Chương 4 Gabriel Galian
Ngày hôm sau khi Gabriel trở lại, Hoài không những đã sửa soạn sẵn cà phê mà còn thêm một đĩa bánh ngọt nàng mua sáng nay. Chỉ vài lần gặp gỡ nhưng sự tin tưởng của Gabriel dành cho nàng đã làm Hoài đặt anh ta vào vị trí một người bạn.. thân thiết. Thân thiết ư? Có lẽ vậy vì nàng thấy mình rất thoải mái và cởi mở với người bạn mới này. Nhưng nghĩ cho cùng, Hoài đâu có bạn bè nào đâu?
Vào văn phòng Hoài, Gabriel đã ngửi thấy mùi cà phê thơm và thoang thoảng một mùi gì khác mà chàng chưa nghĩ ra. Nhưng khi nhìn thấy đĩa bánh ngọt trên bàn, Gabriel nhìn Hoài và cười thật tươi tắn:
- Sao hôm nay đặc biệt thế này?
- Bởi vì anh là một người bạn đặc biệt!
- Cứ như thế này thì tôi sẽ ở lì đây, không về lại New York nữa!
Cả Hoài và Gabriel cùng cười vang vì câu nói đùa rất dễ thương đó.
Ngồi xuống ghế đối diện với Gabriel, Hoài mời:
- Hãy uống cà phê khi vừa mới pha xong, còn nóng!
Gabriel nâng ly cà phê lên hít hà rồi mới uống.
- Ngon! Tôi không hỏi bí quyết của cà phê này vì tôi nghĩ với bàn tay Hoài thì nó mới ngon như thế!
Hoài cười vui dù biết đó chỉ là một lời nói nịnh mà thôi. Gabriel nói tiếp:
- Và vì như thế thì chỉ khi tôi đến đây mới được thưởng thức hương vị độc đáo này. Điều này càng làm tôi mong ngóng thêm mỗi lần về đây.
Hoài cầm đĩa bánh nói với Gabriel:
- Vừa ăn bánh vừa uống cà phê mới ngon hơn!
- Đừng nói bánh này do Hoài làm?
- Không! Đi mua thôi!
Gabriel nhìn Hoài, đôi mắt xanh lục của anh ta như lấp lánh sáng, giọng trầm hẳn đi nhưng ấm áp:
- Cám ơn Hoài!
Nhìn Gabriel ăn bánh và uống hết ly cà phê, Hoài thấy thú vị không hiểu vì sao!
- Sao? Hôm nay chúng ta nói chuyện gì đây? Anh đã quên chuyện tò mò của anh về cái hộp thư chưa?
Gabriel lại cười khi trả lời Hoài:
- Muốn tôi quên ư? Chưa quên được! Làm sao bây giờ?
- Nếu anh không chịu quên thì tôi đành thua thôi!
- Hoài nói vậy nghĩa là sao?
Hoài không còn cười cợt nữa mà nghiêm giọng:
- Có nghĩa là tôi không thể giúp gì anh được! Và những lần nói chuyện như thế này trở thành vô ích và phí thì giờ cho anh mà thôi!
Biết là Hoài không nói đùa, Gabriel cũng nghiêm trang khi nói với Hoài:
- Hoài bảo tôi làm gì?
- Ngưng hết! Giống như anh vừa đọc xong một quyển sách, hãy gấp lại, cất đi và để bụi thời gian phủ lên, không bao giờ mở ra xem nữa!
- Không tìm hiểu thêm nữa hay sao?
- Đúng thế! Tôi nghĩ những chuyện tìm hiểu của anh cho thỏa trí tò mò về cô ta chỉ làm anh sa lầy thêm mà không đem lại một kết quả nào cho anh. Tôi tự hỏi anh tò mò muốn biết để làm gì sau khi đã tìm hiểu xong?
Gabriel hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực:
- Có lẽ đó là những vướng mắc còn sót lại.. Chắc là như vậy!
- Khi trở về nhà, hãy ném chiếc chìa khóa vào thùng rác! Hãy để mọi chuyện tự giải quyết và chấm dứt mà anh đừng nhúng tay vào. Gọi người PI và yêu cầu không cần điều tra gì thêm. Anh có làm như vậy được không?
- Có làm được không? Nếu Hoài đã nói như vậy thì tôi sẽ cố gắng! Giá như Hoài ở gần và cứ thúc giục tôi thì chắc tôi làm được nhưng..
Hoài nói ngay không suy nghĩ:
- Tôi đưa anh số điện thoại của tôi. Cứ gọi bất cứ lúc nào, còn nếu không để tin nhắn tôi sẽ gọi lại.
Gabriel nhìn Hoài:
- Không phiền cho Hoài chứ?
- Không phiền gì cả!
Gabriel có vẻ áy náy:
- Tôi có cảm tưởng mình đã làm Hoài phải quan tâm! Tôi thực sự không muốn như vậy..
- Tôi quan tâm vì anh đã trở thành bạn tôi. Vả lại những chuyện anh đang làm có thể sẽ đưa đến những hậu quả không hay! Tôi thấy những bí ẩn này sẽ dẫn dắt đến những điều mà ai đó muốn chôn giấu, không muốn ai tìm hiểu hay biết đến. Mà ai đó dưới những suy nghĩ của tôi không chỉ là một người mà là nhiều người hay phe nhóm nào đó mà anh không thể chống trả lại được. Đừng mang sinh mạng mình ra để đánh đổi cho sự hiểu biết về bí mật này. Anh hãy nghe tôi đi Gabriel! Phải chi lúc này có một ai đó mà anh rất quan tâm thì anh sẽ chịu nghe người đó đấy! Có một đôi khi chúng ta vì một ai đó mà thay đổi suy nghĩ hay hành động của mình! Có ai quan trọng như thế đối với anh không?
Gabriel không nhìn Hoài mà nhắm mắt lại khi trả lời:
- Tôi mong mỏi có được một người gần gũi với tôi như thế! Để tôi có thể sống hay chết với người đó!.. Nhưng hiện tại tôi không có.. ai như vậy! Nếu có thì đấy chỉ là.. một ước muốn! Mà ước muốn thường thường ít khi trở thành sự thật!
- Công việc của anh bận rộn lắm không?
Gabriel mở choàng mắt:
- Công việc của tôi, mọi sự tôi giao cho Chris cả. Anh ta là quản lý của công ty mà!
- Tôi nghĩ anh nên tích cực và quan tâm đến công việc nhiều hơn để bận rộn và bớt nghĩ lung tung!
Gabriel nhếch mép cười nhìn Hoài:
- Hoài thấy tôi đang nghĩ lung tung sao?
- Thật mà!
Cả hai cùng cười. Hoài đưa cho Gabriel số điện thoại của mình.
Gabriel ghi số vào điện thoại mình:
- Tôi sẽ không làm phiền nếu không cần thiết!
- Không sao, anh cứ gọi vì biết đâu những lời kêu ca của tôi lại giúp ích cho anh!
Gabriel nghĩ thầm: “Tôi thích nghe những lời kêu ca đó từ Hoài vì chứng tỏ đó là sự quan tâm. Một ai đó đã quan tâm đến tôi mà người đó chính là Hoài! Không phải tuyệt diệu lắm sao!”
- Chỉ sợ thấy tôi gọi Hoài lại nghĩ là bị làm phiền và quấy rầy! Gọi lúc nào thì tiện?
- Buổi trưa, giờ ăn trưa!
- Như vậy làm Hoài ăn mất ngon!
Hoài cười cầm đĩa bánh đưa cho Gabriel:
- Ăn thêm đi nào! Tôi mất công đi mua! Anh cứ gọi buổi trưa không sao cả. Buổi tối thì.. cả ngày đi làm, chỉ có buổi tối là chúng tôi gần gũi với nhau nên cũng muốn riêng tư!
Gabriel quên sự có mặt của Lữ! Chàng hơi mỉm cười khi hỏi Hoài:
- Lữ khỏe chứ?
Giọng Hoài như khác hẳn khi nói về người đàn ông mà nàng yêu thương:
- Anh ấy khỏe! Cũng may chuyện công việc của Lữ chỉ cần đến 1 laptop computer là đủ!
- Tôi sẽ nghe lời Hoài để chú ý vào công việc nhiều hơn. Mong là tôi sẽ làm được như Hoài đã khuyên tôi.
- Anh đã có thêm bạn mới hay chuyện xã giao có dễ dàng hơn không?
- Nhờ Hoài, tôi đã cởi bỏ dần dần những khó khăn đó. Tôi thấy thoải mái hơn trong đám đông, nói chuyện với người này người kia cũng đỡ hơn. Tôi ít chú ý về mình hơn!
- Như thế là tốt lắm! Ít nhất tôi cũng giúp được anh điều gì!
- Tại Hoài không biết đó thôi, Hoài đã thay đổi tôi rất nhiều! Tôi cám ơn Hoài về điều này!
- Đấy chỉ là công việc và nhiệm vụ của tôi!
- Không đâu! Hơn thế nữa! Những lần nói chuyện như thế này giúp tôi nhìn rõ mình, giúp tôi thoát ra khỏi được cái vỏ cứng nhắc mà tôi tưởng đó là một sự bảo bọc nhưng thật ra đó chỉ là rào cản! Chắc.. Hoài nói gì tôi cũng nghe!
Hoài bật cười vì nghĩ đó là một câu nói đùa từ Gabriel. Nàng không hề biết Gabriel đã nói thật lòng!
Một tiếng đồng hồ đi qua nhanh chóng! Lần nào với người bệnh nhân tên là Gabriel, Anne cũng phải nhắc là hết giờ và đang có bệnh nhân khác đang chờ.
Tiễn Gabriel ra cửa như những lần trước và lại nghe anh ta nói hẹn gặp lại nàng tháng sau. Đáp lại lời nói đó Hoài chỉ cười và gật đầu.
Quay vào, Hoài để chiếc đĩa bánh trên bàn làm việc của nàng và cất ly cà phê của Gabriel đi. Nhưng không biết tại sao, nàng bước vội ra ngoài. Không còn thấy Gabriel! Hoài đi nhanh gần như chạy khi mở cửa ra ngoài hành lang. Thấy Gabriel đang đi về phía thang máy, Hoài kêu tên anh ta:
- Gabriel! Gabriel!
Nghe tiếng người gọi, Gabriel dừng bước quay lại nhìn thấy Hoài gần như chạy về phía mình. Anh ta nhìn Hoài rất ngạc nhiên. Khi Hoài đến gần, trông nàng như hụt hơi, Gabriel băn khoăn hỏi nàng:
- Có chuyện gì sao Hoài?
Hoài nói với Gabriel với những chữ thoát ra khỏi miệng nàng không thông suốt vì hụt hơi:
- Gabriel! Hãy.. cẩn thận!
Gabriel đã để tình cảm dồn nén của mình buông thả ra khi nắm lấy hai bàn tay Hoài. Câu nói của nàng vượt hơn sự quan tâm thông thường mà kỳ lạ thay chỉ có vài chữ ngắn ngủi đã làm Gabriel cảm động. Nhưng vật cứng ở ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay Gabriel như nhắc nhở chàng trở về với thực tại. Gabriel buông tay Hoài ra. Chiếc nhẫn kim cương ở ngón áp út bên tay trái của nàng lóng lánh đập vào mắt chàng.
Gabriel lấy lại bình tĩnh nhìn Hoài rồi chỉ vào ngón tay có đeo nhẫn của nàng:
- Chúc mừng Hoài và.. Lữ!
Hoài nhìn Gabriel khi nói:
- Cám ơn anh! Nhưng Gabriel.. hãy cẩn thận! Tôi.. tôi ước gì có quyền phép nào đó để bắt anh hãy dừng lại những tìm hiểu của anh về Katrya!
Họ đứng cạnh nhau rất gần, Gabriel nhìn vào mắt Hoài. Ánh mắt chàng muốn nói với Hoài nhiều điều nhưng đó chỉ là những ước muốn viển vông. Thay vì như vậy Gabriel nói nhỏ:
- Tháng sau về lại đây mời Hoài và Lữ đi ăn tối nhé?
- Không, chúng tôi sẽ mời anh ăn tối! Tôi sẽ trổ tài để anh biết mùi vị của thức ăn Việt Nam.
- Tôi mang tất cả những ấm áp ân cần và sự quan tâm của Hoài theo tôi về New York. Tôi cảm thấy mình không còn cô đơn nữa! Cám ơn Hoài.. vì rất nhiều thứ.. không thể nói ra..
Khi thang máy mở ra, Gabriel lững thững đi vào bên trong. Hoài quay lưng trở lại văn phòng. Trong thang máy, Gabriel đứng dựa người vào vách của thang máy. Tất cả những điều vừa xảy ra tuy ngắn ngủi nhưng đã làm chàng xúc động và bồi hồi. Với Katrya của 8 năm trước, Gabriel không có được những phút giây như vừa mới xảy ra!