Chương 12
Lữ ngừng tay không viết nữa. Chàng đọc lại những đoạn văn đã viết suốt buổi sáng hôm nay. Với cái đà này, chàng sẽ hoàn thành quyển sách sớm hơn dự định. Tốt thôi!
Chàng không quên chuyến đi chơi Hungary đã bàn tính với Hoài trước đây. Giá mà cứ đi chơi đây đó hết ngày này sang ngày khác nhỉ? Vừa mới bắt đầu ở yên một chỗ với Hoài mà lại có ước muốn đi du lịch sao? Dĩ nhiên là đi với Hoài! Lữ muốn đi với Hoài đến nhiều chân trời xa lạ, sống buông thả và trọn vẹn cho nhau, không một trói buộc nào về thời gian và không gian. Chỉ hoàn toàn sống cho nhau.
Tiếng chuông điện thoại ngân dài. Lữ bấm nghe:
- Hello!
Bên đầu dây bên kia:
- Chúng tôi đang trên đường đến giao đồ nên muốn biết chắc là có người ở nhà.
Lữ sực nhớ đến chuyện Hoài dặn sáng nay, chàng trả lời:
- Tôi đang ở nhà! Chừng bao lâu thì tới?
- Mười tới mười lăm phút!
- OK!
Mười lăm phút sau, diện thoại của Lữ lại reo lần nữa. Người giao đồ đã đến trước cửa.
Chiếc xe truck lớn chở hàng đậu trước sân nhà.
Lữ mở cửa. Người giao đồ đưa giấy cho chàng ký nhận. Chàng nhìn và đọc trước khi ký nhận. Kawai Piano Gallery! Hoài mua đàn piano? Hoài có chơi đàn đâu?
Chàng nhìn giá tiền của chiếc đàn piano hiệu Young Chang. $15,280.00! Lữ ngửng đầu lên nhìn người giao đồ rồi lại cúi xuống ký tên. Chàng kêu thầm trong đầu: “Hoài! Hoài ơi! Em làm gì vậy?”
Quay trở vào phòng khách Lữ nhìn quanh quất. Phòng khách nhà Hoài trống trải và rộng thật! Chàng định gọi hỏi Hoài xem nàng muốn để cái đàn piano ở đâu nhưng biết giờ này nàng đang bận với bệnh nhân nên thôi. Hình như Hoài đã dành một chỗ sẵn cho chiếc đàn này, mắt Lữ dừng lại ở góc đó.
Mười mấy phút sau hai nhân viên của tiệm Kawai Piano Gallery đẩy một chiếc đàn piano có phủ vải dầy vào trong góc phòng khách như Lữ chỉ. Họ cẩn thận gỡ tấm vải bọc chung quanh đàn. Chiếc đàn piano đen bóng nổi bật trong căn phòng khách toàn mầu nhạt và trắng.
Lữ đứng nhìn chiếc đàn piano hiệu Young Chang mầu đen trong khi nhân viên kiểm tra lại đàn và thử phím đàn. Một người nói với Lữ:
- Ông thử đi! Nếu cần điều chỉnh gì thêm thì đây là tên và số điện thoại của người chuyên môn làm việc tuning.
Lữ ngồi xuống, tay lướt trên phím đàn.
Nhân viên khác ra ngoài. Chỉ vài phút sau anh ta trở lại mang theo một cái nơ đỏ thật lớn đặt trên chốc chiếc đàn piano. Vẫn người nhân viên này, anh ta nhẹ nhàng đặt thêm một tấm thiệp cạnh chiếc nơ đỏ. Anh ta nói với Lữ:
- Tốt rồi phải không?
Lữ đứng dậy, gật đầu và tiễn họ ra cửa. Đóng cửa. Chàng quay về góc phòng nơi chiếc đàn piano đen bóng đang chiếm phần lớn diện tích của chỗ này. Cầm chiếc thiệp lên xem, Lữ tò mò mở ra xem.
“Happy birthday! Em mong món quà này làm anh vui”
Món quà này cho mình ư? Lữ ngẩn người, tay vẫn cầm tấm thiệp chúc mừng sinh nhật của Hoài gửi cho chàng. Chưa bao giờ nhận được món quà như thế này! Lữ cũng chưa hề có món quà sinh nhật nào trong đời!
Chàng nói thầm thì như Hoài đang đứng trước mặt mình: “Cám ơn em! Cám ơn vì anh đã có em! Cám ơn Hoài đã ở bên anh”
Lữ text cho Hoài những lời cám ơn đó.
Chàng ngồi xuống chiếc ghế mà trước mặt là phím đàn với những nốt đen trắng. Lữ đưa tay vuốt nhẹ như muốn mở lòng. Những ngón tay mơn trớn rồi lướt nhẹ. Chàng đi tìm âm giai hay âm nhạc đang đến với Lữ không biết nữa nhưng là một bầu bạn gần gũi.
Lữ nói thầm: “Anh sẽ ru ngủ cho em bằng những tiếng nhạc phát xuất từ lòng anh, vì bên em trái tim anh đã nở hoa Hoài ơi!”
Suốt dọc đường về nhà, Hoài cứ cười một mình khi nghĩ đến món quà sinh nhật nàng đã dành cho Lữ. Rời xa New York và những bạn bè cũng như sinh hoạt văn nghệ đó, chắc có lúc Lữ cũng sẽ buồn khi sống ở đây. Nàng hy vọng cái đàn piano này sẽ giúp tài năng của Lữ khỏi thui chột và hơn hết sẽ có thêm niềm vui. Biết đâu chiếc đàn này sẽ trở thành một người bạn mới cho Lữ!
Vừa mở cửa vào nhà, Hoài đã nghe thấy tiếng đàn vọng ra từ phòng khách. Bỗng dưng nàng thấy ấm áp với tiếng đàn đó.
Nàng rón rén đi ra phòng khách. Lữ đang quay lưng hơi cúi người trên phím đàn. Hoài nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bành. Nàng nhắm mắt lại và cảm nhận được một hạnh phúc thật êm ả khi có mặt Lữ trong ngôi nhà ngập tràn tình yêu mà hai người đã trao cho nhau.
Khi Lữ dừng lại, chàng đứng lên và đậy nắp đàn. Nhìn thấy Hoài đang ngồi ở ghế bàn, dựa đầu và như ngủ. Chàng lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên má nàng vì không thể cưỡng lại được.
Vẫn nhắm mắt, Hoài ôm lấy Lữ:
- Em thấy hạnh phúc! Cám ơn anh..
Môi vẫn vờn trên má Hoài, Lữ tìm môi nàng như khai mở những ngọt ngào mà không một lời nào có thể diễn tả.
Họ quấn lấy nhau như đốt thêm những say mê yêu thương đang bừng lên không thể dập tắt dù tiếng đàn của Lữ đã không còn nữa.
Lữ thầm thì và mơn trớn vành tai xinh xinh của Hoài:
- Cám ơn món quà sinh nhật em đã dành cho anh.. Cám ơn tất cả những gì em đã dành cho anh. Em là.. một cô tiên nữ với đũa thần đem lại hoan lạc và có thể khiến anh tan biến trong hạnh phúc đó như đi vào miên viễn..
Hoài cảm nhận những nồng nàn đó. Nàng nói nho nhỏ:
- Nhưng mà em đói!
Buông nàng ra, Lữ bật cười:
- Hạnh phúc không làm bao tử em đầy sao?
Nàng nũng nịu lắc đầu:
- Cái bao tử em đang làm reo! Đi ăn đi!
- Muốn ăn gì đây?
- Hôm nay sinh nhật anh mà, em đã đặt chỗ ở tiệm ăn.
Không chỉ những lời nói âu yếm của Lữ mà thêm tiếng đàn của chàng đã đưa Hoài đi vào giấc ngủ dịu ngọt mỗi đêm. Ai cũng bảo dạo này Hoài trẻ ra hằng 10 tuổi! Chẳng phải hạnh phúc đã thay đổi tất cả hay sao?