CHƯƠNG 34
Chiếc xe bay đưa họ phóng vụt đi ở tốc độ vượt quá cả R17 xuyên qua các đường hầm thép dẫn lên trên bề mặt hãi hùng của hành tinh bấy giờ đang trong một buổi rạng sáng thảm đạm thê lương nữa. Ánh sáng xám rùng rợn đóng băng trên mặt đất.
R là một đơn vị đo vận tốc, được định nghĩa là tốc độ di chuyển hợp lý đảm bảo tương hợp với sức khỏe thể chất, sự lành mạnh của trí não, và không đến nơi muộn quá chẳng hạn như năm phút. Bởi vậy rõ ràng đó là một biến số gần như vô hạn tùy hoàn cảnh, bởi hai tham số đầu tiên biến thiên không chỉ theo vận tốc được xem như tuyệt đối, mà còn theo nhận thức về tham số thứ ba. Nếu không được xử lý với tâm hồn thanh tĩnh phương trình này có thể gây ra căng thẳng đáng kể, lở loét, thậm chí là tử vong.
R17 không phải là một vận tốc xác định, song rõ ràng là quá ư nhanh.
Chiếc xe bay lao qua không trung ở tốc độ R17 và hơn thế, đặt bọn họ cạnh Trái Tim Vàng đậu rõ rành trên nền đất đóng băng như một khúc xương trắng nhởn, và rồi vội vàng lao trở lại về hướng từ đó họ vừa tới, có lẽ bận công chuyện riêng quan trọng.
Run rẩy, cả bốn bọn họ đứng nhìn con tàu.
Bên cạnh nó lừng lững một con tàu nữa.
Đó là tàu tuần cảnh Biagulon Kappa, một thứ giống như cá mập phồng bự, màu xanh đá, phủ đầy các con chữ được tô khuôn màu đen đủ cấp độ khổ chữ mấp mô và mức độ thiếu thân thiện. Các con chữ thông báo cho bất cứ ai buồn đọc biết con tàu từ đâu đến, nó được bổ về phân hiệu cảnh sát nào, và các nguồn cấp điện nên cắm vào đâu.
Không hiểu sao con tàu có vẻ im lặng và tăm tối một cách bất thường, kể cả là với một con tàu có đội bay hai thành viên bấy giờ đang nằm chết ngạt trong một căn phòng đầy khói vài dặm dưới đất. Đó là một trong những điều lạ lùng không thể nào giải thích hay định nghĩa nổi, rằng người ta có thể cảm nhận khi một con tàu hoàn toàn chết.
Ford có thể cảm nhận được và thấy điều này hết sức bí ẩn - một con tàu và hai tay cớm dường như đã thình lình lăn ra chết. Theo kinh nghiệm của anh ta, Vũ Trụ đơn giản là không vận hành như thế.
Ba người kia cũng cảm thấy thế, nhưng bọn họ cảm thấy cái lạnh buốt giá rõ hơn cả, thế nên đã vội vàng trả vào trong Trái Tim Vàng , bởi lên con thiếu quan tâm cấp tính.
Ford ở lại bên ngoài, và đi tới kiểm tra con tàu Biagulon. Trong lúc bước đi anh ta suýt vấp phải một thân bình thép đờ đẫn đang nằm sắp mặt xuống bụi đất lạnh lẽo. "Marvin!" anh ta la lên. "Mày làm gì vậy?"
"Xin đừng cảm thấy anh cần phải để ý tới tôi,” một tiếng rè rè nghèn nghẹt vọng lên.
"Nhưng mày thế nào, anh bạn sắt?" Ford hỏi.
"Ủ ê lắm."
"Mày có gì vậy?"
"Chả có gì," Marvin đáp, "không bạn bè, không niềm vui, không tương lai."
"Tại sao," Ford vừa hỏi vừa ngồi xổm xuống bên cạnh nó và run rẩy, "mày lại nằm úp sắp mặt xuống bụi đất?
"Đó là một cách rất hiệu quả để mà khốn khổ," Marvin nói. "Đừng giả vờ anh muốn nói chuyện với tôi, tôi biết anh ghét tôi."
"Không, tao đâu có ghét."
"Có anh có, mọi người đều ghét tôi. Đó thuộc về sắp đặt của vũ trụ rồi. Chỉ cần tôi nói chuyện với ai đó là họ liền bắt đầu ghét tôi rồi. Kể cả lũ robot cũng ghét tôi. Giá anh cứ tảng lờ tôi đi tôi nghĩ chắc mình sẽ biến đi thôi."
Nó tự kích mình trở dậy trên đôi chân và rồi cương quyết đứng xây mặt về phía đối diện.
"Con tàu đó ghét tôi," nó ủ rũ nói, chỉ tàu tuần cảnh.
"Con tàu kia?" Ford thình lình háo hức hỏi. "Có chuyện gì xảy ra với nó vậy? Mày biết không?"
"Nó ghét tôi bởi vì tôi nói chuyện với nó."
"Mày nói với nó?" Ford la lên. "Ý mày là sao, mày nói với nó?"
"Đơn giản thôi. Tôi đang chán ngấy và suy sụp lắm, nên tôi đi cắm mình vào cổng ngoài của nó. Tôi nói chuyện dông dài với cái máy tính và còn giải thích quan điểm của tôi về Vũ Trụ cho nó nữa,” Marvin nói.
"Thế rồi chuyện gì xảy ra?" Ford hối.
"Nó tự tử," Marvin nói, đoạn lủi thủi bỏ đi, quay lại Trái Tim Vàng