CHƯƠNG 13
Marvin lê bước dọc hành lang, vẫn mải rên rỉ.
"... và rồi dĩ nhiên tôi bị con đau kinh khủng này trong tất cả các ống đi-ốt bên sườn trái tôi đây..."
"Không phải chứ?" Arthur lầm lì nói lúc bước bên cạnh con robot. "Thật á?"
"Ổ vâng ạ," Marvin nói. "Ý tôi là tôi đã đề nghị thay nhưng chẳng ai nghe cả."
"Tôi có thể tưởng tượng được."
Những âm thanh ư ử và huýt sáo mơ hồ từ Ford phát ra. "Chà cha chả," anh ta luôn miệng nói một mình, "Zaphod Beeblebrox..."
Đột nhiên Marvin dừng lại, giơ một tay lên.
"Giờ các vị biết chuyện gì vừa xảy ra, đương nhiên rồi phải không?"
"Không, chuyện gì?" Arthur đáp, không hề muốn biết.
"Chúng ta lại đến một cái cửa khác."
Có một cánh cửa trượt ăn vào mặt bên của hành lang. Marvin nhìn nghi ngại.
"Sao?" Ford sốt ruột lên tiếng. "Ta đi qua chứ?"
"Ta đi qua chứ?" Marvin nhại. “Phải. Đây là lối vào đài chỉ huy. Tôi được lệnh đưa các vị lên đài. Có khi là yêu cầu cao nhất người ta đòi hỏi nơi năng lực trí tuệ của tôi ngày hôm nay, tôi cũng chẳng lấy gì làm lạ."
Chậm chạp, với vẻ vô cùng kinh tởm, nó bước về phía cánh cửa, như một tay thợ săn rình bám theo con mồi. Đột nhiên cửa trượt mở.
"Cảm ơn," nó nói , "vì đã cho cái cửa đơn sơ như tôi được vô cùng hạnh phúc."
Bộ bánh răng tít sâu trong lồng ngực Marvin nghiến kèn kẹt.
"Buồn cười vậy," nó ngâm nga buồn thảm, "sao đúng khi ta nghĩ đời không thể nào tệ hơn được thì nó đột nhiên tệ đi nữa."
Nó lê thân qua cánh cửa, bỏ mặc Ford với Arthur trố mắt nhìn nhau và nhún vai. Từ bên trong họ lại nghe giọng Marvin.
"Tôi đoán các vị muốn gặp hai người ngoài hành tinh ngay bây giờ," nó nói. "Các vị muốn tôi ngồi trong một góc mà gỉ sét, hay chỉ vừa đứng vừa rã rời ra?"
"Ừ, cứ dẫn bọn họ vào được chứ, Marvin?" vọng lại một giọng nói khác.
Arthur nhìn Ford và kinh ngạc thấy anh ta đang cười thành tiếng.
"Cái gì...?"
"Suỵttt," Ford nói, "đi vào nào."
Anh ta bước qua cửa vào đài chỉ huy.
Arthur lo lắng bước theo bạn và kinh ngạc thấy một người đàn ông đang ngồi ườn trên ghế, gác chân lên một bảng điều khiển, xỉa hàm răng của cái đầu bên tay phải bằng bàn tay bên trái. Cái đầu bên phải có vẻ đang chăm chú bận rộn làm cái công chuyện này, trong khi cái đầu bên trái nhe răng cười rộng ngoác, thoải mái và hờ hững. Những chuyện mà Arthur không thể tin mình đang nhìn thấy giờ đã là khá nhiều. Hàm anh rơi hẫng xuống đung đưa mất một lúc.
Người đàn ông lạ lùng vẫy tay lười biếng về phía Ford và bằng điệu bộ uể oải kinh khủng nói, "Ford, chào, chú thế nào? Mừng thấy chú có thể ghé vào chơi."
Ford sẽ không để bị thua khoản mặt dày mày dạn.
"Zaphod," anh ta lè nhè, "rất vui được gặp anh, anh trông ổn đấy, cánh tay thêm vào kia hợp anh lắm. Con tàu anh chôm được đẹp ghê."
Arthur tròn mắt nhìn.
"Tức là cậu biết tay này?" anh nói, ngoắc ngoắc ngón tay về phía Zaphod.
"Biết hắn ta!" Ford thốt lên. "Hắn..." anh ta ngừng lại, rồi quyết định giới thiệu theo thứ tự ngược lại. "Ồ, Zaphod, đây là một người bạn của tôi, anh Arthur Dent," anh ta nói. "Tôi cứu anh ấy khi hành tinh của anh ấy nổ tung."
"Chắc hẳn rồi," Zaphod đáp, "chào, Arthur, rất mừng cậu thoát được," Cái đầu bên phải nhân vật này hờ hững nhìn sang, đoạn nói, "Chào," xong liền quay lại xỉa răng.
Ford tiếp tục. "Còn Arthur," anh ta tiếp, "đây là anh họ xa của tôi Zaphod Beeb..."
"Chúng tôi từng gặp nhau rồi," Arthur gay gắt nói.
Khi anh đang lao ngon trớn trên đường cao tốc và anh lười nhác vọt qua vài chiếc xe đang lái cật lực, cảm giác hết sức hài lòng với bản thân, rồi bỗng đâu ngẫu nhiên lùi từ số bốn xuống số một thay vì số ba làm cho động cơ bắn ra khỏi ca pô thành một đống lộn xộn khá là xấu xí, anh sẽ dễ bị rối mù, như Ford Prefect lúc này bị rối mù vì câu bình phẩm kia.
"Ơ... cái gì?" anh ta kinh ngạc.
"Tôi nói chúng tôi từng gặp nhau rồi."
Zaphod lóng ngóng giật mình kinh ngạc nên chọt vào nướu một cái đau điếng.
"Hả... ờ, chúng ta gặp rồi sao? Hả... ờ..."
Ford bất ngờ quay nhìn Arthur với ánh giận lóe lên trong mắt. Giờ khi cảm thấy đã trở về sân nhà anh ta mới chợt thấy hận vì đã đi rước vào thân kẻ mọi nguyên thủy ngu xuẩn này, kẻ biết về các sự vụ của Ngân Hà nhiều lắm cũng như con muỗi mắt ở Ilford biết về đời sống ở Bắc Kinh.
"Anh nói hai người từng gặp nhau là sao?" anh ta hỏi. "Đây là Zaphod Beeblebrox ở hành tinh Betelgeuse 5 cậu biết chứ, không phải Martin Smith chết tiệt ở Croydon đâu."
"Tôi không quan tâm," Arthur lạnh lùng đáp. "Chúng ta từng gặp, không phải sao ông Zaphod Beeblebrox - hay tôi nên gọi là... Phil?"
"Cái gì!" Ford hét tướng.
"Cậu sẽ phải nhắc lại cho ta," Zaphod nói. "Trí nhớ của ta về các loài rất tệ."
"Tại một bữa tiệc," Arthur tiếp tục truy.
"À phải, kinh ngạc; ta khó mà tin điều đó," Zaphod nói.
"Bình tĩnh đi, xin cậu, Arthur!" Ford yêu cầu.
Arthur không đời nào quan tâm. "Một bữa tiệc sáu tháng trước. Trên Trái Đất... Nước Anh..."
Zaphod lắc lắc đầu với một nụ cười mím chi.
"London," Arthur khăng khăng, "Islington."
"Ồ ồ," Zaphod nói với một chút giật mình biết lỗi, "bữa tiệc đó ."
Thật không công bằng với Ford. Anh ta nhìn qua nhìn lại Arthur và Zaphod. "Gì vậy?" anh ta hỏi Zaphod. "Anh không định nói anh cũng từng ở trên cái hành tinh nhỏ xíu khốn khổ khốn nạn ấy đấy chứ?"
"Không, dĩ nhiên là không," Zaphod hớn hở khẳng định. "Ấy, rất có thể anh chỉ ghé qua chốc lát, chú biết đấy, trên đường đi đâu đấy..."
"Nhưng tôi đã kẹt ở đó suốt mười lăm năm!"
"Ồ, anh đâu có biết, phải không?"
"Nhưng anh ở đó làm gì?"
"Thì nhìn ngắm loanh quanh, chú biết đấy."
"Ông ta tự tiện chui vào một bữa tiệc," Arthur tố, run lên vì tức giận, "một bữa tiệc cải trang..."
"Không thể là tiệc kiểu khác mà, đúng không?" Ford nói.
"Ở bữa tiệc này," Arthur kiên quyết tiếp tục, "có một cô gái... Ô chà, xem ra giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa. Chẳng gì chỗ đó cũng đã tan tành mây khói rồi..."
"Tôi ước gì cậu thôi dằn dỗi về cái hành tinh chết giẫm ấy đi," Ford làu bàu. "Cô đó là ai?"
"Ôi, chỉ là ai đó. Thôi được rồi, tôi đang tiến tới không thuận lợi lắm với cô ấy. Tôi đã cố gắng cả tối hôm ấy. Khỉ thế, cô ấy cũng đáng đấy chứ. Xinh đẹp, quyến rũ, thông minh hủy diệt, ít nhất tôi đã có cô ấy ở riêng với mình được một chút và rồi đang kể chuyện hầu được tí thì anh bạn này của cậu xáp tới bảo, 'Này búp bê, thằng này làm em chán hả? Hay là nói chuyện với anh đi? Anh từ hành tinh khác tới đấy nhé!’ Thế là tôi không bao giờ thấy cô ấy nữa."
"Zaphod?" Ford la lên.
"Phải," Arthur nói, trừng mắt liếc nhân vật kia, cố gắng không cảm thấy ngu ngốc. "Ông ta bấy giờ chỉ có hai tay và một đầu và tự xưng là Phil, vậy mà..."
"Nhưng anh phải thừa nhận ông ta hóa ra đúng là từ hành tinh khác đến còn gì," Trillian nói, vừa lướt vào tầm nhìn ở phía bên kia đài chỉ huy, vừa tặng Arthur một nụ cười dễ chịu rớt xuống anh như cả tấn gạch, rồi lại quay qua chú mục vào các nút điều khiển con tàu.
Im lặng vài giây, và rồi từ đống lộn xộn là não bộ của Arthur lúc ấy bò ra được vài từ.
"Tricia McMillan?" anh hỏi. "Em làm gì ở đây?"
"Như anh thôi," cô nói, "em xin quá giang. Sau tất cả thì với một tấm bằng chuyên ngành toán học và một bằng về vật lý thiên văn em còn biết làm gì cơ chứ? Hoặc là thế hoặc tiếp tục xếp hàng nhận trợ cấp vào ngày thứ Hai."
"Vô hạn trừ một," máy tính líu lo. "Tổng số cận bất khả đã hoàn thành."
Zaphod nhìn quanh gã, nhìn Ford, nhìn Arthur, và rồi nhìn Trillian.
“Trillian,” gã lên tiếng, "chuyện kiểu này sẽ luôn cần chúng ta dùng Động Cơ Cận Bất Khả phải không?”
“Rất có thể, tôi e là vậy," cô đáp.