← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 17

Sau cú khởi động ngày mới khá chao đảo, trí óc Arthur đang bắt đầu tự ráp nối lại từ các mảnh vỡ choáng váng ngày hôm trước bỏ lại cho anh. Anh tìm thấy một cỗ máy Dinh Dưỡng Tự Động làm cho anh một cái cốc nhựa đựng đầy một thứ chất lỏng gần như, nhưng không hẳn, tuyệt đối không giống trà. Cách cỗ máy hoạt động hết sức thú vị. Khi ấn nút Đồ Uống máy bèn làm một cuộc kiểm tra tức thì song cực kỳ tỉ mỉ các gai vị giác của đối tượng, một bản phân tích quang phổ về trao đổi chất và rồi gửi các tín hiệu thử nghiệm nhỏ xíu theo các đường dẫn thần kinh đi tới các trung tâm vị giác của não đối tượng để xem thứ gì có khả năng trôi xuống ổn thỏa. Tuy nhiên, không ai biết rõ vì sao cỗ máy làm điều này bởi vì lúc nào nó chẳng cho ra một cốc đầy thứ chất lỏng gần như, nhưng không hoàn toàn, tuyệt đối không giống trà. Dinh Dưỡng Tự Động được Tập Đoàn Điều Khiển Học Thiên Lang thiết kế và sản xuất, bộ phận khiếu nại của tập đoàn này hiện chiếm trọn mọi lục địa lớn của ba hành tinh đầu tiên trong hệ sao Thiên Lang Tau.

Arthur uống thứ nước ấy và nhận thấy nó khiến anh tỉnh hẳn. Anh lại ngước nhìn màn hình và theo dõi thêm vài trăm dặm màu xám xịt hoang vu trôi qua. Chợt anh nhận ra cần hỏi một câu nãy giờ cứ mãi bận tâm trí anh.

"Có an toàn không?" anh hỏi.

"Magrathea chết năm triệu năm nay rồi," Zaphod nói, "dĩ nhiên nó an toàn. Đến giờ này thì có là ma cũng đã ổn định cuộc sống gầy dựng gia đình rồi."

Vừa hay đến điểm này một âm thanh kỳ lạ không sao lý giải nổi đột nhiên lanh lảnh suốt đài chỉ huy - một tiếng động như tiếng kèn lệnh đằng xa; một thứ âm thanh khô khốc, vi vu phi thực. Đi theo nó là một giọng nói cũng khô khốc, vi vu phi thực như vậy. Giọng ấy nói " Xin gửi lời chào tới quý vị... "

Ai đó từ bên dưới hành tinh chết đang nói chuyện với bọn họ.

"Máy tính!" Zaphod quát.

"Chào đằng ấy!"

"Cái lượng tử gì thế này?"

"Ổi, chỉ là một đoạn băng năm triệu năm tuổi nào đó đang phát cho chúng ta nghe thôi."

"Một cái gì? Một đoạn ghi âm?"

"Suỵt!" Ford nói. "Nó đang nói tiếp."

Giọng nói già nua, lịch sự, gần như quyến rũ, song ẩn bên dưới là vẻ đe dọa hoàn toàn không lẫn vào đâu được.

" Đây là một thông báo được thu băng " nó nói," bởi tôi e rằng lúc này chúng tôi đều vắng mặt cả rồi. Hội đồng thương mại Magrathea cảm ơn quý vị vì chuyến thăm khả kính.. ."

"Một giọng nói từ Magrathea cổ đại!" Zaphod hét.

"OK, OK," Ford nói.

"... nhưng rất tiếc " giọng nói tiếp tục, " là toàn bộ hành tinh tạm thời ngừng kinh doanh. Xin cảm ơn. Nếu các vị muốn để lại tên và địa chỉ hành tinh nơi liên lạc được với quý vị, vui lòng lên tiếng khi nghe thấy âm thanh sau. "

Một tiếng tít tít tiếp theo, sau đó là im lặng.

"Họ muốn tống khứ chúng ta," Trillian lo lắng nói.

"Ta làm gì bây giờ?"

"Chỉ là một đoạn ghi âm thôi mà," Zaphod nói. "Ta cứ bay tiếp. Hiểu chưa, máy tính?"

"Tôi hiểu rồi," máy tính nói, đoạn tăng tốc cho con tàu một cú.

Họ chờ đợi.

Sau độ chừng một giây vọng đến tiếng kèn lệnh một lần nữa, và rồi giọng nói.

" Chúng tôi muốn cam đoan với các vị rằng ngay khi hoạt động kinh doanh của chúng tôi trở lại bình thường sẽ có các thông báo trên mọi tạp chí thời thượng cùng các phụ bản màu, khi ấy quý vị khách hàng của chúng tôi sẽ một lần nữa được thoải mái lựa chọn đủ sản phẩm hạng nhất trong địa lý đương thời ." Sắc thái đe dọa trong giọng nói thêm phần sắc lẹm. "Trong chờ đợi thì chúng tôi cảm ơn quý khách hàng đã tử tế quan tâm và đề nghị họ rời đi. Ngay lập tức. "

Arthur nhìn quanh mấy khuôn mặt bạn đồng hành lo lắng.

"Chà, tôi cho là chúng ta nên đi thôi, nhỉ?" anh thử đề nghị.

"Xììì!" Zaphod lên tiếng. "Tuyệt chẳng có gì phải lo."

"Vậy tại sao ai nấy đều căng thẳng thế?"

"Họ chỉ đang quan tâm thôi!" Zaphod hét toáng.

"Máy tính, bắt đầu hạ độ cao vào khí quyển, chuẩn bị hạ cánh."

Lần này tiếng kèn lệnh nghe vô cùng chiếu lệ, giọng nói giờ rành rành lạnh lẽo.

"Thật là hết sức phấn khởi," nó nói, "được thấy lòng nhiệt tình của quý vị đối với hành tinh chúng tôi vẫn không suy suyển, và vì thế chúng tôi xin đảm bảo với quý vị rằng các tên lửa hành trình hiện đang nhắm về phía phi thuyền quý vị là một phần dịch vụ đặc biệt chúng tôi dành tặng mọi quý khách hàng nhiệt tình nhất của chúng tôi, và các đầu đạn nguyên tử vũ trang hoàn bị dĩ nhiên chỉ là một chi tiết khuyến mại. Chúng tôi trông đợi được phục vụ quý vị ở các kiếp tương lai... Xin cảm ơn."

Giọng nói vụt tắt.

"Ô," Trillian thốt lên.

"Ờ..." Arthur lúng búng.

"Rồi sao?" Ford nói.

"Nghe này," Zaphod lên tiếng, "mọi người không chịu thông ư? Đấy chỉ là một thông báo đã được thu băng sẵn. Nó có từ hàng triệu năm rồi. Nó không áp dụng được cho ta, hiểu chứ?"

"Thế còn," Trillian nói khẽ, "vụ tên lửa thì sao?"

"Tên lửa? Đừng làm ta buồn cười chứ."

Ford gõ gõ lên vai Zaphod, chỉ màn hình phía sau lưng. Rõ ràng ở khoảng không đằng sau họ hai mũi tên bạc đang lao qua bầu khí quyển hướng về phía con tàu. Độ phóng đại thay đổi nhanh chóng đưa chúng vào tiêu điểm gần - hai quả đạn tên lửa đồ sộ hẳn hoi đang sầm sầm lao qua bầu trời. Sự việc thực sự bất thình lình đến mức gây sốc.

"Tôi nghĩ chúng sắp có cơ hội tốt áp dụng thử cho chúng ta,” Ford nói.

Zaphod trừng trừng nhìn cả bọn sửng sốt.

"Ê này, chuyện này tuyệt diệu quá đi!" gã reo. "Ai đó dưới kia đang cố giết ta!"

"Tuyệt diệu đấy," Arthur lầm bầm.

"Thế mấy người không thấy điều này có nghĩa gì sao?"

"Có thấy. Chúng ta sắp chết."

"Chết thì rồi, nhưng ngoài chết ra."

"Ngoài chết ra?"

"Nó có nghĩa hẳn là ta đã đi đúng hướng quan trọng!"

"Chừng nào ta mới thoát khỏi hướng đó hả?"

Hình ảnh hai quả đạn tên lửa trên màn hình càng lúc càng lớn. Chúng đã chuyển vào một lộ trình nhắm thẳng đích nên tất cả những gì họ thấy bây giờ là những đầu đạn trực diện.

"Một việc đáng quan tâm là," Trillian nói, "ta định làm gì?"

"Chỉ cần bình tĩnh," Zaphod đáp.

"Thế thôi à?" Arthur quát.

"Không, chúng ta cũng sẽ... ờ... tiến hành rút quân!" Zaphod nói, cùng với con hoảng loạn bất thình lình. "Máy tính, ta có thể chọn chế độ rút lui nào?"

"Ờ, không chế độ nào cả, rất tiếc, các đằng ấy," máy tính trả lời.

"... hay đại khái cái gì đấy," Zaphod nói, "... ờ..." gã tiếp. "Hình như có thứ gì làm nghẽn các hệ thống dẫn đường của tôi," cái máy tính hớn hở giải thích. "Va chạm còn bốn mươi lăm giây. Xin cứ gọi tôi là Eddie nếu như thế giúp các vị thấy thư giãn."

Zaphod cố chạy đồng thời theo vài hướng dứt khoát như nhau. "Phải rồi!" gã quát to. "Ờ... ta phải chuyển sang lái bằng tay thôi."

"Anh lái được không?" Ford nhẹ nhàng hỏi.

"Không, còn chú?"

"Không."

"Trillian, còn cô?"

"Không."

"Được rồi," Zaphod nói, vẻ hết sức thư giãn. "Chúng ta sẽ cùng lái vậy."

"Tôi cũng không luôn," Arthur nói, cảm thấy đã đến lúc phải khẳng định sự có mặt của mình.

"Ta cũng đoán thế," Zaphod lẩm bẩm. "Được rồi, máy tính, tao muốn chuyển về điều khiển bằng tay toàn bộ ngay bây giờ."

"Có ngay," máy tính đáp.

Vài bàn điều khiển cỡ lớn trượt mở và hàng dãy bảng điều khiển từ trong bật ra, tung như mưa lên phi hành đoàn những mẩu xốp chèn bao gói vừa bật mở cùng vô số cuộn giấy bóng kính vo tròn: các bảng điều khiển này chưa từng được sử dụng.

Zaphod trố mắt nhìn chúng.

"OK, Ford," gã nói, "đẩy lùi hết cỡ và mười độ sang phải. Đại khái thế..."

"Chúc may mắn, các đằng ấy," máy tính líu lo, "va chạm còn ba mươi giây..."

Ford nhảy tới đám cần điều khiển - chỉ có một vài cái trong số đó là anh ta hiểu được tức thời nên anh ta kéo.

Phi thuyền tròng trành và gào rít trong lúc các luồng lửa tên lửa dẫn đường cố đẩy nó theo mọi hướng cùng một lúc. Anh ta buông phân nửa số đó, phi thuyền quay ngoắt lại thành vòng cung sát rạt rồi trực chỉ về lại chỗ cũ, thẳng hướng các tên lửa đang phóng tới.

Các túi khí từ trong tường phồng căng ngay khi mọi người bị ném mạnh vào đấy. Suốt vài giây các lực quán tính ép bọn họ dẹt lét, quằn quại hộc hơi, và không tài nào nhúc nhích. Zaphod đạp chọi vùng vẫy tuyệt vọng điên loạn rồi cuối cùng cũng cố đá được một cú loạn xạ vào một cần nhỏ là bộ phận của hệ thống dẫn đường.

Cái cần gãy rắc. Con tàu quay vèo lại rồi vọt lên cao.

Phi hành đoàn bị quật ngược văng ngang cabin. Cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà của Ford đâm sầm vào một chỗ trên bảng điều khiển, và kết quả tổng hợp là cuốn cẩm nang bắt đầu giải thích cho ai buồn nghe về phương cách tốt nhất để buôn lậu tuyến phao câu vẹt đuôi dài sao Antares ra khỏi Antares (tuyến phao câu vẹt đuôi dài Antares xiên trên một cái que nhỏ chính là món mỹ vị cocktail đáng tởm nhưng vẫn khối kẻ săn lùng và những kẻ ngốc siêu giàu thường chi những khoản tiền kếch xù hòng có được vì muốn gây ấn tượng với những kẻ ngốc siêu giàu khác), và con tàu đột nhiên rơi khỏi bầu trời như thể một hòn đá.

*

Dĩ nhiên chính đại khái vào thời khắc này đây một thành viên phi hành đoàn phải chịu vết thâm tím xấu xí trên cánh tay. Chuyện này nên được nhấn mạnh bởi vì, như đã tiết lộ từ trước, họ đã thoát đẹp hoàn toàn không hề hấn gì, mấy quả tên lửa chết người rốt cuộc không trúng con tàu. An toàn của phi hành đoàn tuyệt đối được đảm bảo.

"Còn hai mươi giây nữa, các đằng ấy..." máy tính nói.

"Thế thì lại bật mấy cái động cơ khốn nạn của mày lên!" Zaphod oang oang.

"Ô, hẳn rồi, các đằng ấy," máy tính nói. Với một tiếng rồ khó nhận thấy những cỗ động cơ bật trở lại, con tàu đang nhao xuống thì êm ái xoay ngang và lại hướng về phía những quả tên lửa.

Máy tính bắt đầu hát.

"Khi em bước qua bão dông..,” nó rè rè giọng mũi, "hãy cứ ngẩng cao đầu..."

Zaphod lại gào lên bảo nó câm đi, nhưng giọng gã mất hút trong tiếng ồn chói tai của thứ mà họ hết sức tự nhiên cho là khả năng hủy diệt đang đến gần.

" Đừng... sợ chi... bóng tối! " Eddie rên rỉ.

Con tàu, trong khi xoay ngang ra khỏi cú nhao thì thực ra đã xoay lộn ngược, và nằm trên trần con tàu vũ trụ như họ lúc này thì bất cứ thành viên nào cũng hoàn toàn không thể với tới các hệ thống dẫn đường.

" Để rồi khi bão tan... " Eddie ngâm nga.

Hai quả tên lửa đang ầm ầm lao về phía con tàu lù lù hiện ra to tướng trên màn hình.

"... sẽ là cả bầu trời vàng óng..."

Nhưng nhờ ơn một vận may kỳ lạ, chúng vẫn chưa chỉnh chuẩn đường bay tới trúng con tàu lạng lách loạng quạng kia, mà bay vọt qua ngay bên dưới con tàu.

"... và khúc hót trong veo ngọt ngào của chim chiền chiện... Va chạm điều chỉnh còn mười lăm giây, các bồ tèo... Bước tiếp của cơn gió..."

Hai quả tên lửa vòng lại thành một đường cung gắt và cắm đầu đuổi theo.

"Đến lúc rồi," Arthur nói trong khi vẫn chăm chú theo dõi. "Giờ chúng ta chết chắc rồi, phải không?"

"Tôi ước gì cậu thôi nói thế đi đấy," Ford hét lên.

"Hô, nhưng đúng thế mà, hả?"

"Phải."

"Bước tiếp qua cơn mưa..." Eddie hát.

Một ý nghĩ chợt nảy trong đầu Arthur. Anh loạng quạng đứng dậy.

"Sao không ai bật cái thứ Động Cơ Cận Bất Khả lên?" anh hỏi. "Ta với tới được cái cần đó."

"Cậu này làm sao thế, điên à?" Zaphod vặc lại. "Không có lập trình tử tế chuyện gì cũng có thể xảy ra."

"Đến nước này rồi chuyện đó còn quan trọng hay sao?" Arthur hét lên.

"Dù giấc mơ em bị dập dồi và cuốn..." Eddie hát.

Arthur bò đến một trong các mẩu mập bè ngồ ngộ là viền bao đổ khuôn nơi mặt cong của tường tiếp giáp trần phi thuyền.

"Hãy bước tiếp, bước tiếp, với niềm hy vọng trong tim em..."

"Có lý do nào Arthur không thể bật Động Cơ Cận Bất Khả lên không?" Trillian hét to.

“Và em sẽ không bao giờ bước cô đơn... Va chạm còn năm giây, thật là tuyệt vời được làm quen các đằng ấy thân mến, Chúa phù hộ ... Em sẽ khô... ông... ba... ao... giờ bư... ước... cô đơn!"

"Tôi hỏi," Trillian ré lên thất thanh, "có ai biết..."

Thứ tiếp theo xảy ra là một vụ nổ những âm thanh và ánh sáng muốn cán phẳng cả não.