← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 14

Trái Tim Vàng trôi lặng lẽ xuyên qua màn đêm vũ trụ, giờ đây đang chạy bằng động cơ photon truyền thống. Phi hành đoàn bốn người của nó không thoải mái khi biết rằng họ đã tập hợp lại đây không phải do mong muốn riêng của họ hay trùng hợp đơn thuần, mà bởi sự méo mó kỳ quặc nào đó về vật lý học - như thể các mối quan hệ giữa người với người cũng chịu cùng quy luật kiểm soát các mối quan hệ giữa các nguyên tử và phân tử.

Lúc màn đêm nhân tạo của con tàu ập đến, bọn họ ai nấy đều mừng rỡ rút về các cabin riêng, cố chỉnh cho hợp lý dòng suy nghĩ.

Trillian không ngủ được. Cô ngồi trên tràng kỷ trân trối nhìn cái lồng nhỏ chứa mối liên hệ cuối cùng và duy nhất của cô với Trái Đất - hai con chuột bạch cô đã năn nỉ Zaphod để mình mang theo. Cô đã xác định sẽ không bao giờ thấy lại cái hành tinh ấy nữa, nhưng cô phiền muộn thấy mình phản ứng tiêu cực như vậy trước tin hành tinh bị phá hủy. Cái tin ấy dường như xa xôi phi thực và cô không thể tìm được một dòng suy nghĩ nào để nghĩ về nó cả. Cô chăm chú theo dõi lũ chuột quanh quẩn trong lồng và hùng hổ chạy trong bánh xe guồng bằng nhựa cho đến khi chúng choán toàn bộ sự chú ý của cô. Đột nhiên cô lắc lắc người cho tỉnh và trở lên đài chỉ huy để quan sát những ánh đèn cùng con số tí xíu chớp lóe vạch ra tiến trình bay của con tàu xuyên qua khoảng không. Cô ước gì mình biết được điều cô đang cố không nghĩ đến là gì.

Zaphod không ngủ được. Gã cũng ước gì mình biết được cái điều gã không chịu để mình nghĩ đến là gì. Theo những gì gã còn nhớ được, gã đã luôn mang một cảm giác khó chịu mơ hồ về việc mình cứ có gì đó không trọn vẹn. Phần lớn thời gian gã có thể gạt suy nghĩ này sang bên và không lo lắng gì về nó, nhưng nó đã bị sự xuất hiện bất thình lình không giải thích nổi của Ford Prefect và Arthur Dent đánh thức trở dậy. Theo một cách nào đó nó dường như nằm trong một mô hình mà gã không nhìn thấy được.

Ford không ngủ được. Anh ta quá phấn khích lại được lên đường. Mười lăm năm không khác cầm tù chấm dứt, đúng vào lúc cuối cùng anh ta bắt đầu tuyệt vọng. Dạt vòm cùng Zaphod chút đỉnh hứa hẹn nhiều trò vui, dầu cho có cái gì dường như hơi kỳ lạ nơi người anh họ xa mà anh ta không dò ra được. Nội chuyện gã trở thành Tổng thống của Ngân Hà cũng đã hết sức đáng kinh ngạc, cũng như cách gã từ nhiệm. Liệu có một lý do ẩn đằng sau? Hỏi Zaphod cũng chẳng ích gì, gã không bao giờ có vẻ cần lý do cho bất cứ việc gì gã làm hết: gã đã biến sự khó dò khó hiểu thành một loại hình nghệ thuật. Gã bắt tay vào làm mọi thứ trong đời với sự pha trộn giữa thiên tài phi thường và kém cỏi ngây ngô, và thường khó mà phân biệt cái nào là cái nào.

Arthur ngủ: anh mệt khủng khiếp.

***

Có tiếng gõ cửa phòng Zaphod. Cánh cửa trượt mở ra.

"Zaphod...?"

"Ừm?"

Trillian đứng viền bóng trong quầng sáng ô van.

"Tôi nghĩ chúng ta vừa tìm thấy thứ ngài đến tìm."

"Hả, thế sao?"

***

Ford từ bỏ nỗ lực ngủ. Trong góc cabin của anh ta lấp ló một cái màn hình máy tính nhỏ và bàn phím. Anh ta đã ngồi đó một lúc, thử sáng tác nội dung mới cho cuốn Bí kíp mục về người Vog nhưng không nghĩ được gì đủ chua cay để viết nên cũng thôi luôn, anh ta quấn cái áo choàng dài quanh mình và đi dạo đến đài chỉ huy.

Khi bước vào anh bất ngờ thấy hai dáng hình cúi gập háo hức bên trên các thiết bị.

"Thấy không? Con tàu sắp di chuyển vào quỹ đạo hấp dẫn," Trillian đang nói. "Có một hành tinh ngoài kia. Ở tọa độ chính xác như ngài dự đoán."

Zaphod nghe có tiếng động bèn ngẩng đầu lên.

"Ford!" gã rít lên. "Ê, lại đây nhìn cái này này."

Ford đi lại và nhìn qua một cái. Đó là một dãy số chớp nháy trên màn hình.

"Chú nhận ra các tọa độ Ngân Hà kia chứ?" Zaphod nói.

“Không.”

"Anh sẽ cho chú gợi ý. Máy tính!"

"Chào cả nhóm!" máy tính hớn hở. "Chỗ này đang dần trở thành nơi đàn đúm thân mật ra phết, nhỉ?"

"Im ngay,” Zaphod chặn lại, "hiển thị màn hình mau."

Ánh sáng trên đài chỉ huy tắt dần. Các đầu tăm ánh sáng nhảy nhót khắp các bảng điều khiển, và phản chiếu trong bốn cặp mắt chằm chằm nhìn lên các màn hình ngoài.

Hoàn toàn chẳng có gì.

"Nhận ra không?" Zaphod thì thào.

Ford nhíu mày.

"Ờ, không," anh ta đáp.

"Chú thấy gì?"

"Không gì cả."

"Nhận ra chưa?"

"Anh đang nói gì vậy?"

"Chúng ta đang ở tinh vân Đầu Ngựa. Cả một đám mây đen khổng lồ."

"Vậy tôi phải nhận ra cái đó trên một màn đen thui?"

"Bên trong một tinh vân tối là chỗ duy nhất trong cả Ngân Hà ta có thể thấy một màn đen."

"Hay nhỉ."

Zaphod phá lên cười. Gã rõ ràng cực kỳ phấn khích vì chuyện gì đó, quýnh lên gần như trẻ nhỏ.

"Ồ, thế này thật đỉnh kinh, thế này đúng là quá sức chịu đựng!"

"Bị kẹt trong một đám mây bụi thì có gì ghê gớm?"

"Vậy chú thử đoán sẽ tìm thấy gì ở đây xem?" Zaphod hối.

"Không gì cả."

"Không sao? Không hành tinh?"

"Không."

"Máy tính!" Zaphod quát. "Xoay góc nhìn qua một trăm tám mươi độ, cấm bình phẩm đối tượng!"

Suốt một lúc dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, rồi ánh sáng lóe lên ở rìa màn hình khổng lồ. Một ngôi sao đỏ cỡ một cái đĩa nhỏ bò ngang trên đó rồi lập tức là một ngôi sao nữa - một hệ đôi. Rồi một hình lưỡi liềm khổng lồ cắt vào góc bức tranh - một ánh rực đỏ đang ngả bóng sậm dần thành màu đen sâu thẳm, phía đêm của hành tinh ấy.

"Ta đã tìm thấy nó!" Zaphod la lên, đấm bảng điều khiển đánh thình. "Ta đã tìm thấy nó!"

Ford trừng trừng nhìn màn hình kinh ngạc.

"Nó là cái gì?" anh ta hỏi.

"Là..." Zaphod nói, "là hành tinh ít có khả năng tồn tại nhất."