CHƯƠNG 33
Hồi kết không bao giờ đến, ít nhất không phải lúc ấy.
Hoàn toàn thình lình đợt pháo kích ngừng, và cảnh im lặng đột ngột đến sau đó điểm đôi tiếng ùng ục và thình thịch nghèn nghẹt.
Cả bốn nhìn nhau.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Arthur lên tiếng.
"Chúng ngừng rồi," Zaphod nhún vai đáp.
"Tại sao?"
"Đâu biết, cậu muốn ra đấy mà hỏi không?"
"Không."
Họ lại đợi.
"Xin chào?" Ford gọi ra.
Không có trả lời.
"Kỳ cục."
"Có khi là một cái bẫy."
"Chúng không khôn thế đâu."
"Những tiếng thình thịch ấy là gì?"
"Đâu biết."
Bọn họ đợi vài giây nữa.
"Được rồi," Ford nói, "tôi sẽ đi xem sao." Anh ta liếc nhìn ba người kia.
"Không ai định nói, Không anh đừng làm thế để tôi đi thay sao?"
Cả bọn lắc đầu.
"Ồ được thôi," anh ta nói, và đứng dậy.
Suốt một giây không chuyện gì xảy ra.
Thế rồi, chừng sau giây đó, vẫn không chuyện gì xảy ra. Ford căng mắt nhìn qua làn khói dày đặc cuồn cuộn bốc lên từ chỗ chiếc máy tính đang cháy.
Thận trọng anh ta bước ra chỗ trống, vẫn không chuyện gì xảy ra.
Cách đó hai chục thước anh ta có thể lờ mờ trông thấy qua làn khói thân hình mặc bộ đồ vũ trụ của một trong hai tên cớm. Hắn nằm thành một đống nhăn nhúm trên sàn. Hai chục thước về hướng kia nằm nhăn nhúm người thứ hai. Không thấy ai khác ở đâu cả.
Ford thấy cảnh này cực kỳ quái dị.
Chầm chậm, lo lắng, anh ta bước về phía tên đầu tiên. Thân hình hắn nằm không cục cựa trong lúc anh ta tiến tới, và tiếp tục nằm không cục cựa trong lúc anh ta đến nơi và giẫm chân lên khẩu Diệt Cái Xẹt đung đưa giữa mấy ngón tay mềm rũ.
Anh ta thò tay xuống nhặt nó lên, không gặp chút kháng cự nào.
Tên cớm rõ ràng là đã chết.
Một cuộc kiểm tra chóng vánh tiết lộ cho thấy hắn ta từ Blagulon Kappa tới - hắn là một dạng sống hít thở khí methane, dựa vào bộ đồ du hành vũ trụ để sinh tồn trong bầu khí quyển ôxy loãng của Magrathea. Chiếc máy tính hệ thống duy trì sự sống bé tí trên cái ba lô khoác sau lưng hắn ta có vẻ đã bất ngờ bị nổ tung.
Ford kinh ngạc lục lọi trong ba lô. Những máy tính siêu nhỏ gắn áo này thường chứa bản sao lưu trọn vẹn máy tính chủ ở trên tàu của chúng, chúng được kết nối trực tiếp với máy tính ấy thông qua mạng hạ etha. Một hệ thống như vậy sẽ đảm bảo an toàn trong mọi trường hợp ngoại trừ hỏng hóc hoàn toàn chức năng phản hồi, một điều chưa từng ai nghe nói tới.
Anh ta vội vàng chạy qua thân hình lật úp còn lại, và khám phá ra điều bất khả ấy cũng xảy ra với tên này, có lẽ là cùng lúc.
Anh ta gọi những người kia ra xem. Họ đến, cũng kinh ngạc như anh ta, nhưng không tò mò.
"Chúng ta hãy vọt khỏi cái hố này thôi," Zaphod nói. "Nếu có bất cứ thứ gì tôi cần tìm mà lại ở đây thì tôi cũng không muốn nó nữa đâu." Gã vớ lấy khẩu Diệt Cái Xẹt, bắn tung chiếc máy tính kế toán hoàn toàn vô hại rồi chạy ra hành lang, theo sau là những người còn lại. Gã suýt thì đã bắn nổ tung một chiếc xe bay đang đứng đợi bọn họ cách đấy vài thước.
Chiếc xe bay trống không, nhưng Arthur nhận ra nó là xe Slartibartfast.
Có một tờ giấy nhắn từ ông già đính vào một góc bảng điều khiển thưa thớt. Tờ giấy có một mũi tên vẽ bên trên, chỉ vào một trong các núm điều khiển.
Tờ giấy đấy viết Đây có lẽ là nút nên ấn nhất.