← Quay lại trang sách

Chương 13 Gabriel Galian

Gabriel trở lại gặp Hoài sớm hơn khi chỉ mới có 3 tuần lễ trôi qua mặc dù chàng thấy sao lâu quá!

Anne tiếp người bệnh nhân đã quen thuộc này với nụ cười tươi:

- Hôm nay anh có hẹn 2 tiếng liền như yêu cầu đó!

Gabriel cười khi trả lời Anne:

- Cám ơn cô.

Anne nghĩ thầm: Lần đầu tiên thấy anh ta cười!

- Không có chi!

Anne đứng lên cầm hồ sơ đến cửa phòng làm việc của Hoài rồi quay lại nói với Gabriel:

- Mời anh!

Hoài đón Gabriel với sự vui vẻ cởi mở. Nàng nói đùa:

- Vào đây! Tôi bắt đầu thấy nhớ anh rồi đấy!

Dù biết là Hoài chỉ nói đùa nhưng Gabriel vẫn thích câu nói đó.

Vừa ngồi chỗ ngồi quen thuộc, Gabriel nói ngay:

- Đến đây, tôi có cảm tưởng mình vừa đi xa và trở về nhà. Trở về một chỗ thật thân thuộc..!

Sự chân thành của Gabriel làm Hoài cảm động. Nàng ân cần hỏi Gabriel:

- Sao rồi? Anh cho tôi nghe tin vui chứ?

Gabriel lấy chiêc máy thu âm tí hon đưa lên cho Hoài nhìn rồi bấm nút:

- Xin phép nhé!

Không còn cười cợt như mới vào, Gabriel nghiêm nghị khi trả lời Hoài:

- Cũng không thể nói là tin vui được!

Hoài cũng nghiêm trang khi hỏi lại:

- Kiểu nói của anh làm tôi lo! Thật đấy!

Gabriel nhìn Hoài một lúc rồi mới nói:

- Có người quan tâm đến mình.. thì đây không phải là nhà thực sự sao Hoài?

Hoài đổi câu hỏi:

- Chia sẻ với tôi đi! Khi nói được với tôi thì chuyện không vui nào đó cũng sẽ không làm anh phải bận tâm nữa!

- Tôi cũng có cảm nhận đó! Nhưng một khi là chuyện làm mình phải lo âu thì dù có nói ra cũng không hẳn là giải quyết được vấn đề.

Hoài không chỉ nhìn Gabriel mà nàng còn vô cùng quan tâm trước sự trở lại gặp nàng của anh ta sớm như thế:

- Có chuyện gì sao?

Gabriel vẫn chưa trả lời mà chỉ yên lặng.

- Anh vất cái chìa khóa hộp thư của Katrya đi chưa?

Gabriel gật đầu:

- Rồi! Tôi đã làm như Hoài khuyên tôi.

- Vậy thì chuyện gì xảy ra nữa?

- Người thám tử tư tôi thuê đi điều tra bỗng nhiên biến mất!

Hoài mở to mắt nhìn Gabriel:

- Anh nói vậy nghĩa là sao?

Gabriel giải thích với Hoài:

- Như Hoài đã khuyên tôi nên tôi theo lời khuyên ấy và chấm dứt mọi tìm hiểu về bất cứ thứ gì có liên quan đến Katrya. Tôi chỉ gọi viên thám tử tư đó để bảo cho anh ta biết về quyết định của mình. Nhưng số điện thoại đã không còn. Văn phòng cũng dẹp luôn, không còn bảng hiệu, không còn gì hết! Vậy không gọi là biến mất thì còn chữ nào đúng hơn để diễn tả? Làm như người đó đã bị mất tích hay chưa hề hiện diện ở đó!

Và Hoài đã nói những lời không thật lòng với Gabriel hay chỉ vì nàng muốn trấn an anh ta:

- Có thể người thám tử tư đó muốn về hưu!

- Đột ngột như vậy sao? Đâu có thể nào bỏ dở nửa chừng một hợp đồng mà không nói tiếng nào như vậy được? Tôi nghĩ đã có chuyện gì xảy đến cho anh ta!

- Thì cũng có thể là chuyện riêng tư của người đó mà thôi!

Gabriel nhìn Hoài với ánh mắt van nài:

- Hoài nói thật lòng với tôi đi, cô không nghĩ là chuyện này có liên quan đến việc điều tra về Katrya sao?

- Tại sao anh lại nghĩ như vậy?

- Bởi vì như Hoài đã nói với tôi, người nào hay nhóm người nào đó không muốn tôi tìm hiểu về Katrya. Người thám tử tư này đã làm những chuyện xục xạo đó thay cho tôi không phải sao?

- Anh sợ gì?

- Tôi sợ cho anh ta gặp một tình huống xấu nào đó vì tôi..

- Đó là nghề của họ! Đâu phải người này chỉ làm việc cho mỗi mình anh? Vậy nên đừng quy lỗi về mình cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Anh không phải chịu trách nhiệm về người thám tử tư này!

Gabriel lo âu nhìn Hoài khi nói với nàng:

- Đây là một người giỏi và cương quyết đi tìm đến tận gốc rễ. Trước đây khi làm với cảnh sát địa phương, ông ta là người chuyên điều tra những vụ án đã đi vào bế tắc không tìm ra thủ phạm. Ông ta rất bền bỉ và kiên nhẫn trong công việc đó và không bỏ cuộc cho dù có những vụ án đã bị bỏ quên hằng mấy chục năm. Vì vậy tôi không tin rằng ông ta ngưng nửa chừng trong hợp đồng với tôi. Tôi tin chắc như vậy Hoài à!

Tại sao càng ngày câu chuyện của Gabriel lại càng rối ren hơn như thế? Hoài tin những điều Gabriel vửa kể với nàng và suy nghĩ của anh ta. Không những tin mà nàng còn thấy lo lắng cho Gabriel!

Không thấy Hoài nói gì, Gabriel hỏi nàng:

- Suy nghĩ của tôi đúng phải không? Nỗi khổ của tôi là chỉ có thể nói cho Hoài nghe, mình Hoài mà thôi!

- Anh không muốn cảnh sát dính líu vào chuyện này?

- Đúng vậy! Tôi nghĩ chỉ rắc rối hơn. Không những thế sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho công ty xuất bản của chúng tôi!

- Anh nói phải! Nhưng đến mức này thì anh phải dừng lại chứ? Nhất quyết chứ?

Gabriel hít một hơi thật mạnh vào lồng ngực rồi mới trả lời:

- Phải vậy thôi! Nhưng liệu có yên không?

- Chắc chắn là sẽ êm thôi! Trừ phi người thám tử tư đó lại xuất hiện! Nhưng nếu ông ta có hiện ra thì chỉ chấm dứt hợp đồng và không tìm hiểu gì thêm nữa.

Gabriel nói nho nhỏ:

- Tôi rất mâu thuẫn với chính mình! Cũng không muốn ông ta xuất hiện nhưng đồng thời lại muốn ông ta trở lại và bình yên..

- Bởi vì anh cứ muốn ôm hết trách nhiệm về mình! Anh đang tự làm khổ mình!

- Cũng có phần nào trách nhiệm chứ không phải là không có! Nhưng.. sao Katrya không còn nữa mà cô ấy vẫn không buông tha tôi? Tại sao vậy?

- Tôi tưởng anh đã nói với tôi là anh quên cô ấy rồi? Tôi nhớ không đúng sao? Anh đã nói như vậy mà.

- Miệng tôi nói và tôi muốn như vậy.. nhưng lòng tôi không yên!

- Vẫn còn yêu Katrya ư?

- Không! Chắc chắn là không! Nhưng không hiểu tại sao? Hay vì cái chết của Katrya quá đột ngột?

- Hãy nhìn về phía trước và chỉ quan tâm cho chính mình!

Gabriel bật cười:

- Thú vị thật!

Hoài cũng cười theo:

- Tại sao anh nói như thế?

- Vì thường người ta nhận được lời khuyên là nên nghĩ đến người khác, nhưng Hoài lại nói tôi làm ngược lại! Không thú vị sao? Nhưng tôi đang lo cho chính bản thân đấy chứ! Vì vậy tôi mới muốn giải quyết để dứt khoát hẳn với quá khứ! Mà lạ thay bây giờ tôi lại muốn tin rằng Katrya tự kết liễu đời cô ấy chứ không phải bị ai đó giết!

- Nếu nghĩ như thế thì không còn gì phải thắc mắc nữa!

- Nhưng mà.. vì sao cô ấy lại tự tử?

- Rất nhiều lý do cho một người đi đến việc tự kết liễu đời mình bằng cách tự sát.

- Chẳng hạn như..

- Chắc chắn không phải vì anh rồi Gabriel à! Katrya đã nhận lời cầu hôn của anh thì không phải lỗi của anh. Có thể cô ta bị nhiều áp lực khác trong đời sống. Nhưng điều quan trọng hiện tại là anh hãy đóng những ngăn cửa quá khứ có dính líu đến Katrya lại. Đừng mở ra và cũng đừng để sự tò mò thôi thúc mình. Cho dù có tìm ra nguyên do vì sao Katrya tự tử thì cũng không thay đổi gì được. Vậy thì tìm hiểu làm gì? Hãy để mọi sự tự chìm lắng và chôn vùi.

- Từ khi nói được với Hoài, tôi đã thay đổi nhiều lắm.

- Không thấy anh gọi điện thoại, tôi đã mừng lắm.

- Vì Hoài nghĩ tôi đã yên ổn.

Hoài gật đầu.

Gabriel cười hóm hỉnh nhìn Hoài khi nói:

- Có đợi tôi gọi điện thoại không? Tôi chỉ nói đùa!

Hoài cười:

- Bởi vì tôi đã dặn anh gọi khi cần chia sẻ nên không thấy anh gọi tôi.. yên tâm. Nhưng cũng có nghĩ đến.. được chưa?

Cả hai cùng cười thoải mái.

- Tôi nói ra điều này thật lòng như một lời tự thú với chính mình. Những giây phút trong căn phòng này cho tôi một sự an bình khó diễn tả mà tôi không thể tìm ở đâu khác hay từ một ai khác.

- Bởi vì anh có thể buông thả! Hành động hay ý thức về một sự buông bỏ rất dễ chịu. Đó là điều tự nhiên với bất cứ ai, không phải chỉ mình anh mới có cảm giác đó.

- Nhưng vì sao ở yên trong căn phòng hay trong nhà của tôi với không gian riêng tư của chính mình mà không có được sự bình an đó?

- Có chứ, tại vì anh không nhận ra đó thôi.

- Không! Không phải như vậy! Sự bình an trong căn phòng này với sự hiện diện của Hoài như một sự chào đón của hạnh phúc mà tôi trông chờ trong cả tháng cho đến khi được ngồi đây. Và được nghe Hoài nói, được nghe chính mình nói mà không cần phải suy nghĩ đắn đo hay dò tìm. Tất cả được tuôn chẩy.. thật bình yên! Những nỗi lo âu của tôi dường như được tan biến! Nếu tôi có thể được ở đây.. mãi mãi nhỉ? Tôi đã ước mơ như vậy!

Hoài ân cần nói với Gabriel:

- Anh hãy tập làm quen với một sự an bình do chính anh tạo nên thay vì phải dựa vào một thứ gì hay vào bất cứ ai.

Gabriel nhìn Hoài với ánh mắt dò hỏi:

- Sự bình an do chính tôi tạo nên? Hoài nói như thế nghĩa là gì?

- Anh có thích nghe nhạc không?

- Có!

- Loại nào?

Gabriel nhìn Hoài và cười:

- Giống như Hoài vậy!

Hoài bật cười:

- Sao anh biết sở thích âm nhạc của tôi?

- Hôm đi ăn ở Soho, tôi đã nghe Lữ nói là cô thích nhạc cổ điển và nhạc Jazz.

Hoài gật gù hết thắc mắc:

- À ra vậy!

Gabriel hỏi nàng:

- Tại sao Hoài lại hỏi tôi có thích nghe nhạc không?

- Bởi vì âm nhạc xoa dịu nhiều thứ làm chúng ta khó chịu, băn khoăn hay lo âu.

- Tôi cũng có những giây phút như thế nhưng vẫn là một thứ êm dịu tạm bợ. Không còn âm nhạc nữa thì hết cảm giác đó!

- Vậy thì khi ra khỏi căn phòng này anh sẽ có cùng cảm giác như vậy, không phải sao?

- Không! Khác! Khác nhiều lắm!

- Tại sao?

- Chỉ có mình tôi và âm nhạc thì êm ả, nhưng hết âm nhạc thì hết.. Nhưng ở đây với sự hiện diện của Hoài thì khác hẳn. Có một sự đồng cảm từ một con người chứ không phải là một.. Tôi không biết phải nói thế nào.. Nhưng Hoài đã cho tôi một sự tin cậy tuyệt đối. Mà không chỉ là tin tưởng mà còn có một nối kết lạ lùng mà tôi chưa hề cảm nhận được từ bất cứ ai, ngay cả với.. Katrya khi tôi đang yêu cô ấy. Ngay cả khi rời khỏi đây, những huyền diệu đó vẫn ở yên trong tôi.

Những lời nói của Gabriel làm Hoài hơi xao động nhưng nàng trấn tĩnh ngay.

- Bởi vì đến đây anh có thể nói ra những điều làm anh bận tâm.

- Phần nào! Nhưng mà..

- Nhưng mà sao?

- Tôi không muốn sự lo âu của tôi làm Hoài bận tâm!

Hoài nhìn thẳng vào mặt Gabriel:

- Tôi bận tâm vì không chỉ anh là bệnh nhân của tôi, mà còn là bạn của tôi!

Gabriel hơi nhếch mép cười. Chàng hiểu những ẩn ý trong câu nói đó của Hoài.

Hoài chợt bấm nút hỏi Anne:

- Chiều nay cái hẹn trễ nhất là mấy giờ?

Không biết Anne trả lời như thế nào nhưng Hoài nói ngay:

- Họ bỏ hẹn thì tốt. Chiều nay chị bận, đừng cho ai hẹn thay vào giờ đó nhé! Cám ơn Anne.

Hoài quay sang hỏi Gabriel nhưng cũng để chuyển đề tài:

- Ngày mai anh về lại New York hay ngày hôm sau nữa?

Gabriel có vẻ ngạc nhiên:

- Sao thế? Hoài chưa bao giờ hỏi tôi như vậy? Còn cái hẹn gặp Hoài ngày mai rồi tôi mới đi. Tôi đi chuyến tối mai.

- Vì muốn mời anh ăn tối với tôi và Lữ hôm nay.

Gabriel nghĩ thầm trong bụng “Hoài chuyển đề tài nhanh thật!”

- Tôi vẫn nhớ và rất trông đợi được ăn những món Việt Nam do Hoài làm.

Nàng cười rất tự nhiên:

- Vậy thì tối nay nhé? 7 giờ tối. Tôi text cho anh địa chỉ luôn đây. Lữ sẽ rất vui gặp lại anh.

Hai người nhìn nhau cười và cùng hiểu nụ cười của đối phương!

- Gặp anh tối nay nhé! Buổi trưa hôm nay ăn ít thôi để bụng đói ăn tối. Để lỡ tôi nấu không ngon thì cũng thành ăn được.

Gabriel cười thoải mái, ánh mắt ấm áp nhìn Hoài khi nói:

- Tôi chưa hề được một người khác phái nấu cho ăn bao giờ cả! Mặc dù đến tối nay mới được thưởng thức tài của Hoài nhưng tôi tin chắc là sẽ rất ngon và lạ miệng.

Hoài cười lớn:

- Đừng nghĩ vậy mà sẽ thất vọng đấy!

- Vui thì ăn gì cũng ngon!

Khi Gabriel đi rồi, Hoài lắc đầu một mình.

Nàng gọi điện thoại cho Lữ.

Lữ trả lời ngay:

- Anh nghe đây! Muốn đợi anh đi ăn trưa không?

- Không ăn trưa đâu! Anh cứ đi ăn đi! Nhưng em gọi vì chiều nay em sẽ về sớm, có người bệnh bỏ cuộc hẹn. Vả lại.. Gabriel đang ở đây. Anh ta định mời mình đi ăn nhưng em nghĩ mình còn nợ anh ta một bữa ăn nên rủ Gabriel về nhà ăn tối, được không?

Lữ im lặng mất mấy giây rồi mới trả lời:

- Được chứ! Lâu rồi không gặp Gabriel! Em muốn anh mua thức ăn gì để đãi khách?

- Em định làm vài món ăn Việt Nam.

Lữ nói ngay:

- Vậy để anh và em cùng làm bếp!

Hoài cười vui vẻ:

- Nghĩ đến chuyện chúng ta cùng làm bếp là thấy vui quá!.. Anh mua bánh hộ em nhé. Nhưng mà.. anh không được..

Tự dưng Lữ thấy vui lây và hỏi đùa Hoài:

- Anh không được làm gì?

- Anh không được bôi kem lên mặt em đâu đó!

Lữ nhớ ngay đến hình ảnh ngày nào trong căn gác trọ của chàng ở Queens, New York, chàng đã bảo Hoài trét đầy kem trên môi. Lữ đã âu yếm ôm con mèo xinh xắn của chàng là Hoài và liếm cho hết những phần kem lem lổ đó trong yêu thương và si mê.

- Hoài à.. anh sẽ lập lại động tác đó.. trước mặt Gabriel!

- Anh kỳ.. Đừng làm vậy..!

Lữ cười ngất. Chàng hỏi Hoài:

- Gabriel vẫn là bệnh nhân của em đấy chứ?

Hoài thản nhiên trả lời Lữ:

- Gabriel là bệnh nhân của em, và là bạn của anh nên cũng là bạn của em luôn.

Khi mua những thực phẩm làm bữa ăn tối, Hoài rất vui và nghĩ là nàng đã giải tỏa được nhiều thắc mắc cho Lữ về Gabriel, cũng như để gián tiếp nhắc nhở Gabriel hãy dừng lại. Ngoài chuyện tư vấn về lãnh vực chuyên môn tâm lý cho Gabriel, nàng cũng thoáng thấy tình cảm khác thường của Gabriel đối với mình. Nàng và Gabriel chỉ có thể là bạn, không hơn không kém!

Tối hôm đó, Lữ trổ tài nấu món canh chua cá như chàng vẫn làm vì là món Hoài yêu thích nhất. Món thịt bò ướp xả lúc lắc Lữ làm rất ngon và cũng là món Hoài ưa thích. Những cuốn chả giò nhân tôm cua xinh xắn giòn rụm dưới bàn tay khéo léo của Hoài được Gabriel và Lữ chiếu cố tận tình. Nàng còn làm thêm nhiều món ăn chơi như cuốn tôm, rồi thịt bò tái ướp thính cuốn với các thứ rau thơm và bánh tráng. Món cua Canada sốt gừng hành thơm lừng do Lữ làm đã được Gabriel suýt xoa vừa ăn vừa khen. Anh ta kêu lên khi nếm món canh cá Lữ nấu:

- Cả hai người đều nấu ăn tuyệt hảo! Tôi chưa bao giờ được ăn ngon như vậy! Làm sao tôi có thể tìm một tiệm ăn Việt Nam nào với những thức ăn như vậy ở New York cơ chứ! Lần đầu tiên tôi ăn món Việt Nam, thật ngon quá! Này Lữ, tôi và anh hùn mở nhà hàng ăn đi!

Lữ cười hào sảng:

- Thứ nhất, tôi lười! Tôi chỉ chăm chỉ làm những gì mà Hoài thích mà thôi! Tôi cũng lười kiếm tiền! Không ham tiền! Tôi không biết anh nói đùa hay nói thật nhưng làm gì mà phải hầu hạ người khác thì không có tôi! Tôi chỉ hầu một nữ hoàng này thôi!

Gabriel gật gù:

- Tôi cũng không thích tiền nhưng rủ anh vì muốn được ăn lại những món này. Ở New York làm gì có tiệm ăn nào như vậy?

Hoài cười khúc khích và vui vì món ăn nào cũng gần hết sạch. Hai chai rượu vang Gabriel mang đến cũng đã gần cạn.

Cả ba người nói chuyện với nhau thoải mái khi bụng đã đầy.

Nhìn thấy chiếc đàn piano Young Chang, Gabriel hỏi Hoài:

- Hoài cũng chơi đàn piano ư?

Lữ nói ngay để khoe:

- Quà sinh nhật của tôi đấy! Hoài đã tặng tôi món quà lớn lao quá!

Hoài xen vào:

- Vừa là quà sinh nhật cho Lữ nhưng cũng là thuốc ngủ cho tôi. Lâu rồi tôi không phải uống thuốc ngủ nữa!

Gabriel nhìn Hoài và Lữ và thầm hỏi: “Sao họ hạnh phúc thế? Tôi gặp em muộn quá phải không Hoài?”. Bỗng dưng chàng muốn chơi đàn chỉ để cho Hoài.

Gabriel đứng dậy đi về phía chiếc đàn rồi quay lại hỏi:

- Tôi chơi một hai bài được không?

Lữ ngạc nhiên, chàng không biết con người lạnh lùng và xa cách này lại thay đổi như thế.

- Cứ tự nhiên! Tụi này mong được nghe anh đàn. Có mấy khi có những giây phút như thế này!

Gabriel ngồi xuống ghế, mở nắp đàn. Hai tay lần nhẹ trên những phím đàn như nghe ngóng một bắt gặp nào đó.

Bài Rêverie của Claude Debussy được Gabriel chơi thành thạo nhưng rồi chính bài hát nổi tiếng này lại được chuyển qua những âm giai mới mẻ của Jazz. Gabriel chơi hay đến độ cả Lữ và Hoài đều sững sờ!

Khi tiếng đàn đã dứt, cả Lữ và Hoài đều vỗ tay và kêu lên:

- Hay quá!

Lữ nói và nhìn Gabriel với một ánh mắt khác trước:

- Không thể ngờ! Chưa bao giờ thấy ai chuyển đổi bài này sang jazz như vậy! Thật là tuyệt! Tôi không bao giờ nghĩ những bài hát cổ điển này lại có thể chuyển thể sang jazz được!

Gabriel cười nhún nhường:

- Cuối thế kỷ 19 Claude Debussy đã được gọi là cha đẻ của trường phái âm nhạc ấn tượng dù Debussy không thích với những gán ghép đó. Nếu gọi là tân cổ điển chắc ông ta sẽ tạm hài lòng. Có lẽ phần nào nhạc của ông ta như thế nên tôi đã có thể tùy tiện đổi sang Jazz như mình thích. Âm nhạc chẳng phải là không có biên giới sao? Tôi chưa bao giờ chơi đàn như thế này!.. Trước giờ chỉ đàn một mình, rồi có chế biến thì cũng chỉ một mình nghe.

Lữ ngạc nhiên:

- Thật sao? Anh không bao giờ đàn cho ai nghe hết à? Sao vậy?

Gabriel nhún vai:

- Không biết nữa! Con người của tôi.. chắc khó mà nối kết được với người khác!

Nhìn Hoài, Gabriel nói vừa để cho Lữ nghe mà cũng để cho Hoài nghe:

- Cũng nhờ Hoài tư vấn nên tôi cũng đã thay đổi nhiều. Tôi rất cám ơn cô ấy. Hôm nay mà đàn có người nghe là cũng nhờ Hoài đã giúp tôi.

Hoài nói nhỏ nhẹ như khuyến khích:

- Anh đàn rất hay! Cứ như thế anh sẽ tìm được sự an bình thật sự đó.

Khi chia tay, Gabriel nói với Lữ:

- Hãy tận hưởng từng giây phút với hạnh phúc mà anh đang có được với Hoài! Không phải ai cũng có sự may mắn như thế đâu!

Hoài nhìn Gabriel đi ra xe. Một phần ánh sáng vàng vọt của sân trước không đủ để chiếu rọi khắp sân nhưng cũng đủ cho nàng thấy chiếc bóng cô độc của Gabriel lầm lũi đi về phía chiếc xe đang đậu gần sát lề đường. Trước khi vào trong xe, Gabriel giơ tay chào với Lữ và Hoài. Một nỗi bâng khuâng thương cảm không tên làm rộn Hoài! Gabriel cô đơn thật!

Gabriel lái xe đi nhưng có lẽ cái đầu của chàng đang muốn ngoái lại nhìn những giây phút ấm cúng mà chàng vừa trải qua. Họ hạnh phúc quá!

Chính Gabriel cũng không tin là mình đã chơi bản Rêverie cho Lữ và Hoài nghe. Thật ra chàng muốn đánh đàn cho mình Hoài nghe thì đúng hơn! Ngồi trước đàn để bầu bạn và mở lòng cho chính mình, điều này chàng vẫn thường làm. Nhưng để cho một ai khác nghe là điều Gabriel chưa từng làm, ngay cả với Katrya! Vậy thực sự những năm trước đó, chàng có thực sự yêu cô ấy hay không? Tại sao bây giờ chàng lại tự hỏi mình câu hỏi đó? Ngày mai khi gặp Hoài chàng sẽ hỏi câu hỏi này. Để làm gì? Hay chỉ để hiểu về tình yêu? Hoài chắc chắn sẽ cho Gabriel câu trả lời rất xác đáng vì cô ấy đang yêu. Chỉ có những người đang yêu mới hiểu về tình yêu! Hoặc đã mất tình yêu rồi mới hiểu hay sao?