← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20

Năm hình thù thẩn thơ chậm chạp băng qua vùng đất hoang vu. Nhiều chỗ xám xỉn, chỗ thì nâu xỉn, phần còn lại nhìn còn kém thú vị hơn nữa chẳng nên nhìn làm gì. Nó giống như một đầm lầy đã khô cạn, giờ đây cằn cỗi không tí cây cỏ và phủ một lớp bụi dày cũng cả năm phân. Trời rất lạnh.

Zaphod rõ ràng khá là chán nản. Gã lủi đi một mình và chẳng mấy đã mất hút không thấy đâu đằng sau một gò đất thấp trên mặt đất.

Cơn gió làm đau rát cả mắt lẫn tai Arthur, không khí loãng tù đọng siết họng anh. Tuy vậy thứ nhức nhối nhất lại là tâm trí anh.

"Thật tuyệt trần..." anh nói, giọng anh xào xạo trong tai anh. Âm thanh truyền đi thật tồi tệ trong không khí loãng thế này.

"Cái lỗ hoang tàn, nếu cậu hỏi tôi," Ford nói. "Trong chậu xỉ mèo cũng còn vui hơn thế này." Anh ta thấy một cảm giác khó chịu dâng trào. Trong mọi hành tinh của mọi hệ sao toàn Ngân Hà - rất nhiều là hoang dại và lạ lẫm, sục sôi sự sống - lẽ đâu anh ta nhất định phải xuất hiện ở cái đống rác hoang phế thế này sau mười lăm năm trôi dạt? Không cả một quầy bánh mì xúc xích làm vì. Anh ta khom người xuống nhặt lên một cục đất lạnh, nhưng chẳng có gì bên dưới đáng phải vượt nhiều ngàn năm ánh sáng đến nhìn.

"Không," Arthur khăng khăng, "cậu không hiểu sao, đây là lần đầu tiên tôi thực sự được đứng trên bề mặt của một hành tinh khác... một thế giới hoàn toàn xa lạ...! Dầu cho, đáng tiếc thay nó chỉ là một đống hoang phế."

Trillian siết chặt tay quanh người, run rẩy và cau có. Cô dám thề rằng từ khóe mắt đã nhìn thấy một chuyển động nhỏ bất thình lình, nhưng khi cô liếc vội theo hướng đó tất cả những gì cô thấy là con tàu vũ trụ, bất động và câm lặng, sau họ chừng trăm thước.

Cô thở phào khi chừng một giây sau họ bắt gặp Zaphod đứng trên đỉnh gò đất vẫy bảo bọn họ đến chỗ gã.

Gã có vẻ phấn khích, nhưng họ không nghe rõ gã đang nói gì bởi không khí quá loãng và gió nữa.

Khi đến gần gờ đất kia họ mới rõ là dường như nó hình tròn - một miệng hố rộng chừng trăm năm mươi thước. Chung quanh phía ngoài hố, nền đất dốc văng vãi tung tóe những cục màu đen lẫn đỏ. Họ dừng lại nhìn một cục. Nó ướt. Trông như cao su.

Kinh hoàng, họ đột nhiên nhận ra đó là cục thịt cá còn tươi nguyên.

Ở trên miệng hố họ gặp Zaphod.

"Nhìn này," gã nói, chỉ vào trong hố.

Ở chính giữa là cái xác tung tóe tan tác của con cá nhà táng đơn độc chẳng sống đủ lâu mà kịp thất vọng với số phận của nó. Im lặng chỉ bị đánh động bởi những con co thắt khe khẽ không chủ ý nơi cổ họng Trillian.

"Tôi cho là có cố chôn cất nó cũng chẳng ích gì nữa hả?" Arthur lầm bầm, và rồi ước gì anh đừng nói thế.

"Đi nào," Zaphod bảo, bắt đầu giật lùi vào trong cái hố.

"Cái gì, xuống dưới đó á?" Trillian hỏi, vẻ cực kỳ ghê tởm.

"Ờm," Zaphod đáp, "đi nào, ta có cái này muốn cho mấy người xem."

"Chúng tôi thấy rồi," Trillian phản đối.

"Không phải cái đó," Zaphod lại bảo, "thứ khác. Nhanh lên nào."

Cả bọn chần chừ.

"Đi nào," Zaphod nài nỉ. "Ta đã tìm thấy lối vào."

“Vào?” Arthur hốt hoảng hỏi.

"Vào bên trong của hành tinh này! Một lối đi trong lòng đất. Lực va chạm của con cá voi đã bật mở nó, và đó là lối ta phải đi. Nơi chưa người nào từng giẫm bước năm triệu năm qua, vào trong tầng sâu vô cùng của chính thời gian..."

Marvin lại bắt đầu điệu ư ử mỉa mai.

Zaphod đập một phát bắt nó câm miệng.

Khẽ rùng mình kinh tởm, cả bọn đi theo Zaphod xuống sườn dốc nghiêng vào bên trong hố, cố hết sức tránh nhìn kẻ không may đã tạo ra cái hố.

"Sự sống," Marvin ai oán thốt, "kinh tởm hay mặc kệ thì tùy, chỉ là không thể nào thích nó được."

Mặt đất đã sập xuống ở nơi con cá voi rơi trúng làm lộ ra một mạng lưới các khoang và lối hành lang, giờ phần lớn đã bị nghẽn vì những lòng ruột và đất đá đổ xuống. Zaphod đã khởi động dọn lối vào một trong những chỗ nghẽn ấy, nhưng Marvin có thể làm việc này tương đối nhanh hơn. Không khí ẩm thấp thoảng ra từ những góc tăm tối, và khi Zaphod soi đèn pin vào tăm tối ấy, hầu như chẳng thấy được gì giữa mịt mờ bụi bặm.

"Theo truyền thuyết,” gã nói, "người Magrathea sống phần lớn cuộc đời ngầm dưới đất."

"Tại sao lại thế?" Arthur thắc mắc. "Mặt đất quá ô nhiễm hay đông dân hay là sao?"

"Không, ta không nghĩ thế," Zaphod nói. "Ta nghĩ bọn họ chỉ không thích mặt đất cho lắm."

"Ngài có chắc ngài biết mình đang làm gì không đấy?" Trillian hỏi, lo lắng ló nhìn hút vào bóng tối. "Chúng ta đã bị tấn công một lần, ngài biết rồi đấy."

"Nghe này, nhóc, ta hứa với cô cư dân còn đang sống của cái hành tinh này là zero cộng với bốn chúng ta, vậy nên đi thôi, ta hãy cứ tiếp tục tiến vào đó. Ờ, này, anh người Trái Đất..."

"Arthur," Arthur đính chính.

"Ờ, anh có thể đại khái làm ơn giữ con robot này bên anh gác đầu hành lang đây. OK?"

"Gác?" Arthur hỏi. "Gác cái gì? Ông vừa nói không có ai ở đây."

"Ây cha chà, chỉ là cho an toàn. OK?" Zaphod nói.

"An toàn cho ai? Cho ông hay tôi?"

"Ngoan nào. OK, ta đi thôi."

Nói đoạn Zaphod lồm cồm đi dọc hành lang, theo sau là Trillian và Ford.

“Thế thì, chúc các vị thực sự khốn khổ.” Arthur phàn nàn.

"Đừng lo," Marvin cam đoan với anh, "họ sẽ khốn khổ thôi."

Chỉ vài giây bọn họ đã khuất tầm mắt.

Arthur bực tức giậm chân đi đi lại lại, và rồi xác quyết rằng một nghĩa địa cá voi không hẳn là một chốn hay ho để mà giậm chân đi đi lại lại.

Marvin liếc anh ai oán trong khoảnh khắc, xong tự tắt nguồn.

*

Zaphod rảo bước sâu theo lối hành lang, bụng lo chết được, nhưng vẫn cố giấu bằng cách sải bước dứt khoát. Gã vung đèn chiếu khắp chung quanh. Những bức tường lát đá tối màu, chạm vào lạnh ngắt, không khí đặc quánh thối rữa mục ruỗng.

"Kìa, ta đã bảo gì nào?" gã phấn khích. "Một hành tinh có người ở Magrathea." Và gã tiếp tục sải bước xuyên qua bùn bẩn lẫn đổ nát bừa bãi khắp nền đá lát.

Trillian không tránh khỏi nhớ tới hệ thống tàu điện ngầm London, dầu về tổng thể nó còn kém phần bừa bãi.

Cứ quãng một dọc các bức tường, đá lát lại nhường chỗ cho tranh khảm gạch khổ lớn - những mẫu hoa văn góc cạnh đơn giản nhiều màu rực rỡ. Trillian dừng lại nghiên cứu kỹ một tranh nhưng không thể diễn giải ra nghĩa lý gì. Cô gọi Zaphod.

"Này, ngài có biết những biểu tượng kỳ lạ này nghĩa là gì không?"

"Ta nghĩ chúng chỉ là dạng biểu tượng kỳ lạ nào đó,” Zaphod đáp, hàu như không buồn ngoái nhìn.

Trillian nhún vai rồi rảo bước đuổi theo gã.

Đôi lúc một lối đi dẫn sang hoặc bên trái hoặc bên phải vào trong những căn phòng nhỏ mà Ford khám phá ra đầy nhóc các thiết bị máy tính đã hỏng. Anh ta kéo Zaphod vào một căn phòng để nhìn thử. Trillian đi theo.

"Nhìn này," Ford nói, "anh vẫn cho đây là Magrathea..."

"Phải," Zaphod nói, "và chúng ta đã nghe thấy giọng nói, đúng không?"

"OK, vậy coi như tôi tin cái câu chuyện đây là Magrathea - tạm thời thôi. Những gì anh có được cho đến giờ chẳng nói lên điều gì về nỗi làm sao anh tìm thấy nó giữa Ngân Hà. Anh đâu chỉ cứ thế tra bản đồ sao rồi thấy đâu, chuyện đó thì đã hẳn."

"Nghiên cứu. Văn khố chính phủ. Công tác thám tử. Mấy trò đoán mod. Dễ mà."

"Và rồi anh ăn cắp Trái Tim Vàng để đi tìm Magrathea?"

"Anh lấy cắp nó để tìm đủ thứ."

"Đủ thứ?” Ford kinh ngạc hỏi. "Chẳng hạn là thứ gì?"

"Anh đâu biết."

"Cái gì?"

"Anh không biết mình đang tìm gì."

"Sao không?"

"Bởi vì... bởi vì... anh nghĩ chuyện có thể là vì nếu biết là gì anh sẽ không tìm chúng được nữa."

"Cái gì, anh điên à?"

"Đấy cũng là một khả năng anh chưa loại trừ hẳn,” Zaphod lẳng lặng nói. "Anh nhiều lắm thì cũng chỉ biết về bản thân trong chừng mực đầu óc anh kết luận được trong điều kiện hiện thời của nó. Và điều kiện hiện thời ấy của nó không được tốt."

Suốt một lúc lâu không ai nói gì trong khi Ford trừng trừng nhìn Zaphod, tâm thần đột nhiên đầy lo lắng.

"Nghe này, ông anh già, nếu anh muốn..." Ford cuối cùng cũng mở lời.

"Không, đợi đã... Ta sẽ nói cho các vị biết điều này," Zaphod lên tiếng. "Ta đã ngẫu hứng rất nhiều. Ta có ý tưởng làm việc gì đó, và thế là, ủa, sao không, ta cứ thế làm. Ta tính là ta sẽ thành Tổng thống Ngân Hà, và cứ thế thành Tổng thống, dễ ợt. Ta quyết ăn cắp phi thuyền này. Ta quyết đi tìm Magrathea, và mọi thứ cứ thế diễn ra. Ừ thì, ta tính toán sao cho ý tưởng có thể được thực hiện tốt nhất, nhưng rồi chuyện luôn thành công. Giống như có một thẻ tín dụng Ngân Hà liên tục hoạt dụng dù ta không hề gửi séc thanh toán. Và rồi bất cứ khi nào ta chợt ngưng lại và nghĩ - sao ta muốn làm chuyện đó nhỉ? - làm thế nào ta đã lên được phương thức tiến hành nhỉ? - khi ấy ta lại có một mong muốn vô cùng mãnh liệt là thôi đừng nghĩ nữa. Như bây giờ này. Nỗ lực lắm ta mới nói được ra đấy."

Zaphod ngừng lời giây lát. Suốt giây lát ấy là im lặng. Thế rồi gã cau mày nói, "Đêm qua ta lại đang lo lắng điều này. Lo rằng một phần tâm trí ta hình như hoạt động không đúng cách cho lắm. Thế rồi ta chợt nghĩ là chuyện như thể ai đó khác đang sử dụng trí não ta để có được những ý tưởng hay ho, mà không buồn nói cho ta biết gì. Ta đặt hai ý nghĩ sáng suốt này cạnh nhau và xác quyết rằng có lẽ đúng ai đó đã khóa tiệt một phần trí não ta vì dụng đích ấy, thế nên ta không sử dụng được phần đó luôn. Ta tự hỏi liệu có cách nào kiểm tra được chuyện này chăng.

"Ta đi tới khoang y tế của con tàu và nối mình vào màn hình chụp não. Ta cho chạy mọi xét nghiệm chụp chiếu lớn cả hai cái đầu - tất cả các xét nghiệm ta đã phải kinh qua theo lệnh các quan chức y tế chính phủ trước khi đề cử cho cương vị Tổng thống có thể được phê chuẩn theo đúng lệ. Xét nghiệm chả cho thấy gì. Chả có gì bất ngờ, chí ít là vậy. Các xét nghiệm cho thấy ta thông minh, giàu trí tưởng tượng, vô trách nhiệm, không đáng tin cậy, hướng ngoại, chả có gì là không thể đoán trước cả. Không gì khác thường. Vậy nên ta bắt đầu tự bịa ra thêm nhiều xét nghiệm, hoàn toàn ngẫu nhiên. Không gì cả. Rồi ta thử đặt chồng bản in kết quả từ bên đầu này lên trên kết quả của đầu kia. Vẫn không gì cả. Cuối cùng ta chuyển qua đùa nhảm, bởi vì ta đã coi tất cả như một con hoang tưởng không gì hơn. Điều cuối cùng ta làm trước khi đóng gói xếp xó vấn đề là lấy bức hình chồng lấp kia nhìn qua một bộ lọc màu xanh. Chú nhớ anh đã luôn luôn mê tín màu xanh thế nào khi còn nhỏ chứ? Anh luôn muốn làm phi công trên một trong những tàu thương thám ấy."

Ford gật đầu.

"Và thế là nó hiện ra," Zaphod nói, "rõ như ban ngày. Cả một khu vực ở chính giữa hai bộ não chỉ liên hệ với nhau chứ không liên hệ với bất gì khác chung quanh. Kẻ xấu xa khốn nạn nào đó đã đốt chết mọi khớp thần kinh và gây tê liệt bằng điện tử hai khối tiểu não kia."

Ford nhìn gã trừng trừng, kinh hãi. Trillian trắng bệch ra.

"Ai đó đã làm thế với anh?" Ford thì thào.

"Phải"

"Nhưng anh có manh mối nào là ai không? Hay tại sao không?"

'Tại sao à? Anh chỉ có thể đoán. Nhưng kẻ khốn đó lả ai thì anh biết"

"Anh biết? Sao biết được?"

"Bởi vì hắn đã đốt những chữ cái đầu tên hằn vào trong các khớp liên hợp thần kinh. Hắn để lại chữ ở đó cho anh thấy."

Ford trừng trừng nhìn gã kinh hoảng, cảm thấy mình bắt đầu nổi da gà.

"Những chữ cái đầu tên? Đốt hằn vào trong não anh?"

"Phải."

"Chà, thế chữ gì vậy, lạy Chúa?"

Zaphod lại im lặng nhìn anh ta trong giây lát. Rồi gã nhìn lảng đi.

"Z.B.," gã lẳng lặng nói.

Đúng lúc đó một cửa trập bằng thép sập đánh rầm đằng sau bọn họ và khí gas bắt đầu tràn vào căn phòng.

"Lát nữa ta sẽ kể các vị nghe sau," Zaphod ngạt sặc sụa rồi cả ba lăn ra bất tính.