← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 31

Dĩ nhiên ai chẳng biết câu cái miệng hại cái thân, nhưng trọn vẹn tầm vóc của vấn đề thì không phải lúc nào cũng được đánh giá đúng mức.

Tỷ như, đúng cái khoảnh khắc Arthur nói "Về lối sống có vẻ như tôi đang gặp khó khăn trầm trọng", một lỗ giun quái đản mở ngoác ra trong kết cấu của thể liên tục không-thời gian và chở lời của anh xa thật xa về ngược thời gian băng qua những khoảng không hầu như vô tận để tới một thiên hà xa xôi nơi những sinh vật kỳ lạ hiếu chiến đang mấp mé một trận chiến đáng sợ giữa các vì sao.

Hai vị thủ lĩnh hai phe đối đầu bấy giờ đang gặp gỡ lần cuối cùng.

Im lặng đáng sợ bao trùm bàn hội nghị lúc sĩ quan chỉ huy của đám người Vl'hurg, lộng lẫy toong toang phục quần cộc đánh trận màu đen kết đá quý, điềm đạm nhìn vị thủ lĩnh G'Gugvuntt bấy giờ đang ngồi xổm trước mặt ông ta trong một đám mây hơi nước màu xanh lục thơm tho, và, đã sẵn cả triệu tuần không hạm vũ trụ nuột nà được vũ toang kinh khủng, sẵn sàng phát động cái chết điện chỉ cần nghe một tiếng ra lệnh, thách thức sinh vật xấu xa kia rút lại những gì nó đã nói về mẹ ông ta. Sinh vật kia cựa mình trong làn hơi dấp dính sôi sục, và đúng lúc ấy những chữ Về lối sống có vẻ như tôi đang gặp khó khăn trầm trọng trôi dạt qua bàn hội nghị.

Không may làm sao, theo ngôn ngữ Vl'hurg đây là lời sỉ nhục kinh khiếp nhất có thể tưởng tượng ra, và với lời sỉ nhục như thế thì không thể làm gì khác ngoài phát động cuộc chiến tranh gây kinh hoàng sẽ kéo dài nhiều thế kỷ.

Dĩ nhiên là, cuối cùng, sau khi thiên hà của họ đã bị hao tổn sinh mạng qua vài nghìn năm, ai nấy chợt nhận ra toàn bộ câu chuyện này là một sai lầm rùng rợn, thành thử các chiến hạm của hai phe đối lập bỏ qua luôn vài bất hòa còn tồn đọng để rồi phát động một cuộc tấn công chung vào Ngân Hà của chúng ta - giờ đây được xác định chắc chắn là nguồn xuất phát nhận định xúc phạm kia.

Suốt trong khoảng nhiều nghìn năm sau đó nữa những phi thuyền hùng mạnh xé ngang các hoang mạc không gian hoang vu trống rỗng và cuối cùng bổ nhào gầm rú xuống hành tinh đầu tiên họ tình cờ gặp được - ngẫu nhiên lại là Trái Đất - nơi mà do một sự tính toán nhầm lẫn kinh khủng về tỷ lệ mà toàn bộ chiến hạm chẳng may bị một con chó nhỏ nuốt mất.

Những ai nghiên cứu tác động qua lại phức tạp của nhân và quả trong lịch sử Vũ Trụ đều nói rằng sự biến kiểu này vẫn xảy ra suốt, nhưng chúng ta thì bất lực chẳng thể nào ngăn chặn được.

"Đời mà," họ thường nói.

*

Một chuyến xe bay ngắn đưa Arthur và ông già Magrathea tới một lối cửa vào. Bọn họ rời chiếc xe và đi qua cửa vào vòng chờ đầy những bàn mặt kính và các kỷ niệm chương nhựa. Gần như ngay lập tức, một ngọn đèn lóe sáng trên cánh cửa phía bên kia căn phòng và họ bước vào cửa ấy.

"Arthur! Anh an toàn rồi!" một giọng nói cất lên. "Tôi an toàn à?" Arthur hỏi lại, hơi giật mình. "Ô, tốt."

Đèn hơi tối và phải một lúc anh mới thấy Ford, Trillian và Zaphod đang ngồi quanh một cái bàn lớn bày biện đẹp đẽ những món ăn lạ lùng, những mứt kẹo kỳ lạ và hoa trái quái dị. Bọn họ đang ăn uống ngấu nghiến. "Chuyện gì xảy ra với mọi người thế?" Arthur hỏi dồn.

"Chà," Zaphod lên tiếng, tấn công một miếng xương dày thịt bắp nướng, "các vị chủ tiệc đây đã đầu độc ta và làm loạn tâm trí ta và nhìn chung cư xử hết sức kỳ cục nên giờ cho chúng ta một bữa ăn tương đối tử tế hòng bù đắp. Đầy " gã nói, vừa khơi ra từ một cái bát cả đống cục thịt mùi như ác quỷ, "làm một ít cốt lết tê giác sao Chức Nữ đi. Nếu tình cờ thích thứ này thì sẽ thấy ngon lắm."

"Chủ tiệc?" Arthur hỏi. "Chủ nào? Tôi có thấy ai..."

Một giọng nói nho nhỏ cất lên, "Chào mừng đến với bữa trưa, hỡi sinh vật Trái Đất."

Arthur liếc quanh và đột nhiên ré lên.

"Ớ!" anh kinh ngạc. "Có chuột trên bàn!"

Im lặng bối rối lúc ai nấy gườm gườm lườm Arthur.

Anh thì mải trừng trừng nhìn hai con chuột trắng ngồi trong cái gì đó nom như hai ly whisky trên bàn. Nghe thấy sự im lặng này anh vội quay lại nhìn tất cả mọi người.

"Ồ!" anh nói, chợt hiểu ra sự tình. "Ổ, tôi xin lỗi, tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng để..."

"Để tôi giới thiệu với anh," Trillian lên tiếng. "Arthur, đây là chuột Benjy."

"Xin chào," một trong hai con chuột nói. Những sợi ria của nó vuốt qua thứ hẳn là một bàn cảm ứng nơi mặt trong của món đồ như ly whisky kia, khiến cái ly di chuyển lên phía trước chút đỉnh.

"Còn đây là chuột Frankie."

Con chuột kia cũng chào, "Rất vui được gặp anh," và làm tương tự.

Arthur há hốc miệng.

"Nhưng chẳng phải bọn chúng..."

"Phải," Trillian nói, "họ là đôi chuột tôi mang theo từ Trái Đất."

Cô nhìn vào mắt anh và Arthur nghĩ anh có dò thấy một cái nhún vai cam chịu khó nhận ra.

"Làm ơn chuyển cho tôi bát Lừa Khủng sao Người Giữ Gấu bỏ lò được không?" cô hỏi.

Slartibartfast húng hắng lịch sự.

"Ờ, xin vô phép," ông ta lên tiếng.

"Được rồi, cảm ơn, Slartibartfast," chuột Benjy gay gắt đáp, "ông đi được rồi."

"Gì cơ? Ô... ờ, được thôi," ông già ấp ứng, hơi kinh ngạc. "Vậy tôi cứ đi tiếp tục xúc tiến mấy cái vịnh của tôi vậy."

"A, thật ra việc đó không còn cần thiết," chuột Frankie nói. "Xem ra chúng ta sẽ không cần Trái Đất mới nữa." Nó nhướng đôi mắt hồng bé tí. "Khi mà giờ đây chúng ta đã tìm thấy một thổ dân của cái hành tinh ấy, kẻ đã có mặt ở đấy chỉ mấy giây trước khi nó bị phá hủy."

"Cái gì?" Slartibartfast hét lên, kinh hoảng. "Các vị không nói thật đấy chứ! Tôi đã xong cả nghìn sông băng sẵn sàng lăn khắp châu Phi!"

"Chậc, có lẽ ông có thể làm nhanh một kỳ nghỉ trượt tuyết trước khi phá bỏ chúng," Frankie châm chọc.

"Kỳ nghỉ trượt tuyết ư!" ông già rống lên. "Những sông băng ấy là các tác phẩm nghệ thuật! Những đường viền đẽo gọt thanh nhã, những tháp băng cao ngất, những hẻm núi sâu tráng lệ! Trượt tuyết trên nghệ thuật đẳng cấp ấy thì thật là báng bổ!"

"Cảm ơn ông, Slartibartfast," Benjy nói chắc nịch. "Tất cả có thế thôi."

"Vâng thưa ngài," ông già lạnh lùng đáp, "cảm ơn rất nhiều. Chà, tạm biệt, người Trái Đất," ông ta chào Arthur, "hy vọng lối sống của anh sẽ lại đâu vào đấy."

Khẽ gật đầu chào toàn thể quan khách còn lại, ông ta xoay người buồn bã bước ra khỏi phòng.

Arthur nhìn hút theo ông già không biết nói gì.

"Giờ thì," chuột Benjy nói, "vì công việc."

Ford và Zaphod cụng keng ly với nhau.

"Vì công việc!" bọn họ cũng nói.

"Xin lỗi nhưng các vị nói gì?" Benjy hỏi.

Ford quay lại.

"Xin lỗi, tôi tưởng các vị định nói lời chúc mừng," anh ta nói.

Hai con chuột sốt ruột chạy quanh bằng những phương tiện di chuyển thủy tinh của chúng. Cuối cùng chúng trấn tĩnh lại, và Benjy tiến về phía trước để nói với Arthur.

"Này, sinh vật Trái Đất," nó nói, "tình hình chúng tôi gặp phải thực tế là thế này. Chúng tôi đã, như các vị biết đấy, ít nhiều điều hành hành tinh của các vị trong suốt mười triệu năm qua để mà tìm kiếm cái thứ khốn khổ mang tên Câu Hỏi Tối Thượng kia."

"Tại sao?" Arthur hỏi, vẻ gay gắt.

"Không phải - chúng tôi đã nghĩ đến câu hỏi đó," Frankie cắt ngang, "nhưng nó không phù hợp với câu trả lời. Tại sao? - Bốn Mươi Hai. .. anh thấy đấy, không hề khớp nhau."

"Không," Arthur nói, "ý tôi là tại sao hai vị đây lại làm vậy?"

"Ồ, tôi hiểu rồi," Frankie nói. "Chà, chung cuộc tôi nghĩ cũng chỉ vì thói quen, phũ phàng mà nói thì là vậy. Và ít nhiều đây chính là cốt lõi vấn đề - chúng tôi đã chán muốn rụng cả răng toàn bộ chuyện này, thú thực là cái viễn cảnh phải làm lại lần nữa nhờ ơn đám Vog ngu xuẩn thối nát kia đã khiến tôi phải khóc thét lên, anh hiểu tôi muốn nói gì không? Chỉ là nhờ cơ may nhỏ nhoi nhất mà Benjy và tôi hoàn thành được nhiệm vụ riêng của mình và rời hành tinh ấy trước hạn để đi nghỉ một chút, và sau đó khéo léo lách lối về được Magrathea nhờ công các bạn anh."

"Magrathea là một cửa ngõ dẫn về chiều không gian chúng tôi," Benjy giải thích.

"Sau lúc đó," đồng nghiệp chuột của nó tiếp lời, "chúng tôi nhận được lời mời thực hiện một hợp đồng vô cùng béo bở làm một chương trình trò chuyện 5D và một chuyến du giảng nơi quê nhà trong chiều không gian của chúng tôi, và chúng tôi hết sức thiên về ý nhận lời."

"Nếu là tôi thì tôi cũng nhận, chú thì sao, Ford?" Zaphod đế vào tức khắc.

"Ồ dĩ nhiên," Ford nói, "tham gia luôn, như đạn xẹt."

Arthur liếc hai bọn họ, tự hỏi tất cả trò này rồi sẽ dẫn đến đâu.

"Nhưng chúng tôi cũng phải có sản phẩm , các anh biết còn gì," Frankie nói. "Ý tôi lý tưởng mà nói chúng ta vẫn cần Câu Hỏi Tối Thượng không ở dạng này thì dạng khác."

Zaphod nhoài người tới chỗ Arthur.

"Cậu biết đấy," gã nói, "nếu bọn họ cứ ngồi đó trong phòng thu nom hết sức thư giãn thoải mái vậy và, cậu biết đấy, chỉ đề cập bâng quơ rằng họ tình cờ biết Câu Trả Lời cho Sự Sống, Vũ Trụ và Vạn Vật, và rồi cuối cùng đành thừa nhận rằng thực ra câu trả lời là Bốn Mươi Hai, thì cái show ấy chắc cũng chết yểu thôi. Làm sao ký tiếp mùa mới được, cậu hiểu không."

"Chúng tôi phải có vài thứ nghe ổn ổn," Benjy lên tiếng.

"Vài thứ nghe ổn ổn?" Arthur la lên. "Một Câu Hỏi Tối Thượng nghe ổn? Từ một cặp đôi chuột?"

Hai con chuột xù lông.

"Chà, tôi muốn nói rằng, vâng thì chủ nghĩa lý tưởng, vâng thì sự cao quý của nghiên cứu trong sáng, vâng thì tinh thần theo đuổi chân lý dưới mọi hình thức, nhưng tôi e đến một lúc ta cũng phải nghi ngờ nếu có tồn tại bất kỳ chân lý đích thực nào, thì ấy là toàn bộ cõi Vũ Trụ vô tận đa chiều này hầu như chắc chắn đang được một đám điên loạn điều hành. Và nếu đến nước phải lựa chọn giữa tiêu tốn thêm mười triệu năm nữa hòng hiểu ra điều ấy, hoặc tay ôm tiền chân vắt lên cổ chạy, thì riêng về phần tôi hoàn toàn nhất trí với bài tập thể dục," Frankie lý luận.

"Nhưng mà..." Arthur mở lời, hoàn toàn tuyệt vọng.

"Hầy, có hiểu điều này không, người Trái Đất," Zaphod cắt ngang. "Cậu là sản phẩm thế hệ cuối cùng của cái ma trận máy tính ấy, đúng không, và cậu ở đó đến tận thời khắc hành tinh của cậu bị bấm nút?"

"Ờ..."

"Vậy nên não của cậu là một phần hữu cơ trong cấu hình áp chót của chương trình máy tính ấy," Ford giải thích, anh ta nghĩ thế là đã khá sáng sủa rõ ràng.

"Phải không?" Zaphod hỏi dồn.

"À thì," Arthur lên tiếng vẻ nghi ngờ. Anh không rõ mình có từng cảm thấy là một phần hữu cơ trong bất cứ thứ gì chưa. Bấy lâu nay anh vẫn xem đây là một trong các vấn đề của mình.

"Nói cách khác," Benjy nói, lái chiếc xe bé tí kỳ lạ qua sát Arthur, "hoàn toàn có cơ may là cấu trúc của câu hỏi ấy đã được mã hóa trong cấu trúc não của anh - vậy nên chúng tôi muốn mua đứt nó từ anh."

"Cái gì, câu hỏi á?" Arthur sửng sốt.

"Phải," Ford và Trillian cùng nói.

"Đổi lấy hàng đống tiền," Zaphod nói thêm.

"Không, không," Frankie vội nói, "cái chúng tôi muốn mua là não anh."

"Cái gì!"

"Dào thì, ai sẽ thấy thiếu nó đây?" Benjy cật vấn.

"Tôi tưởng các vị nói chỉ cần đọc não cậu ấy bằng phương pháp điện tử là được," Ford phản ứng.

"Ô, đúng thế," Frankie nói, "nhưng chúng tôi phải lấy nó ra trước. Cần phải chuẩn bị nó sẵn sàng chứ."

"Xử lý," Benjy bổ sung.

"Thái nhỏ."

"Cảm ơn lắm," Arthur hét lên, hãi hùng làm lật úp ghế, lùi phắt ra khỏi bàn.

"Não thì lúc nào chả thay được," Benjy lập luận, "nếu anh cho là nó quan trọng."

"Phải, một bộ não điện tử," Frankie nói, "một cái đơn giản là đủ."

"Một cái đơn giản!" Arthur rên lên.

"Ừa," Zaphod nói với nụ cười thình lình gian manh, "cậu chỉ cần lập trình cho nó nói Cái gì? và Tôi không hiểu và Trà đâu? - ai mà phân biệt được thật giả?"

"Cái gì?" Arthur rống lên, lùi xa thêm nữa.

"Thấy ta muốn nói gì chưa?" Zaphod nói và rú lên vì đau đớn bởi điều gì Trillian làm vào đúng lúc đó.

" Tôi sẽ phân biệt được thật giả," Arthur nói.

"Không, cậu sẽ không phân biệt được đâu," chuột Frankie nói, "cậu sẽ được lập trình để không phân biệt được."

Ford tiến đến cửa.

"Nghe này, tôi xin lỗi, các vị chuột già," anh ta nói. "Tôi không nghĩ ta có được thỏa thuận đâu."

"Tôi thì lại nghĩ ta phải có được thỏa thuận này," hai chuột đồng thanh, tất cả vẻ duyên dáng lịch sự trong hai giọng nói be bé như sáo thổi của bọn chúng biến mất tức thì. Với một tiếng rít bé xíu rên xiết, hai phương tiện di chuyển thủy tinh bỗng lên khỏi bàn, liệng qua không trung về phía Arthur, bấy giờ đã loạng choạng lùi sâu nữa vào trong một góc chết, mất hết khả năng chống chọi hay nghĩ ra được gì.

Trillian tuyệt vọng chụp cánh tay anh cố gắng lôi về phía cánh cửa mà Ford và Zaphod đang loay hoay cố mở, nhưng Arthur đã thành cục đất rồi - dường như anh bị thôi miên vì hai con chuột bay đang bổ nhào về phía mình.

Cô gào lên gọi anh, nhưng anh chỉ há hốc miệng.

Thêm một cú giật mạnh nữa, Ford và Zaphod cuối cùng cũng mở được cái cửa. Ở phía bên kia là một nhóm nhỏ những con người khá xấu xí mà bọn họ chỉ có thể đoán là lính gác của Magrathea. Họ không chỉ xấu xí, đến trang bị y tế họ mang theo người cũng còn lâu mới có thể gọi là đẹp. Họ xông vào.

Vậy là... Arthur sắp sửa bị bửa toác đầu, Trillian thì không thể nào giúp được anh, Ford và Zaphod thì sắp sửa bị một vài tay đầu gấu trang bị sắc bén hơn và hạng nặng hơn họ rất nhiều xử lý.

Tóm lại quả là cực kỳ may mắn khi đúng lúc này mọi còi báo động trên hành tinh ấy đều bật lên thứ âm thanh đinh tai nhức óc.