Chương 14 Gabriel Galian
Hoài đã sửa soạn sẵn cà phê và bánh ngọt cho người bệnh nhân tên Gabriel. Lần này Hoài chỉ mua có 2 chiếc bánh ngọt. Nàng thực sự thấy gần gũi với anh ta.
Trông sắc diện Gabriel không được như ngày hôm qua! Hoài hỏi ngay khi anh ta vừa ngồi xuống chỗ ngồi quen thuộc:
- Anh không khỏe sao Gabriel?
Câu hỏi của Hoài tự dưng làm Gabriel thấy xúc động. Với người phụ nữ này, chàng đã bị lột trần mà không thể chống cự!
- Tôi.. khỏe! Cám ơn Hoài.. vì rất nhiều thứ.
- Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?
- Chắc tôi không thể giấu Hoài được điều gì!
Không đợi Hoài hỏi thêm, Gabriel nói ngay:
- Một buổi tối thật thân tình vui vẻ, thức ăn ngon và những giây phút thật.. tuyệt vời như vậy rất hiếm khi tôi có được nên hơi bị khó ngủ.
Hoài ân cần nói với Gabriel:
- Ăn tí bánh rồi uống cà phê tôi vừa pha nhé!
Không khách sáo, Gabriel nói đùa:
- Tôi ăn hết cả 2 cái bánh bây giờ vì cà phê của Hoài ngon quá!
Hoài cười:
- Tôi mua 2 cái bánh chỉ để mình anh ăn. Nhìn lịch hẹn thấy 2 tiếng đồng hồ cho anh vậy thì sẽ phải uống thêm một ly cà phê nữa đấy.
Rồi cũng như những lần trước, Gabriel lấy máy thu âm và ấn nút.
- Nói chuyện với bệnh nhân này lâu quá có chán không? Chắc không có người nào như tôi phải không?
- Cũng có người lấy hẹn 2 tiếng đồng hồ liền, chứ không phải chỉ có mình anh. Nhưng không nhiều. Trò chuyện với bệnh nhân tôi không bao giờ thấy chán. Nếu chán thì làm sao giúp cho bệnh nhân được!
Đặt ly cà phê xuống bàn. Gabriel đã ăn hết một cái bánh. Chất ngọt của bánh và vị của cà phê thơm ngon làm Gabriel tỉnh táo. Chàng nói với Hoài:
- Không hiểu sao đêm qua khi không ngủ được tôi lại nghĩ đến chuyện lần đầu tiên tôi đánh đàn không phải chỉ cho mình mình nghe. Những người nghe đầu tiên đó là Lữ và Hoài. Nhiều câu hỏi đã làm tôi băn khoăn. Nhưng cũng vì trước đây tôi chưa bao giờ đàn cho Katrya nghe.
- Tại sao?
- Không có sự cởi mở giữa tôi và cô ta!
- Vậy làm sao anh yêu Katrya được?
- Vì thế tôi mới so sánh cái tôi của tôi tối hôm qua ở nhà Hoài và cái tôi của những năm tháng bên cạnh Katrya. Tôi đã nghĩ hay là lúc đó mình chưa hề yêu Katrya?
Hoài quan sát Gabriel. Con người này rất rắc rối với chính anh ta!
Nàng hỏi Gabriel:
- Điều này quan trọng không cho một người không còn nữa?
- Quan trọng cho chính tôi chứ không phải vì Katrya! Có lẽ tôi vẫn chưa hiểu tình yêu thực sự ra sao Hoài có nghĩ như vậy không?
- Khi tự hỏi mình thì anh tìm được gì?
- Không tìm được gì cả! Chỉ là những khoảng trống rỗng đáp lại tôi mà thôi! Tình yêu là như thế nào hả Hoài? Tôi nghĩ Hoài sẽ cho tôi một câu trả lời rất chính xác khi Hoài đang trong hạnh phúc đó. Có thể nói cho tôi nghe như một người bạn nói với người bạn không?
Hoài suy nghĩ để tìm câu trả lời:
- Ở trường hợp tôi ư?... Tôi nói với anh những điều sau như nói với một người bạn.. thật gần gũi..
Gabriel ngồi lặng đi và chờ đợi.
- Tình yêu đến lúc nào không hay biết! Chỉ thấy nhớ nhung. Hình ảnh người đó chiếm quá nhiều trong đầu, trong tim mình. Chờ đợi. Sợ hãi vì có thể có những bất trắc xảy đến và không bao giờ gặp lại. Ước muốn được gần gũi. Những rộn rã hay niềm vui từ cái gọi là tình yêu không giống bất cứ niềm vui nào khác. Có thể làm những chuyện điên rồ vì người đó hay vì tình yêu. Anh có thể ôm ấp tình yêu của mình trong hoan lạc và ứa nước mắt khi đạt đến những huyền diệu do cảm xúc mang đến chỉ từ hai chữ tình yêu. Tình yêu thực sự là mù quáng, là bị bịt mắt và dẫn đưa đến bất cứ đâu nơi nào.. Là đầu hàng vô điều kiện… Là bồng bềnh trôi nổi trong một thế giới vô trọng lực.. Không thể hiểu và không thể giải thích mà chỉ biết cảm nhận.. và thụ hưởng..
- Tuyệt vời như vậy sao..?
- Anh không có những phút giây như vậy với Katrya hay với ai khác sao? Hay chỉ bởi vì anh không thể biểu lộ tình cảm của mình?
Đang ngồi ngả đầu ra sau, nghe Hoài nói, Gabriel ngồi bật dậy:
- Đúng rồi! Vì tôi không thể biểu lộ được! Chỉ là vì như vậy!
- Tại sao cứ trói chặt mình như vậy chứ?
- Hoài thật tuyệt vời! Cô có thể nhìn rõ thấu suốt sâu thẳm trong con người tôi! Sao có thể như vậy được!
- Không phải tôi đâu! Anh có thể tự nhìn chính mình và đi tìm chính anh. Không khó khăn đâu!
- Làm sao tôi có thể tìm thấy hay nhìn được chính mình?
- Cứ lắng nghe đi! Phải lắng nghe!
- Tôi đã nói với Hoài, chỉ có những trống rỗng đáp trả tôi mà thôi!
- Gabriel! Anh có biết những khó khăn đều do chính anh làm ra! Anh sợ đối diện với chính mình sao? Sợ những xúi dục từ chính mình hay sao?
Gabriel chân thành nhìn Hoài khi nói:
- Hãy dậy tôi đi!
Hoài hỏi lại với vẻ ngạc nhiên:
- Dậy anh cái gì?
- Dậy tôi biết thế nào là.. tình yêu!
Như người bị ai vừa đẩy ngã xuống hồ bơi mà không biết bơi, Hoài vùng vẫy ngoai người lên. Nàng biết mình có bị mất bình tĩnh vì câu nói đó của Gabriel. Nhưng chỉ thoáng qua, Hoài tìm được câu trả lời ngay:
- Làm sao tôi có thể dậy anh được? Tình yêu là một thứ gì không thể dậy được. Không một sách giáo khoa nào có thể dậy anh về điều này. Đó là cảm nhận. Là bộc phát tự nhiên, không thể khép vào một khuôn khổ nhất định. Không tình yêu nào giống tình yêu nào! Người ta không thể định nghĩa được tình yêu một cách rành mạch. Nhưng tôi vẫn nghĩ ý nghĩa của tình yêu là cho đi trước nhất! Nếu được nhận lại thì đó là hạnh phúc do tình yêu mang đến. Tôi vẫn nghĩ tình yêu lý tưởng là chỉ cho đi và không mong nhận lại điều gì và cũng đừng nên tạo ngục tù cho người mình yêu. Tình yêu đến và đi. Nó có chân, có cánh. Và nếu nghĩ và sống được như vậy thì một mai.. tình yêu đi rồi hay thay đổi thì cũng không cảm thấy đau khổ. Làm sao để mình có thể trưởng thành trong tình yêu? Không phải dễ!
Gabriel hỏi ngay:
- Còn nếu như không được đáp ứng?
Hoài nhún vai:
- Vẫn có thể nói là tôi yêu người ấy vì điều này không sai dù đó chỉ là tình yêu một chiều! Tình yêu là dâng hiến mà! Nếu yêu mà có điều kiện, tôi nghĩ đó không phải là tình yêu.
- Tôi có thể ngồi trong căn phòng này và nghe Hoài nói từ ngày này sang ngày khác.
Hoài bật cười:
- Thôi đừng nói đùa!
Gabriel nghiêm trang:
- Không! Không đùa! Ở New York tôi đã nghe đi nghe lại cuộc trò chuyện của tôi và Hoài rất nhiều lần.
- Nghe vậy thì được gì? Không chán sao? Hay là càng nghe thì anh càng thêm hiểu biết về mình?
Hoài nhìn Gabriel và biết là anh ta nói thật rằng đã nghe đi nghe lại.
- Đúng thế! Như vậy tôi sẽ tiến triển khá hơn!
- Được thôi! Nhưng đã đến giờ! Hãy bỏ hết mọi âu lo hay băn khoăn ở lại đây và đi về thanh thản vui vẻ!
Gabriel còn dùng dằng chưa muốn đứng lên:
- Làm sao tôi đi tìm tình yêu bây giờ?
- Nó sẽ đến với anh! Đừng đi tìm!
Gabriel nhìn Hoài với ánh mắt khó hiểu:
- Tôi sẽ chờ.. như Hoài nói!
Hoài cứ lờ đi như không hiểu và giấu tiếng thở dài!
Eric Lu
Một thanh niên trẻ với mái tóc đen dài được cột lại như đuôi ngựa, cao lớn, quần jean xanh bạc, áo vest xanh đậm hơn. Bên trong áo thung đen cổ trái tim. Dây chuyền bạc ở cổ. Tên anh ta là Eric. Eric Lu! Một thanh niên người Tầu, 24 tuổi tìm đến gặp Hoài trong một buổi sáng trời mưa như trút nước.
Những khung cửa sổ văn phòng Hoài mờ mịt vì ẩm và hơi nước, và cũng bởi vì mưa. Những ngọn đèn vàng rải rác trong văn phòng Hoài dường như ấm hơn và dịu dàng như những hơi thở nhẹ đang phả vào mọi thứ và mọi ngóc ngách trong căn phòng đóng kín chỉ có 2 người là Hoài và Eric Lu.
Hoài tự hỏi: Vấn đề của cậu ta là gì? Mình sẽ nghe những câu chuyện nào đây từ người thanh niên trẻ đang ngồi trước mặt? Trông anh ta có vẻ bối rối khi cứ nhìn xuống hai bàn tay đang để trên đùi. Đầu cúi gập làm Hoài chưa nhìn rõ được khuôn mặt của Eric Lu.
Đối với Hoài 5 phút im lặng cho cuộc gặp gỡ đầu tiên là quá lâu!
Hoài mở lời:
- Chúng ta nói chuyện đi!
Eric ngửng đầu lên. Đẹp trai nhưng xa vắng và buồn rầu quá đỗi!
Anh ta nhìn Hoài. Đôi mắt đen hơi xếch lên ở cuối cũng không làm cả gương mặt sáng lên chút nào!
Hoài lại hỏi:
- Sao vậy? Buồn quá ư?
Eric vẫn yên lặng. Hoài lại tìm cách khác khi nói với cậu thanh niên này:
- Đến đây chỉ để nghe tôi nói thôi sao? Vậy thì để tôi bắt đầu nhé! Bắt đầu từ đâu nhỉ?... Từ cơn mưa vẫn chưa ngừng ở ngoài kia sao? Hay từ một cơn mưa nào đó trong quá khứ mà cứ làm mình.. khó quên? Eric có bao giờ nhớ về một cơn mưa nào như tôi vậy không?
Người thanh niên trẻ trước mặt Hoài ngửng đầu lên nhìn nàng nhưng như không nhìn vì đầu óc và tâm hồn anh ta để đâu khi nói với Hoài:
- Một cơn mưa đêm cũng không lâu lắm… Mưa và mưa khi tôi chạy ra khỏi nơi ấy.. Ra khỏi nơi đó, không ngoái đầu lại, và tôi đã chạy miệt mài trong mưa.. để quên hình ảnh trong căn nhà đó.. Nhưng dù mưa có gội sạch người tôi đến đâu thì.. mưa cũng không thể bôi xóa hình ảnh mà tôi đã nhìn thấy.. Mãi mãi tôi không thể quên được!
Hoài hình dung Eric Lu chạy như bị rượt đuổi dưới cơn mưa đêm tầm tã. Chạy bán sống bán chết. Toàn thân anh ta đẫm nước mưa. Những vạt mưa tạt vào người, vào mặt, vào đầu tóc Eric như tấn công, như muốn đẩy anh ta lùi lại, không cho tiến về phía trước. Rồi Eric ngã gục trên lề đường mà quanh anh ta là những vũng nước mưa, có vũng nước trong, có vũng nước đục ngầu, nhưng tất cả là nước. Nước ở khắp nơi, đâu cũng thấy nước.. nhiều hơn những giọt nước mắt đang chẩy dài xuống hai bên gò má của người thanh niên trẻ tên Eric Lu đang ngồi trước mặt nàng.
Hoài hỏi Eric với giọng thật nhỏ như thầm thì:
- Hình ảnh mà anh không quên được, thức hay ngủ cũng không gội xóa đi được là gì?
- Tôi.. tôi không muốn nhớ đến..
- Tôi biết là Eric không muốn nhớ đến. Nhưng nếu cố gắng thì sẽ nhìn thấy thôi!
-.. Không nhớ..
- Không muốn cố gắng thì sẽ không thể quên được! Eric muốn quên mà phải không?
- Đúng! Tôi muốn quên! Bà giúp tôi quên đi!
- Tôi không thể giúp Eric quên một hình ảnh hay sự việc mà tôi không biết đó là gì! Có thể suy đoán đây là một hình ảnh hoặc ghê rợn hay đau thương hay kinh hoàng! Đúng hay sai?
- Đúng! Hoàn toàn đúng!
Nhưng Eric cũng chỉ nói như vậy rồi lại yên lặng.
Hoài gợi chuyện nhưng cũng để dò tìm nguyên ủy của câu chuyện mà Eric chưa thể nói ra:
- Chia tay? Cái chết? Của một ai đó hay một sự việc gì không thể chấp nhận được?
- Những điều bà nói đều đúng cả!
Hoài thở dài:
- Nếu chúng ta cứ nói như thế này thì Eric sẽ phải trở lại đây nhiều lần đấy! Giả dụ đó là một sự chia ly hay cái chết thì đó là ai?
- Một người anh họ mà tôi rất thân thiết!
- Eric có nhiều anh chị em không?
- Tôi còn một người chị lớn hơn tôi 2 tuổi!
- Người anh họ đó chắc rất thân thiết với Eric?
- Chúng tôi rất thân nhau.
- Tên anh ta là gì?
- Evan Tong!
- Đêm đó mưa lớn lắm sao?
- Giống như ngày hôm nay!
- Evan Tong không còn nữa sao?
Eric đưa tay lên bụm mặt và khóc nức nở. Anh ta vừa thổn thức vừa giận dữ kêu lên:
- Evan! Evan! Sao anh có thể làm chuyện đó được? Anh không chỉ giết anh mà còn… giết em nữa đấy! Evan! Anh là thằng khốn nạn! Thằng khốn nạn nhất trên cõi đời này!
Người anh họ của Eric tự tử? Hoài nghĩ ngay đến điều này! Một cái chết vì tai nạn hay vì bệnh hoạn không làm người thân đau lòng bằng cái chết của một kẻ tự kết liễu đời mình!
Nghĩ như vậy và Hoài dịu dàng hỏi Eric:
- Có phải Evan đã tự kết liễu đời anh ta? Vì sao Evan lại tự tử?
Eric đưa tay dụi mắt rồi đưa cánh tay áo lên định lau mặt mình nhưng Hoài nhanh chóng đưa cho anh ta hộp Kleenex.
Câu trả lời của Eric làm Hoài sửng sốt.
- Tôi cũng định hành động như.. Evan.. nhưng tôi không làm được! Anh ta dám làm những điều mà tôi không dám làm dù có nghĩ đến.. Thằng khốn nạn Evan! Có gì mà nó không dám làm!!
- Tự tử bằng súng sao?
Eric nhìn Hoài. Đôi mắt của anh ta như muốn hỏi Hoài vì sao bà có thể thản nhiên hỏi về cái chết bi thảm của một người khác?
Hoài đọc được câu hỏi này trong ánh mắt của Eric. Nàng nói:
- Cậu nghĩ vì sao tôi có được thái độ bình thản khi hỏi về cách Evan kết liễu đời anh ta như thế nào? Bởi vì tôi là tôi! Tôi là một kẻ ngoại cuộc! Cái chết của Evan không liên quan gì đến tôi và cũng không làm tôi bị ảnh hưởng! Evan có những khúc mắc trong cuộc đời của anh ta mà anh ta không tự giải quyết được hay nhờ đến sự giúp đỡ của ai khác. Evan đã có một chọn lựa hèn nhát! Sự hèn nhát này đã ảnh hưởng đến những người thân mà trong số đó có Eric!
Có lẽ những lời nói của Hoài làm Eric bị khích động. Anh ta lớn tiếng nói với Hoài:
- Được rồi! Bà muốn biết Evan ra đi như thế nào phải không? Tôi nói cho bà biết! Khi tôi vào trong nhà của hai bác Tong, tôi đã nhìn thấy Evan treo cổ tự tử ngay ở đầu cầu thang! Xác nó lơ lửng đong đưa như trêu chọc mọi người! Nó đã làm như vậy, thằng khốn nạn Evan! Nó đi mà không một lời từ biệt!
Hình như Eric đã tìm lại được hình ảnh kinh sợ và đau đớn đó! Như trút được một tảng đá lớn đè nặng trên ngực, lưng anh ta dựa hẳn vào phần tựa lưng ghế, hai bàn tay không còn nắm lại. Eric đã có can đảm nhìn lại đêm mưa đó! Đôi mắt người thanh niên trẻ đang ngồi trước mặt Hoài mở trừng trừng như không chớp mắt, không thể chớp và tê cứng như.. của một người chết không kịp nhắm mắt!
- Eric biết vì sao người anh họ của anh đi đến một kết cục như vậy phải không?
Câu trả lời của Eric là một tiếng thở dài não ruột:
- Dĩ nhiên là tôi biết! Tôi hiểu những gì đã đưa Evan đến hành động này! Evan đã chịu không nổi những áp lực và kỳ vọng của cha mẹ anh ấy! Evan không muốn bị so sánh và phải đạt được những thành tích.. như tôi! Tôi.. tôi có phải đã góp phần đẩy Evan đến cái chết như vậy không?
- Tôi không nghĩ là Eric có trách nhiệm nào trong cái chết của Evan. Áp lực của gia đình và xã hội mới là động cơ chính!
Eric yên lặng không nói gì.
- Kể cho tôi nghe được không? Kể về Evan hay kể về Eric.
- Bà có hiểu những nguyên tắc của người Á châu nói chung rất mâu thuẫn với quan điểm của người Mỹ không?
- Tôi biết và tôi hiểu. Tôi cũng là một người Mỹ gốc Á. Tôi có gia đình, có con. Tôi hiểu được những khó khăn trong việc hội nhập và cân bằng của một người gốc Á trong xã hội này.
Không còn là một Eric mới trước đây khi còn khép kín, bây giờ anh ta không chỉ nói mà còn đặt nhiều câu hỏi với Hoài.
- Tôi ghét cái khuôn mẫu về người gốc Á! Chúng tôi là thế hệ người Mỹ gốc Á thứ hai ở xứ sở này phải đối mặt với cái “mác” hay khuôn mẫu là phải siêng năng, học thức để có được những nghề nghiệp trả lương cao. Giống như đa số người Mỹ gốc Á thế hệ thứ hai, gia đình tôi cũng như gia đình Evan đều nhấn mạnh các giá trị như sự vâng lời người lớn tuổi và tập trung tối đa vào học tập để thành công.
- Anh có bị áp lực nặng nề về sự thành công và xung đột bản sắc văn hóa không?
- Tôi luôn luôn ở trong tình trạng đó! Tôi không nghĩ mình lớn lên mà thực sự được phát triển ý thức cá nhân. Trong khi đó tôi đã học được cách thích ứng linh hoạt với lối suy nghĩ dù ở nhà hay ở trường nơi mà đa số học sinh là người da trắng.
- Anh có hòa hợp được với cả hai môi trường không?
- Lúc đầu thì được khi vào đại học và chọn ngành Y khoa như gia đình tôi mong muốn. Nhưng sang đến năm thứ hai càng lúc tôi càng thấy là ngành này không thích hợp với tôi. Tôi bắt đầu thấy khổ sở phải làm những điều ngược với ý thích của mình. Lúc đó tôi mới nhận rõ hơn bao giờ hết áp lực mà cha mẹ tôi đã đặt lên tôi.
- Ở trong một môi trường khác không còn trong gia đình, có thấy tự do hơn không?
- Chính vì được tự do nên tôi mới tìm được cái tôi muốn chứ không phải cái mà cha mẹ tôi muốn!
- Có bị kỳ thị không?
- Đương nhiên! Bà có biết ngay cả khi tôi đạt được điểm cao nhất thì các bạn trong lớp tôi đều nghĩ tôi không xứng đáng được tự hào chỉ vì tôi là một người gốc Á. Họ nói rằng: “Có gì lạ đâu vì nó là người gốc Á mà!”.
Hoài ôn tồn nói:
- Tác động trực tiếp của sự xung đột bản sắc giữa hai nền văn hóa là cảm giác cô lập và bất an.
- Đúng như vậy! Có một bức tường vô hình được dựng lên ngăn cách giữa tôi và người da trắng.
- Cái chết của Evan có làm cho mọi người trong giòng họ của anh tỉnh ngộ không hay họ vẫn cho là họ đúng?
- Người trung niên như cha mẹ tôi thì hiểu phần nào nhưng những người già thì không hiểu và họ đi đến kết luận là Evan bị bệnh thần kinh! Bà không thể nào ngờ đâu, ngay như cha mẹ tôi học thức mà cũng vẫn không tin rằng những trị liệu tâm lý có thể trợ giúp cho vấn đề trầm cảm! Họ tưởng trầm cảm là điên! Họ điên thì đúng hơn! Họ không chịu hiểu và không chịu chấp nhận trách nhiệm!
- Cha mẹ Eric có biết anh đến đây không?
- Biết!
- Họ nghĩ thế nào về việc anh đến đây? Cha mẹ anh có hiểu những xung đột đó có thể đưa đến những hậu quả chết người không?
- Tôi nghĩ cha mẹ tôi bắt đầu hiểu vấn đề.
- Tỷ lệ tự tử trong giới trẻ Á châu ở Mỹ đang trên đà tăng vọt. Với internet việc phát tán thông điệp chết chóc và tiếp xúc trực tuyến với các trường hợp tự tử cũng có thể làm trầm trọng thêm vấn đề với thanh thiếu niên. Thế hệ cha mẹ cậu phải nhận thức được điều này.
- Tự tử là điều trong đại gia đình tôi không thể chấp nhận hay còn coi đó là một thứ cấm kỵ không được nhắc đến! Cha mẹ tôi không chấp nhận việc tôi chọn một sự nghiệp không ổn định. Họ dọa cắt tài trợ tài chính, thậm chí còn dọa đuổi tôi ra khỏi gia đình. Áp lực của gia đình còn mạnh gấp mấy lần áp lực bên ngoài xã hội..
- Hiện giờ anh đang đi trên con đường mà gia đình đã chọn lựa hay trên con đường anh chọn do ý thích?
- Tôi học Y khoa được 2 năm, không khó khăn gì nhưng không thích. Cứ mỗi lần có những ngày nghỉ thì tôi phải tự chiến đấu với chính mình! Cái tôi muốn không để tôi yên. Lúc cuối năm học thứ hai thì cái chết của Evan đã tác động vào tôi một cách kinh khủng! Đang là một học sinh giỏi.. tôi không học tiếp được nữa.. Tôi không biết mình bị trầm cảm vì cái chết của người anh họ đó hay vì những áp lực khác nữa!
Hoài ôn tồn hỏi Eric:
- Hiện tại Eric có còn đi học không?
- Không! Tôi bỏ mấy tháng nay rồi..
- Phản ứng của cha mẹ cậu ra sao?
- Đương nhiên là thất vọng! Tôi hiểu cảm giác này nhưng tôi không làm sao được.. Chiến đấu với chính mình còn khó khăn hơn là đối với cha mẹ tôi. Cũng có lúc tôi muốn bắt chước Evan nhưng tôi không làm được..
- Có bao giờ anh nghĩ quyết định của Evan là sai không?
Eric nhìn Hoài một lúc rồi mới nói:
- Ý của bà là Evan đã sai lầm khi đã tự kết liễu mạng sống của anh ta?
- Phải! Đối với tôi tự sát là một hành động vô trách nhiệm và yếu hèn!
- Tại sao bà nghĩ như vậy?
- Cứ nhìn khắp nơi đi! Từ những kẽ nứt trên đường, từ mọi nơi.. đều nhìn thấy sự sống. Cây lá chen lấn vượt lên từ những khe nứt đó, nó đi tìm ánh sáng và sự sống. Con người, mọi vật đều đi tìm sự sống. Một người có lâm vào bế tắc đến đâu thì vào những giây phút cuối cùng cũng nghĩ lại và níu lấy sự sống. Một người chết đi sống lại mới thấy sự sống quý giá đến chừng nào. Cha mẹ không có con mong mỏi được đứa con chào đời, lớn lên, trưởng thành tiếp nối sự sống đó! Chúng ta không tự nhiên mà có sự sống. Phải biết ơn vì chúng ta được sinh ra và có sự sống! Đừng oán trách! Có bao giờ suy nghĩ về mình và tự trách mình không thay vì trách người khác! Tự hủy diệt là tồi tệ không phải với những người chung quanh thân thương không thôi mà còn tệ hại với chính bản thân!
- Bà muốn khuyên tôi đừng đi theo vết xe đổ của Evan? Bà có biết một người bạn khác của tôi cũng khổ sở với những áp lực và dằn vặt của gia đình và bản thân. Cô ta từng lấy dao cứa rách da rách thịt để giải tỏa những ý nghĩ cực đoan và tự hủy và cũng để tỉnh lại! Tôi không làm được như vậy! Tôi còn hèn nhát hơn cô bạn này!
- Không đúng! Anh không hèn nhát mà còn dũng cảm hơn Evan, hơn cô bạn đó vì anh tự một mình chống trả. Đến đây để giải tỏa là anh đang đi đúng đường và cố giải quyết vấn đề. Trở lại đi học đi rồi sẽ vượt qua một cách kinh ngạc! Chỉ là một thử thách tạm thời thôi! Tôi thấy anh nhận ra vấn đề của mình. Và như vậy anh sẽ thắng và vượt qua những khó khăn đó! Trở lại là một học sinh giỏi, tiếp tục việc học dở dang. Hoàn tất có nghề nghiệp nhưng không thích thì lại đổi nghề có sao đâu. Lúc đó anh có làm theo ý mình thì tôi tin chắc gia đình anh cũng phải chấp nhận thôi. Để xem là anh đúng hay gia đình anh đúng? Đặt một bài toán như vậy đi và tìm đáp số thay vì yếu đuối và đi đến hủy hoại!
Eric nhìn Hoài với vẻ hoài nghi:
- Bà tin tôi làm được!
Hoài cười:
- Đương nhiên! Nãy giờ tôi đã thấy anh khác hẳn! Cứ kiên nhẫn, mạnh mẽ. Gia đình anh sẽ đứng về phía anh cho bất cứ chọn lựa nào hợp lý!
- Cám ơn bà!.. Tôi sẽ thử..
- Chúc anh thành công!
Eric ngồi yên một lúc rồi mới đi ra. Hình như Eric đã bỏ lại hình ảnh người anh họ Evan một đêm mưa nào trong hồ sơ của anh ta. Nếu Eric không trở lại gặp Hoài nữa thì hình ảnh đó sẽ nằm yên trong hồ sơ này và ngủ yên cho dù trời có mưa hay không mưa!