CHƯƠNG 28
Phải một hồi lâu mới có người lên tiếng.
Từ khóe mắt Phouchg có thể thấy một biển những khuôn mặt căng thẳng trông đợi bên dưới quảng trường ngoài kia.
"Chúng ta sắp bị hành hình, phải không?" anh ta thì thào.
"Đúng là một nhiệm vụ khó nhằn," Nghĩ Sâu thờ ơ nhận định.
"Bốn mươi hai!" Loonquawl ré lên. "Đấy là tất cả những gì mi có thể cho biết sau những bảy triệu rưỡi năm hoạt động?"
"Tôi đã kiểm tra rất kỹ càng," cái máy tính phản đối, "và hoàn toàn chắc chắn đó là câu trả lời. Thẳng thắn mà nói với các anh, tôi nghĩ vấn đề chính là các anh chưa bao giờ thực sự biết câu hỏi là sao."
"Nhưng đó là Câu Hỏi Lớn đấy thôi! Câu Hỏi Tối Thượng về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật!" Loonquawl hú lên tức giận.
"Phải rồi," Nghĩ Sâu đáp với cái vẻ của một người phải ngậm cười chịu đựng lũ ngu, "nhưng thực tình câu hỏi đó là gì nào?"
Một sự im lặng chầm chậm u mê bò khắp hai gã này trong lúc bọn họ trừng trừng nhìn cái máy tính và rồi nhìn nhau.
"Ờ thì, mi biết đấy, chỉ là hỏi về Vạn Vật, Vạn Vật..." Phouchg yếu ớt gợi ý.
"Chính xác!" Nghĩ Sâu bảo. "Vậy nên một khi các anh biết câu hỏi thực sự là gì, các anh sẽ biết câu trả lời có nghĩa gì."
"Ồ, tuyệt," Phouchg lầm bầm, quăng sang bên quyển sổ ghi chép và chùi vội một giọt nước mắt bé xíu.
"Nghe này, được rồi, được rồi," Loonquawl nói, "mi có thể làm ơn nói quách cho chúng ta biết câu hỏi không?"
"Câu Hỏi Tối Thượng?"
"Phải!"
"Về Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật?"
"Phải!"
Nghĩ Sâu nghĩ ngợi giây lát.
"Hơi căng," nó nói.
"Nhưng mi có làm được không?" Loonquawl kêu vội.
Nghĩ Sâu ngẫm ngợi điểm này thêm một khắc dài dặc nữa.
Cuối cùng: "Không," nó đáp chắc nịch.
Cả hai sụm người trên ghế vì tuyệt vọng.
"Nhưng tôi sẽ cho các anh biết ai nói được," Nghĩ Sâu nói.
Cả hai gã nhìn phắt lên. "Ai? Cho chúng ta biết đi!"
Đột nhiên Arthur cảm thấy da đầu rõ ràng không tồn tại của mình bắt đầu nhồn nhột trong lúc bản thân anh từ từ chuyển động không cưỡng được hướng về phía trước rầm chìa, nhưng đấy chỉ là cái người thu cuộn băng này vừa phóng to hơi đột ngột, anh cho là vậy.
"Tôi không nói về thứ gì khác ngoài cái máy tính sẽ xuất hiện sau tôi," Nghĩ Sâu ngâm nga, giọng nó đã lấy lại sắc thái hùng hồn thường lệ. "Một máy tính mà chỉ nội các thông số hoạt động đơn thuần của nó thôi tôi cũng không xứng tính toán - ấy thế mà chính tôi sẽ thiết kế nó cho các anh. Một chiếc máy tính có thể tính toán Câu Hỏi cho Câu Trả Lời Tối Thượng, một chiếc máy tính phức tạp vô hạn tinh vi đến độ đời sống hữu cơ tự nó sẽ thuộc vào ma trận hoạt động của nó. Và các anh, chính các anh cũng sẽ nhận lấy những hình dạng mới và đi vào trong máy tính để điều vận chương trình mười triệu năm của nó đấy! Phải! Tôi sẽ thiết kế cái máy tính này cho các anh. Và tôi sẽ đặt tên cho nó theo các anh. Và nó sẽ được gọi là... Trái Đất."
Phouchg há hốc mồm nhìn Nghĩ Sâu.
"Tên chán vậy," anh ta nói và những đường rạch lớn tự dưng xuất hiện suốt dọc cơ thể anh ta từ trên xuống dưới. Loonquawl cũng đột nhiên có những vết chém kinh khủng không hiểu từ đâu. Bàn phím máy tính lem bẩn và nứt nẻ, các bức tường lập lòe run rẩy đổ sụm và căn phòng sập ngược lên trần của nó...
*
Slartibartfast đang đứng trước mặt Arthur tay cầm hai sợi dây điện.
"Hết băng," ông ta giải thích.