← Quay lại trang sách

Phần III - Chương 10 Jason Hoàng

Vẫn nụ hôn ngọt ngào trước khi đi làm khiến Hoài thấy ấm áp và chưa muốn buông Lữ ra.

Lữ thầm thì:

- Muốn nghỉ ở nhà hôm nay với anh không?

Hoài cười nho nhỏ:

- Muốn.. nhưng hôm nay em bận.. Hôm nay không được..

- Bao giờ thì được?.. Tối nay nhé?

Vẫn ôm lấy Lữ, nàng nói nhỏ:

- Ừ..

Ra đến cửa, Hoài chợt nhớ quay lại nói với Lữ:

- Anh à.. hôm nay anh ở nhà, đừng đi đâu nhé.

Lữ ngạc nhiên:

- Sao vậy?

Hoài nghiêng đầu nhìn Lữ với ánh mắt thương yêu:

- Anh ở nhà nhận đồ dùm em! Món đồ này rất quan trọng.. với em.

- Được thôi! Anh sẽ ở nhà không đi đâu cho tới khi họ giao đồ. Nhưng có biết là lúc nào không?

- Trong khoảng từ 10 giờ sáng đến 2 giờ trưa. Họ sẽ gọi trước khi đến. Em để số điện thoại của anh.

Lữ nheo mắt cười tinh nghịch nhìn Hoài:

- Em yên chí! Anh không đi đâu cả.

Xuống garage, chưa vào xe. Hoài lại mở cửa vào trong nhà trở lại.

Lữ trêu nàng:

- Em đổi ý sao? Muốn ở nhà ư?

Hoài lắc đầu:

- Không, em đi làm chứ! Nhưng tối nay mình đi ăn ngoài nhé!

- Xong ngay! Nếu mà em cứ lần chần như thế này, anh sẽ không để em đi làm đâu.

Nàng cười kèm theo cái liếc mắt rất tình tứ làm Lữ đứng ngây người! Mái tóc dài nhún nhẩy theo bước chân Hoài rồi biến mất khi cánh cửa đã khép lại. Lữ nghĩ thầm: “Càng ngày mình càng yêu Hoài nhiều hơn và.. nhiều hơn..”

Jason Hoàng

Người bệnh nhân mới hai tay thọc túi quần jean xanh bạc mầu lững thững đi vào phòng làm việc của Hoài. Chiếc áo chemise ca-rô có mầu đỏ và đen dường như quá khổ và buông thõng xuống hai bên như lệch lạc. Anh ta cúi đầu không nhìn Hoài và tự động ngồi xuống ghế không đáp lại lời chào từ Hoài.

Lại một kẻ bị trầm cảm! Những người trẻ ngày nay bị chứng này nhiều thật!

Hoài liếc nhìn hồ sơ. Jason Hoàng 28 tuổi. Trẻ quá! Độc thân. Đương nhiên! Học vấn? Vẫn còn học đại học! Ngành gì? Hội họa. Còn nữa. Đã có thời học về đạo diễn phim ảnh. Chưa hết. Còn học viết văn. Hoài cố giấu diếm một nụ cười. Không phải nụ cười chế nhạo mà là nụ cười thích thú! Vậy tại sao nàng phải che giấu? Không hiểu!

Hoài nhỏ nhẹ hỏi cậu ta:

- Tôi gọi anh bằng tên được chứ?

Jason Hoàng nhìn Hoài. Người bệnh nhân trẻ tuổi này rất đẹp trai, trông có nét lai. Nhiều nét lai là đàng khác.

- Cứ gọi tôi là Jason!

- Tôi có thể làm gì được cho Jason?

Anh ta không nhìn Hoài nữa. Ánh mắt anh ta buông thả về phía trước mặt nơi vách tường phòng có bức tranh không thấy ký tên tác giả mà khi dọn vào thuê ở đây, người thuê trước đã bỏ lại. Nàng thấy đẹp và thích nên giữ lại và treo ở đó.

Jason không trả lời mà đứng lên đi lại gần bức tranh ngắm nghía mãi.

Hoài gợi chuyện:

- Anh thấy bức tranh ra sao? Có được không?

Jason vẫn đứng đó quay lưng về phía Hoài và nhìn bức tranh một lúc rồi về lại chỗ ngồi cũ.

- Bức tranh đẹp! Bà mua ở đâu?

Hoài thầm nghĩ người bệnh này thật lạ lùng! Chẳng bệnh nhân nào vào đây mà chú ý đến những trang trí trong văn phòng Hoài.

Nàng cười nhẹ khi trả lời:

- Tôi không mua. Bức tranh này đã ở đây khi tôi dọn vào.

- Một bức tranh vô chủ! Không có cả chữ ký!

- Bây giờ bức tranh đang thuộc về tôi nên không thể gọi là vô chủ! Chỉ là một sự tình cờ thôi khi nó vẫn còn có mặt ở đây! Tôi là người chủ mới.

- Đang lúc vẽ tranh thì nó còn thuộc về người nghệ sĩ, nhưng khi hoàn tất thì không còn thuộc về người họa sĩ nữa.

Hoài thấy thú vị trong cách nói chuyện của Jason:

- Vậy thì bức họa lúc ấy thuộc về ai?

- Về bất cứ ai yêu thích nó, hay nó thuộc về quần chúng thưởng ngoạn.

Không hiểu sao Hoài lại nói với Jason:

- Tôi nghĩ bất cứ thứ gì cũng có một sinh mệnh của nó, ngay cả những cây cỏ, bức tranh hay như bức tranh đang ở trong phòng làm việc của tôi... chúng đều có..

- Bà muốn cho nó một linh hồn?

- Tự nó chứ! Tự nó đã có một linh hồn. Đó là suy nghĩ của tôi.

- Lúc đến đây tôi còn phân vân vì không biết mình sẽ làm gì và nói gì. Nhưng bây giờ tôi thích nói chuyện với bà. Tôi thích lắm!

Lúc này Hoài cười thật tự nhiên. Một sự khai mở nỗi niềm của người khác đã đến thật bất ngờ và khác lạ chỉ vỉ một bức tranh vô danh được bỏ lại.

- Tại sao bà có nụ cười đó?

- Bởi vì tôi rất thích người bệnh nhân tên Jason này! Chưa có người bệnh nhân nào như thế! Anh thật đặc biệt! Vậy thì chúng ta sẽ dễ dàng nói chuyện lắm đây, Jason có nghĩ như vậy không?

- Bà muốn hỏi vì sao tôi đến đây?

- Tôi nghĩ anh đã thoải mái để bây giờ có thể nói những điều anh muốn nói khi đến đây.

Jason nhìn thẳng vào mặt Hoài, không phải để dò xét hay tìm hiểu nhưng là cái nhìn êm ả như mặt hồ một ngày không gió. Cặp mắt lặng yên, không dữ dội mà thật u uẩn có mầu đen hơi ánh vàng của một pha trộn giữa hai giòng máu và ở lại trong trí nhớ của Hoài bềnh bồng như cánh hoa chợt rơi xuống mặt hồ ký ức, không lay động chao đảo nhưng lặng lờ ở yên trong thầm kín mà nhiều năm sau thỉnh thoảng đôi mắt này lại hiện ra tuy mơ hồ nhưng Hoài biết đây là cặp mắt của ai cũng như câu chuyện mà anh ta đã kể khó có thể quên.

- Tôi muốn kể cho bà nghe một câu chuyện không phải của tôi nhưng là của ông ngoại tôi.. Ông ngoại có mình tôi là cháu. Tôi rất gần gũi với ông ngoại khi còn nhỏ nhưng khi lớn dần thì xa cách. Ông tôi rất giầu và có nhiều tài sản. Khi ông ngoại qua đời ở tuổi 70, tất cả tài sản đã để lại cho tôi và một phần cho từ thiện. Những ngày tháng cuối đời của ông.. tôi và ông ngoại lại ở bên nhau nhiều hơn mặc dù không thiếu người chăm sóc nhưng.. ông cần nhìn thấy tôi, ít nhất là một lần mỗi ngày.

Jason ngừng kể. Hoài hơi ngạc nhiên nên nói:

-Tôi vẫn nghe.

- Tình cảm giữa tôi và ông ngoại.. sâu đậm hơn tôi tưởng! Nhất là khi ngồi bên ông trong những ngày ông bệnh nặng vì có thể ra đi bất cứ lúc nào. Ông không hề hỏi tôi muốn gì trong cuộc đời. Có lẽ vì tôi luôn luôn được chu cấp đầy đủ và làm bất cứ điều gì tôi muốn làm mà không bị ngăn cấm. Chúng tôi chỉ nhắc lại những kỷ niệm xưa bên ông khi tôi còn bé. Những hồi ức đó làm ông vui, mà tôi cũng vui… Chiều hôm đó khi tôi đến thăm ông như thường lệ.. nhưng mọi sự lại không như mọi ngày. Tôi đã thấy ông ngoại tôi chắc không còn bao lâu nữa. Da mặt ông tái xám như cạn kiệt hết mọi sinh khí còn sót lại trong tấm thân già nua và gầy gò. Và ông đã giao cho tôi một nhiệm vụ là tìm một người rất quan trọng đối với ông. Ông đã nói với tôi như thế này:

- Ông đã đi tìm người phụ nữ này suốt bao năm qua mà không gặp được. Ông biết mình cũng không còn sống được bao lâu nên giao cho cháu tiếp tục tìm cô ta. Phải tìm cho ra và đưa chiếc hộp này cho cô ấy.

Ông ngoại đã giao cho tôi chiếc hộp mà đối với ông rất quan trọng. Trong chiếc hộp có một máy thu âm nhỏ. Ông còn nói:

- Cháu có thể nghe những gì thu lại trong máy này được để lỡ trong trường hợp... Đây là tất cả những tình cảm cũng như ân hận mà ông đã gói ghém trong này gửi đến người phụ nữ duy nhất ấy.

Tôi đã hỏi ông ngoại về người phụ nữ đó. Nhưng ông tôi chỉ nói rằng không có một phụ nữ thứ hai nào như thế và ông tôi đã dại dột buông tay cô ta để rồi phải ân hận cả đời.

Tôi hỏi ông ngoại tôi lý do hai người chia tay và ông tôi đã nói như thế này.

- Vì ông đã chọn lựa sai! Ông đã chọn chính mình thay vì tình yêu cùng với người con gái ấy. Ông đã không thể từ bỏ bản thân mình để kết hợp với cô ta.

- Anh có tìm được người phụ nữ đó không?

- Có! Tôi đã tìm thấy người phụ nữ đó thay cho ông tôi.

- Trước đó Jason có nghe qua những lời mà ông của anh đã thu không?

- Tôi không nghe!

- Vì sao?

Jason trầm ngâm nhìn Hoài:

- Vì đó là một sự riêng tư mà tôi nghĩ mình không nên nghe. Nhưng tôi có linh cảm cái này sẽ gây cho tôi nhiều rắc rối.

Hoài ngạc nhiên:

- Tại sao lại thành rắc rối cho anh?

- Ông tôi đã dành cả đời để tìm người phụ nữ này để làm gì chứ? Để giải tỏa nỗi ân hận của riêng ông hay ông muốn níu kéo bà ta để làm lại từ đầu? Tôi không hiểu! Nhưng tôi không thể từ chối.

- Tôi vẫn không hiểu vì sao anh lại bị rắc rối với một câu chuyện không phải của Jason mà cũng chẳng dính líu gì tới anh.

- Chuyện hơi dài giòng.

- Không sao! Tôi thấy anh lấy hẹn tới 2 tiếng!

Nói đến đó, Hoài chợt nhớ đến Gabriel! Vậy Gabriel không còn là người bệnh duy nhất lấy hẹn liền 2 tiếng nữa rồi!

- Tôi đã thuê người đi tìm bà ta. Ông ngoại tôi cũng làm như vậy nhưng không có kết quả! Vì sao với cùng một phương cách mà tôi đã tìm được? Riêng câu hỏi này đã làm tôi phải băn khoăn bà có thấy vậy không? Hay có một cái gì đó đã run rủi cho gặp gỡ này!

Hoài không nói gì.

Jason kể tiếp:

- Tôi đã tìm đến địa chỉ mà người phụ nữ đó ở. Ra mở cửa không phải là bà ta mà là một cô gái còn trẻ. Trẻ và.. đẹp lắm! Mặc dù làn da đen nhưng đôi mắt của cô ta không có mầu đen mà là màu xanh. Xanh như biển và hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên! Cô ta hỏi tôi tìm ai? Tôi nói tên người phụ nữ đó. Bà ta tên là Ivy Jackson. Người con gái đó đã cười khi nghe tôi nhắc tới tên Ivy Jackson. Cô ấy nói:

- Đó là bà ngoại tôi!

Cô ta hỏi vì sao tôi cần gặp bà Ivy Jackson. Tôi giơ cái hộp lên và nói tôi cần giao chiếc hộp này cho bà ta do sự ủy thác của một người.

Hoài tò mò:

- Tại sao anh không nói là ông ngoại anh mà chỉ nói là một người?

- Tôi cũng không hiểu.. Cô gái đã nhắc đến bà Ivy Jackson là bà ngoại.. rồi bây giờ tôi lại nhắc đến ông ngoại tôi.. Có một cái gì đó không ổn.. Nhưng đó là trực giác của tôi!

- Trực giác của anh đúng hay sai?

- Đúng! Vì mọi sự rắc rối từ đó! Trực giác và linh cảm đã cho tôi biết trước mà rồi.. thì mọi chuyện vẫn xảy ra như một điều hiển nhiên không.. thể thoát được.

-Hãy kể cho tôi nghe cuộc gặp gỡ với bà Ivy Jackson và phản ứng của bà ta như thế nào?

Jason nhìn Hoài rồi hỏi nàng:

- Bà nghĩ phản ứng của người phụ nữ đó như thế nào?

- Tôi không phải là bà Ivy Jackson!

- Bà ấy không có phản ứng gì hết!

- Không ngạc nhiên? Không xúc động hay giận dữ hoặc buồn bã sao?

- Không!

- Hoàn toàn không à?

- Bà ta bị alzheimer! Người đàn bà già nua, mầu da đen sậm nhăn nheo, mái tóc quăn tít trắng bóc ngồi ở ghế bành nhìn tôi với cặp mắt vô hồn, không một biểu tưởng nào! Đó chính là người phụ nữ đã dày vò ông ngoại tôi trong suốt bao nhiêu năm kiếm tìm. Nỗi ân hận khổ sở và thương tiếc của ông tôi đã dành cho người đàn bà già nua này sao? Tôi đã tự hỏi chính mình như thế và vô cùng thất vọng! Nếu bà ở địa vị tôi bà cũng thất vọng như thế chứ?

- Tôi hiểu cảm xúc của anh lúc đó! Nhưng tôi có cảm tưởng người thiếu nữ ra mở cửa cho anh có liên quan tới ông ngoại anh! Tôi nghĩ có đúng không?

Jason đứng dậy đột ngột làm Hoài hơi giật mình. Nàng đã hỏi những câu hỏi không nên hỏi sao?

Anh ta đi lòng vòng trong phòng như tìm kiếm một cái gì. Hay Jason đang tìm kiếm câu trả lời.

Hoài nói ngay:

- Có lẽ tôi đã nói không đúng. Anh cứ kể tiếp câu chuyện đó đi!

Hai tay thọc túi quần, Jason cúi gầm đầu đi nhiều vòng trong phòng:

- Bà nói đúng! Rất đúng, không sai! Nhưng sao bà đoán được? Đôi mắt xanh ư?

- Đúng như thế! Đó là một uẩn khúc không phải sao?

Jason ngồi xuống ghế như trước. Anh ta nói với Hoài nhưng như nói với chính bản thân mình:

- Lúc đó tôi đã nghĩ ra lý do vì sao tôi tìm thấy bà ấy mà ông ngoại tôi hoài công. Vì định mệnh đã dành cho tôi như thế! Chúng ta không chạy trốn khỏi định mệnh được! Cô cháu ngoại của bà Ivy Jackson tên là Mya.

Jason chuyển sang lời kể khác:

- Khi nghe Mya nói bà Ivy bị bệnh alzheimer, tôi định bỏ lại chiếc máy thu âm mà ông ngoại tôi đã nhờ giao và chỉ vậy thôi. Nhưng Mya đã nói với tôi hãy cứ để bà ấy nghe đi.

- Có chuyện gì xảy ra?

- Dĩ nhiên đó chỉ là một kỳ vọng rằng bà ấy có thể nghe được nhưng Mya đã đề nghị nên cả tôi và cô ta, bà Ivy cùng nghe. Tất cả chúng tôi cùng nghe lời tự thú và xin lỗi của ông ngoại tôi thu âm dành cho Ivy.

- Kết quả ra sao?

- Mya chăm chú nghe và cô ấy xúc động đến rơi lệ khi nắm tay bà ngoại mình. Bà Ivy vẫn như gỗ đá, không mảy may có chút cảm xúc nào. Còn tôi thì.. bàng hoàng! Tôi chưa hề biết một con người như thế ở ông ngoại tôi! Không thể ngờ một con người cứng rắn và có đôi chút tàn nhẫn không nhượng bộ lại có một tình yêu sâu đậm và bền bỉ như vậy! Tôi thấy tội nghiệp cho cuộc tình đó, và nhất là cho bà Ivy khi ông tôi quyết định chia tay vì không thể để mối tình này làm ông mất tất cả quyền thừa kế và một tài sản kếch sù! Có lẽ sau này trên đường đời khi đã đạt được những danh vọng rồi, ông tôi mới ý thức được là những thứ mà ông đang sở hữu không đem lại cho ông hạnh phúc khi không có Ivy nữa!

Hoài tò mò:

- Nhưng những chuyện này tại sao lại gây cho anh những thứ mà anh gọi là rắc rối?

- Tôi đã để lại chiếc máy thu âm nhỏ xíu đó và nghĩ rằng mình đã làm tròn nhiệm vụ. Nhưng chuyện lại không đơn giản như thế khi đôi mắt xanh của Mya cứ ám ảnh tôi. Và tôi biết mình muốn gặp lại người thiếu nữ đó.

Hoài cười nhẹ:

- Anh để định mệnh dẫn dắt hay sao?

Jason cười. Đây là nụ cười đầu tiên khi anh ta ở đây đã hơn 1 giờ đồng hồ.

- Tôi đã tạo nên định mệnh!

Hoài cười lớn trước câu nói rất dí dỏm ở người thanh niên này.

Jason tiếp tục nói:

- Tôi đã làm nên định mệnh được thật mà!

- Bằng cách nào? Gõ cửa nhà cô ấy sao?

- Không! Tôi theo dõi những thói quen của Mya và chúng tôi đã “vô tình” đụng vào nhau ở một quán cà phê không xa nơi Mya và bà Ivy ở.

- Không thấy anh kể đến mẹ của Mya?

- Mẹ của Mya đã mất vài năm trước. Cũng như mẹ tôi vậy. Tôi là con một. Mya cũng vậy!

- Chuyện của hai người rồi ra sao và vì sao mà..

Jason nói luôn không đợi Hoài nói dứt câu hỏi:

- Vì sao mà Mya có liên hệ huyết thống với ông ngoại tôi? Bà muốn hỏi như vậy?

Hoài gật đầu nhìn Jason.

- Chúng tôi đã.. thích nhau. Tôi thích sự hài hước ở Mya. Ở bên cạnh cô ấy làm tôi vui, tôi thấy yêu đời.

- Chỉ thích thôi ư? Tôi không nghĩ vậy!

- Mya.. và tôi đã yêu nhau nhanh chóng như.. đã chờ nhau từ bao giờ! Thật khó hiểu? Nhưng cả tôi và Mya đều có cùng cảm nghĩ như thế! Cho đến khi.. một ngày kia Mya cho tôi xem tập hình của gia đình cô ấy. Người phụ nữ trẻ trong hình là mẹ của Mya có nhiều nét giống ông ngoại tôi lắm, có phần còn giống hơn mẹ tôi, chỉ khác mầu da mà thôi!

- Có đúng mẹ của Mya là con rơi của ông ngoại Jason sao?

Câu trả lời xác định của Jason như thế này:

- Lúc khám phá ra sự thật này tôi oán hận ông ngoại tôi! Tôi đã ra nghĩa trang và chửi rủa thậm tệ trên mộ của ông.. Tại sao tôi làm một điều khốn nạn như thế? Chỉ vì yêu sao? Tại sao Thượng Đế lại tạo dựng con người có nam có nữ như thế? Tại sao người ta lại thu hút nhau như vậy để đi đến hạnh phúc và đau khổ? Tại sao chứ? Thượng Đế đã sai lầm khi tạo dựng nên vườn địa đàng cùng với Adam và Eva! Eva là một phần của Adam, làm sao lại tách rời họ ra được? Cùng phạm tội và cùng hạnh phúc rồi có dẫu đi vào đau khổ thì cũng là sự đớn đau trong hạnh phúc bên nhau. Tôi muốn như vậy cho dù về máu mủ Mya có là em họ hay chị họ tôi đi nữa!

Nói một hơi như trút bỏ hết những oán hận rồi Jason nhắm mắt và im lặng.

Hoài lại đặt câu hỏi cho dù biết rằng câu hỏi này chạm vào nỗi đau của anh ta:

- Nhưng Mya không nghĩ như anh đúng không?

Jason mở choàng mắt nhìn thẳng vào mặt Hoài, giọng anh ta như đanh lại trong sự giận dữ:

- Tại sao cái gì bà cũng biết hết vậy?

Hoài nhỏ nhẹ:

- Anh đưa ra những nút thắt cho tôi xem. Tôi chỉ giúp anh tháo những khúc mắc này mà thôi!

Jason dịu giọng:

- Tôi xin lỗi bà! Không biết sao tôi lại như vậy? Tôi không phải! Tôi cũng từng nóng giận như vậy với Mya! Rồi tôi cũng phải xin lỗi! Nhưng cô ấy không chịu nổi sự thật này và chính Mya là người cắt đứt tình cảm giữa tôi và cô ta. Không phải vì có liên hệ huyết thống nhưng bởi vì tôi là người thừa kế của ông ngoại tôi mà theo Mya nguồn gốc của những khổ đau mà mẹ cô ấy phải gánh chịu cũng đến từ đó!

- Cha của anh là người Việt Nam?

- Đó là lý do mà ông ngoại từ bỏ mẹ tôi dù mẹ tôi là người con duy nhất. Ông cố tôi là người theo chủ nghĩa da trắng thượng đẳng. Đến đời ông ngoại tôi cũng theo nếp đó và cũng là nguyên nhân vì sao ông ngoại tôi đã lấy bà ngoại tôi là một phụ nữ da trắng thay vì lấy bà Ivy. Nhưng mẹ tôi đã nhất quyết lấy bố tôi cho dù phải ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng. Bố mẹ tôi thoạt đầu rất hạnh phúc khi sinh ra tôi. Nhưng sau một thời gian mẹ tôi không quen được với đời sống tầm thường mà bố tôi mang lại rồi lục đục và bỏ nhau. Mẹ tôi mang tôi về ở với ông ngoại và không lập gia đình nữa cho đến khi mẹ tôi mất. Dù tôi trở về ở cùng với ông ngoại nhưng mẹ tôi cương quyết để tôi giữ họ của bố tôi.

Hoài gật gù ra vẻ hiểu chuyện về gia đình anh ta.

Jason hằn học:

- Gia đình bên ngoại tôi toàn là những người đạo đức giả! Cái gì mà da trắng thượng đẳng! Để rồi suốt cả đời ông ngoại tôi cứ nhung nhớ khổ sở vì mối tình với bà Ivy! Chắc ông ngoại tôi không hề biết là bà Ivy đã mang máu mủ của ông trong mình! Rồi lúc gần mất, ông còn đẩy tôi đến những oan nghiệt!

- Tôi tưởng anh không hề oán hận vì những khổ đau hiện tại khi đã có một thời hạnh phúc bên cạnh Mya?

- Sống chung với hai thứ đó cũng được nhưng không có Mya thì mọi sự đều trở thành vô nghĩa! Nhiều lúc tôi muốn mình được biến mất! Bà có hiểu tại sao tôi có ý nghĩ đó không?

Hoài ôn tồn giải thích:

- Khao khát được biến mất hay chạy trốn chỉ là một bản năng của con người khi phải đối diện với những tình huống khó xử hay vô vọng không chịu đựng nổi.

- Tôi không hiểu! Bà giải thích rõ hơn đi!

- Não bộ của con người có khả năng phản ứng với căng thẳng theo 4 cách cơ bản gồm đấu tranh, đóng băng, nịnh nọt hay chạy trốn. Khi con người ao ước được biến mất có nghĩa rằng đây là một trong những cách con người ứng phó với những thách thức trong đời sống. Nó gắn liền với bản năng sinh tồn của con người. Thay vì biến mất hay bỏ chạy, có người phản ứng lại bằng cách quyết liệt đấu tranh, đối mặt với sự đe dọa. Còn nếu nói là phản ứng lại bằng cách đóng băng thì có thể hiểu đây là dùng sự tĩnh lặng để né tránh nguy hiểm hoặc dùng sự né tránh này để người khác không thể hành động chống lại. Còn nếu nói về nịnh nọt thì đấy chỉ là cách làm hài lòng đối phương để tránh xung đột. Nên chuyện có lúc anh ao ước được biến mất thì cũng dễ hiểu và đó chỉ là một trong những cách để ứng phó mà thôi.

- Có những lúc tôi muốn tự hủy hoại!

- Anh không lao vào ma túy chứ?

Jason cúi đầu trả lời:

- Cũng có ý muốn nhưng chưa thực hiện.

- Vậy là may cho anh đó! Nhưng ai ai cũng có những lúc lâm vào bế tắc tưởng không thể giải quyết nổi chứ không phải chỉ mình anh. Tìm cách đối phó chứ đừng đầu hàng.

- Tôi không thể hiểu nổi, như ông ngoại tôi đã chọn danh vọng tiền bạc thay vì tình yêu để rồi buồn phiền khổ sở và hối hận cho đến khi chết. Còn mẹ tôi chọn tình yêu nhưng rồi lại thất vọng và đi đến tan vỡ! Vậy thì chọn gì mới là đúng? Đâu là con đường cho tôi đi?

- Trong hồ sơ tôi thấy anh có chọn học viết văn. Anh còn tiếp tục không?

- Không! Tôi bỏ cuộc!

- Vì sao? Không thích hợp ư?

- Không phải như vậy.. nhưng có lẽ tôi không có khiếu cho lắm.

- Anh học viết văn trong bao lâu?

Jason nhún vai:

- Chừng 2, 3 tháng!

- Còn quá sớm để ngưng! Vì chưa đào sâu. Hãy thử lần nữa đi vì viết văn sẽ cho anh một chỗ trú ẩn rất bình yên! Hay ngay cả hội họa cũng sẽ cho anh một sự an bình không ngờ.

Jason có vẻ ngạc nhiên khi hỏi lại Hoài:

- Bà nghĩ như vậy thật sao? Tôi.. hơi tò mò.. nhưng có thật là bà có kinh nghiệm như vậy không?

Hoài bật cười:

- Đâu phải cho ai đó lời khuyên là có nghĩa mình đưa ra những kinh nghiệm bản thân đâu!

- Vậy bà chưa hề viết văn hay vẽ?

Hoài lắc đầu:

- Chưa từng thử!

Lần này thì cả Jason và Hoài cùng cười lớn.

- Nhưng tại sao bà lại cho rằng nghệ thuật sẽ cho tôi một trú ẩn bình yên?

- Bởi vì anh sẽ phải để hết tâm trí vào việc sáng tác. Những ưu tư buồn phiền sẽ dần dần rơi rụng lúc nào mà anh không hay biết. Khi đã bình tâm anh sẽ tìm được những câu trả lời cho những câu hỏi mà anh đã đặt ra.

Hoài lại nói với Jason:

- Tôi nghĩ anh hãy để định mệnh dẫn dắt chứ đừng tạo nên định mệnh như anh đã kể với tôi.

Jason gật gù.

Hoài lại hỏi:

- Anh nói ra được hết những điều cần nói chưa?

- Cũng có thể nói như vậy!

- Có dễ chịu hơn không? Ý tôi muốn hỏi là tôi có giúp gì được cho anh không?

Jason nhìn Hoài. Gương mặt anh ta có nét vui khi trả lời nàng:

- Tôi cám ơn bà đã nghe tôi nói nãy giờ! Tôi thấy nhẹ nhõm hơn. Sẽ nghe lời bà khuyên để thử học viết văn tiếp. Hội họa thì tôi vẫn đến với nó.

Hoài cười nhẹ:

- Không phải chỉ có Mya mới là đáp án cho anh! Hãy nghĩ như vậy và Jason sẽ dễ dàng giải quyết những rắc rối của anh. Tôi tin như vậy.

Câu chuyện của Jason đến đó là chấm dứt. Anh ta không trở lại gặp Hoài nhưng Hoài không quên người bệnh này và câu chuyện mà anh ta đã kể trong căn phòng này. Và cứ mỗi lần nhìn bức tranh không có chữ ký của tác giả nay thuộc về nàng thì Hoài lại nhớ đến đôi mắt u uẩn đen có ánh vàng của người bệnh nhân tên Jason Hoàng.