← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 18

Và thứ tiếp theo xảy ra sau đó nữa chính là Trái Tim Vàng tiếp tục lộ trình của nó hết sức bình thường với nội thất được thiết kế lại khá quyến rũ. Nó nom to hơn sao đó, được trang hoàng các tông màu phấn xanh lục lẫn xanh lơ thật thanh lịch. Ở chính giữa một cầu thang xoắn ốc, không dẫn đến đâu cụ thể, đứng giữa một bụi dương xỉ và đám hoa vàng và cạnh đó một cái bệ đồng hồ mặt trời bằng đá đỡ cỗ máy tính chủ. Các gương và đèn được bố trí hết sức khéo léo tạo ra ảo giác như đang đứng trong nhà kính nhìn ra một khoảng vườn rộng cắt tỉa công phu. Quanh ngoại vi nhà kính sừng sững những chiếc bàn mặt đá cẩm thạch trụ trên những chân bàn sắt rèn đẹp đẽ cầu kỳ. Nếu nhìn thật kỹ mặt bàn cẩm thạch bóng loáng thì những hình thù lờ mờ của các dụng cụ điều khiển sẽ dần dần hiện ra, và lúc ta chạm vào, các dụng cụ này bèn hóa lồ lộ tức thì dưới bàn tay ta. Nhìn từ đúng góc độ thì lũ gương có vẻ phản chiếu mọi thông tin dữ liệu được yêu cầu, mặc dầu còn khuya mới rõ là chúng phản chiếu từ đâu ra. Thật sự là cảnh đó đẹp rợn người.

Thư giãn thoải mái trên chiếc ghế mây phơi nắng, Zaphod Beeblebrox lên tiếng, "Có chuyện quái gì vậy?"

"À, tôi chỉ đang nói,” Arthur ngồi thơ thẩn bên một bể cá nhỏ trả lời, "có cần kích hoạt Động Cơ Cận Bất Khá ngay trên đây..." Anh huơ tay chỉ chỗ từng có cái cần. Lúc này ở đấy có một chậu cây.

"Nhưng ta đang ở đâu?" Ford nói, bấy giờ đang ngồi trên chiếc cầu thang xoắn ốc, ly Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà ướp lạnh ngon lành trong tay.

"Ở đúng nơi ta vừa ở, tôi cho là vậy..." Trillian nói, đúng lúc quanh họ lũ gương đột nhiên cho thấy một hình ảnh phong cảnh Magrathea hoang phế dường như vẫn bay vun vút bên dưới họ.

Zaphod nhảy ra khỏi ghế.

"Thế có chuyện gì với hai quả tên lửa rồi?" gã hỏi.

Một hình ảnh mới hết sức sửng sốt xuất hiện trong các gương.

"Có vẻ như chúng," Ford nghi ngại đáp, "đã biến thành một chậu dã yên thảo và một con cá voi đang hết sức kinh ngạc..."

"Ở hệ số cận bất khả," Eddie chen ngang, chẳng đổi thái độ mảy may, "một trên tám triệu bảy trăm sáu mươi bảy nghìn một trăm hai mươi tám."

Zaphod trừng trừng nhìn Arthur.

"Cậu đã nghĩ đến việc đó ư, người Trái Đất?" gã vặc hỏi.

"Ờ thì," Arthur lên tiếng, "có nghĩ gì đâu, tôi chỉ..."

"Thế là suy nghĩ rất nhanh trí, cậu biết đấy. Bật Động Cơ Cận Bất Khả trong tích tắc mà không kích hoạt sẵn các màn hình kiểm chứng. Hầy, nhóc, cậu vừa cứu mạng bọn ta, biết không?"

"Ồ," Arthur lắp bắp, "chà chà, thực sự có gì đâu..."

"Vậy ư?" Zaphod thắc mắc. "Ồ thì thôi, quên đi vậy OK, máy tính, cho bọn ta đáp."

"Nhưng..."

"Ta bảo quên đi mà."

*

Một thứ nữa đã bị quên đi chính là chuyện cực kỳ bất khả một con cá nhà táng đột nhiên được sinh ra trong thế giới vài dặm bên trên bề mặt một hành tinh xa lạ.

Và bởi đây không phải là một vị trí sinh tồn tự nhiên của cá voi, sinh vật ngây thơ tội nghiệp này hầu như chưa có mấy thời gian để mà thỏa hiệp với phận cá voi của nó thì đã phải đi đến thỏa hiệp với nỗi không là cá voi chút nào nữa.

Đây là trọn vẹn bản thu suy nghĩ của nó từ giây phút nó bắt đầu sự sống cho đến thời khắc nó tàn đời.

A....! Chuyện gì đang xảy ra vậy? nó nghĩ.

Ơ, xin lỗi chứ, ta là ai?

Xin chào?

Tại sao ta lại ở đây? Mục đích của ta trong đời là gì?

Ta có ý gì khi hỏi ta là ai nhỉ?

Bình tĩnh lại, kiềm chế nào... Ô! Thật là một cảm giác thú vị, phải không? Nó kiểu như... cảm giác nhoi nhói, uể oải láp ngáp trong... cái... cái gì đó... của ta... dào, ta cho là ta nên bắt đầu đặt tên cho các thứ nếu ta muốn tiến bộ trong thứ mà vì lại ích của thứ mà ta sẽ gọi là một luận điểm thì ta sẽ gọi là thế giới, nên hãy cứ gọi cái gì đó kia là dạ dày của ta.

Tốt. Ôôôôi. Nó đang mạnh lên hẳn rồi kia. Mà này, thế còn cái tiếng gầm rin rít vụt qua cái ta đột nhiên quyết định gọi là cái đầu của ta này? Có lẽ ta có thể gọi là... gió! Đó có phải là một cái tên hay không nhỉ? Sẽ ổn thôi... biết đâu sau này ta có thể tìm ra một cái tên hay hơn cho nó, khi mà ta đã tìm hiểu được ra gió ấy là để làm gì. Hẳn phải là cái gì đó rất quan trọng vì chắc cú là hình như có cả vô khối những gió kìa. Hây! Thứ này thì là gì? Cái... ta hãy cứ gọi đó là cái đuôi - ừ, đuôi. Hây! Ta thực sự có thể quảy đuôi ùm ùm đây này, hả? Ẩu! Ẩu! Tuyệt quá! Có vẻ chẳng phải thành tựu gì mấy nhưng có lẽ ta sẽ tìm hiểu ra đuôi là để làm gì sau. Giờ thì... ta đã thiết lập được bức tranh mạch lạc nào về vạn vật chưa nhỉ?

Chưa.

Thôi chả phiền, hầy, thế này đích thực là thú vị, quá nhiều thứ để tìm hiểu, quá nhiều thứ để trông đợi, ta đến hoa mắt chóng mặt vì háo hức...

Hay chỉ là vì gió nhỉ?

Giờ thì thực sự là nhiều cái thứ gió đó rồi đấy, chả không ư?

Và ầu! Hầy! Cái thứ gì tự nhiên lao vùn vụn về phía ta đây? Cứ vùn vụt ấy. Vừa quá lớn, lại dẹt và tròn, nên nó cần có một cái tên nghe vừa lớn lại vừa rộng như là... ờ... ất... tất... đất. Chính xác! Tên hay đấy - mặt đất!

Ta tự hỏi nó có sẵn lòng làm bạn với ta không?

*

Và còn lại, sau một tiếng uỵch ướt át bất thình lình, chỉ là im lặng.

Cũng thật kỳ, ý nghĩ duy nhất đi qua tâm trí của chậu dã yên thảo trong khi rơi là, Ôi không, đừng có lại nữa chứ. Nhiều người đã suy đoán là nếu biết chắc lý do tại sao chậu dã yên thảo lại có suy nghĩ ấy thì ta hẳn cũng sẽ biết được về bản chất của Vũ Trụ hơn vô khối những gì ta biết hiện nay.