← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 30

Vậy là như vậy đấy," Slartibartfast nói, thử dọn dẹp qua loa chiếu lệ phần nào đống bừa bộn thất đảm là cái thư phòng của ông ta. Ông ta nhặt lên một tờ trên đỉnh một chồng giấy, rồi sau đó không nghĩ ra được nơi nào khác để đặt, đành bỏ nó trở lại trên đỉnh cái đống ban đầu, khiến cái đống tức thì đổ nhào. "Nghĩ Sâu thiết kế ra Trái Đất, chúng tôi chế tạo ra nó còn các vị sống trên nó."

"Và người Vog đến phá hủy nó năm phút trước khi chương trình hoàn tất," Arthur bổ sung, không phải không cay đắng.

"Phải," ông già nói, rồi ngừng lời nhìn tuyệt vọng chằm chằm quanh phòng. "Mười triệu năm lên kế hoạch và lao lực đi đời như thế. Mười triệu năm, hỡi người Trái Đất... cậu có mường tượng nổi khoảng thời gian ấy không? Một nền văn minh rộng cả thiên hà có thể phát triển nên từ một con trùng duy nhất cả năm lượt trong khoảng thời gian ấy đấy. Đi đời." Ông già ngừng lời.

"Ôi chao, đó chính là vì tác phong quan liêu đấy," ông ta nói thêm.

"Ông biết đấy," Arthur nói vẻ nghĩ ngợi, "tất cả những điều này giải thích rất nhiều chuyện. Cả đời tôi vẫn có cái cảm giác kỳ quặc không sao lý giải nổi, rằng có chuyện gì đó đang diễn ra trên thế gian này, chuyện gì đó lớn lao, thậm chí hung gở, và sẽ không ai cho tôi biết đó là chuyện gì."

"Không," ông già lên tiếng, "đó chỉ là chứng hoang tưởng hết sức bình thường thôi. Mọi người trong Vũ Trụ này đều bị cả."

"Mọi người?" Arthur sửng sốt. "Nếu mọi người đều thế, có lẽ phải có nghĩa lý gì đó! Hay là ở đâu đó bên ngoài Vũ Trụ mà ta biết..."

"Có thể. Ai quan tâm nào?" Slartibartfast nói, trước khi Arthur kịp kích động quá thể. "Hay là ta già và mệt mỏi cũng nên," ông tiếp tục, "nhưng ta luôn nghĩ là cơ may tìm hiểu ra được chuyện gì đang thực diễn ra nó xa xôi diệu vợi đến độ việc duy nhất cần làm là cứ nói quên phứt nó đi và cố mà khiến cho bản thân bận rộn. Nhìn ta đây: Ta thiết kế đường bờ biển. Ta giành được giải thưởng cho thiết kế Na Uy."

Ông ta lục lại quanh một đống đổ vỡ rồi lôi ra một khối nhựa dẻo to tướng có tên ông ta trên đó cùng một mô hình Na Uy khuôn bên trong.

"Đâu là ý nghĩa ở cái giải thưởng đấy?" ông ta hỏi. "Chẳng gì cả trong chừng mực ta có thể luận giải ra. Cả đời ta đã làm các vịnh hẹp băng hà. Trong một phút giây thoáng qua chúng thành thời thượng và ta được giải thưởng lớn."

Ông ta lật khối nhựa trong tay với một cái nhún vai rồi cẩu thả quăng sang bên, nhưng không quá cẩu thả đến độ quên cho nó đáp lên thứ gì đó mềm mềm.

"Trên Trái Đất thay thế mà chúng ta đang chế tạo, họ cho ta làm châu Phi và dĩ nhiên ta lại đang làm cả đống vịnh hẹp bởi vì tình cờ ta lại rất thích chúng, và ta khá nệ cổ khi nghĩ rằng chúng cho cái lục địa ấy một cảm giác Ba Rốc đáng yêu. Nhưng họ bảo ta nó không được xích đạo cho lắm. Xích đạo cơ đấy!" Ông già cười oang oang. "Có quan trọng hay không? Khoa học đã đạt được vài điều kỳ diệu, dĩ nhiên, nhưng bao giờ ta cũng thà hạnh phúc hơn là đúng."

"Vậy ông hạnh phục không?"

"Không. Chính đó là chỗ mọi thứ hỏng bét cả, dĩ nhiên rồi."

"Đáng tiếc," Arthur nói vẻ thông cảm. "Ngoài cái đó ra thì nghe như thể một lối sống tốt."

Đâu đó trên tường một ngọn đèn trắng nho nhỏ lóe lên.

"Lại đây," Slartibartfast nói, "cậu sẽ được tới gặp chuột. Sự xuất hiện của các cậu trên hành tinh này đã gây ra kha khá phấn khích rồi. Nó đã được ngợi ca, là ta nghe được vậy, là sự kiện cận bất khả thứ ba trong lịch sử Vũ Trụ."

"Hai sự kiện kia là gì?"

"Ẩu, có lẽ chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi," Slartibartfast nói cho qua. Ông ta mở cửa và đứng đợi cho Arthur theo kịp.

Arthur liếc quanh mình lần nữa, và rồi nhìn xuống bản thân, nhìn bộ quần áo mướt mồ hôi bê bết anh đã mặc mà nằm trong bùn vào buổi sáng thứ Năm. "Về lối sống có vẻ như tôi đang gặp khó khăn trầm trọng," anh lầm bầm một mình.

"Xin lỗi cậu nói gì?" ông già hỏi ôn tồn.

"Ồ không," Arthur vội nói, "chỉ đùa thôi a "