CHƯƠNG 29
Zaphod! Dậy!"
"Ừmmmm?"
"Này, thôi nào, dậy,”
"Cứ kệ anh làm chuyện anh giỏi nhất đi, được không?" Zaphod lầm bầm, lăn mình qua tránh giọng nói và ngủ tiếp.
"Muốn tôi phải đá anh dậy không?" Ford lại bảo.
"Làm thế chú có vui lắm không?" Zaphod hỏi, vẻ ngái ngủ.
"Không."
"Anh cũng không. Vậy làm thế để làm gì? Chú đừng làm phiền anh nữa đi." Zaphod lại cuộn mình thu lu.
"Ông ta bị hứng gấp đôi liều hơi độc," Trillian vừa nói vừa ngó xuống Zaphod, "trọn cả hai khí quản."
"Cũng đừng nói nữa," Zaphod lại làu bàu, "cố gắng ngủ đã đủ mệt lắm rồi. Mặt sàn sao vậy nhỉ? Lạnh với lại cứng quá."
"Toàn bằng vàng," Ford lên tiếng.
Bằng một cử động kỳ diệu như múa ba lê, Zaphod giờ đã đứng lom lom dòm đường chân trời, bởi xa đến tận chân trời, nền đất vàng trải dài về mọi ngả, cực kỳ rắn đanh và láng mướt. Nó lấp lánh sáng như thể... không, không tài nào tả nổi nó lấp lánh sáng như thể cái gì bởi không có gì trên Vũ Trụ này lấp lánh sáng được như một hành tinh toàn bằng vàng.
"Ai bỏ tất cả thứ đó ở kia?" Zaphod ré lên, mắt như lòi ra.
"Chớ kích động," Ford nói, "chỉ là một cuốn catalog thôi."
"Một ai?"
"Một cuốn catalog," Trillian nói, "một ảo ảnh."
"Sao có thể nói thế?" Zaphod hét toáng, quỳ mọp xuống mà nhìn nền đất. Gã chọc chọc thụi thụi. Nền rất nặng và hơi hơi mềm - gã có thể lấy móng tay vạch dấu lên. Nó rất vàng và rất bóng sáng nên khi gã thở lên đó, hơi thở của gã bốc hơi theo cái cách rất khác thường và đặc biệt kiểu hơi thở từ vàng khối bốc hơi lên.
"Trillian và tôi tỉnh lại được một lúc rồi," Ford nói. "Chúng tôi cứ la hét cho đến khi có người đến và rồi tiếp tục la hét cho đến khi họ phát chán và bỏ chúng ta vào catalog hành tinh của họ để chúng ta có việc mà làm kỳ đến bao giờ họ sẵn sàng xử lý ta. Đây đều là hình từ Băng Toàn Cảm."
Zaphod trừng trừng nhìn Ford cay cú.
"À, cứt thật," gã bảo, "chú lại đánh thức anh khỏi giấc mơ đẹp toàn hảo của riêng anh để chỉ cho anh giấc mơ của người khác." Gã ngồi xuống bực mình.
"Cả loạt những thung lũng đằng kia là gì thế?" gã
"Dấu tiêu chuẩn," Ford đáp. "Chúng tôi đã ngắm qua rồi,”
"Chúng tôi không đánh thức ngài sớm hơn được," Trillian giải thích. "Hành tinh vừa nãy đầy cá ngập đến tận đầu gối."
"Cá?"
"Một vài người thích những thứ hết sức kỳ quặc."
"Còn trước đó," Ford nói, "chúng ta có bạch kim. Hơi chán. Nhưng chúng tôi nghĩ có thể anh thích thấy hành tinh này."
Những biển ánh sáng rọi chói lòa vào họ như một khối lửa duy nhất bất cứ chỗ nào họ nhìn đến.
"Đẹp lắm," Zaphod khen dỗi.
Trên trời một con số danh mục xanh lục to đùng xuất hiện. Con số chớp nháy và thay đổi, và khi họ nhìn quanh, mặt đất cũng đã chớp nháy và thay đổi như vậy rồi.
Như thể đồng thanh họ nói, "Chù chà."
Biển màu tím. Bãi biển họ đang đứng gồm toàn những viên sỏi cuội vàng lẫn xanh - chắc là những viên đá quý kinh khủng. Những quả núi đằng xa dường như mềm mại nhấp nhô, đỉnh màu đỏ. Gần đó là một chiếc bàn bãi biển bằng bạc khối dưới cái ô màu hoa cà diềm xếp nếp với các quả tua rua bạc.
Trên bầu trời một bảng hiệu khổng lồ xuất hiện, thay thế con số danh mục. Bảng hiệu viết, "Bất kể gu của bạn thế nào, Magrathea đều có thể đáp ứng cho bạn. Chúng tôi không hề chảnh.”
Và năm trăm người đàn bà hoàn toàn trần truồng nhảy dù từ trên trời xuống. Trong một khắc cảnh này lại biến mất, bỏ họ lại trên một thảo nguyên mùa xuân đầy lũ bò.
"Ố!" Zaphod thốt lên. "Não của ta!"
"Anh muốn nói về não không?" Ford hỏi.
"Ừa, muốn," Zaphod nói, đoạn cả ba ngồi xuống, tảng lờ các thứ cảnh cứ đến rồi lại đi chung quanh bọn họ.
"Ta đã đoán thế này," Zaphod nói. "Bất kể đã có chuyện gì xảy ra cho hai bộ não của ta, thì chính là tự ta đã làm. Và ta đã làm chuyện đó theo cái lối khiến cho các cuộc kiểm tra rà soát của chính phủ không dò ra được. Và kể cả chính ta cũng không được phép biết gì luôn. Điên quá, hả?"
Hai người kia gật đầu đồng tình.
"Vậy nên ta tính, cái gì mà bí mật đến nỗi ta không thể cho ai biết là ta biết chứ, không cả chính phủ Ngân Hà, không cả chính ta? Và câu trả lời là ta không biết. Rõ rành rành. Nhưng rồi ta sắp xếp một số thứ lại với nhau và có thể mang máng đoán ra. Ta đã quyết định tranh cử Tổng thống khi nào? Ngay sau cái chết của Tổng thống Yooden Vranx. Nhớ Yooden không, Ford?"
"Ừa," Ford đáp, "chính là thằng cha chúng ta gặp hồi còn nhỏ, cơ trưởng phi thuyền sao Người Giữ Gấu. Ông ta là một thằng cha buồn cười. Ông ta cho chúng ta hạt dẻ ngựa khi anh xông vào tàu khủng vận của ông ta. Ông ta còn bảo anh là đứa trẻ đáng kinh ngạc nhất anh ta từng gặp."
"Tất cả chuyện này là sao?" Trillian hỏi.
"Chuyện xưa ấy mà," Ford phân trần, "hồi chúng tôi còn nhỏ trên Betelgeuse. Các tàu khủng vận Người Giữ Gấu từng chuyên chở phần lớn hàng hóa giao thương cồng kềnh giữa trung tâm Ngân Hà và các vùng xa xôi ngoại biên. Tàu thương thám của Betelgeuse tìm thị trường, tàu khủng vận Người Giữ Gấu thì giao hàng cho những thị trường ấy. Gặp đủ loại rắc rối với những toán không gian tặc trước khi chúng bị quét sạch trong các cuộc chiến tranh Dordellis, thành thử các tàu khủng vận phải trang bị đủ thứ khiên phòng vệ kỳ ảo nhất mà khoa học Ngân Hà biết đến. Đấy là các phi thuyền thực sự tàn bạo, và khổng lồ. Bay trên quỹ đạo quanh một hành tinh thì chúng che lấp cả mặt trời của hành tinh ấy."
"Một ngày nọ, anh Zaphod đây hồi đó còn trẻ tuổi quyết định đột kích một cái. Trên một tàu thương thám ba động cơ phản lực thiết kế chỉ để hoạt động ở tầng bình lưu, một thằng con trẻ. Ý tôi là thôi đừng hỏi luôn đi, vì chuyện đó còn điên rồ hơn cả giống khỉ điên. Tôi đi theo chuyến đó bởi tôi đặt cược tiền chắc ăn anh Zaphod sẽ không làm chuyện đột kích kia, và cũng không muốn anh ấy quay về với bằng chứng giả. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi lên chiếc ba động cơ mà anh ấy đã cải tiến thành thứ gì đó hoàn toàn khác, băng qua ba parsec trong quãng vài tuần, cứ thế xông vào một tàu khủng vận mà tận giờ tôi vẫn không biết bằng cách nào, bước lên đài chỉ huy vẫy vẫy mấy khẩu súng đồ chơi và đòi nộp hạt dẻ ngựa. Tôi chưa từng chứng kiến chuyện gì hoang đường hơn. Mất của tôi cả năm tiền tiêu vặt. Vì cái gì? Hạt dẻ ngựa."
"Cơ trưởng là thằng cha thực sự đáng kinh ngạc tên Vooden Vranx đấy," Zaphod tiếp lời. "Ông ta cho bọn này thức ăn, rượu túy lúy - những món từ các vùng đích thực quăng khạc con chuột cống ra khỏi mồm."
Một lát sau, hành tinh cuối cùng trong catalog biến mất bên dưới bọn họ và thế giới đặc lại hợp thành hình trở lại.
Bọn họ đang ngồi trong một phòng đợi xa hoa đầy những bàn mặt kính và các kỷ niệm chương giải thưởng thiết kế.
Một người Magrathea cao dong dỏng đang đứng trước mặt bọn họ.
"Chuột muốn gặp các vị ngay bây giờ,” ông ta nói.