Chương 5 Bạch Lan Wright
Hoài mở cửa đón nhận hồ sơ của người bệnh mới do Anne đưa. Người thiếu nữ trước mặt Hoài đã chiếm hết mọi sự chú ý và làm Hoài dường như không chớp mắt!
Nàng nói với người bệnh nhân mới:
- Mời cô vào!
Cô gái lặng lẽ đi theo Hoài nhưng không quên khép cửa phòng lại. Động tác của cô ta rất nhẹ nhàng, ngay cả những bước chân như không tạo ra tiếng động nào, như không hề chạm mặt đất!
Vẫn Hoài là người lên tiếng sau khi đã nhìn thoáng hồ sơ người bệnh:
- Cô có thể chọn bất cứ chỗ ngồi nào làm cô thấy thoải mái.
Hoài ngồi xuống ghế ngay bàn làm việc của mình.
Người thiếu nữ cũng ngồi xuống chiếc ghế đặt khuất bên cạnh một chậu cây xanh lớn. Khoảng cách giữa hai người cũng xa vừa phải nhưng vẫn đủ để có thể nghe rõ tiếng nói của người kia.
Bóng dáng thiếu nữ ngồi đó tưởng như là một bức tượng! Không chỉ là một bức tượng vô hồn nhưng còn.. mang vẻ ma mị huyền hoặc! Người bệnh nhân tên Bạch Lan Wright bị albinism! Toàn thân cô ta trắng toát, làn da, mầu tóc đều trắng như tuyết. Chỉ có đôi mắt hơi có chút mầu xám nhạt, rất nhạt. Chắc hẳn có rất nhiều vấn đề với cô ta, một người bị bạch tạng bẩm sinh, Hoài nghĩ thầm như vậy. Vẫn là Hoài lên tiếng trước:
- Tôi có thể giúp cô điều gì? Hay chúng ta cứ nói chuyện đi nhé! Cái tên của cô thật tuyệt đẹp! Cô chắc không nói được tiếng Việt?
Giọng của Bạch Lan thật trong trẻo nếu không muốn nói như trẻ con:
- Cái tên của tôi là Việt Nam nhưng tôi đã sang Mỹ từ nhỏ, tôi không nói được tiếng Việt.
- Không sao, tôi chỉ hỏi như thế thôi! Cô sang Mỹ từ khi mấy tuổi?
- Cha mẹ nuôi của tôi đã đến một cô nhi viện ở Việt Nam, nhận nuôi tôi và mang tôi về Mỹ từ khi tôi mới có 4 tuổi.
- Bốn tuổi thì hãy còn nhỏ lắm nhưng có nhiều người nhớ những chuyện khi họ mới 3, 4 tuổi. Cô có ở trong trường hợp đó không?
- Tôi nhớ một vài kỷ niệm ở viện mồ côi nơi có rất nhiều trẻ con.. nhưng không có đứa trẻ nào giống tôi..
- Kể cho tôi nghe những kỷ niệm đó..
Giọng của Bạch Lan chợt sắc lại như giận dữ:
- Tôi không muốn nhớ..
Hoài ôn tồn nói với cô ta:
- Tôi hiểu.. Vậy thì điều gì làm cô muốn đến đây? Nhìn trong hồ sơ cá nhân tôi thấy hiện tại cô đang là người mẫu thời trang, đúng không?
Bạch Lan trở lại với giọng nói trong trẻo của cô ta như ban đầu:
- Thật ra cuộc sống hiện tại của tôi thu nhập khá, tôi vẫn sống với cha mẹ nuôi của tôi là những người yêu thương và hỗ trợ tôi hết mình. Không có cha mẹ nuôi này không biết cuộc đời tôi ra sao?
Hoài đỡ lời nhưng nghĩ rồi Bạch Lan cũng sẽ trở lại với quá khứ:
- Nhưng vẫn có một cái gì làm cô băn khoăn hay vì cô vẫn trăn trở với nhiều câu hỏi về bản thân mình cho dù đang có những thành công hiện tại đúng không?
Bạch Lan đáp:
- Không sai! Chỉ cần nhìn mình trong gương cũng đủ làm tôi không thể quên sự khác thường của mình! Thay vì cất hết những tấm gương, cha mẹ nuôi tôi muốn khuyến khích tôi chống trả sự sợ hãi về bản thân, tập đương đầu với sự khác biệt đó và chấp nhận vì mình là như thế!
Hoài rất ngạc nhiên trước những lời nói gọn gàng nhưng đầy đủ ý nghĩa của Bạch Lan Wright. Cô ta đã may mắn được vào một gia đình hiểu biết và tốt bụng.
- Cha mẹ của cô là những người thầy đầu đời giỏi và giúp đỡ được cô thật tốt! Cô đã may mắn lắm!
- Tôi biết mình may mắn vì được nhận nuôi dưỡng trong môi trường sống tốt! Nhưng được sinh ra đời như thế này đâu có thể gọi là may mắn phải không?
- Tôi thấy cô hiểu biết rất nhiều về bản thân. Tôi thực sự ngạc nhiên vì cô còn rất trẻ. 22 tuổi mà đã cho cô những suy nghĩ sâu sắc nhiều hơn lứa tuổi của cô.
Bạch Lan mỉm cười. Hàm răng trắng như tuyết và nụ cười thật xinh khi nói với Hoài:
- Chắc bà biết những người bị albinism như tôi thường có thị lực rất kém và nhậy cảm trước ánh sáng. Bà biết mà phải không?
- Vì hắc tố tham gia vào sự phát triển của các tế bào ở đáy mắt nên thị lực mới bị ảnh hưởng.
- Nhưng dù mắt kém và rất nhậy cảm với ánh sáng nhưng tôi không để những điều đó cản trở mình. Cũng có lẽ vì tôi không nhìn thấy mọi thứ một cách chính xác nên tôi tập trung nhiều hơn vào tiếng nói của mọi người và những điều mà người ta nói. Có thể sự tập luyện chú ý đó một cách khá là sâu làm nảy sinh những suy nghĩ chăng? Bà có nghĩ như vậy không?
Hoài gật đầu nói:
- Đúng là như vậy! Nhưng còn điều gì khác làm cô phải đến đây? Hay thực sự hiểu biết về mình cũng chưa đủ để cô khắc phục những khó khăn nào đó?
Bạch Lan cúi gầm đầu. Hoài nghĩ là cô ta đang nhắm mắt khi nói về bản thân:
- Thật ra.. tôi cứ nghĩ lớn lên trong một môi trường được yêu thương và giáo dục tốt.. tôi sẽ không còn mặc cảm về sự khác biệt của mình. Tôi đã sống.. trong ảo tưởng về..
Không thấy Bạch Lan nói thêm, Hoài giúp cô ta:
- Ảo tưởng về một sự giả tạo, đó có phải là điều cô muốn nói?
Cô ta trả lời với một vẻ sợ sệt như không muốn nói ra:
- Như vậy đó..
- Tôi nghĩ cô nên tập nhìn mình với một cái nhìn khách quan như một người đứng quan sát. Sự khách quan này giúp cô thoát được những cảm xúc của bản thân, mà trong trường hợp của cô đó là những cảm xúc tiêu cực cần phải được đẩy ra khỏi tâm trí. Có những nỗi đau theo thời gian sẽ phai nhạt dần, nhưng có những nỗi niềm hay vết thương trong tâm hồn chúng ta không bao giờ biến mất! Nó nằm ở đâu đó và luôn luôn chực chờ để xuất hiện và quấy phá làm chúng ta khổ sở. Nhưng cũng may sự quấy rối đó chỉ bùng lên, hành hạ chúng ta trong khoảnh khắc rồi lặn tăm!
- Tôi phải làm gì? Vì gần như tôi phải đương đầu với những thử thách đó thường xuyên!
- Hãy vượt lên nỗi đau của bản thân và nghĩ đến những người albinos khác kém may mắn hơn. Từ đó hãy tìm một đường hướng nào hay phương cách nào đó để giúp những người không có được hoàn cảnh như cô. Với nghề nghiệp của cô hiện tại, cô có sẵn môi trường dễ gây chú ý. Gần đây tôi có đọc trong những bản tin hàng ngày thì dường như sự nhận biết về albinism trên thế giới đã được phổ biến và đi theo chiều hướng tích cực hơn để thay đổi những cái nhìn và tìm cách giúp đỡ những albinos. Nhiều người chồng đã ruồng rẫy vợ mình khi đứa con bị bạch tạng ra đời. Ở những quốc gia chậm phát triển và nghèo đói, thiếu hiểu biết, thì họ không hiểu bệnh bạch tạng là một dạng rối loạn di truyền đặc trưng bởi tình trạng thiếu hụt melanin, sắc tố quyết định màu sắc của da, tóc và mắt. Sự giảm sắc tố da này có thể diễn ra hoàn toàn hay không hoàn toàn. Với một số nền văn hóa, người ta lại cho rằng albinism là ma quỷ hay phù thủy. Tệ hại nhất là ở châu Phi, Tanzania là nơi những người bạch tạng bị tấn công nhiều nhất. Không những vậy tôi còn nhớ trong những bản tin đó còn tố cáo có một thị trường buôn bán những cơ phận hay tóc và da của những người bị albinism để bán cho những bọn phù thủy! Thật là kinh khủng!
- Bà nghĩ tôi sẽ làm được điều gì?
- Tiếng nói của một albinos sẽ có giá trị nhiều hơn là từ một người khác.
- Tôi cũng đã có những cố gắng để làm chuyện đó.. và cũng có nhiều người như tôi đã làm.. nhưng mà..
Hoài nhìn Bạch Lan. Có một vấn đề gì khác mà cô ta chưa nói ra được?
- Nhưng mà sao? Tôi nghĩ cô có một vấn đề gì khác mà chưa thể nói ra. Tôi thấy cô rất hiểu biết về bạch tạng và bản thân. Nếu cô không thể nói ra thì sẽ không bao giờ vượt qua những điều làm cô phải băn khoăn cả!
- Không phải chỉ băn khoăn mà còn khổ sở và đau đớn..!
- Vậy thì để nỗi đau đớn và khổ sở đó thoát ra đi. Cô đến đây không phải để bộc lộ sao? Cha mẹ nuôi của cô đã đặt tên cho cô là Bạch Lan hay sao?
- Không phải cha mẹ nuôi của tôi mà chính là bà sơ trông coi viện mồ côi đã đặt tên cho tôi.
- Hãy kể cho tôi nghe về nỗi đau của Bạch Lan.
Phải đến 2, 3 phút sau Bạch Lan mới nói:
- Có một ngày kia mẹ nuôi của tôi đã hỏi tôi có muốn tìm cha mẹ ruột của mình ở Việt Nam hay không. Tôi vẫn khao khát muốn biết người đã sinh ra mình là ai nên tôi đồng ý để mẹ nuôi tôi tìm kiếm cho mình. Sau một thời gian khoảng chừng 1 năm thì có những manh mối. Tôi và mẹ nuôi tôi đã về Việt Nam. Ngồi trên máy bay suốt chặng đường từ Mỹ về Việt Nam, tôi đã.. sợ hãi!
Không thấy Bạch Lan nói gì thêm, Hoài hỏi:
- Tại sao cô sợ hãi? Cô phải vui mừng mới đúng chứ?
- Linh tính làm tôi như thấy những điều không hay về chuyến đi này! Những câu hỏi cứ liên tục quấy rối tôi. Chẳng hạn như vì sao cha mẹ tôi lại bỏ tôi trong cô nhi viện? Liệu họ có muốn gặp lại đứa con mà họ đã vứt bỏ không? Hay gặp tôi bây giờ họ sẽ nghĩ sao? Có bao giờ họ nghĩ đến tôi và muốn biết đứa con của họ bây giờ ra sao không? Cha mẹ của tôi có ăn năn tiếc nuối là đã bỏ rơi tôi hay không?
- Cô có gặp lại cha mẹ ruột ở Việt Nam hay không?
- Người ta không tìm ra cha tôi bây giờ ở đâu. Nhưng tôi.. đã gặp lại mẹ ruột của tôi..
- Có thất vọng hay không?
Bạch Lan ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoài. Có một khoảng cách khá xa giữa Hoài và cô ta nên không cho Hoài nhìn rõ để thấy là Bạch Lan đang để cho cảm xúc tràn ra không níu kéo theo những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống.
Với giọng nói nghẹn ngào đứt quãng, Bạch Lan đã tâm sự với Hoài:
- Tôi.. không chỉ thất vọng.. mà còn hối hận.. về cuộc tìm kiếm và gặp gỡ này.. Người mẹ sinh ra tôi đã.. hoảng hốt và sợ sệt khi nhìn thấy tôi, nhìn thấy con gái mình! Mẹ tôi đã nhìn tôi như nhìn thấy một bóng ma! Hay mẹ tôi đã trông thấy tôi với bộ dạng trắng toát như.. ma quỷ..! Người lạ trông thấy tôi thì sợ, điều này tôi hiểu và cảm thông được. Nhưng.. mẹ ruột tôi! Người đã mang tôi vào cuộc đời này.. lại.. gớm ghiếc con gái mình đến như vậy sao? Tôi.. tôi.. ngày hôm ấy sao không chết liền khi gặp gỡ mẹ? Vì chỉ có cái chết mới giải thoát được cho tôi và mẹ ruột.. của tôi! Chỉ có cái chết mới chấm dứt được sự kết nối giữa tôi và mẹ ruột tôi!
Nói đến đó, Bạch Lan gục xuống và khóc mãi không ngừng.
Hoài cứ để yên cho Bạch Lan khóc. Nàng thấy thương cảm cho cô ta. Kể câu chuyện gặp gỡ bi thương ra được sẽ làm cô ta nguôi ngoai bớt.
Hoài nhẫn nại hỏi thêm:
- Sau đó thì sao?
- Bà muốn hỏi chúng tôi đã nói gì với nhau? Đương nhiên là không nói gì vì tôi không nói được tiếng Việt.. nhưng thái độ của bà ấy đã đẩy chúng tôi rời khỏi nhau. Người đã sinh ra tôi đã.. vội vã bỏ đi. Mẹ ruột của tôi đã.. chết ngày hôm đó! Đúng như vậy! Nỗi thất vọng, đau đớn và cái nhìn không rõ vì bạch tạng đã giúp tôi.. không thấy rõ gương mặt bà ta. Bây giờ những lúc không phải vì muốn nhớ lại nỗi đau đó nhưng nó cứ bùng lên, thì gương mặt đó chỉ như sương khói.. trong một giấc mơ! Tôi đã tự đánh lừa mình như vậy cũng để tự giải tỏa cho sự hối hận về cuộc gặp gỡ này!
- Cô đang tự chữa lành vết thương của chính mình!
- Cũng không phải như vậy đâu cho dù tôi tự chấp nhận bản thân mình! Một cái nhìn thương hại hay kinh sợ của một người lạ làm tôi tủi thân buồn bã và lại quay trở về với cái nhìn kinh khiếp của người đã sinh ra mình! Chắc cả đời tôi sẽ như vậy!
- Hãy tìm một con đường không phải sống cho mình mà giúp cho những người bất hạnh có cùng nỗi đau với cô. Giúp đỡ, kết nối, là những chiếc cầu nối nhau để đứng lên trên những khuyết điểm để trở thành ưu điểm. Không phải những điều kỳ diệu đã, đang và sẽ xảy ra cho tất cả mọi người sao? Lý tưởng sẽ giúp cô không còn nhìn lại đàng sau lưng mình nữa mà chỉ tiến lên phía trước với sức mạnh của sự góp sức với nhiều bàn tay! Tôi tin cô đang làm chuyện đó và sẽ thành công.
Bạch Lan Wright nói với Hoài:
- Bà có biết trên chuyến bay trở về Mỹ ngày đó, tôi đã nói với mẹ nuôi của tôi là: “Con là con gái của mẹ và con chỉ có mình mẹ là mẹ con mà thôi!”. Đấy mới chính thật là mẹ tôi! Từ ngày đó ngoài mặc cảm về bản thân tôi còn bị trầm cảm liên miên. Chuyến đi đó là một sự sai lầm và cứ triền miên đi theo tôi. Đứng trước ống kính của nghề nghiệp dường như tôi đã kiêu hãnh về sự khác thường của mình nhưng trong lòng tôi.. ngổn ngang, tôi khổ sở vì sự khác biệt đó. Nhưng rồi tôi hiểu ra vì sao cha mẹ tôi đã bỏ tôi! Họ không chịu nổi sự bất thường này, họ ghê sợ, họ phải từ bỏ..
- Hãy mạnh dạn hơn và đẩy những ý nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu của cô. Hãnh diện về những điều cô có thể làm như mọi người hay hơn hẳn những người khác. Điều này sẽ chứng tỏ nghị lực của cô và sẽ làm thay đổi cái nhìn của mọi người.
- Bà thấy tôi nên như vậy sao?
- Cô đang như vậy và cô cứ tiếp tục mạnh dạn trên con đường đó, không có gì ngăn trở được cô đâu!
- Cám ơn bà đã động viên tôi!
- Tôi chỉ tán thưởng những cố gắng của cô.
Bạch Lan nhẹ nhàng đứng lên đi ra, cũng dường như không gây ra một tiếng động nào rõ ràng trên đôi chân trắng như tuyết. Hoài chợt nhớ đến chữ “Albus” trong tiếng La Tinh có nghĩa là “mầu trắng”. Cô ta đúng là một bông tuyết trắng vừa bay ra khỏi đây!
“Mẹ ruột của tôi đã.. chết ngày hôm đó!”. Câu nói này của Bạch Lan Wright đi theo Hoài ra đến xe khi nàng rời khỏi văn phòng.