CHƯƠNG 6
"Hú hú ọc ọc hú hú ọc ọc hú hú hú ọc ọc hú ọc ọc hú hú ọc ọc ọc hú hú ọc ọc ọc ọc ọc ọc hú hú soạp ực ực được vui vẻ cả. Thông báo lặp lại. Đây là cơ trưởng của các ngươi đang nói, vậy nên thôi ngay bất kể việc gì các ngươi đang làm và chú ý đây. Đầu tiên ta thấy từ các công cụ đo của ta là chúng ta có một cặp quá giang trên tàu này. Vậy xin chào, bất kể các ngươi ở xó xỉnh nào. Ta chỉ muốn nói cho hoàn toàn rõ là các ngươi không hề được hoan nghênh. Ta đã lao động cật lực mới đến được vị trí ngày hôm nay, và ta không trở thành cơ trưởng của tàu xây dựng Vog đơn giản chỉ để biến nó thành cái thứ dịch vụ taxi cho cả đống suy đồi đi nhờ không trả phí. Ta đã cử một đội tìm kiếm, và ngay khi bọn họ tìm ra các ngươi ta sẽ tống các ngươi ra khỏi tàu. Nếu các ngươi may mắn lắm thì trước tiên có lẽ ta sẽ đọc cho các ngươi nghe vài bài thơ ta sáng tác.
"Thứ hai, chúng ta sắp sửa nhảy vào siêu không gian phục vụ hành trình tới sao Barnard. Khi đến đó chúng ta sẽ ở lại ga khoảng bảy mươi hai giờ để sửa chữa, và không ai được rời tàu trong khoảng thời gian đó. Ta nhắc lại, mọi ngày phép đi thăm hành tinh đều bị hủy. Ta vừa qua một cuộc tình bất hạnh, vậy nên ta không thấy có lý do nào để ai được vui vẻ cả. Thông báo kết thúc."
Tiếng ồn ngừng hẳn.
Arthur ngượng ngùng nhận ra mình đang nằm co quắp trên sàn, hai cánh tay ôm đầu. Anh cười mếu máo.
"Một gã quyến rũ đấy," anh nói. "Tôi ước gì mình có con gái để có thể cấm nó lấy cái đồ..."
"Không cần đâu," Ford nói. "Sức quyến rũ giới tính của họ chỉ bằng chừng một vụ tai nạn đường bộ thôi. Không, đừng nhúc nhích," anh ta liền nói thêm khi thấy Arthur chực duỗi mình, "cậu nên sẵn sàng cho cú nhảy vào siêu không gian. Cảm giác không dễ chịu y như rượu trôi qua họng vậy."
"Rượu trôi qua họng thì có gì mà khó chịu?"
"Cậu đi mà hỏi rượu ấy."
Arthur ngẫm nghĩ điều này.
"Ford này," anh nói.
"Sao?"
"Con cá làm gì trong tai tôi vậy?"
"Nó đang phiên dịch cho cậu. Nó là một con cá Babel. Nếu thích thì cậu cứ tra trong sách ấy."
Anh ta quẳng qua cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà rồi lại cuộn tròn thành tư thế bào thai để chuẩn bị sẵn sàng cho cú nhảy.
Chính thời điểm đó đáy não Arthur rơi ra.
Mắt anh lộn tròng ra ngoài. Chân anh bắt đầu rỉ ra khỏi đỉnh đầu.
Căn phòng xếp lại dẹp lép xung quanh anh, quay tròn, dịch chuyển ra khỏi tồn tại, bỏ mặc anh cứ thế trượt vào rốn của mình.
Họ đang bay qua siêu không gian.
"Cá Babel," Bí kíp quá giang vào Ngân Hà nói nhỏ nhẹ "nhỏ, màu vàng, giống con đỉa, và có lẽ là thứ kỳ quặc nhất toàn Vũ Trụ. Nó sống bằng năng lượng sóng não nhận được không phải từ kẻ mang nó mà từ những người xung quanh. Nó hấp thụ mọi tần số thần kinh vô thức từ năng lượng sóng não này để làm chất dinh dưỡng. Sau đó nó thải vào tâm trí người mang nó một ma trận thần giao cách cảm hình thành nhờ kết hợp các tần số tư duy có ý thức với các tín hiệu thần kinh thu nhận từ trung tâm ngôn ngữ của bộ não đã cung cấp các tín hiệu ấy. Kết quả thực tế cuối cùng của mọi quá trình này là nếu bạn nhét con cá Babel vào trong tai, bạn có thể ngay lập tức hiểu được bất cứ điều gì nói với bạn bằng bất cứ dạng ngôn ngữ nào. Các mô thức ngôn ngữ bạn thật sự nghe được sẽ giải mã ma trận sóng não mà cá Babel nạp vào trí óc bạn.
"Thật là một sự trùng hợp kỳ quái gần như bất khả khi mà một thứ có ích đến chùn não như vậy lại có thể tiến hóa thuần túy nhờ tình cờ, thành thử vài nhà tư tưởng muốn xem dấy như là bằng chứng cuối cùng và xác quyết về nỗi Thượng Đế không tồn tại.
"Lập luận của họ thế này: 'Ta từ chối chứng minh rằng ta tồn tạự Thượng Đế nói, 'vì bằng chứng phủ nhận đức tin, mà không có đức tin ta chẳng là gì cả.'
" 'Nhưng;,Con Người nói, 'con cá Babel rõ ràng là một bằng chứng rành rành, không phải sao? Làm gì có chuyện nó tiến hóa nhờ may rủi. Nó chứng minh ngài tồn tại, và bởi vậy nên, theo lập luận của chính ngài, ngài không tồn tại (đpcm)!
"’Ôi trời đất ơi’ Thượng Đế vội nói, 'ta đã không nghĩ tới điều ấy,’rồi tức thì biến tan trong một làn khói logic.
"Ồ, cái đó dễ quá’, Con Người nói, và kế đến tiếp tục chứng minh đen là trắng để rồi bị tử nạn trên vạch kẻ qua đường dành cho người đi bộ.
"Hầu hết các nhà thần học hàng đầu đều cho rằng lập luận này thật đúng là một mớ tào lao, nhưng nói thế cũng không ngăn được Oolon Colluphid tạo dựng một gia tài nho nhỏ khi ông ta dùng lập luận đó làm chủ đề trung tâm cho cuốn sách best seller của mình, tựa Ờ vậy là đã chốt hạ về vụ Chúa .
"Trong lúc đó, con cá Babel tội nghiệp, do loại bỏ hiệu quả mọi rào cản thông tri truyền đạt giữa các nền văn hóa và chủng tộc khác nhau, đã gây ra nhiều cuộc chiến tranh đẫm máu hơn bất kể sự gì khác trong suốt lịch sử sáng thế."
Arthur bật ra một tiếng rên khẽ. Anh kinh hoảng khám phá ra rằng cú hất qua siêu không gian chưa giết chết anh. Giờ anh cách cái nơi là Trái Đất nếu còn tồn tại chừng sáu năm ánh sáng.
Trái Đất.
Những ảo cảnh về Trái Đất chen chúc ghê sợ khắp trí óc buồn nôn của anh. Trí tưởng tượng của anh chẳng cách nào cảm nhận được tác động của việc toàn bộ Trái Đất vừa biến mất, bởi việc ấy quá to lớn. Anh dò dẫm chọc thử các cảm giác của mình bằng cách nghĩ đến chuyện cha mẹ và em gái mình đã chết. Không phản ứng. Anh lại hồi tưởng đến tất cả những người anh từng gần gũi thân cận. Không phản ứng. Rồi anh nghĩ tới một người xa lạ hoàn toàn anh từng đứng ngay đằng sau trong lúc xếp hàng ở siêu thị hai ngày trước thì cảm thấy cụ đau nhói bất thình lình - siêu thị đã đi đời, mọi người trong đó cũng đã đi đời. Cây cột Nelson cũng bị xóa sổ! Cột Nelson đã bị xóa sổ và sẽ không có la ó phản đối, bởi vì chẳng còn ai để mà làm trò la ó phản đối. Từ nay trở đi Cột Nelson chỉ còn tồn tại trong trí óc anh. Nước Anh chỉ còn tồn tại trong trí óc anh - trí óc anh, kẹt cứng ở đây trong con tàu không gian bọc thép bốc mùi tối om hũ nút này. Một cảm giác bí bức nghẹt thở ập xuống anh.
Nước Anh không còn tồn tại. Anh đã hiểu - bằng cách nào đó anh đã hiểu rõ thế. Anh thử lại. Nước Mỹ, anh nghĩ, đã bị xóa sổ. Anh không hoàn toàn thấu triệt thông tin này. Anh quyết định bắt đầu lại từ quy mô nhỏ hơn. New York đã bị xóa sổ. Không phản ứng. Dù sao anh cũng chưa bao giờ nghiêm túc tin nó tồn tại. Đồng đô la, anh nghĩ, vậy là sụt giá vĩnh viễn. Một con run rẩy nhẹ kìa. Từng bộ phim Bogart một đều đã đi tong. Món hambunger McDonald's. Không còn thứ gọi là hambunger McDonald's nữa.
Anh ngất xỉu. Một giây sau khi tỉnh lại anh thấy mình đang khóc gọi mẹ.
Anh bật mạnh người đứng dậy.
"Ford!"
Đang ngồi một góc huýt sáo một mình, Ford ngẩng đầu lên. Anh ta lúc nào cũng cảm thấy cái phần thực sự du hành xuyên không gian này trong du hành vũ trụ mới khá vất vả.
"Hử?" anh ta đáp.
"Nếu cậu là một nhà nghiên cứu thứ sách này và cậu đã ở Trái Đất, chắc hẳn cậu đã thu thập tư liệu về nó."
"Ồi, tôi đã có thể mở rộng mục viết về Trái Đất ban đầu thêm một tí, đúng vậy."
"Vậy, hãy cho tôi xem cuốn sách này nói gì. Tôi phải xem xem sao."
"Ừ, được." Anh ta lại đưa cuốn sách qua.
Arthur tóm lấy nó, cố sao cho tay mình không run. Anh ấn mục dẫn đến trang liên quan. Màn hình nháy sáng rồi xoáy tròn và hiện ra một trang. Arthur chằm chằm nhìn.
"Không có mục đó!" anh hét toáng lên.
Ford ló nhìn qua vai anh.
"Có đấy chứ," anh ta nói, "dưới đó, xem ở cuối màn hình, ngay trên Eccentrica Gallumbits, cô điếm ba vú của hành tinh Eroticon 6 ."
Arthur nhìn theo ngón tay Ford, và thấy chỗ mà nó chỉ tới. Trong một khắc anh vẫn chưa hiểu mô tê gì, rồi anh gần như nổi giận đùng đùng.
"Cái gì? Vô hại ? Nó chỉ nói được vậy thôi sao? Vô hại ? Một từ!"
Ford nhún vai.
"Dào, có cả trăm tỷ ngôi sao trong Ngân Hà, mà chỉ mỗi một dung lượng hạn chế trong các bộ vi xử lý của cuốn sách này," anh ta nói, "và không ai biết mấy về Trái Đất, dĩ nhiên rồi."
"Chao ôi, lạy Chúa tôi mong cậu đã chỉnh lý mục đó đi một tí."
"Ồi có chứ, chà, tôi đã truyền một nội dung mới đến chỗ biên tập viên. Anh ta phải cắt đi một ít, nhưng vẫn là có chút cải tiến."
"Thế giờ nó viết gì?" Arthur hỏi.
" Hầu như vô hại ," Ford thừa nhận kèm một tiếng húng hắng vẻ hơi ngượng.
" Hầu như vô hại, " Arthur quát.
"Tiếng động gì thế?" Ford rít lên.
"Tiếng tôi, tôi đang quát," Arthur lại quát to.
"Không! Im nào!" Ford nói. "Tôi nghĩ chúng ta đang gặp rắc rối."
" Cậu nghĩ chúng ta gặp rắc rối!"
Bên ngoài cánh cửa có những âm thanh rõ ràng là tiếng chân nện.
"Bọn Dentrassi?" Arthur thì thào.
"Không, đấy là ủng bọc sắt," Ford nói.
Có một tiếng chuông gõ vang âm chói gắt nơi cửa.
"Vậy thì là ai?" Arthur nói.
"Chà," Ford nói, "nếu chúng ta may mắn thì đấy chỉ là người Vog đến ném chúng ta ra ngoài không gian."
"Còn nếu ta không may?"
"Nếu ta không may," Ford nói, "cơ trưởng rất có thể đã nghiêm túc khi đe dọa rằng ông ta sẽ đọc thơ cho chúng ta nghe trước..."