← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 4

Tít xa nơi đó, ở nhánh xoắn ốc đầu bên kia Ngân Hà, cách sao Sol năm trăm ngàn năm ánh sáng, Zaphod Beeblebrox, Tổng thống của Chính Phủ Đế Quốc Ngân Hà, đang lao vụt qua các biển Damogran, chiếc thuyền chạy bằng động cơ ion của gã chớp nháy và lóe sáng dưới mặt trời hành tinh Damogran.

Damogran nóng bức; Damogran xa xôi hẻo lánh; Damogran hầu như chưa từng ai nghe nói đến.

Damogran, ngôi nhà bí mật của Trái Tim Vàng .

Con thuyền lướt nhanh băng qua vùng nước. Phải một lúc nữa nó mới cập được đến đích bởi vì Damogran là một hành tinh được bố trí thật bất tiện. Nó không có gì ngoài các hoang đảo cỡ vừa tới cỡ lớn tách biệt nhau bởi các vùng đại dương tuyệt đẹp nhưng rộng đến phát bực.

Con thuyền tiếp tục phi nhanh.

Bởi sự bất tiện địa lý này Damogran trước nay vẫn nguyên xi là một hành tinh hoang vu. Đây cũng là lý do tại sao Chính Phủ Đế Quốc Ngân Hà chọn Damogran cho dự án Trái Tim Vàng , bởi vì nó hoang vắng quá và dự án Trái Tim Vàng thì tuyệt mật quá.

Con thuyền phóng vụt và nhảy chồm chồm qua biển, biển nằm giữa hai hòn đảo chính của quản đảo duy nhất kích cỡ có chút hữu ích nào trên toàn thể hành tinh này. Zaphod Beeblebrox đang trên đường từ cảng không gian bé tí trên đảo Phục Sinh (cái tên là một sự trùng hợp tình cờ hoàn toàn vô nghĩa - trong ngôn ngữ Ngân Hà, phục sinh có nghĩa là nhỏ dẹt và màu nâu nhạt) tới đảo có Trái Tim Vàng , hòn đảo mà do một trùng hợp vô nghĩa khác có tên là Pháp.

Một trong những tác dụng phụ của công cuộc trên Trái Tim Vàng là cả loạt những trùng hợp hoàn toàn vô nghĩa.

Nhưng không hề trùng hợp tí nào chuyện ngày hôm nay, ngày hoàn mãn của dự án, ngày vén màn vĩ đại, ngày Trái Tim Vàng cuối cùng cũng được giới thiệu ra trước cả Ngân Hà kinh ngạc, cũng đồng thời là ngày hoàn mãn cho Zaphod Beeblebrox. Chính vì rồi sẽ có ngày này mà ban đầu gã đã quyết định chạy đua tranh chức Tổng thống, một quyết định từng gây ra bao cơn sóng kinh ngạc chấn động khắp Đế Quốc Ngân Hà - Zaphod Beeblebrox? Tổng thống ? Không phải gã Zaphod Beeblebrox ấy đấy chứ? Không phải chức Tổng thống ấy đấy chứ? Nhiều người xem nó như một bằng chứng chắc chắn không thể nào bác bỏ được rằng toàn thể sáng tạo thế giới như chúng ta vẫn biết cuối cùng đã hóa điên rồi.

Zaphod cười gằn và tăng tốc con thuyền một cú nữa.

Zaphod Beeblebrox, một kẻ phiêu lưu, dân hippy cựu trào, một gã ham vui, (một tay lừa đảo? có thể lắm), kẻ cuồng khoa trương bản thân, dở kinh khủng trong các mối quan hệ cá nhân, thường bị cho là đầu óc hoàn toàn để đâu đâu.

Tổng thống?

Không ai phát điên cả, chí ít cũng không theo kiểu ấy.

Trong toàn thể Ngân Hà chỉ có sáu người hiểu Ngân Hà được cai trị theo nguyên tắc nào, và họ biết rằng một khi Zaphod Beeblebrox đã tuyên bố ý định tranh cử Tổng thống thì ít nhiều đó cũng là chuyện đã rồi : bởi gã là ứng cử viên lý tưởng cho vị trí Tổng thống này.

Điều họ hoàn toàn không hiểu ấy là tại sao Zaphod lại muốn làm Tổng thống.

Gã cập bờ đột ngột, làm bắn cả một bức tường nước dữ dội lên mặt trời.

Hôm nay chính là ngày ấy; hôm nay là ngày bọn họ sẽ nhận ra Zaphod đã tính toán những gì. Hôm nay là tất cả ý nghĩa của nhiệm kỳ Tổng thống của Zaphod Beeblebrox. Hôm nay cũng là ngày sinh nhật lần thứ hai trăm của gã, nhưng đó cũng chỉ là một sự trùng hợp vô nghĩa khác.

Trong lúc lái thuyền chồm chồm băng qua các biển Damogran gã lẳng lặng mỉm cười một mình nghĩ tới cái ngày này sắp sửa phấn khích tuyệt vời ra sao. Gã thả lỏng người và duỗi hai tay lười biếng vắt theo lưng ghế. Gã lái bằng cánh tay phụ mới lắp thêm gần đây ngay bên dưới cánh tay phải để giúp cải thiện môn trượt tuyết đấm bốc của bản thân.

"Này," gã thủ thỉ với bản thân, "cậu là một anh chàng thật ngầu, cậu đấy." Nhưng các sợi thần kinh của gã thì hát khúc ca the thé nhức óc hơn cả tiếng còi gọi chó.

Đảo Pháp khoảng hai mươi dặm dài, năm dặm ngang ở khúc giữa, toàn cát và hình lưỡi liềm. Trên thực tế dường như nó không đường đường tồn tại như một hòn đảo mà đơn giản là phương tiện để vẽ nên dáng cong dẻ quạt của cái vịnh khổng lồ. Ấn tượng này được củng cố thêm bởi thực tế rằng gần như toàn bộ đường bờ biển phía trong hình lưỡi liềm là các vách đá dựng đứng. Từ trên đỉnh vách đá, sườn núi dốc dần xuống quãng năm dặm sang tới bờ đối diện.

Trên đỉnh vách đá ấy sừng sững một ủy ban đón tiếp, ủy ban đa phần bao gồm các kỹ sư và các nhà nghiên cứu đã tham gia chế tạo Trái Tim Vàng - phần lớn số ấy có dạng người, dù đây đó vẫn có vài kỹ sư nguyên tử dạng bò sát, hai ba nhà tuyệt khủng thiên hà gia mảnh mai như nữ thiên tinh xanh lá, một hai nhà vật lý giác hút tám chân như bạch tuộc, và một Hooloovoo (Hooloovoo là một sắc độ xanh lơ siêu thông minh). Ngoại trừ Hooloovoo, tất cả đều chói lọi rực rỡ trong áo bờ lu đại lễ nhiều màu; nhân dịp này Hooloovoo đã được khúc xạ tạm thời vào trong một lăng kính lơ lửng không có giá đỡ.

Một tâm trạng cực kỳ rạo rực phấn khích lan khắp bọn họ. Họ đã đi tới tận cùng rồi vượt quá cả những giới hạn xa xôi nhất của các định luật vật lý, sắp xếp lại cơ cấu cơ bản của vật chất, kéo căng, vặn xoắn và phá vỡ các quy luật về có thể và không thể, nhưng dường như phấn khích ghê gớm nhất trong tất cả vẫn là sắp gặp gỡ một người quấn khăn quàng màu cam quanh cổ. (Dải khăn quàng cổ màu cam là món phụ kiện mà Tổng thống Ngân Hà thường đeo theo thông lệ.) Mọi chuyện có lẽ cũng chẳng khác biệt bao nhiêu nếu họ biết được chính xác Tổng thống Ngân Hà được sử dụng bao nhiêu quyền lực: chẳng một tẹo nào. Chỉ sáu người trong toàn Ngân Hà biết rằng công việc của Tổng thống Ngân Hà không phải là thực thi quyền lực mà là đánh lạc hướng sự chú ý ra khỏi quyền lực ấy.

Zaphod Beeblebrox cực kỳ giỏi công việc này.

Đám đông há mồm hổn hển, lóa mắt trước mặt trời và tài điều khiển thuyền của gã, lúc con thuyền cao tốc của ngài Tổng thống lướt vèo quành mũi đất vào trong vịnh. Chiếc thuyền lấp lóe và sáng chói lướt trượt đi trên mặt biển trong mấy cú quành trượt ngang cực rộng.

Thực tế nó chẳng cần phải chạm mặt nước tí nào, bởi nó được đỡ trên một tấm đệm nguyên tử ion hóa mù mịt - nhưng để tạo hiệu ứng nó được gắn những lưỡi vây mảnh có thể hạ sâu xuống nước. Chúng chém những màn nước bay rin rít vào trong không trung, rạch những đường sâu hoắm xuống mặt biển chao đảo điên cuồng rồi sủi bọt ùng ục vục xuống sau lưng con thuyền lao nhanh qua con vịnh.

Zaphod yêu ba cái màn hiệu ứng này lắm: nó chính là món gã cừ nhất.

Gã đột ngột bẻ tay lái, con thuyền xoay ngoắt thành một cú trượt lướt táo bạo bên dưới bề mặt vách đá và rồi đậu lại dừng nhẹ nhàng trên sóng bập bềnh.

Chưa đầy vài giây gã đã chạy ra ngoài boong, vừa vẫy vừa cười toét trước ba tỷ người. Ba tỷ con người ấy không thực sự ở đó, họ theo dõi mọi cử chỉ của gã qua những con mắt của một máy quay robot ba chiều nho nhỏ xoắn xuýt bay là đà gần đó. Trò hề lố của ngài Tổng thống luôn là những màn quay ba chiều được yêu thích: ấy cũng chính là mục đích của mấy trò hề.

Gã lại cười toét. Ba tỷ lẻ sáu người không biết gì cả, nhưng hôm nay sẽ là một trò hề lố to lớn hơn mong đợi của bất kỳ ai.

Máy quay robot thu lại gần để quay cận cảnh cái đầu được yêu thích hơn trong hai cái đầu của gã, gã bèn lại vẫy. Về cơ bản thì gã có dạng người trừ chiếc đầu thứ hai và cánh tay thứ ba. Mái tóc vàng bù xù của gã chĩa ra tám hướng, đôi cặp mắt xanh biếc của gã lấp lánh điều gì đó hoàn toàn không xác định được, hai cái cằm của gã gần như lúc nào cũng lún phún.

Một quả cầu trong suốt cao hai mươi bộ trôi đến canh thuyền của gã, lăn tròn và nhấp nhô bập bềnh, lấp lóa dưới mặt trời rực rỡ. Bên trong trôi lơ lửng một cái ghế xô pha hình bán nguyệt thật rộng được bọc da đỏ lộng lẫy: quả cầu càng bập bềnh và lăn, cái xô pha càng đứng im phắc một chỗ, vững chãi như một phiến đá bọc da. Lần này nữa, mọi thứ đều vì hiệu ứng ngang với vì bất cứ thứ gì khác.

Zaphod bước xuyên qua vách quả cầu và thả người thư giãn trên xô pha. Gã duỗi hai cánh tay dọc theo lưng ghế còn cánh tay thứ ba phủi chút bụi trên đầu gối. Hai cái đầu gã nhìn quanh, mỉm cười; gã gác hai chân lên. Mình có thể hét lên bất cứ lúc nào mất, gã nghĩ.

Nước sôi ùng ục bên dưới quả bong bóng, nước sủi bọt và phun thành tia. Quả bong bóng dâng lên không trung, bập bềnh và lăn tròn trên tia nước. Lên, nó cứ dâng lên nữa, hắt những cột ánh sáng vào vách đá. Nó dâng lên trên tia nước kia, nước đổ xuống bên dưới, rầm rập lao trở về biển hàng trăm bộ dưới xa.

Zaphod mỉm cười, hình dung dáng vẻ mình.

Một hình thức vận tải hoàn toàn nực cười, song cũng hoàn toàn xinh đẹp.

Ở trên đỉnh vách đá quả cầu bập bênh giây lát, lật nghiêng tới một bệ dốc có đường ray, lăn theo đó xuống một sân ga cong cong nho nhỏ rồi lắc lư dừng lại.

Zaphod Beeblebrox bước ra khỏi cái bong bóng trong tiếng hoan hô vang rền, cái khăn quàng màu cam của gã rừng rực trong ánh sáng.

Tổng thống của Ngân Hà đã đến.

Gã đợi cho tiếng hoan hô lắng xuống, đoạn giơ tay lên vẫy chào.

"Chào," gã chào.

Một gã nhện chính phủ khép nép tiến lên định dúi bản photo bài phát biểu đã chuẩn bị sẵn vào tay gã. Các trang từ ba đến bảy của bản gốc bài phát biểu ấy lúc bấy giờ còn đang trôi nổi sũng sĩnh trên biển Damogran bên ngoài vịnh chừng năm dặm. Trang một và hai đã được một con Đại Bàng Mào Lá Lược Damogran vớt lên rồi gộp vào một dạng tổ mới mẻ đặc biệt do chính nó sáng tạo ra. Cái tổ phần lớn dựng từ giấy bồi và đại bàng con mới nở hầu như sẽ không có tí cơ hội nào mổ rách được nó. Đại Bàng Mào Lá Lược Damogran từng nghe qua khái niệm sống sót của cả loài nhưng chả muốn quan tâm dính dớ tới.

Zaphod Beeblebrox chả cần đến bài phát biểu đã được chuẩn bị sẵn kia, gã nhẹ nhàng hất đi bản photo nhện đưa lên.

"Chào," gã lại cất tiếng.

Tất thảy ai nấy đều tươi cười với gã, hay ít nhất cũng gần như tất thảy. Gã phát hiện ra Trillian trong đám đông. Trillian là một cô gái mà Zaphod gần đây đã đưa theo trong chuyến viếng thăm một hành tinh nọ, một kiểu vi hành, cho vui. Cô gái mảnh mai, da ngăm, có dạng người, sóng tóc đen dài, miệng đầy đặn, mũi là một cái núm nho nhỏ kỳ cục và đôi mắt nâu đến tức cười. Với cái khăn trùm đầu đỏ chói thắt nút theo lối đặc biệt và chiếc váy lụa nâu tha thướt, cô nom hao hao nét Ả Rập. Dĩ nhiên, không phải ai ở đây đã từng nghe nói đến người Ả Rập. Những người Ả Rập ấy chỉ mới đây thôi đã thôi không còn tồn tại nữa, mà kể cả cái hồi còn tồn tại họ cũng cách Damogran những năm trăm nghìn năm ánh sáng. Trillian không phải ai đó đặc biệt gì, không thì cũng là Zaphod nói vậy. Chỉ là cô đi loanh quanh đây đó với gã khá nhiều và bảo cho gã biết cô nghĩ gì về gã.

"Chào cưng!” gã chào cô.

Cô nhoẻn một nụ cười mím chi vội vàng với gã rồi ngoảnh đi ngay. Đoạn cô ngoái nhìn thêm một thoáng, mỉm cười niềm nở hơn - nhưng bấy giờ gã đang nhìn cái gì đó khác.

"Chào," gã chào một búi nhỏ các sinh vật đến từ giới báo chí nãy giờ vẫn đang đứng gần bên ước sao gã thôi chào chiếc đi mà bắt đầu phát biểu cho rồi. Gã đặc biệt nhăn nhở cười chào họ bởi gã biết rằng ít phút nữa thôi gã sẽ đày đọa họ điêu đứng bằng một phát biểu duy nhất.

Dầu vậy điều sau đó gã nói lại không hữu ích lắm cho bọn họ. Một trong các quan chức của buổi tiệc đã tức giận kết luận rằng Tổng thống rõ ràng không có tâm trạng để đọc bài phát biểu vẽ vời hay như thế mà người ta đã mất công viết sẵn cho ông ta, bèn bật tách thiết bị điều khiển từ xa trong túi áo. Xa xa đằng trước họ một nhà vòm trắng khổng lồ phồng tướng trên nền trời chợt nứt toác ở giữa, tách làm đôi, rồi từ từ tự gập vào trong lòng đất. Ai nấy há hốc mồm mặc dầu họ thừa biết cái mái ấy sẽ làm vậy bởi chính bọn họ đã xây nó lên như thế.

Bên dưới cái mái nằm lồ lộ một tàu vũ trụ khổng lồ, dài một trăm năm mươi mét, hình thù như chiếc giày chạy láng mướt, trắng tinh và đẹp chùn não. Ở chính giữa chiếc giày nằm khép nép không ai trông thấy một hộp nhỏ bằng vàng mang trong mình thiết bị hại não nhất từng được sáng chế ra, thiết bị khiến con tàu vũ trụ này trở nên độc nhất vô nhị trong cả lịch sử Ngân Hà, thiết bị được lấy tên đặt cho con tàu - Trái Tim Vàng .

"Ái chà," Zaphod Beeblebrox thốt lên trước Trái Tim Vàng . Gã cũng chẳng thể nói gì khác.

Gã lại thốt lên nữa bởi gã biết rõ như thế sẽ khiến cánh báo chí tức giận lắm.

"Ái chà."

Đám đông quay mặt lại phía gã vẻ chờ đợi. Gã nháy mắt với Trillian, cô này nhướng mày căng mắt nhìn gã. Cô biết gã định nói điều gì và còn nghĩ gã đúng thật là một ca khoe mẽ kinh khủng.

"Thật là tuyệt vời," gã nói. "Thật là thật sự tuyệt vời. Thật quá tuyệt vời tuyệt đối đến nỗi tôi nghĩ tôi muốn ăn cắp nó luôn."

Một phát biểu kỳ vĩ xứng tầm tổng thống, chính thức là những gì người ta mong đợi. Đám đông cười tán thưởng, các ký giả sung sướng bấm bấm nút thiết bị Loan Tin Tự Động Hạ Etha còn Tổng thống cười toét miệng.

Trong lúc miệng cười toét trái tim gã lại thét lên không sao chịu nổi và gã lần lần quả bom Tê Liệt Tự Động đang nằm nem nép trong túi áo.

Cuối cùng gã cũng không chịu hơn được nữa. Ngóc cả hai cái đầu lên trời, gã hú một tiếng man dại ở quãng ba trưởng, ném quả bom xuống bãi đất đoạn chạy về phía trước xuyên qua cả biển những nụ cười rạng ngời đột nhiên đông cứng.