CHƯƠNG 9
Một chiếc máy tính hốt hoảng lạch cạch một mình lúc để ý thấy một khoang điều áp mở rồi tự đóng lại không có nghĩa lý gì.
Ấy là bởi vì thật ra Nghĩa Lý đã đi vắng.
Một cái hố vừa mới xuất hiện trong Ngân Hà. Chính xác nó dài một phần không của một giây, rộng một phần không của một inch, cùng hết sức nhiều triệu năm ánh sáng từ đầu này tới đầu kia.
Trong lúc nó tiến lại gần, từ trong hố cả đống mũ giấy và bóng bay trang trí tiệc tùng rơi ra, trôi dạt khắp ngoài vũ trụ. Một đội gồm bảy nhà phân tích thị trường cao ba bộ cũng rơi ra và chết, phần vì ngộp thở, phần vì kinh ngạc.
Hai trăm ba mươi chín ngàn quả trứng chiên sơ cũng rơi ra, hiện hình thành một đống lớn lúc lắc bầy nhầy trên đất đai tan hoang vì nạn đói của bộ lạc Poghril thuộc hệ Pansel.
Toàn bộ bộ lạc Pnghril đã chết cả vì nạn đói ngoại trừ một người cuối cùng chết vì nhiễm độc cholesterol vài tuần sau đó.
Khoảng thời gian một phần không của một giây mà cái hố tồn tại dội lại qua thời gian cả sau lẫn trước một cách bất khả. Rồi ở chỗ nào đó trong quá khứ xa xôi sâu thẳm, nó gây sốc khá nghiêm trọng cho một nhóm nhỏ ngẫu nhiên các nguyên tử đang trôi dạt xuyên qua cái ổ cằn cỗi trống rỗng là không gian vũ trụ, khiến cho chúng bám lấy nhau theo những mô hình bất thường khó tin nhất. Những mô hình này nhanh chóng học cách tự nhân bản (đây chính là phần cực kỳ bất thường về các mô hình này) rồi tiếp tục gây rắc rối khủng khiếp cho mọi hành tinh chúng tình cờ trôi dạt đến. Ấy chính là cách sự sống khởi nguồn trong Vũ Trụ.
Năm Vực Xoáy Biến Cố điên cuồng cuộn xoáy trong những con bão ác nghiệt của phi lý và nôn ra một cái vỉa hè.
Trên vỉa hè Ford Prefect và Arthur Dent nằm vật hổn hển thở như con cá dở sống dở chết.
"Câu thấy chưa," Ford thở dốc, quờ quạng tìm chỗ bấu ngón tay trên cái vỉa hè đang vọt qua Chặng Ba Ẩn số, "tôi bảo cậu tôi sẽ nghĩ ra cái gì đó mà."
"Ô hẳn rồi," Arthur đáp, "hẳn rồi."
"Ý tưởng xuất sắc của tôi," Ford nói, "là tìm ra một tàu vũ trụ đi ngang qua và được giải cứu."
Vũ Trụ thực cong dần hình vòng cung nom đến chóng mặt bên dưới bọn họ. Nhiều vũ trụ giả lặng lẽ vụt qua, như đàn dê núi. Ánh sáng nguyên sơ bùng nổ, rắc lộp độp không-thời gian như thể thạch đông. Thời gian bừng nở, vật chất teo bé dần. Số nguyên tố cao nhất lặng lẽ kết tụ trong một xó rồi trốn biệt.
"Ôi, thôi đi," Arthur nói, "xác suất có chuyện đó là vô cùng thấp đấy."
"Đừng coi thường, nó hiệu quả rồi đấy thôi," Ford nói.
"Ta đang ở trong cái kiểu tàu quái gì đây?" Arthur hỏi trong lúc vực tối vĩnh cửu há ngoác miệng bên dưới họ.
"Tôi không biết," Ford nói, "tôi chưa mở mắt."
"Chưa, tôi cũng chưa," Arthur đồng tình.
Vũ Trụ nhảy giật, chết sững, run rẩy và lan rộng ra theo vài chiều không ngờ tới.
Arthur và Ford mở mắt nhìn quanh, kinh ngạc đáng kể.
"Chúa lòng lành," Arthur thốt lên, "nom hệt như đường ven biển ở Southend."
"Mẹ kiếp, nghe cậu nói thế tôi nhẹ cả người," Ford nói.
"Tại sao?"
"Vì tôi tưởng tôi đang phát điên."
"Có khi cậu điên thật. Có khi cậu chỉ tưởng là tôi nói thế thôi."
Ford băn khoăn suy nghĩ.
"Thế, cậu có nói vậy hay không?" anh ta hỏi.
"Tôi nghĩ là có," Arthur đáp.
"Chà, vậy chắc cả hai ta đều điên rồi."
"Phải," Arthur nói, "xét cho cùng thì cả hai ta đều điên rồi nếu nghĩ đây là Southend."
"Này, vậy cậu có nghĩ đây là Southend?"
"Có chứ."
"Tôi cũng nghĩ vậy."
"Vậy nên chắc cả hai ta đều điên."
"Ngày đẹp trời để điên."
"Phải,” một kẻ gàn dở nào đó đi ngang lên tiếng.
"Ai thế?" Arthur hỏi.
"Ai nào cơ - cái gã năm đầu mang bụi cơm nguội đầy những cá trích muối hun khói ấy hả?"
"Phải."
"Tôi không biết. Ai đó thôi."
"À."
Cả hai bọn họ ngồi trên vỉa hè, và khá lo lắng theo dõi bọn trẻ con khổng lồ nhảy huỳnh huỵch dọc bờ cát cùng lũ ngựa hoang ầm ầm như sấm xuyên bầu trời đang chở đợt bao lơn gia cố mới đến những Khu Vực Không Chắc Chắn.
"Cậu biết đấy," Arthur vừa nói vừa khẽ ho hắng, "nếu đây là Southend thì nó có cái gì đấy rất kỳ quặc..."
"Ý cậu là cái kiểu biển trơ trơ như đá còn các tòa nhà liên tục dạt ra dạt vào thế kia?" Ford nói. "Phải, tôi cũng nghĩ thế là kỳ quặc. Quả tình," anh ta đang nói thì với một cú nổ đánh rầm cực lớn, Southend tự tách thành sáu mảnh bằng nhau nhảy nhót và xoay tròn chóng cả mặt quanh nhau trong những đội hình phóng túng dâm loạn, "có cái gì đó rất lạ đang diễn ra."
Những tiếng tru hoang dại của các ống sáo và dây đàn rít trong gió, bánh rán nóng vọt ra từ mặt đường mỗi chiếc mười xu, cá lởm chởm tuôn như bão lũ ra khỏi bầu trời, thế rồi Arthur cùng Ford quyết định chạy trối chết.
Họ nhảy ùm qua những bức tường âm thanh nặng trịch, những núi suy nghĩ cổ xưa, những thung lũng âm nhạc sầu thảm, những cuốc giày rỏm, cả những con dơi dớ dẩn, rồi đột nhiên nghe được một giọng con gái.
Nghe rõ rành một giọng nói có lý trí, nhưng nó chỉ nói, "Một trên hai mũ một trăm nghìn và đang giảm," chỉ có thế.
Ford trượt xuống một luồng ánh sáng và xoay vòng quanh cố tìm nguồn phát ra giọng nói nhưng không thấy được gì anh ta có thể thật lòng tin tưởng.
"Giọng nói ấy là gì thế?" Arthur quát hỏi.
"Tôi không biết," Ford ré lên. "Tôi không biết. Nghe như một số đo xác suất."
"Xác suất? Ý cậu là cái gì?"
"Xác suất. Cậu biết đấy, như một trên hai, một trên ba, bốn trên năm. Nó đã nói một trên hai mũ một trăm nghìn. Như thế là hầu như bất khả, cậu biết đấy."
Một thùng triệu lít sữa trứng đổ ụp xuống đầu họ mà không hề báo trước.
"Nhưng thế nghĩa là gì?" Arthur la tướng.
"Cái gì, sữa trứng á?"
"Không, số đo xác suất!"
"Tôi không biết. Tôi không biết gì cả. Tôi nghĩ chúng ta đang ở trên một kiểu tàu không gian gì đó."
"Tôi chỉ có thể đoán," Arthur, "rằng đây không phải toa hạng nhất."
Những cục phình lời xuất hiện trên kết cấu của không-thời gian. Những cục phình lời xấu xí vĩ đại.
"Haaaa hhhuuuu..." Arthur cất tiếng, cảm thấy thân thể mềm nhũn và uốn cong đi theo những hướng bất thường. "Southend hình như đang tan chảy... các ngôi sao đang xoáy tròn... một cái chén bụi... chân tôi đang trôi vào trong hoàng hôn... tay trái của tôi cũng vừa rời ra..." Một ý nghĩ kinh hãi chợt đến: "Mẹ kiếp," anh buột nói, "làm sao mà tôi chỉnh cái đồng hồ mặt số của mình được bây giờ?"
Anh đảo mắt tuyệt vọng liếc lại hướng Ford.
"Ford," anh nói, "cậu đang biến thành chim cánh cụt đấy. Thôi đi."
Giọng nói lại cất lên.
"Một trên hai mũ bảy mươi lăm nghìn... và đang giảm,".
Ford lạch bạch lội một vòng phẫn nộ xung quanh cái ao của mình.
"Này, ai đấy?" anh quàng quạc. "Ở đâu đấy? Có chuyện gì đang xảy ra đấy, có cách nào thôi đi được không?"
"Xin hãy bình tĩnh," giọng nói ôn tồn, nghe như một nữ tiếp viên trong chiếc máy bay chỉ còn một cánh duy nhất và một trong hai động cơ đang bốc cháy, "các anh tuyệt đối an toàn."
"Nhưng vấn đề có phải thế đâu!" Ford điên tiết.
"Vấn đề là tôi đang là một chú chim cánh cụt tuyệt đối an toàn, còn anh bạn tôi thì sắp rụng hết cả tứ chi đến nơi đây này!"
"Ổn rồi, tôi lấy lại được rồi," Arthur lên tiếng.
"Một trên hai mũ năm mươi nghìn và đang giảm," giọng nói lại tiếp tục.
"Công nhận," Arthur lẩm bẩm, "chúng dài hơn tôi thường ưa, nhưng..."
"Cô thấy không có gì,” Ford quác quác trong con thịnh nộ của loài chim, "phải nói cho bọn này biết à?"
Giọng nói hắng cổ họng. Một bánh gato nhỏ khổng lồ lóng ngóng bước về phía xa.
"Chào mừng," giọng nói cất lên, "đến với phi thuyền Trái Tim Vàng ."
***
Giọng nói tiếp tục.
"Xin chớ hoảng sợ," nó nói, "vì bất cứ gì các anh nhìn hay nghe được xung quanh. Các anh hẳn cảm thấy vài hiệu ứng xấu ban đầu vì vừa được giải cứu khỏi cái chết chắc chắn ở mức độ bất khả một trên hai mũ hai trăm bảy mươi sáu nghìn - rất có thể còn cao hơn nhiều. Chúng ta hiện đang ở mức một trên hai mũ hai mươi lăm nghìn và đang giảm, và lối gì chúng ta cũng sẽ phục hồi về tình trạng bình thường ngay khi chúng ta biết chắc bình thường là gì. Xin cảm ơn. Một trên hai mũ hai mươi nghìn và đang giảm."
Giọng nói tắt phụt.
Ford và Arthur đang ở trong một phòng nhỏ màu hồng sáng ửng.
Ford sướng rơn.
"Arthur!" anh ta kêu lên. "Kỳ ảo làm sao! Chúng ta đã được một tàu không gian chạy Động Cơ Cận Bất Khả Vô Hạn rước lên! Không tin nổi! Trước đây tôi từng nghe đồn về nó! Tất cả đồn đãi ấy đều bị phủ nhận chính thức, nhưng nhất định họ đã làm được! Họ đã chế xong Động Cơ Cận Bất Khả! Arthur, điều này... Arthur? Chuyện gì thế?"
Arthur đã vật mình trước cửa ra vào phòng nhỏ, cố giữ cho nó đóng khít, nhưng cửa không kín được. Những bàn tay nhỏ bé lông lá đang len vào qua các chỗ nứt, các ngón tay vấy mực; những giọng nói nhỏ bé léo nhéo điên cuồng.
Arthur nhìn lên.
"Ford," anh nói, "có vô tận khỉ ở bên ngoài muốn nói chuyện với chúng ta về bản thảo vở Hamlet chúng đã viết xong."