CHƯƠNG 21
Trên bề mặt hành tinh Magrathea, Arthur đăm chiêu đi thơ thẩn.
Ford đã ý tứ để lại cho anh cuốn Bí kíp quá giang vào Ngân Hà để giết thì giờ. Anh bấm vài cái nút ngẫu nhiên.
Bí kíp quá giang vào Ngân Hà là một cuốn sách được biên tập hết sức không đều tay và có nhiều đoạn được đưa vào đơn giản là vì các biên tập viên thấy là một ý kiến hay vào thời điểm ấy.
Một trong số các đoạn ấy (mà Arthur giờ tình cờ gặp phải) có vẻ kể lại các trải nghiệm của một người tên Veet Voojagig, một sinh viên trẻ kiệm lời tại Đại học Maximegalon, đang theo đuổi sự nghiệp học thuật sáng rỡ nghiên cứu ngữ văn cổ đại, đạo đức học biến tính và thuyết điều hòa sóng trong nhận thức lịch sử, để rồi, chỉ sau một đêm uống Nổ Banh Họng Xuyên Ngân Hà với Zaphod Beeblebrox, đã thành ra bị ám ảnh ngày càng trầm trọng với đề tài chuyện gì đã xảy ra cho tất cả chỗ bút bi cậu ta mua suốt mấy năm qua.
Theo sau đó là một giai đoạn dài cần lao nghiên cứu, cậu ta đã thăm viếng tất cả các trung tâm thất thoát bút bi trên toàn Ngân Hà và cuối cùng nghĩ ra được một lý thuyết nhỏ kỳ khôi nắm đã choán trọn trí tưởng tượng của công chúng lúc bấy giờ. Đâu đó trong Vũ Trụ, cậu ta phát biểu, cùng với tất cả các hành tinh có cư dân dạng con người, giáp xác, cá, dạng cây biết đi và các sắc độ xanh lơ siêu thông minh, còn có một hành tinh hoàn toàn dành cho các dạng sống bút bi. Và các bút bi vô chủ thường tiến về hành tinh này, lẳng lặng trốn qua các lỗ giun trong không gian vũ trụ tới một thế giới nơi chúng biết chúng có thề hưởng thụ một lối sống bút bi độc đáo, đáp lại các tác nhân kích thích riêng dành cho bút bi, và nói chung sống một đời bút bi tươi đẹp.
Và xét về mặt lý thuyết, tất cả đều vô cùng tốt đẹp và dễ chịu cho đến khi Veet Voojagig đột nhiên tuyên bố đã tìm thấy hành tinh này, và đã làm việc ở đó một thời gian trong vai một tài xế limousine cho một gia đình bút bấm màu xanh lá rẻ tiền, và bởi thế cậu ta đã bị bắt đem đi, bị nhốt lại, viết một quyển sách, và cuối cùng bị tống đi lưu vong để trốn thuế, vốn dĩ là số phận thường thấy cho những kẻ quyết tâm diễn trò ngây dở trước bàn dân thiên hạ.
Thế rồi một ngày một đoàn thám hiểm được cử tới tọa độ không gian mà Voojagig đã tuyên bố là của hành tinh này và chỉ khám phá ra một tiểu hành tinh có mỗi một ông già cô độc cư ngụ, lão luôn miệng lải nhải rằng không có gì trong đó là đúng, mặc dầu ông già về sau bị phát hiện ra là nói dối.
Song, như vậy vẫn còn nguyên câu hỏi về cả 60.000 đô la Ngưu Lang bí ẩn được trả hằng năm vào tài khoản ngân hàng Brantisvogan của ta, và dĩ nhiên việc kinh doanh bút bi dùng rồi cực lời của Zaphod Beeblebrox.
*
Arthur đọc mục này xong bỏ cuốn sách xuống.
Con robot vẫn ngồi yên đó, hoàn toàn trơ ì.
Arthur đứng dậy bước lên tới miệng hố. Anh bước quanh cái hố. Anh quan sát hai mặt trời lặn rực rỡ bên trèn Magrathea.
Anh đi trở xuống cái hố. Anh đánh thức con robot dậy bởi vì có một robot trầm cảm điên loạn để mà nói chuyện còn hơn chẳng có ai.
"Đêm đang buông," anh nói. "Nhìn này, robot, sao mọc rồi."
Từ giữa một tinh vân tối chỉ thấy được rất ít sao, có thấy cũng hết sức mờ nhạt, song chúng quả ở đó cho người ta nhìn thấy.
Con robot ngoan ngoãn ngước nhìn, rồi lại cúi đầu.
"Biết rồi," nó đáp. "Kinh tởm, nhở?"
"Nhưng buổi hoàng hôn đấy! Ngay cả trong những giấc mơ ngông cuồng nhất tao cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì giống thế... hai mặt trời! Giống như rặng núi lửa đang sôi trào vào trong không gian vũ trụ vậy."
"Tôi thì thấy rồi," Marvin nói. "Đúng là rác rưởi."
"Ở nhà bọn tao chỉ có mỗi một mặt trời," Arthur vẫn nhẫn nại, "tao đến từ một hành tinh gọi là Trái Đất, biết chứ gì."
"Biết rồi," Marvin đáp, "anh cứ nói mãi chuyện đó. Nghe nó có vẻ rất kinh."
"À, không, đó là một chỗ xinh đẹp."
"Có đại dương không?"
"Ổi có," Arthur nói kèm một tiếng thở dài, "những đại dương xanh mênh mông sóng cồn..."
"Không chịu được đại dương," Marvin xẵng.
"Nói tao nghe," Arthur nói gặng, "mày có hòa thuận với các robot khác không?"
"Ghét tuốt," Marvin nói. "Anh đi đâu đây?"
Arthur không chịu được nữa. Anh đứng dậy lần nữa.
"Tao nghĩ tao cứ dạo bộ chuyến nữa thôi,” anh nói.
"Không đổ lỗi cho anh làm gì," Marvin nói đoạn đếm tới năm trăm chín mươi bảy tỷ con cừu trước khi thiếp đi ngay một giây sau đó.
Arthur đập đập hai cánh tay quanh người cố thử khiến hệ tuần hoàn của cơ thể nhiệt tình hơn chút đỉnh. Anh lê bước trở lên vách hố.
Bởi vì không khí quá loãng và bởi vì không có trăng, đêm buông vô cùng mau thành ra bấy giờ đã tối lắm. Vì vậy, Arthur gần như đâm sầm phải ông già trước khi anh để ý thấy ông ta.