← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 12

Một tiếng nhạc đặc quánh chát chúa ầm ĩ tràn qua cabin Trái Tim Vàng trong lúc Zaphod dò trên các băng tần radio hạ Etha tìm tin tức về chính gã. Cỗ máy khá khó vận hành. Đã nhiều năm các radio được điều khiển bằng cách ấn nút và quay đĩa số; rồi khi công nghệ trở nên phức tạp hơn các nút điều khiển thành ra chạm cảm ứng - ta chỉ cần lướt ngón tay qua các bảng điều khiển; giờ thì tất cả những gì ta cần làm là phẩy tay về hướng thiết bị và hy vọng. Nó tất nhiên giúp tiết kiệm đáng kể mức độ sử dụng cơ bắp, nhưng cũng có nghĩa rằng ta phải ngồi yên đến bực mình nếu muốn liên tục nghe một chương trình.

Zaphod phẩy một tay và kênh lại chuyển. Lại thêm nhạc điếc tai, nhưng lần này âm nhạc làm nền cho một thông báo trên bản tin. Phần tin tức vẫn luôn được biên tập nặng nề cho khớp với nhịp nhạc.

"... Và tin tức đưa tới bạn đây trên băng tần hạ Etha, phát thanh khắp Ngân Hà suốt ngày đêm,” một giọng nói quàng quạc, "và chúng tôi xin được gửi lời chào nhiệt liệt tới mọi dạng sống thông minh ở khắp mọi nơi... còn với tất cả những ai khác ngoài kia, bí quyết chính là đập hai hòn đá vào nhau, các bồ ạ. Và dĩ nhiên, đêm nay câu chuyện nổi bật chính là vụ trộm đình đám chiếc phi thuyền mẫu mới tinh, chạy Động Cơ Cận Bất Khả, kẻ trộm không phải ai khác mà chính là Tổng thống Ngân Hà Zaphod Beeblebrox. Và câu hỏi ai nấy đều đang thắc mắc... liệu có phải Đại Z cuối cùng đã phát điên? Beeblebrox, người đã phát minh ra món đồ uống Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà, gã cựu lừa đảo, từng được cô điếm ba vú Eccentrica Gallumbits miêu tả là Vụ Nổ Hay Nhất kể từ sau Vụ Nổ Lớn, gần đây còn được bầu là Sinh Vật Có Tri Giác Phục Trang Xấu Nhất Toàn Vũ Trụ Đã Biết lần thứ bảy... liệu lần này ông có câu trả lời? Chúng tôi đã hỏi bác sĩ chuyên khoa não riêng của ông, Gag Halfrunt..."

Âm nhạc bừng lên rồi lại lặn mất hút suốt một lúc. Một giọng khác xen vào, có lẽ là Halfrunt. Hắn nói: " Dà, Zaphod là gã dư thế này, biết chứ? " nhưng không nói gì thêm bởi vì một bút chì điện tử vừa hay bay ngang qua cabin và xuyên qua khoảng không cảm ứng bật tắt của radio. Zaphod quay nhìn trừng mắt với Trillian - cô vừa ném cây bút chì.

"Ê," gã hỏi, "cô làm thế làm gì?"

Trillian đang gõ gõ ngón tay lên một màn hình đầy những con số.

"Tôi vừa nghĩ ra một điều," cô nói.

"Thế à? Đáng cắt ngang bản tin về ta sao?"

"Ngài đã nghe quá đủ về bản thân rồi."

"Ta rất thiếu tự tin. Chúng ta đều biết thế."

"Ta có thể ngưng nghĩ về cái tôi của ngài một lát không? Việc này rất quan trọng."

"Nếu quanh đây có thứ gì đó quan trọng hơn cái tôi của ta, ta muốn nó bị tóm và bắn hạ ngay lập tức." Zaphod lại trừng mắt nhìn cô, rồi cười phá lên.

"Nghe đây," cô nói, "chúng ta đã cứu hai gã ấy..."

"Hai gã nào?" gã hỏi.

"Hai gã chúng ta nhặt lên."

"Ồ phải," Zaphod nói, "hai gã đó."

"Ta đã nhặt chúng ở khu ZZ 9 Da Z Alpha."

"Ừa?" Zaphod nói, chớp chớp mắt.

Trillian từ tốn hỏi, "Thông tin đó có ý nghĩa gì với ngài không?"

"Ừmm," Zaphod làu bàu, "ZZ 9 Da Z Alpha. ZZ 9 Da Z Alpha?"

"Thế thì là?" Trillian chờ.

"Ờ... Z nghĩa là gì?" Zaphod hỏi.

"Chữ Z nào?"

"Nào cũng thế."

Một trong những khó khăn cơ bản Trillian gặp phải trong mối quan hệ với Zaphod ấy là học cách phân biệt lúc nào gã giả vờ ngu chỉ để làm cho người ta mất cảnh giác, giả vờ ngu bởi gã không buồn nghĩ và muốn ai đó làm cái việc ấy hộ gã, giả vờ thậm ngu để che giấu sự thật là gã chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn lúc nào là gã ngu thật. Gã nổi tiếng là thông minh kinh ngạc và hoàn toàn rõ ràng là đúng như thế, nhưng không phải lúc nào cũng thế, chuyện này rành rành khiến gã lo lắng, vì thế mà có cái màn kịch này. Gã thích người ta bối rối hơn là khinh thường. Có vẻ như đối với Trillian điểm này mới là ngu chính cống, nhưng cô không còn buồn tranh luận về nó. Cô thở dài đoạn bấm mã một bản đồ sao trên màn hình quan sát để thể hiện đơn giản cho gã hiểu, bất kể lý do gã muốn vậy là gì.

"Đó," cô chỉ, "ngay đó."

"Ơ... a!" Zaphod reo.

"Sao nào?" cô lại hỏi.

"Sao nào cái gì?"

Vài phần trong đầu cô gào lên với các phần khác cũng trong đầu cô. Cô đáp, hết sức từ tốn, "Đó cũng chính là khu vực ban đầu ngài đã cứu tôi lên."

Gã hết nhìn cô lại nhìn cái màn hình.

"Ơ... a," gã nói, "thế thì khủng quá. Chúng ta đáng lẽ vọt thẳng vào giữa tinh vân Đầu Ngựa chứ. Sao ta lại đến đó được? Ta muốn nói chỗ đó là một nơi khỉ ho cò gáy như thế mà."

Cô tảng lờ câu này.

"Động Cơ Cận Bất Khả," cô kiên nhẫn nói. "Chính ngài đã giải thích cho tôi. Chúng ta đi qua mọi điểm trong Vũ Trụ, ngài biết thế mà."

"A, nhưng thế thật là một sự trùng hợp quá khủng, nhỉ?"

"Rước ai đó lên ở điểm đó? Trong khi có cả Vũ Trụ để mà lựa chọn? Thế đúng là quá... Ta muốn tìm hiểu việc này. Máy tính!"

Máy Tính Boong Tàu Điều Khiển Học Thiên Lang, chiếm lĩnh và điều khiển mọi phân tử của con tàu, bật qua chế độ đàm thoại.

"Chào đằng ấy!" nó hân hoan nói, đồng thời phụt ra một dải băng điện báo nhỏ xíu chỉ để làm biên bản. Băng điện báo viết, Chào đằng ấy!

"Ôi trời," Zaphod nói. Gã chưa làm việc với cái máy tính này được bao lâu nhưng cũng đủ để ghét cay ghét đắng nó.

Cái máy tính tiếp tục, trơ tráo và lọc xọc vui vẻ như một kẻ bán bột giặt.

"Tôi muốn ngài biết bất kể vấn đề của ngài là gì, đã có tôi ở đây giúp ngài giải quyết."

"Rồi rồi," Zaphod vội nói. "Nghe này, chắc ta chỉ cần một mẩu giấy thôi."

"Đương nhiên được," cái máy nói, đồng thời đùn câu trả lời vào một thùng rác, "tôi hiểu. Ngộ nhỡ ngài muốn..."

"Im ngay!" Zaphod quát, chộp lấy một cái bút chì rồi ngồi xuống cạnh Trillian bên bảng điều khiển.

"OK, OK..." cái máy tính nói bằng giọng điệu tự ái, đoạn lại đóng sập kênh trò chuyện.

Zaphod và Trillian chúi mũi vào các con số mà máy quét đường bay Cận Bất Khả cho sáng lên lặng lẽ trước mặt bọn họ.

"Ta có thể tính toán," Zaphod nói, "từ quan điểm của bọn họ xem mức độ bất khả để cứu bọn họ là bao nhiêu không?"

"Phải, cái đó là một hằng số," Trillian nói, "một trên hai mũ hai trăm bảy mươi sáu nghìn bảy trăm lẻ chín."

"Thế là cao. Chúng là hai tên rất rất may mắn."

"Phải."

"Nhưng tỷ lệ so với việc ta đương làm khi tàu này rước chúng lên..." Trillian bấm bấm những con số vào máy. Chúng hiển thị đáp số một trên hai mũ vô cực trừ một (một số vô tỷ chỉ có ý nghĩa quy ước trong vật lý Cận Bất Khả).

"... khá thấp,” Zaphod tiếp, kèm một tiếng huýt sáo khe khẽ.

"Phải," Trillian đồng ý, và nhìn gã dò hỏi.

"Quả là một mức độ bất khả lớn cần phải lý giải. Chắc chắn phải cần cái gì đó hết sức bất khả xuất hiện trên bảng cân đối nếu muốn cộng vào thành một tổng số xinh xẻo."

Zaphod nguệch ngoạc một vài phép tính, gạch bỏ rồi ném bút chì đi.

"Hóc cái búa nhà nó, tôi không tính ra được."

"Sao?"

Zaphod cộp hai đầu vào nhau vì bực tức và nghiến răng.

"Được rồi," gã lẩm bẩm, "Máy tính!"

Các mạch giọng nói bừng tỉnh.

"Ồ chào đằng ấy!" chúng nói (băng điện báo, băng điện báo). "Tất cả những gì tôi muốn là làm cho ngày của đằng ấy ngày càng dễ chịu hơn, dễ chịu hơn, dễ chịu hơn...

"Ờ, thôi, im đi và tính cho ta cái này."

"Đương nhiên rồi," cái máy lem lẻm, "ngài muốn một dự báo xác suất dựa trên..."

"Dữ liệu Cận Bất Khả, ừa."

"OK," cái máy tính nói tiếp. "Xin mời nghe một ý niệm nhỏ thú vị. Ngài có nhận thấy là cuộc sống của hầu hết mọi người phụ thuộc vào số điện thoại?"

Một vẻ đau đớn bò lan ra một trong hai khuôn mặt Zaphod, rồi bò tiếp sang mặt bên kia.

"Mày điên rồi à?" gã hỏi.

"Chưa, nhưng mà ngài sẽ điên khi tôi nói cho ngài biết..."

Trillian há hốc miệng. Cô múa ngón tay trên các nút bấm trên màn hình đường bay Cận Bất Khả.

"Số điện thoại?" cô nói. "Có phải cái thứ đó vừa nói số điện thoại không ?"

Các con số lóe sáng trên màn hình.

Máy tính đã lịch sự ngừng lời, nhưng giờ thì lại tiếp tục.

"Điều tôi định nói ấy là..."

"Thôi, không phiền mày đâu," Trillian nói.

"Này, chuyện gì đây?" Zaphod hỏi.

"Tôi không biết," Trillian nói, "nhưng những kẻ ngoại lai này - bọn họ đang trên đường lên đài chỉ huy với cái con robot khốn khổ đó. Ta có thể bắt được hình bọn họ qua camera giám sát nào không?"