nhưng mày đã theo dõi hắn ta cho đến hôm hắn lên xe buýt. Hắn sống ở đâu?”

“Hắn sống trong một căn nhà tồi tàn, thưa ngài, giữa khu Irvington và Tarrytown.”

“Biết tên hắn chứ?”

“Hắn nói với tôi tên hắn là Tiến sĩ Ales.”

“Tiến sĩ Ales à?” Thumm nói một cách nhẹ nhàng. “Lane này, chúng ta gặp may rồi. Mọi thứ đã rõ ràng. Ales bố trí để tên chuột cống này ăn trộm ở nhà Saxon, phát hiện ra cuốn sách kia là giả mạo, đến đó để tìm cuốn sách thật, mọi thứ đều có bằng chứng… Cùng một gã đã để lại lời nhắn đó cho tôi, kẻ đã đến thăm nhà Saxon và lục lọi khu văn phòng phẩm. Quá tốt rồi.” Bỗng dưng ông ta quay lại nói hỏi Villa một cách dồn dập: “Gã Ales đó trông như thế quái nào vậy? Tao cần mày mô tả chi tiết trông hắn như thế nào.”

Villa bất chợt đứng dậy. Giống như là gã đã dành thời gian cho tình huống này, giống như gã đã chờ đợi câu hỏi, và đã chuẩn bị bản thân một cách kĩ lưỡng nhất có thể. Môi gã rung lên, để lộ hàm răng vừa đen sì vừa vàng ố. Gã phản ứng quá mau lẹ đến nỗi Patience phải thốt lên, và viên thanh tra phải tiến lên trước một bước. Nhưng Vila lập tức chỉ ngón tay bẩn thỉu, đeo cái nhẫn hình móng ngựa lấp lánh, qua vai ngài thanh tra.

“Mô tả hắn ta?” Gã rùng mình “Không phải là điều dễ chịu đâu! Đây chính là Tiến sĩ Ales của ông! Kẻ quỷ quyệt đó đang ở đây.”

Gã chỉ thẳng vào Tiến sĩ Hamnet Sedlar.