CHƯƠNG 32
"Báo động! Báo động!" những tiếng còi om sòm khắp Magrathea. "Tàu địch đã đáp xuống hành tinh. Xâm lược có vũ khí ở khu vực 8A. Các đồn phòng thủ, các đồn phòng thủ."
Hai con chuột cáu kỉnh hít ngửi những mảnh vụn phương tiện di chuyển thủy tinh của chúng bấy giờ nằm tan tác trên sàn.
"Trời đánh thánh vật," chuột Frankie làu bàu, "loạn cả lên chỉ vì chín lạng não Trái Đất." Nó hối hả chạy loanh quanh, cặp mắt hồng lóe sáng, bộ lông trắng muốt đẹp đẽ dựng đứng cả vì ma sát.
"Điều duy nhất chúng ta có thể làm bây giờ," Benjy nói, lom khom vê ria vẻ trầm tư, "là thử làm giả một câu hỏi, tự sáng tác ra một câu nghe đáng tin."
"Khó lắm," Frankie nói. Nó nghĩ ngợi. "Hay là, Cái gì màu vàng và nguy hiểm? "
Benjy cân nhắc gợi ý này trong giây lát.
"Không, không ổn," nó nói. "Không ăn nhập với câu trả lời."
Chúng lại chìm trong im lặng mất vài giây.
"Được rồi," Benjy nói. "Bạn sẽ nhận được kết quả là bao nhiêu nếu nhân sáu với bảy?"
"Không, không, quá bám nghĩa đen, quá nệ thực tế," Frankie phản đối, "sẽ không giữ được sự quan tâm của đám khán giả."
Chúng lại suy nghĩ.
Thế rồi Frankie nói. "Một ý tưởng nữa đây. Một người phải đi qua bao nhiêu con đường? "
"A!" Benji reo lên. "A ha, câu đó thì nghe hứa hẹn đấy!" Nó cân nhắc trong đầu cụm từ nọ một lát. "Chuẩn," nó nói, "tuyệt vời! Nghe đầy hàm ý mà không thực sự gò bó ta vào bất cứ ý nghĩa nào hết cả. Một người phải đi qua bao nhiêu con đường? Bốn mươi hai. Tuyệt vời, tuyệt vời, sẽ xiếc được bọn họ. Frankie bé cưng, chúng ta thành công rồi!"
Chúng trình diễn ngay một vũ điệu láo nháo trong cơn phấn khích.
Gần chỗ chúng trên sàn nằm ngổn ngang mấy con người khá xấu xí mới rồi bị đánh vào đầu bằng những kỷ niệm chương nặng trịch.
Cách đó nửa dặm, bốn hình dong chạy rầm rập dọc một hành lang, rối rít tìm lối ra. Bọn họ chui ra một buồng máy tính không vách ngăn thoáng rộng. Họ cuống cuồng liếc xung quanh.
"Anh bảo đường nào, Zaphod?" Ford hỏi.
"Cứ đoán đại thì anh dám nói phía dưới này," Zaphod đáp, đoạn chạy vọt sang phía tay phải giữa một dãy máy tính và bức tường. Trong lúc những người kia bắt đầu chạy theo, gã bỗng khựng lại bởi một tia năng lượng Diệt Cái Xẹt quất đết đết qua không khí trước gã chỉ vài tấc và rán cháy cả một phần bức tường liền kề.
Một giọng trên chiếc loa phóng thanh cỡ bự nào đó nói, "Được rồi, Beeblebrox, ở nguyên đó. Chúng tôi khống chế được anh rồi."
"Cớm!" Zaphod rít lên, cúi người quành vội. "Chú muốn thử đoán tí không, Ford?"
"Được thôi, lối này," Ford nói, và cả bốn bọn họ chạy xuống một lối đi chéo giữa hai dãy máy tính.
Ở cuối lối đi ấy xuất hiện một hình thù trang bị vũ khí hạng nặng mặc bộ đồ vũ trụ đang vẩy vẩy khẩu súng Diệt Cái Xẹt hung hiểm.
"Chúng tôi không muốn bắn anh, Beeblebrox!" hình thù đó quát.
"Hợp ý tôi lắm đấy!" Zaphod quát trả và nhao xuống một khoảng hở rộng giữa hai bộ xử lý dữ liệu.
Những người còn lại quẹo theo sau gã.
"Bọn chúng có hai tên," Trillian nói. "Chúng ta cùng đường rồi."
Bọn họ chen chúc vào một góc giữa dãy máy tính lớn và bức tường.
Bọn họ nín thở đợi.
Đột nhiên không trung bùng nổ những tiếng sét năng lượng lúc cả hai tên cớm cùng tức thì khai hỏa nhằm vào bọn họ.
"Này, họ bắn ta," Arthur vừa thì thào vừa co quắp lại. "Tôi tưởng họ bảo họ không muốn làm thế."
"Ừa, tôi đây cũng tưởng bọn họ nói thế," Ford đồng tình.
Zaphod thò đầu lên trong một khoảnh khắc hiểm nghèo.
"Nàỵ," gã gọi, "tôi tưởng các vị bảo các vị không muốn bắn bọn này!" nói đoạn lại nấp đầu xuống.
Họ đợi.
Giây lát sau, một giọng đáp lại, "Làm cớm có dễ đâu!"
"Hắn nói cái gì vậy?" Ford kinh ngạc thì thào.
"Hắn bảo làm cớm đâu dễ."
"Thì rõ đó là rắc rối của riêng hắn chứ, còn gì?"
" Tôi cũng tưởng vậy."
Ford hét với ra, "Ê, nghe này! Tôi nghĩ chúng tôi tự có đủ rắc rối khi bị hai anh bắn vào chúng tôi rồi, vậy nên giả sử các anh cũng tránh đổ rắc rối của các anh lên chúng tôi, tôi nghĩ tất cả chúng ta đều sẽ thấy dễ xoay xở hơn đấy!"
Ngừng lần nữa, và rồi lại tiếng loa rổn rang.
"Bây giờ hãy hiểu cho, chàng trai," giọng nọ lại réo gọi, "không phải các anh đang gặp chuyện với hai thằng đần thiếu não chỉ biết giật cò liên hồi, tóc sắp hói, mắt lợn ti hí không biết nói năng gì đâu nhé, chúng tôi là hai tay thông minh biết quan tâm mà các anh có khi còn rất khoái nếu gặp chúng tôi ngoài đời đấy nhé! Tôi không có đi loanh quanh bắn người ta vô duyên vô cớ rồi sau đó đem khoe khoang trong mấy quán bar kiểm lâm vũ trụ xoàng xĩnh, giống như vài tay cớm tôi thừa sức kể ra! Tôi thì đi loanh quanh bắn người ta vô duyên vô cớ rồi sau đó khổ sở quằn quại hàng giờ liền với bạn gái tôi cơ!"
"Còn tôi thì viết tiểu thuyết!" viên cảnh sát kia véo von. "Mặc dầu tôi chưa xuất bản được cuốn nào, nên tôi cảnh cáo các người, tôi đang trong tâm hạng kémmm lắmmm !". Hai con mắt Ford như đã lời được nửa chặng đường ra khỏi tròng. "Hai thằng cha này là bọn nào?" anh ta hỏi.
"Không biết," Zaphod đáp. "Anh nghĩ anh thích bọn họ lúc đang vãi đạn hơn."
"Vậy các người sẽ lặng lẽ đến đây,” một trong hai tên cớm lại ré lên, "hay phải để chúng tôi cho nổ banh xác đây?"
"Hai vị thích cách nào hơn?" Ford rống lên đáp.
Một phần nghìn giây sau không khí xung quanh họ lại bắt đầu xèo xèo, trong lúc tia sét nọ tiếp tia sét kia từ khẩu Diệt Cái Xẹt quăng vào dãy máy tính trước mặt họ.
Hỏa lực tiếp diễn thêm vài giây dồn dập không tài nào chịu nổi.
Lúc tiếng súng dừng lại, có dễ đến vài giây hầu như yên lặng trong lúc các vọng âm nhỏ dần.
"Các người còn đó không?" một tay cớm hỏi.
"Còn," họ gọi ra.
"Chúng tôi cũng chẳng thích thú gì làm thế này," viên cớm kia la lên phân bua.
"Chúng tôi cũng đoán được," Ford rống lên đáp. "Giờ thì, nghe đây, Beeblebrox, anh nên nghe kỹ thì hơn đấy!"
"Tại sao?" Zaphod quắt đáp trả.
"Bởi vì," viên cớm quát giải thích, "điều này sẽ rất trí tuệ, cực kỳ thú vị, và nhân bản! Nào - hoặc là tất cả các người đầu hàng ngay bây giờ và để chúng ta tẩn các người chút đỉnh, mặc dầu sẽ không nhiều nhặn gì mấy đâu, dĩ nhiên rồi, bởi vì chúng ta cực lực phản đối bạo lực không cần thiết, hoặc là chúng ta sẽ cho nổ tung cả cái hành tinh này và rất có thể cả một hai hành tinh khác chúng ta đã để ý thấy chắn đường chúng ta ngoài kia kìa!"
"Nhưng thế thì điên à!" Trillian la lối. "Các vị không làm thế đâu!"
"Ôi có chứ," một tên cớm hét, "đúng không nào?" hắn hỏi tên cớm kia.
"Ờ phải, chúng ta phải làm, còn ngờ gì nữa," viên cớm kia hét trả lời.
"Nhưng tại sao?" Trillian cật vấn.
"Bởi vì có vài việc ta phải làm kể cả ta có là một tay cớm đầu óc tự do khai sáng, biết tất tật về nhạy cảm và mọi thứ!"
"Tôi không tin nổi mấy gã này," Ford thì thào, lắc lắc đầu.
Một viên cớm quát bảo viên kia, "Ta có bắn bọn chúng tí nữa không?"
"Được, sao không?"
Bọn họ bèn nhả một loạt pháo kích điện nữa.
Sức nóng và tiếng ồn vô cùng kỳ ảo dị thường. Dần dần dãy máy tính bắt đầu rã ra. Mặt tiền hầu như tan chảy hết, và những dòng đặc sánh kim loại nóng chảy đang uốn lượn lách lối chảy về chỗ bọn họ đang ngồi chồm hỗm. Họ túm tụm lùi sâu thêm nữa, đợi hồi kết.