← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 16

Nghe tiếng tranh cãi Arthur thức dậy và đi tới đài chỉ huy. Ford đang khoa tay múa chân.

"Anh điên rồi, Zaphod," anh ta mải nói. "Magrathea là một truyện hoang đường, một câu chuyện cổ tích, kiểu chuyện cha mẹ kể cho con cái nghe trong đêm nếu muốn chúng lớn lên thành nhà kinh tế, kiểu.."

"Chính là thứ mà ta đang quay quanh quỹ đạo đấy," Zaphod khăng khăng.

"Nghe này, tôi không ngăn được cá nhân anh quay quanh cái gì," Ford nói, "nhưng con tàu này."

"Máy tính!" Zaphod hét

"Ôi không..."

"Chào đằng ấy! Đây là Eddie máy tính phi thuyền của đằng ấy, và tôi đang cảm thấy chỉ có tuyệt vời trở lên, các vị ạ, và tôi biết tôi sắp sửa có cả mớ chuyện thú trở lên, bất kể các vị muốn chạy chương trình nào qua tôi đi nữa."

Arthur nhìn Trillian vẻ dò hỏi. Cô khoát tay bảo anh cứ lại gần nhưng phải giữ im lặng.

"Máy tính," Zaphod nói "nói lại chúng ta nghe xem quỹ đạo hiện giờ là gì."

"Thực sự hân hạnh, các bồ tèo," nó ba hoa, "chúng ta hiện đang trong quỹ đạo ở cao độ ba trăm dặm chung quanh hành tinh Magrathea huyền thoại."

"Chẳng chứng minh được gì," Ford nói. "Tôi không tin cái máy tính này nói được dù là cân nặng của tôi."

"Tôi có thể nói cho anh, chắc chứ lại," cái máy tính hồ hởi, phun ra thêm nhiều băng điện báo. "Tôi còn có thể phân tích rắc rối nhân cách của anh tới mười số thập phân nếu như thế giúp được gì."

Trillian cắt ngang.

"Zaphod," cô nói, "chúng ta sắp liệng sang phía ban ngày của hành tinh này," đoạn bổ sung, "dù rốt cuộc nó là chỗ nào."

“Ê này, cô nói thế nghĩa là sao? Hành tinh này chính là nơi ta đã tiên lượng, phải chứ?"

"Phải, tôi biết có một hành tinh ở đó. Tôi không định tranh cãi với ai hết, chỉ là tôi không phân biệt được Magrathea với bất cứ cục đá nguội lạnh nào khác. Bình minh sắp lên, nếu ngài muốn biết."

"OK, OK," Zaphod lầm bầm. "ít nhất hãy cho con mắt của chúng ta được vui một chút. Máy tính!"

"Chào đằng ấy, tôi có thể làm..."

"Cứ im đi thôi, rồi cho bọn tao xem cái hành tinh ấy một lần nữa."

Một khối đen không đường nét một lần nữa choán đầy các màn hình - hành tinh ấy đang cuộn trôi đi bên dưới họ.

Họ im lặng quan sát trong giây lát, nhưng Zaphod đứng ngồi không yên vì háo hức. "Giờ chúng ta đang băng qua phía ban đêm..." gã nói bằng giọng thì thào. Hành tinh vẫn trôi.

"Bề mặt hành tinh hiện nằm bên dưới ta ba trăm dặm..." gã tiếp tục. Gã đang cố khơi lại cái cảm giác long trọng trong thời khắc mà gã cảm thấy hẳn là vĩ đại này. Magrathea! Gã tự ái vì nghi ngờ của Ford. Magrathea!

"Chỉ vài giây nữa," gã tiếp, "hẳn chúng ta sẽ thấy... kia rồi!"

Giây phút đó thật tráng lệ. Ngay đến một kẻ dày kinh nghiệm lang thang giữa các sao nhất cũng không tránh khỏi rùng mình trước khung cảnh kịch tính ngoạn mục là một bình minh nhìn thấy từ không gian vũ trụ, nhưng bình minh kép thì quả là một trong những kỳ quan của Ngân Hà này.

Từ màn đen mịt mù một điểm sáng chói mắt thình lình đâm lên. Điểm sáng lan từ từ từng tí một rồi lan rộng sang hai bên thành một lưỡi liềm mảnh, và trong chừng vài giây đã có thể thấy hai mặt trời, hai lò luyện ánh sáng, nung đốt chân trời đen tuyền bằng lửa trắng rực. Những tia sáng màu xoẹt qua không khí loãng bên dưới họ.

"Lửa bình minh!" Zaphod thì thào. "Hai mặt trời song sinh Soulianis và Rahm...!"

"Không thì cũng là cái gì đấy," Ford lẳng lặng nói.

"Soulianis và Rahm!" Zaphod khăng khăng.

Hai mặt trời rực cháy trong không gian vũ trụ đen thẳm và một giai điệu trầm trầm ma quái vọng qua đài chỉ huy: Marvin đang ư ử mỉa mai bởi nó ghét con người quá thể.

Trong lúc Ford nhìn chằm chằm màn trình diễn ánh sáng trước mặt họ, niềm khích động bùng cháy trong anh ta, song chỉ là niềm khích động vì được nhìn thấy một hành tinh mới lạ lùng, với anh ta nhìn thấy nó như nó vốn thế là đủ. Anh ta hơi bực vì Zaphod cứ phải áp đặt vài ảo tưởng lố bịch nào đó cho khung cảnh trước mặt ngõ hầu khiến nó có nghĩa cho gã. Tất cả cái mớ Magrathea vô nghĩa này dường như rất trẻ con. Chẳng phải trông thấy một khu vườn thật đẹp là đủ, sao còn phải tin rằng có các tiên nữ ở mãi cuối vườn?

Arthur thấy cả câu chuyện Magrathea này hoàn toàn khó hiểu. Anh xáp đến bên cạnh Trillian và hỏi cô chuyện gì đang diễn ra.

"Tôi chỉ biết chuyện gì Zaphod đã bảo tôi thôi," cô thì thào. "Hình như Magrathea là một kiểu huyền thoại từ hồi xưa mà không ai thật tình tin vào cả. Hơi giống như Atlantis trên Trái Đất, ngoại trừ việc truyền thuyết còn cho biết là người Magrathea từng chế tạo ra các hành tinh."

Arthur chớp chớp mắt nhìn các màn hình, cảm thấy mình đang bỏ qua điều gì quan họng. Đột nhiên anh nhận ra điều đó là gì.

"Có tí trà nào trên tàu này không?" anh hỏi.

Hành tinh kia đang mở ra thêm bên dưới họ trong lúc Trái Tim Vàng bay vùn vụt trên quỹ đạo. Hai mặt trời giờ đã lên cao trên bầu trời đen, màn pháo hoa bình minh vừa kết thúc, bề mặt hành tinh hiện ra hoang vắng và gớm guốc trong ánh ngày bình thường - xám xịt, bụi bặm và lờ mờ không rõ đường nét. Nom nó chết chóc và lạnh lẽo như hầm mộ. Thỉnh thoảng những nét đầy hứa hẹn xuất hiện nơi đường chân trời đằng xa - các khe núi, có khi rặng núi, hay biết đâu thành thị nữa - song khi họ đến gần các đường nét sẽ mềm đi và mờ dần không tên không tuổi rồi chẳng có gì lộ ra hết cả. Bề mặt hành tinh này bị mờ vì thời gian, vì chuyển động chầm chậm của không khí loãng tù đọng bò lan dần qua hết thế kỷ này đến thế kỷ khác.

Rõ ràng, nó rất rất già cỗi.

Một khắc nghi ngờ chợt đến trong Ford lúc anh ta ngắm cảnh trí xám xịt chuyển động bên dưới bọn họ. Sự mênh mông của thời gian khiến anh ta lo lắng, khiến anh ta cảm thấy như chính thời gian đang hiện diện. Anh ta hắng giọng.

"Này, kể cả giả sử nó đúng là..."

"Đúng nó," Zaphod nói.

"Mà thật ra là không phải," Ford tiếp tục, "thì anh muốn làm gì với nó nào? Chẳng có gì ngoài đó."

"Trên bề mặt thì không," Zaphod khẳng định.

"Được rồi, thế cứ giả sử có gì đó thật, tôi dám đoán anh không ở đây chỉ vì chương trình khảo cổ công nghiệp đơn thuần. Anh theo đuổi cái gì vậy?"

Một trong hai cái đầu của Zaphod nhìn lảng đi. Cái đầu kia ngoái lại xem cái vừa rồi đang nhìn gì, song nó lại không hẳn nhìn gì mấy.

"À," Zaphod tiếp tục giọng ung dung, "phần tò mò, phần cảm giác phiêu lưu, nhưng chủ yếu anh nghĩ chính là danh tiếng và tiền bạc..."

Ford liếc xéo gã sắc lẹm. Anh ta có cảm giác rất rõ rằng Zaphod chẳng hề hiểu gã đến đó làm cái gì.

"Mọi người biết không, tôi chẳng thích cái vẻ bề ngoài của hành tinh kia tí nào," Trillian nói, rùng mình.

“À, đừng để ý,” Zaphod nói, “có tới phân nửa của cải của Đế Quốc Ngân Hà trước đây giấu đâu đó trên hành tinh đó, thành ra nó có quyền trông lôi thôi nhếch nhác."

Nhảm nhí, Ford nghĩ. Kể cả cứ giả sử đây là quê nhà của một nền văn minh cổ đại nào đó nay đã về với cát bụi, hay thậm chí giả sử một số điều hết sức khó tin khác nữa, thì cũng không đời nào có chuyện những kho tàng của cải mênh mang được cất ở đó dưới bất cứ hình thức giờ còn có nghĩa lý nào được. Anh ta nhún vai.

“Tôi nghĩ nó là một hành tinh chết," anh ta nói.

“Tôi hồi hợp chết mất," Arthur nhấm nhẳng lên tiếng.

***

Xì trét và tình trạng căng thẳng thần kinh hiện là hai vấn đề xã hội trầm kha trên mọi vùng của Ngân Hà, và để tình hình này không trầm trọng thêm nên các sự thật sau giờ sẽ được tiết lộ luôn cho tiện.

Hành tinh đang nói đến quả đúng là Magrathea.

Cuộc tấn công bằng tên lửa khốc liệt sắp được hệ thống phòng thủ tự động cổ đại triển khai sẽ chỉ mang đến kết quả làm vỡ mất ba cốc cà phê và hỏng một cái bẫy chuột, thâm tím cánh tay một ai đó, tạo ra không hề đúng lúc và kết liễu bất thình lình một chậu dã yên thảo cùng một con cá nhà táng ngây thơ vô tội.

Bởi rằng vẫn cần duy trì một cảm giác bí hiểm nào đó, sẽ không có tiết lộ nào về chuyện cánh tay bị thâm tím là của ai. Chuyện này có thể an toàn làm chủ đề mà căng thẳng hồi hộp bởi nó chẳng có tầm quan trọng gì hết.