CHƯƠNG 22
Ông ta đang đứng xây lưng lại Arthur ngắm nhìn những tia sáng cuối cùng chìm vào màn đen đằng sau chân trời, ông ta dong dỏng, đã già cả và vận mỗi một chiếc áo choàng xám dài. Khi ông ta quay lại, khuôn mặt gầy và đẹp nổi bật, tiều tụy nhưng không phải không hiền hậu, ấy là kiểu khuôn mặt ta sẽ hạnh phúc được cùng hợp tác. Nhưng ông ta vẫn chưa quay lại, thậm chí không buồn phản ứng trước tiếng kêu ré vì kinh ngạc của Arthur.
Cuối cùng những tia nắng cuối ngày cũng biến mất hoàn toàn, ông ta quay lại. Khuôn mặt ông ta vẫn được rọi sáng từ đâu đó, và khi Arthur tìm nguồn phát ra ánh sáng anh thấy cách đó vài thước lừng lững một kiểu tàu gì đó - một tàu đệm khí nho nhỏ, Arthur đoán vậy. Con tàu tỏa một vũng ánh sáng lờ mờ ra chung quanh.
Ông già nhìn Arthur, có vẻ buồn buồn.
"Cậu chọn một đêm lạnh lẽo để tới thăm hành tinh chết của chúng tôi," ông ta nói.
"Ông... ông là ai?" Arthur lắp bắp.
Ông già nhìn xa xăm. Một lần nữa vẻ đau buồn dường lướt qua khuôn mặt ông ta.
"Tên ta không quan trọng,” ông ta nói.
Dường như có điều gì đó vướng bận tâm trí ông ta. Chuyện trò rõ ràng là điều ông ta cảm thấy không nhất thiết phải vội vàng. Arthur cảm thấy lúng túng.
"Tôi... ờ... ông làm tôi giật cả mình..." anh nói, chẳng ăn nhập vào đâu.
Ông già nhìn quanh mình lần nữa và hơi nhướng cặp lông mày.
"Hửm?" ông ta lầm bầm.
"Tôi bảo ông làm tôi giật cả mình."
"Đừng có hoảng, ta không làm hại cậu đâu."
Arthur chau mày nhìn ông lão. "Nhưng ông bắn vào chúng tôi. Có cả tên lửa..." anh phản ứng.
Ông già nhìn chằm chằm cái hố đen như hắc ín. Ánh sáng lờ mờ từ cặp mắt Marvin đổ hai cái bóng đỏ hết sức nhợt nhạt lên cái xác khổng lồ của con cá voi.
Ông già khẽ cười khùng khục.
"Một hệ thống tự động," ông ta nói, khẽ thở dài. "Mấy cái máy tính cổ đại sắp hàng trong lòng hành tinh này tích tắc trôi vô vị đã hàng thiên niên kỷ tối tăm, và bao nhiêu thời đại trĩu nặng trên các ngân hàng dữ liệu bám bụi của chúng. Ta nghĩ chúng chỉ thỉnh thoảng bắn bừa để vơi bớt cảnh đơn điệu mà thôi."
Ông quay nhìn Arthur vẻ nghiêm trang, nói, "Ta là một fan cuồng của khoa học, cậu biết đấy."
"Ô... ờ, thật ạ?" Arthur nói, bắt đầu thấy cung cách hiền từ kỳ dị của ông già khiến mình bối rối.
"Ồ thật chứ," ông lão nói, rồi lại cứ thế ngừng lời.
"A," Arthur lên tiếng, Anh có cái cảm giác kỳ cục rằng mình giống như là một người đàn ông giữa cuộc ngoại tình kinh ngạc thấy chồng nhân tình đủng đỉnh bước vào phòng, thay quần, buông vài lời nhận xét vô bổ về thời tiết rồi lại bỏ đi.
"Cậu có vẻ không thoải mái nhỉ," ông già nói với vẻ quan tâm lịch sự.
"Ờ, đâu có... à, mà phải. Thật ra, ông thấy đấy, chúng tôi đâu nghĩ sẽ thấy ai quanh đây. Tôi đại khái đã hình dung các vị đều đã chết cả hay sao đó..."
"Chết?" ông già hỏi lại. "Chao ôi, không hề, chúng ta chỉ ngủ thôi."
"Ngủ?" Arthur hỏi vẻ ngờ vực.
"Phải, cho qua cuộc suy thoái kinh tế, cậu biết đấy," ông già nói, rõ ràng không buồn bận tâm xem liệu Arthur có hiểu lời nào ông ta đang nói hay không.
Arthur lại phải nhắc ông ta.
"Ờm, suy thoái kinh tế sao?"
"Dào, cậu biết đấy, năm triệu năm trước kinh tế Ngân Hà sụp đổ, và xét thấy các hành tinh chế tạo theo yêu cầu đúng là một dạng hàng hóa xa xỉ, cậu biết đấy..."
Ông ta ngừng lời nhìn Arthur.
"Cậu biết chúng tôi chế tạo các hành tinh mà, phải không?" ông trịnh trọng hỏi.
"À vâng biết biết," Arthur nói, "tôi đại khái cũng hình dung..."
"Một ngành kỳ diệu," ông già nói tiếp, một vẻ u hoài vụt hiện trong mắt ông ta, "làm các đường bờ biển là công việc ưa thích của ta. Từng vui bất tuyệt khi làm những mẩu tí xíu trong các vịnh hẹp băng hà... vậy nên dù gì thì,” ông ta lại nói, cố tìm lại mạch chuyện, "cuộc khủng hoảng ập đến và chúng ta quyết định là sẽ tránh được cả lố phiền hà nếu chúng ta cứ ngủ cho qua cơn ấy đi. Vậy là chúng ta lên chương trình cho các máy tính có nhiệm vụ hồi sinh chúng ta khi mọi sự trôi qua xong xuôi."
Ông ta nén cái ngáp khẽ đoạn nói tiếp.
"Các máy tính được nối với giá cả thị trường cổ phiếu Ngân Hà, cậu biết đấy, để cho chúng ta thảy được hồi sinh khi mọi người khác đã tái thiết nền kinh tế đủ để lại có nhu cầu về mấy thứ dịch vụ khá đắt đỏ này của chúng ta."
Arthur, một độc giả thường xuyên của tờ cánh tả Guardian , bị sốc nặng trước những lời này.
"Hành xử như vậy thì quá khó chịu, không phải ư?"
"Vậy sao?" ông già dịu dàng hỏi. "Xin lỗi, ta hơi bị tụt hậu so với thời cuộc."
Ông ta chỉ xuống miệng hố.
"Con robot thuộc về cậu à?" ông ta hỏi.
"Không," vọng đến một giọng kim the thé từ dưới cái hố, "tôi thuộc về tôi."
"Ông gọi nó là một con robot cũng được," Arthur thì thầm. "Nhưng đó là một dạng máy sưng sỉa điện tử thì đúng hơn."
"Mang theo nó," ông già nói. Arthur cực kỳ kinh ngạc nghe thấy hơi hướm kiên quyết bất thình lình xuất hiện trong giọng ông già. Anh lớn tiếng gọi Marvin bấy giờ đang bò lên dốc, cứng chân đơ cẳng làm ra bộ què quặt mà vốn dĩ nó không hề bị.
"Nghĩ lại thì," ông già lại nói, "cứ kệ nó ở đây. Cậu phải đi với ta. Những thứ vĩ đại đang xảy đến." Ông ta quay sang phía chiếc phi thuyền, dù không có bất cứ tín hiệu rõ ràng nào, bấy giờ cũng đã lẳng lặng trôi dạt qua bóng tối về phía bọn họ.
Arthur nhìn xuống Marvin, bấy giờ đã lại làm bộ tịch như trước, xoay thân vẻ cực nhọc lê bước xuống lòng hố, một lần nữa lầm bầm những điều vô nghĩa cay đắng gì đó một mình.
"Lại đây," ông già gọi, "lại đây ngay không cậu sẽ bị quá bây giờ."
"Quá?" Arthur thắc mắc. "Quá gì?"
"Tên cậu là gì, con người?"
"Dent. Arthur Dent," Arthur đáp.
"Quá, như trong ông Dentarthurdent quá cố," ông già nghiêm nghị. "Là một kiểu đe dọa, như cậu biết đấy." Một vẻ u hoài nữa lướt qua đôi mắt già nua mệt mỏi. "Bản thân ta chưa bao giờ giỏi mấy khoản này, nhưng ta được dạy rằng chúng có thể cực kỳ hiệu quả."
Arthur chớp chớp mắt nhìn ông ta.
"Thật là một con người phi thường," anh lẩm bẩm một mình.
"Xin bỏ quá chứ cậu nói gì?" ông già hỏi.
"À không gì cả, xin lỗi," Arthur ngượng ngùng đáp. "Được rồi, ta đi đâu đây?"
"Vào xe bay của ta," ông già nói, chỉ Arthur bước vào phi thuyền nãy giờ vẫn im lìm đậu bên cạnh họ. "Chúng ta sắp đi sâu vào trong lòng hành tinh nơi giống loài của ta giữa lúc này đang được đánh thức khỏi giấc ngủ năm triệu năm về trước. Magrathea trỗi dậy."
Arthur bất giác rùng mình khi ngồi xuống bên cạnh ông già. Cảm giác kỳ lạ này, chuyển động nhấp nhô mà im lặng khi phi thuyền bay vút vào trong bầu trời đêm này, khiến anh hoàn toàn rối loạn.
Anh nhìn ông già, khuôn mặt ông ta được chiếu sáng bởi những chấm sáng bé xíu mờ mờ trên bảng điều khiển.
"Xin vô phép," anh bắt chuyện, "ông tên là gì nhỉ?"
"Tên ta?" ông già hỏi lại, nét buồn xa vắng y hệt lúc nãy lại vương vất trên mặt. Ông ta ngập ngừng. "Tên ta," ông ta nói tiếp, "... là Slartibartfast."
Arthur suýt sặc.
"Vô phép ông nhưng gì cơ?" anh lắp bắp.
"Slartibartfast," ông già lặng lẽ lặp lại.
"Sờ-lát-ti-bác-phát?"
Ông già sầm mặt nhìn anh.
"Ta đã nói tên không quan trọng," ông ta nói.
Cỗ xe bay lướt đi băng màn đêm.