CHƯƠNG 27
Thư phòng của Slartibartfast là một đống hết sức lộn xộn, như thể hậu quả một vụ nổ thư viện cộng đồng. Ông già cau mày lúc cả hai bước vào.
"Chuyện không may kinh khủng,” ông ta nói, "một đi-ốt bán dẫn nổ trong một trong các máy tính duy trì sự sống. Trong khi cố gắng hồi sinh các nhân viên dọn dẹp chúng ta phát hiện ra bọn họ đã chết gần ba mươi ngàn năm rồi. Ai sẽ dọn dẹp các xác chết đây, đấy là điều ta muốn biết. Nghe này, tại sao cậu không ngồi xuống kia và để ta kết nối cậu vào hả?"
Ông ta chỉ Arthur một chiếc ghế nom như thể làm từ bộ xương sườn một con khủng long Stegosaurus.
"Làm từ bộ xương sườn khủng long Stegosaurus đấy," ông già giải thích trong lúc sục sạo khắp nơi moi ra những mẩu dây điện từ bên dưới các chồng cao ngất ngưởng những giấy má và dụng cụ vẽ. "Đây," ông ta nói, "cầm mấy cái này," đoạn chuyển vài đầu dây trần sang cho Arthur.
Ngay khi anh tóm lấy mấy đầu dây ấy, một con chùn bay vụt qua anh. Anh đang lơ lửng giữa không trung và hoàn toàn vô hình trước mắt chính mình. Bên dưới anh là một quảng trường thành phố xung quanh trồng cây, và khắp xung quanh xa đến ngút ngàn chỉ là các tòa nhà bê tông màu trắng thiết kế rộng rãi thoáng đãng nhưng với thời gian đã tàn phai đôi chút - nhiều chỗ lở lói xỉn màu vì mưa. Tuy vậy, ngày hôm nay, mặt trời đang tỏa sáng, một cơn gió nhẹ mát lành nhẹ nhàng nhảy múa len lỏi qua tàng cây, và cái cảm giác kỳ quặc rằng mọi tòa nhà đều đang lặng lẽ ư ử ngân nga rất có thể là do quảng trường và mọi con phố quanh đó đầy nhóc những con người hân hoan náo nức. Đâu đó có một ban nhạc đang chơi, cờ đủ màu sắc tung bay trong gió và khắp nơi tưng bừng không khí lễ hội.
Arthur cảm thấy đặc biệt đơn độc khi bị kẹt trong không trung bên trên tất cả những điều này mà không có lấy một thân thể vắt vai, nhưng anh chưa kịp nghĩ gì về điểm này thì một giọng nói vang lên khắp quảng trường kêu gọi mọi người chú ý.
Một người đàn ông đứng trên một cái bục phủ vải sáng màu đằng trước tòa nhà rõ ràng lớn nhất quảng trường đang phát biểu với đám đông qua hệ thống Tannoy.
"Ồ hỡi những người chờ đợi trong cái bóng của Nghĩ Sâu!" anh ta kêu gọi. "Những Hậu Duệ Đáng Kính của Vroomfondel và Majikthise, hai Học Giả Thực Sự Thú Vị Nhất mà Vũ Trụ từng biết đến... Thời Kỳ Chờ Đợi đã chấm dứt!"
Những tiếng cổ vũ hoang dại bùng lên trong đám đông. Cờ quạt, băng rôn biểu ngữ và những tiếng huýt sáo tán thưởng vang khắp thinh không. Những con phố hẹp nom khá giống những con rết lăn lưng ra và điên cuồng vẫy hàng chân lên trời.
"Bảy triệu rưỡi năm giống loài chúng ta đã chờ đợi Ngày Vĩ Đại và Hy Vọng Sẽ Khai Sáng này!" đội trưởng đội cổ vũ la lên. "Ngày của Câu Trả Lời!"
Những tiếng hoan hô vở òa từ phía đám đông điên cuồng.
"Không còn nữa," người đàn ông lại la lớn, "không còn nữa những buổi mai chúng ta thức dậy và nghĩ rằng: Ta là ai? Mục đích cuộc sống của ta là gì? Liệu có thực sự quan trọng , trên bình diện Vũ Trụ mà nói, nếu ta không dậy đi làm nữa hay không? Bởi ngày hôm nay cuối cùng thì chúng ta cũng biết được một lần cho mãi mãi câu trả lời đơn giản rõ rành cho mọi vấn đề be bé khó chịu về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật!"
Trong lúc đám đông một lần nữa ồ lên, Arthur thấy mình trượt bay qua thinh không xuống phía một trong các cửa sổ lớn oai nghiêm ở tầng một của tòa nhà đằng sau cái bục diễn giả đang đứng phát biểu với đám đông.
Anh trải qua một giây kinh hoảng khi bay nhao thẳng về phía cửa sổ, song giây kinh hoảng trôi qua ngay khi nháy mắt sau đó anh lại thấy mình đã phi luôn qua kính cứng đanh mà rõ ràng không hề chạm vào.
Không ai trong căn phòng để ý đến việc anh đến theo cách đặc biệt như vậy, cũng chẳng ngạc nhiên bởi anh đâu thực ở đó. Anh bắt đầu nhận ra toàn bộ trải nghiệm này chỉ là hình chiếu được ghi băng sẵn ăn đứt mọi loại màn ảnh rộng phim 70 mm và âm thanh nổi 6 kênh. Căn phòng khá giống như Slartibartfast đã tả. Trong bảy triệu năm rưỡi nó đã được trông nom bảo quản rất tốt và dọn dẹp đều đặn đại khái mỗi thế kỷ một lần. Cái bàn gỗ ngoại gụ đã mòn mép, thảm giờ đã hơi bạc màu, nhưng cỗ máy tính lớn thì chễm chệ bóng loáng lấp lánh trên tấm da phủ bàn, sáng như thể mới được lắp dựng ngày hôm qua.
Hai người đàn ông ăn vận trịnh trọng ngồi một cách kính cẩn đằng trước máy tính và chờ đợi.
"Đã sắp đến lúc," một người nói, và Arthur kinh ngạc thấy một từ đột nhiên hiện hình trong không trung ngay bên cạnh cần cổ người đàn ông kia. Từ đó lả LOONQUAWL, nó chớp nháy một vài lần và rồi lại biến mất. Trước khi Arthur kịp hiểu ra được gì người kia đã lên tiếng và từ PHOUCHG xuất hiện cạnh cổ anh ta.
"Bảy mươi lăm nghìn thế hệ trước, tổ tiên của chúng ta đưa chương trình này vào vận hành," người đàn ông thứ hai nói, "và sau suốt cả thời gian ấy chúng ta sẽ là người đầu tiên được nghe cái máy tính nói."
"Một triển vọng quá tuyệt vời, Phouchg nhỉ," người đầu tiên tán đồng, và Arthur đột nhiên nhận ra minh đang xem một cuốn băng có phụ đề.
"Chúng ta là những người đầu tiên sẽ nghe," Phouchg nói, "câu trả lời cho câu hỏi lớn về Sự Sống..."
"Vũ Trụ..." Loonquawl nói tiếp.
"Và Vạn Vật!"
"Suỵt," Loonquawl chợt nói với một cử chỉ phác qua, "tôi nghĩ Nghĩ Sâu đang chuẩn bị nói!"
Có một khoảng ngừng đầy ngóng chờ đợi trong khi các ô đằng trước bảng điều khiển máy tính dần dần hoạt động. Đèn chớp bật chớp tắt thử rồi ổn định lại thành một mô hình rất nghiêm nghị. Tiếng o o trầm cất lên từ kênh giao tiếp.
"Chào buổi sáng," Nghĩ Sâu cuối cùng cũng nói.
"Ờ... chào buổi sáng, hỡi Nghĩ Sâu," Loonquawl bối rối chào lại, "liệu mi có... ờ, tức là..."
"Một câu trả lời cho anh?" Nghĩ Sâu oai nghiêm ngắt lời. "Phải tôi có."
Hai người đàn ông rùng cả mình ngóng chờ. Họ đã không uổng công chờ đợi.
"Thực sự có một câu trả lời?" Phouchg thì thào.
"Thực sự có một câu trả lời," Nghĩ Sâu xác nhận.
"Cho Vạn Vật? Cho Câu Hỏi Lớn về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật?"
"Phải."
Cả hai người đàn ông đã được huấn luyện kỹ càng cho phút giây này, cuộc sống của họ đã luôn là cả một sự chuẩn bị cho nó, họ đã được lựa chọn từ lúc chào đời để làm hai kẻ rồi sẽ chứng kiến câu trả lời, nhưng kể cả là như vậy họ cũng tự thấy mình hổn hển và uốn éo vặn vẹo hết cả như hai đứa trẻ nôn nao.
"Và mi sẵn sàng trao câu trả lời cho chúng ta?" Loonquawl hối.
"Tôi sẵn sàng,”
"Ngay bây giờ?"
"Ngay bây giờ," Nghĩ Sâu nói.
Cả hai liếm đôi môi khô nẻ.
"Mặc dầu tôi không nghĩ," Nghĩ Sâu đế thêm, "là các anh sẽ thích nó đâu."
"Không quan trọng," Phouchg nói. "Chúng ta phải được biết! Ngay bây giờ."
"Ngay bây giờ sao?" Nghĩ Sâu hỏi lại.
"Phải! Ngay bây giờ..."
"Được thôi," cái máy tính nói, đoạn lại ổn định vào im lặng. Hai người bồn chồn. Căng thẳng đến khó lòng chịu nổi.
"Các anh thực sự sẽ không thích nó đâu," Nghĩ Sâu nhận xét.
"Nói chúng tôi nghe đi!"
"Được rồi," Nghĩ Sâu nói. "Câu Trả Lời cho Câu Hỏi Lớn..."
"Đúng...!"
"Về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật..." Nghĩ Sâu hờ hững.
"Phải...!"
“Là..." Nghĩ Sâu, rồi lại ngừng lời.
"Phải rồi...!"
"Là..."
"Phải rồi...!!!...?"
"Bốn mươi hai," Nghĩ Sâu nói, với vẻ uy nghi và bình thản vô cùng.