← Quay lại trang sách

Chương 19

Năm ngày sau, Harrison thu thập được một số tin tức đáng giá. Tất cả đều nằm trong đầu anh ta và Harrison đã dùng chiếc máy đánh chữ cổ điển mà anh ta mua lại được trong một tiệm bán đồ cũ để đánh máy vào một tờ giấy. Tuy không còn tốt lắm nhưng dùng được cho mục đích của Harrison. Tất cả mọi hành động đó đều được anh ta đeo găng tay bảo vệ để chắc chắn không một dấu vân tay nào còn lưu lại dù là trên tờ giấy hay máy đánh chữ.

Đến gym để tập thể dục là điều Harrison hay làm, dù không phải là mỗi ngày. Vậy thì việc tối nay đến đây tập thể dục cũng là chuyện bình thường không có gì đặc biệt. Không ai sẽ chú ý đến hành động này. Đến gym, Harrison đội mũ lưỡi trai che gần nửa khuôn mặt, râu cũng cạo sạch và đeo kính ngụy trang. Trông khó ai mà nhận ra đây chính là Harrison Jenkins.

Tờ giấy với chi tiết tin tức để bán được Harrison xếp cẩn thận, bỏ vào túi áo. Đúng 8 giờ tối như đã giao hẹn, Harrison làm ra vẻ như đi về, nhưng khi đi ngang thùng rác bên trong cùng (đây là địa điểm mà Harrison đã nhắc đến trong thư là chỗ giao tiền), anh ta giả vờ như vất rác nhưng rồi lại làm như lỡ tay, lại cúi xuống tìm lại thứ mình vừa vất đi. Một gói bọc ni lông đen nằm trong thùng rác. Liếc nhìn không thấy ai chung quanh Harrison cầm ngay bọc ni lông đó và bỏ vào túi áo.

Đi vào phòng tắm công cộng. Vào bên trong cầu tiêu, đóng cửa lại. Harrison mở bọc ni lông đen. Anh ta nở nụ cười hài lòng khi thấy toàn tiền giấy 100 mới tinh. Không cần phải đếm. Cất bọc tiền vào túi, Harrison đi ra ngoài. Trở lại thùng rác ban nãy, Harrison vất vào thùng rác một tờ giấy gấp làm 4 với tin tức địa điểm.

Mọi sự trót lọt cho cả hai phía: Harrison và Nga.

Harrison đương nhiên biết là Nga cho người tìm kiếm tung tích mình nhưng anh ta tự tin là họ sẽ thất bại. Vì cả bao nhiêu người vào gym và trong tương lai với những giao dịch trao đổi tiếp theo, Harrison sẽ chọn một địa điểm khác.

Số tiền 200 ngàn đô la mà Nga trả cho Harrison được anh ta cất vào hộp an toàn ở ngân hàng như đã dự tính. Harrison đi làm như thường lệ và còn có phần hăng hái hơn bình thường. Truy cứu những ổ gián điệp của Nga trên đất Mỹ được Harrison truy cứu tận tình và mang lại kết quả tốt nên rất được sự tín nhiệm của cấp trên. Ngay cả những biện pháp đối phó đều được Harrison phân tích và trình bầy rất xuất sắc để tạo thêm niềm tin. Tất cả những điều này càng làm cho Harrison tin mình là người không ai có thể đụng đến!

Giấy tờ thủ tục vay nợ ở ngân hàng lâu hơn là Harrison dự tính! Anh ta không dám bỏ thêm tiền vào tiền đặt cọc nữa sợ lộ liễu. Trong thời gian chờ đợi, mỗi tuần Harrison cũng gặp Katrya được 3 lần. Sự thông minh bén nhậy và kiến thức khá rộng lớn của nàng trong nhiều lãnh vực làm Harrison càng ngày càng si mê Katrya hơn. Anh ta mơ tưởng đến ngày sống chung với nàng, thật không còn hạnh phúc nào hơn!

Còn bán tin tức cho Nga, Harrison đặt một dấu mốc để ngừng lại, không tham lam quá! Tham và lâu dài quá sẽ bị lộ và tiêu tùng! Người bán tin bí ẩn là mấu chốt của sự sinh tồn. Để lâu dài thể nào cũng có kẽ hở! Phải biết ngừng lại khi cần ngừng! Harrison tự nhắc nhở mình như vậy!

George Nelson bay về Washington đến gặp cấp trên của mình để báo cáo. Chris Sullivan là cấp trên của George Nelson cũng là giám đốc CIA đương nhiệm. Là một người nhiều năm kinh nghiệm trong lãnh vực tình báo và có năng lực xuất chúng. Chris Sullivan là một tên tuổi được ngưỡng mộ và kính phục trong làng tình báo.

Chris Sullivan hỏi George Nelson ngay:

- Đã tìm được bằng cớ chính xác chưa?

George Nelson cúi đầu trả lời:

- Dạ chưa!

- Có chậm trễ quá không? Một phút một giây trong trận chiến này chúng ta có thể tính bằng sinh mạng nào đó có thể bị cướp đi.

- Vâng, vâng, tôi biết! Nhưng chúng ta theo dõi Harrison 24 giờ trên 24 giờ suốt mấy tuần nay mà không thấy gì khả nghi.

Chris Sullivan trầm giọng nói:

- Chính cái không có gì khả nghi mới là thứ đáng chú ý!

George Nelson cãi:

- Không hề thấy Harrison tiếp cận với người lạ nào. Điện thoại của hắn được theo dõi triệt để.

- Thế còn cô gái làm gián điệp nhị trùng thì sao?

- Cô ta nói không có gì khác lạ.

- Có khi nào cô ta phản bội chúng ta hay không? Anh không hề nghi ngờ chính cô ta là người nhận tin tức từ Harrison rồi đưa cho Nga và việc chuyển tiền cũng qua cô ấy hay sao?

- Tôi không nghĩ vậy!

- Tại sao?

- Cô ta dựa vào mình để được bảo vệ, tôi không nghĩ là cô ta đi với Nga đâu! Chuyện cô ta hợp tác với Nga là vì bị cưỡng ép, gia đình cô ta ở Nga sẽ bị thủ tiêu nếu cô ta không hợp tác. Cô gái này là một ký giả bất đồng chính kiến với chính quyền Nga và rất can đảm đấu tranh. Tôi tin cô ta. Vả lại Harrison không hề nghi ngờ gì Katrya cả. Hắn ta mê cô ta kinh khủng đến mất cả lý trí!

Chris Sullivan thở dài:

- Thật đáng tiếc cho một nhân tài như vậy mà lại bị hủy hoại vì gái đẹp! Khó mà tìm được một người thứ hai như Harrison Jenkins!

George Nelson nhún vai không nói gì.

Chris Sullivan nhìn nhân viên trước mặt mình. Trông anh ta quá mập! Sức nặng của cơ thể cũng ảnh hưởng đến tâm trí của một con người! Ông ta nói với George Nelson:

- Chúng ta đã mất đi 4 gián điệp mà chúng ta đã mua chuộc được ở bên Nga. Đây chính là hậu quả của việc bán tin tức từ Harrison Jenkins!

George Nelson hỏi lại một cách ngớ ngẩn:

- Ông có chắc chắn không?

- Anh nói đùa với tôi?

George Nelson lắp bắp trả lời:

- Dạ không phải.. chỉ vì 4 người đó có thể lẩn trốn đâu đó..

- Cả 4 người đó đều bị bắn vào mặt để không còn nhận diện được nữa. Nga không làm ầm ĩ chuyện này lên mà âm thầm giải quyết. Nhưng điều tôi lo ngại là Harrison còn có thể vào nhiều trang tình báo khác nhau của nhiều cơ quan nữa. Ngay cả những tài liệu tối mật Harrison cũng vào được. Hắn ta đã biểu diễn cho mọi người xem tài nghệ của hắn tài tình như thế nào! Với tài nghệ như vậy, Harrison nếu không còn một chút lương tâm hay tinh thần quốc gia nào nữa thì hắn ta có thể bán rất nhiều tin tức nhậy cảm nguy hại đến an ninh quốc gia.

- Vậy thì bắt giữ hắn luôn đi! Katrya sẽ là nhân chứng cho chúng ta.

- Không đủ để buộc tội! Các anh phải làm việc tích cực hơn nữa. Con người đó hẳn nhiên là rất kiêu ngạo! Sự kiêu căng của Harrison sẽ giết hắn ta! Kiêu ngạo thì sẽ coi thường! Theo dõi sát nút hơn nữa, bất luận là hắn ta đi đâu! Hiểu chưa? Nhưng phải gấp rút hơn nữa!

- Vâng!

George Nelson rời văn phòng giám đốc CIA với nhiều lo âu. Điệu này nếu không sớm giải quyết sẽ mất chức thôi! Phải làm như thế nào đây?

Về đến New York, George Nelson gia tăng số nhân viên bám sát Harrison Jenkins. Câu nói của Chris Sullivan: “Chính cái không có gì khả nghi mới là thứ đáng chú ý!” làm George Nelson suy nghĩ. Ngay sự quá nhiệt tình trong công việc đối phó với gián điệp Nga nằm vùng gần đây của Harrison cũng là một dấu hỏi đáng ngờ sao?

Không hề thấy Grigori đến sứ quán Nga? Vậy thì Harrison liên lạc với ai? Chẳng lẽ qua Katrya như giám đốc CIA hồ nghi? Phải theo dõi cả cô ta nữa!

Katrya không hề biết mình bị phía Mỹ theo dõi và nghi ngờ. Quyết định liên lạc để tìm cha nàng, Katrya cũng chưa muốn làm. Nàng muốn đợi cho mọi việc yên đã mới liên lạc. Kết quả DNA vẫn nằm yên trong hộp thư. Xem ra đây là chỗ ẩn giấu an toàn nhất.

Trưa nay nàng được gọi vào gặp George Nelson.

Trông ông ta như đang gặp khủng hoảng và mệt mỏi. Ông ta hỏi Katrya:

- Có thấy Harrison khác lạ gì không?

Katrya suy nghĩ rồi mới trả lời:

- Hắn ta vui vẻ hơn và chỉ nghĩ đến chuyện dọn về condo mới thôi nhưng hắn ta nói với tôi ngân hàng hắn ta đi vay vẫn còn đang tiến hành thủ tục và chưa xong. Chuyện dọn vào condo mới chắc sẽ chậm hơn.

- Ngoài tiền để dành và lương hàng tháng, hắn ta có nói gì với cô về nguồn tài chánh nào khác không?

- Hắn đang định bán căn nhà cũ thừa hưởng từ cha mẹ hiện đang cho thuê. Harrison là con trai duy nhất.

- Cô có biết ở đâu không?

- Tôi nghe hắn kể là ở New Jersey.

George Nelson trầm ngâm một lúc.

Katrya hỏi ông ta:

- Chưa có chứng cớ rõ ràng sao?

George Nelson lắc đầu.

Katrya lại hỏi ông ta:

- Nhân chứng là tôi không đủ sao?

- Nhân chứng là cô và những lời khai của cô chỉ đủ buộc tội Grigori mà thôi!

- Nhưng chính Grigori ép buộc tôi quyến rũ Harrison để mua chuộc!

- Biết như vậy nhưng phải có bằng chứng là có sự trao đổi tin tức và Nga trả tiền thì mới buộc tội được Harrison.

Katrya hỏi tới:

- Ông cần tôi làm gì?

George Nelson nhìn Katrya. Ông ta tin Katrya nhưng chuyện theo dõi Katrya là điều phải làm thôi!

- Cô gặp Harrison bao nhiêu ngày trong 1 tuần?

- Ba ngày!

- Nhiều hơn được không?

- Được, nếu ông muốn!

- Chúng tôi cần cô bám sát hắn.

- Không phải ông cho người theo dõi Harrison sao?

- Nhưng chưa đủ! Nếu Harrison từ chối không muốn cô ở sát bên hắn nhiều hơn thì cô cho tôi biết ngay!

Katrya cười khẩy:

- Làm gì có chuyện đó! Hắn ta muốn nhanh chóng dọn vào condo mới vì muốn ở bên tôi mỗi ngày!

- Harrison có những thói quen gì khác nữa không ngoài chuyện đến quán rượu mỗi buổi chiều sau khi đi làm về?

- Thói quen đó đã không còn nữa từ khi có tôi! Hắn ta có đi gym tập thể dục. Cuối tuần có khi thích đi xe đạp ngoài công viên. Hay đưa tôi đi xem kịch, xi nê, đi ăn..

- Grigori còn liên lạc với cô không?

- Lần cuối cùng tôi gặp hắn là sau lúc tôi đi với Harrison đến căn condo định mua. Lần đó tôi có hỏi hắn là công tác chấm dứt được chưa thì Grigori bảo mới chỉ bắt đầu. Nhưng thấy Grigori rất vui vẻ và hài lòng. Tôi nghĩ hắn ta đã liên lạc được với Harrison và họ đã có thỏa thuận. Harrison hay gọi điện thoại cho tôi nhiều lắm nhưng vì như ông chắc đã biết tôi còn có một liên hệ khác là Gabriel, người giúp tôi rất nhiều trong thời gian tôi mới định cư nước Mỹ. Gabriel cũng có tình cảm với tôi nên cũng khó cho tôi phải cự tuyệt. Những ngày tôi không gặp Harrison thì tôi phải gặp Gabriel.

George Nelson suy nghĩ:

- Tôi cho cô một số điện thoại của một người liên lạc. Cô ấy chính là Evelyn làm cùng văn phòng với cô. Ngày nào Harrison nói bận hay có bất cứ duyên cớ gì khác không gặp cô được thì cô hãy gọi cho Evelyn và chỉ cần nói là cô rất tiếc không thể đi chơi hay gặp Evelyn được vì cô bận. Evelyn sẽ báo ngay cho chúng tôi.

- Ông nghĩ đó chính là những lúc Harrison gặp Grigori hay ai đó bên phía Nga phải không?

George Nelson gật đầu nói:

- Phải!

Katrya lấy điện thoại ra cho số điện thoại của Evelyn vào máy. Nàng ngửng đầu lên hỏi George Nelson:

- Gọi bất cứ lúc nào đúng không?

- Phải! Gọi ngay khi Harrison từ chối không gặp cô.

- Ông yên tâm, tôi sẽ để ý đến Harrison nhiều hơn nữa và báo cáo cho ông biết nếu có bất kỳ điều gì khác lạ.

- Tốt lắm! Tôi cũng mong chuyện này sớm kết thúc!

- Tôi còn mong mỏi hơn bất cứ ai khác nữa!

Katrya đứng lên ra khỏi văn phòng của George Nelson. Nàng muốn công tác này kết thúc càng sớm càng tốt! Nhưng nàng sẽ phải nói sao với Gabriel đây? Phải tìm ra cách thôi! Nhưng mà Evelyn? Trong công ty này có bao nhiêu nhân viên như nàng và Evelyn khi công việc chỉ là một vỏ bọc?

Ngay chiều hôm đó lúc gần tan sở, Katrya gọi cho Harrison với giọng nũng nịu:

- Anh à! Tối nay đi ăn với anh được không?

Bên kia đầu giây, giọng Harrison hoan hỉ:

- Đương nhiên là được! Anh đón em nhé?

- 5 giờ nhé!

- Em thích ăn gì?

- Không quan trọng, đi ăn tối với anh là được rồi!

- 5 giờ anh đón em!

- Gặp anh 5 giờ.

Harrison tưởng tượng sau bữa ăn tối sẽ về căn gác của Katrya. Nàng chưa bao giờ cho hắn ta ở lại nơi đó. Phần lớn hẹn hò là ở chỗ ở của Harrison. Vài hôm nữa chắc phải ra ngân hàng thúc giục việc cho vay nợ tiến hành nhanh hơn. Harrison sẽ để thêm căn nhà thừa hưởng của cha mẹ làm thế chấp nữa. Katrya! Người phụ nữ làm Harrison điên đảo khi nghĩ đến! Còn trên giường? Không ai có thể sánh bằng! Không một phụ nữ nào được như thế! Katrya vừa cháy như đuốc, nóng bỏng, gợi tình nhưng cũng êm nhu nũng nịu chiều chuộng.. làm Harrison muốn điên lên!

Nhớ đến những vụ làm ăn kế tiếp với Nga, Harrison không muốn dễ dàng và liên tiếp. Phải cho chúng nó chờ và Harrison cũng còn cần thời cơ. Tin tức nhậy cảm có thể bán, Harrison đã tiếp cận được. Giá bán kỳ này phải cao hơn vì đáng giá hơn. Ít nhất cũng phải 300 ngàn! Vì đây là những tin tức nóng hổi không chỉ của FBI mà còn liên quan đến những cộng đồng tình báo khác của Mỹ. Nhưng còn tên tuổi Sergeyevich Krassilnikov, trung tướng Nga đã bị Mỹ mua làm điệp viên mới là sốt dẻo! Tin này phải bán với giá cao hơn nữa! Nghĩ đến những điều đó không thôi cũng đủ làm cho Harrison phấn khởi và hào hứng quá sức! Hắn ta có cảm tưởng mình đang nắm trong tay những quả bom tình báo với trọng lượng lớn và chính Harrison có thể cho nổ bất cứ lúc nào! Hắn ta nắm trong tay quyền sinh sát! Còn vị thế nào cao trọng hơn nữa? Làm sao ai dám nghĩ Harrison có thể làm một chuyện như thế chứ?

Harrison cũng hết sức cẩn thận vì không muốn bị ở trong danh sách những người có tài sản không thể chứng minh được.