Phần IV - Chương 15 Katrya--Tháng 11 của 9 năm về trước
Phía Mỹ đã tạo cơ hội cho Katrya gặp người họa sĩ chuyên môn với nhiều mẫu mã khuôn mặt và chi tiết để có thể xác định danh tính của Grigori Luzhkov. Họ tìm ra tên thật của Grigori Luzhkov là Ivan Abdulov, đang sống tại quận Queens thuộc New York. Ivan Abdulov có một cửa hàng bán và sửa chữa computer. Hắn ta làm chủ và sống rất bình thường, đóng thuế đầy đủ, không hề có tiền án phạm pháp. Ivan Abdulov sống một mình. Hắn ta chưa hề lập gia đình và không có con cái nhưng cha mẹ và người anh cũng sống ở Queens. Họ là những người đã bảo lãnh cho Ivan Abdulov vào Mỹ từ nhiều năm trước. Bên trong con người tầm thường ấy lại ghê gớm như vậy sao? Có nhiều câu hỏi phải đặt ra! Con người áp lực nàng không thể là một chủ tiệm sửa và bán computer bình thường! Nàng có thể đánh hơi thấy mùi những tội ác mà Grigori Luzhkov đã gây ra. Ánh mắt đanh thép và tàn nhẫn của một kẻ không từ bỏ thủ đoạn nào để đạt được mục đích! Hắn ta đã được tôi luyện để thành chiến binh cho điện Cẩm Linh!
Đó là câu hỏi mà Katrya đã đặt ra với người liên lạc về phía Mỹ. Họ cũng đang tìm hiểu, nhưng tên Ivan Abdulov phù hợp với gia đình của hắn ta! Nhưng cũng chính Katrya lại đặt câu hỏi: Có thể có một Ivan trong gia đình Abdulov thật nhưng liệu Ivan Abdulov thật đã chết và con người hiện tại là một ai khác được cài vào Mỹ để hoạt động hay không? Câu hỏi đó của Katrya được chú ý nhưng nàng không được nghe câu trả lời. Tuy nhiên Katrya chắc chắn cho dù thân phận của Ivan là ai thì hắn cũng bị theo dõi và giám sát.
Không lâu sau đó khi hồi ký của Kharkov đã sắp hoàn tất nhưng những đòi hỏi về phía Nga vẫn chưa được đáp ứng thì Katrya nhận được công tác mới. Người đã cung cấp những tài liệu cho Kharkov về điện Cẩm Linh vẫn chưa được phát hiện dù Katrya đã khéo léo moi móc. Ông Kharkov đúng là một cáo già!
Những đòi hỏi dễ dàng về phía Nga không còn nữa khi Katrya gặp gỡ Grigori Luzhkov vào một tối tháng 11. Nàng vẫn muốn gọi hắn ta là Grigori vì không tin tên thật của hắn là Ivan!
Katrya được chỉ định đi bộ trên lề đường của một khu đông đúc. Người qua lại nườm nượp và chẳng ai để ý tới ai. Xe của Grigori dừng lại ở một ngã rẽ. Cánh cửa xe mở ra, Katrya vào xe. Nàng ngồi băng ghế sau cùng với Grigori.
Vẫn mùi nước hoa đàn ông và mùi rượu vodka quen thuộc rất nồng từ Grigori làm Katrya hơi lợm giọng!
Grigori vào đề ngay:
- Từ hôm nay cô có một công tác và mục tiêu mới.
- Đó là ai?
- Kẻ đó tên là Harrison Jenkins! Công tác này rất thích hợp với một phụ nữ đẹp và gan dạ như cô.
Katrya không muốn ngồi lâu trong xe cùng gã đàn ông thối tha khốn nạn này, nên nàng hỏi ngay:
- Hắn ta là ai? Tôi phải làm gì?
- Harrison Jenkins là một nhân viên lâu năm của FBI. Hiện đang làm việc tại Jacob K. Javits Federal Building ngay tại Manhattan. Trên đời này thứ gì cũng có thể mua được! Cái gì cũng có giá của nó! Harrison Jenkins cũng không ra ngoài ngoại lệ đó. Tuy nhiên trước giờ chúng ta có thể mua bằng tiền nhưng lần này người chúng ta muốn mua không thể chỉ trả bằng tiền không thôi vì hắn ta có một yếu điểm. Yếu điểm của Harrison Jenkins ngoài tiền ra còn phụ nữ nữa! Hắn ta thích phụ nữ đẹp cũng như thích tiền! Phải có cả 2 thứ thì mới mua được Harrison!
Nghe Grigori nói mà Katrya thấy gai cả người! Càng lúc nàng càng ghê tởm con người này! Nàng quạt lại với giọng đanh thép:
- Ông muốn biến tôi thành điếm?
Grigori dịu giọng:
- Đừng nói như vậy! Không nên dùng những chữ như thế! Chỉ là mỹ nhân kế thôi! Mỹ nhân kế để phục vụ đất nước!
Katrya cười hực lên, hai bàn tay nàng nắm lại:
- Mỹ nhân kế thì cũng là điếm thôi có khác gì đâu!
- Tôi nghĩ cô có thừa khả năng để hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần Harrison cung cấp tài liệu cho chúng ta là được rồi. Càng nhanh chóng đạt mục đích thì công tác càng sớm chấm dứt.
- Ông biết tôi đang có liên hệ với chủ nhà xuất bản The Galian chứ phải không?
Grigori gật đầu:
- Đương nhiên là biết! Đó là một vỏ bọc tốt, cứ giữ như thế như cô muốn. Những người phụ nữ thời nay có chồng mà vẫn có tình nhân thì có sao đâu!
Katrya nhắm mắt lại để cố đẩy lui sự giận dữ đang dâng cao trong nàng. Chúng sẽ bắt nàng làm hết chuyện này đến chuyện khác và không bao giờ ngừng. Trừ phi.. nàng không còn là lợi ích cho chúng nữa thì sẽ chấm dứt. Nhưng chấm dứt sẽ đi cùng với cái chết! Nàng phải làm gì? Liệu Katrya có lối thoát hay không?
Grigori lại nói:
- Khi hoàn tất công việc viết hồi ký, chúng tôi sẽ đưa cho cô một số tiền mặt để tiêu dùng, cô đừng đi kiếm công việc gì khác. Tôi muốn cô chuyên tâm vào công tác mới.
Katrya nghĩ ngay đến chuyện là nàng sẽ làm cho một công ty Mỹ như Damian đã nói trước đây. Vậy bây giờ phải làm sao? Nàng phải tìm cách liên lạc và đưa tin về công tác mới mà Grigori giao phó.
Katrya đổi giọng:
- Tôi muốn làm việc bình thường. Tôi sẽ kiếm việc để sống. Nhưng đừng quên giao hẹn là ông vẫn phải giúp đỡ gia đình tôi ở quê nhà.
Grigori nhếch mép cười hài lòng:
- Tôi vẫn gửi tiền cho gia đình cô mà. Thư từ thì khó hơn. Mẹ cô đã đi lại được như thường. Họ rất vui được sự giúp đỡ của cô đấy Katrya!
Katrya im lặng không nói gì.
Grigori nói tiếp:
- Cô sẽ bắt đầu công tác mới sớm. Hoàn tất hồi ký nhanh thôi. Việc tìm kiếm người cung cấp tin cho Kharkov coi như cô đã thất bại. Nhưng không sao. Công tác mới này quan trọng hơn. Harrison Jenkins thường ngồi ở một quán rượu tên là La Compagnie des Vins Surnaturels ở vùng Soho. Hắn ta là một người không có những thói quen cố định nhưng chỉ có chuyện uống rượu sau khi rời khỏi chỗ làm là luôn luôn giữ đều. Chiều nào trước khi về nhà Harrison cũng ghé quán bar này.
Katrya hỏi lại:
- Harrison là ai và làm việc gì trong FBI?
Grigori quay sang nhìn Katrya:
- Cô rất thông mình và sắc xảo khi hỏi tôi câu đó. Thường thì người nhận công tác chỉ làm theo chỉ thị nhưng cô không như vậy. Tôi rất thích cô và Katrya có thể sẽ trở thành một thành viên giỏi của chúng ta. Harrison Jenkins gia nhập FBI từ khi còn trẻ, sau một thời gian được chuyển về văn phòng của FBI tại Manhattan và hoạt động trong bộ phận chống gián điệp Nga của Mỹ. Hiện tại Harrison là chuyên gia hàng đầu về tin học ở FBI. Harrison xử dụng những kỹ năng về tin học rất tài giỏi, có thể thâm nhập vào những hệ thống thông tin lưu trữ của đối phương để tìm kiếm vị trí hoạt động và tên tuổi các gián điệp được cài vào. Nhờ vậy FBI có thể phát hiện ra những dấu hiệu đáng ngờ hoặc các nguy cơ tiềm năng.
- Ông cần Harrison để làm gì?
Grigori trả lời Katrya:
- Cô không cần biết đến chuyện này!
Katrya hiểu ngay là y sẽ không bao giờ nói lộ ra mục đích mua Harrison. Nàng đổi câu hỏi:
- Nhiệm vụ của tôi là gì? Tại sao phải cần tôi?
Grigori cười sảng khoái:
- Chúng tôi cần Harrison phải nợ nần!
Katrya ngạc nhiên hỏi lại:
- Không cần tôi moi những bí mật ông muốn biết hay sao?
- Không cần cô làm chuyện đó! Phần đó chúng tôi lo liệu. Bây giờ chỉ cần cô làm cho Harrison mê cô như điếu đổ. Chuyện này tôi tin chắc cô làm được với nhan sắc trời cho, đương nhiên là Harrison sẽ say mê cô. Chắc chắc là như vậy! Cô phải là người thích chưng diện và thích xài đồ sang. Harrison sẽ cung phụng mọi đòi hỏi vật chất của cô cho đến khi hắn ta mắc nợ. Lúc đó chúng tôi sẽ ra mặt, được chưa?
Katrya tò mò:
- Harrison có gia đình không?
- Trước đây hắn ta có vợ nhưng bây giờ ly dị rồi!
- Vì sao?
Grigori ngạc nhiên nhìn Katrya:
- Tại sao cô muốn biết chuyện này? Để làm gì?
- Tôi muốn biết về mục tiêu của mình là loại người như thế nào.
- Cô được lắm! Harrison là người thích trăng hoa. Là người thích thay đổi mà không giữ một lịch trình làm việc và sống nào nhất định nên điều này làm chuyện hắn ta lăng nhăng rất dễ che giấu. Có lẽ bản chất Harrison là như vậy. Cho đến khi vợ hắn khám phá ra thì đi đến ly dị.
Katrya lại hỏi tiếp:
- Harrison bao nhiêu tuổi? Sở thích..v..v.. Tôi cần những chi tiết về con người này.
Grigori có vẻ thú vị trước những câu hỏi của Katrya:
- Chúng tôi đã chọn cô rất đúng! Nhưng cần biết để làm gì?
Katrya trả lời rất gọn:
- Để dễ tiếp cận, quyến rũ và để nhanh chóng chấm dứt công tác.
- Hà hà! Cô giỏi! Để xem những gì tôi biết về hắn nào..! Harrison thích văn hóa Pháp nên mới thích đến quán rượu tây đó. Thích đàn bà đẹp và thích tình dục. Nếu cô hỏi tôi chi tiết về sở thích tình dục của hắn thì tôi không biết! Rất thông minh và nhạy bén. Nói được tiếng Nga. Ưa thích nhạc cổ điển và xem ballet cũng như sân khấu kịch. Lớn lên từ một gia đình theo đạo Công giáo nhưng giờ đây không thấy hắn ta đến nhà thờ. Có lẽ Harrison đã bỏ đạo. Chỉ biết có thế!
Câu hỏi cuối cùng của Katrya:
- Harrison bao nhiêu tuổi?
Grigori bật cười:
- 48 tuổi! Đủ chưa?
Katrya không hỏi thêm gì nữa.
Khi ngừng xe để Katrya xuống, Grigori nói ngay:
- Hãy bắt đầu ngay tuần tới!
Katrya gọi cho Damian qua điện thoại của tiệm ăn quen thuộc.
Nàng nói với người chủ tiệm quen:
- Điện thoại tôi hết pin, cho tôi gọi nhờ. Chút xíu thôi!
Damian vẫn giữ số điện thoại trong nước Mỹ dù anh ta ở nước ngoài.
Damian trả lời sau 3, 4 tiếng chuông reng.
- Katrya? Cô không sao chứ?
- Tôi khỏe! Anh thì sao? Tôi cần anh giúp tìm việc ở công ty xuất cảng đó sớm vì tôi có vài thay đổi nên cần công việc lắm. Anh giúp tôi nhé?
Damian hiểu ngay:
- Đương nhiên là được thôi! Chờ tôi chút nào… Đang ở đâu vậy?
- Trong tiệm ăn và gọi nhờ điện thoại của tiệm.
- Tốt! Cô ghi xuống đi!
Katrya ghi số xuống một tờ giấy. Nàng hỏi:
- Rồi sao nữa?
- Gọi và nói Damian giới thiệu. Như vậy đủ rồi! Người làm trong công ty sẽ tiếp cận cô, không phải đi tìm ai cả. Ai đến tìm cô thì đó là người có thể tin được. Người đó sẽ nhắc tên tôi.
- Cám ơn anh.. nhiều!
Giọng Damian có vẻ ân cần:
- Cố lên nhé!
Katrya cám ơn rồi cúp máy. Nàng cần phải đến làm việc ở công ty xuất cảng đó càng sớm càng tốt vì đó chính là nơi chuyển tin nhanh nhất. Phía Mỹ cần biết ngay về chuyện Grigori muốn dùng nàng như lá bài để lợi dụng và lôi kéo Harrison Jenkins làm việc cho Nga.
Người nàng tin tưởng duy nhất trong lúc này chỉ có Damian! Còn Gabriel thì sao? Katrya không có câu trả lời!
Nghĩ tới Gabriel, nàng thấy nhức đầu! Katrya phải giải quyết Gabriel ra sao đây? Làm sao nàng có thể vẫn tiếp tục hẹn hò với Gabriel trong khi lại mồi chài gã tên Harrison nào đó!
Đêm đó Katrya đã mất ngủ và không thể không rơi lệ khi nghĩ đến thân phận của mình! Phải làm gì bây giờ? Nàng như một con chó bị nhốt vào cũi, nó nhìn thấy mọi thứ bên ngoài nhưng không thoát ra khỏi cũi cho đến khi được mở cửa chuồng! Nhưng dù cửa chuồng được mở nhưng chỉ là trong chốc lát và con chó là Katrya lại tiếp tục bị đẩy vào chuồng trở lại! Phản ứng mãnh liệt liệu có lối thoát hay không hay chỉ đi đến… cái chết! Tại sao nàng lại bị lâm vào hoàn cảnh như vậy?
Thao thức mãi vẫn không ngủ được, Katrya nghĩ đến chuyện đi tìm cha ruột của mình ở phần đất tự do này. Đây không phải là một trong những mục đích của nàng khi đến đây hay sao? Nàng muốn biết cha mình là người như thế nào? Nhưng Katrya nghĩ là mình giống người cha đó hơn là giống mẹ. Bề ngoài Katrya giống mẹ nhưng tính tình thì khác hẳn!
Nếu tìm được cha mình thì Katrya sẽ nói câu gì đầu tiên? Nàng không biết nữa nhưng chắc chắn sẽ cảm thấy xúc động và.. sẽ yêu người cha đó lắm!
DNA? Đây là cách tìm đơn giản nhất! Katrya sẽ làm như vậy!
Càng ngày càng bị xiết chặt trong gọng kìm của cộng sản Nga, Katrya nghĩ đến chuyện thuê một hộp thư riêng. Phải có một cái gì riêng tư cho mình chứ!
Nàng lại nghĩ đến Gabriel và thấy tội nghiệp cho anh ta! Gabriel là người tốt! Katrya còn mong muốn gì hơn nữa? Nhưng nàng không yêu Gabriel! Katrya cũng không hiểu tại sao! Bây giờ khi cuộc đời nàng đang rối bung với nhiều áp lực và bị lợi dụng tối đa, Katrya có cảm tưởng tất cả những ai liên hệ với nàng đều có thể trở thành mục tiêu cho Grigori đe dọa! Nói thế không đúng! Những người đó sẽ trở thành mục tiêu để Grigori đe dọa nàng thì đúng hơn! Nếu suy nghĩ như thế thì một khi Katrya tìm ra cha của mình thì ông ấy cũng sẽ trở thành mục tiêu của Grigori hay sao?