CHƯƠNG 19
Chúng ta sẽ mang con robot này đi cùng sao?" Ford vừa hỏi vừa nhìn với vẻ kinh tởm sang phía Marvin, bấy giờ đang đứng rùn vai rùn cổ khó coi trong góc cabin bên dưới cây cọ nhỏ.
Zaphod rời mắt khỏi những màn hình gương đang bày ra toàn cảnh hoang phế nơi Trái Tim Vàng vừa đáp xuống.
"Ô, Rô Bốt Hay Hoảng Hốt à," gã nói. "Phải, chúng ta sẽ đưa nó theo."
"Thế anh định làm gì với một con robot trầm cảm điên khùng?"
"Anh tưởng anh có vấn đề hả," Marvin nói như thể đang phát biểu trước một cỗ quan mới nhập, "thế anh sẽ làm gì nếu anh chính là một robot trầm cảm điên khùng? Không, đừng phiền trả lời câu đó làm gì, tôi thông minh hơn anh gấp năm mươi nghìn lần mà còn không biết câu trả lời. Tôi đau cả đầu chỉ vì cố hạ suy nghĩ xuống tầm cỡ anh."
Trillian nhao vào qua cánh cửa cabin của cô.
"Chuột bạch của tôi sổng mất rồi!" cô nói.
Một biểu hiện quan tâm lo lắng sâu sắc đã không thèm quét qua cả hai khuôn mặt của Zaphod.
"Lũ chuột bạch nực cười của cô,” gã nói.
Trillian trừng mắt nhìn gã giận dữ; rồi lại biến mất.
Rất có thể câu nói của cô đã gây được nhiều chú ý hơn nếu nhìn chung ai nấy đều nhận thức ra sự thật rằng con người chỉ là dạng sống thông minh thứ ba hiện diện trên hành tinh Trái Đất, thay vì (như đa số các nhà quan sát độc lập vẫn tưởng) là thứ hai.
*
"Chào buổi chiều, các chàng trai."
Giọng nói thân quen kỳ lạ, mà sao cũng khác kỳ lạ. Nó có chất giọng mẫu nghi. Nó tự giới thiệu với phi hành đoàn lúc bọn họ đến cửa sập khoang điều áp dẫn ra ngoài bề mặt hành tinh.
Họ nhìn nhau bối rối dò hỏi.
"Là máy tính đấy," Zaphod giải thích. "Ta đã khám phá ra nó còn có một nhân cách dự phòng khẩn cấp nữa mà ta đã tưởng có thể hay ho hơn."
"Bây giờ đây sẽ là ngày đầu tiên các vị ra ngoài trên một hành tinh mới lạ," giọng nói mới của Eddie tiếp tục, "nên tôi muốn tất cả các vị quấn kỹ thật kín và ấm áp, không giỡn với bất cứ con quỷ mắt ốc nhồi hư đốn nào."
Zaphod sốt ruột gõ gõ lên cửa sập.
"Ta xin lỗi," gã lên tiếng, "nhưng ta nghĩ với một cái thước lô-ga-rít có khi chúng ta còn dễ chịu hơn."
"À à!" máy tính quát. "Ai nói thế?"
"Làm ơn mở cửa này ra chứ, máy tính?" Zaphod nói, cố không phát bẳn. "Tôi chưa mở; chừng nào kẻ nói câu đỏ chưa thừa nhận,” cái máy tính hối mọi người, đóng ụp một số khớp thần kinh liên hợp.
“Ôi Chúa ơi,” Ford lẩm bẩm, Anh ta sụm người dựa vào một vách ngăn rồi bắt đầu đếm đến mười. Anh ta lo lắng tuyệt vọng rằng một ngày nào đó những dạng sống có tri giác sẽ quên mất cách này. Chỉ bằng vào đếm số, con người có thể chúng tỏ mình độc lập, không phụ thuộc vào lũ máy tính.
"Nhanh nào,” Eddie nghiêm khắc.
"Máy tính..." Zaphod mở miệng.
"Tôi đang đợi,” Eddie cắt lời. "Tôi đợi cả ngày cũng được nếu cần..."
"Máy tính..." Zaphod lại nói, gã vừa thử nghĩ xem chút lập luận tinh vi nào đó hòng đánh bại cái máy, và đã quyết định sẽ không thèm bận lòng kèn cựa với nó trên địa bàn của nó nữa, "nếu mày không mở cái cửa ấy ra ngay lúc này tao sẽ bay thẳng tới các ngân hàng dữ liệu chính của mày và lập trình lại mày bằng một cái rìu tổ chảng, hiểu chưa?"
Eddie sốc quá, bèn ngừng lại giây lát cân nhắc ý này.
Ford tiếp tục âm thầm đếm. Đây là thái độ gây hấn nhất ta có thể tỏ cho một cái máy tính biết, tương đương với đi đối trước một con người mà nói, "Mẹ m... Mẹ m... mẹ m...”
Cuối cùng Eddie lẳng lặng nói, "Tôi có thể thấy mối quan hệ này là một thứ tất cả chúng ta sẽ phải vun đắp sửa chữa," nói xong cửa sập bật mở.
Một cơn gió băng giá như chọc thủng cơ thể họ, họ ôm người cho ấm và bước xuống bậc thang dẫn tới đốt bụi hoang lương Magrathea.
"Tất cả rồi sẽ kết thúc trong nước mắt, tôi biết trước đấy" Eddie gào với theo họ, đoạn đóng cửa sập lại.
Vài phút sau nó lại mở ra đóng lại cửa sập đáp ứng theo một mệnh lệnh khiến nó toàn phần kinh ngạc.