Phần II - Chương 7 Katrya Zakharov-Tháng 5 của 9 năm về trước
Katrya kéo cao cổ áo khoác. Những cơn gió từ giòng sông phía đông thổi ngược chiều làm chậm những bước chân của nàng. Nắng chiều vẫn còn vàng ửng trải dài trên từng mặt cỏ của công viên. Đường mòn trong công viên Astoria Park uốn khúc dọc theo sông. Nằm ở phía tây của quận Queens, kéo dài từ phía nam của cầu Triborough sang đến phía bắc của chiếc cầu cổ kính Hell Gate Bridge, công viên Astoria chiếm được một vị thế rất đẹp mắt vì từ đây có thể ngắm nhìn cả vùng trung điểm của Manhattan với những tòa nhà chọc trời sừng sững ở phía nam sang đến những sông rạch phía bắc. Nơi đây chính là biểu trưng của sự đa dạng về phong cảnh của thành phố New York.
Nàng thích đi dạo ở đây phần vì cũng gần chỗ ở, nhưng có lẽ vì một vài chỗ trong công viên rộng mênh mông gần 60 mẫu này làm Katrya nhớ đến một góc mùa hè ở quê nhà. Nhưng hôm nay Katrya đến đây với mục đích. Công viên này cũng là một trong những địa điểm để bỏ những tài liệu thu thập được theo chỉ thị của Grigori Luzhkov.
Grigori Luzhkov là một thứ ác mộng đeo đuổi Katrya cho dù nàng đã sang tỵ nạn tại Mỹ. Dù cũng đã mơ hồ tiên liệu một việc như thế có thể xảy ra khi đặt chân đến xứ tự do này nhưng không ngờ đã thành sự thật và đến nhanh hơn nàng tưởng!
Cái ngày đầu tiên gặp gỡ Grigori Luzhkov đã diễn ra đột ngột và đi sâu vào ký ức của Katrya như một vết chém sâu và xấu xí nếu không muốn nói là nhức nhối! Tối đó Katrya rời khỏi căn gác trọ mà Gabriel Galian đã giúp nàng thuê để đi mua vài thứ lặt vặt ở một tiệm tạp hóa gần đó mở đến khuya. Chưa đến được nơi muốn đến, nàng đã bị hai người đàn ông lực lưỡng chợt xuất hiện và nắm chặt hai bên cánh tay nàng. Katrya vùng vẫy và la lên nhưng chung quanh vắng vẻ chẳng ai nghe thấy tiếng kêu cầu cứu của nàng. Một chiếc xe van mầu đen mau chóng áp sát lề đường. Cửa mở, hai người đàn ông lạ mặt đó kéo và đẩy thô bạo Katrya vào xe. Trên xe nàng bị kẹp ép vào giữa hai gã nọ. Chúng bịt kín mắt nàng lại.
Katrya kêu lên:
- Mấy người là ai? Tại sao lại bắt tôi?
Một gã trả lời cười lớn:
- Chúng ta là đồng hương mà cô em!
Giọng y sắc và là giọng của người ở vùng Moscow hay St Petersburg. Đây là giọng phổ thông mà bất cứ người dân Nga ở phía nam, hay phía bắc đều có thể hiểu được.
Katrya chưa kịp nói lại thì đã nghe chắc ở băng ghế trên có tiếng đàn ông ra vẻ quyền uy ra lệnh:
- Im đi! Ai bảo mày nói?
Katrya hỏi:
- Mấy người đưa tôi đi đâu?
Vẫn người đàn ông ngồi ở băng ghế trên lên tiếng:
- Rồi sẽ biết!
Katrya biết có hỏi hay nói gì cũng vô ích vì nàng đã lọt vào tay bọn chúng. Dĩ nhiên chúng biết nàng là ai và đã theo dõi. Bọn chúng sẽ không giết nàng, chắc chắn là như vậy! Nhưng sẽ lợi dụng và buộc nàng phải hoạt động cho cộng sản Nga trên đất Mỹ. Đây không phải là những điều mà Katrya đã nghĩ đến trước đây rồi sao? Nàng đã từng nghĩ đến một ngày như hôm nay sẽ xẩy ra nhưng chưa nghĩ đến mình sẽ phải đối phó như thế nào! Katrya sẽ trở thành một kẻ đi trên 2 dây hay cả hai bên sẽ đều lợi dụng nàng cả?
Chiếc xe van bít bùng, mùi mồ hôi, mùi nước hoa đàn ông và cả mùi rượu vodka càng ngột ngạt quyện vào nhau làm những lỗ chân lông của Katrya dường như nở ra và lấm tấm những giọt mồ hôi mang tên sợ hãi! Mùi rượu vodka làm Katrya nghĩ đến những điều kinh khủng! Người Nga chỉ ngừng tra tấn khi họ uống rượu vodka. Khi hết rượu, họ còn đánh nạn nhân hung hãn hơn nữa. Hay ở trên đất Mỹ chúng chỉ uống vodka như uống rượu mà thôi? Hay chúng vừa tra khảo ai đó? Katrya nhắm mắt lại và tự trấn tĩnh mình. Những suy nghĩ này không giúp ích gì được cho nàng lúc này. Phải bình tĩnh để ứng phó.
Cái đầu của Katrya vẫn không để nàng yên trong hoàn cảnh này! Khi mới đặt chân đến xứ sở tự do này Katrya đã tìm hiểu, nàng biết số người Nga tị nạn tại Mỹ đông nhất là ở New York. Đến hơn 1 triệu rưởi người Nga sống ở đây. Trong số người đông đảo đó liệu có bao nhiêu người hoặc là tình nguyện hay được cài đặt vào hay bị bắt buộc phải làm gián điệp cho cộng sản Nga?
Chúng sẽ đưa nàng đi đâu?
Chừng nửa tiếng sau, có lẽ như vậy, vì Katrya thấy đi rất lâu, rồi chiếc xe van ngừng lại, tắt máy. Có tiếng mở cửa xe. Chúng lại lôi nàng đi. Chân Katrya dẫm lên không phải mặt đất mà là sàn xi măng hay đá. Nàng bị đẩy vào bên trong. Chúng lại tiếp tục lôi nàng đi thêm một đoạn, rồi đi xuống bậc thang. Vài tiếng người nói xôn xao. Nàng nghe thấy có người nói:
- Trói tay nó vào ghế! Bỏ khăn bịt mắt ra!
Katrya chớp mắt như làm quen với ánh sáng đang rọi thẳng vào mặt nàng. Nhưng Katrya vội nhắm mắt lại vì không chịu nổi ánh sáng dữ dội từ ngọn đèn.
- Mở mắt ra!
- Chói mắt quá! - Katrya kêu lên.
- Xoay đèn chếch sang một chút! Được rồi! Mở mắt ra Katrya!
Người đàn ông nào đó đã gọi thẳng tên nàng. Vẫn là cái giọng đầy thế lực lúc trước.
Katrya mở he hé mắt nhìn. Chung quanh nàng tối đen, chỉ có mỗi ánh sáng chói lòa từ bóng đèn nay đã được dịch chuyển sang bên cạnh chút ít. Hai tay nàng bị trói vòng sau lưng và buộc vào ghế. Mặt ghế còn lạnh. Đây là dưới hầm sao?
Khi đã có thể quen với ánh sáng đó, Katrya nhìn thấy vài bóng người. Ba người trước mặt nàng! Không thấy rõ mặt.
Nàng hỏi:
- Mấy người muốn gì?
- Cô có nhớ ngôi nhà ở Sergiev Posad không? Ngôi nhà ở phía bắc của ngoại ô Moscow có những rèm cửa thêu hoa mà mẹ cô đã cất công đi tìm và mua rồi treo lên trong tổ ấm của gia đình Zakharov.
Chúng biết hết về mình, Katrya nghĩ thầm nhưng không trả lời.
Vẫn người đàn ông đó lại nói tiếp:
- Mẹ của cô đã về hưu rồi cách đây vài tuần sau khi bà ấy bị té trong sở làm. Tuy tai nạn không có gì nghiêm trọng nhưng bà ấy muốn về hưu luôn để còn săn sóc cho cha của cô. Thật tiếc cho một nghệ sĩ ballet có tài như mẹ cô mà khi đã nhiều tuổi về hưu lại lại đi làm trong công xưởng! Tại sao vậy? Còn hai em cô, Nikita và Yuri, chúng đang oán trách cô vì đã bỏ quê hương chạy theo tư bản! Gia đình cô hiện tại toàn những lời trách cứ và oán hận cô vì đã ruồng bỏ họ và chạy theo tư lợi và ích kỷ của bản thân. Có bao giờ cô nghĩ đến những người thân còn lại ở đất mẹ không hay cô đã quên hết những người ấy? Trả lời đi Katrya?
Những tiếng nói rỉa rói từ gã đàn ông nọ là những điều mà Katrya cũng đoán trước. Nhưng y không hề biết chính mẹ của nàng đã thúc hối Katrya rời bỏ gia đình và chạy sang phương tây tìm tự do. Mẹ cũng có những lý do riêng của mẹ nhưng chính là nghĩ đến tương lai của Katrya. Vả lại những bài viết của nàng để phản đối những sai trái của chế độ cộng sản Nga không sớm thì muộn cũng đưa Katrya đến một kết thúc là cái chết không yên lành nhưng tàn bạo nơi mà xác của Katrya sẽ bị vùi dập dưới một cái lỗ và dĩ nhiên là không có bia mộ. Người Nga dùng chữ: vyshaya mera, một hình thức trừng phạt nặng nhất. Thường cái chết như thế dành cho những kẻ phản bội, vì họ cho rằng công kích chế độ là phản bội đất nước và dân tộc!
Đến lúc dường như không còn nhẫn nại nổi với sự im lặng của Katrya, hắn ta gằn giọng:
- Katrya! Cô muốn cả gia đình cô phải chết vì sự cứng đầu của cô sao?
Câu nói đe dọa thẳng thừng làm Katrya như tỉnh lại, nàng nghĩ phải tìm đường sống không chỉ cho chính nàng mà còn cho gia đình vì ngày đó đã đến! Đây không chỉ còn là những tiên liệu mà sự thật đang xảy ra cho nàng và có thể còn cho gia đình Katrya! Nàng không thể bỏ mặc gia đình mình cho dù mẹ có nói gì đi nữa! Những lúc còn ở Nga, Katrya đã viết những bài báo công kích mà không hề nghĩ đến hậu quả, tiếng lương tâm của nàng mạnh mẽ vượt trên mọi sợ hãi và những bất trắc rồi sẽ xảy đến. Bây giờ ngày hôm nay ở trên mảnh đất tự do này sao nàng lại yếu mềm và dễ chịu khuất phục như vậy? Hay chỉ bởi vì Katrya là một con người với những yếu đuối không thể gạt bỏ?
- Mấy người muốn gì ở tôi?
Gã đàn ông nọ hơi mỉm cười khi thấy Katrya đổi thái độ, y nói với vẻ hài lòng:
- Chúng ta hãy đi đến một thỏa hiệp. Dễ dàng thôi mà!
Katrya cứng rắn khi hỏi lại người đang bắt giữ và uy hiếp nàng:
- Ông tên gì và là ai? Chức vụ của ông là gì trong FSB? Các ông muốn dùng tôi làm gián điệp trên đất Mỹ? Nếu tôi ưng thuận, ông gọi đó là thỏa hiệp? Còn nếu tôi từ chối thì đương nhiên là các ông sẽ giết hết gia đình tôi, ngay cả đến con chó cũng không tha. Còn phần tôi thì chỉ cần một mũi chích có chứa các viên nhỏ ricin, một chất độc dược được sản xuất tại phòng thí nghiệm 12 của KGB, tiền thân của FSB. Số phận của tôi cũng sẽ chẳng khác gì nhà văn và cũng là nhà bất đồng chính kiến Bulgaria Georgi Ivanov Markov bị cơ quan mật vụ Bulgaria sát hại tại Luân Đôn. Hay tử tế hơn là chỉ bố thí cho tôi vài phát đạn cho nhanh chóng?
Người đàn ông dịu giọng nói với Katrya:
- Cô muốn hiểu hai chữ thỏa hiệp như thế nào cũng được. Chúng tôi không đòi hỏi cô phải sát hại ai hay làm những gì nguy hiểm cho bản thân của cô. Cô làm việc cho chúng tôi, cô vừa được yên ổn ở đây mà gia đình của cô cũng bình yên. Như vậy không tốt hơn sao? Tốt đẹp cho tất cả mọi người!
- Bộ ông tưởng khi người Mỹ cho tôi vào đất nước này dễ dàng mà không nghi ngại sao?
- Đương nhiên là họ đâu tin tưởng cô hoàn toàn! Thành thử cô có thể tin người Nga hơn là người Mỹ!
- Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi khi nãy? Tên ông là gì? Chắc chắn là ông thuộc FSB.
- Tên tôi là Grigori Luzhkov. Tôi và cô trực tiếp nói chuyện và giao dịch. Nếu cô gặp khó khăn về tài chánh, chúng tôi sẽ giúp cô. Hay chúng tôi sẽ giúp đỡ gia đình cô coi như cô gửi tiền về giúp gia đình. Thỏa hiệp này quá tốt, không phải sao?
Katrya nghĩ ngay đến chuyện dùng đây làm cơ hội để chơi lại bọn chúng. Nhưng không phải dễ, nàng đối với bọn chúng như trứng chọi đá! Mọi tin tức đều được kiểm chứng và chúng theo dõi nàng sát nút. Chẳng ai tin ai trong thế giới này! Nhưng muốn sống còn thì phải làm cho chúng tin tưởng là nàng bị khuất phục và phải trung thành.
Nàng dịu giọng hỏi lại:
- Tôi phải làm gì?
- Thu thập tài liệu cho chúng tôi.
- Mới đặt chân đến đây, không quen biết ai mà cũng không có công việc gì trong chính quyền Mỹ hay công ty nào quan trọng, tôi không hiểu tôi có thể làm gì?
- Cô không biết đó thôi! Vòng giao thiệp của cô hiện tại rất hứa hẹn không phải ngay lúc này nhưng trong tương lai gần.
Katrya cười nhạt:
- Vòng giao thiệp của tôi rất giới hạn trong giới xuất bản. Các ông thừa biết tôi đang giúp viết hồi ký cho..
- Kharkov! Chúng tôi biết và muốn tìm hiểu những tài liệu mà Kharkov có từ đâu khi hắn ta chỉ trích điện Cẩm Linh. Ai là người cho y những tin tức đó. Cô có thể tìm được điều này. Vả lại trong tương lai, cô sẽ mở rộng vòng giao tiếp với những nhân vật tai mắt mà nhà xuất bản Galian quen biết. Nữ giới len vào phạm vi này dễ dàng lắm và được việc. Đây là một công việc có thể kéo dài.
- Kéo dài vô hạn định cho đến khi tôi không còn hữu ích nữa thì thủ tiêu?
- Đừng nghĩ đến những chuyện tiêu cực như vậy! Cô chỉ nhìn thấy có một mặt. Tại sao có bao nhiêu người xả thân vì quốc gia vì họ nhìn thấy toàn bộ những điều tốt đẹp nên làm cho đất nước vì vậy làm được điều gì họ không bao giờ từ chối!
Katrya không mù quáng và ngu xuẩn như vậy. Nàng và những người này đều đang ở vị trí để lợi dụng lẫn nhau. Điều nàng nhận chẳng phải vì chính mạng sống mình và gia đình hay sao? Cho dù mẹ nàng đã nói với Katrya là đừng nghĩ tới gia đình, chỉ cần nàng thoát được sang phương Tây!
Nàng làm việc cho Grigori Luzhkov từ hôm đó. Chúng không buộc Katrya phải làm gì nguy hiểm. Nàng chỉ cần gợi chuyện với Kharkov, khéo léo để ông ta tin tưởng rồi hé lộ những bí mật cần biết nhưng những chi tiết đó không dùng trong cuốn hồi ký.
Những mảnh giấy nho nhỏ được truyền tới tay Katrya nhiều khi từ những người đi ngang qua trên hè phố, không biết ai là ai! Đó là cách thông tin giữa Katrya và bọn chúng, cộng sản Nga trên đất Mỹ!
Ngày hôm nay chúng đổi địa điểm dù vẫn ở trong Astoria Park. Katrya được chỉ thị đi vòng theo sông về phía bắc, ngang qua những băng ghế gỗ rải rác. Nàng vẫn chưa nhìn thấy địa điểm như đã dặn.
Một người phụ nữ chạy xe đạp ngang qua rồi dừng lại như hỏi thăm Katrya. Nhưng không phải như vậy khi cô ta nói nhỏ với nàng:
- Đổi chỗ rồi! Tôi sẽ giả vờ ngã và cô chuyển cho tôi!
Katrya cười nhẹ như xác nhận. Nàng tiếp tục lững thững đi bộ. Người phụ nữ đó đạp xe về phía trước. Katrya phải đi nhanh hơn một chút cho kịp với tốc độ của cô ta. Đến một quãng vắng vẻ, cô gái loạng choạng và ngã lăn cùng với xe đạp.
Katrya đến gần cúi xuống như hỏi thăm rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta. Nàng nhét kín đáo gói giấy nhỏ có mầu như cỏ úa vào túi cô gái. Katrya giúp nâng cô ta dậy. Cả hai trao đổi dăm ba câu thăm hỏi. Cô gái phủi nhẹ quần rồi giơ tay chào và đạp xe đi.
Tất cả những điều vừa xảy ra cho Katrya cho nàng cảm giác là có gì bất ổn vì khác thường! Hay là chuyện nàng làm gián điệp cho Nga đã bị bại lộ? Hay là… Nhiều câu hỏi dấy lên mà không có câu trả lời càng làm cho nàng nôn nao.
Ra khỏi công viên Astoria Park, Katrya gọi tắc xi về nhà thay vì đi tầu điện ngầm. Ngồi trong tắc xi, thỉnh thoảng nàng ngoái cổ nhìn đằng sau xem có gì khác lạ.
Về đến căn gác trọ, nàng vào bên trong rồi đến gần cửa sổ nhìn xuống đường. Không có gì lạ, mà cũng không có ai đó đứng quanh quất. Chắc nàng chỉ tưởng tượng!
Tối đó đi ăn với Gabriel nàng thấy thoải mái hơn. Biết là Gabriel thích mình nhưng Katrya chỉ thấy đây là một chỗ dựa ấm áp, ngoài ra chưa một tình cảm nào nhen nhúm làm nàng phải bâng khuâng hay không có một chớp lửa nào lóe lên để nàng phải chú ý, phải nhớ nhung để có thể gọi là tình yêu. Anh ta có địa vị và là người tốt nhưng không có sự cuồng nhiệt trong tình cảm. Gabriel giống như một giòng sông lặng lờ để những lúc nàng thấy buồn phiền, lo âu, thì có thể nhìn giòng sông đó mà cảm nhận chút an bình. Anh ta không phải là người mà Katrya có thể bộc lộ hay chia sẻ về mình, về gia đình, về.. quá khứ! Nàng không thể tin tưởng vào bất cứ ai, ngoài bản thân!
Khi Gabriel đưa nàng về, có vẻ như anh ta muốn ôm nàng từ giã nhưng Katrya chỉ nắm chặt bàn tay Gabriel rồi nói nhỏ:
- Cám ơn anh về buổi tối thật êm đềm. Ngủ ngon nhé!
Tình cảm mà Katrya dành cho Gabriel chỉ có vậy! Nàng chưa sẵn sàng cho một cuộc phiêu lưu tình cảm vì quá nhiều những khúc mắc trong cuộc sống hiện tại.
Khi đưa tay tắt đèn ngủ, chuông điện thoại của nàng reo.
Ai gọi giờ này? Grigori Luzhkov không bao giờ gọi điện thoại. Hắn ta rất cẩn trọng. Khi cần gặp gỡ, hắn ta có những cách riêng để nhắn tin.
Katrya bấm nút nghe điện thoại:
- Hello!
- Katrya! Có khỏe không? Có còn nhớ Damian. Damian Wilson?
Katrya tỉnh hẳn ngủ! Damian Wilson! Nhân viên ngoại giao tại sứ quán Hoa Kỳ ở Moscow! Chính Damian đã giúp nàng xin tỵ nạn tại Hoa Kỳ!
Nàng kêu lên, không giấu được vẻ vui mừng:
- Damian! Nhớ chứ! Anh là ân nhân của tôi! Tôi không có mặt ở đây nếu không có sự giúp đỡ của anh! Làm sao anh tìm được số điện thoại của tôi?
- Tôi có pháp thuật! Tôi chỉ hô lên vài tiếng bùa chú là tìm được Katrya ngay!
Cả hai cùng cười vui vẻ. Nàng hỏi Damian:
- Anh đang ở đâu? Không phải đang gọi từ Moscow chứ?
- Không! Tôi đang ở cùng thành phố với cô! Ngạc nhiên không?
- Đi chơi hay công việc?
- Đi chơi mà cũng có chút việc! Katrya khỏe không? Tôi gọi giờ này có quá trễ không?
- Không sao! Tôi chưa ngủ! Anh khỏe không?
- Khỏe lắm! Cô đã quen thuộc với đời sống Mỹ chưa?
- Nửa năm cũng đã quen nhưng có lúc vẫn chưa.. quen! Anh hiểu tôi nói gì chứ?
Vẫn tiếng cười vui vẻ đó, Damian nói với Katrya:
- Nếu cô nói như thế thì cô có ở đây thêm vài chục năm nữa rồi cũng sẽ có những lúc thấy lạ lẫm!
Katrya cười:
- Đã lâu lắm rồi tôi không được nói chuyện thoải mái như thế và nói chuyện với người hiểu mình như vậy!
- Không có bạn sao?
- Thì cũng có nhưng mà..
Damian nói liền:
- Nhưng mà sao lạ lẫm!
- Anh hiểu tôi và làm tôi vui. Thật cám ơn! Anh sẽ ở lại đây bao lâu?
- Tôi mới đến đây ngày hôm qua. Sẽ ở đây 5 ngày rồi về California thăm gia đình vài bữa. Mình gặp nhau ăn tối nghe?
Katrya nhận lời ngay:
- Được rồi, tôi rất vui gặp lại anh!
- Tối mai được không?
- Được! Ở đâu?
- Tôi đến đón cô! Cho địa chỉ đi!
Damian hỏi như thế nhưng thực sự anh ta đã biết địa chỉ của Katrya, biết rất rõ.
Katrya cho địa chỉ và họ hẹn nhau vào 7 giờ tối ngày mai.