CHƯƠNG 3
Vào ngày thứ Năm đặc biệt ấy, có cái gì đó đang lặng lẽ chuyển động xuyên qua tầng điện ly nhiều dặm bên trên bề mặt hành tinh; thực ra là vài cái gì đó, vài tá cái gì đó giống những phiến dẹt bè bè đồ sộ màu vàng, đồ sộ như những khối nhà văn phòng, im lặng như lũ chim. Chúng vút bay sảng khoái, tắm trong những luồng tia điện từ từ sao Sol, chờ thời điểm, tập hợp thành nhóm, chuẩn bị sẵn sàng.
Hành tinh bên dưới chúng hầu như hoàn toàn mù tịt về sự hiện diện của chúng, đúng như ý chúng muốn lúc này. Những cái gì vàng vàng đồ sộ ấy đến trạm vệ tinh Goonhilly mà không ai để ý, chúng đi qua mũi Canaveral không một tiếng lách tách trên màn hình ra đa, các đài quan sát Woomer và Jodrell Bank nhìn xuyên thẳng qua chúng - thật đáng tiếc, bởi đó chính là thứ các đài quan sát này đang tìm kiếm suốt bao năm nay.
Chỗ duy nhất chúng bị ghi lại chút nào là một thiết bị màu đen be bé có tên gọi Cảm Biến Tự Động Hạ Etha, nó cứ chớp nháy khe khẽ một mình. Nó nằm nép mình trong bóng tối bên trong chiếc túi da Ford Prefect thường tròng lủng lẳng quanh cổ. Thật ra thì các thứ bên trong chiếc túi da của Ford Prefect vô cùng thú vị, có thể khiến cho mắt của bất cứ nhà vật lý nào trên địa cầu vọt ra khỏi hốc mắt, vì thế nên anh ta luôn che giấu chúng bằng cách nhét bên trên một vài kịch bản quăn mép của một vở kịch anh ta giả vờ mình đang thử vai. Ngoài Cảm Biến Tự Động Hạ Etha và mấy tập kịch bản, anh ta còn có một Ngón Cái Điện Tử - tức một cái cần đen ngắn mập bè, láng nhưng không bóng với một cặp công tắc dẹt và đĩa số ở một đầu; anh ta cũng có một thiết bị nhìn tương đối giống một cái máy tính điện tử hơi to. Thiết bị này có cỡ một trăm nút bấm dẹt bé tí cùng một màn hình khoảng bốn inch vuông, mà chỉ một khắc thôi ta cũng có thể gọi lên một ''trang" bất kỳ nào đó trong cả triệu "trang" trên đó. Nó nom phức tạp phát điên, và ấy là một trong những lý do vì sao nó được cài vào cái bìa nhựa gọn gàng xinh xắn có in mấy chữ ĐỪNG HOẢNG khổ to thân thiện. Lý do khác nữa ấy là thiết bị này trên thực tế chính là cuốn sách xuất chúng nhất trong mọi cuốn sách từng ra lò từ các tập đoàn xuất bản bản Tiểu Hùng Tinh - cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà . Lý do vì sao nó được xuất bản ở dạng thiết bị điện tử hạ meson vi mô ấy là vì nếu nó được in ở dạng sách thông thường, một người quá giang tàu bay liên sao sẽ cần tới vài tòa nhà to bất tiện mới có thể mang nó đi cùng được.
Bên dưới cuốn bí kíp trong túi đeo của Ford Prefect còn có vài cây bút bi, một cuốn sổ tay, một cái khăn tắm khá to mua ở chuỗi Marks and Spengers.
***
Bí kíp quá giang vào Ngân Hà có vài điều cần cho bạn biết về đề tài khăn tắm.
Một cái khăn tắm, nó cho biết, có thể coi là thứ hữu ích khủng khiếp nhất một người quá giang phi thuyền nên có. Một phần vì nó có giá trị hữu dụng to lớn - bạn có thể quấn nó quanh người cho ấm mỗi khi nhảy qua các mặt trăng lạnh của hành tinh Jaglan Beta; bạn có thể trải mà nằm trên các bãi biển cát cẩm thạch rực rỡ của hành tinh Santraginus V, hít thở hơi nước biển ngây nồng dễ say; bạn có thể đắp nó mà ngủ bên dưới những vì sao sáng cực kỳ đỏ lựng trên thế giới sa mạc Kakrafoon; dùng nó để giương buồm dong bè nhỏ xuôi dòng sông Nhậy chậm chạp nặng nề; nhúng ướt nó để dùng đánh trận tay đôi; quấn quanh đầu để tránh hơi ngạt hoặc tránh cái nhìn chằm chằm của Quái Thú Bọ Rệp Phàm Ăn trên hành tinh Traal (một sinh vật ngu chùn não, đến độ nó nghĩ nếu bạn không thấy nó thì nó cũng không thấy được bạn - dở hơi như chổi xể, nhưng vô cùng vô cùng phàm ăn); trong những tình huống nguy cấp bạn có thể phẩy khăn tắm làm tín hiệu báo lâm nguy, và dĩ nhiên lau khô người bạn nếu nó có vẻ vẫn còn sạch sẽ.
Quan trọng hơn, một cái khăn tắm có giá trị tâm lý lớn lao. Vì lý do nào đó, nếu một xì trắc (kẻ không quá giang tàu bay) phát hiện ra rằng một người xin quá giang tàu bay có mang theo khăn tắm, kẻ ấy sẽ tự động cho là người kia sở hữu cả bàn chải, khăn mặt bông, xà phòng, hộp bích quy, ve rượu, la bàn, bản đồ, cuộn dây, bình xịt muỗi mắt, đồ dùng cho thời tiết ẩm ướt, bộ đồ phi hành, vân vân và vân vân. Thêm nữa, kẻ ấy sẽ còn vui sướng cho người quá giang tàu bay mượn bất cứ thứ gì hoặc hàng tá những thứ gì khác mà người quá giang tầu bay đã tình cờ "đánh mất" rồi. Gã xì trắc sẽ nghĩ là bất cứ người nào có thể quá giang mà vượt cả một khoảng Ngân Hà dài rộng, kiên nhẫn chịu đựng nó, tìm hiểu nó, vật lộn chống lại những khác biệt kinh khủng, vượt qua được, vậy mà vẫn còn biết khăn tắm của mình ở đâu, thì rõ ràng là một người đáng tin cậy.
Vậy nên một câu đã thành tiếng lóng của dân đi nhờ tầu bay, ấy là " Nè, cậu có cụng gã bá Ford Prefect không? Gã soái ấy thực sự biết khăn tắm của mình ở đâu đấy ." (Cụng: quen biết, biết là có một gã như thế, từng gặp, từng quan hệ tình dục; bá: một tay kiên định; soái: một gã cực kỳ kiên định.)
***
Náu mình lặng lẽ bên trên cái khăn tắm trong túi đeo, thiết bị Cảm Biến Tự Động Hạ Etha bắt đầu chớp nháy mau hơn. Hàng dặm phía trên bề mặt hành tinh Trái Đất những cái gì đó màu vàng đồ sộ bắt đầu tản ra. Tại đài quan sát Bờ Jodrell, ai đó quyết định đã đến lúc làm một cốc trà thư giãn dễ chịu.
***
"Cậu có mang khăn tắm theo chứ?" đột nhiên Ford hỏi Arthur.
Arthur cố nốc nốt vại bia, quay lại nhìn anh ta.
"Tại sao? Gì, mà không... tôi nên mang à?" Anh đã thôi không ngạc nhiên nữa, xem ra chuyện đó không còn ý nghĩa gì nữa cả.
Ford tặc lưỡi cáu kỉnh.
"Uống cạn đi," anh ta giục.
Đúng lúc ấy âm thanh trầm đục của một vụ va chạm ầm ầm từ bên ngoài lọt qua tiếng rì rầm khe khẽ của quán rượu, lọt qua tiếng máy hát tự động, qua tiếng người đàn ông bên cạnh Ford nấc cụt bên ly whisky mà cuối cùng Ford cũng đã mua cho gã.
Arthur nghẹn cả bia, nhảy dựng.
"Cái quái gì thế?" anh ré lên.
"Đừng lo," Ford nói, "tụi đó chưa bắt đầu đâu."
"Thế thì ơn Chúa," Arthur đáp, thư giãn hẳn.
"Có lẽ chỉ là nhà cậu đang bị húc đổ thôi," Ford nói, nốc cạn vại bia cuối cùng.
"Cái gì?" Arthur gào lên. Đột nhiên bùa mê của Ford mất tác dụng. Arthur hoảng loạn nhìn quanh rồi chạy ra cửa sổ.
"Chúa ôi, họ làm thật kìa! Họ đang húc đổ nhà tôi kìa. Tôi đang làm cái quái gì ở trong quán này, hả Ford?"
"Cũng chẳng còn thay đổi được gì ở giai đoạn này," Ford nói, "cứ để họ được vui."
"Vui?" Arthur ré lên. "Vui!" Anh vội kiểm tra bên ngoài cửa sổ lần nữa xem bọn họ có đang nói về cùng một chuyện không.
"Khốn kiếp cái trò vui của bọn chúng!" Anh hét lên và chạy khỏi quán giận dữ vung vẩy một cốc bia đã gần hết. Anh không kết được người bạn nào trong quán giờ ăn trưa hôm ấy.
"Ngừng ngay, lũ phá hoại các người. Quân phá nhà phá cửa các người!" Arthur chửi oang oang. "Lũ man di Gô-tích nửa điên nửa tỉnh kia, ngừng ngay không!"
Ford cần phải chạy theo anh bạn. Tức thì quay lại người đứng quầy bar, anh ta hỏi mua bốn gói đậu phộng. "Đây thưa anh," người đứng quầy bar đáp, đập phạch mấy gói xuống quầy, "hai mươi tám xu, nếu anh rộng lòng."
Ford là người rất rộng lòng - anh ta đưa cho người đứng quầy bar tờ năm bảng nữa và bảo người này hãy giữ tiền lẻ. Người đứng quầy bar nhìn tờ tiền rồi lại nhìn Ford. Ông ta đột nhiên rùng mình: ông ta vừa có một cảm giác thoáng qua không sao hiểu được bởi trước nay chưa một ai trên Trái Đất từng trải nghiệm cảm giác ấy. Trong những giây phút cực kỳ căng thẳng, mọi dạng sống đang tồn tại đều phát ra một tín hiệu ngầm siêu nhỏ. Tín hiệu này đơn thuần truyền đạt một cảm giác chính xác gần như đáng thương về nỗi sinh vật ấy đang ở cách nơi sinh quán của hắn bao xa. Trên Trái Đất chẳng ai có bao giờ có thể xa nơi chôn nhau cắt rốn quá mười sáu ngàn dặm, một khoảng cách thực ra không xa cho lắm, nên những tín hiệu như vậy quá tủn mủn chẳng đáng để tâm. Ford Prefect vào lúc bấy giờ đang căng thẳng cực độ, mà anh ta sinh ra cận biên sao Betelgeuse cách đây 600 năm ánh sáng.
Người đứng quầy bar ngây ra giây lát, bị một cảm giác xa xăm diệu vợi không tài nào thấu hiểu giáng cho một đòn đáng kể. Ông ta không biết thế nghĩa là gì, nhưng ông ta nhìn sang Ford Prefect với một ý thức tôn trọng mới mẻ, gần như là kính sợ.
"Anh nghiêm túc ư, thưa anh?" ông già nói bằng một giọng thì thào khiến cả quán câm lặng. "Anh nghĩ sắp tận thế ư?"
"Phải," Ford đáp.
"Mà là ngay chiều nay?"
Ford đã lai tỉnh. Anh ta đang ở tâm trạng bỡn cợt kinh khủng.
"Phải,” anh ta hớn hở nói, "tôi dám đoán chừng là chưa đầy hai phút nữa."
Người đứng quầy bar không thể tin nổi mình đang tham gia cuộc nói chuyện này, song ông ta cũng không thể tin cái cảm giác vừa có ban nãy.
"Vậy là, chúng ta chẳng còn làm gì được nữa ư?" ông ta hỏi.
"Không, chẳng làm gì được nữa," Ford nói, nhét mấy gói đậu phông vào túi áo.
Ai đó trong cái quán nín lặng đột nhiên phá lên cười giọng khàn đặc, vì nỗi mọi người đều đã trở nên ngớ ngẩn làm sao.
Người đàn ông ngồi cạnh Ford cho đến bấy giờ đã hơi bí tí. Đôi mắt gã chao đảo lần lối lên mặt Ford.
"Tôi cứ tưởng," gã cất tiếng, "nếu sắp tận thế thì ta hẳn nên nằm xuống sàn hay đội bao giấy lên đầu hay đại loại vậy."
"Cũng được, nếu anh thích làm thế," Ford nói.
"Đấy là điều bọn họ dạy chúng tôi trong quân đội," người đàn ông nói tiếp, đôi mắt gã bắt đầu cuộc dò đường lâu lắc về lại chỗ ly whisky.
"Thế có ích gì không?" người đứng quầy bar hỏi.
"Không," Ford đáp, tặng ông này một nụ cười thân thiện. "Xin phép," anh ta nói, "tôi phải đi." Đoạn vẫy tay một cái, anh ta đi mất.
Quán im lặng thêm một giây nữa và rồi, khá ngượng ngùng, gã đàn ông với tiếng cười khàn đặc lại cười khàn đặc. Cô gái gã ta kéo theo tới quán suốt một giờ vừa qua đã thật lòng phát gớm gã, và hẳn cô sẽ hài lòng lắm lắm nếu biết độ chừng một phút rưỡi nữa thôi là gã ta cũng sẽ bất thình lình bay hơi trong một luồng hydro, ozone và carbon monoxide. Tuy nhiên, chừng nào giây phút ấy xảy đến bản thân cô cũng sẽ bận rộn bốc hơi nên không thể để ý thấy gì.
Người đứng quầy bar hắng họng. Ông ta nghe tiếng mình nói:
"Gọi đồ uống lượt cuối, xin mời."
***
Mấy cỗ máy to tướng màu vàng bắt đầu hạ thấp xuống và tiến lên nhanh hơn hẳn.
Ford biết bọn chúng đang ở đó. Anh ta đâu có muốn mọi chuyện diễn ra theo cách này.
***
Chạy trên đường làng, Arthur đã gần về đến nhà mình. Anh không để ý thấy trời đột nhiên trở lạnh, anh không để ý cơn gió, anh không để ý màn mưa phi lý đột nhiên trút xuống dữ dội. Anh không để ý bất cứ chuyện gì ngoài mấy cái xe ủi dây xích đang bò trên lớp gạch vụn từng là nhà của anh.
"Lũ mọi rợ!" anh ré lên. "Tao sẽ kiện hội đồng đòi đến từng xu! Tao sẽ khiến chúng mày bị treo cổ, bị kéo lê, bị phanh thây! Bị quất roi! Bị luộc... cho đến chừng nào... đến chừng nào... đến chừng nào chúng mày chịu đủ thì thôi."
Ford chạy rất nhanh theo Arthur. Rất rất nhanh.
"Và rồi tao sẽ hành đi hành lại!" Arthur ré lên. "Bao giờ mà tao hành hạ xong tao sẽ gom tất tật mọi mẩu bé tí chúng mày, rồi tao sẽ giẫm lên!"
Arthur không để ý là mấy người kia đang chạy tóe khỏi mấy chiếc máy ủi; anh không để ý là Prosser đang cuống cuồng nhìn trân trối lên trời. Thứ mà Prosser đã để ý thấy là những cái gì màu vàng to tướng kia đang gào rú xuyên qua tầng mây. Những cái gì màu vàng to không tưởng.
"Rồi tao sẽ giẫm mãi lên chúng," Arthur vừa ré lên vừa tiếp tục chạy đến, "cho kỳ đến chân tao rộp cả lên, hoặc khi tao nghĩ ra được cái gì khác thậm chí còn tệ mạt hơn để mà hành chúng mày, và rồi..,” Arthur trượt chân, té lộn nhào, lăn mấy vòng rồi ngã ngửa ra đất. Cuối cùng anh cũng để ý thấy có chuyện gì đó đang diễn ra. Ngón tay anh chỉ thẳng lên trời.
"Cái quái gì thế kia?" anh thét lên kinh hoảng.
Bất kể cái thứ màu vàng gớm guốc kia là gì thì nó cũng đang rượt ngang trời, xé tanh bành bầu trời bằng thanh âm làm đầu óc ong ong rồi nhảy vọt vào trong khoảng xa xám bỏ mặc không trung hở ngoác đằng sau đóng sập lại với một tiếng rầm dám nhấn đôi tai ta thụt sâu vào trong sọ cũng phải sáu mét.
Một cái khác theo sau và hành động y hệt vậy, chỉ khác là ầm ĩ ồn ào hơn.
Thật khó nói sao cho đúng mọi người trên bề mặt hành tinh này lúc bấy giờ đang làm gì, bởi chính họ cũng không thật sự biết mình đang làm gì. Cũng chẳng việc gì họ làm có nghĩa cho lắm - chạy vào nhà, chạy ra khỏi nhà, gào rú không thành tiếng về tiếng ầm ầm ong não kia. Khắp nơi trên thế giới các đường phố vỡ òa ra những người những xe tông vào nhau trong lúc tiếng ầm ầm kia đổ ập xuống đầu họ rồi tràn đi như một cơn sóng thủy triều qua những quả đồi và thung lũng, sa mạc và đại dương, dường như san bằng mọi thứ nó đánh vào.
Duy nhất một người cứ đứng nhìn bầu trời, đứng với nỗi buồn khủng khiếp trong đôi mắt và cặp nút cao su trong lỗ tai. Anh ta biết rõ chuyện gì đang diễn ra và đã biết từ lúc thiết bị Cảm Biến Tự Động Hạ Etha bắt đầu chớp nháy giữa đêm khuya bên gối, khiến anh ta giật mình tỉnh dậy. Đây chính là điều anh ta đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm, vậy mà khi giải mã ra được mẫu tín hiệu, một mình trong căn phòng nhỏ tối tăm, một cảm giác lạnh lẽo đã chụp lấy anh ta, bóp nghẹt tim anh ta. Trong mọi giống loài trong cả dải Ngân Hà nhẽ ra có thể đến và chào hỏi đàng hoàng hành tinh Trái Đất, anh ta nghĩ, tại sao lại phải là dân Vog.
Tuy vậy anh ta vẫn biết mình phải làm gì. Trong lúc phi thuyền của người Vog gào rú xuyên không gian bên trên đầu, anh ta mở cái túi đeo ra. Anh ta quăng đi một bản nhạc kịch Joseph và chiếc áo trong mơ lắm mầu kỳ diệu , anh ta lại quăng đi một bản Tin mừng : anh ta sẽ không cần chúng ở nơi anh ta sắp tới. Mọi thứ đã sẵn sàng, mọi thứ đã được chuẩn bị.
Anh ta biết khăn tắm của mình ở đâu.
***
Một cảnh im lặng bất thình lình giáng xuống Trái Đất. Một sự im lặng còn tệ hơn cả tiếng ồn vừa rồi. Suốt một lúc không có chuyện gì xảy ra. Những phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên trời, bên trên mọi quốc gia trên Trái Đất. Chúng lơ lửng bất động, to lớn, nặng nề, vững chãi trên bầu trời, một sự báng bổ đi ngược lại tự nhiên. Nhiều người sốc thẳng cẳng trong khi trí não họ cố gắng bao quát hết những thứ họ thấy. Phi thuyền lơ lửng trên trời cũng tự nhiên như cục gạch thì không lơ lửng.
Và vẫn chưa chuyện gì xảy ra.
Rồi có một lời thì thầm rất khẽ, một lời thì thầm đột ngột bằng thứ âm thanh bàng bạc tỏa lan khắp không gian. Mọi dàn âm thanh trên thế giới, mọi cái radio, mọi chiếc ti vi, mọi máy cassette, mọi loa âm tần thấp, mọi loa âm tần cao, mọi bộ điều khiển tầm trung thảy đều lặng lẽ tự động bật.
Mọi hộp thiếc, mọi thùng rác, mọi cánh cửa sổ, mọi chiếc ô tô, mọi ly uống rượu, mọi tấm kim loại han gỉ thảy bị khởi động thành tấm dội âm hoàn hảo.
Trước khi Trái Đất qua đời nó sẽ được thưởng thức công nghệ phát thanh đỉnh cao siêu việt, hệ thống loa phóng thanh vĩ đại nhất từng lắp dựng. Nhưng không phải để phát đi buổi hòa nhạc nào, không âm nhạc, không kèn lệnh, chỉ là một thông điệp đơn giản. " Con người của Trái Đất, xin hãy chú ý, " một giọng nói phát ra, và nó kỳ diệu làm sao. Âm thanh vòng lập thể 4.0 hoàn hảo tuyệt diệu với độ sai lệch thấp đến nỗi có thể khiến một con người can trường bật khóc thút thít.
" Ta là Prostetnic Vogon Jeltz, thuộc Hội Đồng Quy Hoạch Siêu Không Gian Ngân Hà, " giọng nói tiếp tục. " Như các người sẽ thấy, không ngờ gì cả, các kế hoạch nhằm phát triển những vùng xa xôi của Ngân Hà cần xây dựng một tuyến đường cao tốc siêu không gian xuyên hệ sao của các người, và rất tiếc hành tinh của các người là một trong những điểm đã được lên danh sách để phá hủy. Tiến trình phá hủy sẽ diễn ra ngay sau đây trong vòng chưa đầy hai phút Trái Đất của các người. Cảm ơn. "
Tiếng loa phóng thanh tắt ngúm.
Nỗi khiếp sợ không hiểu nổi bao trùm lên những con người Trái Đất đang đứng theo dõi. Nỗi khiếp sợ dịch chuyển từ từ xuyên qua các đám đông tụ tập đông đúc như thể bọn họ là lũ mạt sắt trên một tấm bìa có miếng nam châm di chuyển bên dưới. Hoảng loạn lại bùng lên, hoảng loạn tuyệt vọng muốn chạy trốn, nhưng không còn chỗ nào để mà chạy cả.
Quan sát thấy cảnh này, tay Vog lại bật loa phóng thanh lên. Loa nói:
" Làm ra vẻ hoàn toàn ngạc nhiên trước tin này cũng không có ích gì. Tất cả sơ đồ quy hoạch và lệnh phá hủy đã được trưng bày tại phòng quy hoạch nội vùng của các người ở hệ sao Alpha Centauri suốt năm mươi năm Trái Đất, vậy nên các người đã có vô khối thời gian để đệ đơn khiếu nại chính thức còn bây giờ hoắng lên cũng quá muộn rồi ."
Loa phóng thanh lại im bặt, vọng âm lan trải khắp mặt đất. Những phi thuyền khổng lồ xoay chầm chậm trên bầu trời một cách dễ dàng. Bên dưới mỗi phi thuyền một cửa hầm bật mở, một ô vuông đen sì trống rỗng.
Đến lúc này ai đó ở đâu đó hẳn đã đến được máy phát vô tuyến, chọn được một dải tần và phát đi bản thông điệp gửi tới các phi thuyền Vog, để cầu xin nhân danh cả hành tinh. Chưa ai từng nghe thấy những gì họ nói, họ chỉ nghe được câu trả lời này. Loa hoạt động trở lại đánh rầm. Giọng nói bực bội. Nó nói:
"Các người nói các người chưa từng tới hệ sao Alpha Centauri là ý làm sao? Trời ơi hỡi loài người, nó chỉ cách có bốn năm ánh sáng, các người biết đấy. Ta xin lỗi, nhưng nếu các người không buồn quan tâm đến những vấn đề nội vùng thì ấy là việc riêng của các người.
"Nạp năng lượng cho tia hủy diệt."
Ánh sáng tràn ra từ các cửa hầm.
"Ta không biết," giọng nói trên loa phóng thanh lại tiếp, "đồ hành tinh khốn khổ khốn nạn, ta không thông cảm tí nào." Đoạn nó dừng hẳn.
Im lặng ma quái kinh hoàng.
Rồi một tiếng động ma quái kinh hoàng.
Rồi lại câm lặng ma quái kinh hoàng.
Hạm Đội Xây Dựng Vog vụt biến mất vào trong không gian vũ trụ đầy sao đen như mực.