← Quay lại trang sách

Chương 8

Katrya mở cửa khi nghe Damian gọi điện thoại.

Trước mặt nàng, Damian không hề thay đổi. Vẫn mái tóc hơi quăn mầu nâu nhạt, kính gọng vàng, bộ ria mép cùng mầu tóc và nụ cười rất thân thiện.

- Trông anh vẫn y hệt như vậy!

Nụ cười làm tỏa sáng gương mặt anh ta:

- Thì cũng mới đây mà!

- Vậy mà sao tôi thấy như lâu lắm! Anh trông tôi như thế nào?

Damian quan sát Katrya với cái nhìn hóm hỉnh:

- Đẹp! Vốn đã đẹp nhưng bây giờ còn đẹp hơn!

- Anh vẫn thường nói dối như vậy ư?

Damian định nói đùa đây là sở trường của mình nhưng ngừng lại nghiêm trang nói với Katrya:

- Thật! Không hề nói dối! Bộ Katrya chưa từng nghe ai khen cô đẹp sao?

Katrya cười. Nàng thấy thoải mái khi gặp Damian.

Họ đi tắc xi đến tiệm ăn. Katrya và Damian như hai người bạn thân lâu ngày gặp nhau. Họ hàn huyên và nhắc đến thời gian đã qua ở Moscow.

Khi ăn đã gần xong bữa tối, Damian đề nghị:

- Còn sớm quá, đi chơi không?

Katrya hỏi lại:

- Đi đâu?

- Đi lang thang, đi nghe nhạc hay đi xi-nê! Muốn đi thứ nào?

Lâu lắm Katrya mới thấy vui như vậy. Bên cạnh Gabriel niềm vui của nàng chỉ là vui gượng gạo và giả tạo để được lòng Gabriel.

- Đi bộ một lúc rồi tính!

- Tôi cũng nghĩ như vậy! Mình hợp ý nhau quá!

Katrya hỏi Damian:

- Đã nghĩ đến chuyện lập gia đình lại chưa?

Damian ngạc nhiên nhìn Katrya:

- Tôi? Lập gia đình lần nữa? Thôi đi! Đang thấy sung sướng vì không vướng bận gì. Katrya thì sao? Có bạn trai chưa?

- Chưa! Chỉ là bạn!

- Có nhớ nhà không?

- Cũng có lúc!

- Nhưng đây là chọn lựa đúng! Ở lại thì có ngày chúng giết cô hay sẽ bỏ tù cô cho đến rục xương!

Katrya nghĩ thầm ở lại hay ở đây thì cũng không khác nhau nhiều lắm!

Không thấy nàng nói gì, Damian hỏi lại:

- Buồn vì không còn được viết báo hả?

- Phần nào thôi!

Damian gợi chuyện dù đây là những điều anh ta đã biết về Katrya:

- Vậy thì chuyện gì làm Katrya không vui? Tôi có cảm tưởng như cô không được thoải mái trong cuộc sống. Nghe nói cô đã có công việc rồi mà?

Cùng đi bộ với Damian trên đường, Katrya nhận thấy ngay anh ta cũng đã biết về công việc hiện tại của mình, nàng hỏi lại:

- Anh biết nhiều về tôi nhỉ?

Khi trả lời Katrya, Damian đã nói thật lòng:

- Tôi quan tâm đến người tôi đã giúp vượt thoát khỏi nhà tù đó!

Katrya tin lời nói đó của Damian khi trả lời anh ta:

- Tôi cũng đã nghĩ mình thoát khỏi nhà tù đó.. nhưng không phải như vậy!

Damian dường như chậm bước lại và ân cần hỏi Katrya:

- Cô nói vậy là sao? Chẳng lẽ..?

- Tôi đã nghĩ mình được thật sự sống trong tự do khi đặt chân đến xứ sở này nhưng rồi sau một thời gian tôi lại có cảm tưởng mình đang bước vào một nhà tù khác, tinh vi hơn!

Damian kéo tay Katrya băng sang đường đi về Washinton Square, nơi tụ tập quen thuộc cho những sinh viên trường đại học NYU, giới nghệ sĩ thuộc trường phái tân nghệ thuật hay còn là nơi tụ hội của những bàn cờ đấu quyết liệt.

Một buổi tối ngày thường không đông đảo như cuối tuần nhưng cũng không vắng vẻ lắm. Damian và Katrya đi dạo trong công viên.

Đến một quãng không thấy ai chung quanh, Damian dừng bước nắm tay Katrya, nhìn thẳng vào mắt nàng và hỏi:

- Chúng đã liên lạc với cô và đe dọa phải không?

Katrya hỏi lại với vẻ ngây thơ:

- Anh nói gì vậy? Tôi không hiểu!

- Hãy nhìn thẳng vào mặt tôi đi! Hãy tin vào những gì tôi đã làm cho cô!

Katrya cúi đầu, tiếp tục bước đi:

- Tôi tin anh là bạn tôi và anh đã gúp tôi! Như vậy đủ chưa?

- Tại sao cô lại nói đây là một nhà tù khác tinh vi hơn? Ở bên Nga cô còn dõng dạc tuyên chiến với nhà cầm quyền cộng sản Nga, cô đã không sợ gì hết. Tôi đã quen biết một nhà báo tên Katrya rất quả cảm và can đảm. Điều gì làm cô thay đổi như vậy? Cô sợ cho gia đình cô? Tôi nghĩ cô thừa biết hậu quả của việc cô đào thoát sang đây tị nạn. Đừng để bọn cộng sản Nga đang sống ở đây dùng đó mà đe dọa hay lợi dụng cô!

- Tôi mệt mỏi! Không muốn tranh luận về những chuyện này! Tôi xin lỗi.. tôi rút lại lời nói nơi đây là một nhà tù tinh vi hơn! Anh cứ xem như chưa nghe câu nói đó từ miệng tôi. Mình đi xi-nê đi! Không phải mình đang có một buổi tối vui vẻ và thoải mái sao? Xin đừng phá vỡ những giây phút hiếm hoi này đối với tôi! Tôi xin anh thật đó!

Damian chợt ôm choàng lấy Katrya và vỗ về. Chàng hiểu tâm trạng của nàng và thái độ của Katrya đã xác nhận là bọn cộng sản Nga đã móc nối và áp lực Katrya! Tội nghiệp cho nàng! Nhiệm vụ của Damian ngày hôm nay ngoài chuyện gặp gỡ Katrya như một người bạn nhưng còn mục đích khác đã được giao phó! Nhưng chàng sẽ thực hiện điều đó vào một dịp khác. Vào lần gặp gỡ thứ hai! Katrya đang bị tổn thương.

Vòng tay ôm của Damian rất chân thành làm Katrya thấy rung động trong một sự cảm thông, không phải là rung động của trai gái thường tình. Làm như trên đất khách quê người, Damian đã xuất hiện như một cứu tinh! Nàng phải nói gì với Damian? Biết được số điện thoại của nàng, đương nhiên là Damian còn biết nhiều chuyện khác về nàng trên đất Mỹ này. Liệu anh ta có giúp được nàng hay không? Hay như Katrya đã nghĩ đến là nàng phải đi trên cả 2 giây?

Khi Damian buông nàng ra, anh ta nhỏ nhẹ nói:

- OK. Mình đi xi-nê!

Katrya gật đầu:

- Phim gì cũng được!

Họ không nói gì với nhau nữa, chỉ yên lặng đi bên nhau đến rạp xi-nê không xa đó. Damian có vẻ như rất thành thạo và thông thuộc nơi đây.

Katrya tò mò:

- Anh từng ở đây sao?

- Tôi học ở NYU suốt 4 năm nên vùng này tôi quen lắm.

Chỉ vài câu nói đó mà sự vui vẻ ban đầu lại trở lại. Cả hai cùng cố gắng quên những giây phút hơi căng thẳng khi nãy.

Bên cạnh Damian, Katrya thấy dễ chịu như ở bên cạnh một người bạn gái! Nàng không cần dè giữ và thoải mái vì họ chỉ là bạn.

Katrya nói với Damian khi ngồi trong rạp xi-nê:

- Tôi nằm mơ thấy anh vài ba lần!

- Thật sao? Tại sao cô lại nằm mơ thấy tôi? Kể cho tôi nghe nếu cô còn nhớ!

- Tôi nhớ những giấc mơ đó vì nó cứ quanh quẩn bên chuyện ngày mà anh đưa tôi vào sứ quán Hoa Kỳ. Có lần tôi mơ thấy mình bị đẩy ra ngoài cổng sắt của tòa đại sứ Hoa Kỳ. Và anh thì đứng bên trong nhìn tôi, anh nói gì tôi không rõ nhưng chắc chắn là anh thất vọng. Khi tỉnh dậy tôi mừng rỡ vì biết mình đang ở đâu.

- Vậy thì cứ mừng rỡ như vậy đi! Cứ liên lạc với tôi khi cô cần giúp đỡ. Thời hạn làm việc của tôi tại Moscow chỉ kéo dài cho đến hết năm nay!

- Hết thời hạn anh sẽ trở về lại Mỹ hay sao?

- Chưa biết! Hoặc có thể là bộ ngoại giao sẽ đưa tôi đến một nơi khác. Ngoài tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ, tôi thành thạo tiếng Nga và Pháp. Có lẽ tôi có khiếu về ngôn ngữ, tôi học về ngôn ngữ dễ dàng lắm. Đã có lúc tôi định học tiếng Tầu. Nghĩ như vậy thôi! Nhưng chưa thử.

- Thích học ngôn ngữ lắm sao?

- Biết được ngôn ngữ xứ người, hiểu thêm được văn hóa phong tục của những quốc gia khác, tôi thấy mình giầu có!

- Đúng đấy! Anh thêm giầu có vì kiến thức! Tôi không có khiếu về ngoại ngữ như anh!

- Nhưng Katrya có tài xử dụng ngôn ngữ! Đó là một biệt tài của cô!

Họ cùng nhau xem phim rồi Damian đưa Katrya về nhà. Đứng trước cửa phòng căn gác trọ của nàng, Damian đề nghị:

- Mai mình đi ăn tối nữa không? Katrya có bận gì không?

Katrya nghĩ đến chuyện tối mai lại gặp gỡ Gabriel. Nàng thích đi chơi và ở bên cạnh Damian hơn. Sẽ thoái thác Gabriel vào lần khác.

- Được, mình gặp lại tối mai!

Họ chỉ bắt tay nhau giã từ.

Ngồi trên tắc xi trở về khách sạn, Damian thấy cảm thương cho Katrya! Nhưng thế giới là như vậy, như một con đường với nhiều ngã rẽ, nhiều ổ gà, nhưng cứ phải đi, phải tránh những chướng ngại vật, mà nếu không thể tránh thì phải đương đầu! Chàng sẽ cho Katrya lời khuyên như vậy!

Đêm đó Katrya đã bị khó ngủ. nàng tiếc nuối những giây phút thoải mái tự nhiên và bình an bên cạnh Damian. Nhưng nhiều câu hỏi hiện lên khi nàng trằn trọc không tìm được giấc ngủ! Liệu Damian gặp gỡ nàng chỉ hoàn toàn là do muốn gặp người quen cũ và như anh ta đã nói là quan tâm đến người anh ta đã giúp, hay còn mục đích nào khác? Biết bao nhiêu nhân viên của bộ ngoại giao chỉ dùng công việc đó như những vỏ bọc mà thôi! Thực sự Damian chỉ là nhân viên bộ ngoại giao Hoa Kỳ hay còn là nhân viên của cơ quan tình báo Hoa Kỳ nữa? Cho dù thế nào đi nữa, Katrya tin là Damian sẽ giúp đỡ nàng khi cần thiết. Thà làm việc cho Damian hay một ai đó mà anh ta đã nhận chỉ thị còn hơn là làm việc cho bọn khốn nạn Grigori Luzhkov! Sự chấp nhận về những điều có thể xảy ra làm nàng thấy dễ chịu hơn và Katrya từ từ chìm vào giấc ngủ muộn.